- Chậc chậc, nhìn cung điện nặng nề, trang nghiêm kia, tuyệt đối là thánh địa nhất đẳng thời thượng cổ a.
- Bên trong nhất định có truyền thừa thượng cổ, có bảo vật thượng cổ.
Càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra sau lưng màn sáng kia loáng thoáng hiện lên cung điện. Tựa như một góc băng sơn lộ ra, làm cho người ta có sức tưởng tượng khôn cùng.
Lần này, Vân Lan đại đế kia không thèm trưng cầu ý kiến của mọi người mà chủ động mở miệng:
- Tất cả mọi người đi qua xem.
Người Đan Hỏa thành nhanh nhất, người Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông cũng không chậm.
Tất cả cự đầu của các thế lực lớn đều nhao nhao trước sau bay vút về phía trước. Mà những thế lực còn lại thì cũng nối tiếp, chiếm vị trí có lợi, bay về phía trước.
Không có cách nào tranh giành với Đan Hỏa thành và những tông môn nhất phẩm kia, thế nhưng giữa các thế lực còn lại với nhau cũng có thể tranh giành được một chút.
- Đi, chúng ta cũng qua nhìn một chút.
Giang Trần truyền thức cho Tử Yên tông lão.
Tử Yên tông lão sau khi được Giang Trần cảo cáo, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nghe được Giang Trần ra lệnh, lúc này hắn mới gật đầu nói:
- Mọi người đuổi theo.
Giang Trần đi theo đội ngũ Phượng Minh hạ vực, rất nhanh đuổi theo.
Phía trước, trong hư không có một đạo cấm chế chắn ngang phía trước, giống như là rãnh trời, chắn trước mặt mọi người. Giống như xa cách muôn trùng trước mặt Ngưu Lang và Chức Nữ vậy.
Ánh mắt Vân Lan đại đế lạnh lùng nhìn qua cấm chế trước mặt hắn.
Cấm chế này giống như một cái sông ngăn cản trước mặt mọi người. Nhưng mà phía dưới cái sông này không phải là dòng nước mênh mông mà là một mảnh nham thạch nóng bỏng, sôi trào. Giống nhưu mặt đất đang sôi trào. Từng đạo nham thạch nóng bỏng, điên cuồng, thỉnh thoảng bay tán loạn từ trên xuống, bắn lên cao mấy trăm mét, khí thế kinh người.
Đạo cấm chế này dường như là cửa vào cuối cùng của bí cảnh kia.
Chỉ là đạo cấm chế này quả thực cũng vô cùng đáng sợ. Nham thạch nóng bỏng đang dâng trào kia, sôi trào như nước sôi, giống như có thể hòa tan cả thế giới, khí thế vô cùng dọa người.
Ngay cả đám cường giả đại đế như Vân Lan đại đế đứng trước mặt cấm chế này cũng cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt đáng sợ, không ngừng đánh tới trước mặt bọn hắn.
- Bay qua?
Có người mang theo vài phần hồ nghi hỏi Vân Lan đại đế.
Vân Lan đại đế trầm giọng nói:
- Trước tiên đừng có gấp, nhìn tình huống rồi nói sau.
Tu sĩ có thể tiến vào bí cảnh này không có ai là người bình thường, ít nhất cũng là Thánh Cảnh, lăng không phi hành cũng không nói chơi.
Thế nhưng mà đạo cấm chế này rõ ràng không phải lăng không phi hành là có thể thoát khỏi.
- Vân Lan đạo huynh, cấm chế này dường như rất không tầm thường. Nếu như bay qua, nắm chắc cũng không phải quá lớn. Nếu không tìm người kiếm đường trước?
Loại tình huống này tìm người dò đường, đó chính là để cho người ta đi chịu chết.
Lần này người Đan Hỏa thành mang tới, đều là tinh anh, phái ai đi cũng không thích hợp.
Vân Lan đại đế khẽ cau mày, thấp giọng nói với một tu sĩ Đế cảnh bên cạnh vài câu. Tên tu sĩ Đế cảnh kia khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
Sau đó tên này từ trong đội ngũ đi ra, đi về phía sau.
Hắn cười nhạt rồi nói với những thế lực phía sau:
- Chư vị, phía trước có cấm chế, rất là quỷ dị. Trong các ngươi có ai nguyện ý dò đường hay không?
