Editor: nyanko - cungquanghang
Thấy Hiền vương suy tư, Hiền vương phi nhịn không được nói: “Kỳ thật bệnh của Đại công chúa cũng không phải trị không hết.”
“Hả? Duyệt nhi có cao kiến gì sao?”
Hiền vương phi rót cho hắn ly trà, cười nói: “Cao kiến thì không dám nhận, chẳng là nhớ tới một người, đó là hôm nay thái y đề cập đến Lăng Nam Giải thị đệ tử.”
“Giải thị?” Hiền vương nhíu mày, “Danh tiếng Lăng Nam Giải gia đã không được huy hoàng như năm đó, nghe nói y thuật thế hệ sau không bằng thế hệ trước, gần vài chục năm trở lại đây không có người nào Giải gia vào triều làm quan. Hơn nữa đệ tử Giải thị ở Lăng Nam, thế hệ này vẫn không có chút tiền đồ nào.”
“Vương gia, thật ra Lăng Nam Giải gia có một người có bản lĩnh rất lớn, chẳng qua…” Hiền Vương phi than một tiếng, “Nghe nói hắn là người yêu thích nhàn vân dã hạc, coi quyền lợi phú quý như rác rưởi, hàng năm du lịch ở ngoài, hành tung bất định. Y thuật của hắn rất đáng thưởng thức, nếu có thể tìm được hắn, hẳn là có thể cứu được Đại công chúa.”
Hiền vương kinh ngạc vô cùng, vội truy vấn là ai, Hiền Vương phi lập tức nói tiếp: “Tên người này có chút thú vị, họ Giải, tên Thần Y. Sở dĩ thần thiếp biết người này, cũng là nghe từ chỗ bà vú. Bà ấy nói, mấy năm trước bà về quê thăm người thân, vừa vặn vị Giải Thần Y đó cứu một người bị quái bệnh, vốn dĩ đại phu đều nói không cứu người nọ, chính là người kia lại được Giải Thần Y cứu về.”
Câu chuyện này tất nhiên là đời trước Hiền Vương phi nghe người ta nói, đời trước nàng không gặp được Giải Thần Y, chẳng qua lại nghe qua đại danh của hắn. Đời trước khi nàng vẫn là Bình Vương Thái tử phi, nghe nói Giang Lăng Vi khi đó là Hiền Vương phi không biết như thế nào lại mắc phải bệnh hiểm nghèo, người phủ Trung Dũng bá trùng hợp tìm được Giải Thần Y, đưa hắn ta tới phủ Hiền vương, trị hết bệnh cho nàng ta. Sau này Chính Đức đế bệnh nặng, thái y cũng bó tay không có biện pháp, cũng là Hiền vương đề cử vào cung trị cho hoàng đế, nhờ vậy Chính Đức đế kéo dài mấy năm thọ mệnh.
Nghe xong lời Hiền Vương phi nói, thật ra Hiền vương cũng có vài phần hứng thú, chẳng qua khi nghe nói hành tung Giải Thần Y bất định, hiện tại không rõ dạo chơi ở nơi nào, không khỏi có chút nhụt chí.
Hiền Vương phi an ủi nói: “Người có sinh lão bệnh tử, có đại phu y thuật cao minh ở trong phủ, trong lòng cũng an ổn một chút. Cho dù không vì Bảo Hoa, cũng có thể vì trong phủ chúng ta thỉnh đại phu đóng giữ, nếu có bệnh nhỏ gì cũng không cần phải tiến cung thỉnh thái y, như thế không phải tiện lợi hơn rất nhiều hay sao? Mà lần này thần thiếp mang thai, tuy rằng thái y nói an thai tốt, trong lòng vẫn có vài phần bất an, nếu trong phủ chúng ta có thần y toạ trấn, vậy thì tâm thần thiếp cũng an ổn một chút.”
“không được nói bậy, nàng sẽ tốt.” Hiền vương ôm nàng vào ngực nói.
Chẳng qua sau khi nghe xong thê tử nói cũng cảm thấy có lý, tự mình đi phân phó người tìm kiếm Giải Thần Y.
