̉ng lão Thiên Hà cung.
Tuy rằng bị ba đầu cự mãng này vây khốn, nhưng mà trên người Đan Phi có độn không phù cường đại, nếu như muốn bỏ chạy, tuy rằng uy thế của ba đầu cự mãng này mạnh, cũng chưa chắc có thể giữ lại được nàng
Dù sao, độn không phù mà lúc trước Khổng Tước đại đế đưa cho nàng, từng chính miệng nói qua với nàng, chỉ cần không gặp phải cường giả Đế cảnh lợi hại, độn không phù này cũng không tới mức bị người ta hạn chết.
Cũng có thể nói là, cấp bậc của tấm độn không phù này rất cao. Triệu mãng này tuy rằng lợi hại, nhưng hiển nhiên ngay cả cường giả Hoàng cảnh cũng không được tính, chứ đừng nói là Đế cảnh.
Đan Phi muốn đi cũng có thể đi được.
Chỉ là Đan Phi lại lo lắng những nữ tử thế tục phía dưới.
Trán đổ mồ hôi đầm đìa, ba đầu cự mãng này giống như cự long từ trong biển rộng nhảy lên, tạo thành uy áp đáng sợ giống như cơn sóng, khiến cho nàng cơ hồ không có cách nào chống đỡ được quá lâu.
- Không thể tiếp tục do dự được nữa.
Đan Phi ý thức được chênh lệch của mình và Triệu Mãng, biết rõ hôm nay nhất định phải lựa chọn.
Không đi, chính là lưu lại cùng chết với những nữ tử thế tục kia. Hơn nữa chưa hẳn đã có thể thống khoái mà chết. Triệu Mãng này nhất định cũng giống như Tần Thập Tam kia, trước khi giết nàng, chỉ sợ không biết sẽ khiến cho nàng chịu bao nhiêu đau đớn.
Đan Phi không sợ chết, nhưng nghĩ tới kết cục khi rơi vào trong tay đối phương, Đan Phi không dám nghĩ tiếp.
- Thiên Hà cung...
Đan Phi hung hăng nhớ kỹ tên.
- Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Thiên Hà cung, bổn cô nương nhớ kỹ.
Đan Phi nghĩ tới đây, tay chộp một cái, một đạo Độn Không phù nằm trong tay nàng, muốn kích phát ra.
Chỉ cần kích phát Độn Không phù là có thể lập tức độn không còn bóng dáng.
Thủ quyết trong tay Đan Phi biến ảo, muốn thúc dục đạo độn không phù này. Thế nhưng giờ phút này, trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang giống như thiểm điện đột nhiên bắn tới.
Tay Đan Phi nắm chặt, giống như bị điện giật. Tấm Độn Không phù kia trực tiếp từ trên tay nàng rơi xuống dưới.
Biến cố lần này cũng làm cho Đan Phi chấn động. Nàng căn bản không biết đạo công kích này từ đâu tới, thoáng cái đã đánh rơi đạo Độn Không phù trong tay nàng.
- Triệu Mãng, ngươi quá làm cho vi sư thất vọng rồi. Một nữ tu Thánh Cảnh trung giai ngươi cũng không làm gì được.
Thanh âm âm trầm từ chỗ nào trong hư không truyền ra.
Nghe thanh âm này tựa như là có thể phá kim loại, vô cùng chói tai, làm cho người nghe lập tức cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Nhưng mà Triệu mãng và Lục Dịch nghe xong lời này, lập tức cả kinh thốt lên một tiếng:
- Sư tôn.
Đám mây trên không trung đột nhiên bị xé rách, một đạo quang mang phóng xuống. Một đạo quang mang đáp xuống, một lão giả mặc y bào, tay vung vẩy một chiếc quạt, đôi chân trần to đáp xuống phía dưới.
Người này chính là Khâu trưởng lão của Thiên Hà cung, ở Thiên Hà cung địa vị tuy rằng không tính là cao cấp nhất, thế nhưng cũng coi như là người cực kỳ có quyền lên tiếng.
Không phải vì thực lực bản thân hắn siêu nhiên tới cỡ nào, mà do Triệu Mãng do hắn bồi dưỡng là một đệ tử chân truyền. Mà bởi vì làm đệ tử chân truyền, cho nên địa vị của Khâu trưởng lão này trong tông môn cũng được đề cao rất nhiều.
Lão giả đầu trọc này thân thể mập mạp, đôi mắt nhỏ thủy chung híp lại, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy người này rất dễ nói chuyện.
Nhưng Đan Phi lại rất đề phòng, trực giác nói cho nàng biết. Lão nhân này tuyệt đối không hiền lãnh như mặt mũi bề ngoài như vậy.
