Edit: Vi Đình
Beta: Ahkung
“Bịch!” Đã là lần thứ ba Lữ Đại thần y bị Tần Vị Trạch ném ra ngoài.
Hắn ngồi dưới đất, một bên vẫn cầm kiếm trong tay, một bên thì xoa chỗ bị thương đang đau đớn kia, hùng hổ nó: “Không tới nữa, luận bàn võ nghệ cái gì, thực chất chính là mưu sát phu quân của muội muội mình thì có!”
Xoa chỗ cằm có chút bầm tím kia, thật sự là Lữ Bất Chu khóc không ra nước mắt.
Sáng sớm đã bị Tần Vị Trạch xách tới đây, ném cho cây kiếm rồi ra chiêu vô cùng tàn nhẫn như để xả giận. Dưới tình thế cấp bách, Lữ Bất Chu cũng miễn cưỡng chống đỡ, hậu quả là bị đánh cho mặt mũi bầm dập thế này đây.
Tần Vị Trạch vung một đường kiếm tuyệt đẹp, chĩa mũi kiếm đến trước mặt Lữ Bất Chu: “Tiếp tục! Đỡ lấy!”
“A?” Lữ Bất Chu nhăn mặt khóc than, đây là muốn huỷ dung của hắn luôn sao? Biết rằng Thập Hoan bị người mang đi khiến y không cao hứng, nhưng cũng không thể lấy hắn ra luyện tập nha!
“Nếu thật là ngươi luyến tiếc nàng thì trực tiếp đi đoạt nàng về, không phải như vậy được rồi sao! Nhanh đi”
“Cũng được, bổn vương sẽ phái ngươi đi. Khi sự việc thành công, chắc chắn ta sẽ dùng vạn lượng hoàng kim làm tạ lễ.” Mắt phượng tràn đầy vẻ hài hước.
Lữ Bất Chu liên tục xua tay, “Nhưng đây là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ cho nàng trở về, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy”
Biểu tình của Tần Vị Trạch tỏ ra ‘ngươi thật lắm miệng’.
Đêm qua là đại ý của hắn, vốn dĩ cung yến đang hoà thuận vui vẻ, nhưng đột nhiên Viễn tướng quân đề cập đến việc phòng thủ biên quan mấy năm nay đã không thể hưởng thụ niềm vui gia đình, đã để thê nhi chịu thiệt quá nhiều.
Mà Hàn Thập Tuấn lại mượn cơ hội chuyển đề tài mà nhắc đến Thập Hoan. Sau khi Hoàng đế biết được, lập tức hạ chỉ lệnh Thập Hoan được trở về phủ Viễn tướng quân.
Nắm bắt thời cơ gãi đúng chỗ ngứa, mà lấy cớ này cũng không thể bị phản bác. Nếu thật sự không cho Thập Hoan trở về, như vậy sẽ mang tội kháng chỉ. Thái Tử tất nhiên sẽ bắt lấy cơ hội này mà hành động.
Thả nàng trở về cũng không sao, dù lăn lộn như thế nào, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Ném kiếm trong tay xuống, Tần Vị Trạch đi đến phía ngoài bìa rừng.
“Này, ngươi đi đâu vậy!”
“Tất nhiên là phải đi phủ của Viễn tướng quân để bái kiến một phen!”
-----
Đến ban đêm, Thập Hoan vẫn chưa đến gặp Viễn tướng quân. Hàn Thập Tuấn bố trí cho nàng ngủ một đêm thật ngon trước, hôm sau tái kiến cũng không muộn. Hàn Thập Tuấn đã sai người đưa Thập Hoan về phòng thu dọn, rồi sắp xếp nha hoàn của hắn là Văn Xảo tới chăm sóc cho nàng mọi thứ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thập Tuấn sớm đã đến sân trước phòng nàng để chờ. Thấy nàng ra tới, Hàn Thập Tuấn cười nói: “Thế nào, có phải giường ngủ của nhà mình thì sẽ thoải mái hơn hay không?”
Kỳ thật mà nói thì đối với Thập Hoan, nơi này cũng không có quá nhiều cảm giác gia đình. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy thoải mái đó là không cần mỗi khắc đều lo lắng về Tần Vị Trạch kia. Nhưng nàng không đành lòng khiến hắn thất vọng, cười nói: “Đúng vậy, đêm qua ngủ thật sự ngon.”
“Đi thôi, cha nương đều đã ở phía trước chờ chúng ta.”
Nương mà ắn nói đến, tất nhiên là chỉ đại nương Lý Ôn Uyển, không thể sai được.
Vừa vào cửa liền thấy một nam nhân trung niên cùng một vị quý phu nhân ngồi trên vị trí chủ nhà. Vừa thấy người tới, nam nhân liền mở miệng nói: “Thập Hoan tới đây, mau cho cha nhìn một chút.”
Nam nhân trung niên có màu da hơi đen, chắc là bởi vì nhiều năm phòng thủ biên quan, dãi nắng dầm mưa mới có thể như thế. Thập Hoan chú ý tới bàn tay to kia đã có cái kén thật dày. Mày rậm đĩnh đạc, hai mắt sáng ngời có thần, trông rất cương nghị.
Thập Hoan đi lên trước, Hàn Kiêu nhìn nữ nhi đã trổ mã đến xinh đẹp như vậy, trong lòng cảm khái vô cùng. Nếu Nhu nhi còn sống, tất nhiên sẽ rất vui.
Lý Ôn Uyển bên cạnh giả vờ cười nhìn một màn trước mặt này. Sự tình của Lý Văn Hàng nháo đến ồn ào huyên náo, ca ca chỉ có một nhi tử độc nhất, thế nào lại bị tiểu tiện nhân này hại chết, bà làm sao có thể không hận! Hơn nữa nàng trổ mã đến thì rất giống ả mẫu thân hồ ly chuyên dụ người của nàng, vừa nhìn đã khiến bà chán ghét.
Nhưng Tướng quân phu nhân đã che giấu cảm xúc của mình rất tốt. Vì giữ thể diện cho phu quân,nên trước mặt vẫn phải tỏ ra ôn hòa. Dù gì thì bà cũng là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, trước mặt người khác vẫn phải dịu dàng hiền thục.
“Ta đến biên quan cũng đã năm năm, lại không rảnh chăm sóc cho con, Thập Hoan, là cha không tốt.”
“Cha thực hiện nhiệm vụ bảo vệ biên cảnh quốc gia, để bá tánh vương triều Tần nguyệt ta yên ổn, không bị ngoại tộc quấy nhiễu, là tạo phúc cho dân, chính là chuyện tốt. Cha không cần tự trách, Thập Hoan biết trong lòng người luôn nghĩ cho con.”
“Thập Hoan của ta thật hiểu chuyện.”
Nhìn cảnh tượng cha con đoàn tụ, Lý Ôn Uyển chậm rãi đứng dậy: “Phu quân, người chỉ lo nói chuyện, từ lúc tiến vào thì Thập Hoan vẫn luôn đứng như vậy!”
