Diệp Tiêu Linh lại tiếp tục đi đến một đất nước khác, lần này nàng đến một đất nước văn minh và hiện đại.
Đi dạo trong thành phố, những khu chợ.
- Đất nước như thế này mới đúng là đất nước mà mình mong muốn sau 1000 năm chứ!
Diệp Tiêu Linh trên tay cầm một cây kẹo, vừa ăn vừa nói.
- Ah.
Không biết là ai, đột nhiên có người chạy tới chỗ nàng, xô ngã nàng.
- Ngươi có mắt không vậy?
Diệp Tiêu Linh tức giận nói.
Người kia, cũng bị ngã giống như nàng, hắn đứng dậy, đi đến chỗ của Diệp Tiêu Linh, đưa tay về phía nàng, xin lỗi:
- Ta xin lỗi, ngươi không sao chứ?
Diệp Tiêu Linh nắm lấy tay của người này, vừa chạm vào hắn liền kéo nàng đứng dậy.
Bây giờ, Diệp Tiêu Linh mới nhìn thấy được khuôn mặt của người này, nàng thì thầm:
- Sáng quá!
Con người trước mặt nàng như một vầng ánh dương ban mai, một mái tóc xanh của bầu trời, đôi mắt như viên kim cương xanh, lấp lánh, tỏa sáng.
Nam nhân này thật không giống như người của thế giới này, cứ như là người từ thế giới khác, một thế giới hoàn mỹ, thế giới thiên tiên.
Người nam nhân này khi nhìn thấy Diệp Tiêu Linh lại kinh ngạc, vì một thế giới này lại có người khác biệt về màu tóc như vậy, đây chính là mái tóc hiếm có nhất, trong thế giới này rồi.
Có thể nói, đây chính là người duy nhất có mái tóc và đôi mắt đỏ tươi như máu, như đá quý đỏ sắc thế này.
- Xin lỗi, ta thật sự đang rất bận, không có gì, ta chỉ có quyển sách này cho ngươi thôi, có duyên sẽ gặp lại.
Người nam nhân này đưa một quyển sách vào tay Diệp Tiêu Linh rồi lại chạy đi, trước khi biến mất hắn quay lại hỏi:
- Ta là Dương, còn người?
Diệp Tiêu Linh giật thót, nhìn người này nàng thoáng suy nghĩ qua, mình và người này quá đối nghịch nhau, nếu hắn là Dương vậy ta chỉ có thể là..., được ta lấy tên này:
- Tên của ta là Âm.
Người kia đã nghe được cái tên liền biến mất đi, trên khuôn mặt mỹ lệ của hắn toát lên một nụ cười nhàn nhạt.
- Âm sao? Rất hợp với một người như vậy, không hề có cảm xúc, từ đầu tới cuối đều chỉ là lạnh nhạt.
Nhìn cuốn sách trong tay, Diệp Tiêu Linh thấy nó thật kỳ lạ, không giống những cuốn sách khác.
Bìa ngoài của nó màu nâu, được làm từ một miếng gỗ hình chữ nhật, bên trên có khắc một hình tròn ma pháp, chữ thì chẳng có lấy một từ.
Nhìn ở trong hình tròn một lúc lâu, Diệp Tiêu Linh mới để ý, chữ trên bìa sách chính là chữ của ma pháp, nhưng những dòng chữ này nàng chưa thấy bao.
Ngẫm hồi lâu, mới nhớ ở kiếp trước lúc nhỏ nàng đã từng học qua những chữ này, bây giờ thì vẫn nhớ được ít nhiều.
- Không gian ma pháp, cánh cổng không gian.
- Đây là ma pháp dùng để mở ra cánh cổng không gian đi đến nơi khác? Có lẽ sẽ là một thế giới khác, khi nào rãnh ta sẽ đọc mi.
Diệp Tiêu Linh cất quyển sách vào không gian ma pháp, ngó nhìn xung quanh, nàng mới để ý, từ nãy đến giờ, nàng vừa đi vừa nhìn quyển sách, nên nàng hiện đang ở chỗ nào cũng chẳng biết được.
Đi về phía trước một lúc, Diệp Tiêu Linh đứng người lại, nàng không muốn tin vào mắt của mình.
Nơi vừa rồi nàng đi qua là những ngôi nhà nối liền nhau, tranh đua nhau mà xây những ngôi nhà cao tầng, những chỗ nghỉ dưỡng, chỗ vui chơi, còn có một tòa nhà to lớn gấp mười lần những tòa nhà bình thường khác.
Người người nhộn nhịp, vui vẻ, nhìn bọn họ chẳng có một chút nào là nghèo khổ cả, gia đình thì cứ vui vẻ mà sống.
Nhưng bây giờ thì sao? Đập vào mắt nàng là cái gì?