Ánh mắt lão giả đầu trọc này mang theo ý tứ đánh giá nồng đậm, đánh giá Đan Phi:
- Tiểu cô nương, tu vi không được tốt lắm, bảo bối lại rất nhiều. Sư thừa ngươi phương nào? Nói cho lão phu nghe một chút.
Triệu Mãng nhìn thấy sư tôn hiện thân cũng thu liễm thần thông chắp tay nói:
- Sư tôn, tiểu ny tử này giết Tần Thập Tam, còn giết đám người dưới tay Tần Thập Tam, mong sư tôn định đoạt.
Trong mắt lão giả đầu trọc này đột nhiên bắn ra một đạo sát ý, nói:
- Cái gì? Tần Thập Tam bị giết sao?
- Đúng vậy, chính là do nữ nhân này giết. Nàng còn tự mình thừa nhận.
Lục Dịch cũng đi lên cáo trạng.
- Tốt, tốt, tốt.
Lão giả đầu trọc này liền kêu ba tiếng tốt, biểu lộ trên mặt vô cùng lạnh lùng, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
Tần Thập Tam cuối cùng cũng có quan hệ thân thích với hắn. Lão giả đầu trọc gọi là Khâu trưởng lão này chưa hẳn đã quan tâm tới chất tử họ hàng xa như Tần Thập Tam này bao nhiêu. Nhưng mà Tần Thập Tam này cuối cùng cũng là vãn bối của hắn, có quan hệ huyết thống với hắn.
Quan trọng nhất chính là, Tần Thập Tam này là thể diện của hắn. Cũng là con cờ mà hắn bố trí tại cấm địa thượng cổ này.
Thế nhưng mà ván cờ này hiện tại lại bị người ta hủy.
- Hãy xưng tên ra, để xem lão phu có biết ngươi hay không.
Ngữ khí của Khâu trưởng lão rõ ràng đã lạnh lùng hơn rất nhiều, không còn vẻ mặt ôn hòa như lúc trước nữa.
- Sư tôn, nữ nhân này dầu muối không ăn. Đệ tử trước đó đã hỏi nàng, nàng không có nói. Hơn nữa nàng còn nói chưa từng nghe qua Thiên Hà cung đại danh đỉnh đỉnh như chúng ta.
- Hừ.
Khâu trưởng lão cũng giận dữ nói:
- Cương vực nhân loại to lớn như vậy, tu sĩ không biết Thiên Hà cung chúng ta quả thực không nhiều lắm. Cô nương, ngươi giết chất tử của ta, cho dù sau lưng ngươi có trưởng bối trong nhà, có sư môn. Thì khoản sổ sách này lão phu tuyệt đối không có khả năng ngồi yên không để ý tới. Ngươi cam chịu số phận đi.
Khâu trưởng lão cười dữ tợn một tiếng. Uy áp cường đại không chút che dấu phóng về phía bên Đan Phi.
Tu vi của Khâu trưởng lão cũng không có tiến vào Đế cảnh, chỉ là tu sĩ Hoàng cảnh cửu trọng. Nhưng mà thực lực bực này áo chế Thánh Cảnh tứ trọng như Đan Phi, đó là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.
- Tiểu nữu, không biết Thiên Hà cung ta? Lão phu cũng muốn nhìn xem, bây giờ ngươi còn cuồng thế nào nữa?
Đan Phi bị uy áp của Khâu trưởng lão bức bách, tình thế tràn ngập nguy cơ.
Tay muốn nắm tấm Độn Không Phù rơi xuống kia, thế nhưng căn bản không có cách nào phân tâm. Thần thức toàn lực thúc dục, chống cự Khâu trưởng lão kia xâm nhập, chỉ là vẫn cố hết sức như cũ.
- Hừ, con muốn mượn Độn không phù bỏ chạy? Nằm mơ đi.
Khâu trưởng lão triệt để lật mặt, cười dữ tợn, nói:
- Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi nhớ kỹ, cái gì gọi là Thiên Hà cung.
- Thiên Hà cung rất lợi hại phải không?
Ngay khi Đan Phi tràn ngập nguy cơ, trong hư không bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm cực kỳ đột ngột.
Đạo thanh âm này tràn ngập dã tính, mang theo vài phần châm chọc và khin thường, cực kỳ bất cần đời, phóng đãng không bị trói buộc. Thanh âm kia rõ ràng có thể nhìn thấy ý tứ châm chọc.
- Người nào?
Sắc mặt Khâu trưởng lão trầm xuống, lập tức nhảy lên trên không trung, bắt đầu điều tra bốn phía.
Sưu Sưu....
Hai đạo thân ảnh vạm vỡ đáp xuống trước sơn môn Bảo Thụ tông.
Tướng mạo hai người này vô cùng giống nhau, nhìn vào lập tức nhận thấy đây là hai huynh đệ sinh đôi. Đặc điểm của hai người đều cực kỳ tương tự.
