Edit & Dịch: Emily Ton.
Cố Tích Cửu mỉm cười, thuần thục chuyển nó ở đầu ngón tay: "Đúng rồi, ngươi vì sao không phát sáng? Bị hỏng rồi? Hay là bị rơi xuống nước nên đã phai màu?"
Vòng tay Thương Khung Ngọc: "......"
Nó gần như muốn nghiến răng: "Nữ nhân, không phải ngươi nói bản thần ngọc nên thấp điệu một chút hay sao? Cái gì hỏng rồi? Cái gì bị rơi xuống nước nên đã phai màu? Cho rằng ta là loại ngọc thấp kém trong niên đại của ngươi hay sao?!"
Cố Tích Cửu đảo nó một vòng ở trong tay: "Thì ra đây là bộ dáng khi ngươi thấp điệu, ta còn tưởng rằng ngươi thông thạo thuật biến hóa, biến thành vật phẩm khác thấp điệu một chút mà không mất đi phẩm vị."
Vòng tay Thương Khung Ngọc vẽ ra một chuỗi dấu hiệu "....." ở trong đầu nàng.
Cố Tích Cửu cũng không phiền nó nữa, tùy tay bỏ nó vào trong tay áo.
"Thiếu hiệp, vật ngươi muốn đã được dâng lên nguyên vẹn, bệnh kín của điện hạ chúng ta......" Hắc Hồ không nhịn được mở miệng.
Ánh mắt Cố Tích Cửu rốt cuộc chuyển tới trên mặt Dung Già La, dứt khoát lưu loát trả về một chữ: "Khó!"
Hắc Hồ: "......" Ngón tay hắn bỗng nhiên nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên trầm xuống: "Thì ra ngươi không biện pháp? Ngươi đang trêu cợt Thái Tử điện hạ hay sao?"
Cố Tích Cửu ngắt lời hắn, giọng nói vẫn thờ ơ như cũ: "Ta chỉ nói khó, nhưng chưa nói ta không có biện pháp, chỉ là thời gian điện hạ mắc "bệnh kín" này đã khá lâu, ta đoán khoảng tầm hai năm rồi, do đó trị liệu có chút khó khăn hơn."
Những lời này của nàng vừa ra, đôi mắt Hắc Hồ lập tức sáng lên: "Nói như vậy thiếu hiệp có thể trị liệu?!"
Cố Tích Cửu không để ý đến hắn, chỉ cười như không cười liếc mắt nhìn Dung Già La một cái: "Điện hạ vẫn muốn để hắn hỏi chuyện thay ngài hay sao?"
Dung Già La hít nhẹ một hơi, cố gắng áp chế cảm xúc mênh mông: "Hắc Hồ, ngươi ra ngoài đi!"
"Điện hạ ——" Hắc Hồ vẫn có chút không yên tâm, rốt cuộc Cố Tích Cửu là người xa lạ, lại xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu như gây ra bất lợi gì đó cho Thái Tử điện hạ......
"Không có việc gì, ra ngoài đi!" Dung Già La chỉ nói mấy chữ, không dung cự tuyệt.
Hắc Hồ rốt cuộc vâng dạ một tiếng lập tức đi ra ngoài, hắn thậm chí còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Cuối cùng, Dung Già La có hy vọng có thể chữa khỏi bện kín khiến hắn gần như lâm vào tuyệt vọng. Mặc dù tính tình vẫn luôn trầm tĩnh, không hiện ra sắc thái vui mừng, giờ phút này ngón tay của hắn cũng hơi có chút run rẩy: "Tiên sinh, ngươi muốn trị liệu như thế nào? Cần bổn cung chuẩn bị những gì? Ngươi nói một tiếng, bổn cung sẽ sai người chuẩn bị mọi thứ......"
Xưng hô của hắn đã thay đổi, trực tiếp xưng là "tiên sinh".
Hai mắt Cố Tích Cửu nhìn Dung Già La từ trên xuống dưới, thân hình chợt loé đã tới ngay trước người hắn.
Nàng vừa rồi còn cách xa hắn một trượng (10 thước=3,3m), một khi tới gần, khoảng cách xa nhau không đủ nửa thước!
Dung Già La rất có tâm phòng bị người khác, ngoại trừ những người đặc biệt thân tín của hắn, chưa từng có người nào gần hắn quá như vậy!
Hắn theo bản năng muốn lui về phía sau, Cố Tích Cửu đã chế trụ cổ tay hắn: "Đừng nhúc nhích!"
Dung Già La là Thái tử, tính tình lại lạnh nhạt tự phụ, trên người luôn mang một loại uy áp cường đại, người thường chớ tới gần, cho dù từ xa nhìn tới cũng khiến trong lòng phát lạnh, sớm đã quỳ xuống dập đầu.
Thân hình hắn cao lớn đĩnh bạt, Cố Tích Cửu đứng bên người hắn, trông nàng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhưng cho dù như vậy, khi nàng đứng ở trước người hắn, thật sự không có cảm giác uy áp tản ra trên người hắn, nắm cổ tay hắn cực kỳ tự nhiên.
Thậm chí trên người nàng còn mang theo một loại khí thế nhiếp người, thời điểm nàng nhìn hắn như vậy, trong lòng Dung Già La bỗng cảm thấy bắt đầu run rẩy.
Chỉ cảm thấy đôi mắt nàng dường như đen hơn, sáng chói giống như ánh mặt trời loá mắt, biển rộng
thâm sâu, thời điểm nàng chằm chằm nhìn xem người, phảng phất như muốn hút người vào.
Trái tim Dung Già La bắt đầu đập mạnh hơn: "Ngươi......" Bị một người xa lạ nắm lấy nơi trọng yếu, đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra với hắn.
