Phí Độ thoạt đầu hơi kinh ngạc, kế đó mau chóng thả lỏng, không hề sợ hãi giơ tay ôm Lạc Văn Chu: “Ồ, chú cảnh sát, chú dám làm gì tôi?”
Không thể nghi ngờ là Phí Độ có đôi mắt rất đẹp, đặc biệt là khi cười, ánh sáng quanh đồng tử sẽ khúc xạ ra mấy tầng. Cảm giác tầng cấp tự nhiên của mắt người dù là kính áp tròng màu cao cấp nhất cũng chẳng thể nào bắt chước, bên trong ngưng tụ kỳ tích do hàng tỷ năm tiến hóa tạo nên, có thất tình lục dục phức tạp thất thường nhất, hỉ nộ ai lạc yếu ớt lắt léo nhất, giống như cái hạt “một hạt cát một thế giới” trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy.
Hiển nhiên, “cái hạt” này của Phí Độ có lớp vỏ ngoài kiên cố không đập vỡ được.
Lạc Văn Chu chăm chú nhìn hắn từ khoảng cách cực gần, yết hầu động nhẹ, sau đó không nói một lời kéo cổ áo hắn. Động tác hơi thô lỗ, khuy áo sơ mi lăn lóc đầy đất, da lộ ra trong không khí lành lạnh, cổ Phí Độ hơi nổi da gà, để lộ hình xăm ở ngực, là một con mãnh thú dường như muốn há miệng ăn thịt người.
Lạc Văn Chu nhìn lướt qua, thoáng dừng lại: “Tôi nhớ lần trước ở Tây Lĩnh, cậu xăm tựa hồ không phải là hình này, xóa rồi à?”
Phí Độ chốc chốc sờ soạng người anh, thoải mái mặc anh nhìn: “Người ta đồn có hình xăm dán kỹ thuật Nano siêu thật, không thấm nước còn hơn cả phấn mắt tô lúc bơi, đương nhiên là quảng cáo láo, cho nên tôi đề nghị anh… a… tốt nhất là đừng liếm.”
Lạc Văn Chu dùng các ngón tay hơi chai bóp cổ Phí Độ, ép hắn ngẩng đầu lên. Phí Độ căn bản không thèm để ý, giống như nằm trong tay Lạc Văn Chu không phải cái cổ quý báu của hắn mà là cái cà vạt mua trên vỉa hè, mặc người ta tùy ý xé, rách cũng chẳng tiếc.
Lạc Văn Chu từ bên trên nhìn xuống hắn: “Tại sao không xăm thật, sợ đau à?”
Phí Độ thản nhiên gật đầu, không chờ hắn gật xong, Lạc Văn Chu thình lình siết chặt tay. Không khí lưu thông đột nhiên khó khăn, chỗ trí mạng nhất bị người ta bóp chặt, Phí Độ hơi run rẩy theo tính sinh lý, song Lạc Văn Chu cảm nhận được, động mạch cổ hắn vững vàng như một sợi dây đơn giản, chẳng mảy may tăng tốc, thậm chí hắn còn trầy trật mỉm cười với anh: “Không… ngờ được, anh thích… trò này?”
“Chặn hô hấp mấy chục giây, phổi cậu sẽ có cảm giác bỏng rát khó lòng chịu được, kế đó cậu sẽ vì thiếu oxy mà sinh ra choáng váng, mắt sẽ bắt đầu sung huyết, đại não kém cỏi chưa tiến hóa hoàn toàn sẽ hoảng sợ, vì sống sót mà bất chấp hậu quả cắt đứt các chức năng khác của cơ thể, tứ chi cậu sẽ tê dại mất sức, mất đi khả năng phản kháng, sau đó rơi vào trạng thái mơ màng, bắt đầu không cảm thấy thân thể mình, cơ co giật, và chết trong vòng vài phút.” Lạc Văn Chu chợt buông cổ hắn ra, “Còn chết tương đối khó coi – cậu sợ đau, mà không sợ điều này?”
Phí Độ giống như biết làm sao để tránh bị ho, sau khi Lạc Văn Chu buông tay, không hề thở hồng hộc theo bản năng, chỉ khẽ cựa cựa cổ, nói vẻ chẳng hề để ý: “Cũng là loại…”
“Cậu không sợ tôi làm gì cậu,” Lạc Văn Chu cắt ngang, chống một tay cạnh tai hắn, “Không sợ tôi sử dụng bạo lực, không sợ tôi làm hại cậu, khi tôi bóp cổ cậu, nhịp tim cậu cũng không nhanh hơn, tại sao vậy? Cậu quá tin tưởng vào nhân phẩm của tôi à?”
Phí Độ hơi ngạc nhiên phì cười: “Sao, tin tưởng anh còn không được?”
