Long Bá Tương thì cười quái dị nói:
- Chân thiếu chủ, không phải Long mỗ muốn bới móc, ngươi giả tạo có chút không có thành ý a.
Giang Trần đạm mạc cười cười:
- Nhị vị, các ngươi làm như vậy đơn giản là muốn chọc giận Bổn thiếu chủ, trên thực tế Bổn thiếu chủ chẳng những không giận, ngược lại rất vui vẻ. Các ngươi biết tại sao không? Bởi vì nhìn các ngươi hổn hển muốn bới móc, Bổn thiếu chủ đã biết rõ, Long Hổ Phong Vân Hội lần này coi như thành công.
- Hừ, khua môi múa mép như lò xo.
Long Bá Tương cười lạnh nói.
- Ngươi dám nói cái này không phải ngươi sớm an bài sao? Ta cũng không tin, tùy tiện tìm một đan phương không trọn vẹn, sẽ trùng hợp có thể bổ toàn bộ như vậy? Cái này cũng quá thần thoại đi à nha? Ngươi cảm thấy tán tu đều là người ngu? Dễ dàng bị lừa như vậy? Tùy ngươi bài bố?
- Long Bá Tương, đây cũng không phải là lần đầu tiên a.
Vô Song Đại Đế bỗng nhiên cất cao giọng nói.
- Nếu như hiện tại Mạch mỗ đuổi ngươi đi, ngươi nhất định sẽ không phục. Bất quá, ngươi hãm hại Thiếu chủ nhà ta như vậy, năm lần bảy lượt khó xử Thiếu chủ, tha cho ngươi là không được.
Long Bá Tương cười ha ha:
- Mạch Vô Song, ngươi ngày xưa, ta còn kính ngươi ba phần. Ngươi thân là tán tu, lại làm tay sai cho người, ngươi không dung được ta, ngươi cảm thấy Long mỗ sẽ để ý sao?
Long Bá Tương này tâm có thể tru.
Hắn nhục nhã Vô Song Đại Đế như vậy, thứ nhất là muốn đả kích Khổng Tước Thánh Sơn. Thứ hai, cũng là muốn kích thích tâm lý căm thù của đám tán tu.
Nói gần nói xa tràn đầy ám chỉ cùng kích động, ngươi xem nhân vật cự đầu của tán tu giới các ngươi, lại làm tay sai cho Khổng Tước Thánh Sơn Chân thiếu chủ, đây là sỉ nhục của tán tu giới các ngươi. Vậy mà những kẻ đần các ngươi còn ủng hộ Chân thiếu chủ này như vậy, các ngươi đều bị hắn lừa gạt rồi.
Không thể không nói, Long Bá Tương nói chuyện, rất có tính kích động.
Sắc mặt của Vô Song Đại Đế trầm xuống, hắn cũng coi như người bảo trì bình thản. Biết chắc ý đồ của Long Bá Tương, nếu như lúc này mình thất thố, tất sẽ hư mất đại sự của Thiếu chủ.
Nhưng Giang Trần lại nhướng mày, tiến lên một bước, đi tới trước Vô Song Đại Đế, lạnh nhạt nhìn Long Bá Tương:
- Họ Long, đây đã là lần thứ ba ngươi phạm Khổng Tước Thánh Sơn ta. Hai lần trước ngươi giương oai, Bổn thiếu chủ kính ngươi là khách, nhẫn ngươi nhất thời. Lần này, ngươi lại làm trầm trọng thêm, nhục khách khanh Thái Thượng trưởng lão của Khổng Tước Thánh Sơn ta, Chân mỗ như thế nào dung được ngươi?
- Tiêu Vân Tiêu Phong, khu trục họ Long này ra ngoài. Trong thời gian hạn định không có lập tức cút khỏi Lưu Ly Vương Thành, giết chết bất luận tội.
