Tin hoàng thượng chiếu cố tú nữ Doãn Kiều Ninh nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung.
Hoàng thượng băng lãnh trước giờ chưa từng gần gũi nữ sắc, vậy mà đích thân ra mặt chống đối với thái hậu chỉ vì một tú nữ nho nhỏ.
Trong cung đều nói, nàng sẽ làm khuynh đảo hoàng cung.
May mắn, Ninh Nhược Đình ở Ninh Vân các chỉ có Triệu Uyển Nhi, tạm thời vì chuyện bị phạt quỳ mà biết giữ miệng. Nếu còn ở điện Vạn Hoa, chắc chắn sẽ bị điều tiếng dìm chết.
Cái gì khuynh đảo không khuynh đảo, hoàng thượng đó chỉ là tiện tay giúp nàng một lần, kiến nghĩa bất vi, như vậy thì đâu phải người quân tử?
Tiểu Thanh, ngươi hôm đó có nhìn thấy hoàng thượng không? Nàng vu vơ hỏi.
Lúc đó, nô tì đi tìm hoa vàng cho người, nhưng tìm không thấy, khi về tới đây thì hoàng thượng đã rời đi rồi.
Không thấy sao? Ninh Nhược Đình căn bản không có chút luyến tiếc, vật đó dù sao cũng không có ý nghĩa gì với nàng.
Tiểu Thanh lúng túng một chút Có lẽ ai đó nhặt được, nô tì sẽ hỏi xem sao?
Ninh Nhược Đình nhàn nhạt ứng thanh một tiếng, cũng không nhó đến chuyện đó nữa.
Ngày nào cũng luyện múa chăm chỉ ban ngày không kể, đến tối vẫn đều đều tới Ngự uyển.
Nàng không hề biết rằng, luôn có một người ở đó dõi theo nàng hàng đêm.
Ninh Nhược Đình đã tiến bộ rất nhiều, so với trình độ lúc đầu xa xa cách biệt.
Một thân y phục lụa trắng thêu hoa văn xanh tinh tế, cánh tay nhịp nhàng, tà váy phiêu phiêu dật dật bay trong gió.
Một cơn gió thổi qua, hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống.
Chỉ thấy biết bao nhiêu sắc hồng lay động, vương vấn trên gò má trắng mịn, trên tóc mây mượt mà, hoa cùng người quấn quít không rời, hương thơm ngan ngát lan toả.
Lôi Thừa Vũ thất thần, thu hết khung cảnh tuyệt đẹp vào trong mắt.
Hoa vàng trong tay định giao cho Vương tổng quản đưa tới, mấy lần đều lưỡng lự. Vì lí do gì lại không đem nó trả về cho nàng? Không đành lòng hay sao?
Lôi Thừa Vũ nhếch môi, bản thân mình cảm thấy ý nghĩ này thực nực cười.
Đã rất lâu rồi hắn không hề cười. Chỉ một chiếc hoa vàng nhỏ bé mà làm được chuyện lớn như vậy. Ý nghĩ kì lạ trong đầu khiến cho Lôi Thừa Vũ thoáng bối rối, có lẽ nàng là nữ tử đặc biệt nhất hắn từng gặp.
Hai ngày nữa, các tú nữ sẽ lần lượt múa đào hoa vũ khúc, ai cũng đều luyện tập hết sức, thái hậu sẽ đích thân tới.
Hai ngày sau.
Ninh Nhược Đình được xếp múa cuối cùng.
Các tú nữ lần lượt bước ra, Triệu Uyển Nhi ngay trước Ninh Nhược Đình, được tán thưởng nhất. Nàng ta vào trong, mười phần đắc ý hướng Ninh Nhược Đình.
Ninh Nhược Đình hít một hơi thật sâu, tìm khăn lụa của mình, phát hiện khăn lụa bị cắt nát.
Ninh Nhược Đình nghiến răng, khốn kiếp, ngươi lại dám dùng thủ đoạn đê tiện này?
Các tú nữ thấy người gặp hoạ, vui mừng ra mặt. Ninh Nhược Đình không để ý đến vẻ đắc ý của họ, tập trung nghĩ cách.
Nàng suy nghĩ một giây, liền đem áo choàng lụa mỏng ra, hai dây cài áo buộc vào hai cổ tay. Liều ăn nhiều! Bây giờ nàng đã không còn đường lui nữa.
Nàng không do dự mà bước ra.
Thái hậu chau mày, nàng ta giở trò quỷ gì vậy?
Ngươi làm gì thế hả? Khăn lụa đâu?
Nàng không chút sợ hãi, điềm nhiên nói. Hồi thái hậu nương nương, có người muốn hãm hại tiểu nữ, đã đem khăn lụa của tiểu nữ phá huỷ!
Không cho phép ngươi biện minh! Lui ra đi!
Hoàng thượng giá lâm! Vườn tổng quản một tay phất trần lớn tiếng hô.