“Đúng rồi, xem ra là ta đã nhất thời cao hứng, thế nhưng quên mất. Thập Hoan tới đây này, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Sao bỗng dưng đại nương lại ôn hòa như vậy? Thập Hoan nhìn kỹ thấy mặt bà ta có vẻ không được tự nhiên, thỉnh thoảng hiện ánh mắt hiện lên vẻ mưu mô, nàng chợt cảm thấy buồn cười.
Thập Hoan ngồi xuống, cùng Viễn tướng quân nhàn nhã trò chuyện việc nhà. Hàn Thập Tuấn thực vất vả mới có thể đưa Thập Hoan trở về, người một nhà ở bên nhau hoà thuận vui vẻ mới là quan trọng nhất. Hơn nữa thái độ của mẫu thân đối với Thập Hoan dường như cũng chuyển biến rất nhiều, không giống còn nghiêm khắc như lúc trước.
Nghe Thập Hoan nói nàng mất trí nhớ, mày của Viễn tướng quân nhăn thành một chữ “xuyên” (川).
“Sao lại để bị thương?”
Vừa nghe hỏi chuyện này, Lý Ôn Uyển lập khắc vểnh tai cẩn thận nghe lý do thoái thác của Thập Hoan. Viễn tướng quân không biết bà ở nhà âm thầm dâng nàng cho Thái Tử. Vốn định gạo nấu thành cơm mới lại báo cho hắn, nhưng ai biết nha đầu chết tiệt này trên đường thế mà lại đào tẩu.
“Cha đừng hỏi nhiều như vậy, hiện tại không phải con đã tốt rồi sao?” Nhìn bộ dáng của Lý Ôn Uyển, Thập Hoan cười lạnh, thì ra là bà ta vẫn biết sợ.
Nàng cũng không có vạch trần bà ta, không muốn khiến cho Viễn tướng quân lo lắng phí công.
Nàng có thể cảm giác được Viễn tướng quân thật sự rất thương yêu nữ nhi của mình, nhưng do nhiều năm bên ngoài, ông lại không cách nào bảo vệ nữ nhi chu toàn.
“Đúng vậy, Thập Hoan không có việc gì mới là quan trọng nhất.” Lý Ôn Uyển ở một bên nói.
Thấy nàng không muốn nói, Viễn tướng quân cũng không muốn ép nàng. Bất luận như thế nào, nàng được bình an là quan trọng nhất.
Lại trò chuyện trong chốc lát, Viễn tướng quân muốn vào cung, Thập Hoan liền trở về trong sân của mình.
Ở giữa viện có một cây lê rất lớn, nhìn lên thấy cành nhánh sum sê trĩu quả lê vàng, Thập Hoan nhịn không được có hơi thèm ăn. Nhìn Văn Xảo, Thập Hoan nói: “Ngươi đi về lấy chút trà bánh mang tới dưới tàng cây trên bàn đá này.”
“Dạ được, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại.”
Thấy nàng ta đi rồi, Thập Hoan lập tức vén tay áo lên, kéo váy dài phết đất lên vắt ở bên người. Ôm thân cây bắt đầu trèo lên trên.
Mặc kệ đại nương có phải dụng tâm kín đáo hay không, đều không thể ảnh hưởng đến tâm tình giờ phút này của nàng. Ở trong thế giới này, có người đột nhiên quan tâm đến mình, nàng thật sự rất cao hứng.
Cây này tuy rằng cao lớn nhưng cũng không khó trèo. Với công phu của nàng, chỉ trong chốc lát đã trèo lên được. Nhìn từng quả lê vàng ối thơm ngào ngạt, Thập Hoan ở trên cây tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, hái được một quả lê bèn cắn một miếng.
Thơm ngọt ngon miệng, nước lên lan khắp bốn phía.
Nàng đang ăn, đột nhiên nghe được có người lại đây. Vừa thấy người tới là Lý Ôn Uyển và Hàn Thập Tuấn.
“Thập Tuấn, sao con cũng giúp đỡ nha đầu chết tiệt kia? Con xem nó vừa xuất hiện, cha con đã hoàn toàn không để ý tới con. Chính con cũng nên chú tâm chút, bằng không toàn bộ Hàn gia này đều thành của nó.”
Không có mặt Viễn tướng quân, Lý Ôn Uyển cũng không thèm diễn kịch nữa. Bộ dáng thâm độc hiện tại khác xa người dịu dàng ôn hòa trước đó.
Hàn Thập Tuấn bất đắc dĩ dừng chân: “Nương, người đừng nói Thập Hoan như vậy. Chúng ta là người một nhà, gia đình hòa thuận ở chung không tốt sao?”
“Ai cùng ả tiểu nghiệt chủng kia là người một nhà! Sao con lại bị nó mê hoặc như vậy, mẹ của nó không phải người tốt, nó lại càng không phải. Năm đó nếu không phải ta có chút thủ đoạn, chỉ sợ hôm nay con đã phải đi làm gã sai vặt cho người khác rồi!”
“Đủ rồi, nương! Thập Hoan là loại người gì thì sao có quan hệ với nương của nàng. Hơn nữa, nàng là muội muội của ta, ta nên chăm sóc cho nàng.”
“Con……”
“Mẫu thân, con còn có việc, đi trước.”
Lý Ôn Uyển tức giận không nhẹ, nhi tử của mình lại không trông cậy được, nhưng bà quyết không thể nhường nha đầu chết tiệt kia ở trong phủ gây sóng gió, tuyệt đối không thể!
Thập Hoan dựa lưng trên thân cây Nhìn bóng dáng của Lý Ôn Uyển, thật thú vị, chẳng những có trái ngon để ăn mà còn màn kịch xuất sắc như vậy để xem nữa.
“Nếu nàng lại không ngoan ngoãn leo xuống, chỉ sợ thân cây kia phải bị chặt thôi.” Nghe giọng nói quen thuộc truyền tới, Thập Hoan nhìn xuống phía dưới, Giản Hàn Chi thế nào lại đứng phía dưới.
“Sao ngài lại tới đây?”
“Nghe nói nàng đã trở lại đây nên đến nhìn xem.” Nha đầu này thật đúng là không có một khắc nào chịu ngồi yên, thế nào lại leo lên cây ngồi rồi.
Thập Hoan hái thêm mấy quả lê, trực tiếp ném cho Giản Hàn Chi: “Lê này thực sự rất ngọt, ngài cũng nếm thử đi.”
Một phen tiếp được quả lê do nàng ném tới, Giản Hàn Chi cười hỏi: “Lê được ném xuống, còn nàng thì xuống bằng cách nào đây?”
“Lên thế nào thì xuống thế đấy thôi.”
Thập Hoan điều chỉnh lại thân thể một chút, ôm lấy thân cây từ từ trượt xuống. Vừa đặt chân xuống đất, liền hưng phấn nói: “Mau nếm thử đi, thật sự rất ngon đó.”
Nhìn bộ dạng của nàng, Giản Hàn Chi nắm chặt nắm tay đặt ở bên miệng, làm bộ ho nhẹ vài tiếng, trên thực tế thật sự không nhịn được ý cười ở trong lòng.