Những đứa trẻ, những người lớn, những ngôi nhà, tất cả đều chẳng ra gì cả.
Trẻ em thì ở trong nhà, người lớn thì ở ngoài đường nằm một gốc xin lấy đồng tiền, nhà gỗ mái tranh, nếu chúng lành lạnh thì không sao, nhưng mà, tranh thì lại có chỗ có chỗ không, cửa nhà lụp sụp.
Đây được gọi là khu ổ chuột.
Diệp Tiêu Linh đi đến chỗ của một nam trung niên, hỏi:
- Chú ơi, tại sao nơi này lại?
Người trung niên kia không trả lời, Diệp Tiêu Linh lấy từ không gian ma pháp ra một mẫu bánh mì đưa cho ông ta.
Người nam trung niên vừa nhìn thấy bánh mỳ, liền chụp lấy bỏ vào miệng, nhai rất kỹ rồi nuốt xuống.
Diệp Tiêu Linh lại tiếp tục đưa nước cho người này, người nam trung niên ăn uống đã được, liền than vãn lên tiếng:
- Nơi này là nơi của những người nghèo chúng ta ở, ở bên trong thành phố, bọn họ không cho phép chúng tôi vào đó ở, chúng tôi chỉ biết ở nơi này.
- Bọn ta lúc đầu cũng có buôn bán, nhưng những người ở bên trong kia không cho chúng ta buôn bán, ép bọn ta đến nơi này.
- Bọn ta bắt đắt dĩ dựng nhà ở đây, những người kia không chỉ không cho bọn ta buôn bán mà hàng tháng còn đến đây, bắt bọn ta nộp thuế.
- Nhưng tiền đâu? Chúng tôi không có, liền bị bọn họ phá nhà phá cửa, chúng tôi chỉ biết dựng lại đơn sơ, chỉ có thể vào rừng hái trái cây mà sống qua ngày.
- Cuối cùng vì chẳng còn ai nhớ tới, mà chúng tôi cũng không còn phải nộp thuế nữa, nhưng bọn người kia lại thường xuyên vào rừng, thường xuyên săn bắt, hái đi hoa quả chúng tôi trồng.
- Chúng tôi bất lực, không thể làm gì, dần dần đói khát, chỉ có thể nằm đây mà kiếm lấy một đồng tiền để vào trong kia mua một ít gì đó.
- Nhưng làm gì có ai cho, chúng tôi ở đây, chỉ có đào rễ cây mà ăn thôi, chúng tôi đã đói cả mấy rồi, vẫn còn sống là một chuyện rất may mắn.
Người nam trung niên này vừa nói, mà đôi mắt của ông ta cũng vừa rưng rưng như nhớ lại những chuyện đau buồn.
Diệp Tiêu Linh đứng dậy, bỏ đi về lại thành phố.
- A, ngươi không có mắt sao, đụng vào ta mà còn không xin lỗi?
Diệp Tiêu Linh đi ngang qua một người đụng trúng phải một lão béo, trên người đeo đầy vàng và đá quý.
Lão nhìn thấy Diệp Tiêu Linh đụng vào người mình, liền tức giận quát ầm lên.
Diệp Tiêu Linh nhìn lão béo, lạnh nhạt lên tiếng:
- Xin lỗi.
Diệp Tiêu Linh nói xong lại rời đi, đi đến chỗ bán bánh mỳ, mua hết chỗ bánh mỳ ở đó, rồi lại đi tiếp đến chỗ bán thịt, lại mua hết.
Cứ như vậy mà hơn mười cửa hàng lương thực bị Diệp Tiêu Linh nàng mua hết toàn bộ.
Ở khu vực trung tâm, một lão béo la ầm, ồn ào:
- Tiền của ta, vàng của ta, trang sức của ta, ở đâu? Ở đâu? Tiền của ta, tiền của ta bị trộm rồi!
Lão ta vừa chạy vừa la, lại tiếp tục có vài người nhìn vào người mình, cũng tương tự, la ầm lên:
- Tiền của ta cũng mất rồi!
- Vàng của ta đâu rồi?
- Trang sức trên người ta, từ khi nào đã không còn đâu?
- Viên đá quý ta vừa mới mua sao lại không thấy đâu nữa?
Những người này chạy cùng một phía đến ngôi nhà cao to gấp những ngôi nhà khác gấp mười lần kia.
Nếu theo Diệp Tiêu Linh đoán thì đó chính là tổng bộ cao cấp, những người có chức vụ cao cấp, bọn họ giống như những người giữ bình yên cho đất nước này, ra điều luật, điều khiển cả đất nước, một bộ máy cấp cao và phức tạp nhất của đất nước này, và cũng là nhà tù trong thứ 9 trong mười nhà tù lớn nhất thế giới.
