̀i. (1)
Mộc Cao Kỳ cũng chấn động, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi tới trước:
- Mộc Cao Kỳ bái kiến chư vị tiền bối. Cảm tạ chư vị tiền bối, đạo hữu tới tham dự nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung. Ngày sau nếu như Cao Kỳ trên phương diện đan đạo có thành tựu, chỉ cần là bằng hữu có mặt ngày hôm nay có việc cầu, Cao Kỳ nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.
Mộc Cao Kỳ trời sinh có một loại khí chất xuất trần, phiêu nhiên, khiến cho hắn nhận được không ít hảo cảm của mọi người. Mọi người thấy tuổi Mộc Cao Kỳ còn trẻ như vậy mà đã có cảm giác tiên phong đạo cốt, ngược lại càng thêm tin tưởng phán đoán của Giang Trần.
Huống chi người ta còn là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể thượng thừa.
- Chắc hẳn chư vị cũng nhìn ra, bổn thiếu chủ rất xem trọng Đan Kiền Cung. Đúng vậy, kể từ hôm nay bổn thiếu chủ sẽ dùng hết khả năng trợ giúp Đan Kiền Cung trùng kiến. Có người cho Đan Kiền Cung mặt mũi chính là cho bổn thiếu chủ mặt mũi. Có người gây phiền phức cho Đan Kiền Cung chính là gây phiền phức với bổn thiếu chủ.
Giang Trần lạnh nhạt nói, trong thanh âm tràn ngập uy nghiêm khiến cho người ta không chút nghi ngờ quyết tâm của hắn.
- Bổn thiếu chủ tin tưởng chắc rằng, được một thời gian nữa, Đan Kiền Cung nhất định sẽ trở thành thế lực uy chấn một phương.
Giang Trần nghiêm túc nói:
- Chư vị, mọi người cứ chờ xem.
Giang Trần nói một phen khiến cho tất cả các khách mời có mặt khiếp sợ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy quyết tâm tới đỡ đầu cho Đan Kiền Cung của Giang Trần.
Nếu như cả Lưu Ly vương thành không tiếc một cái giá nào tới đỡ Đan Kiền Cung, như vậy Đan Kiền Cung này quả thực có khả năng nhanh chóng khuếch trưng, triệt để sửa lại lịch sử Vạn Tượng Cương Vực a.
Xem ra, đối với Vạn Tượng Cương Vực, đối với Đan Kiền Cung này, quả thực không thể coi thường.
Đây là suy nghĩ đồng nhất trong đầu mỗi khách mời hiện tại.
Bởi vì những lời này của Giang Trần khiến cho mọi người cảm thấy chuyến đi này không tệ. So sánh với chuyện này, nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung không phải là thứ mà những vị khách này đặc biệt chờ mong.
Dù sao bọn họ tới đây tham gia hoàn toàn là vì cho Giang Trần mặt mũi, mà cũng không phải thực sự cảm thấy hứng thú với nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung tới cỡ nào.
Bởi vì cự đầu khắp nơi tham gia, làm cho nghi thức trùng kiến củ a Đan Kiền Cung vô cùng có thể diện, cũng vô cùng hoàn mỹ.
Chuyện này khiến cho từ trên xuống dưới Đan Kiền Cung cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy rất là phấn chấn.
Theo lời nói của Giang Trần, bọn họ đã nhìn thấy sự coi trọng của Giang Trần đối với Đan Kiền Cung, cũng có dự cảm, Lưu Ly vương thành sau này sẽ toàn lực ủng hộ Đan Kiền Cung.
Thế cục sau này của Vạn Tượng Cương Vực này không phải là sáu đại tông môn như trước, mà chỉ có một mình Đan Kiền Cung độc tài.
Một hồi nghi thức long trọng kết thúc, sau đó chúng nhân cũng không có ở lại mà nhao nhao cáo từ.