Trong điện trên dưới đều ngạc nhiên, hoàng thượng từ bao giờ quan tâm chuyện nhỏ như vậy?
Tham kiến hoàng thượng!
Ninh Nhược Đình đang ngây ngẩn bỗng bừng tỉnh, vội quỳ hành lễ.
Bình thân!
Tạ ơn hoàng thượng!
Hắn tiêu sái bước lên, ngồi xuống bên cạnh thái hậu.
Bắt đầu đi! Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Thái hậu khó hiểu nhìn sang, lời sắp nói ra đành nuốt ngược trở lại.
Nhạc tấu lên.
Nàng bắt đầu múa.
Áo choàng thay cho khăn lụa phiêu dật bay, bao bọc thân thể mềm mại của nàng.
Ánh mắt Lôi Thừa Vũ trước sau đều không rời nàng.
Dáng điệu uyển chuyển như hoa mai, động tác nhẹ nhàng thanh thoát như chim yến.
Nàng ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt hắn.
Không phải mỹ nam Ngự thiện phòng sao? Tại sao có thể?
Lôi Thừa Vũ không hề né tránh ánh mắt của nàng.
Suýt nữa nàng lỡ mất một nhịp.
Ninh Nhược Đình lấy đà, xoay một vòng tròn.
Nàng chìm trong điệu nhạc đến xuất thần.Áo choàng theo đó bay lên, đem hương thơm trên người nàng đều lan toả. Từng cái giơ tay nhấc chân đều thanh thoát vô cùng, bàn chân nàng tưởng chừng không còn chạm đất nữa, mỗi bước đi như trên không trung.
Đến khi vũ khúc kết thúc, mọi người còn chưa hoàn hồn.
Đào hoa vũ khúc này, Doãn Kiều Ninh đã thắng. Một lời nói của hắn, lập tức đem cả điện Vạn Hoa ở trên mây kéo trở về.
Lôi Thừa Vũ đã nói như vậy, thái hậu có muốn ưu ái Triệu Uyển Nhi cũng không được nữa.
Lôi Thừa Vũ thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt lướt qua một chút rồi rời đi ngay. Ánh mắt đó lăn tăn gọn sóng, ngay lập tức lắng xuống, đôi con ngươi thâm thuý khôi phục vẻ lãnh tĩnh thường ngày.
Ninh Nhược Đình bừng tỉnh đại ngộ, hắn từ đầu không là mỹ nam Ngự thiện phòng gì hết, đó chỉ là cải trang!
Hoàng thượng băng lãnh trước giờ chưa từng gần gũi nữ sắc, vậy mà đích thân ra mặt chống đối với thái hậu chỉ vì một tú nữ nho nhỏ.
Trong cung đều nói, nàng sẽ làm khuynh đảo hoàng cung.
May mắn, Ninh Nhược Đình ở Ninh Vân các chỉ có Triệu Uyển Nhi, tạm thời vì chuyện bị phạt quỳ mà biết giữ miệng. Nếu còn ở điện Vạn Hoa, chắc chắn sẽ bị điều tiếng dìm chết.
Cái gì khuynh đảo không khuynh đảo, hoàng thượng đó chỉ là tiện tay giúp nàng một lần, kiến nghĩa bất vi, như vậy thì đâu phải người quân tử?
Tiểu Thanh, ngươi hôm đó có nhìn thấy hoàng thượng không? Nàng vu vơ hỏi.
Lúc đó, nô tì đi tìm hoa vàng cho người, nhưng tìm không thấy, khi về tới đây thì hoàng thượng đã rời đi rồi.
Không thấy sao? Ninh Nhược Đình căn bản không có chút luyến tiếc, vật đó dù sao cũng không có ý nghĩa gì với nàng.
Tiểu Thanh lúng túng một chút Có lẽ ai đó nhặt được, nô tì sẽ hỏi xem sao?
Ninh Nhược Đình nhàn nhạt ứng thanh một tiếng, cũng không nhó đến chuyện đó nữa.
Ngày nào cũng luyện múa chăm chỉ ban ngày không kể, đến tối vẫn đều đều tới Ngự uyển.
Nàng không hề biết rằng, luôn có một người ở đó dõi theo nàng hàng đêm.
Ninh Nhược Đình đã tiến bộ rất nhiều, so với trình độ lúc đầu xa xa cách biệt.
Một thân y phục lụa trắng thêu hoa văn xanh tinh tế, cánh tay nhịp nhàng, tà váy phiêu phiêu dật dật bay trong gió.
Một cơn gió thổi qua, hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống.
Chỉ thấy biết bao nhiêu sắc hồng lay động, vương vấn trên gò má trắng mịn, trên tóc mây mượt mà, hoa cùng người quấn quít không rời, hương thơm ngan ngát lan toả.
Lôi Thừa Vũ thất thần, thu hết khung cảnh tuyệt đẹp vào trong mắt.