Diệp Tiêu Linh nhìn những người kia cười nhạt một cái, rồi lại bỏ đi một lần nữa.
Đi dạo trong thành phố, những khu chợ.
- Đất nước như thế này mới đúng là đất nước mà mình mong muốn sau 1000 năm chứ!
Diệp Tiêu Linh trên tay cầm một cây kẹo, vừa ăn vừa nói.
- Ah.
Không biết là ai, đột nhiên có người chạy tới chỗ nàng, xô ngã nàng.
- Ngươi có mắt không vậy?
Diệp Tiêu Linh tức giận nói.
Người kia, cũng bị ngã giống như nàng, hắn đứng dậy, đi đến chỗ của Diệp Tiêu Linh, đưa tay về phía nàng, xin lỗi:
- Ta xin lỗi, ngươi không sao chứ?
Diệp Tiêu Linh nắm lấy tay của người này, vừa chạm vào hắn liền kéo nàng đứng dậy.
Bây giờ, Diệp Tiêu Linh mới nhìn thấy được khuôn mặt của người này, nàng thì thầm:
- Sáng quá!
Con người trước mặt nàng như một vầng ánh dương ban mai, một mái tóc xanh của bầu trời, đôi mắt như viên kim cương xanh, lấp lánh, tỏa sáng.
Nam nhân này thật không giống như người của thế giới này, cứ như là người từ thế giới khác, một thế giới hoàn mỹ, thế giới thiên tiên.
Người nam nhân này khi nhìn thấy Diệp Tiêu Linh lại kinh ngạc, vì một thế giới này lại có người khác biệt về màu tóc như vậy, đây chính là mái tóc hiếm có nhất, trong thế giới này rồi.
Có thể nói, đây chính là người duy nhất có mái tóc và đôi mắt đỏ tươi như máu, như đá quý đỏ sắc thế này.
- Xin lỗi, ta thật sự đang rất bận, không có gì, ta chỉ có quyển sách này cho ngươi thôi, có duyên sẽ gặp lại.
Người nam nhân này đưa một quyển sách vào tay Diệp Tiêu Linh rồi lại chạy đi, trước khi biến mất hắn quay lại hỏi:
- Ta là Dương, còn người?
Diệp Tiêu Linh giật thót, nhìn người này nàng thoáng suy nghĩ qua, mình và người này quá đối nghịch nhau, nếu hắn là Dương vậy ta chỉ có thể là..., được ta lấy tên này:
- Tên của ta là Âm.
Người kia đã nghe được cái tên liền biến mất đi, trên khuôn mặt mỹ lệ của hắn toát lên một nụ cười nhàn nhạt.
- Âm sao? Rất hợp với một người như vậy, không hề có cảm xúc, từ đầu tới cuối đều chỉ là lạnh nhạt.
Nhìn cuốn sách trong tay, Diệp Tiêu Linh thấy nó thật kỳ lạ, không giống những cuốn sách khác.
Bìa ngoài của nó màu nâu, được làm từ một miếng gỗ hình chữ nhật, bên trên có khắc một hình tròn ma pháp, chữ thì chẳng có lấy một từ.
Nhìn ở trong hình tròn một lúc lâu, Diệp Tiêu Linh mới để ý, chữ trên bìa sách chính là chữ của ma pháp, nhưng những dòng chữ này nàng chưa thấy bao.
Ngẫm hồi lâu, mới nhớ ở kiếp trước lúc nhỏ nàng đã từng học qua những chữ này, bây giờ thì vẫn nhớ được ít nhiều.
- Không gian ma pháp, cánh cổng không gian.
- Đây là ma pháp dùng để mở ra cánh cổng không gian đi đến nơi khác? Có lẽ sẽ là một thế giới khác, khi nào rãnh ta sẽ đọc mi.
Diệp Tiêu Linh cất quyển sách vào không gian ma pháp, ngó nhìn xung quanh, nàng mới để ý, từ nãy đến giờ, nàng vừa đi vừa nhìn quyển sách, nên nàng hiện đang ở chỗ nào cũng chẳng biết được.
Đi về phía trước một lúc, Diệp Tiêu Linh đứng người lại, nàng không muốn tin vào mắt của mình.
Nơi vừa rồi nàng đi qua là những ngôi nhà nối liền nhau, tranh đua nhau mà xây những ngôi nhà cao tầng, những chỗ nghỉ dưỡng, chỗ vui chơi, còn có một tòa nhà to lớn gấp mười lần những tòa nhà bình thường khác.
Người người nhộn nhịp, vui vẻ, nhìn bọn họ chẳng có một chút nào là nghèo khổ cả, gia đình thì cứ vui vẻ mà sống.
Nhưng bây giờ thì sao? Đập vào mắt nàng là cái gì?
Những đứa trẻ, những người lớn, những ngôi nhà, tất cả đều chẳng ra gì cả.