Giang Trần cuời nói:
- Chư vị, ban đầu ở Long Hổ Phong VÂn hội ta từng muốn mua vài kiện đồ vật. Một là Kim Quan Vân hạc, đã thu mua được rồi. Nếu như chư vị có Kim Quan Vân hạc thì có thể đưa tới Lưu Ly vương thành, bổn thiếu chủ nhất định sẽ dùng giá cao thu mua. Đúng rồi, còn có Thiên Địa Lăng Vân chi, bổn thiếu chủ cũng dùng giá cao thu mua.
Lúc những người này gần đi, Giang Trần vẫn không quên nói một tiếng, những người này hoặc là cự đầu tông môn, hoặc là cự đầu giới tán tu.
Năng lực truyền bá của bọn họ đều rất mạnh, nếu như bọn họ đều chú ý tới việc này, Kim Quan Vân Hạc và Thiên Địa Lăng Vân chi tất sẽ có thu hoạch mới.
Hai thứ này là nguyên liệu cần có của Tùng Hạc đan và Đế Lăng đan.
Mà Tỉnh Trung đại đế và Hỏa Viêm đại đế lại bị Giang Trần giữ lại, những người này đều là đại đế tán tu có quan hệ giao dịch Tùng Hạc đan khi trước.
Những lão gia hỏa này, trừ Vân Trung đại đế đã nắm được Tùng Hạc đan ra, những đại đế khác dù Giang Trần muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng không muốn đi a.
Dù sao trong lòng bọn họ luôn nhớ thương tới cái Tùng Hạc đan kia.
Chỉ là bọn họ đã có ước định thời gian với Giang Trần, thời gian này còn xa không tới, cho nên bọn họ cũng không tiện thúc dục Giang Trần.
Dù sao khỏa Tùng Hạc đan này bọn họ muốn lấy tới thực sự rất dễ dàng. Lúc ấy bất quá chỉ cần ra tay một lần, cơ hồ có thể nói là tiện tay mà thôi.
Cho nên từ tận đáy lòng, bọn họ cho rằng lần giao dịch này bọn họ chiếm tiện nghi lớn. Cho nên đặc biệt quan tâm tới Giang Trần.
Giang Trần dẫn những cường giả Đế cảnh tán tu tới một địa phương đẹp đẽ và tĩnh mịch sau hậu sơn Đan Kiền Cung.
Hỏa Viêm đại đế kia thẳng tính, thiếu kiên nhẫn mở miệng trước:
- Giang Trần thiếu chủ, ngươi nói Tùng Hạc đan lần trước có rồi sao?
Những đại đế tán tu khác cũng nhanh như chớp nhìn qua Giang Trần, rõ ràng trong lòng tràn ngập chờ mong.
Vân Trung đại đế đã sớm thu được Tùng Hạc đan, cho nên tâm tình của hắn tương đối nhẹ nhõm. Hắn mỉm cười nhìn qua Giang Trần, ngược lại cũng có chút ngoài ý muốn.
Cách Long Hổ Phong Vân hội lần trước còn không có quá lâu, Tùng Hạc đan đã có hàng? Hiệu suất làm việc của Giang Trần thiếu chủ này quả thực không phải nhanh bình thường a.
- Chư vị, quả thực Tùng Hạc đan có. Nhưng mà có một việc lại phải làm phiền chư vị một chút. Việc này không liên quan tới giao dịch Tùng Hạc đan, hoàn toàn là chuyện riêng của ta. Cũng không cần chư vị làm gì cả, chỉ cần làm chân chạy là được.
Giang Trần ra vẻ khó xử, nói:
Lực chú ý của những người này hiện tại đều ở trên Tùng Hạc đan, lại nghe Giang Trần nói sang chuyện khác, trong lòng đều ngứa ngáy khó nhịn. Lại nghe Giang Trần nói cần bọn họ hỗ trợ, hơn nữa chỉ là chân chạy vặt.
