Phí Độ ở trước mặt Lạc Văn Chu khốn nạn bao nhiêu, thì ở trước mặt cục trưởng Lục lại tốt bấy nhiêu.
Hắn mặc quần áo nhìn như học sinh, mà tiêu phí lại không phải là giá cả của học sinh. Dù sao mấy ông già cũng chẳng rành về những chi tiết đắt tiền đó, Lục Hữu Lương chỉ cảm thấy cậu thanh niên này trông đặc biệt sạch sẽ và có tinh thần, khi hắn bước vào cửa cười với ông, thì cả văn phòng đều sáng hẳn lên.
Đương nhiên, nếu tên nhóc này có thể cắt tóc ngắn gọn gàng, thì hình tượng sẽ càng hoàn mỹ.
Lục Hữu Lương đưa cho hắn danh sách hồ sơ bên phía Đại học Công an Yến Thành xin được xem: “Chú đã xem qua tổng thể, vấn đề không lớn, có mấy cái không cần thiết, chú đã gạch rồi, cháu sửa đi rồi in lại lần nữa, cứ làm theo lưu trình là được.”
Phí Độ ngoan ngoãn cảm ơn, nhận bản danh sách cục trưởng Lục đã chỉnh sửa, lướt nhanh qua, còn chưa kịp hỏi thì Lục Hữu Lương đã giải thích trước: “Mấy vụ án đó đều tương đối xưa, lúc khởi động kế hoạch ‘Tập Tranh’ lần trước đã xem rồi, giá trị tham khảo không cao, chú sợ các cháu làm công việc lặp lại – nếu thầy Phan hỏi, cháu cứ nói như vậy, thầy ấy sẽ hiểu.”
Lãnh đạo rỗi việc hơn cũng sẽ không vì sợ người ta làm cái gọi là “công việc lặp lại” mà đặc biệt đích thân giúp họ sàng lọc một lần trước, Phí Độ không điếc, đương nhiên nghe ra đây là một cái cớ, bởi vậy biết điều nuốt lại câu hỏi.
Cục trưởng Lục nói xong việc công, lại vô cùng hiền từ quan tâm tình hình cá nhân của Phí Độ, mới từ việc học chuyển sang vấn đề “đối tượng” mà người trung lão niên thích nhất, điện thoại trên bàn liền đổ chuông.
Ông dùng tay ra hiệu cho Phí Độ, nhấc máy lên, mới nói hai câu đã nhíu mày.
Phí Độ thản nhiên quan sát sắc mặt ông, nghe thấy Lục Hữu Lương cẩn thận dặn dò: “… Phải khách quan công chính, nhất thiết chú ý từ ngữ, viết xong đem tới cho chú xem trước… Được, chuyện này phải nắm chắc – mấy vụ nhà giàu tranh di sản xem náo nhiệt vài hôm là được, đánh toác đầu nhau cũng chẳng ảnh hưởng đến bữa tiếp theo cháu ăn món gì, chuyện bọn trẻ mới là điều người dân thực sự quan tâm.”
Phí Độ chờ ông cúp máy mới hỏi: “Là vụ án bắt cóc trẻ em kia ạ?”
“Ôi, đúng vậy, đã chuyển giao cho viện kiểm sát, về phần sau đó thế nào, thì chúng ta không thể quyết được.” Nói đến đây Lục Hữu Lương dừng lại, như cố ý như vô tình đánh giá vẻ mặt Phí Độ, lại cảm khái một câu, “Làm nghề chúng ta, đôi lúc chính là như vậy, nạn nhân mỏi mắt chờ cháu thực thi chính nghĩa, cháu rõ ràng biết là ai làm, kết quả lại thường xuyên không thể như ý người. Có thể là số xui, không tìm được chứng cứ then chốt, cũng có thể chứng cứ chính xác, kết quả là pháp luật không trị được hắn.”
Phí Độ theo lời ông gật đầu một cái: “Trình tự và quy định là cấu trúc chết, luôn có tình huống ngoại lệ không bao gồm được.”
Khóe mắt Lục Hữu Lương giật nhẹ, ông cảm thấy câu tiếp theo hắn sẽ vượt giới hạn.
Nào ngờ Phí Độ chỉ bình tĩnh bổ sung một câu: “Nhưng đây đã là hệ thống trải qua ma sát không ngừng, có thể bao gồm lợi ích của đại đa số nhất, cơ bản là ‘hiệu quả Pareto’, không có nó sẽ tạo thành bất công lớn hơn. Nên đôi lúc, biết rõ có thể sẽ tổn thương một số người, chúng ta vẫn phải bảo vệ hệ thống này.”
Cục trưởng Lục ngớ ra: “Hiệu… hiệu quả gì?”
“Nói một cách đơn giản chính là lựa chọn tối ưu cho lợi ích tổng thể của mọi người,” Phí Độ cười cười, “Nhà cháu có làm ăn nhỏ, cháu theo học một chút lý luận từ bậc cha chú.”
Cục trưởng Lục chậm rãi gật đầu, nhìn biểu cảm thoải mái bình tĩnh của Phí Độ, ông tựa hồ thở phào nhẹ nhõm: “Người trẻ tuổi học thêm là rất tốt, giúp tâm thái bình tĩnh – Thầy Phan của các cháu năm xưa là một thanh niên bất mãn hiện trạng xã hội bất công, bấy giờ mới đổi nghề đi dạy học.”
Phí Độ đúng lúc tỏ ra hơi tò mò.
Song cục trưởng Lục không chịu nói tiếp, chỉ khoát tay: “Được rồi, cháu đi làm việc đi.”
Phí Độ đứng dậy, đồng thời, ánh mắt hắn từ trên cao đảo qua bàn làm việc của ông.
