Từ ngày hai người cãi nhau, hầu như là tránh mặt. Tần Vị Trạch vẫn làm một Vương gia cao cao tại thượng, mỗi khi ánh mắt bắt gặp Thập Hoan đều nhanh chóng lướt qua không để ý đến nàng. Còn Thập Hoan chỉ để ý đến chuyện điều tra vụ hái hoa tặc kia, không bị Tần Vị Trạch quấy rầy lại thấy thoải mái hơn nhiều.
Đi gặp người bị hại cuối cùng, trên đường Thập Hoan trở về trong lòng có chút buồn bã. Những cô gái đó còn rất trẻ, vốn có thể tìm được lang quân như ý, cùng nhau bình đạm mà sống một đời. Hiện tại lại ngu dại điên khùng, hoặc trở nên trầm cảm, còn có một người không chịu nổi miệng lưỡi người đời mà treo cổ tự sát. Nàng nhất định phải giúp bọn họ, quyết không để các nàng sống cả đời như thế.
Nếu còn đi tiếp nàng sẽ đụng vào cây liễu kia đấy. Sau lưng truyền tới giọng nói ôn nhu, nàng dừng chân lại nghĩ đến xuất thần, thế nhưng lại tiếp tục đi đến dưới gốc đại thụ.
Xoay người liền thấy Giản Hàn Chi khoanh tay đứng cười nhìn nàng. Nhiều ngày nay nàng luôn trốn tránh Giản Hàn Chi, hắn đã biết nàng là nữ nhi, mà nàng cũng không biết nhìn mặt hắn như thế nào. Gật đầu chào hỏi, Thập Hoan vòng qua đại thụ, đi tiếp.
Giản Hàn Chi sao không biết suy nghĩ của nàng. Nhiều ngày nay trừ khi có chuyện quan trọng, bằng không thì nàng không nói với hắn câu nào. Cho dù vô tình gặp trên phố cũng chỉ chào rồi quay người rời đi. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp nàng, sao có thể để nàng đi như thế được.
Ta đã tìm thấy hỏa lôi đạn kia rồi.
Những lời này làm Thập Hoan dừng bước: Thấy ở đâu?
Cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với ta? Hắn tiến lên nhìn nàng chằm chằm.
Rốt cuộc ngài có nói không? Nếu không nói, ta còn có việc, xin lỗi không thể đứng đây nói chuyện phiếm. Nàng làm ra vẻ phải đi, nhưng lại bị Giản Hàn Chi ngăn cản.
Nếu nàng tránh mặt ta vì chuyện hôm đó, thực ra không cần thiết đâu. Hắn nói cực kì nghiêm túc, không hề có thái độ trêu cợt.
Ta không tránh mặt ngài, dạo này bận quá, suốt ngày lo chuyện điều tra vụ hái hoa tặc. Hắn cười khẽ: Đôi mắt nàng không biết nói dối.
Thập Hoan hơi xấu hổ, nhưng việc này sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Nàng ngẩng đầu nhìn Thiên Hương Các: Chúng ta vào kia ngồi đi, giải quyết rõ ràng một số chuyện.
Ừ.
-----
Bọn họ chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tương đối yên tĩnh. Tiểu nhị phục vụ trà bánh xong liền rời đi.
Nhấp một ngụm trà Bích Loa Xuân[1], ngay lập tức hương trà lan tỏa, cảm giác thật sảng khoái. Thập Hoan cũng không lòng vòng mà nói thẳng, Nếu Giản đại nhân đã biết thân phận của ta, mong ngài có thể giữ bí mật giùm.
[1] Bích Loa Xuân (碧螺春) là một trong những loại trà nổi tiếng trên thế giới và được phong với cái tên đệ nhất của trà xanh. Theo lịch sử ghi chép hoàng đế Khang Hy đi diễu hành được thưởng thức trà Sợ hãi Sharen hương nước trà trong xanh ngọc Bích, hương thơm tự nhiên tinh tuý mang theo hương hoa và trái cây, vị trà tinh khiết thanh nhẹ tươi mát ngọt ngào sâu nắng rất đặc biệt giống như tố nữ 16 tinh khôi thuần khiết,khác biệt với cái tên thô tục lên được ban với cái tên thanh lịch mỹ miều BÍCH LOA XUÂN. Từ đó Bích loa xuân với cái tên mới và trở thành trà cống cho cung đình. Bích Loa Xuân được lan truyền rộng rãi và đi vào kho tàng lịch sử trà trên thế giới.
Có thể cho ta biết lí do không? Hơn nữa che giấu cũng không phải kế sách lâu dài đâu. Hắn thật sự muốn biết vì sao nàng trở thành gã sai vặt của Ninh Vương gia, hơn nữa nếu có thể, hắn sẵn sàng giúp nàng thoát khỏi Ninh Vương phủ.
Giản đại nhân không phải sợ ta sẽ làm hại Ninh Vương gia. Lí do ta trở thành gã sai vặt của Ninh vương là một câu chuyện dài, nhưng ta không phải người xấu, nếu ngươi tin hãy giữ bí mật giúp ta, nếu không tin, vậy thì có thể đến Vương phủ tố cáo. Nàng khẽ miết tách trà, lẳng lặng nhìn Giản Hàn Chi.
