Tử My A há hốc mồm, nàng hoảng sợ, nàng kinh hãi, nàng muốn chạy trốn.
Quay về phía sau, Tử My A mở cửa, nhưng có vẻ như cánh cửa được khóa từ bên ngoài, nàng không thể mở, có đập cửa cũng không ai nghe, có dùng ma pháp cũng không được.
Nàng bất đắc dĩ quay lại nhìn Diệp Tiêu Linh, nhìn đang cầm bó kẹo trên tay, đưa trước mặt mình, Tử My A khóc lóc van xin:
- Tử Diệp Linh tỷ, tỷ muốn thế nào mới tha cho ta?
Diệp Tiêu Linh làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn nàng, Diệp Tiêu Linh chớp mắt, đôi mắt lạnh lẽo như tử thần, cầm bó kẹo đưa xác vào mặt Tử My A, nói:
- Ăn hết bó kẹo này!
Tử My A run run, tay cầm lấy một cây kẹo, nàng ngậm, cắn, nuốt viên kẹo vào bụng, liên tục như vậy, nàng cố gắng ăn thật nhanh, ăn một lượt đến mười cây kẹo.
Không cần quan tâm đến mùi vị của kẹo ngon hay dở, lạc hay ngọt, nàng đều cố gắng nuốt xuống hết.
Ăn hết bó kẹo trên tay của Diệp Tiêu Linh, Tử My A nhìn nàng, nói:
- Ta ăn hết rồi, ngươi có thể tha cho ta rồi chứ?
Sắc mặt nàng lạnh nhạt như khối băng, nàng gật nhẹ một cái, lướt qua người của Tử My A, thì thầm:
- Ta là người nói lời giữ lời, nếu ngươi ăn hết bó kẹo đó ta sẽ tha cho ngươi. Hy vọng, ngươi có thể sống tiếp.
Lời nói chấm dứt, Diệp Tiêu Linh bước ra cửa, nàng mở cửa đi ra, lặng lẽ rời đi.
Tử My A đứng như trời trồng, đột nhiên nàng thổ huyết ra ngoài, nàng cảm thấy bụng mình như có hàng trăm con vật đang bò, đạp và đá trong bụng nàng, nàng đau đớn rên lên nhưng lại chẳng có ai đến cứu nàng.
Tử My A vẫn cứ liên ói ra những vũng máu tươi, cả cơ thể nàng như bị tiêm thuốc tê, không còn sức lực, nàng bất lực nằm xuống, cơn đau vẫn không chấm dứt, càng lúc càng nặng hơn.
Từ bụng nàng, xuất hiện ra những lỗ thủng, da thịt nàng bắt đầu thối rữa, nàng đau đớn than khóc, cầu xin, kêu cứu nhưng vẫn chẳng ai đến.
Nàng ta bắt đầu ân hận, câm thù, kinh sợ, hoảng sợ, oán giận, tất cả mọi thứ cảm giác của nàng bây giờ đều muốn đổ lên đầu của Diệp Tiêu Linh.
Không biết từ nơi nào, một cây đinh đâm thẳng vào đầu nàng, nàng liền chết đi, cơ thể bị thối rữa cũng dừng lại, tạo ra cho khuôn mặt và cơ thể của Tử My A như một con quỷ bạch cốt thay lớp da người bị thất bại.
Trên đường đi, Diệp Tiêu Linh không biết đã giết bao nhiêu tên lính gác, hậu vệ, người hầu ở trong cung, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao những người này lại không bị trúng độc mà chết?
Mối nghi ngờ này đã đưa Diệp Tiêu Linh đến bờ sông, uống một ngụm nước ở con sông, Diệp Tiêu Linh phát hiện ra, độc nàng hạ trong con sông này đã bị giải.
- Tại sao chàng lại cản ta, Lãnh Huyết?
Lãnh Huyết ở sau lưng Diệp Tiêu Linh từ lúc nào không hay.
Đôi mắt cậu u buồn, lắc đầu, lên tiếng:
- Linh, nàng hãy từ bỏ thù hận trong lòng đi, những anh em trong cung đã hại nàng, ta không hay biết gì, nhưng chuyện trong cung, không liên quan đến bá tánh, mắc gì, nàng phải hạ độc cả con sông, hạ độc cả những con người lương thiện?
Diệp Tiêu Linh căm tức cắn bờ môi, hai nắm tay nàng siết chặt, đứng dậy, nhìn Lãnh Huyết, nàng quát:
- Huyết, chàng không biết chuyện trong quá khứ của ta, không có quyền xen vào chuyện của ta, ta muốn làm gì, ta tự mình biết rõ.
- Bá tánh sao? Lương thiện sao? Không có tội sao? Ta xin chàng, không biết chuyện gì về ta, thì đừng có mà xen vào, chàng không hiểu, chàng chả hiểu gì cả!
Diệp Tiêu Linh quả thật là rất tức giận, nàng tức đến mức như muốn chết đi cho rồi, chết đi để được giải thoát.
Những con người ở đây rất lương thiện sao? Không hề, khi Diệp Tiêu Linh còn là Tử Tiêu Linh thì bọn họ làm gì nàng khi nhìn thấy nàng?