Trên góc bàn Lục Hữu Lương có một khung ảnh, lồng một tấm ảnh chụp chung, các chàng trai trên ảnh tóc còn dày, eo còn “nhon”, chỉ có khuôn mặt hơi có nét giống, nhìn kỹ có thể miễn cưỡng nhận ra – từ trái sang phải, theo thứ tự là cục trưởng Lục, cựu cục trưởng Trương, thầy hướng dẫn Phan Vân Đằng mà Phí Độ giở một số thủ đoạn mới trở thành học trò, và Dương Chính Phong sư phụ quá cố của Lạc Văn Chu.
Trên ảnh vốn nên có năm người, Dương Chính Phong giơ tay phải kéo khuỷu tay một người, song mặt người ấy lại bị khung gỗ che mất, chỉ lộ ra vài tấc da.
Phí Độ nhìn thoáng qua khung ảnh, điềm nhiên như không cầm “danh sách vụ án cho phép đọc” mà cục trưởng Lục đã xóa bớt đi về đội hình sự.
Bước chân hắn rất nhẹ, từng bước một, mang theo một chút manh mối như có như không, dọc đường đều đang suy tính gì đó, đuôi mắt hoa đào rũ xuống nhỏ dài, trông có sự lãnh đạm lơ đãng – cho đến khi hắn nghe thấy giọng nói “đau lòng nhức óc” của Lạc Văn Chu.
“Ăn cây táo rào cây sung!” Lạc Văn Chu trong văn phòng chẳng biết đang lên án ai, cách cửa mấy bước cũng nghe thấy, “Đúng là ăn cây táo rào cây sung cấp sách giáo khoa!”
Phí Độ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Văn Chu đút một tay vào túi, quay lưng lại từ trong văn phòng lắc lư đi ra, vừa lui vừa chỉ đám ăn cháo đá bát bên trong: “Chúng mày quả nhiên không phải con ruột của cha…”
Chưa dứt lời, anh đã đụng phải Phí Độ không thèm né tránh.
“A, xin lỗi.” Lạc Văn Chu không biết mình đụng phải ai, đang định quay người lại, thì một bàn tay từ đằng sau vòng lên đỡ anh như nửa ôm.
Phí Độ hơi nghiêng người về phía trước, nói khẽ: “Không sao.”
Lạc Văn Chu: “…”
Hành lang rộng thế hắn không đi, nhất định phải lách mình đi qua bên cạnh Lạc Văn Chu, bả vai đụng vào người anh như có như không, bàn tay giơ lên thì tự nhiên và mau lẹ đo thắt lưng anh, sau đó còn ra vẻ: “Cục trưởng Lục bảo tôi chuyển lời tới anh, còn đi muộn là sẽ bị trừ tiền thưởng đấy.”
Lang Kiều chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Cậu Phí, mới rồi sếp còn hỏi cậu đã đi đâu chơi bời đó.”
“Chậc,” Phí Độ cười tủm tỉm nói, “Cục trưởng Lục lớn tuổi rồi, đừng tùy tiện làm bẩn danh dự của người ta.”
“Đã ăn chưa?” Đào Nhiên chỉ cái bàn bày một đống đồ ăn sáng bên cạnh, “Cứ lấy tùy thích, cũng không biết em không ăn món gì.”
Phí Độ có thể sáng sớm ăn vận chỉnh tề, đương nhiên không thể không có thời gian thong dong dùng bữa, vì thế hắn xua tay nói với Đào Nhiên: “Không, em…”
Hai chữ “ăn rồi” mới ra đến cổ.
Đào Nhiên lại nói tiếp: “Văn Chu mua đấy, không cần khách sáo đâu.”
“… Cái gì cũng ăn, không kén.” Phí Độ bẻ ngoặt một trăm tám mươi độ, điềm nhiên xách bịch bánh đậu đỏ đi, “Cảm ơn sư huynh.”
Mặt dày quá thể!
Lạc Văn Chu chứng kiến màn “nói dối không chớp mắt” đẳng cấp quốc tế, thực sự không thốt nên lời.
Tiêu Hải Dương ngồi trên chỗ làm trong một góc, nghe người khác nói nói cười cười không kiêng dè gì, không biết làm sao để hòa nhập, đành phải câu nệ ngồi ngoài nhìn.
Đào Nhiên vô tình quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy sự quẫn bách của cậu. Tiêu Hải Dương gặp ánh mắt anh vội vô thức đẩy kính, như tìm kiếm cảm giác an toàn mà cúi đầu ra vẻ chuyên tâm làm việc, lấp đầy thời gian không hợp quần, để đừng quá xấu hổ.
Đào Nhiên chú ý tới động tác nhỏ không được tự nhiên của cậu, một lát sau, nhân thời gian rót nước, anh bưng ly đi đến cạnh Tiêu Hải Dương: “Tiểu Tiêu-“
Tiêu Hải Dương vội vàng thẳng lưng lên một cách vô thức: “Đội phó.”
“Em không cần câu nệ như vậy,” Đào Nhiên vỗ vai cậu, tùy ý dựa lên bàn làm việc của cậu, “Đây đâu phải địa bàn của Vương Hồng Lượng, thả lỏng nào.”
Tiêu Hải Dương hoàn toàn không có ý định thả lỏng, cứng đơ ở đó như tấm ván quan tài, căng thẳng nghe anh dạy bảo.
Đào Nhiên im lặng thở dài, nhìn lướt qua hai bản báo cáo khám nghiệm tử thi trên bàn cậu – Chu Tuấn Mậu và Đổng Càn, hai người đều gọn gàng chết vì tai nạn giao thông, trên người không có thương bệnh và thuốc khả nghi, trên điểm này không hề có nghi vấn.
“Bên phía Chu Hoài Cẩn, hôm đó chúng ta đã hỏi.” Để Tiêu Hải Dương thả lỏng, Đào Nhiên cố ý nói đến chuyện công việc.