- Đừng trách bổn đế không nói cho các ngươi biết. Người dẫn đầu dò đường này có rất nhiều chỗ tốt. Nếu như thực sự thông qua, bảo vật nhận được sẽ quy cho kẻ đó, tuyệt đối không đổi ý. Đan Hỏa thành ta có thể cam đoan, lợi ích của người dò đường ai cũng không thể xâm phạm.
Người Đan Hỏa thành quý giá, không thể tùy tiện phái ra dò đường. Nhưng tu sĩ ở hiện trường nhiều như vậy. Nhưng mà tu sĩ ở hiện trường nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có một ít gia hỏa không sợ chết.
Bởi vì có câu nói gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm.
Bên Đan Hỏa thành tính toán rất tốt.
Nhưng mà người vào đây không ai là người ngu cả. Thế lực Đan Hỏa thành xông trận phóng ngựa lên trước, lại không phái người đi dò đường, ngược lại còn muốn người ở phía sau như bọn họ đi dò đường. Như vậy không có ẩn khuất bên trong mới là lạ.
Trong lúc nhất thời, hơn mấy trăm ngàn tu sĩ phía sau đều có chút khó xử. Ai cũng không muốn trở thành kẻ dẫn đầu này.
Hiển nhiên mọi người cũng suy đoán ra, lúc này đi dò đường hơn phân nửa là chịu chết. Thứ tốt mặc dù có lực hấp dẫn. Thế nhưng bất quá sự hấp dẫn này trước tiên phải suy nghĩ cho an nguy của bản thân rồi nói sau. Nếu như an nguy của bản thân còn không đảm bảo, cho dù chỗ tốt của nơi này cho một mình hắn, thì có được gì cơ chứ?
Có mệnh thì mới có lợi nhuận, mất mạng đến lúc đó chính là tiện nghi cho những người khác.
Tên đại đế của Đan Hỏa thành đợi một hồi lâu, những tu sĩ phía sau không có một ai đứng ra.
Đây cũng là thứ khiến cho tên đại đế này có chút căm tức.
- Như vậy xem ra tất cả mọi người đều không quý trọng cơ hội dò đường này a.
- Đã như vậy, lưu lại đám phế vật các ngươi thì có tác dụng gì? Không công để cho các ngươi chia cắt bảo vật bên trong sao?
Tên đại đế của Đan Hỏa thành này lạnh lùng nói:
- Bổn đế chỉ cho các ngươi một lần cơ hội, nếu không biết quý trọng, thì các ngươi tới từ đâu thì lăn về đó đi. Bí cảnh này người nhu nhược không xứng được nhận lợi ích.
Giang Trần lẫn trong đám người nghe những lời này âm thầm cảm thấy nực cười. Chuyện chịu chết, để cho người khác đi làm, chuyện đoạt chỗ tốt, bọn chúng so với ai khác còn tranh giành nhanh hơn.
Người nhu nhược?
Biết rõ là chịu chết, ai đứng ra mới là kẻ ngu.
Hiện trường im ắng, không có ai đứng ra. Ai cũng không muốn đứng ra chịu chết. Người đầu óc chậm chạp, cũng nhìn ra được, đây thực sự là Đan Hỏa thành lựa chọn người tình nguyện chết đi dò đường.
Đợi hồi lâu, thủy chung không có ai chủ động đứng ra. bên Đan Hỏa thành, Vân Lan đại đế kia cũng có chút không vui.
Hắn truyền thức nói vài lời với tên đại đế kia.
Sắc mặt tên đại đế kia triệt để âm trầm, gật gật đầu nói:
- Tốt, cơ hội như vậy các ngươi cũng không biết quý trọng. Vậy là không biết tán thưởng. Từ nay về sau, sau khoảnh khắc này, nơi này, Đan Hỏa thành chúng ta đại biểu bát vực, đại biểu thế lực cao cấp nhất bát vực của cương vực nhân loại tiếp quản nơi này. Các ngươi không phải là thế lực trên bát vực, nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác, vô tình, động thủ bừa bãi.
Đây là tối hậu thư.
Hoặc là lên, hoặc là lăn.
Chỉ đơn giản như vậy, bá đạo như vậy.
Lần này những thế lực tiến vào Trầm Hương cốc khoảng chừng trên mười, trên trăm nhà. Mỗi một nhà đều có một nhóm nhân mã. Làm cho nhân mã hiện tại ở nơi này vô cùng khổng lồ.
Vốn Đan Hỏa thành cũng không phải có thiện tâm để cho những thế lực này tiến vào. Nói trắng ra, chính là ở thời khắc nguy cấp đem đáp người này ra làm bia đỡ đạn.