Tuy rằng bị ba đầu cự mãng này vây khốn, nhưng mà trên người Đan Phi có độn không phù cường đại, nếu như muốn bỏ chạy, tuy rằng uy thế của ba đầu cự mãng này mạnh, cũng chưa chắc có thể giữ lại được nàng
Dù sao, độn không phù mà lúc trước Khổng Tước đại đế đưa cho nàng, từng chính miệng nói qua với nàng, chỉ cần không gặp phải cường giả Đế cảnh lợi hại, độn không phù này cũng không tới mức bị người ta hạn chết.
Cũng có thể nói là, cấp bậc của tấm độn không phù này rất cao. Triệu mãng này tuy rằng lợi hại, nhưng hiển nhiên ngay cả cường giả Hoàng cảnh cũng không được tính, chứ đừng nói là Đế cảnh.
Đan Phi muốn đi cũng có thể đi được.
Chỉ là Đan Phi lại lo lắng những nữ tử thế tục phía dưới.
Trán đổ mồ hôi đầm đìa, ba đầu cự mãng này giống như cự long từ trong biển rộng nhảy lên, tạo thành uy áp đáng sợ giống như cơn sóng, khiến cho nàng cơ hồ không có cách nào chống đỡ được quá lâu.
- Không thể tiếp tục do dự được nữa.
Đan Phi ý thức được chênh lệch của mình và Triệu Mãng, biết rõ hôm nay nhất định phải lựa chọn.
Không đi, chính là lưu lại cùng chết với những nữ tử thế tục kia. Hơn nữa chưa hẳn đã có thể thống khoái mà chết. Triệu Mãng này nhất định cũng giống như Tần Thập Tam kia, trước khi giết nàng, chỉ sợ không biết sẽ khiến cho nàng chịu bao nhiêu đau đớn.
Đan Phi không sợ chết, nhưng nghĩ tới kết cục khi rơi vào trong tay đối phương, Đan Phi không dám nghĩ tiếp.
- Thiên Hà cung...
Đan Phi hung hăng nhớ kỹ tên.
- Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Thiên Hà cung, bổn cô nương nhớ kỹ.
Đan Phi nghĩ tới đây, tay chộp một cái, một đạo Độn Không phù nằm trong tay nàng, muốn kích phát ra.
Chỉ cần kích phát Độn Không phù là có thể lập tức độn không còn bóng dáng.
Thủ quyết trong tay Đan Phi biến ảo, muốn thúc dục đạo độn không phù này. Thế nhưng giờ phút này, trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang giống như thiểm điện đột nhiên bắn tới.
Tay Đan Phi nắm chặt, giống như bị điện giật. Tấm Độn Không phù kia trực tiếp từ trên tay nàng rơi xuống dưới.
Biến cố lần này cũng làm cho Đan Phi chấn động. Nàng căn bản không biết đạo công kích này từ đâu tới, thoáng cái đã đánh rơi đạo Độn Không phù trong tay nàng.
- Triệu Mãng, ngươi quá làm cho vi sư thất vọng rồi. Một nữ tu Thánh Cảnh trung giai ngươi cũng không làm gì được.
Thanh âm âm trầm từ chỗ nào trong hư không truyền ra.
Nghe thanh âm này tựa như là có thể phá kim loại, vô cùng chói tai, làm cho người nghe lập tức cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Nhưng mà Triệu mãng và Lục Dịch nghe xong lời này, lập tức cả kinh thốt lên một tiếng:
- Sư tôn.
Đám mây trên không trung đột nhiên bị xé rách, một đạo quang mang phóng xuống. Một đạo quang mang đáp xuống, một lão giả mặc y bào, tay vung vẩy một chiếc quạt, đôi chân trần to đáp xuống phía dưới.
Người này chính là Khâu trưởng lão của Thiên Hà cung, ở Thiên Hà cung địa vị tuy rằng không tính là cao cấp nhất, thế nhưng cũng coi như là người cực kỳ có quyền lên tiếng.
Không phải vì thực lực bản thân hắn siêu nhiên tới cỡ nào, mà do Triệu Mãng do hắn bồi dưỡng là một đệ tử chân truyền. Mà bởi vì làm đệ tử chân truyền, cho nên địa vị của Khâu trưởng lão này trong tông môn cũng được đề cao rất nhiều.
Lão giả đầu trọc này thân thể mập mạp, đôi mắt nhỏ thủy chung híp lại, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy người này rất dễ nói chuyện.
Nhưng Đan Phi lại rất đề phòng, trực giác nói cho nàng biết. Lão nhân này tuyệt đối không hiền lãnh như mặt mũi bề ngoài như vậy.