“Anh ta nói lúc ấy ở sân bay lên taxi do một kẻ bắt cóc lái, trên đường đi qua một đoạn tương đối vắng vẻ, một người khác giơ tay chặn lại, muốn đi cùng – cũng chính là kẻ bắt cóc thứ hai. Chu Hoài Cẩn cảm thấy không tiện lắm nên đã từ chối, nhưng cũng không hề phòng bị quá nhiều, kẻ bắt cóc ngụy trang thành hành khách đón xe viện cớ này dây dưa, tấn công anh ta với sự phối hợp của đồng bọn… Này, Tiểu Tiêu, không cần ghi bút ký, không phải họp hành chính thức, anh chỉ tùy tiện nói vài câu thôi.”
Lang Kiều ngoạm nhân bánh kếp ra trước, gặm như sóc, nói xen vào: “Em cảm thấy trong đây kỳ thực có một vấn đề, làm sao tên bắt cóc có thể đảm bảo Chu Hoài Cẩn vừa khéo lên xe hắn?”
Đào Nhiên suy nghĩ một thoáng: “Chúng ta đã xem camera ở điểm đậu taxi của sân bay, lúc ấy vừa vặn là rạng sáng, nhân viên trực đã đi rồi, hành khách chờ xe và xe đón khách cũng không nhiều, cho nên không phân luồng, hành khách và xe đều chỉ xếp một hàng, nếu kẻ bắt cóc chờ sẵn ở đó, nhắm đúng thời cơ chen ngang, vừa khéo đón được Chu Hoài Cẩn là không khó.”
“Quả thật có thể làm được, nhưng cũng không chắc ăn trăm phần trăm, lỡ như có người vô duyên chen ngang thì sao?” Lang Kiều nói, “Các anh biết không, hôm qua Dương Ba bị mấy người bọn em thay nhau thẩm vấn không chịu nổi, ở trong phòng thẩm vấn la ầm lên, nói Chu Hoài Cẩn bị bắt cóc căn bản là tự biên tự diễn.”
“Không thể nào,” Một cảnh sát hình sự khác nói, “Một phú nhị đại, vừa bị đánh vừa suýt bị nước cuốn đi, biểu diễn một màn như vậy có ý nghĩa gì? Anh ta còn bôi đen chính công ty nhà mình, khiến dư luận xôn xao, các bộ ngành liên quan đều tham gia điều tra – tại sao anh ta phải làm khó chính mình?”
Lang Kiều nói: “Nếu Chu Thị chưa chắc là của Chu Hoài Cẩn thì sao?”
Đào Nhiên bỏ ly trà xuống: “Em lại xem tin đồn nhảm ở đâu vậy?”
“Tin đồn nhảm gì chứ, em xem báo cũ cả buổi đó. Sau khi người sáng lập Chu Thị – tức Chu Nhã Hậu chết, vợ ông ta chưa được mấy tháng đã âm thầm gả cho Chu Tuấn Mậu. Anh vừa chết em liền cưới chị dâu, trong tay chị dâu còn nắm rất nhiều cổ phần, dễ nói không dễ nghe đúng không? Em tìm được một bài báo của Hong Kong lúc bấy giờ, bình luận hai vợ chồng Chu Tuấn Mậu là ‘Tây Môn Khánh’ và ‘Lý Bình Nhi’, còn nói chắc chắn hai người họ đã dan díu từ khi Chu Nhã Hậu còn sống.” Lang Kiều gõ bàn, “Được rồi, mọi người, bây giờ trọng điểm đến rồi – em đã xác minh thời gian Chu Nhã Hậu chết và thời gian Chu Hoài Cẩn ra đời, phát hiện là cùng một năm, tế nhị ghê.”
“Ý em là, Chu Tuấn Mậu hại chết Chu Nhã Hậu, lại không cẩn thận nuôi con trai ông ta trưởng thành, hiện giờ Chu Hoài Cẩn phát hiện chân tướng đến trả thù?” Đào Nhiên lắc đầu, “Hãy tập trung vào vụ án, không phải anh mới bảo em tìm người mục kích ở điểm thuê taxi của sân bay lúc ấy sao? Việc chẳng làm được bao nhiêu, chỉ giỏi đoán mò.”
“Không phải em đoán mò đâu,” Lang Kiều nói, “Bữa đó từ nhà họ Chu về, sếp liền đi tìm chủ nhiệm Tăng, muốn kiểm tra quan hệ huyết thống của ông Chu với ba người dường như là con – Đúng không sếp? Chắc chắn anh tán đồng anh hùng sở kiến của em!”
Lạc Văn Chu đi vào văn phòng của mình, không bình luận gì, “Lo làm việc đi, đừng theo dõi anh, vả lại kết quả còn chưa có mà.”
Tiêu Hải Dương vẫn im lặng nghe thế đột nhiên xen vào hỏi: “Nhưng Đổng Càn và Chu Hoài Cẩn không có một chút dính dáng gì, nếu vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu là do người gây ra, Chu Hoài Cẩn dựa vào đâu để khiến Đổng Càn bán mạng cho mình?”
“Nhưng Đổng Càn cũng không dính dáng gì với những người khác của Chu Thị,” Lang Kiều nói, “Hôm trước chúng ta đã phân tích, giả sử Chu Tuấn Mậu bị mưu hại, kẻ mưu hại thủ đoạn cao siêu, chắc chắn muốn ngụy tạo thành sự cố ngoài ý muốn, song vụ bắt cóc Chu Hoài Cẩn thì gióng trống khua chiêng, chỉ sợ người ta không biết – rõ ràng là tự mâu thuẫn. Cho nên em nghĩ, liệu có phải cái chết của Chu Tuấn Mậu thật sự là tai nạn bất ngờ, Chu Hoài Cẩn thừa cơ lợi dụng chuyện này làm to lên, khiến ông ta thân bại danh liệt?”
Tiêu Hải Dương biểu cảm nặng nề, hơi suy tư.
“Chúng ta cần căn cứ, không được bịa chuyện lung tung,” Đào Nhiên khoát tay, cắt ngang mọi người thỏa sức tưởng tượng lan man, “Được rồi, ăn xong thì đi làm việc đi.”
Hình truy nã bọn bắt cóc dựa theo miêu tả của Chu Hoài Cẩn đã đăng lên, tiếc rằng như đá chìm đáy biển, không có tin tức gì.