Trong lòng Hiền Vương phi cũng rất vừa lòng, nàng chỉ là nội trạch phu nhân, cho dù trong khoảng thời gian trọng sinh có mưu tính rất nhiều, nhưng so với nam nhân vẫn không kịp, nếu là có thế lực Hiền vương đi tìm, so với nàng tìm người thì mạnh hơn nhiều.
Nếu có thể cứu được Đại công chúa, tin tưởng với trợ giúp của Đại công chúa, trượng phu của nàng hẳn là vẫn có thể đi đến con đường như đời trước.
*****
Giải Thần Y không hay biết hắn được phu thê Hiền vương và thái y Thái y viện nhắc tới nhắc lui, lúc này đang có chút đau đầu mà nhìn A Bảo đem theo bộ dạng đoan trang chạy tới dò hỏi hắn về loại thuốc kia.
“Vương phi, thật ra thuốc đó cũng không phải thuốc gì tốt…” Làm người tốt, hắn tuyệt đối không thể để một người tốt khác biết được những dược hại người đó, sau này cũng muốn đi hại người được. Cho nên Giải Thần Y không hề vui vẻ khi nhắc tới việc này, ở trong lòng hắn, Tấn Vương phi thật sự là người tốt, sao có thể giống cái tên Tiêu Lệnh Thù tàn bạo, đi đâu cũng hại người được chứ?
A Bảo gật đầu, đánh gãy lời hắn nói, “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn biết lần trước Vương gia tới chỗ ngươi lấy dược là có tác dụng gì thôi?”
Giải Thần Y cười lạnh một tiếng, “Dược kia tự nhiên là hại người rồi, làm thân thể người bệnh dần suy yếu, không khoẻ lên được. Chẳng qua, ta cũng không nghĩ làm ra thuốc gì hại người, cho nên thuốc kia trừ bỏ làm thân thể người ta suy yếu một ít, cũng không có mặt hại khác, đối với tính mạng và tuổi thọ cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.” Giải Thần Y bày ra biểu tình ta là người tốt, chẳng qua là vì bức bách của đại Boss hắc ám mới làm ra loại thuốc hại người này thôi.
Sau khi A Bảo nghe xong, rốt cuộc xác nhận Đại công chúa biến thành như vậy, hoàn toàn là bút tích của Tiêu Lệnh Thù.
Chẳng qua, nếu là Đại công chúa đi vài bước ho vài cái, cầm roi đánh người cũng không có chút sức lực, cho dù có tính tình nóng nảy cũng không có sức nào mà đánh. nói như vậy, những người khác cũng không cần phải chịu tội, thế nhưng lại tốt.
Nếu là trước kia, không chừng A Bảo còn muốn áy náy vài phần, cảm thấy chuyện này đối với người bình thường mà nói, thật sự là quá chịu tội rồi. Chỉ là sau khi đi một chuyến từ phủ công chúa, trên đường trở về nghe Tề vương lải nhải cái gì mà trước kia Đại công chúa đánh huynh đệ bọn họ mấy lần, thậm chí Tiêu Lệnh Thù còn bị nàng ta đánh đến sốt cao không lùi, thiếu chút nữa đi đời nhà ma thì hoàn toàn không còn chút áy náy nào.
Sau khi xác định chuyện này là Tiêu Lệnh Thù làm, đối với thủ đoạn của Tiêu Lệnh Thù lại có thêm vài phần hiểu biết, tâm tình phức tạp rời khỏi Bán Hạ các.
“Vương phi làm sao vậy?” Biểu tình Giải Thần Y hoàn toàn không thể hiểu nỗi.
Tịch Viễn nhìn Giải Thần Y có nghĩ đến bạc đầu cũng nghĩ không ra, lại nghĩ tới biểu tình hiểu rõ của Vương phi lúc trước, trong tâm nói: Vương phi à, chẳng qua người chỉ chứng kiến một góc tối của Vương gia mặt lạnh mà thôi, thật sự không tính là gì hết.
