Khi Cố Tích Cửu đọc thành tiếng, nàng ấy lập tức dựa theo trình tự giống như lời Cố Tích Cửu, bắt đầu thi triển!
Một lát sau, dưới những trận tấn công như vũ bão, Hoàng Thiên Hành bắt đầu rơi vào thế hạ phong, bị Lam Ngoại Hồ đánh bay rất nhiều lần ——
Đây là lần đầu tiên Lam Ngoại Hồ chiếm thế thượng phong trong trận đấu đơn, ngay lập tức dũng khí trở nên mạnh mẽ hơn!
Nhìn thấy Hoàng Thiên Hành, người mà mình thống hận nhất, đang lăn lộn dưới mặt đất, nàng ấy cực kỳ phấn kích! Phát huy càng tốt. Vì thế một cuộc đấu đơn dần dần biến thành đơn phương quần ẩu _——
Gần nửa canh giờ trôi qua, Hoàng Thiên Hành cuối cùng nhận thua, khóc kêu muốn dừng lại ——
Mặc dù Cố Tích Cửu đã khiến bọn họ ký kết khế ước sinh tử, nhưng chung quy không thật sự muốn ai phải chết. Tới thời điểm đúng lúc, nàng vẫn yêu cầu Lam Ngoại Hồ dừng tay.
Bọn họ nhìn Hoàng Thiên Hành, lúc này đang bò trên mặt đất. Trong trận đấu này, hắn ta đã bị Lam Ngoại Hồ đánh bay đập vào tảng đá 14 lần, lao vào mương bùn 8 lần, cả người bám đầy bùn, khuôn mặt sưng húp giống như đầu heo, còn bị gãy vài cây xương sườn. Khi Lam Ngoại Hồ dừng tay, hắn ta gần như quỳ rạp trên mặt đất, không nhấc người lên nổi......
Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hắn ta có thể nhặt về một cái mạng đã xem như không tệ. Vì thế sau khi nhận thua, dựa theo giấy sinh tử hắn ta cần phải vái lạy Lam Ngoại Hồ 8 lần. Sau đó, hắn ta không dám nói thêm một câu vô nghĩa, lăn trên mặt đất rồi leo lên tọa kỵ chạy mất.
Lần này hắn ta ăn mệt, đủ để khiến hắn ta nhớ kỹ suốt đời, từ nay về sau hắn ta sẽ không còn dám chọc Lam Ngoại Hồ nữa, mỗi lần nhìn thấy nàng ấy đều sẽ theo bản năng trốn tránh......
Ngay khoảnh khắc hắn ta rời đi, âm thanh reo hò của Lam Ngoại Hồ gần như chấn động toàn bộ sơn cốc!
Cuối cùng nàng đã làm được! Cuối cùng có thể dựa vào chính sức lực của mình, đánh bại cặn bã thường xuyên bắt nạt mình!
Lam Ngoại Hồ cực kỳ hưng phấn, xoay vòng vòng quanh Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, ta yêu ngươi muốn chết! Sùng bái ngươi muốn chết!" Nàng ấy vui vẻ, gần như lao vào trong vòng tay của Cố Tích Cửu. Truyện Đô Thị
Yến Trần đã từng là chỗ dựa của nàng ấy, nhưng hắn giống như gia trưởng của nàng ấy. Nếu nàng ấy bị bạn học bắt nạt, Yến Trần thật sự không thể đánh lại bạn học của nàng ấy bởi vì thân phận, chỉ có thể mắng lại vài câu, nhiều nhất là bảo vệ nàng ấy không bị thương, nhưng vấn đề thực tế không thể giải quyết được, không trị được tận gốc.
Nhưng Cố Tích Cửu lại khiến nàng ấy vượt qua nỗi ám ảnh của mình, khiến nàng ấy có thể tự mình dạy cho người bắt nạt nàng ấy một bài học, khiến nàng ấy tìm lại được bản thân mình! Khiến nàng ấy lấy lại sự tự tin, tất nhiên là cực kỳ sảng khoái.
