Tiểu Điệp mặt dày ở lại nhà Nhã Ái ba ngày rốt cuộc cũng quyết định trở về vương phủ. Mặc dù đầu nàng chưa nguội, nhưng mới cách xa tiểu ngốc tử ba ngày, trong lòng nàng lại không yên tâm.
Nhã Ái nhìn nàng cười chế nhạo, bảo nàng không có tiền đồ.
Trong ba ngày ở lại đây, sau khi hết giận, Nhã Ái chuyển sang khai thông tư tưởng cho nàng. Nàng ta nói, yêu là phải thổ lộ, phải ra sức giữ lấy, người khác cướp người của mình thì nhất định phải đánh cho kẻ đó quỳ lạy lết đi thì thôi. Nàng ta còn nói, tổn thương thì đã sao, đau khổ thì đã sao. Nếu như không thể gắng gượng nữa thì hãy một đao cắt bỏ tất cả, sau đó nhìn vết thương mà cười thật lớn, cười thật ngạo nghễ. Sau đó chính là tất cả đoạn tuyệt, không dây dưa, không đau khổ.
Lời Nhã Ái nói Tiểu Điệp ghi nhận, nhưng nàng biết, mình không thể làm được. Nàng cần thời gian.
Tiễn Tiểu Điệp ra đến cửa, Nhã Ái nhìn cổ nàng, thoáng nhíu mi: Tiểu Điệp, ngươi không đeo miếng ngọc kia nữa sao?
Tiểu Điệp lúc này nhìn lại cổ mình mới phát hiện miếng ngọc mình đeo từ lúc nhỏ đã mất. Nàng không biết ai đã đưa cho nàng miếng ngọc đó, chỉ biết là từ lúc nhỏ nàng đã đeo.
Tiểu Điệp giật mình sờ sờ cổ một chút, một lát sau mới nhớ bản thân hình như đã để quên ở vương phủ thầm thở phào ra nhẹ nhõm.
Hình như ta để quên ở vương phủ rồi. Nàng nói xong, vội cáo từ đi mất.
Miếng ngọc đó đối với nàng rất quan trọng, rất có thể nó là vật ba mẹ ruột để lại cho nàng, nàng không thể để mất được.
Tiểu Điệp vừa bước chân tới vương phủ, người đầu tiên nàng tìm tới chính là Hoắc Dĩnh. Từ xa, nhìn nam nhân mặc kiện bào màu đen trong lòng nàng khẽ nhộn nhạo một chút. Bước chân nàng vô thức tiến về hắn nhanh hơn.
Nàng muốn hướng hắn xin lỗi, rồi sau đó... sau đó...
Có lẽ là không có sau đó.
Tiểu Điệp cười nhạt, nụ cười có vài phần tối tăm lạnh lẽo. Bàn tay nàng dưới tay áo khẽ siết chặt lại, ánh mắt dần tối đi. Nàng không nói một lời liền xoay người bỏ đi.
Nàng nhớ đến câu nói của Nhã Ái, nếu đã không thể giữ lấy, hà tất gì phải đau khổ. Hà tất... gì phải... đau khổ.
Nàng thật muốn đem lòng mình cười thật lớn.
Đúng vậy, nếu đã không thể giữ lấy, hà tất gì phải đau khổ Môi nàng mấp máy, không phát ra âm thanh.
Tất cả đau khổ trong đáy mắt phút chốc biến mất, chỉ còn lại một màn sương mịt mờ lạnh lẽo.
Phía xa xa, khuất sau bóng lưng Hoắc Dĩnh, một thân ảnh nhỏ nhắn lộ ra, nàng ta dần lộ ra nụ cười. Nhìn theo hướng góc độ Tiểu Điệp vừa nhìn thấy, chính là một đôi giai nhân đang ôm ấp nhau.
Xong chưa, mau đứng dậy, cách xa ta ra. Hoắc Dĩnh nhìn người trước mặt mình, đang túm lấy tay áo mình thô lỗ hỏi một tiếng. Chân mày hắn thoáng nhíu lại thể hiện rằng hắn đang mất kiên nhẫn. Không đợi Lôi Nhạc kịp đứng vững, Hoắc Dĩnh liền đẩy nàng ta ra xoay người bỏ đi.
Vì chưa đứng vững, Lôi Nhạc vì một cái đẩy nhẹ của Hoắc Dĩnh liền ngã bệch xuống đất. Nàng ta cũng không quan tâm rằng bản thân đang nằm trên nền đất, liền mở miệng cười thật lớn. Bởi, hiện tại nàng ta đang vô cùng thích ý, vô cùng sảng khoải.
