“Vương gia cảm thấy ta có chuyện gì gạt ngài à?”
Nàng ném vấn đề ngược lại cho hắn, hiện tại nàng không biết hắn đang nghĩ gì. Những lời này rốt cuộc là vô tình thử, hay là hắn thật sự đã biết được cái gì?
Thập Hoan nhìn hắn chằm chằm, trong một khoảnh khắc nàng cảm giác được ánh mắt hắn như có hai đốm lửa đang rực cháy, giống như muốn thiêu rụi nàng.
Nhưng ánh mắt đó chỉ thoáng qua, khiến nàng cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác.
“Chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, ngàn vạn đừng có suy nghĩ ở trước mặt bổn vương muốn ra vẻ…… Mà thôi!” Hắn cố ý nói lấp lửng không rõ ràng. Mà ánh mắt kia cố ý đảo qua toàn thân nàng.
Bị hắn nhìn chằm chằm khiến lưng nàng như bị kim chích, Thập Hoan lại căng thẳng thần kinh.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của người trước mắt, đột nhiên hắn mỉm cười: “Ý của bổn vương là muốn nhắc nhở ngươi, không cần cố ý tô điểm làm đẹp cho gương mặt xấu xí của ngươi đâu, kẻo biến khéo thành vụng, làm mất thể diện của bổn vương.”
Dứt lời, hắn liền vung ống tay áo, xoay người đi đến sau bình phong, thay quần áo đi ngủ.
Thập Hoan vô cùng hoài nghi, liệu có phải tên Tần Vị Trạch này uống lộn thuốc hay không, tự nhiên nói nhiều mà lại không đầu không đuôi như vậy. Tô điểm làm đẹp mình? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được.
Không để ý tới tên hồ ly này, Thập Hoan đắp chăn, ngã đầu xuống ngủ mất.
Hắn sẽ không để cho người khác phát hiện bí mật này, đặc biệt là sau khi hắn đã biết thân phận của Thập Hoan.
-----
Hôm sau, khi Thập Hoan tỉnh lại thì Tần Vị Trạch đã thượng triều. Thập Hoan lười biếng duỗi eo, ngày nào mà không bị tên hồ ly đó đến gây phiền toái thì chính là ngày tốt!
Nhưng mới vừa mở cửa đã thấy gương mặt sẹo của Ngụy Đạt. “Vương gia phân phó, trễ chút nữa ngươi đem ngọc như ý kia vào trong cung, thuận tiện theo ngài đi dự tiệc.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Hoàng cung? Hắn lại muốn mang theo một gã sai vặt xấu xí tiến cung, Vương gia này thật đúng là có nhã hứng.
Yến vô hảo yến[1], đây là phản ứng đầu tiên của Thập Hoan. Đa số những buổi cung yến đều sẽ mở tiệc chiêu đãi vài vị vương công quý tộc, quan lại đại thần. Khó tránh khỏi sẽ đụng phải người của phủ Viễn Tướng quân. Lần trước, thiếu chút nữa bị Hàn Thập Tuấn nhận ra, lần này có đánh chết nàng cũng không dám tiếp tục mạo hiểm.
[1] Yến vô hảo yến (宴无好宴): ngụ ý là mời người tham gia tụ hội hoặc mở tiệc chiêu đãi, nhất định là có mục đích khác, tiềm ẩn mối nguy hiểm.
Vì vậy, nàng chỉ còn cách giả vời bị bệnh thôi.
Kết quả, khi Ngụy Đạt lại đến liền thấy được Tiểu Hoan Tử đang “Bị bệnh nằm trên giường”. Tay chân vô lực, ngay cả đôi mắt cũng không còn long lanh giống ngày xưa.
“Ngươi làm sao vậy?” Ngụy Đạt hỏi thăm.
Nàng “Yếu ớt” nói: “Đêm qua tự nhiên ta bị nhiễm phong hàn, hôm nay không thể đi tặng đồ được rồi.”
Mắt thấy đã sắp tới giờ, Ngụy Đạt có hơi sốt ruột, tiến lên muốn kéo Tiểu Hoan Tử dậy. Ai ngờ tên này ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Ngụy đại ca, nếu không huynh cứ tìm người đi thay cho ta đi, cho dù có bò, ta cũng không bò nổi nữa rồi.” Nàng nói vô cùng “Đáng thương”, nhưng trong lòng lại đang nở hoa, cuối cùng nàng cũng phải dùng đến Nhuyễn Cân tán. [1]
[1] Thập hương nhuyễn cân tán: loại chất độc này vô tung vô ảnh, không mùi, không vị, rất khó bị phát hiện, có thể dễ dàng phát tán trong không khí, pha vào nước uống hoặc đồ ăn. Người bị trúng độc Thập hương nhuyễn cân tán thường bị tê liệt, trở nên hoàn toàn vô lực, yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.
“Được rồi!” Ngụy Đạt bất đắc dĩ, việc Vương gia tặng đồ quan trọng hơn. Hắn quay người lại rời đi.
Thập Hoan sử dụng Nhuyễn cân tán không nhiều lắm, nằm đại khái nửa canh giờ, nàng liền khôi phục lại như bình thường.
Đã mấy ngày nay nàng hay nghĩ đến chuyện mình có thể xuyên trở về hay không. Cho nên việc đầu tiên nàng phải làm, là muốn tìm xem nơi này có chùa Vạn An không!
Hơn nữa nàng đã ngây ngốc trong vương phủ này một thời gian, đã sớm muốn đi ra ngoài nhìn xem.
Nói đi liền đi, nàng đã quan sát kỹ thời gian mà bọn thị vệ thay ca. Thừa dịp không có ai, nhanh chóng đi ra ngoài từ cửa sau.
