Sáng sớm hôm sau, Ninh Nhược Đình dậy trước, sai người chuẩn bị sẵn điểm tâm.
Trời còn chưa sáng hẳn, nhìn ra ngoài còn thấy lớp khói sương mờ mờ.
Cháo trắng và trứng muối được dọn lên.
Nàng dậy lâu chưa?
Ninh Nhược Đình quay người lại : Dậy rồi sao?
Vừa ăn sáng xong, Ninh Nhược Đình liền reo lên : Thừa Vũ, nhìn kìa, tuyết rơi rồi!
Nàng buông thìa trong tay xuống, cũng không khoác thêm áo, cứ thế chạy ra ngoài.
Ninh Nhược Đình cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh nhìn lên bầu trời, đưa hai bàn tay trắng muốt ra đón lấy những bông tuyết rơi.
Lôi Thừa Vũ choàng áo lông lên người nàng, trách: Không phải đã nói với ta giữ gìn sức khoẻ sao?
Không sao đâu! Vừa dứt lời, liền ho mấy tiếng.
Còn nói không sao!
Hắn cương quyết bắt nàng vào trong, bản thân mình tiếp tục tới chỗ Lôi Thừa Vân và Phong Trạch, cùng xem binh sĩ luyện tập.
Tuyết chỉ rơi một lát, đến trưa, nắng ấm lên, tuyết cũng tan đi.
Ninh Nhược Đình đi tìm hắn.
Lôi Thừa Vũ cùng Lôi Thừa Vân và Phong Trạch đang ngồi trên đất, không khác gì những binh sĩ, cũng ăn trưa giống họ: lương khô và nước lã.
Ninh Nhược Đình trong lòng thán phục, họ lại cùng binh sĩ không hề phân biệt, chẳng trách lại có được lòng trung thành của cả vạn con người.
Ăn cơm chưa?
Ninh Nhược Đình kéo kéo y phục cho gọn lại, ngồi bệt xuống cạnh hắn.
Đến đây ăn cùng chàng.
Hắn cau mày Sao không ở yên trong phòng?
Ta không muốn đến đây rồi, lại phiền mọi người đã bận rộn lại phải hầu hạ một người vô tích sự như ta. Hơn nữa, ta cũng không phải quen sống sung sướng, vất vả thế này, ta chịu được!
Tuyết vừa mới tan bớt, trên nền đất vừa ướt vừa lạnh, Ninh Nhược Đình cũng không bận tâm, với lấy một miếng lương khô cho vào miệng.
Cấp báo, cấp báo! Một binh sĩ gấp gáp chạy vào.
Nói!
Hoàng thượng, quân Thăng Long quốc đang trên đường tới, còn cách chúng ta nửa dặm!
Nàng vào trong đi!
Vâng!
Đại vương gia, Nhị vương gia lập tức dàn trận!
Tuân chỉ!
Thừa Vũ, nhất định phải cẩn thận!
Nàng yên tâm, ta sẽ không sao!
Lôi Thừa Vũ mặc áo giáp, lập tức lên ngựa, tiến lên ngang hàng với Lôi Thừa Vân.
Binh sĩ nhanh chóng đứng vào hàng, gươm giáo chỉnh tề,dàn trận chữ nhất.
Quân của Thăng Long quốc xông lên như vũ bão.
Ba vạn binh lính tinh nhuệ của Khang quốc, cùng bốn vạn quân của Thăng Long như hai cơn bão cát cuồn cuộn lao vào nhau.
Hai bên giao tranh quyết liệt, tiếng khí giới va vào nhau chói tai, chém
giết một hồi, máu chảy lênh láng.
Ninh Nhược Đình đứng trên đài quan sát, ánh mắt không lúc nào rời khỏi bóng dáng quen thuộc kia.
Mỗi lần gươm giáo vung lên, lao về phía chàng, là một lần Ninh Nhược Đình cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Lôi Thừa Vũ và Lôi Thừa Vân đều là mãnh tướng, bọn họ tả xung hữu đột, hạ được rất nhiều binh lính của Thăng Long quốc.
Viên tướng của Thăng Long quốc thúc ngựa tiến lên, trong tay cầm kích đâm tới sau lưng Lôi Thừa Vũ.
Ninh Nhược Đình hai mắt mở lớn, bàn tay siết chặt lại, hét lên thất thanh Thừa Vũ!
Dĩ nhiên chàng không nghe thấy.
Kích nhọn đã sát ngay lưng hắn.
Lôi Thừa Vân ngay lúc ấy lao tới,bảo kiếm trong tay mạnh mẽ chém một nhát chí mạng, tên tướng giặc rú lên một tiếng đau đớn, cánh tay hắn chảy máu đầm đìa, Lôi Thừa Vân không do dự chém nhát thứ hai, hắn gục xuống, ngã khỏi lưng ngựa.
