́ đại đế tề tụ. (1)
- Trận pháp này nhất định là truyền thừa từ thượng cổ, hơn nữa kiến trúc của hoàng cung này hẳn là trùng kiến trên di chỉ thượng cổ. Cho nên địa thế của hoàng cung dựa vào trận pháp. Trận pháp này không đơn giản là chỉ có mê trận, lại còn có khốn trận. Nếu như xông vào, thực không biết nông sâu, lại thêm khinh thường, thực sự có khả năng khiến cho cường giả Đế cảnh như các ngươi chịu thiệt.
Trận pháp thượng cổ, thủ bút thượng cổ không tầm thường chút nào.
Bọn họ có thể không sợ người Xích Đỉnh trung vực, nhưng bọn họ cũng không dám coi rẻ truyền thừa thượng cổ trong Xích Đỉnh trung vực. Chỉ cần liên quan tới thượng cổ đều không tầm thường.
Bởi vì thời kỳ thượng cổ, hoàn toàn khác với hiện tại. Bát vực cũng chưa chắc là hạch tâm của nhân loại, mà Xích Đỉnh trung vực cũng chưa hẳn đã là nơi xa xôi, nghèo nàn.
Cho dù Xích Đỉnh trung vực là nơi xa xôi ở thời kỳ thượng cổ, vậy thì truyền thừa thượng cổ cũng đủ để tạo thành uy hiếp với cao thủ hiện tại.
Nghe thấy Giang Trần nói như vậy Thương Hải đại đế thu hồi sự khinh thị trong lòng.
Đối với Giang Trần Thương Hải đại đế có một loại kính sợ bản năng, nhưng loại kính sợ này lại hình thành rất nhiều cảm giác tin phục hiện tại.
Giang Trần thiếu chủ chính là nhân vật ngay cả Tu La đại đế cũng phải kinh ngạc, thực sự làm cho Thương Hải đại đế không có biện pháp không tin người ta.
Sau nửa canh giờ, chém giết bên ngoài trận pháp cuối cùng cũng kết thúc. Thế lực ba đại tông môn rốt cuộc cũng chiếm ưu thế, đem toàn bộ cao thủ đại nội và Ngự lâm quân hoàng thất chém giết toàn bộ.
- Thiếu chủ, đã giải quyết toàn bộ. Chúng ta trực tiếp giết vào hoàng cung hay là tiếp tục để cho ba đại tông môn đi tiên phong?
Tiêu Vân tới phục mệnh.
Đi theo Tiêu Vân tới còn có tông chủ ba đại tông môn.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Vân, tông chủ ba đại tông môn vẻ mặt đau khổ. Trận chiến vừa rồi tuy rằng ba dại tông môn bọn họ không thể nói là tổn thất thương vong thảm trọng, thế nhưng cũng đã tới tình trạng kiệt sức, hơn nữa quả thực cũng có thương vong không nhỏ.
Hiện tại nếu như lại để cho ba đại tông môn bọn họ xông lên, đánh trận pháp trong nội viện, vậy thực sự có khả năng khiến cho ba đại tông môn bọn họ toàn quân bị diệt.
- Ha ha, ba đại tông môn khổ chiến một phen, đang mỏi mệt. Hiện tại để cho bọn họ xông lên cũng chẳng khác nào bảo bọn họ chịu chết.
Giang Trần cười nhạt một tiếng nhìn ba tông chủ, nói:
- Các ngươi yên tâm, thành ý của các ngươi bổn thiếu chủ đã nhìn thấy.
Ba đại tông chủ nghe thấy những lời này trong lòng cảm thấy ấm áp. Đầu thời trong đầu không nhịn được mà có suy nghĩ, Giang Trần thiếu chủ này cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, không bất cận nhân tình như vậy.
Ít nhất người ta nói những lời này biết lạnh biết nóng, không có đẩy bọn họ vào trong hố lửa, đi chịu chết.
- Ba tông các ngươi trước tiên nghỉ ngơi tại chỗ một chút. Đợi tới khi trận pháp nội viện bị phá vỡ, việc giải quyết hậu quả còn cần đại quân ba đại tông môn các ngươi đi kết thúc.
Ba đại tông chủ gật đầu, đều nhao nhao gật đầu, vẻ vui mừng hiện rõ lên nét mặt. Bọn họ không sợ giết người mà là sợ phá trận.
Người với người chém giết, đao quang kiếm ảnh, huyết nhục bay tán loạn, đó đều là chém giết có thể thấy được.
Thứ bọn họ sợ hãi chính là chém giết với trận pháp, trùng kích trận pháp, bọn họ không có bất kỳ tâm đắc nào về trận pháp, hoàn toàn là dựa vào lực lượng mạnh mẽ phá trận. Loại đấu pháp này chẳng những hiệu quả thấp, hơn nữa thương vong rất thảm trọng.
