́i gần chân tướng. (2)
Hai huynh đệ một trái một phải hóa thành hai đạo lưu quang giáp công Khâu trưởng lão kia.
Khâu trưởng lão quát:
- Mãng nhi, đi trước đi.
Triệu Mãng khẩn trương, tay chộp một cái, một tấm Độn Không phù xuất hiện, định thúc giục. Thế nhưng mà ngay khi hắn định thúc dục, chuyện xảy ra trên người Đan Phi vừa rồi lại lặp lại trên người hắn, không chút sai biệt nào.
Nhưng mà lúc này hắn thảm hại hơn rất nhiều.
Một đạo quang mang hiện lên, cả bàn tay hắn không biết bị lực lượng gì thoáng cái cắt xuống. Tấm Độn Không phù và bàn tay hắn thoáng cái biến mất trước cổ tay hắn.
- Ah.
Triệu Mãng kêu thảm một tiếng, tay trái nắm chặt cánh tay phải không còn bàn tay, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán đổ xuống.
Trong hư không vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt:
- Khâu đầu trọc, ngươi là trưởng lão Thiên Hà cung, chạy tới Vạn Tượng Cương Vực là muốn chết, không trách được người khác a.
Thanh âm này, khí thế bàng bạc giống như thủy triều, mãnh liệt kéo tới, khiến cho khí huyết toàn thân Khâu trưởng lão quay cuồng, cơ hồ không đứng vững được.
Khâu trưởng lão cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hai huynh đệ này đã khó giải quyết, người chưa tới này, không nói về thanh thế hay là về tu vi nhất định còn trên hai huynh đệ này. Khí thế rõ ràng cường đại hơn nhiều.
- Chẳng lẽ là cường giả Đế cảnh?
Khâu trưởng lão nghĩ tới đây, lập tức sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch. Nếu như đây thực sự là cường giả Đế cảnh giá lâm, họ Khâu hắn cho dù có thủ đoạn thông thiên cũng lành ít dữ nhiều.
- Sư tôn, hắn... Hắn cắt đứt tay đệ tử a.
Triệu Mãng nhìn thấy cánh tay không còn bàn tay, điên cuồng rống lên.
Lúc này mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo thân ảnh trực tiếp đáp xuống trước mặt mọi người.
Người này chính là Thương Hải đại đế theo sát huynh đệ Canh gia.
Thương Hải đại đế hiện tại là con chó trung thành của Giang Trần, đối với mệnh lệnh của Giang Trần vô cùng tôn trọng, quả thực là nói gì nghe nấy.
- Thương Hải đại đế?
Đan Phi nhìn thấy người này cũng nao nao. Dù sao nàng ở cùng với Khổng Tước đại đế nhiều năm như vậy, cũng đã gặp Thương Hải đại đế mấy lần. Bởi vậy vừa thấy được Thương Hải đại đế, Đan Phi cơ hồ thốt lên.
- Ồ?
Thương Hải đại đế nghe thấy thanh âm của Đan Phi, cũng nao nao nói:
- Ngươi... Ngươi là... Ngươi là nghĩa nữ của Khổng Tước đạo huynh? Đan nhi tiểu thư?
Thương Hải đại đế rốt cuộc cũng là cường giả Đế cảnh, có bổn sự đã gặp là không quên. Vừa thấy Đan Phi hắn lập tức nhớ lại.
Lúc trước Đan Phi ở Lưu Ly vương thành, những đệ tử dưới trướng các đại đế có rất nhiều người tới Lưu Ly vương thành cầu hôn, muốn theo đuổi Đan Phi.
Thương Hải đại đế cũng vì đệ tử hậu bối mà chạy qua Khổng Tước thánh sơn, cho nên mới nhận ra Đan Phi.
Đan Phi cũng là bởi vì áp lực các mặt quá lớn, cho nên mới tuyên bố bế quan. Tránh làm khó Khổng Tước đại đế.
Trên khuôn mặt thanh nhã của Đan Phi có chút trắng bệch, nói:
- Thương Hải đại đế, sao người lại ở đây? Ta nghe nói ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, đã thuần phục Khổng Tước thánh sơn, có chuyện này không?
Thương Hải đại đế nhếch miệng cười nói:
- Đúng vậy, Thương Hải ta lãng tử hồi đầu, dừng cương trước bờ vực. Đúng rồi, Đan Nhi tiểu thư, sao ngươi lại ở chỗ này? Rất nhiều năm không gặp rồi, ngươi... ngươi đi ra ngoài tìm Khổng Tước đạo huynh sao?
Khâu trưởng lão nghe thấy bọn họ nói chuyện, da dầu run lên.
Thương Hải đại đế, Khổng Tước đạo huynh?