Quần áo đẹp mắt, thế mà lại bị nàng mặc ra phong cách của gã sai vặt. Bộ váy vốn xinh đẹp bị vắt bên hông, lộ ra quần dài bên trong. Cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, nàng hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
Nào có một cô nương nhà ai sẽ bày ra cái dạng này.
Hành động kinh hãi thế tục này, e rằng chỉ có mỗi mình nàng là có thể làm ra được.
Thấy vẻ mặt cổ quái của Giản Hàn Chi, Thập Hoan cúi đầu nhìn trang phục của mình, nháy mắt liền hiểu rõ.
“Muốn cười thì cười đi, cần gì giữ ý, sẽ nghẹn thành nội thương đó.”
“Ha ha……” Giản Hàn Chi thật sự là nhịn không được, cười khẽ ra tiếng.
Buông làn váy xuống, thu tay áo lại, Thập Hoan khôi phục bộ dáng thục nữ. Ngồi ở một bên ghế đá, vừa gặm quả lê vừa hỏi: “Vì sao ta có thể thuận lợi trở lại phủ tướng quân như vậy?”
Giản Hàn Chi ngồi xuống đối diện nàng: “Chẳng lẽ nàng còn làm gã sai vặt chưa thấy đủ à?”
“Quá đủ rồi, chuyện này nhất định là có liên quan đến ngươi đúng không.”
“Nói chỉ có liên quan đến ta thì cũng không đủ, bởi vì chuyện này đều là tướng quân làm. Nhưng nói không quan hệ cũng không hẳn, bởi vì ta cũng ra một chút chủ ý.”
Thập Hoan biết, muốn Tần Vị Trạch thả người tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng như vậy. Quả thực Giản Hàn Chi cũng tham dự trong đó.
“Tuy rằng tâm địa của ngài cũng không khác gì tên hồ ly kia, nhưng vẫn phải cảm ơn ngài đã giúp ta thoát thân.”
“Hồ ly? Ha ha……” Dùng hai từ này để hình dung Ninh Vương gia cũng thật chuẩn xác.
Nhìn nàng một cái, đột nhiên phát hiện trên tóc nàng có một lá cây dính lên. Giản Hàn Chi cũng không nghĩ nhiều, duỗi tay muốn giúp nàng phủi xuống.
Văn Xảo đã trở lại, thấy một nam tử xa lạ động tay động chân với tiểu thư nhà mình, thật quá quắt.
Nàng ta buông trà bánh trong tay xuống, lập tức chắn ở trước mặt Thập Hoan, mắng Giản Hàn Chi: “Dâm tặc lớn mật, sao lại dám đùa giỡn tiểu thư nhà ta, để tướng quân biết sẽ đánh gãy chân của ngươi.”
Thập Hoan đang uống trà thì vừa nghe Văn Xảo dùng từ “kinh hãi thế tục” này, nàng “Phụt” một tiếng liền phun nước trong miệng ra.
“Khụ khụ khụ…… Ha ha…… Dâm tặc!” Thập Hoan cười vui vẻ đến mức ngửa tới ngửa lui.
Giản Hàn Chi được xem là người ôn nhu như vậy ngọc, thế nhưng cũng sẽ bị nhận sai thành dâm tặc? Nha đầu Văn Xảo này thật đúng là thú vị.
Văn Xảo nhìn tiểu thư tỏ vẻ không hiểu, sao lại cười thành cái dạng này?
Giản Hàn Chi cũng không giận, ncược lại có chút thưởng thức nha hoàn bảo vệ chủ. Cười nói với Văn Xảo: “Nếu ta là dâm tặc thì sao lại dám nghênh ngang đi từ cửa lớn của phủ tướng quân vào được đây.”
Đột nhiên ý thức được đây là khách quý, Văn Xảo lập tức có chút thẹn thùng: “Công tử, là nô tỳ mắt vụng về, còn…… Hy vọng công tử không trách tội.”
“Không sao!” Nhìn Thập Hoan cười vui vẻ như vậy, tâm tình của Giản Hàn Chi cũng rất tốt.
“Văn Xảo, ngươi lui trước đi, yên tâm, có ngươi vừa mới cảnh cáo, dâm tặc này sẽ không dám phi lễ chủ nhân của ngươi đâu.” Thập Hoan cười vui trêu chọc.
Văn Xảo lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng rời đi.
“Nha đầu này, cũng có chút thú vị.”
“Nàng vốn ở bên cạnh ca ca ta, ta trở về thì mới tới hầu hạ ta. Thật sự ta cũng rất thích tính cách của nàng. Giản đại nhân, bị người trao tặng cái danh hiệu ‘phong lưu’ như gậy, ngài có cảm tưởng gì không?”
“May mắn hái hoa tặc kia đã bị bắt được, nếu không chẳng phải là ta phải thay hắn gánh tội sao.” Hắn nhìn Thập Hoan, cười nói: “Nàng cũng đừng gọi ta là Giản đại nhân, kêu ta Hàn Chi pà được rồi.”
Thập Hoan không muốn gọi như vậy, nhưng nhìn bộ dáng kiên trì của hắn, nàng đành gật đầu.
“Vì sao không thấy cài trâm hoa kia?”
“Cất rồi, chờ giá thị trường tốt sẽ chuẩn bị bán ra.”
Giản Hàn Chi cười khẽ, đồ vật kia chính là đại bảo bối ba đời nhà hắn, trong đầu nàng thế nào chỉ nghĩ đến tiền thôi vậy?
Nhưng không cài cũng không sao, chỉ cần nàng nhận lấy là tốt rồi.
Giản Hàn Chi cũng không nói cho Thập Hoan biết họ có hôn ước, hắn không muốn dọa nàng, cũng không mong hai người vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách. Hiện tại bọn họ ở chung cũng thực tốt, hắn nghĩ sẽ chờ nàng từ từ yêu hắn, đợi nàng cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Lại trò chuyện trong chốc lát, thấy sắc trời đã không còn sớm, Giản Hàn Chi đứng dậy cáo từ: “Mấy ngày nữa chính là trung thu, nàng cũng đừng quên lúc trước nợ ta một thứ.”
“Thứ gì?” Thập Hoan có chút khó hiểu hỏi.
Giản Hàn Chi tức khắc nghẹn lời: “Nàng đã quên rồi? Nếu thật sự quên mất thì ta phải đòi đồ vật càng quý giá mới được.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, Thập Hoan bật cười: “Đùa ngài thôi, 《Thủy Điệu Ca Đầu》[1] chứ gì, trí nhớ của bổn cô nương cũng không tệ đến mức đấy!”
[1] Một bài thơ của Tô Thức (Tô Đông Pha).
Nhìn nàng tươi cười, Giản Hàn Chi cười khẽ, nha đầu này thật đúng là lém lỉnh.
Từ viện của Thập Hoan đi ra, khi Giản Hàn Chi đi tới hoa viên thì thấy Viễn Tướng quân vừa từ hoàng cung trở về.
“Tham kiến tướng quân.” Giản Hàn Chi vội chắp tay bái kiến.