Cho nên nghe Giang Trần nói chỉ cần bọn họ kết thúc, không cần bọn họ phá trận, cả đám đều như trút được gánh nặng, thở dài một hơi.
Hoàng thất hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, một khi thực sự phá vỡ trận pháp, ba đại tông môn bọn họ liên thủ, càn quét hoàng cung quả thực tuyệt đối không thành vấn đề.
Ngay lúc này, trong trận pháp bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng.
Hư không đột nhiên có người kêu lên.
- Giang Trần tiểu tử, một dư nghiệt Đan Kiền Cung như ngươi không biết dùng thủ đoạn gì mà ôm đùi Lưu Ly vương thành. Nói cho cùng bất quá cũng chỉ là chó nhà có tang mà thôi, hôm nay lại tới Xích Đỉnh trung vực chúng ta hung hăng càn quấy cái rắm a.
Thanh âm này cực kỳ khoa trương, tràn ngập vẻ châm chọc.
Giang Trần nhướng mày, mà Thương Hải đại đế và Tiêu Vân càng thêm giận tím mặt.
- Thiếu chủ, đám người này dám vô lễ như vậy, thuộc hạ xin dẫn theo một đám tinh anh trực tiếp giết vào trong. Chém xuống cái đầu chó của Xích Đỉnh hoàng đế.
Thương Hải đại đế lần nữa xin chiến.
- Thiếu chủ, ta đi.
Tiêu Vân càng thêm trực tiếp.
- Hừ, thủ đoạn vụng về bực này, hẳn bọn họ cảm thấy bổn thiếu chủ dễ bị chọc giận như vậy sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Bọn chúng càng như vậy, càng làm kiên định quyết tâm huyết tẩy nơi này của ta.
Giang Trần lạnh nhạt nói, toàn thân tản ra sát khí cường đại.
- Giang Trần cẩu tặc, đến đây mà xem, những thứ này đều vơ vét từ Đan Kiền Cung tới. Đều là thứ tốt đoạt từ trên tay người chết của Đan Kiền Cung, các ngươi không phải cuồng sao? Ngươi tiếp tục cuồng đi? Có gan thì tới lấy những vật này về.
- Còn nữa, dường như nữ đệ tử Đan Kiền Cung các ngươi không ít a. Chậc chậc, nhóm người kia năm đó toàn bộ chế thành nữ nô, hầu hạ hoàng thất ta, sai bảo thoải mái tới cỡ nào a... Ha ha ha, không biết bên trong có thân nhân của ngươi hay không?
Thanh âm khiêu khích này không chỉ có một người. Loại thanh âm này cực kỳ ngả ngớn, giống như lưu manh đầu đường đang chửi bới nhau vậy, hạ lưu vô cùng.
Ngay cả những người của Đan Kiền Cung nghe vậy cũng không lột tai, trợn mắt, nắm chặt tay.
Giang Trần ở Đan Kiền Cung không có sắp xếp thân nhân vào trong, thế nhưng những người Đan Kiền Cung này đều có thân nhân ở Đan Kiền Cung.
Cho nên nghe thấy mấy lời khiêu khích này, Giang Trần không có bị chọc giận, ngược lại những người Đan Kiền Cung này, cả đám đều bị người của Xích Đỉnh quốc nhắc tới chuyện cũ thương tâm năm đó, cả đám đều bị chọc giận.
- Giang Trần sư huynh, những hỗn đản này quả thực vô lễ vô cùng. Chúng ta còn chờ cái gì? Giết đi vào, bắt bọn chúng ra, băm vằm thành vạn đoạn.
- Đúng, những súc sinh này quả thực heo chó không bằng. Không băm vằm bọn chúng thành mười mấy khúc, lửa giận trong lòng khó có thể dẹp loạn được.
- Sư huynh, hạ lệnh đi. Chúng ta huyết chiến mà tới, cho dù chết cũng không oán không hối.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Người bọn chúng khiêu khích là ta, ta còn không có giận, các ngươi sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
Đan Trì cung chủ cũng lên tiếng:
- Tất cả im miệng, Giang Trần sư huynh các ngươi làm việc, từ trước tới nay đều có chừng mực, các ngươi gấp cái gì.
Trong trận pháp, các loại thanh âm khiêu khích liên tiếp vang lên.
Quách lão ở bên cạnh cũng cười lạnh nói:
- Hóa ra Chân thiếu chủ làm cho thiên hạ khiếp sợ bất quá cũng chỉ là kẻ hèn nhát, đồ bỏ đi mà thôi.
Giang Trần nhìn lão nhân này, nở nụ cười khinh miệt nói:
- Người Xích Đỉnh hoàng thất hóa ra đều ngu ngốc như vậy sao?