Lạc Văn Chu mặt không biểu cảm “À” một tiếng: “Tin tưởng tôi như vậy, thì trả lời tôi một vấn đề đi – tôi nhớ ba cậu đã vứt cái gạt tàn này đi rồi mà, sau đó cậu mua cái mới giống như đúc, hay là nhặt lại cái cũ?”
Phí Độ không ngờ đang ve vãn giữa chừng thì anh đột nhiên chơi đòn hồi mã thương như vậy, đồng tử hơi co lại, trong khoảng cách lúc này, chút thay đổi rất nhỏ này đập thẳng vào mắt Lạc Văn Chu không che giấu được.
“Vì sao? Vì vẫn đang truy tra nguyên nhân cái chết của bà ấy à?”
Phí Độ đẩy mạnh anh ra, Lạc Văn Chu sớm có chuẩn bị, chớp mắt bị đẩy chợt ôm vai hắn, thuận thế đè xuống, thuần thục dùng chiêu bình thường bắt phạm nhân vào Phí Độ, dễ dàng vặn ngược tay hắn ra sau lưng, quỳ một gối trên sofa tách chân hắn ra.
Phí Độ giãy giụa vài cái, phát hiện tư thế này hoàn toàn không dùng sức được – đương nhiên, xét khả năng chiến đấu của hắn, dù dùng được thì chút xíu “sức” này trước mặt người chuyên nghiệp thật sự cũng chẳng nên cơm cháo gì.
Chủ tịch Phí quân tử động khẩu bất động thủ phản kháng không cửa, đành phải cười khẩy: “Đội trưởng Lạc, không cho thượng thì cứ nói thẳng, sau này mọi người vẫn là bạn bè, nhưng sử dụng bạo lực thì tương đối khó coi rồi…”
Lời hắn nói đến đây chợt ngừng bặt.
Bởi vì Lạc Văn Chu đột nhiên cúi người xuống hôn trán hắn.
Phí Độ: “…”
Lạc Văn Chu không mấy ôn hòa sờ mái tóc bù xù của hắn, thấy rõ sự bối rối thoáng qua trên mặt Phí Độ – thật là kỳ lạ, một tay công tử ăn chơi trác táng có thể lừa người khác đến gặp ma ban ngày, ở đâu cũng thong dong, lại vì người ta hôn trán hắn một cái mà bối rối như cậu bé lần đầu bị tỏ tình.
Giống như cả đời này hắn cũng không biết “dịu dàng” là gì vậy.
Không biết vì sao, chút bối rối này khiến tim Lạc Văn Chu hơi loạn nhịp, còn rõ nét hơn khi đối mặt với chủ tịch Phí “mười tám môn võ nghệ” “mồm mép liến thoắng”. Anh nuốt nước bọt, cảm giác rất muốn hôn Phí Độ cái nữa, khó khăn lắm mới nhịn được, chậm rãi thả lỏng giam cầm.
“Cậu không sợ tôi làm hại cậu, giao cả thân thể lẫn tính mạng vào tay tôi cũng không để ý, lại sợ tôi hỏi mấy vấn đề chẳng hề quan trọng,” Lạc Văn Chu nói, “Nói một câu thành thật, đối với cậu còn khó hơn chết, phải không?”
Phí Độ chẳng rằng chẳng nói giữ nguyên sự im lặng, không trả lời cũng không làm trò nữa.
“Thực ra tôi cũng có một nghi vấn mãi không buông xuống được, tôi kể cậu nghe một chuyện nhé, có nghe không?” Lạc Văn Chu đột nhiên nói.
Phí Độ không lên tiếng, Lạc Văn Chu cũng mặc kệ, tự mình bắt đầu kể: “Lúc mới tốt nghiệp, tôi luôn cảm thấy mình là người làm việc lớn, rỗi việc thích lên mạng theo mấy bài đăng giống như ‘XX mấy vụ kỳ án chưa có lời giải’, phân tích lung tung các vụ án đồn tầm bậy cứ như thật, đôi khi bất đồng ý kiến còn choảng nhau với người ta, cuối cùng mỗi một vụ án đến chỗ tôi đều sẽ có được chung một kết luận – thảo luận mấy chuyện này ở trên mạng đều là hạng ngu đần.”
“Khi đó bọn con gái đều thích xuyên về thời nhà Thanh gả cho Vương gia nào đó, thỉnh thoảng nghe bạn học nữ bàn luận, tôi liền nghĩ, nếu tôi xuyên, tôi sẽ xuyên về thời Victoria, bắt Jack the Ripper trước rồi nói tiếp.”
Đội trưởng Lạc qua hết ngàn cánh buồm, da dày trăm thước, không thèm để ý mà lôi quá khứ ngu xuẩn ra trưng bày, lạ lùng là Phí Độ cũng không thừa cơ bình luận chế giễu anh.
“Kết quả là sau này đi làm mới phát hiện không phải như vậy, lúc ấy thành phố có chính sách, người mới đi làm đều phải có kinh nghiệm làm việc dưới cơ sở từ một năm trở lên, tôi bèn đến đồn công an khu này.” Lạc Văn Chu huơ huơ tay trước mắt Phí Độ, “Biết công an quèn ở đồn phụ trách việc gì không?”