Thấy người tới là Giản Hàn Chi, Hàn Kiêu cười cười, vỗ vỗ vai của hắn: “Thì ra là Hàn Chi à, sao hôm nay lại rảnh tới chơi? Thân thể của cha con còn tốt không? Trở về nói với ông ấy, ngày khác ta nhất định tìm ông ấy cùng uống mấy chén.”
“Gia phụ hết thảy đều tốt, đa tạ tướng quân đã quan tâm. Hôm qua gia phụ nghe nói tướng quân thiết triều, đã sớm chuẩn bị rượu ngon chờ tướng quân tới.”
Hàn Kiêu vừa lòng gật đầu. Ông nhìn Giản Hàn Chi từ nhỏ lớn lên, tất nhiên là rất thích hắn. Hiện giờ ngẫm lại, Thập Hoan cũng sắp đến tuổi lấy chồng, mà người trước mắt lại là con rể đúng ý của ông.
Nhiều năm như vậy vẫn luôn chưa công bố chuyện Giản Hàn Chi và Thập Hoan có hôn ước, nguyên nhân trong đó cũng có một phần là vì phu nhân Lý Ôn Uyển của ông. Vốn Thập Hoan là con riêng của hắn, không tiện truyền ra ngoài. Năm đó Lý Ôn Uyển kiên quyết phản đối hắn báo cho mọi người mối liên hôn với Giản gia. Bởi vì cảm thấy có chút thua thiệt cho bà nên Hàn Kiêu liền đồng ý.
Nhưng hiện giờ Thập Hoan đã trưởng thành, xem ra cũng nên tới lúc công bố tin tức.
“Cha con đã nhắc tới chuyện của con và Thập Hoan chưa?”
Giản Hàn Chi gật đầu: “Dạ rồ.i”
“Vậy ý tứ của con thế nào?”
“Chỉ cần tướng quân không chê, con nguyện ý chăm sóc cho Thập Hoan cả đời.”
“Tốt lắm tốt lắm!” Hàn Kiêu rất vừa lòng, nếu có Giản Hàn Chi chăm sóc Thập Hoan thì hắn rất yên tâm.
Nghe tướng quân nói như vậy, trong lòng Giản Hàn Chi cũng rất vui.
“Tướng quân, con có một thỉnh cầu, không biết có nên nói không.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Có thể tạm thời giấu Thập Hoan về chuyện hôn ước của chúng ta hay không?
“Tại sao?”
“Con không muốn nàng gả cho con chỉ vì có hôn ước này, con hy vọng nàng là bởi nhìn trúng con người của con!”
Trong mắt Hàn Kiêu xuất hiện ý tán thưởng, không thể ngờ tiểu tử Giản Hàn Chi này quả thực không giống người thường. Từ xưa đến nay hôn sự đều là do lệnh của cha mẹ cùng lời người mai mối, có ai chân chính quan tâm yêu hay không yêu?
“Tốt, ta đồng ý với con! Nhưng con càng phải mau chóng nỗ lực, nếu Thập Hoan bị người khác đoạt đi rồi, ta đây cũng là không thể giúp được.”
Giản Hàn Chi cười gật gật đầu.
Hai người hứng khởi trao đổi, không ai chú ý tới Tần Vị Trạch đang ở khúc cua kế bên. Hắn chăm chú nghe họ nói chuyện, giữa những câu nói để lộ ra ý tứ, làm ánh mắt hắn trở nên âm trầm.
Hôn ước? Thập Hoan và Giản Hàn Chi sao lại có hôn ước? Vì sao nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ nghe nói qua chuyện này? Vốn việc liên hôn của quan lại, thế gia thường công bố từ rất sớm, vì như vậy đều tốt cho cả hai gia tộc. Nhưng hôn ước của Thập Hoan và Giản Hàn Chi lại bị giấu kín bao nhiêu năm nay.
Nắm tay Tần Vị Trạch vô thức siết chặt lại, hắn cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phủ Viễn tướng quân.
-----
Mỗi ngày trôi qua ở phủ tướng quân này xem như cũng nhàn hạ, mấy ngày nay Thập Hoan đều trốn trong phòng chép 《Thủy Điệu Ca Đầu》, bên cạnh là một chồng giấy Tuyên thành, đó là phế phẩm mà mỗi lần nàng không hài lòng vứt đi, cứ tiếp tục luyện thập như vậy.
Hàn Thập Tuấn xách theo một cái hộp đi đến: “Sao muội lại vó nhã hứng ở đây luyện thư pháp vậy?”
Hắn đặt cái hộp lên bàn, vừa mở ra đã thấy ánh mắt Thập Hoan bừng sáng.
Hương vị thật là thơm, Thập Hoan tiến tới trước liền thấy là bánh hoa quế củ sen.
“Cảm ơn ca ca!” Nàng cũng không khách khí cầm lấy một miêng lên ăn luôn.
Hàn Thập Tuấn rót cho nàng một chén trà, nói: “Từ hôm chúng ta rời Ninh Vương phủ trở về, Vương gia liền bị bệnh, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, đã nhiều ngày không thượng triều.”
“Bị bệnh?” Thập Hoan cảm thấy khó hiểu. Lý do này cũng quá gượng ép, bên người hắn có đại thần y Lữ Bất Chu, sao có thể để hắn sinh bệnh? Hơn nữa thời gian lâu như vậy...Trong đó chắc chắn có trá.
“Có thể là giả vờ hay không?”
“Hoàng Thượng đã phái người đi xem qua, hắn thực sự bị bệnh, Thái Y Viện bó tay không có biện pháp, nhiều ngày nay Lữ thái y cũng ở Ninh Vương trong phủ nhưng vẫn chưa tìm ra cách chữa.”
Điều này khiến nghi hoặc của Thập Hoan lớn hơn nữa. Từ trước đến nay Tần Vị Trạch làm việc gì cũng đều có mục đích, đằng sau bệnh tình lần này ắt hẳn có mưu kế.
Hơn nữa hắn lựa chọn thời gian điểm có chút quỷ dị, hôm trước nàng vừa mới rời đi, ngày hôm sau hắn liền bắt đầu cáo ốm. Nếu nàng nhớ không lầm, thánh chỉ hẳn là tới trước một đêm. Chẳng lẽ Tần Vị Trạch đang đấu trí cùng với Hoàng đế? Xét về lòng dạ của hắn, cũng không có khả năng chọn dùng biện pháp ấu trĩ như vậy.
Thập Hoan vẫn cảm thấy lần này là do Tần Vị Trạch sắp đặt, cáo ốm chỉ là một nước cờ. Mà nhiệm vụ của Lữ Bất Chu chính là phối hợp với hắn diễn trò hay. Có phải vì Thái Tử hay không?
Tần Vị Trạch vừa mới phá án, bá tánh ủng hộ, danh tiếng vô cùng nổi bật nên không cần trốn tránh Thái Tử, khả năng này cũng bị Thập Hoan loại bỏ.
Trong lòng Thập Hoan nảy sinh chút bất an, nàng cảm thấy “Bệnh” cổ quái này của Tần Vị Trạch hẳn có liên quan tới nàng.