“Có khả năng tâm tình Vương phi không được tốt lắm, không phải nơi này ngươi dùng một ít dược liệu làm rau ngâm ngon miệng gì đó sao? Cho ta mấy hũ cầm đi hiếu kính Vương phi, cũng để tâm tình người thoải mái một ít.” Sau đó bản thân cũng tư tàng một hũ ~~
Có thể là vì lúc niên thiếu Giải Thần Y rời nhà đi du lịch khắp nơi, so với mấy tên nhà giàu tứ chi không làm việc, thì Giải Thần Y ăn qua nhiều đau khổ. Thậm chí còn đi theo thôn dân học làm ruộng, trồng rau, giặt quần áo nấu cơm, mấy món rau ngâm gì đó cũng là học từ thôn dân. Chẳng qua thôn dân muối chủ yếu là củ cải trắng này nọ, Giải Thần Y lại dùng chính là mấy lá non dược liệu, ngâm trong gia vị đặc thù, hương vị tự nhiên là nhất đẳng. Tịch Viễn ăn vụng ở chỗ hắn mấy lần, thì muốn ngừng mà không được, chỉ tiếc Giải Thần Y xem chặt, đành phải lấy cớ khác để có của.
Giải Thần Y nghĩ nghĩ, nhớ tới buổi sáng hôm nay phòng bếp bên kia có đưa tới bánh su kem, nghe nói là loại điểm tâm mới Vương phi làm ra, ăn khá ngon, dùng rau ngâm báo đáp cũng không tồi, vậy nên lập tức đáp ứng đề nghị của Tịch Viễn.
Lúc này, thời điểm ăn bữa tối, A Bảo ăn được một loại rau ngâm vô cùng ngon miệng, quả thực kinh ngạc không thôi. nói món này ngon miệng, là vì ở đây không phải là thời của ớt trái, thói quen ẩm thực ở đây cũng không có ăn vị cay. Thế nhưng trong món rau ngâm này lại có vị cay nhàn nhạt, không phải của gừng, tiêu đen, mù tạt cay, mà là vị cay của ớt trái, thật là làm nàng kinh ngạc không thôi.
Ớt trái ớt trái… A Bảo nhắc đi nhắc lại.
Tiêu Lệnh Thù thấy thần trí nàng không tập trung, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng hoàn toàn làm lơ mình, duỗi tay nắm cằm nàng, đem mặt nàng hướng về phía này.
“Vương gia?” A Bảo có cảm giác khủng hoảng, vì sao lại dùng ánh mắt lãnh khốc vô tình như vậy mà nhìn nàng?
Ánh mắt Tiêu Lệnh Thù cực kỳ áp bách, hỏi: “Đồ ăn đêm nay không hợp khẩu vị?” Bằng không vì sao chỉ nhìn chằm chằm cái dĩa rau ngâm kia?
A Bảo thấy hắn hiểu lầm, chạy nhanh giải thích: “Vương gia, không phải, đồ ăn đêm nay thực hợp khẩu vị. Chẳng qua thần thiếp cảm thấy rau ngâm này ăn càng ngon. Vương gia cũng nếm thử xem, đây là dùng củ niễng (*) để muối, còn có món này là dùng lá non cẩu kỷ tử và lá sơn trà non để muối, nghe nói là do chính Thần Y làm. Buổi chiều Tịch thị vệ đưa qua mấy hủ, nói để cho chúng ta nếm thử. Aiza, hương vị cũng không tệ đâu. Đây, chàng cũng nếm thử xem.”
(*) Niễng: (hoặc là lúa miêu) cả thân và hạt đều ăn được, dùng như thực phẩm, từng là loại lương thực quan trọng ở Trung Quốc cổ đại. hiện nay niễng đã trở nên khan hiếm trong tự nhiên. (Theo Wikipedia)
A Bảo dùng đũa riêng gắp cho hắn chút rau ngâm, sau đó lại khen: “không nghĩ tới Giải Thần Y còn có tay nghề tốt như vậy, hôm nào phải đến học với hắn mới được.” Quan trọng nhất là, muốn hỏi hắn một chút làm thế nào lại tạo ra được cái vị cay này ~~
Tiêu Lệnh Thù thấy vẻ mặt nàng phấn chấn, gắp một đũa rau, trong vị chua chua ngọt ngọt, lại có hương vị nhè nhẹ không nói nên lời. Tuy rằng mới đầu nếm thử có chút khó có thể tiếp thu, chẳng qua dư vị qua đi, thật ra lại cảm thấy ngon miệng kỳ lạ, làm người ta lại muốn nếm thử lần nữa.