Phí Độ ngước lên nhìn anh.
“Nào là chìa khóa ở trong nhà, không tìm thấy chó, bọn nhãi ranh đánh nhau gãy răng, nhà thuê trên lầu để dột nước… Ba con chuột bốn con mắt, lông gà vỏ tỏi gì cũng tìm cậu, chuyện lớn nhất đám ‘chày gỗ’ mới tới bọn tôi phụ trách chính là bắt mấy tên trộm cạy cửa trèo tường. Vụ duy nhất có thể gọi là ‘vụ án’, chính là việc nhà cậu, mà tựa hồ xử lý còn không viên mãn lắm. Tôi làm ở đây một năm, cảm thấy còn làm tiếp sợ là phải treo cổ, thế là dù chết dù sống cũng lôi Đào Nhiên đi thi lên Cục công an thành phố – sau đó có thể đi khỏi, kỳ thực vẫn là nhờ vào quan hệ.”
Nói đến đây, chính Lạc Văn Chu cũng phải lắc đầu: “Nhưng lên cục rồi cuộc sống cũng chẳng dễ chịu lắm, mọi người đều biết cậu là con ông cháu cha chỉ giỏi nói. Ngày ngày bị dạy bảo, đặc biệt là Lão Dương, lời càng khó nghe càng thích nói, chuyện gì không ai muốn làm sẽ để tôi làm, giống như có thù với tôi vậy, suốt ngày bị bắt nạt, vài đồng lương còm hàng tháng còn chẳng đủ cho tôi mua thuốc lá, tôi miễn cưỡng ở lại nửa năm, đơn từ chức cũng đánh máy xong rồi, đang định nộp, thì Lão Dương kêu tôi đi theo gặp nội ứng của ông, điều tra một tổ chức mại dâm.”
“Thường thì băng đảng kiểu này sẽ hơi có tính chất xã hội đen, rất nhiều cô gái đều là bị chúng dùng các thủ đoạn lừa gạt ép buộc tới, Lão Dương đang trò chuyện với nội ứng, thì đột nhiên một cô gái mặt mũi đầy máu chạy ra, phía sau có hai tên cầm gậy gộc và dao đuổi theo. Cô gái vừa chạy vừa khóc kêu cứu mạng, mọi người xung quanh đều không lấy làm lạ, tôi máu nóng xộc lên đầu, lao tới đánh nhau với chúng, kết quả là đánh ngã hai tên lại kéo ra nguyên một băng.”
Lạc Văn Chu buông tay: “Cậu đã chọc tổ ong vò vẽ bao giờ chưa?”
Phí Độ: “… Tại sao tôi phải chọc tổ ong vò vẽ?”
Lạc Văn Chu khá tiếc nuối thở dài: “Vậy sợ rằng cậu không thể hiểu được sự kinh tâm động phách của chúng tôi lúc đó – Có điều, mặc dù bị đánh hội đồng một trận, cuối cùng vẫn cứu được cô gái ấy. Lão Dương vì yểm hộ tôi mà đùi và lưng đều bị chém một nhát, nứt xương bánh chè, kết quả là tôi gây ra rắc rối lớn như vậy, mà ông ấy lần đầu tiên không mắng tôi, còn nói con người tôi tuy chẳng ra gì, nhưng xét cho cùng vẫn hơi ra dáng cảnh sát. Chắc là bị mắng mãi ra hội chứng Stockholm, ngẫu nhiên nghe một câu khen ngợi thì tôi lập tức mất đi quyết tâm, về nhà xé đơn từ chức, từ đó trở thành chó săn dưới trướng ông già.”
Sắc mặt Phí Độ hơi dịu đi, thậm chí thoáng mỉm cười.
“Nhưng trọng điểm của chuyện này không phải là ở đây.” Lạc Văn Chu thu lại giọng điệu hài hước cố ý gây cười, giọng trầm xuống, “Trọng điểm là, đầu gối Lão Dương từ đây bị thương, người lại béo, sau khi lớn tuổi càng nghiêm trọng hơn, hễ trái gió trở trời là hành còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết, có thể không đi cầu thang bộ thì ông sẽ tuyệt đối không đi. Thế nhưng, ông lại hy sinh trong hầm chui qua đường, trên đường đi mua thức ăn từ chợ về nhà, mà cách đó năm mươi mét rõ ràng có đường dành cho người đi bộ.”
Người trung lão niên chân không tốt đều sẽ có ý thức tránh cầu vượt và hầm chui, dù phải đi thêm một đoạn. Lúc ấy Dương Chính Phong đang trên đường từ chợ về nhà, sở thích lớn nhất ngoài công việc của ông già đó chính là đi chợ nấu cơm, đoạn đường này dăm ba hôm phải đi một chuyến, không thể nào ngày ngày bỏ lối đi bộ, nhất định muốn khiêu chiến khả năng chịu đựng của đầu gối.