- Trận pháp này nhất định là truyền thừa từ thượng cổ, hơn nữa kiến trúc của hoàng cung này hẳn là trùng kiến trên di chỉ thượng cổ. Cho nên địa thế của hoàng cung dựa vào trận pháp. Trận pháp này không đơn giản là chỉ có mê trận, lại còn có khốn trận. Nếu như xông vào, thực không biết nông sâu, lại thêm khinh thường, thực sự có khả năng khiến cho cường giả Đế cảnh như các ngươi chịu thiệt.
Trận pháp thượng cổ, thủ bút thượng cổ không tầm thường chút nào.
Bọn họ có thể không sợ người Xích Đỉnh trung vực, nhưng bọn họ cũng không dám coi rẻ truyền thừa thượng cổ trong Xích Đỉnh trung vực. Chỉ cần liên quan tới thượng cổ đều không tầm thường.
Bởi vì thời kỳ thượng cổ, hoàn toàn khác với hiện tại. Bát vực cũng chưa chắc là hạch tâm của nhân loại, mà Xích Đỉnh trung vực cũng chưa hẳn đã là nơi xa xôi, nghèo nàn.
Cho dù Xích Đỉnh trung vực là nơi xa xôi ở thời kỳ thượng cổ, vậy thì truyền thừa thượng cổ cũng đủ để tạo thành uy hiếp với cao thủ hiện tại.
Nghe thấy Giang Trần nói như vậy Thương Hải đại đế thu hồi sự khinh thị trong lòng.
Đối với Giang Trần Thương Hải đại đế có một loại kính sợ bản năng, nhưng loại kính sợ này lại hình thành rất nhiều cảm giác tin phục hiện tại.
Giang Trần thiếu chủ chính là nhân vật ngay cả Tu La đại đế cũng phải kinh ngạc, thực sự làm cho Thương Hải đại đế không có biện pháp không tin người ta.
Sau nửa canh giờ, chém giết bên ngoài trận pháp cuối cùng cũng kết thúc. Thế lực ba đại tông môn rốt cuộc cũng chiếm ưu thế, đem toàn bộ cao thủ đại nội và Ngự lâm quân hoàng thất chém giết toàn bộ.
- Thiếu chủ, đã giải quyết toàn bộ. Chúng ta trực tiếp giết vào hoàng cung hay là tiếp tục để cho ba đại tông môn đi tiên phong?
Tiêu Vân tới phục mệnh.
Đi theo Tiêu Vân tới còn có tông chủ ba đại tông môn.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Vân, tông chủ ba đại tông môn vẻ mặt đau khổ. Trận chiến vừa rồi tuy rằng ba dại tông môn bọn họ không thể nói là tổn thất thương vong thảm trọng, thế nhưng cũng đã tới tình trạng kiệt sức, hơn nữa quả thực cũng có thương vong không nhỏ.
Hiện tại nếu như lại để cho ba đại tông môn bọn họ xông lên, đánh trận pháp trong nội viện, vậy thực sự có khả năng khiến cho ba đại tông môn bọn họ toàn quân bị diệt.
- Ha ha, ba đại tông môn khổ chiến một phen, đang mỏi mệt. Hiện tại để cho bọn họ xông lên cũng chẳng khác nào bảo bọn họ chịu chết.
Giang Trần cười nhạt một tiếng nhìn ba tông chủ, nói:
- Các ngươi yên tâm, thành ý của các ngươi bổn thiếu chủ đã nhìn thấy.
Ba đại tông chủ nghe thấy những lời này trong lòng cảm thấy ấm áp. Đầu thời trong đầu không nhịn được mà có suy nghĩ, Giang Trần thiếu chủ này cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, không bất cận nhân tình như vậy.
Ít nhất người ta nói những lời này biết lạnh biết nóng, không có đẩy bọn họ vào trong hố lửa, đi chịu chết.
- Ba tông các ngươi trước tiên nghỉ ngơi tại chỗ một chút. Đợi tới khi trận pháp nội viện bị phá vỡ, việc giải quyết hậu quả còn cần đại quân ba đại tông môn các ngươi đi kết thúc.
Ba đại tông chủ gật đầu, đều nhao nhao gật đầu, vẻ vui mừng hiện rõ lên nét mặt. Bọn họ không sợ giết người mà là sợ phá trận.
Người với người chém giết, đao quang kiếm ảnh, huyết nhục bay tán loạn, đó đều là chém giết có thể thấy được.
Thứ bọn họ sợ hãi chính là chém giết với trận pháp, trùng kích trận pháp, bọn họ không có bất kỳ tâm đắc nào về trận pháp, hoàn toàn là dựa vào lực lượng mạnh mẽ phá trận. Loại đấu pháp này chẳng những hiệu quả thấp, hơn nữa thương vong rất thảm trọng.