Giang Trần nhìn chung quanh một vòng:
- Bổn thiếu chủ gần đây chú ý người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người phạm Khổng Tước Thánh Sơn ta, dù xa cũng tru, họ Long, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Hai lần trước Long Bá Tương giương oai, Giang Trần một mực không trở mặt với hắn, cái này để cho hắn sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy Chân thiếu chủ này mới thượng vị, ở khí phách kém một chút. Không có khả năng cùng mình trở mặt. Hơn nữa Thiên Long Phái hắn gần đây làm việc cố chấp, tự cho là đúng.
Lại không nghĩ rằng, mình rốt cuộc đánh giá sai lực lượng của Khổng Tước Thánh Sơn. Chân thiếu chủ này bỗng nhiên trở mặt rồi. Cái này để cho Long Bá Tương có chút trở tay không kịp.
- Chân thiếu chủ, ngươi dám khu trục bổn đế?
Trong mắt Long Bá Tương lóe ra hung quang.
Giang Trần nhàn nhạt liếc nhìn Vô Song Đại Đế:
- Mạch lão ca, ngươi cùng Tiêu Vân Tiêu Phong lược trận. Nếu như họ Long này không cảm thấy được, không tiếc bất cứ giá nào, chém giết.
Giang Trần căn bản không nói nhảm với Long Bá Tương, sát phạt quyết đoán, hạ lệnh.
Hòe Sơn Nhị Tiêu vốn cũng không phải thiện nam tín nữ gì, hơn nữa có Khổng Tước Thánh Sơn làm chỗ dựa, nơi nào sẽ chần chờ, nhe răng cười cười, phóng tới Long Bá Tương:
- Họ Long, lỗ tai điếc sao? Là muốn huynh đệ chúng ta động thủ? Hay là ngươi tự giác một chút, ngoan ngoãn xéo đi?
Long Bá Tương nhìn thấy Hòe Sơn Nhị Tiêu hùng hổ, nhìn lại Vô Song Đại Đế thần sắc bất thiện. Tuy thực lực của hắn không tệ, nhưng mà đồng thời bị ba Đại Đế nhìn chằm chằm, hơn nữa còn ở trên địa bàn của người ta, trong lúc nhất thời, cũng không dám bướng bỉnh.
Cười lạnh quét một vòng:
- Nhiều Nhất phẩm tông môn như vậy, liền không ai nói câu công đạo sao? Bọn ngươi đều khiếp dưới dâm uy của họ Chân này? Nếu như đều là người nhu nhược như vậy, Nhân loại cương vực này, về sau đã thành nhà của hắn?
Long Bá Tương còn muốn kích động cảm xúc của mọi người.
Bất quá lúc này, lại không có ai đứng ra thay hắn nói chuyện. Một là mọi người không muốn ở trong lúc mấu chốt này đắc tội Giang Trần. Dù sao bàn về đạo lý, việc này không phải Chân thiếu chủ đuối lý, mà là Long Bá Tương miệng quá thối.
Ngươi muốn tìm Chân thiếu chủ phiền toái, thì tìm Chân thiếu chủ phiền toái, sao lại mắng Vô Song Đại Đế vào? Đắc tội Vô Song Đại Đế, chẳng khác nào đắc tội Hòe Sơn Nhị Tiêu, đắc tội nhóm lớn tán tu Đại Đế ở đây.
Còn nữa, Long Bá Tương này làm người, cũng không phải thiện nam tín nữ gì, xưa nay hoành hành ngang ngược, ngày hôm qua trên đại hội đấu giá, còn trở mặt với Đông Diệp Đại Sư, uy hiếp người ta.
Loại người này, mặc dù xui xẻo, cũng không có người sinh ra đồng tình.
Đại biểu những Nhất phẩm tông môn kia, có người cười lạnh, có người biểu lộ đạm mạc, có người bỏ mặc, lại không ai đứng ra.
