Nương nương có gì phân phó?
Lý Đằng rất nhanh đã tới, tốc độ quả thật người bình thường không có được.
Ninh Nhược Đình cái gì cũng không nói, sắc mặt âm trầm đẩy ly trà về phía Lý Đằng.
Lý Đằng thấy biểu tình nàng tệ như vậy, biết là có chuyện, lập tức cầm ly trà lên xem xét.
Nương nương, trong trà người có cho thêm chanh sao?
Phải, sao ngươi biết được?
Sắc mặt Lý Đằng cũng tệ đi không ít Đây là độc nhi tán, gây sảy thai, tuy nhiên khi uống vào, ba ngày sau mới phát tác, cho nên người hạ cũng dễ dàng chối tội.
Hắn cầm nửa quả chanh trên bàn vắt vào mấy cái cốc còn lại.
Đáy cốc dần dần chuyển hồng sắc.
Đối với người thường không có nguy hại gì, cho nên cũng khó phát hiện. Loại độc hiếm có như vậy, xem ra người này bỏ không ít tâm tư. Lý Đằng chậm rãi nói.
Hẳn nào, dùng ngân châm thử cũng không phát hiện.
Bộ trà cụ này là do chiêu nghi dâng tặng. Tiểu Thanh bên cạnh lên tiếng.
Trước mắt điều này không đủ nói lên nàng ta làm, trước mắt chúng ta tương kế tựu kế, vờ như không có việc gì phát sinh, kẻ đó thấy mưu sự không thành, tự khắc động thủ, lúc ấy có lẽ lộ ra sơ hở, chúng ta mới nắm bắt được.
Lý Đằng không khỏi khâm phục suy nghĩ thấu đáo của nàng Nương nương anh minh!
Minh Tâm điện.
Rầm!
Thật to gan! Lôi Thừa Vũ đập bàn một tiếng.
Hoàng thượng người bớt giận!
Nàng ấy còn muốn chờ hắn động thủ lần thứ hai? Lần này tránh được, có thể coi là phúc phận, nếu lần sau không tránh được thì sao?
Hồi hoàng thượng, nương nương cũng nói rất có lý, chỉ như vậy mà trừng phạt chiêu nghi, với gia thế của chiêu nghi, thì chỉ tránh không khỏi một phần trách nhiệm, mà hung thủ thật sự vẫn không tìm ra được.
Lôi Thừa Vũ nghe vậy, mới bình tĩnh lại đôi chút.
Vậy nàng ấy muốn làm thế nào?
Lý Đằng liền đem ý tứ của Ninh Nhược Đình, tất cả truyền đạt lại cho Lôi Thừa Vũ.
Từ nay càng cần cẩn trọng, nấu cơm sắc thuốc đều mang đến điện Vĩnh Thuỵ làm, trong lúc đó, ngươi hãy tới giám sát, không được rời mắt dù chỉ một khắc!
Vi thần tuân chỉ!
Có lẽ như vậy, hung thủ sẽ vội vàng hành động, thực sự lộ ra sơ hở...
Tối hôm ấy, hắn tới Vĩnh Thuỵ cung.
Thừa Vũ!
Hắn nhìn đến bộ trà cụ, sắc mặt liền âm trầm.
Từ nay nàng phải hết sức cẩn trọng!
Ta đã biết!
Hắn ngồi xuống ghế đệm, lại kéo nàng ngồi bên cạnh, vòng tay ôm nàng trong lòng.
Nàng và tiểu bảo bối, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!
Nàng cong môi phản bác Con chưa ra đời, chàng đã coi nó là bảo bối, sau này liền đem nó cưng chiều thành hư mất!
Hắn đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của nàng, sủng nịch nói Nàng còn dám nói? Không phải ta cũng đem mẫu thân của nó sủng ái nhất mực sao?
Nàng vòng tay ôm hông hắn, gò má non mịn tựa vào lồng ngực ấm áp, tinh nghịch nói.
Chàng không sợ cưng chiều mẫu tử ta, liền bị chúng ta đè đầu cưỡi cổ sao?
Lôi Thừa Vũ ôn nhu cười Ta nguyện ý. Nói xong lại tì cằm lên trán nàng Mẫu tử nàng chỉ cần sống thật vui vẻ, làm loạn một chút không sao, đã có ta thay nàng chống trời.
