Cố Tạ Thiên một lòng muốn chọn cho con gái bảo bối một đức lang quân như ý nên vẫn chưa nhận lời gả nàng ta cho ai cả.
Lúc này nghe cô con gái diệu nói như vậy, Cố Tạ Thiên tin ngay... Nhìn ngắm cô con gái diệu rồi lại nhìn Cố Mạn Phi, sắc mặt trùng xuống:
- Lục nha đầu,mẫu thân ngươi làm vậy mặc dù có chút thiếu thấu đáo nhưng suy cho cùng cũng là vì lo cho ngươi... Ngươi nhìn ngươi xem , 13 tuổi rồi mà gầy nhom như đứa trẻ lên 10 thế này này. Thật là thiếu sự rèn luyện mà...
Cố Mạn Phi bật cười, một con người có thể thiên vị đến mức độ nào, ngày hôm nay nàng cuối cùng đã được tự thân mình mà lĩnh giáo rồi!
Nàng không phải là cố chủ mà còn thấy trái tim đau đến thế này, thì cố chủ sẽ còn đau đến đâu? Cố chủ nếu còn sống chắc trái tim sẽ bị đóng băng mất.
Nàng không nói năng gì, quay người bước vào trong phòng. Lát sau bưng ra một bát chão loãng như nước,một đĩa rau đen xì xì, một cái màn thầu mốc meo đặt lên chiếc bàn đá duy nhất trong khuôn viên...
Cười nhạt:
- Thì ra ý nương không cho người hầu hạ ta là vì tốt cho ta à? Vậy còn những thứ này thì sao? Những thứ này chính là bữa tối ngày hôm qua của ta đó... Cố tướng quân cảm thấy thế nào? Cũng có thể nói đây là Cố phu nhân vì nghĩ cho ta chứ?
Cố chủ, tối qua vì quá vui quá hồi hộp không kịp ăn tối mà đã đi đến điểm hẹn nên mới có thể để lại những bằng chứng sống như này...
Ba món đồ ăn được đặt ở đó, trước mặt tất cả mọi người... Giống như một cái tát trời giáng tiếp theo giành tặng cho Cố phu nhân Lãnh Hương Ngọc vậy. Sắc mặt bà ta lúc tái mét khi lại đỏ ửng, rất không tốt...
Những món này đừng nói là Đại tiểu thư mà ngay cả kẻ hầu hạ đẳng nhất cũng chả thèm động đến.
Cố Tạ Thiên thật sự thấy mất mặt, sắc mặt đen xì xì, đôi mắt sắc lạnh nhìn Cố phu nhân:
- Hương Ngọc, ngươi làm sao lại có thể bạc đãi Mạn Ngọc như thế này?Bất luận thế nào nó cũng là con gái ruột của ta cơ mà?
Cố phu nhân, mặt đỏ bừng bừng:
- Lão ... lão gia, tiện thiếp... tiện thiếp không có....
Cố Thiên Thanh mím mím môi, nói :
- Cha, người bớt giận. Mẫu thân nhất định không thể làm ra chuyện này... đây chắc hẳn là do bọn người hầu giở trò, cố ý bạc đãi lục muội.... Mẫu thân người thường ngày bản tính lương thiện , đối đãi với bọn hạ nhân quá tốt nên mới tạo cơ hội cho bọn chúng hoành hành như này... Bọn chúng cố ý làm vậy để người khác hiểu lầm mẫu thân đối xử tệ bạc với lục muội... Bây giờ thì tốt rồi, người thay kẻ khác gánh tội oan này rồi... Bị mang tiếng bạc đãi con chồng và bị lục muội ghét bỏ... Sao số mẫu thân lại khổ vạy chứ?
Nàng ta quay sang nhìn Cố Mạn Phi:
- Mạn Phi muội muội, Cố phủ của chúng ra công việc hàng ngày rất nhiều rất bận... Mẫu thân hàng ngày đều vất vả quán xuyến nhưng dù sao cũng chỉ có một đôi tay nên khó tránh có sơ suất... Những kẻ hạ nhân đối xử tệ với muội như vậy, tại sao muội không nói lại với mẫu thân hoặc nói với tỉ chứ? Một mình chịu đựng như này chả trách người mỗi lúc một gầy yếu như này... mỗi lần nhìn thấy muội tỉ và mẫu thân đều rất đau lòng. .. vậy mà không biết thật ra...
Cố Thiên Thánh đúng không hổ danh là một kẻ thông minh, nhẹ nhàng vài câu nói đã đùn hết trách nhiệm lên người bọn nô tài... Vừa phủi bỏ điều tiếng thay mẫu thân của ả lại vẫn thêm chút trách móc Cố Mạn Phi.
Lãnh Hương Ngọc cũng rất thông minh, ngay lập tức:
- Đều là do bọn ác nô này, chúng cả gan làm những điều này sau nưng ta... người đâu? Đuổi ngay kẻ phụ trách chuẩn bị đồ ăn cho Mạn phi tiểu thư ra khỏ phủ, vĩnh viễn không bao giờ được nhận lại vào phủ nữa.