- Bên trong nhất định có truyền thừa thượng cổ, có bảo vật thượng cổ.
Càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra sau lưng màn sáng kia loáng thoáng hiện lên cung điện. Tựa như một góc băng sơn lộ ra, làm cho người ta có sức tưởng tượng khôn cùng.
Lần này, Vân Lan đại đế kia không thèm trưng cầu ý kiến của mọi người mà chủ động mở miệng:
- Tất cả mọi người đi qua xem.
Người Đan Hỏa thành nhanh nhất, người Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông cũng không chậm.
Tất cả cự đầu của các thế lực lớn đều nhao nhao trước sau bay vút về phía trước. Mà những thế lực còn lại thì cũng nối tiếp, chiếm vị trí có lợi, bay về phía trước.
Không có cách nào tranh giành với Đan Hỏa thành và những tông môn nhất phẩm kia, thế nhưng giữa các thế lực còn lại với nhau cũng có thể tranh giành được một chút.
- Đi, chúng ta cũng qua nhìn một chút.
Giang Trần truyền thức cho Tử Yên tông lão.
Tử Yên tông lão sau khi được Giang Trần cảo cáo, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nghe được Giang Trần ra lệnh, lúc này hắn mới gật đầu nói:
- Mọi người đuổi theo.
Giang Trần đi theo đội ngũ Phượng Minh hạ vực, rất nhanh đuổi theo.
Phía trước, trong hư không có một đạo cấm chế chắn ngang phía trước, giống như là rãnh trời, chắn trước mặt mọi người. Giống như xa cách muôn trùng trước mặt Ngưu Lang và Chức Nữ vậy.
Ánh mắt Vân Lan đại đế lạnh lùng nhìn qua cấm chế trước mặt hắn.
Cấm chế này giống như một cái sông ngăn cản trước mặt mọi người. Nhưng mà phía dưới cái sông này không phải là dòng nước mênh mông mà là một mảnh nham thạch nóng bỏng, sôi trào. Giống nhưu mặt đất đang sôi trào. Từng đạo nham thạch nóng bỏng, điên cuồng, thỉnh thoảng bay tán loạn từ trên xuống, bắn lên cao mấy trăm mét, khí thế kinh người.
Đạo cấm chế này dường như là cửa vào cuối cùng của bí cảnh kia.
Chỉ là đạo cấm chế này quả thực cũng vô cùng đáng sợ. Nham thạch nóng bỏng đang dâng trào kia, sôi trào như nước sôi, giống như có thể hòa tan cả thế giới, khí thế vô cùng dọa người.
Ngay cả đám cường giả đại đế như Vân Lan đại đế đứng trước mặt cấm chế này cũng cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt đáng sợ, không ngừng đánh tới trước mặt bọn hắn.
- Bay qua?
Có người mang theo vài phần hồ nghi hỏi Vân Lan đại đế.
Vân Lan đại đế trầm giọng nói:
- Trước tiên đừng có gấp, nhìn tình huống rồi nói sau.
Tu sĩ có thể tiến vào bí cảnh này không có ai là người bình thường, ít nhất cũng là Thánh Cảnh, lăng không phi hành cũng không nói chơi.
Thế nhưng mà đạo cấm chế này rõ ràng không phải lăng không phi hành là có thể thoát khỏi.
- Vân Lan đạo huynh, cấm chế này dường như rất không tầm thường. Nếu như bay qua, nắm chắc cũng không phải quá lớn. Nếu không tìm người kiếm đường trước?
Loại tình huống này tìm người dò đường, đó chính là để cho người ta đi chịu chết.
Lần này người Đan Hỏa thành mang tới, đều là tinh anh, phái ai đi cũng không thích hợp.
Vân Lan đại đế khẽ cau mày, thấp giọng nói với một tu sĩ Đế cảnh bên cạnh vài câu. Tên tu sĩ Đế cảnh kia khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
Sau đó tên này từ trong đội ngũ đi ra, đi về phía sau.
Hắn cười nhạt rồi nói với những thế lực phía sau:
- Chư vị, phía trước có cấm chế, rất là quỷ dị. Trong các ngươi có ai nguyện ý dò đường hay không?
- Đừng trách bổn đế không nói cho các ngươi biết. Người dẫn đầu dò đường này có rất nhiều chỗ tốt. Nếu như thực sự thông qua, bảo vật nhận được sẽ quy cho kẻ đó, tuyệt đối không đổi ý. Đan Hỏa thành ta có thể cam đoan, lợi ích của người dò đường ai cũng không thể xâm phạm.