“Tại sao lúc ấy ông lại đi hầm chui?” Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, Lạc Văn Chu nhẹ nhàng nói, “Tên tội phạm truy nã trốn ở vị trí nằm tít bên trong, người đi qua trên mặt đất căn bản không thể nhìn thấy hắn. Tôi nghĩ không thông, thậm chí đã lén đi tra lịch sử cuộc gọi của Lão Dương lúc đó – nhưng không có, không có gì cả, lịch sử cuộc gọi của chiếc di động trên người ông cực kỳ sạch sẽ, ngoại trừ cú điện thoại xin chi viện do chính ông bấm, trong vòng vài ngày trước sau, ngay cả điện thoại chào hàng lừa đảo cũng không có.”
“Mua thức ăn về nhà, trên đường đụng phải tội phạm truy nã, ông cảnh sát già còn gọi điện xin chi viện,” Phí Độ nói, “Còn gì không?”
“Có nhân chứng mục kích,” Lạc Văn Chu nói, “Trên người Lão Dương chỉ có một bó rau cần và một bịch thịt xay, tay không tấc sắt, vốn dĩ không tùy tiện hành động, là do có bà lão vừa vặn dắt chó đi qua, không biết làm sao chọc đến tên tội phạm truy nã kia, thấy người qua đường gặp nguy hiểm, ông mới xông lên.”
“Tên tội phạm truy nã thì sao?”
“Tinh thần hắn không bình thường, không thẩm vấn được gì. Chúng tôi đã điều tra người mục kích, không có vấn đề gì cả, người dân xung quanh đã chứng thực, bà lão sống ở ngay gần đó, mỗi ngày đều đi qua đó, dắt chó đến công viên đối diện đi dạo.”
Tiền căn hậu quả trùng hợp không bắt bẻ được, ông cảnh sát già chết vì làm việc nghĩa, một sự cố hoàn mỹ-
“Về điểm đáng ngờ này tôi đã nói với trong cục,” Lạc Văn Chu nói, “Đồng nghiệp và lãnh đạo đều từng phối hợp điều tra, cuối cùng không thu hoạch được gì. Cậu biết đấy, người đột tử như vậy, bạn bè người thân thường không thể chấp nhận, hay tưởng tượng ra một hung thủ hư cấu, để sự đau thương của mình có chỗ trút ra…”
Phí Độ tiếp lời: “Giống như tôi năm đó.”
“Giống cậu năm đó.” Lạc Văn Chu đột nhiên bắt lấy tay hắn, Phí Độ vô thức giật lại, nhưng bị anh siết chặt hơn, “Từ sau vụ đó, tôi mới lờ mờ cảm thấy, năm ấy cậu kịch liệt nghi ngờ báo cáo kết án của mẹ cậu như vậy khả năng là có căn cứ, nhưng Phí Độ à-“
Lạc Văn Chu ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu có thể vĩnh viễn nhớ bà ấy, vĩnh viễn không từ bỏ sự thật, nhưng không thể vây mình trong đó. Hôm ấy có một câu tôi quên nói với cậu, kỳ thực…”
Phí Độ hơi dùng sức giật tay lại: “Thứ vây tôi không phải nguyên nhân cái chết của mẹ.”
Lạc Văn Chu sửng sốt.
“Không phải chuyện đó,” Phí Độ lắc đầu, hắn dời ánh mắt, nhìn thẳng cái gạt tàn trên bàn, trầm mặc không biết bao lâu, giống như đã dùng hết một chút sức lực cuối cùng, mới nói được một câu, “Tôi biết mẹ tôi chết như thế nào… Không phải chuyện đó.”
Nếu hồn phách biết chảy mồ hôi, chắc Lạc Văn Chu đã nhễ nhại mồ hôi rồi, anh thật sự đã trổ hết võ nghệ toàn thân, mới cạy được miệng Phí Độ hé ra một tẹo, vội vàng hỏi tới: “Cậu biết bà ấy chết như thế nào?”
Phí Độ cắn chặt răng, cả người căng lên như dây đàn sắp đứt.
Lạc Văn Chu đang định nói một câu làm dịu đi, thì nhìn thấy Phí Độ bỏ khách một mình ở phòng khách, không nói một lời đứng dậy đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu.
Lạc Văn Chu đang định đuổi theo, đột nhiên di động đổ chuông, anh cau mày nghe máy: “Đào Nhiên, sao vậy?”
“Ông biết chuyện nhà họ Đổng cháy rồi chứ? Lửa đã được dập tắt, hiện tại bọn tôi đã vào bên trong.” Đào Nhiên nhanh chóng nói, “Là người gây ra, có người đốt chế phẩm từ giấy ném lên sofa – camera lắp trên cửa đối diện nhà Đổng Hiểu Tình đã quay được đặc trưng hình thể hắn ta, nam, cao khoảng một mét bảy mươi lăm, toàn thân bịt kín mít, mặt cũng không lộ ra.”