Ninh Nhược Đình nghe những lời này thực sự cảm động, hắn đường đường là hoàng đế một nước, nữ nhân ngọc lụa trong thiên hạ đều là của hắn, nhưng hắn sủng một mình nàng, lại vì nàng nguyện ý cưng chiều vô pháp vô thiên.
Ba ngày sau.
Loạn rồi! Loạn thật rồi!
Chuyện gì? Mau nói!
Quý phi nương nương bị động thai!
Thật sao? Người kia kinh hãi hỏi lại.
Chuyện này có thể đem ra đùa sao? Hoàng thượng đã nổi điên rồi, cả thái y viện đều triệu tới!
Từng vị thái y đi vào trong, quý phi nằm trên giường, ngăn cách với bên ngoài bằng một bức mành, chỉ đưa cổ tay ra bên ngoài để bắt mạch.
Nửa ngày, từng vị thái y lần lượt đi ra, vị nào cũng mặt mày âm trầm, tâm tình không thể tệ hơn.
Các cung đều cho người đến thăm dò tin tức, thấy thái độ các vị thái y như vậy, trong lòng đã nắm chắc rồi. Trong cung, hiển nhiên không thiếu kẻ vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
Đợi đến khi vị thái y cuối cùng đi ra ngoài, kết quả vẫn là, không thấy mạch thai nữa, long thai không giữ được.
Mau tránh ra cho bản công chúa!
Công chúa thứ tội, hoàng thượng có chỉ, không cho phép ai vào, xin người đừng làm khó chúng nô tài!
Lôi Ngọc Âm còn muốn nháo, lại nghe giọng nói từ bên trong truyền ra Để công chúa vào!
Ở bên trong cung Vĩnh Thuỵ.
Công chúa dịu giọng gọi Hoàng huynh!
Lôi Thừa Vũ đáp lại một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, tự mình rót thêm một ly trà.
Lôi Ngọc Âm nhìn nhìn người nằm trong mành, cười nói: Hoàng tẩu, tẩu còn muốn trốn hả?
Lúc đầu Ninh Nhược Đình còn nghĩ công chúa này chỉ đơn thuần là người được cưng chiều thành quen, chỉ thích du chơi vui vẻ, nhưng thật ra cũng là người tinh tường.
Tiểu Thanh từ trong mành chui ra Tham kiến công chúa điện hạ!
Âm Nhi ngồi đi!
Ninh Nhược Đình từ đằng sau đi tới, thoải mái cười, tự rót trà ình, lại hướng Tiểu Thanh Ngươi vất vả rồi, ngồi xuống ngồi xuống!
Nô tì không dám!
Đã nói bao nhiêu lần rồi, sao cứ nô tì nô tì thế?
Tiểu Thanh không dám...
Nương nương, tiếp theo làm thế nào? Lý Đằng một bên cung kính hỏi.
Phải, nàng định thế nào? Lôi Thừa Vũ không khỏi lo lắng.
Lôi Ngọc Âm cũng chăm chú nhìn nàng.
Bây giờ, chắc tin ta sảy thai lan khắp hoàng cung rồi, chúng ta liền mang đồ dùng đi thử độc, sau đó bắt chiêu nghi và tất cả người của chiêu nghi đi đã!
Lý Đằng làm việc rất có hiệu suất, nửa canh giờ sau, tất cả mọi người ở Lan Tâm các đều đã bị đưa đến Đại lý tự.
Các ngươi còn không mau khai ra?
Chúng nô tì bị oan...
Tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên, bản thân Thượng Quan Yên dù bị trói, cũng chưa có bị dụng hình, dù sao nàng cũng có chỗ dựa.
Lôi Thừa Vũ và Ninh Nhược Đình đi đến.
Bây giờ là mùa đông, buổi chiều gió rất lạnh, làm cho vết thương của mấy hạ nhân dưới kia càng thêm tê buốt.
Các cung nữ đều đã chịu đòn không ít, Ninh Nhược Đình nhíu mày, nàng cũng không phải người thiện lương hiền lành, nhưng dù sao đang mang thai, không muốn tâm tình mình không tốt.
Nàng nên trở về đi, ở đây giao cho ta được rồi!
Không được, ta muốn tự mình nhìn xem, chàng để ta ở đây đi!
Thôi được, nếu khó chịu, phải lập tức trở về ngay, biết chưa?
Được, ta đáp ứng chàng.
Thật sự, nàng đã phân phó, không được ra tay quá nặng, nàng không muốn đến kiếp sống khác, còn tạo nghiệp chướng a!