Những người này đều muốn sớm thu được Tùng Hạc đan, vì vậy đều nhao nhao vỗ ngực mình, nói:
- Giang Trần thiếu chủ, ngươi có chuyện gì thì cứ mở miệng là được. Những người như chúng ta luôn coi Giang Trần thiếu chủ là bằng hữu. Giữa bằng hữu với nhau, làm chân chạy, chẳng phải là chuyện thường thôi sao?
- Đúng vậy, Tùng Hạc đan lúc trước vốn chúng ta cũng không làm được gì, nhận chỉ là xấu hổ mà thôi. Nếu như Giang Trần thiếu chủ nguyện ý giao chút việc cho chúng ta đi làm. Nói không chừng trong lòng chúng ta còn an tâm hơn một chút.
- Đúng vậy, nói đi, có chuyện gì, chỉ cần là chúng ta có thể làm được thì chúng ta tuyệt đối sẽ không từ chối. Ai từ chối chính là cháu trai.
Tỉnh Trung đại đế cũng cười ha hả nói:
- Giang Trần thiếu chủ, mọi người rất thưởng thức ngươi. Chỉ bằng vào hào khí Tùng Hạc đan của ngươi, tất cả mọi người đã nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi rồi.
Thứ Giang Trần muốn chính là hiệu quả như vậy.
- Vậy ta cũng nói thẳng.
- Nói đi, nói đi.
- Đừng có nhử chúng ta nữa.
Giang Trần gật đầu, mở miệng nói:
- Tới hiện tại có lẽ mọi người đều đã biết xuất thân, lai lịch của Giang Trần ta. Quả thực ta bắt đầu từ Vạn Tượng Cương Vực này đi ra. Trước khi tiến vào Đan Kiền Cung, ta là đệ tử Bảo Thụ tông. Trước khi tiến vào Bảo Thụ tông. Ta chỉ bất quá là đệ tử chư hầu của một vương quốc thế tục trong liên minh thập lục quốc mà thôi. Phụ thân ta là Giang Thụ Phong, là một trong những chư hầu của Đông Phương vương quốc.
Mộc Cao Kỳ cũng chấn động, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi tới trước:
- Mộc Cao Kỳ bái kiến chư vị tiền bối. Cảm tạ chư vị tiền bối, đạo hữu tới tham dự nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung. Ngày sau nếu như Cao Kỳ trên phương diện đan đạo có thành tựu, chỉ cần là bằng hữu có mặt ngày hôm nay có việc cầu, Cao Kỳ nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.
Mộc Cao Kỳ trời sinh có một loại khí chất xuất trần, phiêu nhiên, khiến cho hắn nhận được không ít hảo cảm của mọi người. Mọi người thấy tuổi Mộc Cao Kỳ còn trẻ như vậy mà đã có cảm giác tiên phong đạo cốt, ngược lại càng thêm tin tưởng phán đoán của Giang Trần.
Huống chi người ta còn là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể thượng thừa.
- Chắc hẳn chư vị cũng nhìn ra, bổn thiếu chủ rất xem trọng Đan Kiền Cung. Đúng vậy, kể từ hôm nay bổn thiếu chủ sẽ dùng hết khả năng trợ giúp Đan Kiền Cung trùng kiến. Có người cho Đan Kiền Cung mặt mũi chính là cho bổn thiếu chủ mặt mũi. Có người gây phiền phức cho Đan Kiền Cung chính là gây phiền phức với bổn thiếu chủ.
Giang Trần lạnh nhạt nói, trong thanh âm tràn ngập uy nghiêm khiến cho người ta không chút nghi ngờ quyết tâm của hắn.
- Bổn thiếu chủ tin tưởng chắc rằng, được một thời gian nữa, Đan Kiền Cung nhất định sẽ trở thành thế lực uy chấn một phương.
Giang Trần nghiêm túc nói:
- Chư vị, mọi người cứ chờ xem.
Giang Trần nói một phen khiến cho tất cả các khách mời có mặt khiếp sợ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy quyết tâm tới đỡ đầu cho Đan Kiền Cung của Giang Trần.