Không thể nghi ngờ là Phí Độ có đôi mắt rất đẹp, đặc biệt là khi cười, ánh sáng quanh đồng tử sẽ khúc xạ ra mấy tầng. Cảm giác tầng cấp tự nhiên của mắt người dù là kính áp tròng màu cao cấp nhất cũng chẳng thể nào bắt chước, bên trong ngưng tụ kỳ tích do hàng tỷ năm tiến hóa tạo nên, có thất tình lục dục phức tạp thất thường nhất, hỉ nộ ai lạc yếu ớt lắt léo nhất, giống như cái hạt “một hạt cát một thế giới” trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy.
Hiển nhiên, “cái hạt” này của Phí Độ có lớp vỏ ngoài kiên cố không đập vỡ được.
Lạc Văn Chu chăm chú nhìn hắn từ khoảng cách cực gần, yết hầu động nhẹ, sau đó không nói một lời kéo cổ áo hắn. Động tác hơi thô lỗ, khuy áo sơ mi lăn lóc đầy đất, da lộ ra trong không khí lành lạnh, cổ Phí Độ hơi nổi da gà, để lộ hình xăm ở ngực, là một con mãnh thú dường như muốn há miệng ăn thịt người.
Lạc Văn Chu nhìn lướt qua, thoáng dừng lại: “Tôi nhớ lần trước ở Tây Lĩnh, cậu xăm tựa hồ không phải là hình này, xóa rồi à?”
Phí Độ chốc chốc sờ soạng người anh, thoải mái mặc anh nhìn: “Người ta đồn có hình xăm dán kỹ thuật Nano siêu thật, không thấm nước còn hơn cả phấn mắt tô lúc bơi, đương nhiên là quảng cáo láo, cho nên tôi đề nghị anh… a… tốt nhất là đừng liếm.”
Lạc Văn Chu dùng các ngón tay hơi chai bóp cổ Phí Độ, ép hắn ngẩng đầu lên. Phí Độ căn bản không thèm để ý, giống như nằm trong tay Lạc Văn Chu không phải cái cổ quý báu của hắn mà là cái cà vạt mua trên vỉa hè, mặc người ta tùy ý xé, rách cũng chẳng tiếc.
Lạc Văn Chu từ bên trên nhìn xuống hắn: “Tại sao không xăm thật, sợ đau à?”
Phí Độ thản nhiên gật đầu, không chờ hắn gật xong, Lạc Văn Chu thình lình siết chặt tay. Không khí lưu thông đột nhiên khó khăn, chỗ trí mạng nhất bị người ta bóp chặt, Phí Độ hơi run rẩy theo tính sinh lý, song Lạc Văn Chu cảm nhận được, động mạch cổ hắn vững vàng như một sợi dây đơn giản, chẳng mảy may tăng tốc, thậm chí hắn còn trầy trật mỉm cười với anh: “Không… ngờ được, anh thích… trò này?”
“Chặn hô hấp mấy chục giây, phổi cậu sẽ có cảm giác bỏng rát khó lòng chịu được, kế đó cậu sẽ vì thiếu oxy mà sinh ra choáng váng, mắt sẽ bắt đầu sung huyết, đại não kém cỏi chưa tiến hóa hoàn toàn sẽ hoảng sợ, vì sống sót mà bất chấp hậu quả cắt đứt các chức năng khác của cơ thể, tứ chi cậu sẽ tê dại mất sức, mất đi khả năng phản kháng, sau đó rơi vào trạng thái mơ màng, bắt đầu không cảm thấy thân thể mình, cơ co giật, và chết trong vòng vài phút.” Lạc Văn Chu chợt buông cổ hắn ra, “Còn chết tương đối khó coi – cậu sợ đau, mà không sợ điều này?”
Phí Độ giống như biết làm sao để tránh bị ho, sau khi Lạc Văn Chu buông tay, không hề thở hồng hộc theo bản năng, chỉ khẽ cựa cựa cổ, nói vẻ chẳng hề để ý: “Cũng là loại…”
“Cậu không sợ tôi làm gì cậu,” Lạc Văn Chu cắt ngang, chống một tay cạnh tai hắn, “Không sợ tôi sử dụng bạo lực, không sợ tôi làm hại cậu, khi tôi bóp cổ cậu, nhịp tim cậu cũng không nhanh hơn, tại sao vậy? Cậu quá tin tưởng vào nhân phẩm của tôi à?”
Phí Độ hơi ngạc nhiên phì cười: “Sao, tin tưởng anh còn không được?”
Lạc Văn Chu mặt không biểu cảm “À” một tiếng: “Tin tưởng tôi như vậy, thì trả lời tôi một vấn đề đi – tôi nhớ ba cậu đã vứt cái gạt tàn này đi rồi mà, sau đó cậu mua cái mới giống như đúc, hay là nhặt lại cái cũ?”
