Edit: Tiểu Pi
Đây mới chỉ là cái sân thứ hai.
Thập hoan buông thùng nước trong tay xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cái eo sắp gãy của nàng.
Giống như chỉ trong một đêm mà trong vương phủ này bỗng dưng nở ra vô số lu nước, cơ hồ ở mỗi cái sân đều có, hơn nữa mỗi một cái lu nước đều to bất thường.
Trừ phi là Tần Vị Trạch bày mưu đặt kế, nếu không ai dám ở trong vương phủ đặt nhiều lu nước như vậy.
Mặt trời sắp xuống núi nhuộm cả bầu trời đỏ như màu lửa, trên mặt đất, toàn bộ một vùng rộng lớn như khoát thêm tấm áo choàng đỏ rực. Khắp bốn phía là tiếng kêu rộn rã của côn trùng. Thập Hoan dứt khoát ngồi trên mặt đất, bỗng dưng nổi lên hứng thú muốn ngắm hoàng hôn.
Nàng nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay mỏi nhừ của mình. Hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, nàng suy nghĩ liệu mình có khả năng trở về hay không. Nàng còn nhớ rõ tình huống lúc nàng xuyên qua.
Vốn là đi chùa Vạn An du ngoạn, nhưng sau một trận ánh sáng trắng xuất hiện, nàng đã không còn ý thức nữa. Khi tỉnh lại lần nữa nàng đã tới nơi này. Như vậy xem ra, có lẽ…… Nàng còn có thể về nhà.
“Tiểu Hoan Tử, Vương gia gọi ngươi đến hầu hạ ngài tắm gội.” Quản gia râu dê xuất hiện, nói với Thập Hoan đang ngồi ngây ngốc.
Tắm gội?
Nàng đã mệt thành như vậy, còn muốn nàng đi giúp hắn tắm gội?
“Không đi!” Nàng từ chối, Thập Hoan đã chán ghét cái cảnh bị hắn quát mắng, dứt khoát cự tuyệt.
Kỳ lạ là lần này quản gia râu dê cũng không tức giận, mà chậm rãi nói: “Vương gia nói, nếu như ngươi không đi, kỳ hạn gánh nước từ bốn tháng sửa thành một năm.”
Rốt cuộc tên Tần Vị Trạch này có thuận phong nhĩ hay thiên lý nhãn vậy? Vì sao những suy nghĩ của nàng đều bị hắn bấm đốt ngón tay biết được chuẩn xác đến thế.
Nàng tuyệt đối tin tưởng tên hồ ly kia nói được làm được.
Thời điểm nàng không tình nguyện mà xuất hiện, Tần Vị Trạch đã ngâm mình bên trong suối nước nóng. Khói nhẹ lượn lờ, Tần Vị Trạch dựa vào vách đá của suối nước nóng, trên trán có vài sợi tóc đen rũ xuống, khẽ nhắm hai mắt, hắn như vậy thoạt nhìn hoàn toàn vô hại. Ngày thường nhìn không ra, nửa người trên lộ ra khỏi mặt nước của hắn mạnh mẽ rắn chắc, các múi cơ bắp hiện rất rõ ràng, có bọt nước dính trên mặt nên thoạt nhìn càng thêm cuồng dã.
Thập Hoan thoải mái đánh giá mỹ nam trước mặt.
Nếu hắn tốt tính hơn một chút thì hẳn là sẽ có không ít người thích hắn.
Chỉ tiếc…… “Mặt người dạ thú” bốn chữ này đang xuất hiện trong đầu Thập Hoan.
“Còn không qua đây xoa bóp cho bổn vương.” Tần Vị Trạch mở mắt ra, thấy cặp mắt to linh động của nàng không hề dè dặt mà đánh giá mình. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người lớn mật như vậy.
“Hả?” Thập Hoan không kịp trở tay: Vương gia, tiểu nhân da dày thịt béo, sợ làm thân thể ngàn vàng của Vương gia bị thương, hay là gọi một nha hoàn tới đây đi.
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: Dong dài cái gì! Còn dám lười biếng, cẩn thận cái đầu của ngươi.
Thập Hoan hận đến nghiến răng, ta xoa, ta xoa, ta xoa xoa xoa.
Nàng vừa mệt, tay lại mỏi.
Mà giọng nói lười biếng của Tần Vị Trạch lại truyền đến: Chút sức lực này của ngươi, còn không đủ gãi ngứa cho bổn vương.
Thập Hoan thầm mắng, suýt chút nữa đã ném khăn tắm trong tay lên mặt Ninh Vương gia. Cả ngày hôm nay nàng đi gánh nước, cánh tay đã sớm không còn chút sức lực nào. Nếu không, thế nào cũng phải xoa cho hắn tróc luôn lớp da mới thôi.
Nhưng Tần Vị Trạch vẫn chưa để ý tới lửa giận của nàng, hai tròng mắt đen láy lại đảo qua đôi tay của Tiểu Hoan Tử, ngâm trong nước ôn tuyền lâu như vậy mà còn chưa đổi màu sao?