Người Đan Hỏa thành quý giá, không thể tùy tiện phái ra dò đường. Nhưng tu sĩ ở hiện trường nhiều như vậy. Nhưng mà tu sĩ ở hiện trường nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có một ít gia hỏa không sợ chết.
Bởi vì có câu nói gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm.
Bên Đan Hỏa thành tính toán rất tốt.
Nhưng mà người vào đây không ai là người ngu cả. Thế lực Đan Hỏa thành xông trận phóng ngựa lên trước, lại không phái người đi dò đường, ngược lại còn muốn người ở phía sau như bọn họ đi dò đường. Như vậy không có ẩn khuất bên trong mới là lạ.
Trong lúc nhất thời, hơn mấy trăm ngàn tu sĩ phía sau đều có chút khó xử. Ai cũng không muốn trở thành kẻ dẫn đầu này.
Hiển nhiên mọi người cũng suy đoán ra, lúc này đi dò đường hơn phân nửa là chịu chết. Thứ tốt mặc dù có lực hấp dẫn. Thế nhưng bất quá sự hấp dẫn này trước tiên phải suy nghĩ cho an nguy của bản thân rồi nói sau. Nếu như an nguy của bản thân còn không đảm bảo, cho dù chỗ tốt của nơi này cho một mình hắn, thì có được gì cơ chứ?
Có mệnh thì mới có lợi nhuận, mất mạng đến lúc đó chính là tiện nghi cho những người khác.
Tên đại đế của Đan Hỏa thành đợi một hồi lâu, những tu sĩ phía sau không có một ai đứng ra.
Đây cũng là thứ khiến cho tên đại đế này có chút căm tức.
- Như vậy xem ra tất cả mọi người đều không quý trọng cơ hội dò đường này a.
- Đã như vậy, lưu lại đám phế vật các ngươi thì có tác dụng gì? Không công để cho các ngươi chia cắt bảo vật bên trong sao?
Tên đại đế của Đan Hỏa thành này lạnh lùng nói:
- Bổn đế chỉ cho các ngươi một lần cơ hội, nếu không biết quý trọng, thì các ngươi tới từ đâu thì lăn về đó đi. Bí cảnh này người nhu nhược không xứng được nhận lợi ích.
Giang Trần lẫn trong đám người nghe những lời này âm thầm cảm thấy nực cười. Chuyện chịu chết, để cho người khác đi làm, chuyện đoạt chỗ tốt, bọn chúng so với ai khác còn tranh giành nhanh hơn.
Người nhu nhược?
Biết rõ là chịu chết, ai đứng ra mới là kẻ ngu.
Hiện trường im ắng, không có ai đứng ra. Ai cũng không muốn đứng ra chịu chết. Người đầu óc chậm chạp, cũng nhìn ra được, đây thực sự là Đan Hỏa thành lựa chọn người tình nguyện chết đi dò đường.
Đợi hồi lâu, thủy chung không có ai chủ động đứng ra. bên Đan Hỏa thành, Vân Lan đại đế kia cũng có chút không vui.
Hắn truyền thức nói vài lời với tên đại đế kia.
Sắc mặt tên đại đế kia triệt để âm trầm, gật gật đầu nói:
- Tốt, cơ hội như vậy các ngươi cũng không biết quý trọng. Vậy là không biết tán thưởng. Từ nay về sau, sau khoảnh khắc này, nơi này, Đan Hỏa thành chúng ta đại biểu bát vực, đại biểu thế lực cao cấp nhất bát vực của cương vực nhân loại tiếp quản nơi này. Các ngươi không phải là thế lực trên bát vực, nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác, vô tình, động thủ bừa bãi.
Đây là tối hậu thư.
Hoặc là lên, hoặc là lăn.
Chỉ đơn giản như vậy, bá đạo như vậy.
Lần này những thế lực tiến vào Trầm Hương cốc khoảng chừng trên mười, trên trăm nhà. Mỗi một nhà đều có một nhóm nhân mã. Làm cho nhân mã hiện tại ở nơi này vô cùng khổng lồ.
Vốn Đan Hỏa thành cũng không phải có thiện tâm để cho những thế lực này tiến vào. Nói trắng ra, chính là ở thời khắc nguy cấp đem đáp người này ra làm bia đỡ đạn.
/3612
|