Hoắc Dĩnh hối hả chạy về phòng, hắn thật sợ chỉ một giây phút hắn rời khỏi đó, khi nàng về không thấy hắn, không tìm thấy vật này. Bàn tay Hoắc Dĩnh vô thức siết miếng bạch ngọc nắm trong tay. Nàng có thể hay không khi quay về không tìm thấy vật này, không đợi hắn nhìn thấy liền lập tức rời khỏi.
Cánh cửa mở ra, Hoắc Dĩnh liền sững người, trong mắt lóe lên tia vui mừng. Hoắc Dĩnh đối diện Tiểu Điệp, hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Trái tim hắn đang nhảy hân hoan phút chốc liền dừng lại, cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong tim. Hắn nhìn mắt nàng, nhưng trong mắt nàng chỉ là một mảng u tối mịt mờ, lạnh lẽo. Chúng không giống như thường ngày, lạnh đến mức khiến trái tim hắn cũng theo đó đóng băng, dường như ngừng đập.
Hoắc Dĩnh cụp mi mắt xuống, nhìn khối bạch ngọc trong tay hắn khẽ siết chặt lại. Là vì nàng biết hắn đã lấy miếng ngọc bội này nên mới nhìn hắn như thế? U tối, lạnh lẽo. Trong lòng bất giác dâng lên một sự ghen tỵ mãnh liệt, cảm giác nghèn nghẹn, bức bối muốn đem miếng ngọc trong tay này hủy đi.
Hoắc Dĩnh nhìn chằm chằm Tiểu Điệp, mãi một lúc sau như thể tìm lại được giọng nói của mình, hắn giơ miếng ngọc lên giọng khàn khàn hỏi: Nhạc tỷ, tỷ muốn kiếm cái này?
Tiểu Điệp thoáng ngẩn người, sau đó liền giơ tay ra: Đưa ta. Giọng nói có chút ra lệnh.
Lôi Nhạc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Hoắc Dĩnh, nàng ta thân hình mềm dẻo tựa như không xương, nửa đứng nửa dựa vào hắn, thì thầm vào tai hắn nói: Tiểu Dĩnh, ta nói có đúng không. Trong lòng nàng ta không có ngươi. Nàng ta nguyện đi tìm miếng ngọc này trước cũng không đi tìm ngươi. Từng lời, từng lời tựa như mũi dao đâm vào trong lồng ngực hắn, sau đó lại mạnh bạo khoét ra, mặc cho máu tươi nhuốm đỏ đầy đất.
Lời nói của Lôi Nhạc, Tiểu Điệp không nghe thấy. Nàng nhìn thẳng Hoắc Dĩnh, nhìn thẳng Lôi Nhạc, nàng không trốn tránh nhưng ánh mắt tối đi vài phần.
Đôi mắt Hoắc Dĩnh đã phiếm hồng, xuất hiện một tầng hơi nước. Hắn nhìn nàng đau lòng hỏi: Tỷ thật muốn lấy miếng ngọc này?
Tiểu Điệp kiên định đáp: Đúng vậy.
Muốn nó hơn là Tiểu Dĩnh? Lời này nói ra, tựa hồ là bật khóc.
Hắn thật sự là đang khóc.
Hắn ghen tỵ, ghen tỵ với miếng ngọc này, ghen tỵ với người đã đưa cho nàng miếng ngọc này.
Nàng không biết vì sao hắn hỏi vậy, nàng cũng không biết vì sao hắn lại khóc. Nàng chỉ biết miếng ngọc đó rất quan trọng với nàng, nàng có thể dựa vào miếng ngọc này để tìm lại cha mẹ ruột, nàng luôn hi vọng như thế. Mặc dù hiện tại đã xuyên qua thế giới này, rất có thể sẽ không tìm thấy họ được nữa, nhưng nàng vẫn mong muốn có một thứ gì đó để nhớ về họ.
Tiểu Điệp nhìn Lôi Nhạc cười khoái trí bên cạnh, nàng một phần liền đoán ra đây là trò của nàng ta, nhưng miếng ngọc này thật sự rất quan trọng với nàng, nàng không thể không lấy lại. Nàng lạnh giọng nói ra hai chữ: Đúng vậy.
Nàng không biết nữ nhân kia đã nói gì với Hoắc Dĩnh, nàng chỉ biết sau khi hắn nghe xong hai chữ này, toàn thân đều run rẩy.