Vì vậy bữa cơm này, hai vợ chồng đem mấy đĩa rau ngâm đều ăn sạch, A Bảo còn ăn nhiều hơn nửa chén cơm, làm Tiêu Lệnh Thù không khỏi nhìn về phương hướng Bán Hạ các. Ừm, nếu là Giải Thần Y làm…
không thể không nói, bọn họ không hổ là phu thê, đều đánh chủ ý lên Thần Y biết làm rau ngâm.
Mấy ngày kế tiếp, Giải Thần Y cảm thấy chính mình từ một vị đại phu cứu người trở thành một cô thôn phụ, hơn nữa vẫn là thôn phụ chịu trách nhiệm làm rau ngâm. thật là chú nhịn được chứ thím đây không chịu nổi nữa, tất nhiên là rít gào với Tiêu Lệnh Thù, chỉ tiếc hậu quả tất nhiên là bị tên nam nhân hung tàn vô tình trấn áp.
Sau khi A Bảo nghe nói Giải Thần Y trở thành thôn phụ, không khỏi có chút chột dạ áy náy, càng bảo phòng bếp làm nhiều món ăn ngon đem qua cho Giải Thần Y.
Tuổi nhỏ gia cảnh Giải Thần Y không tốt – tuy là con cháu gia đình lớn, nhưng là chi thứ, gia đình không được coi trọng, vị trí ngại ngùng, quả thật không được ăn qua món ngon nào. Sau này rời nhà từ thời niên thiếu, phiêu bạt khắp nơi, hơn nữa hắn là người tốt có nguyên tắc, cho nên phương diện tiền tài cũng không khả quan bao nhiêu, càng không thể ăn được món gì ngon. Từ khi A Bảo gả qua đây, lại là người tham ăn, chính mình làm chủ đương gia, tự nhiên tuỳ ý mà lăn lộn, trừ bỏ một ít thành phẩm thất bại, cũng làm ra một ít mỹ thực mới lạ, đều tiện nghi người trong phủ. Tất nhiên cũng có phần cho Giải Thần Y, dưới dụ hoặc của A Bảo, Giải Thần Y dần dần bị thu mua.
Vì vậy nhờ mỹ thực bồi thường, mặc dù Giải Thần Y đối với Tiêu Lệnh Thù bụng đầy oán khí, nhưng cũng ngoan ngoãn đi làm rau ngâm.
Mà A Bảo cũng chọn ngày dò hỏi Thần Y vị cay ở món rau ngâm, tuy rằng Giải Thần Y cảm thấy kỳ quái, vẫn nói cho A Bảo. Đây là lúc hắn dạo chơi ở núi Tây Nam Đại Nghiệp, gặp được một loại trái cây thực vật, hắn học Thần Nông (*) nếm thử loại quả này không độc, lại trải qua mấy thí nghiệm, xác nhận công hiệu, hắn mới đem làm gia vị ngâm rau, thật sự không đáng nhắc tới, nếu là ăn không quen thì hắn sẽ không bỏ…
(*) Thần Nông (神農) hay còn gọi là Ngũ Cốc Tiên Đế, trong sách Hoài Nam Tử - Tu vụ huấn có ghi chép công đức của ngài: Thời kỳ viễn cổ, nhân dân ăn cỏ uống nước, hái quả trên cây, ăn thịt sống, thường bị chất độc và bệnh tật thương tổn. Vì vậy họ Thần Nông bắt đầu dạy dân gieo trồng ngũ cốc, xem xét đất đai khô ráo hay ẩm thấp, màu mở hay gầy xấu, cao thấp trên dưới, để quyết định trồng nông sản gì; đích thân ông niếm mùi vị hàng trăm loại cây cỏ, nếm vị ngọt hay đắng của nước suối, giúp dân biết cái gì nên tránh (không ăn), cái gì có thể dùng được. Lúc này, mỗi ngày họ Thần Nông phải nếm bảy mươi loại cỏ độc. (Nguồn:
Thấy Hiền vương suy tư, Hiền vương phi nhịn không được nói: “Kỳ thật bệnh của Đại công chúa cũng không phải trị không hết.”