Rồi bà ta dịu dàng nói với Cố Mạn Phi:
-Mạn Phi, con yên tâm, trước đây là do ta không biết, bây giờ mọi việc đã như này ta nhất định sẽ giúp con đòi lại công bằng... Từ sau ta sẽ giao việc phụ trách chuẩn bị đồ ăn của con cho người tâm phúc của ta, sẽ giúp con bồi bổ khỏe lại trong thời gian ngắn nhất... Đăng bởi: admin
Lúc này nghe cô con gái diệu nói như vậy, Cố Tạ Thiên tin ngay... Nhìn ngắm cô con gái diệu rồi lại nhìn Cố Mạn Phi, sắc mặt trùng xuống:
- Lục nha đầu,mẫu thân ngươi làm vậy mặc dù có chút thiếu thấu đáo nhưng suy cho cùng cũng là vì lo cho ngươi... Ngươi nhìn ngươi xem , 13 tuổi rồi mà gầy nhom như đứa trẻ lên 10 thế này này. Thật là thiếu sự rèn luyện mà...
Cố Mạn Phi bật cười, một con người có thể thiên vị đến mức độ nào, ngày hôm nay nàng cuối cùng đã được tự thân mình mà lĩnh giáo rồi!
Nàng không phải là cố chủ mà còn thấy trái tim đau đến thế này, thì cố chủ sẽ còn đau đến đâu? Cố chủ nếu còn sống chắc trái tim sẽ bị đóng băng mất.
Nàng không nói năng gì, quay người bước vào trong phòng. Lát sau bưng ra một bát chão loãng như nước,một đĩa rau đen xì xì, một cái màn thầu mốc meo đặt lên chiếc bàn đá duy nhất trong khuôn viên...
Cười nhạt:
- Thì ra ý nương không cho người hầu hạ ta là vì tốt cho ta à? Vậy còn những thứ này thì sao? Những thứ này chính là bữa tối ngày hôm qua của ta đó... Cố tướng quân cảm thấy thế nào? Cũng có thể nói đây là Cố phu nhân vì nghĩ cho ta chứ?
Cố chủ, tối qua vì quá vui quá hồi hộp không kịp ăn tối mà đã đi đến điểm hẹn nên mới có thể để lại những bằng chứng sống như này...
Ba món đồ ăn được đặt ở đó, trước mặt tất cả mọi người... Giống như một cái tát trời giáng tiếp theo giành tặng cho Cố phu nhân Lãnh Hương Ngọc vậy. Sắc mặt bà ta lúc tái mét khi lại đỏ ửng, rất không tốt...
Những món này đừng nói là Đại tiểu thư mà ngay cả kẻ hầu hạ đẳng nhất cũng chả thèm động đến.
Cố Tạ Thiên thật sự thấy mất mặt, sắc mặt đen xì xì, đôi mắt sắc lạnh nhìn Cố phu nhân:
- Hương Ngọc, ngươi làm sao lại có thể bạc đãi Mạn Ngọc như thế này?Bất luận thế nào nó cũng là con gái ruột của ta cơ mà?
Cố phu nhân, mặt đỏ bừng bừng:
- Lão ... lão gia, tiện thiếp... tiện thiếp không có....
Cố Thiên Thanh mím mím môi, nói :
- Cha, người bớt giận. Mẫu thân nhất định không thể làm ra chuyện này... đây chắc hẳn là do bọn người hầu giở trò, cố ý bạc đãi lục muội.... Mẫu thân người thường ngày bản tính lương thiện , đối đãi với bọn hạ nhân quá tốt nên mới tạo cơ hội cho bọn chúng hoành hành như này... Bọn chúng cố ý làm vậy để người khác hiểu lầm mẫu thân đối xử tệ bạc với lục muội... Bây giờ thì tốt rồi, người thay kẻ khác gánh tội oan này rồi... Bị mang tiếng bạc đãi con chồng và bị lục muội ghét bỏ... Sao số mẫu thân lại khổ vạy chứ?
Nàng ta quay sang nhìn Cố Mạn Phi:
- Mạn Phi muội muội, Cố phủ của chúng ra công việc hàng ngày rất nhiều rất bận... Mẫu thân hàng ngày đều vất vả quán xuyến nhưng dù sao cũng chỉ có một đôi tay nên khó tránh có sơ suất... Những kẻ hạ nhân đối xử tệ với muội như vậy, tại sao muội không nói lại với mẫu thân hoặc nói với tỉ chứ? Một mình chịu đựng như này chả trách người mỗi lúc một gầy yếu như này... mỗi lần nhìn thấy muội tỉ và mẫu thân đều rất đau lòng. .. vậy mà không biết thật ra...
Cố Thiên Thánh đúng không hổ danh là một kẻ thông minh, nhẹ nhàng vài câu nói đã đùn hết trách nhiệm lên người bọn nô tài... Vừa phủi bỏ điều tiếng thay mẫu thân của ả lại vẫn thêm chút trách móc Cố Mạn Phi.
Lãnh Hương Ngọc cũng rất thông minh, ngay lập tức:
- Đều là do bọn ác nô này, chúng cả gan làm những điều này sau nưng ta... người đâu? Đuổi ngay kẻ phụ trách chuẩn bị đồ ăn cho Mạn phi tiểu thư ra khỏ phủ, vĩnh viễn không bao giờ được nhận lại vào phủ nữa.
Rồi bà ta dịu dàng nói với Cố Mạn Phi:
-Mạn Phi, con yên tâm, trước đây là do ta không biết, bây giờ mọi việc đã như này ta nhất định sẽ giúp con đòi lại công bằng... Từ sau ta sẽ giao việc phụ trách chuẩn bị đồ ăn của con cho người tâm phúc của ta, sẽ giúp con bồi bổ khỏe lại trong thời gian ngắn nhất... Đăng bởi: admin
/90
|