Ánh mắt lão giả đầu trọc này mang theo ý tứ đánh giá nồng đậm, đánh giá Đan Phi:
- Tiểu cô nương, tu vi không được tốt lắm, bảo bối lại rất nhiều. Sư thừa ngươi phương nào? Nói cho lão phu nghe một chút.
Triệu Mãng nhìn thấy sư tôn hiện thân cũng thu liễm thần thông chắp tay nói:
- Sư tôn, tiểu ny tử này giết Tần Thập Tam, còn giết đám người dưới tay Tần Thập Tam, mong sư tôn định đoạt.
Trong mắt lão giả đầu trọc này đột nhiên bắn ra một đạo sát ý, nói:
- Cái gì? Tần Thập Tam bị giết sao?
- Đúng vậy, chính là do nữ nhân này giết. Nàng còn tự mình thừa nhận.
Lục Dịch cũng đi lên cáo trạng.
- Tốt, tốt, tốt.
Lão giả đầu trọc này liền kêu ba tiếng tốt, biểu lộ trên mặt vô cùng lạnh lùng, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
Tần Thập Tam cuối cùng cũng có quan hệ thân thích với hắn. Lão giả đầu trọc gọi là Khâu trưởng lão này chưa hẳn đã quan tâm tới chất tử họ hàng xa như Tần Thập Tam này bao nhiêu. Nhưng mà Tần Thập Tam này cuối cùng cũng là vãn bối của hắn, có quan hệ huyết thống với hắn.
Quan trọng nhất chính là, Tần Thập Tam này là thể diện của hắn. Cũng là con cờ mà hắn bố trí tại cấm địa thượng cổ này.
Thế nhưng mà ván cờ này hiện tại lại bị người ta hủy.
- Hãy xưng tên ra, để xem lão phu có biết ngươi hay không.
Ngữ khí của Khâu trưởng lão rõ ràng đã lạnh lùng hơn rất nhiều, không còn vẻ mặt ôn hòa như lúc trước nữa.
- Sư tôn, nữ nhân này dầu muối không ăn. Đệ tử trước đó đã hỏi nàng, nàng không có nói. Hơn nữa nàng còn nói chưa từng nghe qua Thiên Hà cung đại danh đỉnh đỉnh như chúng ta.
- Hừ.
Khâu trưởng lão cũng giận dữ nói:
- Cương vực nhân loại to lớn như vậy, tu sĩ không biết Thiên Hà cung chúng ta quả thực không nhiều lắm. Cô nương, ngươi giết chất tử của ta, cho dù sau lưng ngươi có trưởng bối trong nhà, có sư môn. Thì khoản sổ sách này lão phu tuyệt đối không có khả năng ngồi yên không để ý tới. Ngươi cam chịu số phận đi.
Khâu trưởng lão cười dữ tợn một tiếng. Uy áp cường đại không chút che dấu phóng về phía bên Đan Phi.
Tu vi của Khâu trưởng lão cũng không có tiến vào Đế cảnh, chỉ là tu sĩ Hoàng cảnh cửu trọng. Nhưng mà thực lực bực này áo chế Thánh Cảnh tứ trọng như Đan Phi, đó là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.
- Tiểu nữu, không biết Thiên Hà cung ta? Lão phu cũng muốn nhìn xem, bây giờ ngươi còn cuồng thế nào nữa?
Đan Phi bị uy áp của Khâu trưởng lão bức bách, tình thế tràn ngập nguy cơ.
Tay muốn nắm tấm Độn Không Phù rơi xuống kia, thế nhưng căn bản không có cách nào phân tâm. Thần thức toàn lực thúc dục, chống cự Khâu trưởng lão kia xâm nhập, chỉ là vẫn cố hết sức như cũ.
- Hừ, con muốn mượn Độn không phù bỏ chạy? Nằm mơ đi.
Khâu trưởng lão triệt để lật mặt, cười dữ tợn, nói:
- Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi nhớ kỹ, cái gì gọi là Thiên Hà cung.
- Thiên Hà cung rất lợi hại phải không?
Ngay khi Đan Phi tràn ngập nguy cơ, trong hư không bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm cực kỳ đột ngột.
Đạo thanh âm này tràn ngập dã tính, mang theo vài phần châm chọc và khin thường, cực kỳ bất cần đời, phóng đãng không bị trói buộc. Thanh âm kia rõ ràng có thể nhìn thấy ý tứ châm chọc.
- Người nào?
Sắc mặt Khâu trưởng lão trầm xuống, lập tức nhảy lên trên không trung, bắt đầu điều tra bốn phía.
Sưu Sưu....
Hai đạo thân ảnh vạm vỡ đáp xuống trước sơn môn Bảo Thụ tông.
Tướng mạo hai người này vô cùng giống nhau, nhìn vào lập tức nhận thấy đây là hai huynh đệ sinh đôi. Đặc điểm của hai người đều cực kỳ tương tự.
/3612
|