́t không tha. (2)
Nhưng cho dù chỉ là cảnh giới tiểu thành, thoáng cái cũng có thể thúc dục mười sáu thanh phi kiếm. Mà cho dù là Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận tiểu thành, một khi thi triển ra cũng có khí thế kinh người.
Mười sáu thanh phi kiếm tựa như mười sáu đầu Thần long thái cổ, ngao du hư không, dẫn động khí thế chư thiên, nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa biến sắc.
Thủ quyết Giang Trần liên tục biến đổi, miệng lẩm bẩm nói:
- Đi.
Mười sáu thanh phi kiếm lập tức hóa thành mười sáu đạo lưu quang, điên cuồng vọt về phía tu sĩ có cục bướu kia.
Vân Tiêu Kim Đấu Kiếm trận cường đại ở chỗ này, kiếm trận này không phải là công kích đơn thể, mà là liên hợp công kích. Cơ hồ tất cả phi kiếm tạo thành một chỉnh thể, giống như là một đám mây hội tụ lại từ vô số mây, uy năng sinh ra quả thực là rợn cả người.
Trận thế cường đại, phá nát hư không.
Ngay cả Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế ở một bên cũng bị công kích bất thình lình của Giang Trần làm cho biến sắc.
Bọn họ đều là đại hành gia võ đạo, nhìn thấy kiêm trận này, tuy rằng trong lúc nhất thời không nhìn ra huyền ảo bên trong. Nhưng chỉ cần liếc mắt đã biết rõ, đây là một kiếm trận, hơn nữa tuyệt đối không phải là một kiếm trận đơn giản.
Chỉ nhìn uy lực công kích của kiếm trận kia cũng không cần phải nói.
Tu sĩ Đế cảnh có cục bướu kia thấy Giang Trần gia nhập trận chiến, lại lơ đễnh, cười dữ tợn, nói:
- Tiểu tử, ngươi tới vừa lúc.
Hắn đang lo lắng mình ở thế hạ phong, nhìn thấy Giang Trần, đầu óc hắn lập tức nóng lên.
Đây không phải là thiếu chủ mà đám người này tôn sùng sao? Nếu như có thể bắt được tiểu tử này thì lo gì đám người này không bó tay chịu trói?
Không thể không nói tu sĩ có cục bướu này vô cùng nhanh nhẹn, dũng mãnh, ý nghĩ trong đầu vô cùng lớn mật.
Nhưng mà chờ khi hắn phát hiện ra mười sáu đạo phi kiếm bắn tới gần, hắn mới ý thức được có chỗ không đúng.
Mười sáu thanh phi kiếm trong nháy mắt này không ngờ lại hoàn thành không dưới trăm vạn lần công kích. Hơn nữa cơ hồ uy lực của mỗi một kiếm đều bằng nhau như vậy.
Tốc độ công kích, mật độ công kích của những phi kiếm này quả thực vượt quá cực hạn tưởng tượng của hắn.
Một người trẻ tuổi Hoàng cảnh, không ngờ lại có thể thúc dục kiếm trận đáng sợ như vậy.
Tu sĩ có cục bướu trên mặt quá sợ hãi, rốt cuộc hắn cũng biết được rốt cuộc mình vẫn khinh địch. Trong lúc nhất thời hắn cũng cả kinh, hồn phi phách tán.
Lang Nha bổng điên cuồng vung vẩy, tay nắm một đạo phù lật, không để ý tới tất cả mà gia trì lên thân thể, tạo thành cương tráo phòng ngự cường đại.
Loại phù lật phòng ngự này vô cùng cường đại, có thể ngăn cản công kích của tu sĩ đồng cấp, giống như gia trì một tầng áo giáp trên người vậy.
Sưu Sưu Sưu...
Lang Nha bồng điên cuồng vung vẩy, tạo thành những cơn lốc cuồng bạo, ngăn cản không kích công kích của phi kiếm. Những công kích còn lại xuyên thấu qua vòng phòng ngự của Lang Nha bổng, bắn về phía vòng phòng ngự bên ngoài thân thể hắn.
Phanh Phanh Phanh.
Tiếng va chạm thảm thiết, khiến cho cả hư không rung động.
Mười sáu thanh phi kiếm kia giống như làm ảo thuật,không ngừng tuần hoàn đánh ra công kích phô thiên cái địa.
Tu sĩ có cục bướu giống cái sừng kia thầm kêu một tiếng không tốt, dưới cường độ công kích bực này, phòng ngự của hắn tuy rằng lợi hại, thế nhưng không gánh được công kích luân phiên không ngừng như vậy.
- Ma lão, ta gánh không được rồi, nhanh tới hỗ trợ.