Beta: Ahkung
“Bịch!” Đã là lần thứ ba Lữ Đại thần y bị Tần Vị Trạch ném ra ngoài.
Hắn ngồi dưới đất, một bên vẫn cầm kiếm trong tay, một bên thì xoa chỗ bị thương đang đau đớn kia, hùng hổ nó: “Không tới nữa, luận bàn võ nghệ cái gì, thực chất chính là mưu sát phu quân của muội muội mình thì có!”
Xoa chỗ cằm có chút bầm tím kia, thật sự là Lữ Bất Chu khóc không ra nước mắt.
Sáng sớm đã bị Tần Vị Trạch xách tới đây, ném cho cây kiếm rồi ra chiêu vô cùng tàn nhẫn như để xả giận. Dưới tình thế cấp bách, Lữ Bất Chu cũng miễn cưỡng chống đỡ, hậu quả là bị đánh cho mặt mũi bầm dập thế này đây.
Tần Vị Trạch vung một đường kiếm tuyệt đẹp, chĩa mũi kiếm đến trước mặt Lữ Bất Chu: “Tiếp tục! Đỡ lấy!”
“A?” Lữ Bất Chu nhăn mặt khóc than, đây là muốn huỷ dung của hắn luôn sao? Biết rằng Thập Hoan bị người mang đi khiến y không cao hứng, nhưng cũng không thể lấy hắn ra luyện tập nha!
“Nếu thật là ngươi luyến tiếc nàng thì trực tiếp đi đoạt nàng về, không phải như vậy được rồi sao! Nhanh đi”
“Cũng được, bổn vương sẽ phái ngươi đi. Khi sự việc thành công, chắc chắn ta sẽ dùng vạn lượng hoàng kim làm tạ lễ.” Mắt phượng tràn đầy vẻ hài hước.
Lữ Bất Chu liên tục xua tay, “Nhưng đây là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ cho nàng trở về, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy”
Biểu tình của Tần Vị Trạch tỏ ra ‘ngươi thật lắm miệng’.
Đêm qua là đại ý của hắn, vốn dĩ cung yến đang hoà thuận vui vẻ, nhưng đột nhiên Viễn tướng quân đề cập đến việc phòng thủ biên quan mấy năm nay đã không thể hưởng thụ niềm vui gia đình, đã để thê nhi chịu thiệt quá nhiều.
Mà Hàn Thập Tuấn lại mượn cơ hội chuyển đề tài mà nhắc đến Thập Hoan. Sau khi Hoàng đế biết được, lập tức hạ chỉ lệnh Thập Hoan được trở về phủ Viễn tướng quân.
Nắm bắt thời cơ gãi đúng chỗ ngứa, mà lấy cớ này cũng không thể bị phản bác. Nếu thật sự không cho Thập Hoan trở về, như vậy sẽ mang tội kháng chỉ. Thái Tử tất nhiên sẽ bắt lấy cơ hội này mà hành động.
Thả nàng trở về cũng không sao, dù lăn lộn như thế nào, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Ném kiếm trong tay xuống, Tần Vị Trạch đi đến phía ngoài bìa rừng.
“Này, ngươi đi đâu vậy!”
“Tất nhiên là phải đi phủ của Viễn tướng quân để bái kiến một phen!”
-----
Đến ban đêm, Thập Hoan vẫn chưa đến gặp Viễn tướng quân. Hàn Thập Tuấn bố trí cho nàng ngủ một đêm thật ngon trước, hôm sau tái kiến cũng không muộn. Hàn Thập Tuấn đã sai người đưa Thập Hoan về phòng thu dọn, rồi sắp xếp nha hoàn của hắn là Văn Xảo tới chăm sóc cho nàng mọi thứ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thập Tuấn sớm đã đến sân trước phòng nàng để chờ. Thấy nàng ra tới, Hàn Thập Tuấn cười nói: “Thế nào, có phải giường ngủ của nhà mình thì sẽ thoải mái hơn hay không?”
Kỳ thật mà nói thì đối với Thập Hoan, nơi này cũng không có quá nhiều cảm giác gia đình. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy thoải mái đó là không cần mỗi khắc đều lo lắng về Tần Vị Trạch kia. Nhưng nàng không đành lòng khiến hắn thất vọng, cười nói: “Đúng vậy, đêm qua ngủ thật sự ngon.”
“Đi thôi, cha nương đều đã ở phía trước chờ chúng ta.”
Nương mà ắn nói đến, tất nhiên là chỉ đại nương Lý Ôn Uyển, không thể sai được.
Vừa vào cửa liền thấy một nam nhân trung niên cùng một vị quý phu nhân ngồi trên vị trí chủ nhà. Vừa thấy người tới, nam nhân liền mở miệng nói: “Thập Hoan tới đây, mau cho cha nhìn một chút.”
Nam nhân trung niên có màu da hơi đen, chắc là bởi vì nhiều năm phòng thủ biên quan, dãi nắng dầm mưa mới có thể như thế. Thập Hoan chú ý tới bàn tay to kia đã có cái kén thật dày. Mày rậm đĩnh đạc, hai mắt sáng ngời có thần, trông rất cương nghị.
Thập Hoan đi lên trước, Hàn Kiêu nhìn nữ nhi đã trổ mã đến xinh đẹp như vậy, trong lòng cảm khái vô cùng. Nếu Nhu nhi còn sống, tất nhiên sẽ rất vui.
Lý Ôn Uyển bên cạnh giả vờ cười nhìn một màn trước mặt này. Sự tình của Lý Văn Hàng nháo đến ồn ào huyên náo, ca ca chỉ có một nhi tử độc nhất, thế nào lại bị tiểu tiện nhân này hại chết, bà làm sao có thể không hận! Hơn nữa nàng trổ mã đến thì rất giống ả mẫu thân hồ ly chuyên dụ người của nàng, vừa nhìn đã khiến bà chán ghét.
Nhưng Tướng quân phu nhân đã che giấu cảm xúc của mình rất tốt. Vì giữ thể diện cho phu quân,nên trước mặt vẫn phải tỏ ra ôn hòa. Dù gì thì bà cũng là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, trước mặt người khác vẫn phải dịu dàng hiền thục.
“Ta đến biên quan cũng đã năm năm, lại không rảnh chăm sóc cho con, Thập Hoan, là cha không tốt.”
“Cha thực hiện nhiệm vụ bảo vệ biên cảnh quốc gia, để bá tánh vương triều Tần nguyệt ta yên ổn, không bị ngoại tộc quấy nhiễu, là tạo phúc cho dân, chính là chuyện tốt. Cha không cần tự trách, Thập Hoan biết trong lòng người luôn nghĩ cho con.”
“Thập Hoan của ta thật hiểu chuyện.”
Nhìn cảnh tượng cha con đoàn tụ, Lý Ôn Uyển chậm rãi đứng dậy: “Phu quân, người chỉ lo nói chuyện, từ lúc tiến vào thì Thập Hoan vẫn luôn đứng như vậy!”