Người đâu, dụng hình tiếp cho ta, mang que sắt tới!
Không được, đừng hại các nàng ấy! Ta sẽ chịu trách nhiệm! Hoàng thượng, xin người hãy trừng phạt mình thần thiếp thôi! Thượng Quan Yên một bên hét lớn, lệ rơi đầy mặt.
Ninh Nhược Đình chuyển ánh nhìn qua Thượng Quan chiêu nghi, nàng khẩn thiết vì hạ nhân của mình mà cầu xin, thật hiếm thấy.
Ninh Nhược Đình biết hình thức tra tấn này rất kinh khủng, đang muốn kêu dừng tay...
Nô tì... nô tì xin khai... Hoàng thượng khai ân! Nương nương khai ân! Một cung nữ sợ hãi kêu lên, hướng Lôi Thừa Vũ cùng Ninh Nhược Đình mà dập đầu.
Sắc mặt Thượng Quan Yên thoáng đổi.
Mau nói!
Ninh Nhược Đình nhàn nhạt mở miệng.
Cung nữ kia đầu vẫn cúi gằm, rụt rè mở miệng.
Hồi nương nương, thân nhân của nô tì...
Ninh Nhược Đình mắt hạnh nheo lại, lên tiếng Cởi trói!
Nàng ngoắc ngón tay ra hiệu, Tiểu Thanh hiểu ý liền dìu cung nữ kia lại gần.
Nương nương, xin người khai ân! Cung nữ kia lại khóc nức nở.
Nói!
Hồi nương nương... độc kia là... là Đặng tài nhân bắt giữ người nhà của nô tì...
Ninh Nhược Đình cười lạnh Một chiêu dùng thân nhân uy hiếp này cư nhiên lại dùng tới hai lần, nàng ta cũng coi như người khác không có mắt đi?
Nương nương, vậy giờ nên làm thế nào? Tiểu Thanh nhẹ giọng hỏi.
Bất quá, lời nói của một tiểu cung nữ cũng không đủ, nàng ta dù sao cũng là thiên kim của quan viên trong triều.
Nương nương anh minh!
Tạm thời đưa cung nữ này trị thương!
Vâng, Tiểu Thanh làm ngay!
Lý Đằng rất nhanh đã tới, tốc độ quả thật người bình thường không có được.
Ninh Nhược Đình cái gì cũng không nói, sắc mặt âm trầm đẩy ly trà về phía Lý Đằng.
Lý Đằng thấy biểu tình nàng tệ như vậy, biết là có chuyện, lập tức cầm ly trà lên xem xét.
Nương nương, trong trà người có cho thêm chanh sao?
Phải, sao ngươi biết được?
Sắc mặt Lý Đằng cũng tệ đi không ít Đây là độc nhi tán, gây sảy thai, tuy nhiên khi uống vào, ba ngày sau mới phát tác, cho nên người hạ cũng dễ dàng chối tội.
Hắn cầm nửa quả chanh trên bàn vắt vào mấy cái cốc còn lại.
Đáy cốc dần dần chuyển hồng sắc.
Đối với người thường không có nguy hại gì, cho nên cũng khó phát hiện. Loại độc hiếm có như vậy, xem ra người này bỏ không ít tâm tư. Lý Đằng chậm rãi nói.
Hẳn nào, dùng ngân châm thử cũng không phát hiện.
Bộ trà cụ này là do chiêu nghi dâng tặng. Tiểu Thanh bên cạnh lên tiếng.
Trước mắt điều này không đủ nói lên nàng ta làm, trước mắt chúng ta tương kế tựu kế, vờ như không có việc gì phát sinh, kẻ đó thấy mưu sự không thành, tự khắc động thủ, lúc ấy có lẽ lộ ra sơ hở, chúng ta mới nắm bắt được.
Lý Đằng không khỏi khâm phục suy nghĩ thấu đáo của nàng Nương nương anh minh!
Minh Tâm điện.
Rầm!
Thật to gan! Lôi Thừa Vũ đập bàn một tiếng.
Hoàng thượng người bớt giận!
Nàng ấy còn muốn chờ hắn động thủ lần thứ hai? Lần này tránh được, có thể coi là phúc phận, nếu lần sau không tránh được thì sao?
Hồi hoàng thượng, nương nương cũng nói rất có lý, chỉ như vậy mà trừng phạt chiêu nghi, với gia thế của chiêu nghi, thì chỉ tránh không khỏi một phần trách nhiệm, mà hung thủ thật sự vẫn không tìm ra được.