NHững cái tên này lập tức khiến cho Khâu trưởng lão sinh ra vô số suy nghĩ. Những suy nghĩ, phán đoán này tụ tập lại một chỗ, làm cho hắn lập tức sởn hết gai ốc. Một cỗ cảm giác sợ hãi vô tận xông lên óc.
Coi như là đối đầu với bất luận một tông môn nhất phẩm nào, Khâu trưởng lão cũng không quá mức sợ hãi. Dù sao hắn cũng là trưởng lão của tông môn nhất phẩm.
Thế nhưng mà thứ hắn sợ nhất chính là Lưu Ly vương thành.
Mà hết lần này, hắn sợ thứ gì, thứ đó lại tới.
Đan Phi than nhẹ một tiếng:
- Ta ở Khổng Tước thánh sơn có chút buồn bực, cho nên đi ra ngoài một chút. Thuận tiện tìm mấy người, cũng hỏi thăm tin tức của bệ hạ.
Đan Phi đối với Thương Hải đại đế cũng không có quá nhiều hảo cảm. Tuy rằng cũng biết hắn bỏ gian tà theo chính nghĩa, tìm Khổng Tước thánh sơn nương tựa, chỉ là hắn đã lưu lại ấn tượng bất lương, khó mà trừ được.
- Ài...
Thương Hải đại đế không biết nên nói tiếp thế nào, dù sao Khổng Tước đại đế mất tích, là do một tay Tu La đại đế tạo thành. Thương Hải đại đế hắn tuy rằng không phải là đồng lõa trực tiếp, thế nhưng chuyện này hắn cũng sắm vai nhân vật ám muội.
- Đúng rồi, các ngươi vừa mới nói thiếu chủ, là Chân thiếu chủ thân truyền của Khổng Tước đại đế bệ hạ sao? Làm sao hắn lại tới Vạn Tượng Cương Vực? Tại sao lại phái các ngươi tới Bảo Thụ tông này?
Đan Phi chợt nhớ ra việc này, không nhịn được mà hỏi.
Loại địa phương nhỏ bé như Bảo Thụ tông, đối với Lưu Ly vương thành mà nói quả thực chính là nơi nhỏ bé, cằn cỗi, nàng không biết vì sao Chân thiếu chủ lại cảm thấy hứng thú với nơi này.
Thương Hải đại đế cười hắc hắc:
- Đan Nhi tiểu thư, ngươi đi ra bao lâu rồi? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này không nghe thấy tin tức trên giang hồ hay sao?
- Cái gì?
Đan Phi mờ mịt nói.
- Những ngày qua ta đều đi lại bốn phía liên minh thập lục quốc. Không có thấy tin tức bên ngoài.
- Ha ha, nhắc tới cũng kỳ quái. Đan Nhi tiểu thư sao lại giống như thiếu chủ, cũng cảm thấy hứng thú với Bảo Thụ tông này? Thiếu chủ đã từng là đệ tử Bảo Thụ tông, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?
Thương Hải đại đế vui vẻ nói.
Hắn nào biết rằng lời nói vui đùa này làm cho toàn thân Đan Phi chấn động, giống như là bị điện giật, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này lập tức thành trắng bệch.
- Ngươi nói gì? Chân thiếu chủ, hắn... Hắn là người Bảo Thụ tông hay sao?
Đan Phi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, có chút không theo kịp.
Đan Phi cơ hồ không đứng vững, bước chân lảo đảo, miễn cưỡng vịn vào một cây cổ thụ bên người, lúc này mới đứng vững.
Thương Hải đại đế cười cười nói:
- Hóa ra quả nhiên Đan Nhi tiểu thư không biết. Thiếu chủ chúng ta vốn chính là người từ liên minh thập lục quốc đi ra. Bảo Thụ tông là nơi mà người từng đi qua. Thiếu chủ chúng ta không quên ơn nghĩa hương khói, cho nên trước tiên đã phái chúng ta tới Bảo Thụ tông này.
Đầu óc Đan Phi trống rỗng, những lời này của Thương Hải đại đế khiến cho suy nghĩ của nàng thoáng cái trở thành một đám bột nhão, miệng lẩm bẩm nói:
- Bảo Thụ tông, liên minh thập lục quốc? Chân thiếu chủ? Thương Hải đại đế, không phải ngươi đang nói giỡn với ta đó chứ/
- Đương nhiên là không phải.
Thương Hải đại đế nhếch miệng cười nói:
- Hiện tại việc này đã truyền khắp thiên hạ, ai cũng biết, không tin thì ngươi hỏi huynh đệ Canh gia một chút. Hai người bọn họ cũng là tâm phúc của Giang Trần thiếu chủ.
Giang Trần?
Hai chữ này tựa như sấm sét giữa trời quang, làm cho thân thể mềm mại của Đan Phi thoáng cái run lên. Trong nháy mắt này cơ hồ nàng cho rằng mình gặp ảo giác.