“Đúng rồi, xem ra là ta đã nhất thời cao hứng, thế nhưng quên mất. Thập Hoan tới đây này, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Sao bỗng dưng đại nương lại ôn hòa như vậy? Thập Hoan nhìn kỹ thấy mặt bà ta có vẻ không được tự nhiên, thỉnh thoảng hiện ánh mắt hiện lên vẻ mưu mô, nàng chợt cảm thấy buồn cười.
Thập Hoan ngồi xuống, cùng Viễn tướng quân nhàn nhã trò chuyện việc nhà. Hàn Thập Tuấn thực vất vả mới có thể đưa Thập Hoan trở về, người một nhà ở bên nhau hoà thuận vui vẻ mới là quan trọng nhất. Hơn nữa thái độ của mẫu thân đối với Thập Hoan dường như cũng chuyển biến rất nhiều, không giống còn nghiêm khắc như lúc trước.
Nghe Thập Hoan nói nàng mất trí nhớ, mày của Viễn tướng quân nhăn thành một chữ “xuyên” (川).
“Sao lại để bị thương?”
Vừa nghe hỏi chuyện này, Lý Ôn Uyển lập khắc vểnh tai cẩn thận nghe lý do thoái thác của Thập Hoan. Viễn tướng quân không biết bà ở nhà âm thầm dâng nàng cho Thái Tử. Vốn định gạo nấu thành cơm mới lại báo cho hắn, nhưng ai biết nha đầu chết tiệt này trên đường thế mà lại đào tẩu.
“Cha đừng hỏi nhiều như vậy, hiện tại không phải con đã tốt rồi sao?” Nhìn bộ dáng của Lý Ôn Uyển, Thập Hoan cười lạnh, thì ra là bà ta vẫn biết sợ.
Nàng cũng không có vạch trần bà ta, không muốn khiến cho Viễn tướng quân lo lắng phí công.
Nàng có thể cảm giác được Viễn tướng quân thật sự rất thương yêu nữ nhi của mình, nhưng do nhiều năm bên ngoài, ông lại không cách nào bảo vệ nữ nhi chu toàn.
“Đúng vậy, Thập Hoan không có việc gì mới là quan trọng nhất.” Lý Ôn Uyển ở một bên nói.
Thấy nàng không muốn nói, Viễn tướng quân cũng không muốn ép nàng. Bất luận như thế nào, nàng được bình an là quan trọng nhất.
Lại trò chuyện trong chốc lát, Viễn tướng quân muốn vào cung, Thập Hoan liền trở về trong sân của mình.
Ở giữa viện có một cây lê rất lớn, nhìn lên thấy cành nhánh sum sê trĩu quả lê vàng, Thập Hoan nhịn không được có hơi thèm ăn. Nhìn Văn Xảo, Thập Hoan nói: “Ngươi đi về lấy chút trà bánh mang tới dưới tàng cây trên bàn đá này.”
“Dạ được, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại.”
Thấy nàng ta đi rồi, Thập Hoan lập tức vén tay áo lên, kéo váy dài phết đất lên vắt ở bên người. Ôm thân cây bắt đầu trèo lên trên.
Mặc kệ đại nương có phải dụng tâm kín đáo hay không, đều không thể ảnh hưởng đến tâm tình giờ phút này của nàng. Ở trong thế giới này, có người đột nhiên quan tâm đến mình, nàng thật sự rất cao hứng.
Cây này tuy rằng cao lớn nhưng cũng không khó trèo. Với công phu của nàng, chỉ trong chốc lát đã trèo lên được. Nhìn từng quả lê vàng ối thơm ngào ngạt, Thập Hoan ở trên cây tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, hái được một quả lê bèn cắn một miếng.
Thơm ngọt ngon miệng, nước lên lan khắp bốn phía.
Nàng đang ăn, đột nhiên nghe được có người lại đây. Vừa thấy người tới là Lý Ôn Uyển và Hàn Thập Tuấn.
“Thập Tuấn, sao con cũng giúp đỡ nha đầu chết tiệt kia? Con xem nó vừa xuất hiện, cha con đã hoàn toàn không để ý tới con. Chính con cũng nên chú tâm chút, bằng không toàn bộ Hàn gia này đều thành của nó.”
Không có mặt Viễn tướng quân, Lý Ôn Uyển cũng không thèm diễn kịch nữa. Bộ dáng thâm độc hiện tại khác xa người dịu dàng ôn hòa trước đó.
Hàn Thập Tuấn bất đắc dĩ dừng chân: “Nương, người đừng nói Thập Hoan như vậy. Chúng ta là người một nhà, gia đình hòa thuận ở chung không tốt sao?”
“Ai cùng ả tiểu nghiệt chủng kia là người một nhà! Sao con lại bị nó mê hoặc như vậy, mẹ của nó không phải người tốt, nó lại càng không phải. Năm đó nếu không phải ta có chút thủ đoạn, chỉ sợ hôm nay con đã phải đi làm gã sai vặt cho người khác rồi!”
“Đủ rồi, nương! Thập Hoan là loại người gì thì sao có quan hệ với nương của nàng. Hơn nữa, nàng là muội muội của ta, ta nên chăm sóc cho nàng.”
“Con……”
“Mẫu thân, con còn có việc, đi trước.”
Lý Ôn Uyển tức giận không nhẹ, nhi tử của mình lại không trông cậy được, nhưng bà quyết không thể nhường nha đầu chết tiệt kia ở trong phủ gây sóng gió, tuyệt đối không thể!
Thập Hoan dựa lưng trên thân cây Nhìn bóng dáng của Lý Ôn Uyển, thật thú vị, chẳng những có trái ngon để ăn mà còn màn kịch xuất sắc như vậy để xem nữa.
“Nếu nàng lại không ngoan ngoãn leo xuống, chỉ sợ thân cây kia phải bị chặt thôi.” Nghe giọng nói quen thuộc truyền tới, Thập Hoan nhìn xuống phía dưới, Giản Hàn Chi thế nào lại đứng phía dưới.
“Sao ngài lại tới đây?”
“Nghe nói nàng đã trở lại đây nên đến nhìn xem.” Nha đầu này thật đúng là không có một khắc nào chịu ngồi yên, thế nào lại leo lên cây ngồi rồi.
Thập Hoan hái thêm mấy quả lê, trực tiếp ném cho Giản Hàn Chi: “Lê này thực sự rất ngọt, ngài cũng nếm thử đi.”
Một phen tiếp được quả lê do nàng ném tới, Giản Hàn Chi cười hỏi: “Lê được ném xuống, còn nàng thì xuống bằng cách nào đây?”
“Lên thế nào thì xuống thế đấy thôi.”
Thập Hoan điều chỉnh lại thân thể một chút, ôm lấy thân cây từ từ trượt xuống. Vừa đặt chân xuống đất, liền hưng phấn nói: “Mau nếm thử đi, thật sự rất ngon đó.”
Nhìn bộ dạng của nàng, Giản Hàn Chi nắm chặt nắm tay đặt ở bên miệng, làm bộ ho nhẹ vài tiếng, trên thực tế thật sự không nhịn được ý cười ở trong lòng.