Nàng ném vấn đề ngược lại cho hắn, hiện tại nàng không biết hắn đang nghĩ gì. Những lời này rốt cuộc là vô tình thử, hay là hắn thật sự đã biết được cái gì?
Thập Hoan nhìn hắn chằm chằm, trong một khoảnh khắc nàng cảm giác được ánh mắt hắn như có hai đốm lửa đang rực cháy, giống như muốn thiêu rụi nàng.
Nhưng ánh mắt đó chỉ thoáng qua, khiến nàng cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác.
“Chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, ngàn vạn đừng có suy nghĩ ở trước mặt bổn vương muốn ra vẻ…… Mà thôi!” Hắn cố ý nói lấp lửng không rõ ràng. Mà ánh mắt kia cố ý đảo qua toàn thân nàng.
Bị hắn nhìn chằm chằm khiến lưng nàng như bị kim chích, Thập Hoan lại căng thẳng thần kinh.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của người trước mắt, đột nhiên hắn mỉm cười: “Ý của bổn vương là muốn nhắc nhở ngươi, không cần cố ý tô điểm làm đẹp cho gương mặt xấu xí của ngươi đâu, kẻo biến khéo thành vụng, làm mất thể diện của bổn vương.”
Dứt lời, hắn liền vung ống tay áo, xoay người đi đến sau bình phong, thay quần áo đi ngủ.
Thập Hoan vô cùng hoài nghi, liệu có phải tên Tần Vị Trạch này uống lộn thuốc hay không, tự nhiên nói nhiều mà lại không đầu không đuôi như vậy. Tô điểm làm đẹp mình? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được.
Không để ý tới tên hồ ly này, Thập Hoan đắp chăn, ngã đầu xuống ngủ mất.
Hắn sẽ không để cho người khác phát hiện bí mật này, đặc biệt là sau khi hắn đã biết thân phận của Thập Hoan.
-----
Hôm sau, khi Thập Hoan tỉnh lại thì Tần Vị Trạch đã thượng triều. Thập Hoan lười biếng duỗi eo, ngày nào mà không bị tên hồ ly đó đến gây phiền toái thì chính là ngày tốt!
Nhưng mới vừa mở cửa đã thấy gương mặt sẹo của Ngụy Đạt. “Vương gia phân phó, trễ chút nữa ngươi đem ngọc như ý kia vào trong cung, thuận tiện theo ngài đi dự tiệc.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Hoàng cung? Hắn lại muốn mang theo một gã sai vặt xấu xí tiến cung, Vương gia này thật đúng là có nhã hứng.
Yến vô hảo yến[1], đây là phản ứng đầu tiên của Thập Hoan. Đa số những buổi cung yến đều sẽ mở tiệc chiêu đãi vài vị vương công quý tộc, quan lại đại thần. Khó tránh khỏi sẽ đụng phải người của phủ Viễn Tướng quân. Lần trước, thiếu chút nữa bị Hàn Thập Tuấn nhận ra, lần này có đánh chết nàng cũng không dám tiếp tục mạo hiểm.
[1] Yến vô hảo yến (宴无好宴): ngụ ý là mời người tham gia tụ hội hoặc mở tiệc chiêu đãi, nhất định là có mục đích khác, tiềm ẩn mối nguy hiểm.
Vì vậy, nàng chỉ còn cách giả vời bị bệnh thôi.
Kết quả, khi Ngụy Đạt lại đến liền thấy được Tiểu Hoan Tử đang “Bị bệnh nằm trên giường”. Tay chân vô lực, ngay cả đôi mắt cũng không còn long lanh giống ngày xưa.
“Ngươi làm sao vậy?” Ngụy Đạt hỏi thăm.
Nàng “Yếu ớt” nói: “Đêm qua tự nhiên ta bị nhiễm phong hàn, hôm nay không thể đi tặng đồ được rồi.”
Mắt thấy đã sắp tới giờ, Ngụy Đạt có hơi sốt ruột, tiến lên muốn kéo Tiểu Hoan Tử dậy. Ai ngờ tên này ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Ngụy đại ca, nếu không huynh cứ tìm người đi thay cho ta đi, cho dù có bò, ta cũng không bò nổi nữa rồi.” Nàng nói vô cùng “Đáng thương”, nhưng trong lòng lại đang nở hoa, cuối cùng nàng cũng phải dùng đến Nhuyễn Cân tán. [1]
[1] Thập hương nhuyễn cân tán: loại chất độc này vô tung vô ảnh, không mùi, không vị, rất khó bị phát hiện, có thể dễ dàng phát tán trong không khí, pha vào nước uống hoặc đồ ăn. Người bị trúng độc Thập hương nhuyễn cân tán thường bị tê liệt, trở nên hoàn toàn vô lực, yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.
“Được rồi!” Ngụy Đạt bất đắc dĩ, việc Vương gia tặng đồ quan trọng hơn. Hắn quay người lại rời đi.
Thập Hoan sử dụng Nhuyễn cân tán không nhiều lắm, nằm đại khái nửa canh giờ, nàng liền khôi phục lại như bình thường.
Đã mấy ngày nay nàng hay nghĩ đến chuyện mình có thể xuyên trở về hay không. Cho nên việc đầu tiên nàng phải làm, là muốn tìm xem nơi này có chùa Vạn An không!
Hơn nữa nàng đã ngây ngốc trong vương phủ này một thời gian, đã sớm muốn đi ra ngoài nhìn xem.
Nói đi liền đi, nàng đã quan sát kỹ thời gian mà bọn thị vệ thay ca. Thừa dịp không có ai, nhanh chóng đi ra ngoài từ cửa sau.
/97
|