Mặc dù nàng ấy rất mỏi mệt, thậm chí trên người còn có thương tích, nhưng nàng ấy lại rất hào hứng.
"Tiểu hồ ly, có mệt hay không? Hôm nay còn muốn huấn luyện nữa hay không?" Cố Tích Cửu dò hỏi.
"Muốn!" Lam Ngoại Hồ lớn tiếng đáp lại!
Cố Tích Cửu cười, kéo nàng ấy rời đi: "Được, vậy chúng ta đi thôi!"
Ba người sóng vai rời đi, trước khi đi Cố Tích Cửu giống như vô tình liếc mắt nhìn một cây đại thụ cách đó không xa một cái, khóe môi hơi nhếch lên một chút.
Yến Trần xuất hiện từ trên cây đại thụ xa xa.
Bàn tay đang nắm chặt của hắn từ từ buông lỏng, một hòn đá ở trong lòng bàn tay bị nghiền nát thành bột phấn, cơn gió thổi qua, tan trong không khí.
Hắn tới không sớm cũng không muộn, đúng lúc hai người Cố Tích Cửu vừa kịp chạy tới đây, vì vậy hắn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình ——
Nhìn thấy hồ ly ngoan ngoãn nhà mình có được ý chí chiến đấu, nhìn nàng ấy tàn sát khắp nơi, nhìn nàng ấy đánh Hoàng Thiên Hành đến nỗi răng rơi đầy đất...... Khi Lam Ngoại Hồ hoan hô, hắn cũng cảm thấy máu nóng trong lồng ngực sôi trào, hốc mắt có chút ẩm ướt. Tiểu hồ ly của hắn cuối cùng cũng trưởng thành!
Và tất cả những điều này đều do Cố Tích Cửu ——
Nữ hài tử này quả thật rất có năng lực, có nhiều ý tưởng ma quái, nhưng những ý xấu này của nàng không hề phản cảm......
Một lát sau, dưới những trận tấn công như vũ bão, Hoàng Thiên Hành bắt đầu rơi vào thế hạ phong, bị Lam Ngoại Hồ đánh bay rất nhiều lần ——
Đây là lần đầu tiên Lam Ngoại Hồ chiếm thế thượng phong trong trận đấu đơn, ngay lập tức dũng khí trở nên mạnh mẽ hơn!
Nhìn thấy Hoàng Thiên Hành, người mà mình thống hận nhất, đang lăn lộn dưới mặt đất, nàng ấy cực kỳ phấn kích! Phát huy càng tốt. Vì thế một cuộc đấu đơn dần dần biến thành đơn phương quần ẩu _——
Gần nửa canh giờ trôi qua, Hoàng Thiên Hành cuối cùng nhận thua, khóc kêu muốn dừng lại ——
Mặc dù Cố Tích Cửu đã khiến bọn họ ký kết khế ước sinh tử, nhưng chung quy không thật sự muốn ai phải chết. Tới thời điểm đúng lúc, nàng vẫn yêu cầu Lam Ngoại Hồ dừng tay.
Bọn họ nhìn Hoàng Thiên Hành, lúc này đang bò trên mặt đất. Trong trận đấu này, hắn ta đã bị Lam Ngoại Hồ đánh bay đập vào tảng đá 14 lần, lao vào mương bùn 8 lần, cả người bám đầy bùn, khuôn mặt sưng húp giống như đầu heo, còn bị gãy vài cây xương sườn. Khi Lam Ngoại Hồ dừng tay, hắn ta gần như quỳ rạp trên mặt đất, không nhấc người lên nổi......
Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hắn ta có thể nhặt về một cái mạng đã xem như không tệ. Vì thế sau khi nhận thua, dựa theo giấy sinh tử hắn ta cần phải vái lạy Lam Ngoại Hồ 8 lần. Sau đó, hắn ta không dám nói thêm một câu vô nghĩa, lăn trên mặt đất rồi leo lên tọa kỵ chạy mất.