Nếu như cả Lưu Ly vương thành không tiếc một cái giá nào tới đỡ Đan Kiền Cung, như vậy Đan Kiền Cung này quả thực có khả năng nhanh chóng khuếch trưng, triệt để sửa lại lịch sử Vạn Tượng Cương Vực a.
Xem ra, đối với Vạn Tượng Cương Vực, đối với Đan Kiền Cung này, quả thực không thể coi thường.
Đây là suy nghĩ đồng nhất trong đầu mỗi khách mời hiện tại.
Bởi vì những lời này của Giang Trần khiến cho mọi người cảm thấy chuyến đi này không tệ. So sánh với chuyện này, nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung không phải là thứ mà những vị khách này đặc biệt chờ mong.
Dù sao bọn họ tới đây tham gia hoàn toàn là vì cho Giang Trần mặt mũi, mà cũng không phải thực sự cảm thấy hứng thú với nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung tới cỡ nào.
Bởi vì cự đầu khắp nơi tham gia, làm cho nghi thức trùng kiến củ a Đan Kiền Cung vô cùng có thể diện, cũng vô cùng hoàn mỹ.
Chuyện này khiến cho từ trên xuống dưới Đan Kiền Cung cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy rất là phấn chấn.
Theo lời nói của Giang Trần, bọn họ đã nhìn thấy sự coi trọng của Giang Trần đối với Đan Kiền Cung, cũng có dự cảm, Lưu Ly vương thành sau này sẽ toàn lực ủng hộ Đan Kiền Cung.
Thế cục sau này của Vạn Tượng Cương Vực này không phải là sáu đại tông môn như trước, mà chỉ có một mình Đan Kiền Cung độc tài.
Một hồi nghi thức long trọng kết thúc, sau đó chúng nhân cũng không có ở lại mà nhao nhao cáo từ.
Giang Trần cuời nói:
- Chư vị, ban đầu ở Long Hổ Phong VÂn hội ta từng muốn mua vài kiện đồ vật. Một là Kim Quan Vân hạc, đã thu mua được rồi. Nếu như chư vị có Kim Quan Vân hạc thì có thể đưa tới Lưu Ly vương thành, bổn thiếu chủ nhất định sẽ dùng giá cao thu mua. Đúng rồi, còn có Thiên Địa Lăng Vân chi, bổn thiếu chủ cũng dùng giá cao thu mua.
Lúc những người này gần đi, Giang Trần vẫn không quên nói một tiếng, những người này hoặc là cự đầu tông môn, hoặc là cự đầu giới tán tu.
Năng lực truyền bá của bọn họ đều rất mạnh, nếu như bọn họ đều chú ý tới việc này, Kim Quan Vân Hạc và Thiên Địa Lăng Vân chi tất sẽ có thu hoạch mới.
Hai thứ này là nguyên liệu cần có của Tùng Hạc đan và Đế Lăng đan.
Mà Tỉnh Trung đại đế và Hỏa Viêm đại đế lại bị Giang Trần giữ lại, những người này đều là đại đế tán tu có quan hệ giao dịch Tùng Hạc đan khi trước.
Những lão gia hỏa này, trừ Vân Trung đại đế đã nắm được Tùng Hạc đan ra, những đại đế khác dù Giang Trần muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng không muốn đi a.
Dù sao trong lòng bọn họ luôn nhớ thương tới cái Tùng Hạc đan kia.
Chỉ là bọn họ đã có ước định thời gian với Giang Trần, thời gian này còn xa không tới, cho nên bọn họ cũng không tiện thúc dục Giang Trần.
Dù sao khỏa Tùng Hạc đan này bọn họ muốn lấy tới thực sự rất dễ dàng. Lúc ấy bất quá chỉ cần ra tay một lần, cơ hồ có thể nói là tiện tay mà thôi.