Phí Độ không ngờ đang ve vãn giữa chừng thì anh đột nhiên chơi đòn hồi mã thương như vậy, đồng tử hơi co lại, trong khoảng cách lúc này, chút thay đổi rất nhỏ này đập thẳng vào mắt Lạc Văn Chu không che giấu được.
“Vì sao? Vì vẫn đang truy tra nguyên nhân cái chết của bà ấy à?”
Phí Độ đẩy mạnh anh ra, Lạc Văn Chu sớm có chuẩn bị, chớp mắt bị đẩy chợt ôm vai hắn, thuận thế đè xuống, thuần thục dùng chiêu bình thường bắt phạm nhân vào Phí Độ, dễ dàng vặn ngược tay hắn ra sau lưng, quỳ một gối trên sofa tách chân hắn ra.
Phí Độ giãy giụa vài cái, phát hiện tư thế này hoàn toàn không dùng sức được – đương nhiên, xét khả năng chiến đấu của hắn, dù dùng được thì chút xíu “sức” này trước mặt người chuyên nghiệp thật sự cũng chẳng nên cơm cháo gì.
Chủ tịch Phí quân tử động khẩu bất động thủ phản kháng không cửa, đành phải cười khẩy: “Đội trưởng Lạc, không cho thượng thì cứ nói thẳng, sau này mọi người vẫn là bạn bè, nhưng sử dụng bạo lực thì tương đối khó coi rồi…”
Lời hắn nói đến đây chợt ngừng bặt.
Bởi vì Lạc Văn Chu đột nhiên cúi người xuống hôn trán hắn.
Phí Độ: “…”
Lạc Văn Chu không mấy ôn hòa sờ mái tóc bù xù của hắn, thấy rõ sự bối rối thoáng qua trên mặt Phí Độ – thật là kỳ lạ, một tay công tử ăn chơi trác táng có thể lừa người khác đến gặp ma ban ngày, ở đâu cũng thong dong, lại vì người ta hôn trán hắn một cái mà bối rối như cậu bé lần đầu bị tỏ tình.
Giống như cả đời này hắn cũng không biết “dịu dàng” là gì vậy.
Không biết vì sao, chút bối rối này khiến tim Lạc Văn Chu hơi loạn nhịp, còn rõ nét hơn khi đối mặt với chủ tịch Phí “mười tám môn võ nghệ” “mồm mép liến thoắng”. Anh nuốt nước bọt, cảm giác rất muốn hôn Phí Độ cái nữa, khó khăn lắm mới nhịn được, chậm rãi thả lỏng giam cầm.
“Cậu không sợ tôi làm hại cậu, giao cả thân thể lẫn tính mạng vào tay tôi cũng không để ý, lại sợ tôi hỏi mấy vấn đề chẳng hề quan trọng,” Lạc Văn Chu nói, “Nói một câu thành thật, đối với cậu còn khó hơn chết, phải không?”
Phí Độ chẳng rằng chẳng nói giữ nguyên sự im lặng, không trả lời cũng không làm trò nữa.
“Thực ra tôi cũng có một nghi vấn mãi không buông xuống được, tôi kể cậu nghe một chuyện nhé, có nghe không?” Lạc Văn Chu đột nhiên nói.
Phí Độ không lên tiếng, Lạc Văn Chu cũng mặc kệ, tự mình bắt đầu kể: “Lúc mới tốt nghiệp, tôi luôn cảm thấy mình là người làm việc lớn, rỗi việc thích lên mạng theo mấy bài đăng giống như ‘XX mấy vụ kỳ án chưa có lời giải’, phân tích lung tung các vụ án đồn tầm bậy cứ như thật, đôi khi bất đồng ý kiến còn choảng nhau với người ta, cuối cùng mỗi một vụ án đến chỗ tôi đều sẽ có được chung một kết luận – thảo luận mấy chuyện này ở trên mạng đều là hạng ngu đần.”
“Khi đó bọn con gái đều thích xuyên về thời nhà Thanh gả cho Vương gia nào đó, thỉnh thoảng nghe bạn học nữ bàn luận, tôi liền nghĩ, nếu tôi xuyên, tôi sẽ xuyên về thời Victoria, bắt Jack the Ripper trước rồi nói tiếp.”
Đội trưởng Lạc qua hết ngàn cánh buồm, da dày trăm thước, không thèm để ý mà lôi quá khứ ngu xuẩn ra trưng bày, lạ lùng là Phí Độ cũng không thừa cơ bình luận chế giễu anh.
“Kết quả là sau này đi làm mới phát hiện không phải như vậy, lúc ấy thành phố có chính sách, người mới đi làm đều phải có kinh nghiệm làm việc dưới cơ sở từ một năm trở lên, tôi bèn đến đồn công an khu này.” Lạc Văn Chu huơ huơ tay trước mắt Phí Độ, “Biết công an quèn ở đồn phụ trách việc gì không?”