Dĩ nhiên là ném đá vào mặt nàng rồi, bất kỳ ai trong đất nước này đều khinh bỉ nàng, khi dễ nàng, tại sao nàng lại có thể quên được, khi mình đi dạo, mình bị đánh bởi những người dân ở đây như thế nào?
Ai ném đá vào nàng, ném đồ ăn vào nàng, đổ nước lên đầu nàng, đánh đập nàng, đều được trọng thưởng, nên bọn họ cứ đánh cứ đập, cứ ném, cứ đổ, để có được cái đồng tiền thối nát từ hoàng cung, từ chính người mà mình được biết là anh em.
Những người lính theo bên cạnh Diệp Tiêu Linh thì sao? Nàng khi ấy làm gì dám đem theo, đem theo chỉ sợ bọn họ cùng những người dân đánh nàng cho đến chết mất.
Lãnh Huyết có lòng tự trọng rất cao, hắn chưa bao giờ bị một người mắng như thế này, hắn quát lại:
- Ta không hiểu cái gì? Nàng nói đi, ta kiếp trước bên cạnh nàng, yêu nàng, ta và nàng như là một, tâm đồng ý hợp, có gì ta không hiểu?
Diệp Tiêu Linh lạnh lùng, liếc mắt nhìn Lãnh Huyết, nàng câm tức, giọng nói âm lãnh:
- Xin đừng xen vào chuyện của ta, hoàng tử Bạch Hoàng Dạ.
Bạch Hoàng Dạ chính là tên thật của Lãnh Huyết ở kiếp này.
Bạch Hoàng Dạ nhắm mắt lại lúc lâu, khi mở ra, hắn đồng dạng lên tiếng:
- Ta xin lỗi, quả thật ta không hiểu gì, xin lỗi nàng Linh.
Bạch Hoàng Dạ ôm lấy Diệp Tiêu Linh vào lòng, cảm giác này và cảm giác được Tử Mạc Ân ôm chẳng khác gì nhau, sắc mặt nàng vẫn không thay đổi gì, vẫn lạnh nhạt, vẫn thờ ơ và căm hận.
- Linh, vì ta, bỏ thù hận một lần được không?
Diệp Tiêu gật đầu.
Nhìn thì cứ như là đang nhẹ nhàng gật đầu, như thật chất nàng đang gật đầu một cách nặng nề, như có hàng tấn cục tạ đang ở trên người nàng vậy.
Bạch Hoàng Dạ cười vui vẻ, còn Diệp Tiêu Linh đang cắn hàm răng trong hận thù.
Quay về phía sau, Tử My A mở cửa, nhưng có vẻ như cánh cửa được khóa từ bên ngoài, nàng không thể mở, có đập cửa cũng không ai nghe, có dùng ma pháp cũng không được.
Nàng bất đắc dĩ quay lại nhìn Diệp Tiêu Linh, nhìn đang cầm bó kẹo trên tay, đưa trước mặt mình, Tử My A khóc lóc van xin:
- Tử Diệp Linh tỷ, tỷ muốn thế nào mới tha cho ta?
Diệp Tiêu Linh làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn nàng, Diệp Tiêu Linh chớp mắt, đôi mắt lạnh lẽo như tử thần, cầm bó kẹo đưa xác vào mặt Tử My A, nói:
- Ăn hết bó kẹo này!
Tử My A run run, tay cầm lấy một cây kẹo, nàng ngậm, cắn, nuốt viên kẹo vào bụng, liên tục như vậy, nàng cố gắng ăn thật nhanh, ăn một lượt đến mười cây kẹo.
Không cần quan tâm đến mùi vị của kẹo ngon hay dở, lạc hay ngọt, nàng đều cố gắng nuốt xuống hết.
Ăn hết bó kẹo trên tay của Diệp Tiêu Linh, Tử My A nhìn nàng, nói:
- Ta ăn hết rồi, ngươi có thể tha cho ta rồi chứ?
Sắc mặt nàng lạnh nhạt như khối băng, nàng gật nhẹ một cái, lướt qua người của Tử My A, thì thầm:
- Ta là người nói lời giữ lời, nếu ngươi ăn hết bó kẹo đó ta sẽ tha cho ngươi. Hy vọng, ngươi có thể sống tiếp.
Lời nói chấm dứt, Diệp Tiêu Linh bước ra cửa, nàng mở cửa đi ra, lặng lẽ rời đi.
Tử My A đứng như trời trồng, đột nhiên nàng thổ huyết ra ngoài, nàng cảm thấy bụng mình như có hàng trăm con vật đang bò, đạp và đá trong bụng nàng, nàng đau đớn rên lên nhưng lại chẳng có ai đến cứu nàng.
Tử My A vẫn cứ liên ói ra những vũng máu tươi, cả cơ thể nàng như bị tiêm thuốc tê, không còn sức lực, nàng bất lực nằm xuống, cơn đau vẫn không chấm dứt, càng lúc càng nặng hơn.