Quần áo đẹp mắt, thế mà lại bị nàng mặc ra phong cách của gã sai vặt. Bộ váy vốn xinh đẹp bị vắt bên hông, lộ ra quần dài bên trong. Cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, nàng hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
Nào có một cô nương nhà ai sẽ bày ra cái dạng này.
Hành động kinh hãi thế tục này, e rằng chỉ có mỗi mình nàng là có thể làm ra được.
Thấy vẻ mặt cổ quái của Giản Hàn Chi, Thập Hoan cúi đầu nhìn trang phục của mình, nháy mắt liền hiểu rõ.
“Muốn cười thì cười đi, cần gì giữ ý, sẽ nghẹn thành nội thương đó.”
“Ha ha……” Giản Hàn Chi thật sự là nhịn không được, cười khẽ ra tiếng.
Buông làn váy xuống, thu tay áo lại, Thập Hoan khôi phục bộ dáng thục nữ. Ngồi ở một bên ghế đá, vừa gặm quả lê vừa hỏi: “Vì sao ta có thể thuận lợi trở lại phủ tướng quân như vậy?”
Giản Hàn Chi ngồi xuống đối diện nàng: “Chẳng lẽ nàng còn làm gã sai vặt chưa thấy đủ à?”
“Quá đủ rồi, chuyện này nhất định là có liên quan đến ngươi đúng không.”
“Nói chỉ có liên quan đến ta thì cũng không đủ, bởi vì chuyện này đều là tướng quân làm. Nhưng nói không quan hệ cũng không hẳn, bởi vì ta cũng ra một chút chủ ý.”
Thập Hoan biết, muốn Tần Vị Trạch thả người tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng như vậy. Quả thực Giản Hàn Chi cũng tham dự trong đó.
“Tuy rằng tâm địa của ngài cũng không khác gì tên hồ ly kia, nhưng vẫn phải cảm ơn ngài đã giúp ta thoát thân.”
“Hồ ly? Ha ha……” Dùng hai từ này để hình dung Ninh Vương gia cũng thật chuẩn xác.
Nhìn nàng một cái, đột nhiên phát hiện trên tóc nàng có một lá cây dính lên. Giản Hàn Chi cũng không nghĩ nhiều, duỗi tay muốn giúp nàng phủi xuống.
Văn Xảo đã trở lại, thấy một nam tử xa lạ động tay động chân với tiểu thư nhà mình, thật quá quắt.
Nàng ta buông trà bánh trong tay xuống, lập tức chắn ở trước mặt Thập Hoan, mắng Giản Hàn Chi: “Dâm tặc lớn mật, sao lại dám đùa giỡn tiểu thư nhà ta, để tướng quân biết sẽ đánh gãy chân của ngươi.”
Thập Hoan đang uống trà thì vừa nghe Văn Xảo dùng từ “kinh hãi thế tục” này, nàng “Phụt” một tiếng liền phun nước trong miệng ra.
“Khụ khụ khụ…… Ha ha…… Dâm tặc!” Thập Hoan cười vui vẻ đến mức ngửa tới ngửa lui.
Giản Hàn Chi được xem là người ôn nhu như vậy ngọc, thế nhưng cũng sẽ bị nhận sai thành dâm tặc? Nha đầu Văn Xảo này thật đúng là thú vị.
Văn Xảo nhìn tiểu thư tỏ vẻ không hiểu, sao lại cười thành cái dạng này?
Giản Hàn Chi cũng không giận, ncược lại có chút thưởng thức nha hoàn bảo vệ chủ. Cười nói với Văn Xảo: “Nếu ta là dâm tặc thì sao lại dám nghênh ngang đi từ cửa lớn của phủ tướng quân vào được đây.”
Đột nhiên ý thức được đây là khách quý, Văn Xảo lập tức có chút thẹn thùng: “Công tử, là nô tỳ mắt vụng về, còn…… Hy vọng công tử không trách tội.”
“Không sao!” Nhìn Thập Hoan cười vui vẻ như vậy, tâm tình của Giản Hàn Chi cũng rất tốt.
“Văn Xảo, ngươi lui trước đi, yên tâm, có ngươi vừa mới cảnh cáo, dâm tặc này sẽ không dám phi lễ chủ nhân của ngươi đâu.” Thập Hoan cười vui trêu chọc.
Văn Xảo lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng rời đi.
“Nha đầu này, cũng có chút thú vị.”
“Nàng vốn ở bên cạnh ca ca ta, ta trở về thì mới tới hầu hạ ta. Thật sự ta cũng rất thích tính cách của nàng. Giản đại nhân, bị người trao tặng cái danh hiệu ‘phong lưu’ như gậy, ngài có cảm tưởng gì không?”
“May mắn hái hoa tặc kia đã bị bắt được, nếu không chẳng phải là ta phải thay hắn gánh tội sao.” Hắn nhìn Thập Hoan, cười nói: “Nàng cũng đừng gọi ta là Giản đại nhân, kêu ta Hàn Chi pà được rồi.”
Thập Hoan không muốn gọi như vậy, nhưng nhìn bộ dáng kiên trì của hắn, nàng đành gật đầu.
“Vì sao không thấy cài trâm hoa kia?”
“Cất rồi, chờ giá thị trường tốt sẽ chuẩn bị bán ra.”
Giản Hàn Chi cười khẽ, đồ vật kia chính là đại bảo bối ba đời nhà hắn, trong đầu nàng thế nào chỉ nghĩ đến tiền thôi vậy?
Nhưng không cài cũng không sao, chỉ cần nàng nhận lấy là tốt rồi.
Giản Hàn Chi cũng không nói cho Thập Hoan biết họ có hôn ước, hắn không muốn dọa nàng, cũng không mong hai người vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách. Hiện tại bọn họ ở chung cũng thực tốt, hắn nghĩ sẽ chờ nàng từ từ yêu hắn, đợi nàng cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Lại trò chuyện trong chốc lát, thấy sắc trời đã không còn sớm, Giản Hàn Chi đứng dậy cáo từ: “Mấy ngày nữa chính là trung thu, nàng cũng đừng quên lúc trước nợ ta một thứ.”
“Thứ gì?” Thập Hoan có chút khó hiểu hỏi.
Giản Hàn Chi tức khắc nghẹn lời: “Nàng đã quên rồi? Nếu thật sự quên mất thì ta phải đòi đồ vật càng quý giá mới được.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, Thập Hoan bật cười: “Đùa ngài thôi, 《Thủy Điệu Ca Đầu》[1] chứ gì, trí nhớ của bổn cô nương cũng không tệ đến mức đấy!”
[1] Một bài thơ của Tô Thức (Tô Đông Pha).
Nhìn nàng tươi cười, Giản Hàn Chi cười khẽ, nha đầu này thật đúng là lém lỉnh.
Từ viện của Thập Hoan đi ra, khi Giản Hàn Chi đi tới hoa viên thì thấy Viễn Tướng quân vừa từ hoàng cung trở về.
“Tham kiến tướng quân.” Giản Hàn Chi vội chắp tay bái kiến.