“Hả? Duyệt nhi có cao kiến gì sao?”
Hiền vương phi rót cho hắn ly trà, cười nói: “Cao kiến thì không dám nhận, chẳng là nhớ tới một người, đó là hôm nay thái y đề cập đến Lăng Nam Giải thị đệ tử.”
“Giải thị?” Hiền vương nhíu mày, “Danh tiếng Lăng Nam Giải gia đã không được huy hoàng như năm đó, nghe nói y thuật thế hệ sau không bằng thế hệ trước, gần vài chục năm trở lại đây không có người nào Giải gia vào triều làm quan. Hơn nữa đệ tử Giải thị ở Lăng Nam, thế hệ này vẫn không có chút tiền đồ nào.”
“Vương gia, thật ra Lăng Nam Giải gia có một người có bản lĩnh rất lớn, chẳng qua…” Hiền Vương phi than một tiếng, “Nghe nói hắn là người yêu thích nhàn vân dã hạc, coi quyền lợi phú quý như rác rưởi, hàng năm du lịch ở ngoài, hành tung bất định. Y thuật của hắn rất đáng thưởng thức, nếu có thể tìm được hắn, hẳn là có thể cứu được Đại công chúa.”
Hiền vương kinh ngạc vô cùng, vội truy vấn là ai, Hiền Vương phi lập tức nói tiếp: “Tên người này có chút thú vị, họ Giải, tên Thần Y. Sở dĩ thần thiếp biết người này, cũng là nghe từ chỗ bà vú. Bà ấy nói, mấy năm trước bà về quê thăm người thân, vừa vặn vị Giải Thần Y đó cứu một người bị quái bệnh, vốn dĩ đại phu đều nói không cứu người nọ, chính là người kia lại được Giải Thần Y cứu về.”
Câu chuyện này tất nhiên là đời trước Hiền Vương phi nghe người ta nói, đời trước nàng không gặp được Giải Thần Y, chẳng qua lại nghe qua đại danh của hắn. Đời trước khi nàng vẫn là Bình Vương Thái tử phi, nghe nói Giang Lăng Vi khi đó là Hiền Vương phi không biết như thế nào lại mắc phải bệnh hiểm nghèo, người phủ Trung Dũng bá trùng hợp tìm được Giải Thần Y, đưa hắn ta tới phủ Hiền vương, trị hết bệnh cho nàng ta. Sau này Chính Đức đế bệnh nặng, thái y cũng bó tay không có biện pháp, cũng là Hiền vương đề cử vào cung trị cho hoàng đế, nhờ vậy Chính Đức đế kéo dài mấy năm thọ mệnh.
Nghe xong lời Hiền Vương phi nói, thật ra Hiền vương cũng có vài phần hứng thú, chẳng qua khi nghe nói hành tung Giải Thần Y bất định, hiện tại không rõ dạo chơi ở nơi nào, không khỏi có chút nhụt chí.
Hiền Vương phi an ủi nói: “Người có sinh lão bệnh tử, có đại phu y thuật cao minh ở trong phủ, trong lòng cũng an ổn một chút. Cho dù không vì Bảo Hoa, cũng có thể vì trong phủ chúng ta thỉnh đại phu đóng giữ, nếu có bệnh nhỏ gì cũng không cần phải tiến cung thỉnh thái y, như thế không phải tiện lợi hơn rất nhiều hay sao? Mà lần này thần thiếp mang thai, tuy rằng thái y nói an thai tốt, trong lòng vẫn có vài phần bất an, nếu trong phủ chúng ta có thần y toạ trấn, vậy thì tâm thần thiếp cũng an ổn một chút.”
“không được nói bậy, nàng sẽ tốt.” Hiền vương ôm nàng vào ngực nói.
Chẳng qua sau khi nghe xong thê tử nói cũng cảm thấy có lý, tự mình đi phân phó người tìm kiếm Giải Thần Y.