Phí Độ ngước lên nhìn anh.
“Nào là chìa khóa ở trong nhà, không tìm thấy chó, bọn nhãi ranh đánh nhau gãy răng, nhà thuê trên lầu để dột nước… Ba con chuột bốn con mắt, lông gà vỏ tỏi gì cũng tìm cậu, chuyện lớn nhất đám ‘chày gỗ’ mới tới bọn tôi phụ trách chính là bắt mấy tên trộm cạy cửa trèo tường. Vụ duy nhất có thể gọi là ‘vụ án’, chính là việc nhà cậu, mà tựa hồ xử lý còn không viên mãn lắm. Tôi làm ở đây một năm, cảm thấy còn làm tiếp sợ là phải treo cổ, thế là dù chết dù sống cũng lôi Đào Nhiên đi thi lên Cục công an thành phố – sau đó có thể đi khỏi, kỳ thực vẫn là nhờ vào quan hệ.”
Nói đến đây, chính Lạc Văn Chu cũng phải lắc đầu: “Nhưng lên cục rồi cuộc sống cũng chẳng dễ chịu lắm, mọi người đều biết cậu là con ông cháu cha chỉ giỏi nói. Ngày ngày bị dạy bảo, đặc biệt là Lão Dương, lời càng khó nghe càng thích nói, chuyện gì không ai muốn làm sẽ để tôi làm, giống như có thù với tôi vậy, suốt ngày bị bắt nạt, vài đồng lương còm hàng tháng còn chẳng đủ cho tôi mua thuốc lá, tôi miễn cưỡng ở lại nửa năm, đơn từ chức cũng đánh máy xong rồi, đang định nộp, thì Lão Dương kêu tôi đi theo gặp nội ứng của ông, điều tra một tổ chức mại dâm.”
“Thường thì băng đảng kiểu này sẽ hơi có tính chất xã hội đen, rất nhiều cô gái đều là bị chúng dùng các thủ đoạn lừa gạt ép buộc tới, Lão Dương đang trò chuyện với nội ứng, thì đột nhiên một cô gái mặt mũi đầy máu chạy ra, phía sau có hai tên cầm gậy gộc và dao đuổi theo. Cô gái vừa chạy vừa khóc kêu cứu mạng, mọi người xung quanh đều không lấy làm lạ, tôi máu nóng xộc lên đầu, lao tới đánh nhau với chúng, kết quả là đánh ngã hai tên lại kéo ra nguyên một băng.”
Lạc Văn Chu buông tay: “Cậu đã chọc tổ ong vò vẽ bao giờ chưa?”
Phí Độ: “… Tại sao tôi phải chọc tổ ong vò vẽ?”
Lạc Văn Chu khá tiếc nuối thở dài: “Vậy sợ rằng cậu không thể hiểu được sự kinh tâm động phách của chúng tôi lúc đó – Có điều, mặc dù bị đánh hội đồng một trận, cuối cùng vẫn cứu được cô gái ấy. Lão Dương vì yểm hộ tôi mà đùi và lưng đều bị chém một nhát, nứt xương bánh chè, kết quả là tôi gây ra rắc rối lớn như vậy, mà ông ấy lần đầu tiên không mắng tôi, còn nói con người tôi tuy chẳng ra gì, nhưng xét cho cùng vẫn hơi ra dáng cảnh sát. Chắc là bị mắng mãi ra hội chứng Stockholm, ngẫu nhiên nghe một câu khen ngợi thì tôi lập tức mất đi quyết tâm, về nhà xé đơn từ chức, từ đó trở thành chó săn dưới trướng ông già.”
Sắc mặt Phí Độ hơi dịu đi, thậm chí thoáng mỉm cười.
“Nhưng trọng điểm của chuyện này không phải là ở đây.” Lạc Văn Chu thu lại giọng điệu hài hước cố ý gây cười, giọng trầm xuống, “Trọng điểm là, đầu gối Lão Dương từ đây bị thương, người lại béo, sau khi lớn tuổi càng nghiêm trọng hơn, hễ trái gió trở trời là hành còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết, có thể không đi cầu thang bộ thì ông sẽ tuyệt đối không đi. Thế nhưng, ông lại hy sinh trong hầm chui qua đường, trên đường đi mua thức ăn từ chợ về nhà, mà cách đó năm mươi mét rõ ràng có đường dành cho người đi bộ.”
Người trung lão niên chân không tốt đều sẽ có ý thức tránh cầu vượt và hầm chui, dù phải đi thêm một đoạn. Lúc ấy Dương Chính Phong đang trên đường từ chợ về nhà, sở thích lớn nhất ngoài công việc của ông già đó chính là đi chợ nấu cơm, đoạn đường này dăm ba hôm phải đi một chuyến, không thể nào ngày ngày bỏ lối đi bộ, nhất định muốn khiêu chiến khả năng chịu đựng của đầu gối.