Cho nên nghe Giang Trần nói chỉ cần bọn họ kết thúc, không cần bọn họ phá trận, cả đám đều như trút được gánh nặng, thở dài một hơi.
Hoàng thất hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, một khi thực sự phá vỡ trận pháp, ba đại tông môn bọn họ liên thủ, càn quét hoàng cung quả thực tuyệt đối không thành vấn đề.
Ngay lúc này, trong trận pháp bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng.
Hư không đột nhiên có người kêu lên.
- Giang Trần tiểu tử, một dư nghiệt Đan Kiền Cung như ngươi không biết dùng thủ đoạn gì mà ôm đùi Lưu Ly vương thành. Nói cho cùng bất quá cũng chỉ là chó nhà có tang mà thôi, hôm nay lại tới Xích Đỉnh trung vực chúng ta hung hăng càn quấy cái rắm a.
Thanh âm này cực kỳ khoa trương, tràn ngập vẻ châm chọc.
Giang Trần nhướng mày, mà Thương Hải đại đế và Tiêu Vân càng thêm giận tím mặt.
- Thiếu chủ, đám người này dám vô lễ như vậy, thuộc hạ xin dẫn theo một đám tinh anh trực tiếp giết vào trong. Chém xuống cái đầu chó của Xích Đỉnh hoàng đế.
Thương Hải đại đế lần nữa xin chiến.
- Thiếu chủ, ta đi.
Tiêu Vân càng thêm trực tiếp.
- Hừ, thủ đoạn vụng về bực này, hẳn bọn họ cảm thấy bổn thiếu chủ dễ bị chọc giận như vậy sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Bọn chúng càng như vậy, càng làm kiên định quyết tâm huyết tẩy nơi này của ta.
Giang Trần lạnh nhạt nói, toàn thân tản ra sát khí cường đại.
- Giang Trần cẩu tặc, đến đây mà xem, những thứ này đều vơ vét từ Đan Kiền Cung tới. Đều là thứ tốt đoạt từ trên tay người chết của Đan Kiền Cung, các ngươi không phải cuồng sao? Ngươi tiếp tục cuồng đi? Có gan thì tới lấy những vật này về.
- Còn nữa, dường như nữ đệ tử Đan Kiền Cung các ngươi không ít a. Chậc chậc, nhóm người kia năm đó toàn bộ chế thành nữ nô, hầu hạ hoàng thất ta, sai bảo thoải mái tới cỡ nào a... Ha ha ha, không biết bên trong có thân nhân của ngươi hay không?
Thanh âm khiêu khích này không chỉ có một người. Loại thanh âm này cực kỳ ngả ngớn, giống như lưu manh đầu đường đang chửi bới nhau vậy, hạ lưu vô cùng.
Ngay cả những người của Đan Kiền Cung nghe vậy cũng không lột tai, trợn mắt, nắm chặt tay.
Giang Trần ở Đan Kiền Cung không có sắp xếp thân nhân vào trong, thế nhưng những người Đan Kiền Cung này đều có thân nhân ở Đan Kiền Cung.
Cho nên nghe thấy mấy lời khiêu khích này, Giang Trần không có bị chọc giận, ngược lại những người Đan Kiền Cung này, cả đám đều bị người của Xích Đỉnh quốc nhắc tới chuyện cũ thương tâm năm đó, cả đám đều bị chọc giận.
- Giang Trần sư huynh, những hỗn đản này quả thực vô lễ vô cùng. Chúng ta còn chờ cái gì? Giết đi vào, bắt bọn chúng ra, băm vằm thành vạn đoạn.
- Đúng, những súc sinh này quả thực heo chó không bằng. Không băm vằm bọn chúng thành mười mấy khúc, lửa giận trong lòng khó có thể dẹp loạn được.
- Sư huynh, hạ lệnh đi. Chúng ta huyết chiến mà tới, cho dù chết cũng không oán không hối.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Người bọn chúng khiêu khích là ta, ta còn không có giận, các ngươi sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
Đan Trì cung chủ cũng lên tiếng:
- Tất cả im miệng, Giang Trần sư huynh các ngươi làm việc, từ trước tới nay đều có chừng mực, các ngươi gấp cái gì.
Trong trận pháp, các loại thanh âm khiêu khích liên tiếp vang lên.
Quách lão ở bên cạnh cũng cười lạnh nói:
- Hóa ra Chân thiếu chủ làm cho thiên hạ khiếp sợ bất quá cũng chỉ là kẻ hèn nhát, đồ bỏ đi mà thôi.
Giang Trần nhìn lão nhân này, nở nụ cười khinh miệt nói:
- Người Xích Đỉnh hoàng thất hóa ra đều ngu ngốc như vậy sao?
/3612
|