Trong lòng Hiền Vương phi cũng rất vừa lòng, nàng chỉ là nội trạch phu nhân, cho dù trong khoảng thời gian trọng sinh có mưu tính rất nhiều, nhưng so với nam nhân vẫn không kịp, nếu là có thế lực Hiền vương đi tìm, so với nàng tìm người thì mạnh hơn nhiều.
Nếu có thể cứu được Đại công chúa, tin tưởng với trợ giúp của Đại công chúa, trượng phu của nàng hẳn là vẫn có thể đi đến con đường như đời trước.
*****
Giải Thần Y không hay biết hắn được phu thê Hiền vương và thái y Thái y viện nhắc tới nhắc lui, lúc này đang có chút đau đầu mà nhìn A Bảo đem theo bộ dạng đoan trang chạy tới dò hỏi hắn về loại thuốc kia.
“Vương phi, thật ra thuốc đó cũng không phải thuốc gì tốt…” Làm người tốt, hắn tuyệt đối không thể để một người tốt khác biết được những dược hại người đó, sau này cũng muốn đi hại người được. Cho nên Giải Thần Y không hề vui vẻ khi nhắc tới việc này, ở trong lòng hắn, Tấn Vương phi thật sự là người tốt, sao có thể giống cái tên Tiêu Lệnh Thù tàn bạo, đi đâu cũng hại người được chứ?
A Bảo gật đầu, đánh gãy lời hắn nói, “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn biết lần trước Vương gia tới chỗ ngươi lấy dược là có tác dụng gì thôi?”
Giải Thần Y cười lạnh một tiếng, “Dược kia tự nhiên là hại người rồi, làm thân thể người bệnh dần suy yếu, không khoẻ lên được. Chẳng qua, ta cũng không nghĩ làm ra thuốc gì hại người, cho nên thuốc kia trừ bỏ làm thân thể người ta suy yếu một ít, cũng không có mặt hại khác, đối với tính mạng và tuổi thọ cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.” Giải Thần Y bày ra biểu tình ta là người tốt, chẳng qua là vì bức bách của đại Boss hắc ám mới làm ra loại thuốc hại người này thôi.
Sau khi A Bảo nghe xong, rốt cuộc xác nhận Đại công chúa biến thành như vậy, hoàn toàn là bút tích của Tiêu Lệnh Thù.
Chẳng qua, nếu là Đại công chúa đi vài bước ho vài cái, cầm roi đánh người cũng không có chút sức lực, cho dù có tính tình nóng nảy cũng không có sức nào mà đánh. nói như vậy, những người khác cũng không cần phải chịu tội, thế nhưng lại tốt.
Nếu là trước kia, không chừng A Bảo còn muốn áy náy vài phần, cảm thấy chuyện này đối với người bình thường mà nói, thật sự là quá chịu tội rồi. Chỉ là sau khi đi một chuyến từ phủ công chúa, trên đường trở về nghe Tề vương lải nhải cái gì mà trước kia Đại công chúa đánh huynh đệ bọn họ mấy lần, thậm chí Tiêu Lệnh Thù còn bị nàng ta đánh đến sốt cao không lùi, thiếu chút nữa đi đời nhà ma thì hoàn toàn không còn chút áy náy nào.
Sau khi xác định chuyện này là Tiêu Lệnh Thù làm, đối với thủ đoạn của Tiêu Lệnh Thù lại có thêm vài phần hiểu biết, tâm tình phức tạp rời khỏi Bán Hạ các.
“Vương phi làm sao vậy?” Biểu tình Giải Thần Y hoàn toàn không thể hiểu nỗi.
Tịch Viễn nhìn Giải Thần Y có nghĩ đến bạc đầu cũng nghĩ không ra, lại nghĩ tới biểu tình hiểu rõ của Vương phi lúc trước, trong tâm nói: Vương phi à, chẳng qua người chỉ chứng kiến một góc tối của Vương gia mặt lạnh mà thôi, thật sự không tính là gì hết.