Cho nên từ tận đáy lòng, bọn họ cho rằng lần giao dịch này bọn họ chiếm tiện nghi lớn. Cho nên đặc biệt quan tâm tới Giang Trần.
Giang Trần dẫn những cường giả Đế cảnh tán tu tới một địa phương đẹp đẽ và tĩnh mịch sau hậu sơn Đan Kiền Cung.
Hỏa Viêm đại đế kia thẳng tính, thiếu kiên nhẫn mở miệng trước:
- Giang Trần thiếu chủ, ngươi nói Tùng Hạc đan lần trước có rồi sao?
Những đại đế tán tu khác cũng nhanh như chớp nhìn qua Giang Trần, rõ ràng trong lòng tràn ngập chờ mong.
Vân Trung đại đế đã sớm thu được Tùng Hạc đan, cho nên tâm tình của hắn tương đối nhẹ nhõm. Hắn mỉm cười nhìn qua Giang Trần, ngược lại cũng có chút ngoài ý muốn.
Cách Long Hổ Phong Vân hội lần trước còn không có quá lâu, Tùng Hạc đan đã có hàng? Hiệu suất làm việc của Giang Trần thiếu chủ này quả thực không phải nhanh bình thường a.
- Chư vị, quả thực Tùng Hạc đan có. Nhưng mà có một việc lại phải làm phiền chư vị một chút. Việc này không liên quan tới giao dịch Tùng Hạc đan, hoàn toàn là chuyện riêng của ta. Cũng không cần chư vị làm gì cả, chỉ cần làm chân chạy là được.
Giang Trần ra vẻ khó xử, nói:
Lực chú ý của những người này hiện tại đều ở trên Tùng Hạc đan, lại nghe Giang Trần nói sang chuyện khác, trong lòng đều ngứa ngáy khó nhịn. Lại nghe Giang Trần nói cần bọn họ hỗ trợ, hơn nữa chỉ là chân chạy vặt.
Những người này đều muốn sớm thu được Tùng Hạc đan, vì vậy đều nhao nhao vỗ ngực mình, nói:
- Giang Trần thiếu chủ, ngươi có chuyện gì thì cứ mở miệng là được. Những người như chúng ta luôn coi Giang Trần thiếu chủ là bằng hữu. Giữa bằng hữu với nhau, làm chân chạy, chẳng phải là chuyện thường thôi sao?
- Đúng vậy, Tùng Hạc đan lúc trước vốn chúng ta cũng không làm được gì, nhận chỉ là xấu hổ mà thôi. Nếu như Giang Trần thiếu chủ nguyện ý giao chút việc cho chúng ta đi làm. Nói không chừng trong lòng chúng ta còn an tâm hơn một chút.
- Đúng vậy, nói đi, có chuyện gì, chỉ cần là chúng ta có thể làm được thì chúng ta tuyệt đối sẽ không từ chối. Ai từ chối chính là cháu trai.
Tỉnh Trung đại đế cũng cười ha hả nói:
- Giang Trần thiếu chủ, mọi người rất thưởng thức ngươi. Chỉ bằng vào hào khí Tùng Hạc đan của ngươi, tất cả mọi người đã nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi rồi.
Thứ Giang Trần muốn chính là hiệu quả như vậy.
- Vậy ta cũng nói thẳng.
- Nói đi, nói đi.
- Đừng có nhử chúng ta nữa.
Giang Trần gật đầu, mở miệng nói:
- Tới hiện tại có lẽ mọi người đều đã biết xuất thân, lai lịch của Giang Trần ta. Quả thực ta bắt đầu từ Vạn Tượng Cương Vực này đi ra. Trước khi tiến vào Đan Kiền Cung, ta là đệ tử Bảo Thụ tông. Trước khi tiến vào Bảo Thụ tông. Ta chỉ bất quá là đệ tử chư hầu của một vương quốc thế tục trong liên minh thập lục quốc mà thôi. Phụ thân ta là Giang Thụ Phong, là một trong những chư hầu của Đông Phương vương quốc.
/3612
|