Long Bá Tương mặt mo đỏ bừng, trên mặt nóng rát, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Một loại nhục nhã trước nay chưa có xông lên đầu.
- Mà thôi mà thôi, Thiên Long Phái ta cầu qua ai chứ? Họ Chân, đây là địa bàn của ngươi, để cho ngươi càn rỡ. Ta cũng không tin, Thượng Bát Vực này, ngươi một tiểu tử miệng còn hôi sữa, thật có thể một tay che trời? Hôm nay chịu nhục nhã, ngày sau nhất định gấp 10 lần hoàn trả.
Long Bá Tương qua loa nói vài câu ngoan thoại, mặt đen lên chật vật rời đi.
- Tiêu Vân Tiêu Phong, các ngươi theo dõi hắn. Thẳng đến hắn ly khai khu vực của Lưu Ly Vương Thành mới thôi. Nếu như có lưu lại, không nên khách khí, giết.
Giang Trần hạ lệnh.
- Vâng.
Hòe Sơn Nhị Tiêu lĩnh mệnh.
Giang Trần lôi lệ phong hành, vừa ra tay, liền chấn nhiếp tất cả mọi người ở hiện trường.
Mọi người thấy Long Bá Tương không ai bì nổi, ở trước mặt Chân thiếu chủ, cũng chật vật không chịu nổi, trong nội tâm đối với người trẻ tuổi thâm bất khả trắc này, cũng sinh ra một loại cảm giác khó nói lên lời, có kiêng kị, có bội phục...
- Chư vị, thế giới võ đạo, tranh luận là khó tránh khỏi. Chân mỗ ta làm việc, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn tất cả mọi người tán thành. Các ngươi cảm thấy vừa rồi vấn đề kia là Chân mỗ sớm an bài, trong lòng có nghi hoặc, có thể nói ra, Chân mỗ không ngại. Bất quá, giống như Long Bá Tương, ác ý vũ nhục, hãm hại người Khổng Tước Thánh Sơn ta, ta là cái thứ nhất không đáp ứng.
- Chân thiếu chủ, không phải Long mỗ muốn bới móc, ngươi giả tạo có chút không có thành ý a.
Giang Trần đạm mạc cười cười:
- Nhị vị, các ngươi làm như vậy đơn giản là muốn chọc giận Bổn thiếu chủ, trên thực tế Bổn thiếu chủ chẳng những không giận, ngược lại rất vui vẻ. Các ngươi biết tại sao không? Bởi vì nhìn các ngươi hổn hển muốn bới móc, Bổn thiếu chủ đã biết rõ, Long Hổ Phong Vân Hội lần này coi như thành công.
- Hừ, khua môi múa mép như lò xo.
Long Bá Tương cười lạnh nói.
- Ngươi dám nói cái này không phải ngươi sớm an bài sao? Ta cũng không tin, tùy tiện tìm một đan phương không trọn vẹn, sẽ trùng hợp có thể bổ toàn bộ như vậy? Cái này cũng quá thần thoại đi à nha? Ngươi cảm thấy tán tu đều là người ngu? Dễ dàng bị lừa như vậy? Tùy ngươi bài bố?
- Long Bá Tương, đây cũng không phải là lần đầu tiên a.
Vô Song Đại Đế bỗng nhiên cất cao giọng nói.
- Nếu như hiện tại Mạch mỗ đuổi ngươi đi, ngươi nhất định sẽ không phục. Bất quá, ngươi hãm hại Thiếu chủ nhà ta như vậy, năm lần bảy lượt khó xử Thiếu chủ, tha cho ngươi là không được.
Long Bá Tương cười ha ha:
- Mạch Vô Song, ngươi ngày xưa, ta còn kính ngươi ba phần. Ngươi thân là tán tu, lại làm tay sai cho người, ngươi không dung được ta, ngươi cảm thấy Long mỗ sẽ để ý sao?
Long Bá Tương này tâm có thể tru.