“Có khả năng tâm tình Vương phi không được tốt lắm, không phải nơi này ngươi dùng một ít dược liệu làm rau ngâm ngon miệng gì đó sao? Cho ta mấy hũ cầm đi hiếu kính Vương phi, cũng để tâm tình người thoải mái một ít.” Sau đó bản thân cũng tư tàng một hũ ~~
Có thể là vì lúc niên thiếu Giải Thần Y rời nhà đi du lịch khắp nơi, so với mấy tên nhà giàu tứ chi không làm việc, thì Giải Thần Y ăn qua nhiều đau khổ. Thậm chí còn đi theo thôn dân học làm ruộng, trồng rau, giặt quần áo nấu cơm, mấy món rau ngâm gì đó cũng là học từ thôn dân. Chẳng qua thôn dân muối chủ yếu là củ cải trắng này nọ, Giải Thần Y lại dùng chính là mấy lá non dược liệu, ngâm trong gia vị đặc thù, hương vị tự nhiên là nhất đẳng. Tịch Viễn ăn vụng ở chỗ hắn mấy lần, thì muốn ngừng mà không được, chỉ tiếc Giải Thần Y xem chặt, đành phải lấy cớ khác để có của.
Giải Thần Y nghĩ nghĩ, nhớ tới buổi sáng hôm nay phòng bếp bên kia có đưa tới bánh su kem, nghe nói là loại điểm tâm mới Vương phi làm ra, ăn khá ngon, dùng rau ngâm báo đáp cũng không tồi, vậy nên lập tức đáp ứng đề nghị của Tịch Viễn.
Lúc này, thời điểm ăn bữa tối, A Bảo ăn được một loại rau ngâm vô cùng ngon miệng, quả thực kinh ngạc không thôi. nói món này ngon miệng, là vì ở đây không phải là thời của ớt trái, thói quen ẩm thực ở đây cũng không có ăn vị cay. Thế nhưng trong món rau ngâm này lại có vị cay nhàn nhạt, không phải của gừng, tiêu đen, mù tạt cay, mà là vị cay của ớt trái, thật là làm nàng kinh ngạc không thôi.
Ớt trái ớt trái… A Bảo nhắc đi nhắc lại.
Tiêu Lệnh Thù thấy thần trí nàng không tập trung, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng hoàn toàn làm lơ mình, duỗi tay nắm cằm nàng, đem mặt nàng hướng về phía này.
“Vương gia?” A Bảo có cảm giác khủng hoảng, vì sao lại dùng ánh mắt lãnh khốc vô tình như vậy mà nhìn nàng?
Ánh mắt Tiêu Lệnh Thù cực kỳ áp bách, hỏi: “Đồ ăn đêm nay không hợp khẩu vị?” Bằng không vì sao chỉ nhìn chằm chằm cái dĩa rau ngâm kia?
A Bảo thấy hắn hiểu lầm, chạy nhanh giải thích: “Vương gia, không phải, đồ ăn đêm nay thực hợp khẩu vị. Chẳng qua thần thiếp cảm thấy rau ngâm này ăn càng ngon. Vương gia cũng nếm thử xem, đây là dùng củ niễng (*) để muối, còn có món này là dùng lá non cẩu kỷ tử và lá sơn trà non để muối, nghe nói là do chính Thần Y làm. Buổi chiều Tịch thị vệ đưa qua mấy hủ, nói để cho chúng ta nếm thử. Aiza, hương vị cũng không tệ đâu. Đây, chàng cũng nếm thử xem.”
(*) Niễng: (hoặc là lúa miêu) cả thân và hạt đều ăn được, dùng như thực phẩm, từng là loại lương thực quan trọng ở Trung Quốc cổ đại. hiện nay niễng đã trở nên khan hiếm trong tự nhiên. (Theo Wikipedia)
A Bảo dùng đũa riêng gắp cho hắn chút rau ngâm, sau đó lại khen: “không nghĩ tới Giải Thần Y còn có tay nghề tốt như vậy, hôm nào phải đến học với hắn mới được.” Quan trọng nhất là, muốn hỏi hắn một chút làm thế nào lại tạo ra được cái vị cay này ~~
Tiêu Lệnh Thù thấy vẻ mặt nàng phấn chấn, gắp một đũa rau, trong vị chua chua ngọt ngọt, lại có hương vị nhè nhẹ không nói nên lời. Tuy rằng mới đầu nếm thử có chút khó có thể tiếp thu, chẳng qua dư vị qua đi, thật ra lại cảm thấy ngon miệng kỳ lạ, làm người ta lại muốn nếm thử lần nữa.