Đây mới chỉ là cái sân thứ hai.
Thập hoan buông thùng nước trong tay xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cái eo sắp gãy của nàng.
Giống như chỉ trong một đêm mà trong vương phủ này bỗng dưng nở ra vô số lu nước, cơ hồ ở mỗi cái sân đều có, hơn nữa mỗi một cái lu nước đều to bất thường.
Trừ phi là Tần Vị Trạch bày mưu đặt kế, nếu không ai dám ở trong vương phủ đặt nhiều lu nước như vậy.
Mặt trời sắp xuống núi nhuộm cả bầu trời đỏ như màu lửa, trên mặt đất, toàn bộ một vùng rộng lớn như khoát thêm tấm áo choàng đỏ rực. Khắp bốn phía là tiếng kêu rộn rã của côn trùng. Thập Hoan dứt khoát ngồi trên mặt đất, bỗng dưng nổi lên hứng thú muốn ngắm hoàng hôn.
Nàng nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay mỏi nhừ của mình. Hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, nàng suy nghĩ liệu mình có khả năng trở về hay không. Nàng còn nhớ rõ tình huống lúc nàng xuyên qua.
Vốn là đi chùa Vạn An du ngoạn, nhưng sau một trận ánh sáng trắng xuất hiện, nàng đã không còn ý thức nữa. Khi tỉnh lại lần nữa nàng đã tới nơi này. Như vậy xem ra, có lẽ…… Nàng còn có thể về nhà.
“Tiểu Hoan Tử, Vương gia gọi ngươi đến hầu hạ ngài tắm gội.” Quản gia râu dê xuất hiện, nói với Thập Hoan đang ngồi ngây ngốc.
Tắm gội?
Nàng đã mệt thành như vậy, còn muốn nàng đi giúp hắn tắm gội?
“Không đi!” Nàng từ chối, Thập Hoan đã chán ghét cái cảnh bị hắn quát mắng, dứt khoát cự tuyệt.
Kỳ lạ là lần này quản gia râu dê cũng không tức giận, mà chậm rãi nói: “Vương gia nói, nếu như ngươi không đi, kỳ hạn gánh nước từ bốn tháng sửa thành một năm.”
Rốt cuộc tên Tần Vị Trạch này có thuận phong nhĩ hay thiên lý nhãn vậy? Vì sao những suy nghĩ của nàng đều bị hắn bấm đốt ngón tay biết được chuẩn xác đến thế.
Nàng tuyệt đối tin tưởng tên hồ ly kia nói được làm được.
Thời điểm nàng không tình nguyện mà xuất hiện, Tần Vị Trạch đã ngâm mình bên trong suối nước nóng. Khói nhẹ lượn lờ, Tần Vị Trạch dựa vào vách đá của suối nước nóng, trên trán có vài sợi tóc đen rũ xuống, khẽ nhắm hai mắt, hắn như vậy thoạt nhìn hoàn toàn vô hại. Ngày thường nhìn không ra, nửa người trên lộ ra khỏi mặt nước của hắn mạnh mẽ rắn chắc, các múi cơ bắp hiện rất rõ ràng, có bọt nước dính trên mặt nên thoạt nhìn càng thêm cuồng dã.
Thập Hoan thoải mái đánh giá mỹ nam trước mặt.
Nếu hắn tốt tính hơn một chút thì hẳn là sẽ có không ít người thích hắn.
Chỉ tiếc…… “Mặt người dạ thú” bốn chữ này đang xuất hiện trong đầu Thập Hoan.
“Còn không qua đây xoa bóp cho bổn vương.” Tần Vị Trạch mở mắt ra, thấy cặp mắt to linh động của nàng không hề dè dặt mà đánh giá mình. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người lớn mật như vậy.
“Hả?” Thập Hoan không kịp trở tay: Vương gia, tiểu nhân da dày thịt béo, sợ làm thân thể ngàn vàng của Vương gia bị thương, hay là gọi một nha hoàn tới đây đi.
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: Dong dài cái gì! Còn dám lười biếng, cẩn thận cái đầu của ngươi.
Thập Hoan hận đến nghiến răng, ta xoa, ta xoa, ta xoa xoa xoa.
Nàng vừa mệt, tay lại mỏi.
Mà giọng nói lười biếng của Tần Vị Trạch lại truyền đến: Chút sức lực này của ngươi, còn không đủ gãi ngứa cho bổn vương.
Thập Hoan thầm mắng, suýt chút nữa đã ném khăn tắm trong tay lên mặt Ninh Vương gia. Cả ngày hôm nay nàng đi gánh nước, cánh tay đã sớm không còn chút sức lực nào. Nếu không, thế nào cũng phải xoa cho hắn tróc luôn lớp da mới thôi.
Nhưng Tần Vị Trạch vẫn chưa để ý tới lửa giận của nàng, hai tròng mắt đen láy lại đảo qua đôi tay của Tiểu Hoan Tử, ngâm trong nước ôn tuyền lâu như vậy mà còn chưa đổi màu sao?
/97
|