Lần này hắn ta ăn mệt, đủ để khiến hắn ta nhớ kỹ suốt đời, từ nay về sau hắn ta sẽ không còn dám chọc Lam Ngoại Hồ nữa, mỗi lần nhìn thấy nàng ấy đều sẽ theo bản năng trốn tránh......
Ngay khoảnh khắc hắn ta rời đi, âm thanh reo hò của Lam Ngoại Hồ gần như chấn động toàn bộ sơn cốc!
Cuối cùng nàng đã làm được! Cuối cùng có thể dựa vào chính sức lực của mình, đánh bại cặn bã thường xuyên bắt nạt mình!
Lam Ngoại Hồ cực kỳ hưng phấn, xoay vòng vòng quanh Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, ta yêu ngươi muốn chết! Sùng bái ngươi muốn chết!" Nàng ấy vui vẻ, gần như lao vào trong vòng tay của Cố Tích Cửu. Truyện Đô Thị
Yến Trần đã từng là chỗ dựa của nàng ấy, nhưng hắn giống như gia trưởng của nàng ấy. Nếu nàng ấy bị bạn học bắt nạt, Yến Trần thật sự không thể đánh lại bạn học của nàng ấy bởi vì thân phận, chỉ có thể mắng lại vài câu, nhiều nhất là bảo vệ nàng ấy không bị thương, nhưng vấn đề thực tế không thể giải quyết được, không trị được tận gốc.
Nhưng Cố Tích Cửu lại khiến nàng ấy vượt qua nỗi ám ảnh của mình, khiến nàng ấy có thể tự mình dạy cho người bắt nạt nàng ấy một bài học, khiến nàng ấy tìm lại được bản thân mình! Khiến nàng ấy lấy lại sự tự tin, tất nhiên là cực kỳ sảng khoái.
Mặc dù nàng ấy rất mỏi mệt, thậm chí trên người còn có thương tích, nhưng nàng ấy lại rất hào hứng.
"Tiểu hồ ly, có mệt hay không? Hôm nay còn muốn huấn luyện nữa hay không?" Cố Tích Cửu dò hỏi.
"Muốn!" Lam Ngoại Hồ lớn tiếng đáp lại!
Cố Tích Cửu cười, kéo nàng ấy rời đi: "Được, vậy chúng ta đi thôi!"
Ba người sóng vai rời đi, trước khi đi Cố Tích Cửu giống như vô tình liếc mắt nhìn một cây đại thụ cách đó không xa một cái, khóe môi hơi nhếch lên một chút.
Yến Trần xuất hiện từ trên cây đại thụ xa xa.
Bàn tay đang nắm chặt của hắn từ từ buông lỏng, một hòn đá ở trong lòng bàn tay bị nghiền nát thành bột phấn, cơn gió thổi qua, tan trong không khí.
Hắn tới không sớm cũng không muộn, đúng lúc hai người Cố Tích Cửu vừa kịp chạy tới đây, vì vậy hắn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình ——
Nhìn thấy hồ ly ngoan ngoãn nhà mình có được ý chí chiến đấu, nhìn nàng ấy tàn sát khắp nơi, nhìn nàng ấy đánh Hoàng Thiên Hành đến nỗi răng rơi đầy đất...... Khi Lam Ngoại Hồ hoan hô, hắn cũng cảm thấy máu nóng trong lồng ngực sôi trào, hốc mắt có chút ẩm ướt. Tiểu hồ ly của hắn cuối cùng cũng trưởng thành!
Và tất cả những điều này đều do Cố Tích Cửu ——
Nữ hài tử này quả thật rất có năng lực, có nhiều ý tưởng ma quái, nhưng những ý xấu này của nàng không hề phản cảm......
/650
|