Từ bụng nàng, xuất hiện ra những lỗ thủng, da thịt nàng bắt đầu thối rữa, nàng đau đớn than khóc, cầu xin, kêu cứu nhưng vẫn chẳng ai đến.
Nàng ta bắt đầu ân hận, câm thù, kinh sợ, hoảng sợ, oán giận, tất cả mọi thứ cảm giác của nàng bây giờ đều muốn đổ lên đầu của Diệp Tiêu Linh.
Không biết từ nơi nào, một cây đinh đâm thẳng vào đầu nàng, nàng liền chết đi, cơ thể bị thối rữa cũng dừng lại, tạo ra cho khuôn mặt và cơ thể của Tử My A như một con quỷ bạch cốt thay lớp da người bị thất bại.
Trên đường đi, Diệp Tiêu Linh không biết đã giết bao nhiêu tên lính gác, hậu vệ, người hầu ở trong cung, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao những người này lại không bị trúng độc mà chết?
Mối nghi ngờ này đã đưa Diệp Tiêu Linh đến bờ sông, uống một ngụm nước ở con sông, Diệp Tiêu Linh phát hiện ra, độc nàng hạ trong con sông này đã bị giải.
- Tại sao chàng lại cản ta, Lãnh Huyết?
Lãnh Huyết ở sau lưng Diệp Tiêu Linh từ lúc nào không hay.
Đôi mắt cậu u buồn, lắc đầu, lên tiếng:
- Linh, nàng hãy từ bỏ thù hận trong lòng đi, những anh em trong cung đã hại nàng, ta không hay biết gì, nhưng chuyện trong cung, không liên quan đến bá tánh, mắc gì, nàng phải hạ độc cả con sông, hạ độc cả những con người lương thiện?
Diệp Tiêu Linh căm tức cắn bờ môi, hai nắm tay nàng siết chặt, đứng dậy, nhìn Lãnh Huyết, nàng quát:
- Huyết, chàng không biết chuyện trong quá khứ của ta, không có quyền xen vào chuyện của ta, ta muốn làm gì, ta tự mình biết rõ.
- Bá tánh sao? Lương thiện sao? Không có tội sao? Ta xin chàng, không biết chuyện gì về ta, thì đừng có mà xen vào, chàng không hiểu, chàng chả hiểu gì cả!
Diệp Tiêu Linh quả thật là rất tức giận, nàng tức đến mức như muốn chết đi cho rồi, chết đi để được giải thoát.
Những con người ở đây rất lương thiện sao? Không hề, khi Diệp Tiêu Linh còn là Tử Tiêu Linh thì bọn họ làm gì nàng khi nhìn thấy nàng?
Dĩ nhiên là ném đá vào mặt nàng rồi, bất kỳ ai trong đất nước này đều khinh bỉ nàng, khi dễ nàng, tại sao nàng lại có thể quên được, khi mình đi dạo, mình bị đánh bởi những người dân ở đây như thế nào?
Ai ném đá vào nàng, ném đồ ăn vào nàng, đổ nước lên đầu nàng, đánh đập nàng, đều được trọng thưởng, nên bọn họ cứ đánh cứ đập, cứ ném, cứ đổ, để có được cái đồng tiền thối nát từ hoàng cung, từ chính người mà mình được biết là anh em.
Những người lính theo bên cạnh Diệp Tiêu Linh thì sao? Nàng khi ấy làm gì dám đem theo, đem theo chỉ sợ bọn họ cùng những người dân đánh nàng cho đến chết mất.
Lãnh Huyết có lòng tự trọng rất cao, hắn chưa bao giờ bị một người mắng như thế này, hắn quát lại:
- Ta không hiểu cái gì? Nàng nói đi, ta kiếp trước bên cạnh nàng, yêu nàng, ta và nàng như là một, tâm đồng ý hợp, có gì ta không hiểu?
Diệp Tiêu Linh lạnh lùng, liếc mắt nhìn Lãnh Huyết, nàng câm tức, giọng nói âm lãnh:
- Xin đừng xen vào chuyện của ta, hoàng tử Bạch Hoàng Dạ.
Bạch Hoàng Dạ chính là tên thật của Lãnh Huyết ở kiếp này.
Bạch Hoàng Dạ nhắm mắt lại lúc lâu, khi mở ra, hắn đồng dạng lên tiếng:
- Ta xin lỗi, quả thật ta không hiểu gì, xin lỗi nàng Linh.
Bạch Hoàng Dạ ôm lấy Diệp Tiêu Linh vào lòng, cảm giác này và cảm giác được Tử Mạc Ân ôm chẳng khác gì nhau, sắc mặt nàng vẫn không thay đổi gì, vẫn lạnh nhạt, vẫn thờ ơ và căm hận.
- Linh, vì ta, bỏ thù hận một lần được không?
Diệp Tiêu gật đầu.
Nhìn thì cứ như là đang nhẹ nhàng gật đầu, như thật chất nàng đang gật đầu một cách nặng nề, như có hàng tấn cục tạ đang ở trên người nàng vậy.
Bạch Hoàng Dạ cười vui vẻ, còn Diệp Tiêu Linh đang cắn hàm răng trong hận thù.
/37
|