Huynh!
Lôi Thừa Vân gật đầu.
Lũ Thăng Long quốc thấy tướng quân đã tử trận, như rắn mất đầu, vội vã tháo chạy.
Lôi Thừa Vân lập tức hướng thuộc hạ phân phó.
Mau, đốt pháo làm hiệu cho Nhị vương gia!
Tuân lệnh!
Lôi Thừa Vũ và Lôi Thừa Vân thúc quân đuổi theo.
Bắt hết, tuyệt đối không để sót tên nào cho trẫm!
Tàn quân của Thăng Long vội vã tháo chạy, chưa được bao xa, liền bị hai ngàn quân của Phong Trạch phục kích sau núi đón đầu.
Tất cả đều bị bắt làm tù binh. Sở dĩ Lôi Thừa Vũ làm như vậy, vì tin do thám
cho biết, chúng để lại không ít quân lại doanh trại để phòng bị, hắn liền phân phó Phong Trạch dẫn quân ra sau núi, bắt hết tàn quân, không để lọt tên nào chạy về doanh trại báo tin.
Mặt khác, Lôi Thừa Vũ sai cấp tốc chuẩn bị hoả tiễn, giao cho Phong Trạch.
Lý Đằng, ngươi dẫn hai mươi người bí mật men theo đường rừng đến phía sau doanh trại của chúng, phóng hoả!
Vâng!
Trạch, ngươi dẫn hai ngàn quân của ngươi tới đó bao vây, đợi Lý Đằng phóng hoả, rồi xông lên ngay!
Vâng!
Ninh Nhược Đình lần đầu thấy hắn oai phong như vậy, đa mưu túc trí như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nàng về nghỉ ngơi trước đi, ta muốn gặp đại huynh một lát.
Vâng.
Lý Đằng cùng một toán quân nhỏ âm thầm tiến vào rừng, áp sát doanh trại của Thăng Long.
Bắn!
Những mũi tên lửa lao đi vun vút.
Rút mau!
Cháy, cháy rồi!
Lều trại của quân Thăng Long bắt lửa cháy dữ dội. Chúng vội vã lao ra ngoài, thành một đám láo nháo lộn xộn.
Tấn công!
Quân của Phong Trạch nhanh chóng ập tới, đám người Thăng Long quốc không kịp trở tay, kẻ bị giết, kẻ bị bắt sống.
Trời còn chưa sáng hẳn, nhìn ra ngoài còn thấy lớp khói sương mờ mờ.
Cháo trắng và trứng muối được dọn lên.
Nàng dậy lâu chưa?
Ninh Nhược Đình quay người lại : Dậy rồi sao?
Vừa ăn sáng xong, Ninh Nhược Đình liền reo lên : Thừa Vũ, nhìn kìa, tuyết rơi rồi!
Nàng buông thìa trong tay xuống, cũng không khoác thêm áo, cứ thế chạy ra ngoài.
Ninh Nhược Đình cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh nhìn lên bầu trời, đưa hai bàn tay trắng muốt ra đón lấy những bông tuyết rơi.
Lôi Thừa Vũ choàng áo lông lên người nàng, trách: Không phải đã nói với ta giữ gìn sức khoẻ sao?
Không sao đâu! Vừa dứt lời, liền ho mấy tiếng.
Còn nói không sao!
Hắn cương quyết bắt nàng vào trong, bản thân mình tiếp tục tới chỗ Lôi Thừa Vân và Phong Trạch, cùng xem binh sĩ luyện tập.
Tuyết chỉ rơi một lát, đến trưa, nắng ấm lên, tuyết cũng tan đi.
Ninh Nhược Đình đi tìm hắn.
Lôi Thừa Vũ cùng Lôi Thừa Vân và Phong Trạch đang ngồi trên đất, không khác gì những binh sĩ, cũng ăn trưa giống họ: lương khô và nước lã.
Ninh Nhược Đình trong lòng thán phục, họ lại cùng binh sĩ không hề phân biệt, chẳng trách lại có được lòng trung thành của cả vạn con người.
Ăn cơm chưa?
Ninh Nhược Đình kéo kéo y phục cho gọn lại, ngồi bệt xuống cạnh hắn.
Đến đây ăn cùng chàng.
Hắn cau mày Sao không ở yên trong phòng?
Ta không muốn đến đây rồi, lại phiền mọi người đã bận rộn lại phải hầu hạ một người vô tích sự như ta. Hơn nữa, ta cũng không phải quen sống sung sướng, vất vả thế này, ta chịu được!
Tuyết vừa mới tan bớt, trên nền đất vừa ướt vừa lạnh, Ninh Nhược Đình cũng không bận tâm, với lấy một miếng lương khô cho vào miệng.