Tên tu sĩ có cục bướu giống như chiếc sừng này phát ra tín hiệu chạy trốn, gọi đồng bạn tới ứng cứu hắn.
Tên tu sĩ Đế cảnh mặt như cương thi kia kỳ thực cũng nhìn thấy cục diện thảm thiết bên đồng bạn, chỉ là hắn bị Thương Hải đại đế cuốn lấy, căn bản không thể phân thân tới cứu.
Mà lúc này Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế cũng đã đánh tới.
Hai Đế cảnh liên thủ một lần nữa phong kín đường lui của tu sĩ có cái bướu thịt này.
Tu sĩ có cái bướu thịt kia lạnh lùng hừ một tiếng:
- Ta muốn đi các ngươi ngăn cản được ta sao?
Tay lại lần nữa thúc dục một đạo phù lật, độn quang xuất hiện, tu sĩ có cục bướu này không ngờ lại bỏ chạy ra ngoài.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ngươi đi được sao?
Đại Mộng Xuân Thu trận đột nhiên được thúc dục, độn quang của tu sĩ có cục bướu kia đột nhiên tiêu tan, thân thể chật vật từ trong hư không chui ra.
- Tiểu tử, ngươi dùng trận pháp ám toán ta?
Tên tu sĩ có cục bướu chật vật không chịu nổi, gầm lên một tiếng.
Giang Trần khinh thường nói nhảm với kẻ này, hắn lại lần nữa thúc dục kiếm trận:
- Giết.
Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận đáng sợ lại một lần nữa được thúc dục. Phát động đợt công kích thứ hai với tu sĩ có cục bướu này.
Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế đồng thời xuất mã, cùng nhau thi triển tuyệt chiêu, vây quanh tu sĩ có cục bướu này mà công kích.
Đế cảnh đối kháng, muốn triệt để giết chết một Đế cảnh quả thực độ khó vô cùng lớn.
Thế nhưng mà nếu như mấy Đế cảnh cùng liên thủ, lại dưới khả năng vây khốn đối phương, khả năng giết chết đối phương vẫn tương đối lớn.
Tu sĩ có cục bướu trên mặt kia đối mặt với kiếm trận thần bí của Giang Trần trong lòng đã có chút e sợ. Hơn nữa Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế công kích, bất luận một ai tuyệt đối không phải dễ chơi.
Trong lúc nhất thời tu sĩ có cục bướu kia kêu lớn không ngừng, đột phá thì không đột phá được, mà đánh cũng không đánh thắng nổi, ngược lại còn từng bước bị đánh lui.
- Ma lão, giúp ta.
Tu sĩ có cái bướu thịt lần này thực sự bối rối. Hắn cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương của đối phương, lúc này hắn mới biết được người ta đã quyết tâm giết hắn.
Tu sĩ mặt như cương thi kia thấy đồng bạn gặp nạn, cũng lo lắng vô cùng. Muốn nhanh chóng tới ứng cứu, chỉ là bị Thương Hải đại đế kia gắt gao cuốn lấy, căn bản không thoát thân được.
- Giang Trần, đừng có lỗ mãng. Ngươi đã biết chúng ta là người Đan Hỏa thành, nếu như giết đại đế của Đan Hỏa thành, chẳng khác nào là khiêu chiến với Đan Hỏa thành. Hậu quả không phải là thứ mà ngươi có thể thừa nhận.
Tên Ma lão kia vô lực ứng cứu, lúc này chỉ có thể lên tiếng uy hiếp Giang Trần.
Giang Trần lạnh lùng cười nói:
- Đan Hỏa thành? Bổn thiếu chủ và Đan Hỏa thành các ngươi cũng không phải đối đầu ngày một ngày hai. Lúc trước không phải Đan Cực lão nhân kia thoát nhanh, ta thấy hắn có rời khỏi được Lưu Ly vương thành hay không cũng khó mà nói được. Huống chi là hai người các ngươi? Hôm nay các ngươi nhất định sẽ phải chết.
Giang Trần nghiêm túc nói, Khổng Tước đại đế mất tích, Đan Cực đại đế kia cũng có tham dự vào bên trong. Có thể nói Đan Hỏa thành và Lưu Ly vương thành đã sớm như nước với lửa.
Đối phương dùng việc khai chiến để uy hiếp hắn, quả thực nực cười tới cực điểm.
Cho dù Đan Hỏa thành không khai chiến, Giang Trần sớm muộn cũng khai chiến với Đan Hỏa thành.
Trong đầu Giang Trần nghĩ tới đó, đâu còn hạ thủ lưu tình nữa? Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận tiểu thành được thúc dục tới cực hạn, giống như lưu tinh ngập trời rơi xuống, tạo thành một vòng tròn vây quanh tu sĩ có cục bướu thịt, điên cuồng công kích đối phương.