Lôi Nhạc bên cạnh lại thì thầm vào tai hắn: Người thấy chưa, nếu vậy chi bằng... Nàng ta khẽ khựng lại, quét ánh mắt nhìn Tiểu Điệp, sau đó nói lớn dường như muốn cho nàng nghe thấy: đập vỡ nó đi.
Tiểu Điệp vì lời nói của Lôi Nhạc mà sững sờ. Hơn hết, Hoắc Dĩnh thật sự không trả nàng miếng ngọc, liền trực tiếp ném mạnh xuống đất.
Âm thanh chói tai vang lên. Ngọc vỡ, da đầu nàng có cảm giác căng lên, trong lồng ngực cuộn trào dậy sóng.
Tiểu Điệp nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được.
Hắn lấy nàng làm thế thân cho nữ nhân tên Lôi Nhạc kia, nàng nhẫn nhịn.
Nàng là Tô Dã Điệp, họ Tô tên Dã Điệp, trước mặt nữ nhân tên Lôi Nhạc, hắn gọi nàng là Nhạc tỷ, nàng nhẫn nhịn.
Nhưng, hắn cư nhiên lại lấy miếng ngọc từ nhỏ của nàng đem đập đi. Chỉ vì lời của nàng ta.
Hắn bảo nàng làm sao nhẫn nhịn.
Hắn cư nhiên vì nàng ta mà không màng đến cảm xúc của nàng.
Hắn bảo nàng làm sao không đau lòng.
Nếu đã không thể giữ lấy, hà tất chi phải đau lòng.
Hà tất chi phải đau lòng.
Hà tất chi phải đau lòng.
Hoắc Dĩnh nhìn nàng, khóc nức nở, gào lên: Ta ghét tỷ sau đó đi mất. Lôi Nhạc cũng theo đó bước theo.
Đối với Hoắc Dĩnh, đơn giản chỉ là ngọc vỡ.
Nhưng hắn không biết, nàng là côi nhi, miếng ngọc này quan trọng với nàng chừng nào.
Hắn không biết, hiện tại nhặt từng mảnh vỡ của miếng ngọc, lòng nàng không ngừng dậy sóng.
Hắn không biết, chính tay hắn đã vô tình bóp chết đi tình yêu của nàng.
Đã không thể giữ lấy, hà tất chi phải đau lòng.
Nàng không thể giữ, cũng không muốn giữ.
Nàng mệt mỏi.
Nhã Ái, có phải hiện tại ta được xem là thương tích đầy mình rồi hay không?
Nhã Ái nhìn nàng cười chế nhạo, bảo nàng không có tiền đồ.
Trong ba ngày ở lại đây, sau khi hết giận, Nhã Ái chuyển sang khai thông tư tưởng cho nàng. Nàng ta nói, yêu là phải thổ lộ, phải ra sức giữ lấy, người khác cướp người của mình thì nhất định phải đánh cho kẻ đó quỳ lạy lết đi thì thôi. Nàng ta còn nói, tổn thương thì đã sao, đau khổ thì đã sao. Nếu như không thể gắng gượng nữa thì hãy một đao cắt bỏ tất cả, sau đó nhìn vết thương mà cười thật lớn, cười thật ngạo nghễ. Sau đó chính là tất cả đoạn tuyệt, không dây dưa, không đau khổ.
Lời Nhã Ái nói Tiểu Điệp ghi nhận, nhưng nàng biết, mình không thể làm được. Nàng cần thời gian.
Tiễn Tiểu Điệp ra đến cửa, Nhã Ái nhìn cổ nàng, thoáng nhíu mi: Tiểu Điệp, ngươi không đeo miếng ngọc kia nữa sao?
Tiểu Điệp lúc này nhìn lại cổ mình mới phát hiện miếng ngọc mình đeo từ lúc nhỏ đã mất. Nàng không biết ai đã đưa cho nàng miếng ngọc đó, chỉ biết là từ lúc nhỏ nàng đã đeo.
Tiểu Điệp giật mình sờ sờ cổ một chút, một lát sau mới nhớ bản thân hình như đã để quên ở vương phủ thầm thở phào ra nhẹ nhõm.
Hình như ta để quên ở vương phủ rồi. Nàng nói xong, vội cáo từ đi mất.
Miếng ngọc đó đối với nàng rất quan trọng, rất có thể nó là vật ba mẹ ruột để lại cho nàng, nàng không thể để mất được.
Tiểu Điệp vừa bước chân tới vương phủ, người đầu tiên nàng tìm tới chính là Hoắc Dĩnh. Từ xa, nhìn nam nhân mặc kiện bào màu đen trong lòng nàng khẽ nhộn nhạo một chút. Bước chân nàng vô thức tiến về hắn nhanh hơn.
