Sáng sớm, Ninh Nhược Đình tới điện Trường Thọ thỉnh an thái hậu.
Đến nơi, thái hậu lại sai người ra nói, thân thể mệt mỏi, không tiếp.
Nương nương, thái hậu rõ ràng không để nương nương vào mắt.
Mặc kệ, như vậy càng tốt, ta cũng không muốn gặp lão bà đó!
Nương nương, giờ hồi cung ạ?
Ta muốn tới Ngự uyển.
Ninh Nhược Đình cùng Tiểu Thanh và hai tì nữ nữa, một đoàn vào Ngự uyển.
Bên cạnh hồ Yên Hoà có một lầu xây trên mặt nước, nàng vào trong đó nghỉ ngơi, lại sai tì nữ mang đến trà nóng cùng điểm tâm.
Nàng ngồi an an tĩnh tĩnh như vậy được một lúc, liền thấy ba tài nhân cùng chiêu nghi, cả Triệu Uyển Nhi đi tới.
Chỉ trừ Triệu Uyển Nhi, các phi tần đều nhún chân Quý phi nương nương cát tường!
Nàng không để tâm ột miếng bánh vào miệng. Miễn lễ.
Quý phi nương nương, tỷ không tới thỉnh an thái hậu hay sao? Triệu Uyển Nhi vẻ đắc ý hỏi.
Biết rõ còn cố hỏi.
Nàng biết lão bà này cố ý làm nàng mất mặt, nhưng không đến lượt đám oanh oanh yến yến này nói nhảm.
Hôm qua đáng nhẽ cung Vĩnh Thuỵ đã thuộc về chiêu dung muội muội, cuối cùng thế nào lại về tay ta, trong lòng ta thực áy náy... không muốn đến đó gặp muội...
Mặt Triệu Uyển Nhi chuyển từ xanh sang trắng, thẹn quá hoá giận Đừng vội đắc ý!
Nàng lơ đãng đến nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, quay sang Tiểu Thanh Tiểu Thanh, ngươi nói, bây giờ trong hậu cung phẩm cấp của ai lớn nhất?
Tiểu Thanh không hiểu những lời này của nàng có ý gì Dĩ nhiên là nương nương người!
Vậy ngươi nói, Vừa rồi Triệu chiêu dung đã hành lễ chưa?
Hồi nương nương, không có ạ!
Chiếu theo cung qui, phạt thế nào?
Tiểu Thanh cũng đã được học cung nghi cung qui, chuyện này dĩ nhiên biết rõ.
Nương nương, tội vô lễ như vậy, nhẹ phạt vả miệng, nặng phạt đánh trượng!
Được, Triệu Uyển Nhi, phạt ngươi tự vả miệng mười cái.
Cái gì?
Bị điếc hả? Tự vả miệng mười cái!
Ngươi!
Ngươi? Ngươi cái gì? Còn không xem lại mình? Chỉ là một chiêu dung nhỏ bé còn dám lớn lối?
Triệu Uyển Nhi, ta là người thù dai, chỉ trách ngươi kiếm chuyện trước.
Nếu ngươi không tự vả miệng, ta liền giúp ngươi, thế nào?
Triệu Uyển Nhi cắn răng, bắt đầu tự đánh vào mặt mình.
Doãn Kiều Ninh, ngươi nhớ đấy!
Ninh Nhược Đình điềm nhiên thưởng trà, rõ ràng bày ra bộ mặt đang xem trò vui.
Đánh đến cái thứ năm, chiêu nghi đột nhiên lên tiếng Quý phi nương nương, chiêu dung muội muội... muội ấy biết lỗi rồi... người hãy bỏ qua uội ấy...
Thượng Quan chiêu nghi- Thượng Quan Yên này trong cung nổi tiếng nhu hoà lương thiện, nhưng đã vào hậu cung, chẳng dám tin ai thiện lương được nữa.
Ninh Nhược Đình lạnh giọng : Tiếp tục.
Không ai lên tiếng nữa.
Từ phía xa, Lôi Thừa Vũ một thân hoàng bào, ung dung tiêu sái bước đi, đem cảnh trong lầu thuỷ tạ chứng kiến từ đầu tới cuối.
Hắn nhếch khoé miệng, nhanh chóng bước lại gần.
Triệu Uyển Nhi tát tới cái thứ tám, hắn cũng tới nơi.
Hoàng thượng vạn phúc kim an!
Mọi người đều quỳ xuống.
Bình thân.
Triệu Uyển Nhi khóc lóc lớn tiếng.
Hoàng thượng, người hãy làm chủ cho thiếp!
Hắn ngồi xuống cạnh Ninh Nhược Đình, nàng tự nhiên có một cảm giác khó chịu vô cớ, không phải hắn tới đây vì thương hoa tiếc ngọc, muốn cứu Triệu Uyển Nhi đấy chứ?
Lôi Thừa Vũ quay sang nàng, tay chỉ chỉ Triệu Uyển Nhi đang quỳ dưới đất.
Nàng ta đánh mấy cái rồi?
Nàng đem lễ nghi vứt hết : Tám cái.
Sao ít thế?
Tất cả mọi người, kể cả Ninh Nhược Đình, đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn lại tiếp: Còn bao nhiêu?
Hai cái.
Hắn hướng Triệu Uyển Nhi nhàn nhạt nói: Tiếp tục đi!
Triệu Uyển Nhi nuốt giận, tiếp tục đánh.
Hai cái tát này, so với tám cái trước, lại đau hơn nhiều, nàng ta thấy rõ cảm giác rát bỏng hai bên má.
Ninh Nhược Đình thở phào.
Ở trong cung chán ngấy như vậy, hắn cứ tuỳ tiện vui thú với phi tần, vậy cũng phải để nàng bày vài trò tiêu khiển như thế chứ!
Hắn khe khẽ nói bên tai nàng : Đắc tội với nàng?
Nàng ta coi thường thần thiếp. Thần thiếp sẽ không để ai khi dễ mình!
/72
|