Trẻ em thì ở trong nhà, người lớn thì ở ngoài đường nằm một gốc xin lấy đồng tiền, nhà gỗ mái tranh, nếu chúng lành lạnh thì không sao, nhưng mà, tranh thì lại có chỗ có chỗ không, cửa nhà lụp sụp.
Đây được gọi là khu ổ chuột.
Diệp Tiêu Linh đi đến chỗ của một nam trung niên, hỏi:
- Chú ơi, tại sao nơi này lại?
Người trung niên kia không trả lời, Diệp Tiêu Linh lấy từ không gian ma pháp ra một mẫu bánh mì đưa cho ông ta.
Người nam trung niên vừa nhìn thấy bánh mỳ, liền chụp lấy bỏ vào miệng, nhai rất kỹ rồi nuốt xuống.
Diệp Tiêu Linh lại tiếp tục đưa nước cho người này, người nam trung niên ăn uống đã được, liền than vãn lên tiếng:
- Nơi này là nơi của những người nghèo chúng ta ở, ở bên trong thành phố, bọn họ không cho phép chúng tôi vào đó ở, chúng tôi chỉ biết ở nơi này.
- Bọn ta lúc đầu cũng có buôn bán, nhưng những người ở bên trong kia không cho chúng ta buôn bán, ép bọn ta đến nơi này.
- Bọn ta bắt đắt dĩ dựng nhà ở đây, những người kia không chỉ không cho bọn ta buôn bán mà hàng tháng còn đến đây, bắt bọn ta nộp thuế.
- Nhưng tiền đâu? Chúng tôi không có, liền bị bọn họ phá nhà phá cửa, chúng tôi chỉ biết dựng lại đơn sơ, chỉ có thể vào rừng hái trái cây mà sống qua ngày.
- Cuối cùng vì chẳng còn ai nhớ tới, mà chúng tôi cũng không còn phải nộp thuế nữa, nhưng bọn người kia lại thường xuyên vào rừng, thường xuyên săn bắt, hái đi hoa quả chúng tôi trồng.
- Chúng tôi bất lực, không thể làm gì, dần dần đói khát, chỉ có thể nằm đây mà kiếm lấy một đồng tiền để vào trong kia mua một ít gì đó.
- Nhưng làm gì có ai cho, chúng tôi ở đây, chỉ có đào rễ cây mà ăn thôi, chúng tôi đã đói cả mấy rồi, vẫn còn sống là một chuyện rất may mắn.
Người nam trung niên này vừa nói, mà đôi mắt của ông ta cũng vừa rưng rưng như nhớ lại những chuyện đau buồn.
Diệp Tiêu Linh đứng dậy, bỏ đi về lại thành phố.
- A, ngươi không có mắt sao, đụng vào ta mà còn không xin lỗi?
Diệp Tiêu Linh đi ngang qua một người đụng trúng phải một lão béo, trên người đeo đầy vàng và đá quý.
Lão nhìn thấy Diệp Tiêu Linh đụng vào người mình, liền tức giận quát ầm lên.
Diệp Tiêu Linh nhìn lão béo, lạnh nhạt lên tiếng:
- Xin lỗi.
Diệp Tiêu Linh nói xong lại rời đi, đi đến chỗ bán bánh mỳ, mua hết chỗ bánh mỳ ở đó, rồi lại đi tiếp đến chỗ bán thịt, lại mua hết.
Cứ như vậy mà hơn mười cửa hàng lương thực bị Diệp Tiêu Linh nàng mua hết toàn bộ.
Ở khu vực trung tâm, một lão béo la ầm, ồn ào:
- Tiền của ta, vàng của ta, trang sức của ta, ở đâu? Ở đâu? Tiền của ta, tiền của ta bị trộm rồi!
Lão ta vừa chạy vừa la, lại tiếp tục có vài người nhìn vào người mình, cũng tương tự, la ầm lên:
- Tiền của ta cũng mất rồi!
- Vàng của ta đâu rồi?
- Trang sức trên người ta, từ khi nào đã không còn đâu?
- Viên đá quý ta vừa mới mua sao lại không thấy đâu nữa?
Những người này chạy cùng một phía đến ngôi nhà cao to gấp những ngôi nhà khác gấp mười lần kia.
Nếu theo Diệp Tiêu Linh đoán thì đó chính là tổng bộ cao cấp, những người có chức vụ cao cấp, bọn họ giống như những người giữ bình yên cho đất nước này, ra điều luật, điều khiển cả đất nước, một bộ máy cấp cao và phức tạp nhất của đất nước này, và cũng là nhà tù trong thứ 9 trong mười nhà tù lớn nhất thế giới.
Diệp Tiêu Linh nhìn những người kia cười nhạt một cái, rồi lại bỏ đi một lần nữa.
/37
|