Lôi Thừa Vũ nghe vậy, mới bình tĩnh lại đôi chút.
Vậy nàng ấy muốn làm thế nào?
Lý Đằng liền đem ý tứ của Ninh Nhược Đình, tất cả truyền đạt lại cho Lôi Thừa Vũ.
Từ nay càng cần cẩn trọng, nấu cơm sắc thuốc đều mang đến điện Vĩnh Thuỵ làm, trong lúc đó, ngươi hãy tới giám sát, không được rời mắt dù chỉ một khắc!
Vi thần tuân chỉ!
Có lẽ như vậy, hung thủ sẽ vội vàng hành động, thực sự lộ ra sơ hở...
Tối hôm ấy, hắn tới Vĩnh Thuỵ cung.
Thừa Vũ!
Hắn nhìn đến bộ trà cụ, sắc mặt liền âm trầm.
Từ nay nàng phải hết sức cẩn trọng!
Ta đã biết!
Hắn ngồi xuống ghế đệm, lại kéo nàng ngồi bên cạnh, vòng tay ôm nàng trong lòng.
Nàng và tiểu bảo bối, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!
Nàng cong môi phản bác Con chưa ra đời, chàng đã coi nó là bảo bối, sau này liền đem nó cưng chiều thành hư mất!
Hắn đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của nàng, sủng nịch nói Nàng còn dám nói? Không phải ta cũng đem mẫu thân của nó sủng ái nhất mực sao?
Nàng vòng tay ôm hông hắn, gò má non mịn tựa vào lồng ngực ấm áp, tinh nghịch nói.
Chàng không sợ cưng chiều mẫu tử ta, liền bị chúng ta đè đầu cưỡi cổ sao?
Lôi Thừa Vũ ôn nhu cười Ta nguyện ý. Nói xong lại tì cằm lên trán nàng Mẫu tử nàng chỉ cần sống thật vui vẻ, làm loạn một chút không sao, đã có ta thay nàng chống trời.
Ninh Nhược Đình nghe những lời này thực sự cảm động, hắn đường đường là hoàng đế một nước, nữ nhân ngọc lụa trong thiên hạ đều là của hắn, nhưng hắn sủng một mình nàng, lại vì nàng nguyện ý cưng chiều vô pháp vô thiên.
Ba ngày sau.
Loạn rồi! Loạn thật rồi!
Chuyện gì? Mau nói!
Quý phi nương nương bị động thai!
Thật sao? Người kia kinh hãi hỏi lại.
Chuyện này có thể đem ra đùa sao? Hoàng thượng đã nổi điên rồi, cả thái y viện đều triệu tới!
Từng vị thái y đi vào trong, quý phi nằm trên giường, ngăn cách với bên ngoài bằng một bức mành, chỉ đưa cổ tay ra bên ngoài để bắt mạch.
Nửa ngày, từng vị thái y lần lượt đi ra, vị nào cũng mặt mày âm trầm, tâm tình không thể tệ hơn.
Các cung đều cho người đến thăm dò tin tức, thấy thái độ các vị thái y như vậy, trong lòng đã nắm chắc rồi. Trong cung, hiển nhiên không thiếu kẻ vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
Đợi đến khi vị thái y cuối cùng đi ra ngoài, kết quả vẫn là, không thấy mạch thai nữa, long thai không giữ được.
Mau tránh ra cho bản công chúa!
Công chúa thứ tội, hoàng thượng có chỉ, không cho phép ai vào, xin người đừng làm khó chúng nô tài!
Lôi Ngọc Âm còn muốn nháo, lại nghe giọng nói từ bên trong truyền ra Để công chúa vào!
Ở bên trong cung Vĩnh Thuỵ.
Công chúa dịu giọng gọi Hoàng huynh!
Lôi Thừa Vũ đáp lại một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, tự mình rót thêm một ly trà.
Lôi Ngọc Âm nhìn nhìn người nằm trong mành, cười nói: Hoàng tẩu, tẩu còn muốn trốn hả?
Lúc đầu Ninh Nhược Đình còn nghĩ công chúa này chỉ đơn thuần là người được cưng chiều thành quen, chỉ thích du chơi vui vẻ, nhưng thật ra cũng là người tinh tường.
Tiểu Thanh từ trong mành chui ra Tham kiến công chúa điện hạ!