Hoa vàng trong tay định giao cho Vương tổng quản đưa tới, mấy lần đều lưỡng lự. Vì lí do gì lại không đem nó trả về cho nàng? Không đành lòng hay sao?
Lôi Thừa Vũ nhếch môi, bản thân mình cảm thấy ý nghĩ này thực nực cười.
Đã rất lâu rồi hắn không hề cười. Chỉ một chiếc hoa vàng nhỏ bé mà làm được chuyện lớn như vậy. Ý nghĩ kì lạ trong đầu khiến cho Lôi Thừa Vũ thoáng bối rối, có lẽ nàng là nữ tử đặc biệt nhất hắn từng gặp.
Hai ngày nữa, các tú nữ sẽ lần lượt múa đào hoa vũ khúc, ai cũng đều luyện tập hết sức, thái hậu sẽ đích thân tới.
Hai ngày sau.
Ninh Nhược Đình được xếp múa cuối cùng.
Các tú nữ lần lượt bước ra, Triệu Uyển Nhi ngay trước Ninh Nhược Đình, được tán thưởng nhất. Nàng ta vào trong, mười phần đắc ý hướng Ninh Nhược Đình.
Ninh Nhược Đình hít một hơi thật sâu, tìm khăn lụa của mình, phát hiện khăn lụa bị cắt nát.
Ninh Nhược Đình nghiến răng, khốn kiếp, ngươi lại dám dùng thủ đoạn đê tiện này?
Các tú nữ thấy người gặp hoạ, vui mừng ra mặt. Ninh Nhược Đình không để ý đến vẻ đắc ý của họ, tập trung nghĩ cách.
Nàng suy nghĩ một giây, liền đem áo choàng lụa mỏng ra, hai dây cài áo buộc vào hai cổ tay. Liều ăn nhiều! Bây giờ nàng đã không còn đường lui nữa.
Nàng không do dự mà bước ra.
Thái hậu chau mày, nàng ta giở trò quỷ gì vậy?
Ngươi làm gì thế hả? Khăn lụa đâu?
Nàng không chút sợ hãi, điềm nhiên nói. Hồi thái hậu nương nương, có người muốn hãm hại tiểu nữ, đã đem khăn lụa của tiểu nữ phá huỷ!
Không cho phép ngươi biện minh! Lui ra đi!
Hoàng thượng giá lâm! Vườn tổng quản một tay phất trần lớn tiếng hô.
Trong điện trên dưới đều ngạc nhiên, hoàng thượng từ bao giờ quan tâm chuyện nhỏ như vậy?
Tham kiến hoàng thượng!
Ninh Nhược Đình đang ngây ngẩn bỗng bừng tỉnh, vội quỳ hành lễ.
Bình thân!
Tạ ơn hoàng thượng!
Hắn tiêu sái bước lên, ngồi xuống bên cạnh thái hậu.
Bắt đầu đi! Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Thái hậu khó hiểu nhìn sang, lời sắp nói ra đành nuốt ngược trở lại.
Nhạc tấu lên.
Nàng bắt đầu múa.
Áo choàng thay cho khăn lụa phiêu dật bay, bao bọc thân thể mềm mại của nàng.
Ánh mắt Lôi Thừa Vũ trước sau đều không rời nàng.
Dáng điệu uyển chuyển như hoa mai, động tác nhẹ nhàng thanh thoát như chim yến.
Nàng ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt hắn.
Không phải mỹ nam Ngự thiện phòng sao? Tại sao có thể?
Lôi Thừa Vũ không hề né tránh ánh mắt của nàng.
Suýt nữa nàng lỡ mất một nhịp.
Ninh Nhược Đình lấy đà, xoay một vòng tròn.
Nàng chìm trong điệu nhạc đến xuất thần.Áo choàng theo đó bay lên, đem hương thơm trên người nàng đều lan toả. Từng cái giơ tay nhấc chân đều thanh thoát vô cùng, bàn chân nàng tưởng chừng không còn chạm đất nữa, mỗi bước đi như trên không trung.
Đến khi vũ khúc kết thúc, mọi người còn chưa hoàn hồn.
Đào hoa vũ khúc này, Doãn Kiều Ninh đã thắng. Một lời nói của hắn, lập tức đem cả điện Vạn Hoa ở trên mây kéo trở về.
Lôi Thừa Vũ đã nói như vậy, thái hậu có muốn ưu ái Triệu Uyển Nhi cũng không được nữa.
Lôi Thừa Vũ thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt lướt qua một chút rồi rời đi ngay. Ánh mắt đó lăn tăn gọn sóng, ngay lập tức lắng xuống, đôi con ngươi thâm thuý khôi phục vẻ lãnh tĩnh thường ngày.
Ninh Nhược Đình bừng tỉnh đại ngộ, hắn từ đầu không là mỹ nam Ngự thiện phòng gì hết, đó chỉ là cải trang!
/72
|