Hai huynh đệ một trái một phải hóa thành hai đạo lưu quang giáp công Khâu trưởng lão kia.
Khâu trưởng lão quát:
- Mãng nhi, đi trước đi.
Triệu Mãng khẩn trương, tay chộp một cái, một tấm Độn Không phù xuất hiện, định thúc giục. Thế nhưng mà ngay khi hắn định thúc dục, chuyện xảy ra trên người Đan Phi vừa rồi lại lặp lại trên người hắn, không chút sai biệt nào.
Nhưng mà lúc này hắn thảm hại hơn rất nhiều.
Một đạo quang mang hiện lên, cả bàn tay hắn không biết bị lực lượng gì thoáng cái cắt xuống. Tấm Độn Không phù và bàn tay hắn thoáng cái biến mất trước cổ tay hắn.
- Ah.
Triệu Mãng kêu thảm một tiếng, tay trái nắm chặt cánh tay phải không còn bàn tay, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán đổ xuống.
Trong hư không vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt:
- Khâu đầu trọc, ngươi là trưởng lão Thiên Hà cung, chạy tới Vạn Tượng Cương Vực là muốn chết, không trách được người khác a.
Thanh âm này, khí thế bàng bạc giống như thủy triều, mãnh liệt kéo tới, khiến cho khí huyết toàn thân Khâu trưởng lão quay cuồng, cơ hồ không đứng vững được.
Khâu trưởng lão cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hai huynh đệ này đã khó giải quyết, người chưa tới này, không nói về thanh thế hay là về tu vi nhất định còn trên hai huynh đệ này. Khí thế rõ ràng cường đại hơn nhiều.
- Chẳng lẽ là cường giả Đế cảnh?
Khâu trưởng lão nghĩ tới đây, lập tức sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch. Nếu như đây thực sự là cường giả Đế cảnh giá lâm, họ Khâu hắn cho dù có thủ đoạn thông thiên cũng lành ít dữ nhiều.
- Sư tôn, hắn... Hắn cắt đứt tay đệ tử a.
Triệu Mãng nhìn thấy cánh tay không còn bàn tay, điên cuồng rống lên.
Lúc này mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo thân ảnh trực tiếp đáp xuống trước mặt mọi người.
Người này chính là Thương Hải đại đế theo sát huynh đệ Canh gia.
Thương Hải đại đế hiện tại là con chó trung thành của Giang Trần, đối với mệnh lệnh của Giang Trần vô cùng tôn trọng, quả thực là nói gì nghe nấy.
- Thương Hải đại đế?
Đan Phi nhìn thấy người này cũng nao nao. Dù sao nàng ở cùng với Khổng Tước đại đế nhiều năm như vậy, cũng đã gặp Thương Hải đại đế mấy lần. Bởi vậy vừa thấy được Thương Hải đại đế, Đan Phi cơ hồ thốt lên.
- Ồ?
Thương Hải đại đế nghe thấy thanh âm của Đan Phi, cũng nao nao nói:
- Ngươi... Ngươi là... Ngươi là nghĩa nữ của Khổng Tước đạo huynh? Đan nhi tiểu thư?
Thương Hải đại đế rốt cuộc cũng là cường giả Đế cảnh, có bổn sự đã gặp là không quên. Vừa thấy Đan Phi hắn lập tức nhớ lại.
Lúc trước Đan Phi ở Lưu Ly vương thành, những đệ tử dưới trướng các đại đế có rất nhiều người tới Lưu Ly vương thành cầu hôn, muốn theo đuổi Đan Phi.
Thương Hải đại đế cũng vì đệ tử hậu bối mà chạy qua Khổng Tước thánh sơn, cho nên mới nhận ra Đan Phi.
Đan Phi cũng là bởi vì áp lực các mặt quá lớn, cho nên mới tuyên bố bế quan. Tránh làm khó Khổng Tước đại đế.
Trên khuôn mặt thanh nhã của Đan Phi có chút trắng bệch, nói:
- Thương Hải đại đế, sao người lại ở đây? Ta nghe nói ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, đã thuần phục Khổng Tước thánh sơn, có chuyện này không?
Thương Hải đại đế nhếch miệng cười nói:
- Đúng vậy, Thương Hải ta lãng tử hồi đầu, dừng cương trước bờ vực. Đúng rồi, Đan Nhi tiểu thư, sao ngươi lại ở chỗ này? Rất nhiều năm không gặp rồi, ngươi... ngươi đi ra ngoài tìm Khổng Tước đạo huynh sao?
Khâu trưởng lão nghe thấy bọn họ nói chuyện, da dầu run lên.
Thương Hải đại đế, Khổng Tước đạo huynh?