Cấp báo, cấp báo! Một binh sĩ gấp gáp chạy vào.
Nói!
Hoàng thượng, quân Thăng Long quốc đang trên đường tới, còn cách chúng ta nửa dặm!
Nàng vào trong đi!
Vâng!
Đại vương gia, Nhị vương gia lập tức dàn trận!
Tuân chỉ!
Thừa Vũ, nhất định phải cẩn thận!
Nàng yên tâm, ta sẽ không sao!
Lôi Thừa Vũ mặc áo giáp, lập tức lên ngựa, tiến lên ngang hàng với Lôi Thừa Vân.
Binh sĩ nhanh chóng đứng vào hàng, gươm giáo chỉnh tề,dàn trận chữ nhất.
Quân của Thăng Long quốc xông lên như vũ bão.
Ba vạn binh lính tinh nhuệ của Khang quốc, cùng bốn vạn quân của Thăng Long như hai cơn bão cát cuồn cuộn lao vào nhau.
Hai bên giao tranh quyết liệt, tiếng khí giới va vào nhau chói tai, chém
giết một hồi, máu chảy lênh láng.
Ninh Nhược Đình đứng trên đài quan sát, ánh mắt không lúc nào rời khỏi bóng dáng quen thuộc kia.
Mỗi lần gươm giáo vung lên, lao về phía chàng, là một lần Ninh Nhược Đình cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Lôi Thừa Vũ và Lôi Thừa Vân đều là mãnh tướng, bọn họ tả xung hữu đột, hạ được rất nhiều binh lính của Thăng Long quốc.
Viên tướng của Thăng Long quốc thúc ngựa tiến lên, trong tay cầm kích đâm tới sau lưng Lôi Thừa Vũ.
Ninh Nhược Đình hai mắt mở lớn, bàn tay siết chặt lại, hét lên thất thanh Thừa Vũ!
Dĩ nhiên chàng không nghe thấy.
Kích nhọn đã sát ngay lưng hắn.
Lôi Thừa Vân ngay lúc ấy lao tới,bảo kiếm trong tay mạnh mẽ chém một nhát chí mạng, tên tướng giặc rú lên một tiếng đau đớn, cánh tay hắn chảy máu đầm đìa, Lôi Thừa Vân không do dự chém nhát thứ hai, hắn gục xuống, ngã khỏi lưng ngựa.
Huynh!
Lôi Thừa Vân gật đầu.
Lũ Thăng Long quốc thấy tướng quân đã tử trận, như rắn mất đầu, vội vã tháo chạy.
Lôi Thừa Vân lập tức hướng thuộc hạ phân phó.
Mau, đốt pháo làm hiệu cho Nhị vương gia!
Tuân lệnh!
Lôi Thừa Vũ và Lôi Thừa Vân thúc quân đuổi theo.
Bắt hết, tuyệt đối không để sót tên nào cho trẫm!
Tàn quân của Thăng Long vội vã tháo chạy, chưa được bao xa, liền bị hai ngàn quân của Phong Trạch phục kích sau núi đón đầu.
Tất cả đều bị bắt làm tù binh. Sở dĩ Lôi Thừa Vũ làm như vậy, vì tin do thám
cho biết, chúng để lại không ít quân lại doanh trại để phòng bị, hắn liền phân phó Phong Trạch dẫn quân ra sau núi, bắt hết tàn quân, không để lọt tên nào chạy về doanh trại báo tin.
Mặt khác, Lôi Thừa Vũ sai cấp tốc chuẩn bị hoả tiễn, giao cho Phong Trạch.
Lý Đằng, ngươi dẫn hai mươi người bí mật men theo đường rừng đến phía sau doanh trại của chúng, phóng hoả!
Vâng!
Trạch, ngươi dẫn hai ngàn quân của ngươi tới đó bao vây, đợi Lý Đằng phóng hoả, rồi xông lên ngay!
Vâng!
Ninh Nhược Đình lần đầu thấy hắn oai phong như vậy, đa mưu túc trí như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nàng về nghỉ ngơi trước đi, ta muốn gặp đại huynh một lát.
Vâng.
Lý Đằng cùng một toán quân nhỏ âm thầm tiến vào rừng, áp sát doanh trại của Thăng Long.
Bắn!
Những mũi tên lửa lao đi vun vút.
Rút mau!
Cháy, cháy rồi!
Lều trại của quân Thăng Long bắt lửa cháy dữ dội. Chúng vội vã lao ra ngoài, thành một đám láo nháo lộn xộn.
Tấn công!
Quân của Phong Trạch nhanh chóng ập tới, đám người Thăng Long quốc không kịp trở tay, kẻ bị giết, kẻ bị bắt sống.
/72
|