Đến bây giờ vẫn chưa tìm được nhân chứng mục kích, xe tải lái xuống sông Bạch Sa cũng là xe mất trộm, bất luận là nó hay chiếc taxi bị cướp, đều không tìm được dấu vết có giá trị trên đó.
Vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu và vụ bắt cóc Chu Hoài Cẩn đều có rất nhiều điểm đáng ngờ, tiến triển rất không thuận lợi.
Ngoại trừ tài xế nhà họ Chu liên lạc với bọn bắt cóc bị bắt tại trận, mỗi người tựa hồ đều rất khả nghi, các nhân vật khả nghi còn không chịu ngoan ngoãn khai báo, toàn là công kích lẫn nhau, nghe rất giật gân, kỳ thực đều chỉ là nói miệng không có bằng chứng.
Ngay cả Dương Ba trọng điểm điều tra của cảnh sát chập tối hôm ấy cũng được luật sư bảo lãnh ra do “không đủ chứng cứ”.
Đến đây, đội hình sự tựa hồ đã chựng lại, chỉ có thể chờ kết quả điều tra vụ án kinh tế nhằm vào Chu Thị, để tìm ra một số động cơ và manh mối.
Lạc Văn Chu lật xem một lần từ đầu đến cuối khẩu cung của mấy người hiềm nghi – Chu Hoài Tín như chó điên, chỉ cắn một mình Dương Ba, Dương Ba nói đáng đời Chu Hoài Cẩn; Hồ Chấn Vũ mượn gió bẻ măng, nói Chu Hoài Cẩn và Trịnh Khải Phong bất đồng quan điểm trên phương hướng phát triển chiến lược của công ty, Trịnh Khải Phong hai năm gần đây rất thân với Dương Ba; Trịnh Khải Phong thì kiên quyết không thừa nhận Dương Ba là con riêng của Chu Tuấn Mậu, lão già xảo quyệt như cáo, cứ ậm ừ câu giờ…
Lạc Văn Chu cọ cằm, lúc này, di động trên bàn rung nhẹ.
Lạc Văn Chu cúi đầu xem, lại là đến từ Phí Độ đang ngồi đối diện.
Trong không gian bé xíu đánh rắm một phát có thể bật trúng gót chân này, Phí tiên sinh ngay sát bên có chuyện không mở miệng, nhất định phải chiếm dụng wifi văn phòng gửi Weixin: “Sư huynh, buổi tối có thể hẹn anh không?”
Lạc Văn Chu đưa mắt nhìn hắn, Phí Độ giống như đang hết sức chăm chú nhìn màn hình laptop, nếu không phải khóe môi hơi nhếch lên nụ cười khả nghi, hắn quả thật đang ngồi nghiêm chỉnh.
Phí tiên sinh “ngồi nghiêm chỉnh” nhúc nhích ngón tay, lại một Weixin đập vào mắt Lạc Văn Chu.
Hắn nói: “Tôi thích cơ bụng của anh.”
Lạc Văn Chu nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng làm việc không đóng cửa của mình, trong không gian nửa mở, người bên ngoài gọi điện thoại, đi tới đi lui không hề che chắn, thường xuyên có người chạy vào lấy thức uống, kẻ lắm lời còn thuận miệng tán gẫu vài câu với Phí Độ, nhất cử nhất động của mỗi người đều hiện rõ trước mắt tất cả…
Thế mà có người trong hoàn cảnh như vậy ám độ Trần Thương quấy rối anh.
Lạc Văn Chu hơi khô cổ, từ sau màn hình bắn ánh mắt tới Phí Độ, dần dần hơi có vẻ như động vật ăn thịt.
Đương khi anh vừa cầm di động lên muốn nhắn lại, đột nhiên có đồng nghiệp mắt mù xông vào, thoải mái nói: “Đội trưởng Lạc, chờ sốt ruột rồi hả, chủ nhiệm Tăng bảo em đưa anh đây!”
Lạc Văn Chu suýt nữa đánh rơi di động xuống đất.
Đồng nghiệp nọ chẳng mảy may chú ý tới bầu không khí khác thường, thoải mái ném xuống một cái bìa đựng hồ sơ, rồi lại lao đi như gió.
Lạc Văn Chu ho một tiếng, lấy lại cái chân giơ ra dưới gầm bàn, không mấy tập trung mà mở ra.
Giây lát sau, ánh mắt anh tập trung lại.
Kết quả kiểm tra ADN cho thấy anh em nhà họ Chu quả thật đều là con ruột của Chu Tuấn Mậu, Dương Ba và Chu Tuấn Mậu không có quan hệ máu mủ.
“Chu Hoài Cẩn còn đang nằm viện à?” Lạc Văn Chu nghĩ một chút, cầm áo khoác đứng dậy, “Tôi đi tìm anh ta nói chuyện vài câu.”
Phí Độ: “Tôi đi cùng anh.”
Lạc Văn Chu nhìn hắn một cái.
Phí Độ khẽ liếm khóe môi, ánh mắt như có như không đảo qua văn phòng, tuy rằng không mở miệng, lại giống như im ắng nói một câu “Ở đây hơi nhiều người”.
Lạc Văn Chu dừng lại, sau đó không nói gì, ngầm đồng ý cho hắn đi theo.
Họ vừa đi thì Tiêu Hải Dương đột nhiên nhận được một tin nhắn đến từ Đổng Hiểu Tình.
Tiêu Hải Dương không nghĩ tới Đổng Hiểu Tình lại chủ động liên lạc với mình, rất bất ngờ, chỉ thấy Đổng Hiểu Tình nhắn rằng: “Cảnh sát Tiêu, phiền anh đến nhà tôi một chuyến, tôi có vài thứ muốn nộp cho anh.”
Tiêu Hải Dương lập tức gọi điện lại, nhưng mà Đổng Hiểu Tình đã tắt máy, trong lòng cậu đột nhiên trỗi lên dự cảm xấu.