Cố Tích Cửu mỉm cười, thuần thục chuyển nó ở đầu ngón tay: "Đúng rồi, ngươi vì sao không phát sáng? Bị hỏng rồi? Hay là bị rơi xuống nước nên đã phai màu?"
Vòng tay Thương Khung Ngọc: "......"
Nó gần như muốn nghiến răng: "Nữ nhân, không phải ngươi nói bản thần ngọc nên thấp điệu một chút hay sao? Cái gì hỏng rồi? Cái gì bị rơi xuống nước nên đã phai màu? Cho rằng ta là loại ngọc thấp kém trong niên đại của ngươi hay sao?!"
Cố Tích Cửu đảo nó một vòng ở trong tay: "Thì ra đây là bộ dáng khi ngươi thấp điệu, ta còn tưởng rằng ngươi thông thạo thuật biến hóa, biến thành vật phẩm khác thấp điệu một chút mà không mất đi phẩm vị."
Vòng tay Thương Khung Ngọc vẽ ra một chuỗi dấu hiệu "....." ở trong đầu nàng.
Cố Tích Cửu cũng không phiền nó nữa, tùy tay bỏ nó vào trong tay áo.
"Thiếu hiệp, vật ngươi muốn đã được dâng lên nguyên vẹn, bệnh kín của điện hạ chúng ta......" Hắc Hồ không nhịn được mở miệng.
Ánh mắt Cố Tích Cửu rốt cuộc chuyển tới trên mặt Dung Già La, dứt khoát lưu loát trả về một chữ: "Khó!"
Hắc Hồ: "......" Ngón tay hắn bỗng nhiên nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên trầm xuống: "Thì ra ngươi không biện pháp? Ngươi đang trêu cợt Thái Tử điện hạ hay sao?"
Cố Tích Cửu ngắt lời hắn, giọng nói vẫn thờ ơ như cũ: "Ta chỉ nói khó, nhưng chưa nói ta không có biện pháp, chỉ là thời gian điện hạ mắc "bệnh kín" này đã khá lâu, ta đoán khoảng tầm hai năm rồi, do đó trị liệu có chút khó khăn hơn."
Những lời này của nàng vừa ra, đôi mắt Hắc Hồ lập tức sáng lên: "Nói như vậy thiếu hiệp có thể trị liệu?!"
Cố Tích Cửu không để ý đến hắn, chỉ cười như không cười liếc mắt nhìn Dung Già La một cái: "Điện hạ vẫn muốn để hắn hỏi chuyện thay ngài hay sao?"
Dung Già La hít nhẹ một hơi, cố gắng áp chế cảm xúc mênh mông: "Hắc Hồ, ngươi ra ngoài đi!"
"Điện hạ ——" Hắc Hồ vẫn có chút không yên tâm, rốt cuộc Cố Tích Cửu là người xa lạ, lại xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu như gây ra bất lợi gì đó cho Thái Tử điện hạ......
"Không có việc gì, ra ngoài đi!" Dung Già La chỉ nói mấy chữ, không dung cự tuyệt.
Hắc Hồ rốt cuộc vâng dạ một tiếng lập tức đi ra ngoài, hắn thậm chí còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Cuối cùng, Dung Già La có hy vọng có thể chữa khỏi bện kín khiến hắn gần như lâm vào tuyệt vọng. Mặc dù tính tình vẫn luôn trầm tĩnh, không hiện ra sắc thái vui mừng, giờ phút này ngón tay của hắn cũng hơi có chút run rẩy: "Tiên sinh, ngươi muốn trị liệu như thế nào? Cần bổn cung chuẩn bị những gì? Ngươi nói một tiếng, bổn cung sẽ sai người chuẩn bị mọi thứ......"
Xưng hô của hắn đã thay đổi, trực tiếp xưng là "tiên sinh".
Hai mắt Cố Tích Cửu nhìn Dung Già La từ trên xuống dưới, thân hình chợt loé đã tới ngay trước người hắn.
Nàng vừa rồi còn cách xa hắn một trượng (10 thước=3,3m), một khi tới gần, khoảng cách xa nhau không đủ nửa thước!
Dung Già La rất có tâm phòng bị người khác, ngoại trừ những người đặc biệt thân tín của hắn, chưa từng có người nào gần hắn quá như vậy!
Hắn theo bản năng muốn lui về phía sau, Cố Tích Cửu đã chế trụ cổ tay hắn: "Đừng nhúc nhích!"
Dung Già La là Thái tử, tính tình lại lạnh nhạt tự phụ, trên người luôn mang một loại uy áp cường đại, người thường chớ tới gần, cho dù từ xa nhìn tới cũng khiến trong lòng phát lạnh, sớm đã quỳ xuống dập đầu.
Thân hình hắn cao lớn đĩnh bạt, Cố Tích Cửu đứng bên người hắn, trông nàng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhưng cho dù như vậy, khi nàng đứng ở trước người hắn, thật sự không có cảm giác uy áp tản ra trên người hắn, nắm cổ tay hắn cực kỳ tự nhiên.
Thậm chí trên người nàng còn mang theo một loại khí thế nhiếp người, thời điểm nàng nhìn hắn như vậy, trong lòng Dung Già La bỗng cảm thấy bắt đầu run rẩy.
Chỉ cảm thấy đôi mắt nàng dường như đen hơn, sáng chói giống như ánh mặt trời loá mắt, biển rộng
thâm sâu, thời điểm nàng chằm chằm nhìn xem người, phảng phất như muốn hút người vào.
Trái tim Dung Già La bắt đầu đập mạnh hơn: "Ngươi......" Bị một người xa lạ nắm lấy nơi trọng yếu, đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra với hắn.
/650
|