Hắn nhục nhã Vô Song Đại Đế như vậy, thứ nhất là muốn đả kích Khổng Tước Thánh Sơn. Thứ hai, cũng là muốn kích thích tâm lý căm thù của đám tán tu.
Nói gần nói xa tràn đầy ám chỉ cùng kích động, ngươi xem nhân vật cự đầu của tán tu giới các ngươi, lại làm tay sai cho Khổng Tước Thánh Sơn Chân thiếu chủ, đây là sỉ nhục của tán tu giới các ngươi. Vậy mà những kẻ đần các ngươi còn ủng hộ Chân thiếu chủ này như vậy, các ngươi đều bị hắn lừa gạt rồi.
Không thể không nói, Long Bá Tương nói chuyện, rất có tính kích động.
Sắc mặt của Vô Song Đại Đế trầm xuống, hắn cũng coi như người bảo trì bình thản. Biết chắc ý đồ của Long Bá Tương, nếu như lúc này mình thất thố, tất sẽ hư mất đại sự của Thiếu chủ.
Nhưng Giang Trần lại nhướng mày, tiến lên một bước, đi tới trước Vô Song Đại Đế, lạnh nhạt nhìn Long Bá Tương:
- Họ Long, đây đã là lần thứ ba ngươi phạm Khổng Tước Thánh Sơn ta. Hai lần trước ngươi giương oai, Bổn thiếu chủ kính ngươi là khách, nhẫn ngươi nhất thời. Lần này, ngươi lại làm trầm trọng thêm, nhục khách khanh Thái Thượng trưởng lão của Khổng Tước Thánh Sơn ta, Chân mỗ như thế nào dung được ngươi?
- Tiêu Vân Tiêu Phong, khu trục họ Long này ra ngoài. Trong thời gian hạn định không có lập tức cút khỏi Lưu Ly Vương Thành, giết chết bất luận tội.
Giang Trần nhìn chung quanh một vòng:
- Bổn thiếu chủ gần đây chú ý người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người phạm Khổng Tước Thánh Sơn ta, dù xa cũng tru, họ Long, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Hai lần trước Long Bá Tương giương oai, Giang Trần một mực không trở mặt với hắn, cái này để cho hắn sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy Chân thiếu chủ này mới thượng vị, ở khí phách kém một chút. Không có khả năng cùng mình trở mặt. Hơn nữa Thiên Long Phái hắn gần đây làm việc cố chấp, tự cho là đúng.
Lại không nghĩ rằng, mình rốt cuộc đánh giá sai lực lượng của Khổng Tước Thánh Sơn. Chân thiếu chủ này bỗng nhiên trở mặt rồi. Cái này để cho Long Bá Tương có chút trở tay không kịp.
- Chân thiếu chủ, ngươi dám khu trục bổn đế?
Trong mắt Long Bá Tương lóe ra hung quang.
Giang Trần nhàn nhạt liếc nhìn Vô Song Đại Đế:
- Mạch lão ca, ngươi cùng Tiêu Vân Tiêu Phong lược trận. Nếu như họ Long này không cảm thấy được, không tiếc bất cứ giá nào, chém giết.
Giang Trần căn bản không nói nhảm với Long Bá Tương, sát phạt quyết đoán, hạ lệnh.
Hòe Sơn Nhị Tiêu vốn cũng không phải thiện nam tín nữ gì, hơn nữa có Khổng Tước Thánh Sơn làm chỗ dựa, nơi nào sẽ chần chờ, nhe răng cười cười, phóng tới Long Bá Tương:
- Họ Long, lỗ tai điếc sao? Là muốn huynh đệ chúng ta động thủ? Hay là ngươi tự giác một chút, ngoan ngoãn xéo đi?