NHững cái tên này lập tức khiến cho Khâu trưởng lão sinh ra vô số suy nghĩ. Những suy nghĩ, phán đoán này tụ tập lại một chỗ, làm cho hắn lập tức sởn hết gai ốc. Một cỗ cảm giác sợ hãi vô tận xông lên óc.
Coi như là đối đầu với bất luận một tông môn nhất phẩm nào, Khâu trưởng lão cũng không quá mức sợ hãi. Dù sao hắn cũng là trưởng lão của tông môn nhất phẩm.
Thế nhưng mà thứ hắn sợ nhất chính là Lưu Ly vương thành.
Mà hết lần này, hắn sợ thứ gì, thứ đó lại tới.
Đan Phi than nhẹ một tiếng:
- Ta ở Khổng Tước thánh sơn có chút buồn bực, cho nên đi ra ngoài một chút. Thuận tiện tìm mấy người, cũng hỏi thăm tin tức của bệ hạ.
Đan Phi đối với Thương Hải đại đế cũng không có quá nhiều hảo cảm. Tuy rằng cũng biết hắn bỏ gian tà theo chính nghĩa, tìm Khổng Tước thánh sơn nương tựa, chỉ là hắn đã lưu lại ấn tượng bất lương, khó mà trừ được.
- Ài...
Thương Hải đại đế không biết nên nói tiếp thế nào, dù sao Khổng Tước đại đế mất tích, là do một tay Tu La đại đế tạo thành. Thương Hải đại đế hắn tuy rằng không phải là đồng lõa trực tiếp, thế nhưng chuyện này hắn cũng sắm vai nhân vật ám muội.
- Đúng rồi, các ngươi vừa mới nói thiếu chủ, là Chân thiếu chủ thân truyền của Khổng Tước đại đế bệ hạ sao? Làm sao hắn lại tới Vạn Tượng Cương Vực? Tại sao lại phái các ngươi tới Bảo Thụ tông này?
Đan Phi chợt nhớ ra việc này, không nhịn được mà hỏi.
Loại địa phương nhỏ bé như Bảo Thụ tông, đối với Lưu Ly vương thành mà nói quả thực chính là nơi nhỏ bé, cằn cỗi, nàng không biết vì sao Chân thiếu chủ lại cảm thấy hứng thú với nơi này.
Thương Hải đại đế cười hắc hắc:
- Đan Nhi tiểu thư, ngươi đi ra bao lâu rồi? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này không nghe thấy tin tức trên giang hồ hay sao?
- Cái gì?
Đan Phi mờ mịt nói.
- Những ngày qua ta đều đi lại bốn phía liên minh thập lục quốc. Không có thấy tin tức bên ngoài.
- Ha ha, nhắc tới cũng kỳ quái. Đan Nhi tiểu thư sao lại giống như thiếu chủ, cũng cảm thấy hứng thú với Bảo Thụ tông này? Thiếu chủ đã từng là đệ tử Bảo Thụ tông, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?
Thương Hải đại đế vui vẻ nói.
Hắn nào biết rằng lời nói vui đùa này làm cho toàn thân Đan Phi chấn động, giống như là bị điện giật, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này lập tức thành trắng bệch.
- Ngươi nói gì? Chân thiếu chủ, hắn... Hắn là người Bảo Thụ tông hay sao?
Đan Phi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, có chút không theo kịp.
Đan Phi cơ hồ không đứng vững, bước chân lảo đảo, miễn cưỡng vịn vào một cây cổ thụ bên người, lúc này mới đứng vững.
Thương Hải đại đế cười cười nói:
- Hóa ra quả nhiên Đan Nhi tiểu thư không biết. Thiếu chủ chúng ta vốn chính là người từ liên minh thập lục quốc đi ra. Bảo Thụ tông là nơi mà người từng đi qua. Thiếu chủ chúng ta không quên ơn nghĩa hương khói, cho nên trước tiên đã phái chúng ta tới Bảo Thụ tông này.
Đầu óc Đan Phi trống rỗng, những lời này của Thương Hải đại đế khiến cho suy nghĩ của nàng thoáng cái trở thành một đám bột nhão, miệng lẩm bẩm nói:
- Bảo Thụ tông, liên minh thập lục quốc? Chân thiếu chủ? Thương Hải đại đế, không phải ngươi đang nói giỡn với ta đó chứ/
- Đương nhiên là không phải.
Thương Hải đại đế nhếch miệng cười nói:
- Hiện tại việc này đã truyền khắp thiên hạ, ai cũng biết, không tin thì ngươi hỏi huynh đệ Canh gia một chút. Hai người bọn họ cũng là tâm phúc của Giang Trần thiếu chủ.
Giang Trần?
Hai chữ này tựa như sấm sét giữa trời quang, làm cho thân thể mềm mại của Đan Phi thoáng cái run lên. Trong nháy mắt này cơ hồ nàng cho rằng mình gặp ảo giác.
/3612
|