Nhưng cho dù chỉ là cảnh giới tiểu thành, thoáng cái cũng có thể thúc dục mười sáu thanh phi kiếm. Mà cho dù là Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận tiểu thành, một khi thi triển ra cũng có khí thế kinh người.
Mười sáu thanh phi kiếm tựa như mười sáu đầu Thần long thái cổ, ngao du hư không, dẫn động khí thế chư thiên, nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa biến sắc.
Thủ quyết Giang Trần liên tục biến đổi, miệng lẩm bẩm nói:
- Đi.
Mười sáu thanh phi kiếm lập tức hóa thành mười sáu đạo lưu quang, điên cuồng vọt về phía tu sĩ có cục bướu kia.
Vân Tiêu Kim Đấu Kiếm trận cường đại ở chỗ này, kiếm trận này không phải là công kích đơn thể, mà là liên hợp công kích. Cơ hồ tất cả phi kiếm tạo thành một chỉnh thể, giống như là một đám mây hội tụ lại từ vô số mây, uy năng sinh ra quả thực là rợn cả người.
Trận thế cường đại, phá nát hư không.
Ngay cả Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế ở một bên cũng bị công kích bất thình lình của Giang Trần làm cho biến sắc.
Bọn họ đều là đại hành gia võ đạo, nhìn thấy kiêm trận này, tuy rằng trong lúc nhất thời không nhìn ra huyền ảo bên trong. Nhưng chỉ cần liếc mắt đã biết rõ, đây là một kiếm trận, hơn nữa tuyệt đối không phải là một kiếm trận đơn giản.
Chỉ nhìn uy lực công kích của kiếm trận kia cũng không cần phải nói.
Tu sĩ Đế cảnh có cục bướu kia thấy Giang Trần gia nhập trận chiến, lại lơ đễnh, cười dữ tợn, nói:
- Tiểu tử, ngươi tới vừa lúc.
Hắn đang lo lắng mình ở thế hạ phong, nhìn thấy Giang Trần, đầu óc hắn lập tức nóng lên.
Đây không phải là thiếu chủ mà đám người này tôn sùng sao? Nếu như có thể bắt được tiểu tử này thì lo gì đám người này không bó tay chịu trói?
Không thể không nói tu sĩ có cục bướu này vô cùng nhanh nhẹn, dũng mãnh, ý nghĩ trong đầu vô cùng lớn mật.
Nhưng mà chờ khi hắn phát hiện ra mười sáu đạo phi kiếm bắn tới gần, hắn mới ý thức được có chỗ không đúng.
Mười sáu thanh phi kiếm trong nháy mắt này không ngờ lại hoàn thành không dưới trăm vạn lần công kích. Hơn nữa cơ hồ uy lực của mỗi một kiếm đều bằng nhau như vậy.
Tốc độ công kích, mật độ công kích của những phi kiếm này quả thực vượt quá cực hạn tưởng tượng của hắn.
Một người trẻ tuổi Hoàng cảnh, không ngờ lại có thể thúc dục kiếm trận đáng sợ như vậy.
Tu sĩ có cục bướu trên mặt quá sợ hãi, rốt cuộc hắn cũng biết được rốt cuộc mình vẫn khinh địch. Trong lúc nhất thời hắn cũng cả kinh, hồn phi phách tán.
Lang Nha bổng điên cuồng vung vẩy, tay nắm một đạo phù lật, không để ý tới tất cả mà gia trì lên thân thể, tạo thành cương tráo phòng ngự cường đại.
Loại phù lật phòng ngự này vô cùng cường đại, có thể ngăn cản công kích của tu sĩ đồng cấp, giống như gia trì một tầng áo giáp trên người vậy.
Sưu Sưu Sưu...
Lang Nha bồng điên cuồng vung vẩy, tạo thành những cơn lốc cuồng bạo, ngăn cản không kích công kích của phi kiếm. Những công kích còn lại xuyên thấu qua vòng phòng ngự của Lang Nha bổng, bắn về phía vòng phòng ngự bên ngoài thân thể hắn.
Phanh Phanh Phanh.
Tiếng va chạm thảm thiết, khiến cho cả hư không rung động.
Mười sáu thanh phi kiếm kia giống như làm ảo thuật,không ngừng tuần hoàn đánh ra công kích phô thiên cái địa.
Tu sĩ có cục bướu giống cái sừng kia thầm kêu một tiếng không tốt, dưới cường độ công kích bực này, phòng ngự của hắn tuy rằng lợi hại, thế nhưng không gánh được công kích luân phiên không ngừng như vậy.
- Ma lão, ta gánh không được rồi, nhanh tới hỗ trợ.
Tên tu sĩ có cục bướu giống như chiếc sừng này phát ra tín hiệu chạy trốn, gọi đồng bạn tới ứng cứu hắn.