Nàng muốn hướng hắn xin lỗi, rồi sau đó... sau đó...
Có lẽ là không có sau đó.
Tiểu Điệp cười nhạt, nụ cười có vài phần tối tăm lạnh lẽo. Bàn tay nàng dưới tay áo khẽ siết chặt lại, ánh mắt dần tối đi. Nàng không nói một lời liền xoay người bỏ đi.
Nàng nhớ đến câu nói của Nhã Ái, nếu đã không thể giữ lấy, hà tất gì phải đau khổ. Hà tất... gì phải... đau khổ.
Nàng thật muốn đem lòng mình cười thật lớn.
Đúng vậy, nếu đã không thể giữ lấy, hà tất gì phải đau khổ Môi nàng mấp máy, không phát ra âm thanh.
Tất cả đau khổ trong đáy mắt phút chốc biến mất, chỉ còn lại một màn sương mịt mờ lạnh lẽo.
Phía xa xa, khuất sau bóng lưng Hoắc Dĩnh, một thân ảnh nhỏ nhắn lộ ra, nàng ta dần lộ ra nụ cười. Nhìn theo hướng góc độ Tiểu Điệp vừa nhìn thấy, chính là một đôi giai nhân đang ôm ấp nhau.
Xong chưa, mau đứng dậy, cách xa ta ra. Hoắc Dĩnh nhìn người trước mặt mình, đang túm lấy tay áo mình thô lỗ hỏi một tiếng. Chân mày hắn thoáng nhíu lại thể hiện rằng hắn đang mất kiên nhẫn. Không đợi Lôi Nhạc kịp đứng vững, Hoắc Dĩnh liền đẩy nàng ta ra xoay người bỏ đi.
Vì chưa đứng vững, Lôi Nhạc vì một cái đẩy nhẹ của Hoắc Dĩnh liền ngã bệch xuống đất. Nàng ta cũng không quan tâm rằng bản thân đang nằm trên nền đất, liền mở miệng cười thật lớn. Bởi, hiện tại nàng ta đang vô cùng thích ý, vô cùng sảng khoải.
Hoắc Dĩnh hối hả chạy về phòng, hắn thật sợ chỉ một giây phút hắn rời khỏi đó, khi nàng về không thấy hắn, không tìm thấy vật này. Bàn tay Hoắc Dĩnh vô thức siết miếng bạch ngọc nắm trong tay. Nàng có thể hay không khi quay về không tìm thấy vật này, không đợi hắn nhìn thấy liền lập tức rời khỏi.
Cánh cửa mở ra, Hoắc Dĩnh liền sững người, trong mắt lóe lên tia vui mừng. Hoắc Dĩnh đối diện Tiểu Điệp, hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Trái tim hắn đang nhảy hân hoan phút chốc liền dừng lại, cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong tim. Hắn nhìn mắt nàng, nhưng trong mắt nàng chỉ là một mảng u tối mịt mờ, lạnh lẽo. Chúng không giống như thường ngày, lạnh đến mức khiến trái tim hắn cũng theo đó đóng băng, dường như ngừng đập.
Hoắc Dĩnh cụp mi mắt xuống, nhìn khối bạch ngọc trong tay hắn khẽ siết chặt lại. Là vì nàng biết hắn đã lấy miếng ngọc bội này nên mới nhìn hắn như thế? U tối, lạnh lẽo. Trong lòng bất giác dâng lên một sự ghen tỵ mãnh liệt, cảm giác nghèn nghẹn, bức bối muốn đem miếng ngọc trong tay này hủy đi.
Hoắc Dĩnh nhìn chằm chằm Tiểu Điệp, mãi một lúc sau như thể tìm lại được giọng nói của mình, hắn giơ miếng ngọc lên giọng khàn khàn hỏi: Nhạc tỷ, tỷ muốn kiếm cái này?
Tiểu Điệp thoáng ngẩn người, sau đó liền giơ tay ra: Đưa ta. Giọng nói có chút ra lệnh.
Lôi Nhạc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Hoắc Dĩnh, nàng ta thân hình mềm dẻo tựa như không xương, nửa đứng nửa dựa vào hắn, thì thầm vào tai hắn nói: Tiểu Dĩnh, ta nói có đúng không. Trong lòng nàng ta không có ngươi. Nàng ta nguyện đi tìm miếng ngọc này trước cũng không đi tìm ngươi. Từng lời, từng lời tựa như mũi dao đâm vào trong lồng ngực hắn, sau đó lại mạnh bạo khoét ra, mặc cho máu tươi nhuốm đỏ đầy đất.