“Đội phó Đào,” Tiêu Hải Dương đứng bật dậy, “Em phải ra ngoài một chuyến.”
Hắn mặc quần áo nhìn như học sinh, mà tiêu phí lại không phải là giá cả của học sinh. Dù sao mấy ông già cũng chẳng rành về những chi tiết đắt tiền đó, Lục Hữu Lương chỉ cảm thấy cậu thanh niên này trông đặc biệt sạch sẽ và có tinh thần, khi hắn bước vào cửa cười với ông, thì cả văn phòng đều sáng hẳn lên.
Đương nhiên, nếu tên nhóc này có thể cắt tóc ngắn gọn gàng, thì hình tượng sẽ càng hoàn mỹ.
Lục Hữu Lương đưa cho hắn danh sách hồ sơ bên phía Đại học Công an Yến Thành xin được xem: “Chú đã xem qua tổng thể, vấn đề không lớn, có mấy cái không cần thiết, chú đã gạch rồi, cháu sửa đi rồi in lại lần nữa, cứ làm theo lưu trình là được.”
Phí Độ ngoan ngoãn cảm ơn, nhận bản danh sách cục trưởng Lục đã chỉnh sửa, lướt nhanh qua, còn chưa kịp hỏi thì Lục Hữu Lương đã giải thích trước: “Mấy vụ án đó đều tương đối xưa, lúc khởi động kế hoạch ‘Tập Tranh’ lần trước đã xem rồi, giá trị tham khảo không cao, chú sợ các cháu làm công việc lặp lại – nếu thầy Phan hỏi, cháu cứ nói như vậy, thầy ấy sẽ hiểu.”
Lãnh đạo rỗi việc hơn cũng sẽ không vì sợ người ta làm cái gọi là “công việc lặp lại” mà đặc biệt đích thân giúp họ sàng lọc một lần trước, Phí Độ không điếc, đương nhiên nghe ra đây là một cái cớ, bởi vậy biết điều nuốt lại câu hỏi.
Cục trưởng Lục nói xong việc công, lại vô cùng hiền từ quan tâm tình hình cá nhân của Phí Độ, mới từ việc học chuyển sang vấn đề “đối tượng” mà người trung lão niên thích nhất, điện thoại trên bàn liền đổ chuông.
Ông dùng tay ra hiệu cho Phí Độ, nhấc máy lên, mới nói hai câu đã nhíu mày.
Phí Độ thản nhiên quan sát sắc mặt ông, nghe thấy Lục Hữu Lương cẩn thận dặn dò: “… Phải khách quan công chính, nhất thiết chú ý từ ngữ, viết xong đem tới cho chú xem trước… Được, chuyện này phải nắm chắc – mấy vụ nhà giàu tranh di sản xem náo nhiệt vài hôm là được, đánh toác đầu nhau cũng chẳng ảnh hưởng đến bữa tiếp theo cháu ăn món gì, chuyện bọn trẻ mới là điều người dân thực sự quan tâm.”
Phí Độ chờ ông cúp máy mới hỏi: “Là vụ án bắt cóc trẻ em kia ạ?”
“Ôi, đúng vậy, đã chuyển giao cho viện kiểm sát, về phần sau đó thế nào, thì chúng ta không thể quyết được.” Nói đến đây Lục Hữu Lương dừng lại, như cố ý như vô tình đánh giá vẻ mặt Phí Độ, lại cảm khái một câu, “Làm nghề chúng ta, đôi lúc chính là như vậy, nạn nhân mỏi mắt chờ cháu thực thi chính nghĩa, cháu rõ ràng biết là ai làm, kết quả lại thường xuyên không thể như ý người. Có thể là số xui, không tìm được chứng cứ then chốt, cũng có thể chứng cứ chính xác, kết quả là pháp luật không trị được hắn.”
Phí Độ theo lời ông gật đầu một cái: “Trình tự và quy định là cấu trúc chết, luôn có tình huống ngoại lệ không bao gồm được.”
Khóe mắt Lục Hữu Lương giật nhẹ, ông cảm thấy câu tiếp theo hắn sẽ vượt giới hạn.
Nào ngờ Phí Độ chỉ bình tĩnh bổ sung một câu: “Nhưng đây đã là hệ thống trải qua ma sát không ngừng, có thể bao gồm lợi ích của đại đa số nhất, cơ bản là ‘hiệu quả Pareto’, không có nó sẽ tạo thành bất công lớn hơn. Nên đôi lúc, biết rõ có thể sẽ tổn thương một số người, chúng ta vẫn phải bảo vệ hệ thống này.”
Cục trưởng Lục ngớ ra: “Hiệu… hiệu quả gì?”
“Nói một cách đơn giản chính là lựa chọn tối ưu cho lợi ích tổng thể của mọi người,” Phí Độ cười cười, “Nhà cháu có làm ăn nhỏ, cháu theo học một chút lý luận từ bậc cha chú.”
Cục trưởng Lục chậm rãi gật đầu, nhìn biểu cảm thoải mái bình tĩnh của Phí Độ, ông tựa hồ thở phào nhẹ nhõm: “Người trẻ tuổi học thêm là rất tốt, giúp tâm thái bình tĩnh – Thầy Phan của các cháu năm xưa là một thanh niên bất mãn hiện trạng xã hội bất công, bấy giờ mới đổi nghề đi dạy học.”
Phí Độ đúng lúc tỏ ra hơi tò mò.
Song cục trưởng Lục không chịu nói tiếp, chỉ khoát tay: “Được rồi, cháu đi làm việc đi.”
Phí Độ đứng dậy, đồng thời, ánh mắt hắn từ trên cao đảo qua bàn làm việc của ông.
Trên góc bàn Lục Hữu Lương có một khung ảnh, lồng một tấm ảnh chụp chung, các chàng trai trên ảnh tóc còn dày, eo còn “nhon”, chỉ có khuôn mặt hơi có nét giống, nhìn kỹ có thể miễn cưỡng nhận ra – từ trái sang phải, theo thứ tự là cục trưởng Lục, cựu cục trưởng Trương, thầy hướng dẫn Phan Vân Đằng mà Phí Độ giở một số thủ đoạn mới trở thành học trò, và Dương Chính Phong sư phụ quá cố của Lạc Văn Chu.