Âm Nhi ngồi đi!
Ninh Nhược Đình từ đằng sau đi tới, thoải mái cười, tự rót trà ình, lại hướng Tiểu Thanh Ngươi vất vả rồi, ngồi xuống ngồi xuống!
Nô tì không dám!
Đã nói bao nhiêu lần rồi, sao cứ nô tì nô tì thế?
Tiểu Thanh không dám...
Nương nương, tiếp theo làm thế nào? Lý Đằng một bên cung kính hỏi.
Phải, nàng định thế nào? Lôi Thừa Vũ không khỏi lo lắng.
Lôi Ngọc Âm cũng chăm chú nhìn nàng.
Bây giờ, chắc tin ta sảy thai lan khắp hoàng cung rồi, chúng ta liền mang đồ dùng đi thử độc, sau đó bắt chiêu nghi và tất cả người của chiêu nghi đi đã!
Lý Đằng làm việc rất có hiệu suất, nửa canh giờ sau, tất cả mọi người ở Lan Tâm các đều đã bị đưa đến Đại lý tự.
Các ngươi còn không mau khai ra?
Chúng nô tì bị oan...
Tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên, bản thân Thượng Quan Yên dù bị trói, cũng chưa có bị dụng hình, dù sao nàng cũng có chỗ dựa.
Lôi Thừa Vũ và Ninh Nhược Đình đi đến.
Bây giờ là mùa đông, buổi chiều gió rất lạnh, làm cho vết thương của mấy hạ nhân dưới kia càng thêm tê buốt.
Các cung nữ đều đã chịu đòn không ít, Ninh Nhược Đình nhíu mày, nàng cũng không phải người thiện lương hiền lành, nhưng dù sao đang mang thai, không muốn tâm tình mình không tốt.
Nàng nên trở về đi, ở đây giao cho ta được rồi!
Không được, ta muốn tự mình nhìn xem, chàng để ta ở đây đi!
Thôi được, nếu khó chịu, phải lập tức trở về ngay, biết chưa?
Được, ta đáp ứng chàng.
Thật sự, nàng đã phân phó, không được ra tay quá nặng, nàng không muốn đến kiếp sống khác, còn tạo nghiệp chướng a!
Người đâu, dụng hình tiếp cho ta, mang que sắt tới!
Không được, đừng hại các nàng ấy! Ta sẽ chịu trách nhiệm! Hoàng thượng, xin người hãy trừng phạt mình thần thiếp thôi! Thượng Quan Yên một bên hét lớn, lệ rơi đầy mặt.
Ninh Nhược Đình chuyển ánh nhìn qua Thượng Quan chiêu nghi, nàng khẩn thiết vì hạ nhân của mình mà cầu xin, thật hiếm thấy.
Ninh Nhược Đình biết hình thức tra tấn này rất kinh khủng, đang muốn kêu dừng tay...
Nô tì... nô tì xin khai... Hoàng thượng khai ân! Nương nương khai ân! Một cung nữ sợ hãi kêu lên, hướng Lôi Thừa Vũ cùng Ninh Nhược Đình mà dập đầu.
Sắc mặt Thượng Quan Yên thoáng đổi.
Mau nói!
Ninh Nhược Đình nhàn nhạt mở miệng.
Cung nữ kia đầu vẫn cúi gằm, rụt rè mở miệng.
Hồi nương nương, thân nhân của nô tì...
Ninh Nhược Đình mắt hạnh nheo lại, lên tiếng Cởi trói!
Nàng ngoắc ngón tay ra hiệu, Tiểu Thanh hiểu ý liền dìu cung nữ kia lại gần.
Nương nương, xin người khai ân! Cung nữ kia lại khóc nức nở.
Nói!
Hồi nương nương... độc kia là... là Đặng tài nhân bắt giữ người nhà của nô tì...
Ninh Nhược Đình cười lạnh Một chiêu dùng thân nhân uy hiếp này cư nhiên lại dùng tới hai lần, nàng ta cũng coi như người khác không có mắt đi?
Nương nương, vậy giờ nên làm thế nào? Tiểu Thanh nhẹ giọng hỏi.
Bất quá, lời nói của một tiểu cung nữ cũng không đủ, nàng ta dù sao cũng là thiên kim của quan viên trong triều.
Nương nương anh minh!
Tạm thời đưa cung nữ này trị thương!
Vâng, Tiểu Thanh làm ngay!
/72
|