Tên tu sĩ Đế cảnh mặt như cương thi kia kỳ thực cũng nhìn thấy cục diện thảm thiết bên đồng bạn, chỉ là hắn bị Thương Hải đại đế cuốn lấy, căn bản không thể phân thân tới cứu.
Mà lúc này Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế cũng đã đánh tới.
Hai Đế cảnh liên thủ một lần nữa phong kín đường lui của tu sĩ có cái bướu thịt này.
Tu sĩ có cái bướu thịt kia lạnh lùng hừ một tiếng:
- Ta muốn đi các ngươi ngăn cản được ta sao?
Tay lại lần nữa thúc dục một đạo phù lật, độn quang xuất hiện, tu sĩ có cục bướu này không ngờ lại bỏ chạy ra ngoài.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ngươi đi được sao?
Đại Mộng Xuân Thu trận đột nhiên được thúc dục, độn quang của tu sĩ có cục bướu kia đột nhiên tiêu tan, thân thể chật vật từ trong hư không chui ra.
- Tiểu tử, ngươi dùng trận pháp ám toán ta?
Tên tu sĩ có cục bướu chật vật không chịu nổi, gầm lên một tiếng.
Giang Trần khinh thường nói nhảm với kẻ này, hắn lại lần nữa thúc dục kiếm trận:
- Giết.
Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận đáng sợ lại một lần nữa được thúc dục. Phát động đợt công kích thứ hai với tu sĩ có cục bướu này.
Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế đồng thời xuất mã, cùng nhau thi triển tuyệt chiêu, vây quanh tu sĩ có cục bướu này mà công kích.
Đế cảnh đối kháng, muốn triệt để giết chết một Đế cảnh quả thực độ khó vô cùng lớn.
Thế nhưng mà nếu như mấy Đế cảnh cùng liên thủ, lại dưới khả năng vây khốn đối phương, khả năng giết chết đối phương vẫn tương đối lớn.
Tu sĩ có cục bướu trên mặt kia đối mặt với kiếm trận thần bí của Giang Trần trong lòng đã có chút e sợ. Hơn nữa Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế công kích, bất luận một ai tuyệt đối không phải dễ chơi.
Trong lúc nhất thời tu sĩ có cục bướu kia kêu lớn không ngừng, đột phá thì không đột phá được, mà đánh cũng không đánh thắng nổi, ngược lại còn từng bước bị đánh lui.
- Ma lão, giúp ta.
Tu sĩ có cái bướu thịt lần này thực sự bối rối. Hắn cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương của đối phương, lúc này hắn mới biết được người ta đã quyết tâm giết hắn.
Tu sĩ mặt như cương thi kia thấy đồng bạn gặp nạn, cũng lo lắng vô cùng. Muốn nhanh chóng tới ứng cứu, chỉ là bị Thương Hải đại đế kia gắt gao cuốn lấy, căn bản không thoát thân được.
- Giang Trần, đừng có lỗ mãng. Ngươi đã biết chúng ta là người Đan Hỏa thành, nếu như giết đại đế của Đan Hỏa thành, chẳng khác nào là khiêu chiến với Đan Hỏa thành. Hậu quả không phải là thứ mà ngươi có thể thừa nhận.
Tên Ma lão kia vô lực ứng cứu, lúc này chỉ có thể lên tiếng uy hiếp Giang Trần.
Giang Trần lạnh lùng cười nói:
- Đan Hỏa thành? Bổn thiếu chủ và Đan Hỏa thành các ngươi cũng không phải đối đầu ngày một ngày hai. Lúc trước không phải Đan Cực lão nhân kia thoát nhanh, ta thấy hắn có rời khỏi được Lưu Ly vương thành hay không cũng khó mà nói được. Huống chi là hai người các ngươi? Hôm nay các ngươi nhất định sẽ phải chết.
Giang Trần nghiêm túc nói, Khổng Tước đại đế mất tích, Đan Cực đại đế kia cũng có tham dự vào bên trong. Có thể nói Đan Hỏa thành và Lưu Ly vương thành đã sớm như nước với lửa.
Đối phương dùng việc khai chiến để uy hiếp hắn, quả thực nực cười tới cực điểm.
Cho dù Đan Hỏa thành không khai chiến, Giang Trần sớm muộn cũng khai chiến với Đan Hỏa thành.
Trong đầu Giang Trần nghĩ tới đó, đâu còn hạ thủ lưu tình nữa? Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận tiểu thành được thúc dục tới cực hạn, giống như lưu tinh ngập trời rơi xuống, tạo thành một vòng tròn vây quanh tu sĩ có cục bướu thịt, điên cuồng công kích đối phương.
/3612
|