Vì vậy bữa cơm này, hai vợ chồng đem mấy đĩa rau ngâm đều ăn sạch, A Bảo còn ăn nhiều hơn nửa chén cơm, làm Tiêu Lệnh Thù không khỏi nhìn về phương hướng Bán Hạ các. Ừm, nếu là Giải Thần Y làm…
không thể không nói, bọn họ không hổ là phu thê, đều đánh chủ ý lên Thần Y biết làm rau ngâm.
Mấy ngày kế tiếp, Giải Thần Y cảm thấy chính mình từ một vị đại phu cứu người trở thành một cô thôn phụ, hơn nữa vẫn là thôn phụ chịu trách nhiệm làm rau ngâm. thật là chú nhịn được chứ thím đây không chịu nổi nữa, tất nhiên là rít gào với Tiêu Lệnh Thù, chỉ tiếc hậu quả tất nhiên là bị tên nam nhân hung tàn vô tình trấn áp.
Sau khi A Bảo nghe nói Giải Thần Y trở thành thôn phụ, không khỏi có chút chột dạ áy náy, càng bảo phòng bếp làm nhiều món ăn ngon đem qua cho Giải Thần Y.
Tuổi nhỏ gia cảnh Giải Thần Y không tốt – tuy là con cháu gia đình lớn, nhưng là chi thứ, gia đình không được coi trọng, vị trí ngại ngùng, quả thật không được ăn qua món ngon nào. Sau này rời nhà từ thời niên thiếu, phiêu bạt khắp nơi, hơn nữa hắn là người tốt có nguyên tắc, cho nên phương diện tiền tài cũng không khả quan bao nhiêu, càng không thể ăn được món gì ngon. Từ khi A Bảo gả qua đây, lại là người tham ăn, chính mình làm chủ đương gia, tự nhiên tuỳ ý mà lăn lộn, trừ bỏ một ít thành phẩm thất bại, cũng làm ra một ít mỹ thực mới lạ, đều tiện nghi người trong phủ. Tất nhiên cũng có phần cho Giải Thần Y, dưới dụ hoặc của A Bảo, Giải Thần Y dần dần bị thu mua.
Vì vậy nhờ mỹ thực bồi thường, mặc dù Giải Thần Y đối với Tiêu Lệnh Thù bụng đầy oán khí, nhưng cũng ngoan ngoãn đi làm rau ngâm.
Mà A Bảo cũng chọn ngày dò hỏi Thần Y vị cay ở món rau ngâm, tuy rằng Giải Thần Y cảm thấy kỳ quái, vẫn nói cho A Bảo. Đây là lúc hắn dạo chơi ở núi Tây Nam Đại Nghiệp, gặp được một loại trái cây thực vật, hắn học Thần Nông (*) nếm thử loại quả này không độc, lại trải qua mấy thí nghiệm, xác nhận công hiệu, hắn mới đem làm gia vị ngâm rau, thật sự không đáng nhắc tới, nếu là ăn không quen thì hắn sẽ không bỏ…
(*) Thần Nông (神農) hay còn gọi là Ngũ Cốc Tiên Đế, trong sách Hoài Nam Tử - Tu vụ huấn có ghi chép công đức của ngài: Thời kỳ viễn cổ, nhân dân ăn cỏ uống nước, hái quả trên cây, ăn thịt sống, thường bị chất độc và bệnh tật thương tổn. Vì vậy họ Thần Nông bắt đầu dạy dân gieo trồng ngũ cốc, xem xét đất đai khô ráo hay ẩm thấp, màu mở hay gầy xấu, cao thấp trên dưới, để quyết định trồng nông sản gì; đích thân ông niếm mùi vị hàng trăm loại cây cỏ, nếm vị ngọt hay đắng của nước suối, giúp dân biết cái gì nên tránh (không ăn), cái gì có thể dùng được. Lúc này, mỗi ngày họ Thần Nông phải nếm bảy mươi loại cỏ độc. (Nguồn:
/76
|