Trên ảnh vốn nên có năm người, Dương Chính Phong giơ tay phải kéo khuỷu tay một người, song mặt người ấy lại bị khung gỗ che mất, chỉ lộ ra vài tấc da.
Phí Độ nhìn thoáng qua khung ảnh, điềm nhiên như không cầm “danh sách vụ án cho phép đọc” mà cục trưởng Lục đã xóa bớt đi về đội hình sự.
Bước chân hắn rất nhẹ, từng bước một, mang theo một chút manh mối như có như không, dọc đường đều đang suy tính gì đó, đuôi mắt hoa đào rũ xuống nhỏ dài, trông có sự lãnh đạm lơ đãng – cho đến khi hắn nghe thấy giọng nói “đau lòng nhức óc” của Lạc Văn Chu.
“Ăn cây táo rào cây sung!” Lạc Văn Chu trong văn phòng chẳng biết đang lên án ai, cách cửa mấy bước cũng nghe thấy, “Đúng là ăn cây táo rào cây sung cấp sách giáo khoa!”
Phí Độ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Văn Chu đút một tay vào túi, quay lưng lại từ trong văn phòng lắc lư đi ra, vừa lui vừa chỉ đám ăn cháo đá bát bên trong: “Chúng mày quả nhiên không phải con ruột của cha…”
Chưa dứt lời, anh đã đụng phải Phí Độ không thèm né tránh.
“A, xin lỗi.” Lạc Văn Chu không biết mình đụng phải ai, đang định quay người lại, thì một bàn tay từ đằng sau vòng lên đỡ anh như nửa ôm.
Phí Độ hơi nghiêng người về phía trước, nói khẽ: “Không sao.”
Lạc Văn Chu: “…”
Hành lang rộng thế hắn không đi, nhất định phải lách mình đi qua bên cạnh Lạc Văn Chu, bả vai đụng vào người anh như có như không, bàn tay giơ lên thì tự nhiên và mau lẹ đo thắt lưng anh, sau đó còn ra vẻ: “Cục trưởng Lục bảo tôi chuyển lời tới anh, còn đi muộn là sẽ bị trừ tiền thưởng đấy.”
Lang Kiều chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Cậu Phí, mới rồi sếp còn hỏi cậu đã đi đâu chơi bời đó.”
“Chậc,” Phí Độ cười tủm tỉm nói, “Cục trưởng Lục lớn tuổi rồi, đừng tùy tiện làm bẩn danh dự của người ta.”
“Đã ăn chưa?” Đào Nhiên chỉ cái bàn bày một đống đồ ăn sáng bên cạnh, “Cứ lấy tùy thích, cũng không biết em không ăn món gì.”
Phí Độ có thể sáng sớm ăn vận chỉnh tề, đương nhiên không thể không có thời gian thong dong dùng bữa, vì thế hắn xua tay nói với Đào Nhiên: “Không, em…”
Hai chữ “ăn rồi” mới ra đến cổ.
Đào Nhiên lại nói tiếp: “Văn Chu mua đấy, không cần khách sáo đâu.”
“… Cái gì cũng ăn, không kén.” Phí Độ bẻ ngoặt một trăm tám mươi độ, điềm nhiên xách bịch bánh đậu đỏ đi, “Cảm ơn sư huynh.”
Mặt dày quá thể!
Lạc Văn Chu chứng kiến màn “nói dối không chớp mắt” đẳng cấp quốc tế, thực sự không thốt nên lời.
Tiêu Hải Dương ngồi trên chỗ làm trong một góc, nghe người khác nói nói cười cười không kiêng dè gì, không biết làm sao để hòa nhập, đành phải câu nệ ngồi ngoài nhìn.
Đào Nhiên vô tình quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy sự quẫn bách của cậu. Tiêu Hải Dương gặp ánh mắt anh vội vô thức đẩy kính, như tìm kiếm cảm giác an toàn mà cúi đầu ra vẻ chuyên tâm làm việc, lấp đầy thời gian không hợp quần, để đừng quá xấu hổ.
Đào Nhiên chú ý tới động tác nhỏ không được tự nhiên của cậu, một lát sau, nhân thời gian rót nước, anh bưng ly đi đến cạnh Tiêu Hải Dương: “Tiểu Tiêu-“
Tiêu Hải Dương vội vàng thẳng lưng lên một cách vô thức: “Đội phó.”
“Em không cần câu nệ như vậy,” Đào Nhiên vỗ vai cậu, tùy ý dựa lên bàn làm việc của cậu, “Đây đâu phải địa bàn của Vương Hồng Lượng, thả lỏng nào.”
Tiêu Hải Dương hoàn toàn không có ý định thả lỏng, cứng đơ ở đó như tấm ván quan tài, căng thẳng nghe anh dạy bảo.
Đào Nhiên im lặng thở dài, nhìn lướt qua hai bản báo cáo khám nghiệm tử thi trên bàn cậu – Chu Tuấn Mậu và Đổng Càn, hai người đều gọn gàng chết vì tai nạn giao thông, trên người không có thương bệnh và thuốc khả nghi, trên điểm này không hề có nghi vấn.
“Bên phía Chu Hoài Cẩn, hôm đó chúng ta đã hỏi.” Để Tiêu Hải Dương thả lỏng, Đào Nhiên cố ý nói đến chuyện công việc.
“Anh ta nói lúc ấy ở sân bay lên taxi do một kẻ bắt cóc lái, trên đường đi qua một đoạn tương đối vắng vẻ, một người khác giơ tay chặn lại, muốn đi cùng – cũng chính là kẻ bắt cóc thứ hai. Chu Hoài Cẩn cảm thấy không tiện lắm nên đã từ chối, nhưng cũng không hề phòng bị quá nhiều, kẻ bắt cóc ngụy trang thành hành khách đón xe viện cớ này dây dưa, tấn công anh ta với sự phối hợp của đồng bọn… Này, Tiểu Tiêu, không cần ghi bút ký, không phải họp hành chính thức, anh chỉ tùy tiện nói vài câu thôi.”