Thấy người tới là Giản Hàn Chi, Hàn Kiêu cười cười, vỗ vỗ vai của hắn: “Thì ra là Hàn Chi à, sao hôm nay lại rảnh tới chơi? Thân thể của cha con còn tốt không? Trở về nói với ông ấy, ngày khác ta nhất định tìm ông ấy cùng uống mấy chén.”
“Gia phụ hết thảy đều tốt, đa tạ tướng quân đã quan tâm. Hôm qua gia phụ nghe nói tướng quân thiết triều, đã sớm chuẩn bị rượu ngon chờ tướng quân tới.”
Hàn Kiêu vừa lòng gật đầu. Ông nhìn Giản Hàn Chi từ nhỏ lớn lên, tất nhiên là rất thích hắn. Hiện giờ ngẫm lại, Thập Hoan cũng sắp đến tuổi lấy chồng, mà người trước mắt lại là con rể đúng ý của ông.
Nhiều năm như vậy vẫn luôn chưa công bố chuyện Giản Hàn Chi và Thập Hoan có hôn ước, nguyên nhân trong đó cũng có một phần là vì phu nhân Lý Ôn Uyển của ông. Vốn Thập Hoan là con riêng của hắn, không tiện truyền ra ngoài. Năm đó Lý Ôn Uyển kiên quyết phản đối hắn báo cho mọi người mối liên hôn với Giản gia. Bởi vì cảm thấy có chút thua thiệt cho bà nên Hàn Kiêu liền đồng ý.
Nhưng hiện giờ Thập Hoan đã trưởng thành, xem ra cũng nên tới lúc công bố tin tức.
“Cha con đã nhắc tới chuyện của con và Thập Hoan chưa?”
Giản Hàn Chi gật đầu: “Dạ rồ.i”
“Vậy ý tứ của con thế nào?”
“Chỉ cần tướng quân không chê, con nguyện ý chăm sóc cho Thập Hoan cả đời.”
“Tốt lắm tốt lắm!” Hàn Kiêu rất vừa lòng, nếu có Giản Hàn Chi chăm sóc Thập Hoan thì hắn rất yên tâm.
Nghe tướng quân nói như vậy, trong lòng Giản Hàn Chi cũng rất vui.
“Tướng quân, con có một thỉnh cầu, không biết có nên nói không.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Có thể tạm thời giấu Thập Hoan về chuyện hôn ước của chúng ta hay không?
“Tại sao?”
“Con không muốn nàng gả cho con chỉ vì có hôn ước này, con hy vọng nàng là bởi nhìn trúng con người của con!”
Trong mắt Hàn Kiêu xuất hiện ý tán thưởng, không thể ngờ tiểu tử Giản Hàn Chi này quả thực không giống người thường. Từ xưa đến nay hôn sự đều là do lệnh của cha mẹ cùng lời người mai mối, có ai chân chính quan tâm yêu hay không yêu?
“Tốt, ta đồng ý với con! Nhưng con càng phải mau chóng nỗ lực, nếu Thập Hoan bị người khác đoạt đi rồi, ta đây cũng là không thể giúp được.”
Giản Hàn Chi cười gật gật đầu.
Hai người hứng khởi trao đổi, không ai chú ý tới Tần Vị Trạch đang ở khúc cua kế bên. Hắn chăm chú nghe họ nói chuyện, giữa những câu nói để lộ ra ý tứ, làm ánh mắt hắn trở nên âm trầm.
Hôn ước? Thập Hoan và Giản Hàn Chi sao lại có hôn ước? Vì sao nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ nghe nói qua chuyện này? Vốn việc liên hôn của quan lại, thế gia thường công bố từ rất sớm, vì như vậy đều tốt cho cả hai gia tộc. Nhưng hôn ước của Thập Hoan và Giản Hàn Chi lại bị giấu kín bao nhiêu năm nay.
Nắm tay Tần Vị Trạch vô thức siết chặt lại, hắn cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phủ Viễn tướng quân.
-----
Mỗi ngày trôi qua ở phủ tướng quân này xem như cũng nhàn hạ, mấy ngày nay Thập Hoan đều trốn trong phòng chép 《Thủy Điệu Ca Đầu》, bên cạnh là một chồng giấy Tuyên thành, đó là phế phẩm mà mỗi lần nàng không hài lòng vứt đi, cứ tiếp tục luyện thập như vậy.
Hàn Thập Tuấn xách theo một cái hộp đi đến: “Sao muội lại vó nhã hứng ở đây luyện thư pháp vậy?”
Hắn đặt cái hộp lên bàn, vừa mở ra đã thấy ánh mắt Thập Hoan bừng sáng.
Hương vị thật là thơm, Thập Hoan tiến tới trước liền thấy là bánh hoa quế củ sen.
“Cảm ơn ca ca!” Nàng cũng không khách khí cầm lấy một miêng lên ăn luôn.
Hàn Thập Tuấn rót cho nàng một chén trà, nói: “Từ hôm chúng ta rời Ninh Vương phủ trở về, Vương gia liền bị bệnh, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, đã nhiều ngày không thượng triều.”
“Bị bệnh?” Thập Hoan cảm thấy khó hiểu. Lý do này cũng quá gượng ép, bên người hắn có đại thần y Lữ Bất Chu, sao có thể để hắn sinh bệnh? Hơn nữa thời gian lâu như vậy...Trong đó chắc chắn có trá.
“Có thể là giả vờ hay không?”
“Hoàng Thượng đã phái người đi xem qua, hắn thực sự bị bệnh, Thái Y Viện bó tay không có biện pháp, nhiều ngày nay Lữ thái y cũng ở Ninh Vương trong phủ nhưng vẫn chưa tìm ra cách chữa.”
Điều này khiến nghi hoặc của Thập Hoan lớn hơn nữa. Từ trước đến nay Tần Vị Trạch làm việc gì cũng đều có mục đích, đằng sau bệnh tình lần này ắt hẳn có mưu kế.
Hơn nữa hắn lựa chọn thời gian điểm có chút quỷ dị, hôm trước nàng vừa mới rời đi, ngày hôm sau hắn liền bắt đầu cáo ốm. Nếu nàng nhớ không lầm, thánh chỉ hẳn là tới trước một đêm. Chẳng lẽ Tần Vị Trạch đang đấu trí cùng với Hoàng đế? Xét về lòng dạ của hắn, cũng không có khả năng chọn dùng biện pháp ấu trĩ như vậy.
Thập Hoan vẫn cảm thấy lần này là do Tần Vị Trạch sắp đặt, cáo ốm chỉ là một nước cờ. Mà nhiệm vụ của Lữ Bất Chu chính là phối hợp với hắn diễn trò hay. Có phải vì Thái Tử hay không?
Tần Vị Trạch vừa mới phá án, bá tánh ủng hộ, danh tiếng vô cùng nổi bật nên không cần trốn tránh Thái Tử, khả năng này cũng bị Thập Hoan loại bỏ.
Trong lòng Thập Hoan nảy sinh chút bất an, nàng cảm thấy “Bệnh” cổ quái này của Tần Vị Trạch hẳn có liên quan tới nàng.
/97
|