Long Bá Tương nhìn thấy Hòe Sơn Nhị Tiêu hùng hổ, nhìn lại Vô Song Đại Đế thần sắc bất thiện. Tuy thực lực của hắn không tệ, nhưng mà đồng thời bị ba Đại Đế nhìn chằm chằm, hơn nữa còn ở trên địa bàn của người ta, trong lúc nhất thời, cũng không dám bướng bỉnh.
Cười lạnh quét một vòng:
- Nhiều Nhất phẩm tông môn như vậy, liền không ai nói câu công đạo sao? Bọn ngươi đều khiếp dưới dâm uy của họ Chân này? Nếu như đều là người nhu nhược như vậy, Nhân loại cương vực này, về sau đã thành nhà của hắn?
Long Bá Tương còn muốn kích động cảm xúc của mọi người.
Bất quá lúc này, lại không có ai đứng ra thay hắn nói chuyện. Một là mọi người không muốn ở trong lúc mấu chốt này đắc tội Giang Trần. Dù sao bàn về đạo lý, việc này không phải Chân thiếu chủ đuối lý, mà là Long Bá Tương miệng quá thối.
Ngươi muốn tìm Chân thiếu chủ phiền toái, thì tìm Chân thiếu chủ phiền toái, sao lại mắng Vô Song Đại Đế vào? Đắc tội Vô Song Đại Đế, chẳng khác nào đắc tội Hòe Sơn Nhị Tiêu, đắc tội nhóm lớn tán tu Đại Đế ở đây.
Còn nữa, Long Bá Tương này làm người, cũng không phải thiện nam tín nữ gì, xưa nay hoành hành ngang ngược, ngày hôm qua trên đại hội đấu giá, còn trở mặt với Đông Diệp Đại Sư, uy hiếp người ta.
Loại người này, mặc dù xui xẻo, cũng không có người sinh ra đồng tình.
Đại biểu những Nhất phẩm tông môn kia, có người cười lạnh, có người biểu lộ đạm mạc, có người bỏ mặc, lại không ai đứng ra.
Long Bá Tương mặt mo đỏ bừng, trên mặt nóng rát, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Một loại nhục nhã trước nay chưa có xông lên đầu.
- Mà thôi mà thôi, Thiên Long Phái ta cầu qua ai chứ? Họ Chân, đây là địa bàn của ngươi, để cho ngươi càn rỡ. Ta cũng không tin, Thượng Bát Vực này, ngươi một tiểu tử miệng còn hôi sữa, thật có thể một tay che trời? Hôm nay chịu nhục nhã, ngày sau nhất định gấp 10 lần hoàn trả.
Long Bá Tương qua loa nói vài câu ngoan thoại, mặt đen lên chật vật rời đi.
- Tiêu Vân Tiêu Phong, các ngươi theo dõi hắn. Thẳng đến hắn ly khai khu vực của Lưu Ly Vương Thành mới thôi. Nếu như có lưu lại, không nên khách khí, giết.
Giang Trần hạ lệnh.
- Vâng.
Hòe Sơn Nhị Tiêu lĩnh mệnh.
Giang Trần lôi lệ phong hành, vừa ra tay, liền chấn nhiếp tất cả mọi người ở hiện trường.
Mọi người thấy Long Bá Tương không ai bì nổi, ở trước mặt Chân thiếu chủ, cũng chật vật không chịu nổi, trong nội tâm đối với người trẻ tuổi thâm bất khả trắc này, cũng sinh ra một loại cảm giác khó nói lên lời, có kiêng kị, có bội phục...
- Chư vị, thế giới võ đạo, tranh luận là khó tránh khỏi. Chân mỗ ta làm việc, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn tất cả mọi người tán thành. Các ngươi cảm thấy vừa rồi vấn đề kia là Chân mỗ sớm an bài, trong lòng có nghi hoặc, có thể nói ra, Chân mỗ không ngại. Bất quá, giống như Long Bá Tương, ác ý vũ nhục, hãm hại người Khổng Tước Thánh Sơn ta, ta là cái thứ nhất không đáp ứng.
/3612
|