Lang Kiều ngoạm nhân bánh kếp ra trước, gặm như sóc, nói xen vào: “Em cảm thấy trong đây kỳ thực có một vấn đề, làm sao tên bắt cóc có thể đảm bảo Chu Hoài Cẩn vừa khéo lên xe hắn?”
Đào Nhiên suy nghĩ một thoáng: “Chúng ta đã xem camera ở điểm đậu taxi của sân bay, lúc ấy vừa vặn là rạng sáng, nhân viên trực đã đi rồi, hành khách chờ xe và xe đón khách cũng không nhiều, cho nên không phân luồng, hành khách và xe đều chỉ xếp một hàng, nếu kẻ bắt cóc chờ sẵn ở đó, nhắm đúng thời cơ chen ngang, vừa khéo đón được Chu Hoài Cẩn là không khó.”
“Quả thật có thể làm được, nhưng cũng không chắc ăn trăm phần trăm, lỡ như có người vô duyên chen ngang thì sao?” Lang Kiều nói, “Các anh biết không, hôm qua Dương Ba bị mấy người bọn em thay nhau thẩm vấn không chịu nổi, ở trong phòng thẩm vấn la ầm lên, nói Chu Hoài Cẩn bị bắt cóc căn bản là tự biên tự diễn.”
“Không thể nào,” Một cảnh sát hình sự khác nói, “Một phú nhị đại, vừa bị đánh vừa suýt bị nước cuốn đi, biểu diễn một màn như vậy có ý nghĩa gì? Anh ta còn bôi đen chính công ty nhà mình, khiến dư luận xôn xao, các bộ ngành liên quan đều tham gia điều tra – tại sao anh ta phải làm khó chính mình?”
Lang Kiều nói: “Nếu Chu Thị chưa chắc là của Chu Hoài Cẩn thì sao?”
Đào Nhiên bỏ ly trà xuống: “Em lại xem tin đồn nhảm ở đâu vậy?”
“Tin đồn nhảm gì chứ, em xem báo cũ cả buổi đó. Sau khi người sáng lập Chu Thị – tức Chu Nhã Hậu chết, vợ ông ta chưa được mấy tháng đã âm thầm gả cho Chu Tuấn Mậu. Anh vừa chết em liền cưới chị dâu, trong tay chị dâu còn nắm rất nhiều cổ phần, dễ nói không dễ nghe đúng không? Em tìm được một bài báo của Hong Kong lúc bấy giờ, bình luận hai vợ chồng Chu Tuấn Mậu là ‘Tây Môn Khánh’ và ‘Lý Bình Nhi’, còn nói chắc chắn hai người họ đã dan díu từ khi Chu Nhã Hậu còn sống.” Lang Kiều gõ bàn, “Được rồi, mọi người, bây giờ trọng điểm đến rồi – em đã xác minh thời gian Chu Nhã Hậu chết và thời gian Chu Hoài Cẩn ra đời, phát hiện là cùng một năm, tế nhị ghê.”
“Ý em là, Chu Tuấn Mậu hại chết Chu Nhã Hậu, lại không cẩn thận nuôi con trai ông ta trưởng thành, hiện giờ Chu Hoài Cẩn phát hiện chân tướng đến trả thù?” Đào Nhiên lắc đầu, “Hãy tập trung vào vụ án, không phải anh mới bảo em tìm người mục kích ở điểm thuê taxi của sân bay lúc ấy sao? Việc chẳng làm được bao nhiêu, chỉ giỏi đoán mò.”
“Không phải em đoán mò đâu,” Lang Kiều nói, “Bữa đó từ nhà họ Chu về, sếp liền đi tìm chủ nhiệm Tăng, muốn kiểm tra quan hệ huyết thống của ông Chu với ba người dường như là con – Đúng không sếp? Chắc chắn anh tán đồng anh hùng sở kiến của em!”
Lạc Văn Chu đi vào văn phòng của mình, không bình luận gì, “Lo làm việc đi, đừng theo dõi anh, vả lại kết quả còn chưa có mà.”
Tiêu Hải Dương vẫn im lặng nghe thế đột nhiên xen vào hỏi: “Nhưng Đổng Càn và Chu Hoài Cẩn không có một chút dính dáng gì, nếu vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu là do người gây ra, Chu Hoài Cẩn dựa vào đâu để khiến Đổng Càn bán mạng cho mình?”
“Nhưng Đổng Càn cũng không dính dáng gì với những người khác của Chu Thị,” Lang Kiều nói, “Hôm trước chúng ta đã phân tích, giả sử Chu Tuấn Mậu bị mưu hại, kẻ mưu hại thủ đoạn cao siêu, chắc chắn muốn ngụy tạo thành sự cố ngoài ý muốn, song vụ bắt cóc Chu Hoài Cẩn thì gióng trống khua chiêng, chỉ sợ người ta không biết – rõ ràng là tự mâu thuẫn. Cho nên em nghĩ, liệu có phải cái chết của Chu Tuấn Mậu thật sự là tai nạn bất ngờ, Chu Hoài Cẩn thừa cơ lợi dụng chuyện này làm to lên, khiến ông ta thân bại danh liệt?”
Tiêu Hải Dương biểu cảm nặng nề, hơi suy tư.
“Chúng ta cần căn cứ, không được bịa chuyện lung tung,” Đào Nhiên khoát tay, cắt ngang mọi người thỏa sức tưởng tượng lan man, “Được rồi, ăn xong thì đi làm việc đi.”
Hình truy nã bọn bắt cóc dựa theo miêu tả của Chu Hoài Cẩn đã đăng lên, tiếc rằng như đá chìm đáy biển, không có tin tức gì.