Lời nói của Lôi Nhạc, Tiểu Điệp không nghe thấy. Nàng nhìn thẳng Hoắc Dĩnh, nhìn thẳng Lôi Nhạc, nàng không trốn tránh nhưng ánh mắt tối đi vài phần.
Đôi mắt Hoắc Dĩnh đã phiếm hồng, xuất hiện một tầng hơi nước. Hắn nhìn nàng đau lòng hỏi: Tỷ thật muốn lấy miếng ngọc này?
Tiểu Điệp kiên định đáp: Đúng vậy.
Muốn nó hơn là Tiểu Dĩnh? Lời này nói ra, tựa hồ là bật khóc.
Hắn thật sự là đang khóc.
Hắn ghen tỵ, ghen tỵ với miếng ngọc này, ghen tỵ với người đã đưa cho nàng miếng ngọc này.
Nàng không biết vì sao hắn hỏi vậy, nàng cũng không biết vì sao hắn lại khóc. Nàng chỉ biết miếng ngọc đó rất quan trọng với nàng, nàng có thể dựa vào miếng ngọc này để tìm lại cha mẹ ruột, nàng luôn hi vọng như thế. Mặc dù hiện tại đã xuyên qua thế giới này, rất có thể sẽ không tìm thấy họ được nữa, nhưng nàng vẫn mong muốn có một thứ gì đó để nhớ về họ.
Tiểu Điệp nhìn Lôi Nhạc cười khoái trí bên cạnh, nàng một phần liền đoán ra đây là trò của nàng ta, nhưng miếng ngọc này thật sự rất quan trọng với nàng, nàng không thể không lấy lại. Nàng lạnh giọng nói ra hai chữ: Đúng vậy.
Nàng không biết nữ nhân kia đã nói gì với Hoắc Dĩnh, nàng chỉ biết sau khi hắn nghe xong hai chữ này, toàn thân đều run rẩy.
Lôi Nhạc bên cạnh lại thì thầm vào tai hắn: Người thấy chưa, nếu vậy chi bằng... Nàng ta khẽ khựng lại, quét ánh mắt nhìn Tiểu Điệp, sau đó nói lớn dường như muốn cho nàng nghe thấy: đập vỡ nó đi.
Tiểu Điệp vì lời nói của Lôi Nhạc mà sững sờ. Hơn hết, Hoắc Dĩnh thật sự không trả nàng miếng ngọc, liền trực tiếp ném mạnh xuống đất.
Âm thanh chói tai vang lên. Ngọc vỡ, da đầu nàng có cảm giác căng lên, trong lồng ngực cuộn trào dậy sóng.
Tiểu Điệp nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được.
Hắn lấy nàng làm thế thân cho nữ nhân tên Lôi Nhạc kia, nàng nhẫn nhịn.
Nàng là Tô Dã Điệp, họ Tô tên Dã Điệp, trước mặt nữ nhân tên Lôi Nhạc, hắn gọi nàng là Nhạc tỷ, nàng nhẫn nhịn.
Nhưng, hắn cư nhiên lại lấy miếng ngọc từ nhỏ của nàng đem đập đi. Chỉ vì lời của nàng ta.
Hắn bảo nàng làm sao nhẫn nhịn.
Hắn cư nhiên vì nàng ta mà không màng đến cảm xúc của nàng.
Hắn bảo nàng làm sao không đau lòng.
Nếu đã không thể giữ lấy, hà tất chi phải đau lòng.
Hà tất chi phải đau lòng.
Hà tất chi phải đau lòng.
Hoắc Dĩnh nhìn nàng, khóc nức nở, gào lên: Ta ghét tỷ sau đó đi mất. Lôi Nhạc cũng theo đó bước theo.
Đối với Hoắc Dĩnh, đơn giản chỉ là ngọc vỡ.
Nhưng hắn không biết, nàng là côi nhi, miếng ngọc này quan trọng với nàng chừng nào.
Hắn không biết, hiện tại nhặt từng mảnh vỡ của miếng ngọc, lòng nàng không ngừng dậy sóng.
Hắn không biết, chính tay hắn đã vô tình bóp chết đi tình yêu của nàng.
Đã không thể giữ lấy, hà tất chi phải đau lòng.
Nàng không thể giữ, cũng không muốn giữ.
Nàng mệt mỏi.
Nhã Ái, có phải hiện tại ta được xem là thương tích đầy mình rồi hay không?
/81
|