“Tại sao lúc ấy ông lại đi hầm chui?” Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, Lạc Văn Chu nhẹ nhàng nói, “Tên tội phạm truy nã trốn ở vị trí nằm tít bên trong, người đi qua trên mặt đất căn bản không thể nhìn thấy hắn. Tôi nghĩ không thông, thậm chí đã lén đi tra lịch sử cuộc gọi của Lão Dương lúc đó – nhưng không có, không có gì cả, lịch sử cuộc gọi của chiếc di động trên người ông cực kỳ sạch sẽ, ngoại trừ cú điện thoại xin chi viện do chính ông bấm, trong vòng vài ngày trước sau, ngay cả điện thoại chào hàng lừa đảo cũng không có.”
“Mua thức ăn về nhà, trên đường đụng phải tội phạm truy nã, ông cảnh sát già còn gọi điện xin chi viện,” Phí Độ nói, “Còn gì không?”
“Có nhân chứng mục kích,” Lạc Văn Chu nói, “Trên người Lão Dương chỉ có một bó rau cần và một bịch thịt xay, tay không tấc sắt, vốn dĩ không tùy tiện hành động, là do có bà lão vừa vặn dắt chó đi qua, không biết làm sao chọc đến tên tội phạm truy nã kia, thấy người qua đường gặp nguy hiểm, ông mới xông lên.”
“Tên tội phạm truy nã thì sao?”
“Tinh thần hắn không bình thường, không thẩm vấn được gì. Chúng tôi đã điều tra người mục kích, không có vấn đề gì cả, người dân xung quanh đã chứng thực, bà lão sống ở ngay gần đó, mỗi ngày đều đi qua đó, dắt chó đến công viên đối diện đi dạo.”
Tiền căn hậu quả trùng hợp không bắt bẻ được, ông cảnh sát già chết vì làm việc nghĩa, một sự cố hoàn mỹ-
“Về điểm đáng ngờ này tôi đã nói với trong cục,” Lạc Văn Chu nói, “Đồng nghiệp và lãnh đạo đều từng phối hợp điều tra, cuối cùng không thu hoạch được gì. Cậu biết đấy, người đột tử như vậy, bạn bè người thân thường không thể chấp nhận, hay tưởng tượng ra một hung thủ hư cấu, để sự đau thương của mình có chỗ trút ra…”
Phí Độ tiếp lời: “Giống như tôi năm đó.”
“Giống cậu năm đó.” Lạc Văn Chu đột nhiên bắt lấy tay hắn, Phí Độ vô thức giật lại, nhưng bị anh siết chặt hơn, “Từ sau vụ đó, tôi mới lờ mờ cảm thấy, năm ấy cậu kịch liệt nghi ngờ báo cáo kết án của mẹ cậu như vậy khả năng là có căn cứ, nhưng Phí Độ à-“
Lạc Văn Chu ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu có thể vĩnh viễn nhớ bà ấy, vĩnh viễn không từ bỏ sự thật, nhưng không thể vây mình trong đó. Hôm ấy có một câu tôi quên nói với cậu, kỳ thực…”
Phí Độ hơi dùng sức giật tay lại: “Thứ vây tôi không phải nguyên nhân cái chết của mẹ.”
Lạc Văn Chu sửng sốt.
“Không phải chuyện đó,” Phí Độ lắc đầu, hắn dời ánh mắt, nhìn thẳng cái gạt tàn trên bàn, trầm mặc không biết bao lâu, giống như đã dùng hết một chút sức lực cuối cùng, mới nói được một câu, “Tôi biết mẹ tôi chết như thế nào… Không phải chuyện đó.”
Nếu hồn phách biết chảy mồ hôi, chắc Lạc Văn Chu đã nhễ nhại mồ hôi rồi, anh thật sự đã trổ hết võ nghệ toàn thân, mới cạy được miệng Phí Độ hé ra một tẹo, vội vàng hỏi tới: “Cậu biết bà ấy chết như thế nào?”
Phí Độ cắn chặt răng, cả người căng lên như dây đàn sắp đứt.
Lạc Văn Chu đang định nói một câu làm dịu đi, thì nhìn thấy Phí Độ bỏ khách một mình ở phòng khách, không nói một lời đứng dậy đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu.
Lạc Văn Chu đang định đuổi theo, đột nhiên di động đổ chuông, anh cau mày nghe máy: “Đào Nhiên, sao vậy?”
“Ông biết chuyện nhà họ Đổng cháy rồi chứ? Lửa đã được dập tắt, hiện tại bọn tôi đã vào bên trong.” Đào Nhiên nhanh chóng nói, “Là người gây ra, có người đốt chế phẩm từ giấy ném lên sofa – camera lắp trên cửa đối diện nhà Đổng Hiểu Tình đã quay được đặc trưng hình thể hắn ta, nam, cao khoảng một mét bảy mươi lăm, toàn thân bịt kín mít, mặt cũng không lộ ra.”
/31
|