Đến bây giờ vẫn chưa tìm được nhân chứng mục kích, xe tải lái xuống sông Bạch Sa cũng là xe mất trộm, bất luận là nó hay chiếc taxi bị cướp, đều không tìm được dấu vết có giá trị trên đó.
Vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu và vụ bắt cóc Chu Hoài Cẩn đều có rất nhiều điểm đáng ngờ, tiến triển rất không thuận lợi.
Ngoại trừ tài xế nhà họ Chu liên lạc với bọn bắt cóc bị bắt tại trận, mỗi người tựa hồ đều rất khả nghi, các nhân vật khả nghi còn không chịu ngoan ngoãn khai báo, toàn là công kích lẫn nhau, nghe rất giật gân, kỳ thực đều chỉ là nói miệng không có bằng chứng.
Ngay cả Dương Ba trọng điểm điều tra của cảnh sát chập tối hôm ấy cũng được luật sư bảo lãnh ra do “không đủ chứng cứ”.
Đến đây, đội hình sự tựa hồ đã chựng lại, chỉ có thể chờ kết quả điều tra vụ án kinh tế nhằm vào Chu Thị, để tìm ra một số động cơ và manh mối.
Lạc Văn Chu lật xem một lần từ đầu đến cuối khẩu cung của mấy người hiềm nghi – Chu Hoài Tín như chó điên, chỉ cắn một mình Dương Ba, Dương Ba nói đáng đời Chu Hoài Cẩn; Hồ Chấn Vũ mượn gió bẻ măng, nói Chu Hoài Cẩn và Trịnh Khải Phong bất đồng quan điểm trên phương hướng phát triển chiến lược của công ty, Trịnh Khải Phong hai năm gần đây rất thân với Dương Ba; Trịnh Khải Phong thì kiên quyết không thừa nhận Dương Ba là con riêng của Chu Tuấn Mậu, lão già xảo quyệt như cáo, cứ ậm ừ câu giờ…
Lạc Văn Chu cọ cằm, lúc này, di động trên bàn rung nhẹ.
Lạc Văn Chu cúi đầu xem, lại là đến từ Phí Độ đang ngồi đối diện.
Trong không gian bé xíu đánh rắm một phát có thể bật trúng gót chân này, Phí tiên sinh ngay sát bên có chuyện không mở miệng, nhất định phải chiếm dụng wifi văn phòng gửi Weixin: “Sư huynh, buổi tối có thể hẹn anh không?”
Lạc Văn Chu đưa mắt nhìn hắn, Phí Độ giống như đang hết sức chăm chú nhìn màn hình laptop, nếu không phải khóe môi hơi nhếch lên nụ cười khả nghi, hắn quả thật đang ngồi nghiêm chỉnh.
Phí tiên sinh “ngồi nghiêm chỉnh” nhúc nhích ngón tay, lại một Weixin đập vào mắt Lạc Văn Chu.
Hắn nói: “Tôi thích cơ bụng của anh.”
Lạc Văn Chu nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng làm việc không đóng cửa của mình, trong không gian nửa mở, người bên ngoài gọi điện thoại, đi tới đi lui không hề che chắn, thường xuyên có người chạy vào lấy thức uống, kẻ lắm lời còn thuận miệng tán gẫu vài câu với Phí Độ, nhất cử nhất động của mỗi người đều hiện rõ trước mắt tất cả…
Thế mà có người trong hoàn cảnh như vậy ám độ Trần Thương quấy rối anh.
Lạc Văn Chu hơi khô cổ, từ sau màn hình bắn ánh mắt tới Phí Độ, dần dần hơi có vẻ như động vật ăn thịt.
Đương khi anh vừa cầm di động lên muốn nhắn lại, đột nhiên có đồng nghiệp mắt mù xông vào, thoải mái nói: “Đội trưởng Lạc, chờ sốt ruột rồi hả, chủ nhiệm Tăng bảo em đưa anh đây!”
Lạc Văn Chu suýt nữa đánh rơi di động xuống đất.
Đồng nghiệp nọ chẳng mảy may chú ý tới bầu không khí khác thường, thoải mái ném xuống một cái bìa đựng hồ sơ, rồi lại lao đi như gió.
Lạc Văn Chu ho một tiếng, lấy lại cái chân giơ ra dưới gầm bàn, không mấy tập trung mà mở ra.
Giây lát sau, ánh mắt anh tập trung lại.
Kết quả kiểm tra ADN cho thấy anh em nhà họ Chu quả thật đều là con ruột của Chu Tuấn Mậu, Dương Ba và Chu Tuấn Mậu không có quan hệ máu mủ.
“Chu Hoài Cẩn còn đang nằm viện à?” Lạc Văn Chu nghĩ một chút, cầm áo khoác đứng dậy, “Tôi đi tìm anh ta nói chuyện vài câu.”
Phí Độ: “Tôi đi cùng anh.”
Lạc Văn Chu nhìn hắn một cái.
Phí Độ khẽ liếm khóe môi, ánh mắt như có như không đảo qua văn phòng, tuy rằng không mở miệng, lại giống như im ắng nói một câu “Ở đây hơi nhiều người”.
Lạc Văn Chu dừng lại, sau đó không nói gì, ngầm đồng ý cho hắn đi theo.
Họ vừa đi thì Tiêu Hải Dương đột nhiên nhận được một tin nhắn đến từ Đổng Hiểu Tình.
Tiêu Hải Dương không nghĩ tới Đổng Hiểu Tình lại chủ động liên lạc với mình, rất bất ngờ, chỉ thấy Đổng Hiểu Tình nhắn rằng: “Cảnh sát Tiêu, phiền anh đến nhà tôi một chuyến, tôi có vài thứ muốn nộp cho anh.”
Tiêu Hải Dương lập tức gọi điện lại, nhưng mà Đổng Hiểu Tình đã tắt máy, trong lòng cậu đột nhiên trỗi lên dự cảm xấu.
“Đội phó Đào,” Tiêu Hải Dương đứng bật dậy, “Em phải ra ngoài một chuyến.”
/31
|