Khéo thật, không ngờ lại gặp mọi người ở đây. Giản Hàn Chi còn chưa kịp trả lời, đã thấy Lữ Bất Toàn cùng một cô nương lên lầu hai, theo sát sau đó là Tần Vị Trạch.
Đi gặp người bị hại cuối cùng, trên đường Thập Hoan trở về trong lòng có chút buồn bã. Những cô gái đó còn rất trẻ, vốn có thể tìm được lang quân như ý, cùng nhau bình đạm mà sống một đời. Hiện tại lại ngu dại điên khùng, hoặc trở nên trầm cảm, còn có một người không chịu nổi miệng lưỡi người đời mà treo cổ tự sát. Nàng nhất định phải giúp bọn họ, quyết không để các nàng sống cả đời như thế.
Nếu còn đi tiếp nàng sẽ đụng vào cây liễu kia đấy. Sau lưng truyền tới giọng nói ôn nhu, nàng dừng chân lại nghĩ đến xuất thần, thế nhưng lại tiếp tục đi đến dưới gốc đại thụ.
Xoay người liền thấy Giản Hàn Chi khoanh tay đứng cười nhìn nàng. Nhiều ngày nay nàng luôn trốn tránh Giản Hàn Chi, hắn đã biết nàng là nữ nhi, mà nàng cũng không biết nhìn mặt hắn như thế nào. Gật đầu chào hỏi, Thập Hoan vòng qua đại thụ, đi tiếp.
Giản Hàn Chi sao không biết suy nghĩ của nàng. Nhiều ngày nay trừ khi có chuyện quan trọng, bằng không thì nàng không nói với hắn câu nào. Cho dù vô tình gặp trên phố cũng chỉ chào rồi quay người rời đi. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp nàng, sao có thể để nàng đi như thế được.
Ta đã tìm thấy hỏa lôi đạn kia rồi.
Những lời này làm Thập Hoan dừng bước: Thấy ở đâu?
Cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với ta? Hắn tiến lên nhìn nàng chằm chằm.
Rốt cuộc ngài có nói không? Nếu không nói, ta còn có việc, xin lỗi không thể đứng đây nói chuyện phiếm. Nàng làm ra vẻ phải đi, nhưng lại bị Giản Hàn Chi ngăn cản.
Nếu nàng tránh mặt ta vì chuyện hôm đó, thực ra không cần thiết đâu. Hắn nói cực kì nghiêm túc, không hề có thái độ trêu cợt.
Ta không tránh mặt ngài, dạo này bận quá, suốt ngày lo chuyện điều tra vụ hái hoa tặc. Hắn cười khẽ: Đôi mắt nàng không biết nói dối.
Thập Hoan hơi xấu hổ, nhưng việc này sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Nàng ngẩng đầu nhìn Thiên Hương Các: Chúng ta vào kia ngồi đi, giải quyết rõ ràng một số chuyện.
Ừ.
-----
Bọn họ chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tương đối yên tĩnh. Tiểu nhị phục vụ trà bánh xong liền rời đi.
Nhấp một ngụm trà Bích Loa Xuân[1], ngay lập tức hương trà lan tỏa, cảm giác thật sảng khoái. Thập Hoan cũng không lòng vòng mà nói thẳng, Nếu Giản đại nhân đã biết thân phận của ta, mong ngài có thể giữ bí mật giùm.
[1] Bích Loa Xuân (碧螺春) là một trong những loại trà nổi tiếng trên thế giới và được phong với cái tên đệ nhất của trà xanh. Theo lịch sử ghi chép hoàng đế Khang Hy đi diễu hành được thưởng thức trà Sợ hãi Sharen hương nước trà trong xanh ngọc Bích, hương thơm tự nhiên tinh tuý mang theo hương hoa và trái cây, vị trà tinh khiết thanh nhẹ tươi mát ngọt ngào sâu nắng rất đặc biệt giống như tố nữ 16 tinh khôi thuần khiết,khác biệt với cái tên thô tục lên được ban với cái tên thanh lịch mỹ miều BÍCH LOA XUÂN. Từ đó Bích loa xuân với cái tên mới và trở thành trà cống cho cung đình. Bích Loa Xuân được lan truyền rộng rãi và đi vào kho tàng lịch sử trà trên thế giới.
Có thể cho ta biết lí do không? Hơn nữa che giấu cũng không phải kế sách lâu dài đâu. Hắn thật sự muốn biết vì sao nàng trở thành gã sai vặt của Ninh Vương gia, hơn nữa nếu có thể, hắn sẵn sàng giúp nàng thoát khỏi Ninh Vương phủ.
Giản đại nhân không phải sợ ta sẽ làm hại Ninh Vương gia. Lí do ta trở thành gã sai vặt của Ninh vương là một câu chuyện dài, nhưng ta không phải người xấu, nếu ngươi tin hãy giữ bí mật giúp ta, nếu không tin, vậy thì có thể đến Vương phủ tố cáo. Nàng khẽ miết tách trà, lẳng lặng nhìn Giản Hàn Chi.
Khéo thật, không ngờ lại gặp mọi người ở đây. Giản Hàn Chi còn chưa kịp trả lời, đã thấy Lữ Bất Toàn cùng một cô nương lên lầu hai, theo sát sau đó là Tần Vị Trạch.
/97
|