Tự nhiên Giang Trần sẽ không lãnh đạm, cảm nhận được bầu không khí cổ quái này, cơ hồ hắn có thể vững tin, giờ phút này, người không bị tiếng chuông này tẩy não chỉ sợ đã không còn mấy người.
Người có thể ở trong tiếng chuông bình thản này bảo trì cảnh giác, đoán chừng cũng còn không nhiều lắm.
Thậm chí, tu sĩ còn có thể giống như hắn, như gặp đại địch, chỉ sợ chỉ còn lại một mình hắn.
- Nghe xem, tiếng chuông này vô cùng xuất trần, khí chất siêu thoát. Vì sao hết lần này tới lần khác ta lại sinh ra sự cảnh giác? Liệu có phải ta nghĩ nhiều hay không?
Trong lòng Giang Trần ngẫu nhiên cũng sinh ra ý nghĩ đó trong đầu. Thế nhưng mà loại ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, đã bị hắn lập tức đè xuống. NHiều lần như vậy, đạo dây chuyền phong ấn này đều vô cùng chuẩn xác. Đạo dây chuyền phong ấn này đã kháng cự tiếng chuông này như vậy, Giang Trần không thể không cảnh giác.
Tiếng chuông du dương, dùng giai điệu hoàn mỹ, nhịp điệu, tiết tấu hoán mỹ. Từng tiếng, từng tiếng chậm rãi vang lên trong hư không.
Tần suất tiếng chung vang lên rất chậm, cơ hồ giống như một lão đầu ngủ trưa vậy.
Chỉ là tiếng chuông này hết lần này tới lần khác lại có thể đánh động tâm hồn người ta, làm cho người ta say mê bên trong, chỉ dẫn bọn họ chạy về phía cung điện xa hoa, tráng lệ phía trước.
Có câu nói là xem núi, chạy ngựa chết.
Cung điện kia nhìn như xa xa, chỉ là nếu thực sự muốn tới chỗ đó lại vô cùn gxa xôi. Mọi người cơ hồ dùng tốc độ cao nhất phóng về phía trước, nhưng mà cung điện kia luôn ở trước mắt, lại thủy chung vẫn có một khoảng cách như vậy.
Tuy rằng khoảng cách luôn rút ngắn, thế nhưng mà muốn đi tới cung điện tráng lệ trước mắt kia, dường như khoảng cách còn dài hơn mắt thường nhìn thấy rất nhiều.
- Gặp quỷ rồi, đã đi cả buổi, tại sao còn chưa tới?
- Đúng vậy, nhìn khoảng cách này nhiều lắm chỉ có mấy thời thần là tới. Tại sao đi được một ngày, vẫn không thấy khoảng cách được rút ngắn vậy?
- Chẳng lẽ cố ý trêu đùa chúng ta?
- Các ngươi đừng nói nhảm nữa. Nếu không thì các ngươi có thể rời khỏi nơi này. Nếu như muốn ở lại thì đừng có nói nhảm và phàn nàn nhiều như vậy.
- Đúng vậy, đầy bụng phàn nàn, nếu như là thần thoại thì sao?
- Còn không phải là cơ duyên thượng cổ sao? Ngươi cho rằng là đi chợ bán thức ăn sao? Ngươi muốn tới thì tới sao?
Có người thiếu kiên nhẫn, cũng có người tỉnh táo vô cùng.
Nhưng mà đều không ngoại lệ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cung điện kia.,
- Đây nhất định là khảo nghiệm, truyền thừa tượng cổ tuyệt đối không phải con chó con mèo có thể nhúng chàm vào. Dọc theo đường đi, nhất định có rất nhiều khảo nghiệm. Chỉ có thông qua từng cửa khảo nghiệm mới có thể tới được cung điện kia. Đạt được truyền thừa thượng cổ.
Không thể không nói loại người có cùng quan điểm này có rất nhiều.
Trong mắt bọn họ, bí cảnh thượng cổ này nhất định sẽ tràn ngập khảo nghiệm. Đạo cấm chế kia trước đó kỳ thực chính là một đạo khảo nghiệm.
Có lẽ khảo nghiệm như vậy trên đường đi sẽ có rất nhiều.
Cũng tỷ như hiện tại, rõ ràng bằng mắt thường mọi người đều nhìn thấy tòa cung điện mờ mờ ảo ảo này. Cũng có thể cảm giác được khoảng cách dường như đang rút ngắn.
Thế nhưng mà nếu như thực sự muốn tới, độ khó thật lớn.
Mọi người một đường tiến về phía trước, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một ngọn núi cao, trên ngọn núi phía trước xuất hiện một tấm lưu ly kính trong suốt.
- Đám hậu bối, các ngươi đi tới nơi này nhất định phải chúc mừng các ngươi.
Đột nhiên trên núi vang lên một đạo thanh âm tang thương và uy nghiêm. Đạo thanh âm này cũng giống như là xuyên qua đường hầm thời không. Từ thượng cổ vang vọng tới bây giờ.
Mọi người nghe vậy đều khẽ giật mình, không tự chủ được mà dừng bước. Đứng ở trước mặt ngọn núi, hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên đã bị đạo thanh âm bất thình lình này làm cho chấn kinh.
- Các ngươi có thể tới đây cho thấy các ngươi đã đạt được tư cách tiến vào nơi này. Nhưng mà muốn được bản nhân tán thành, còn cần thông qua khảo nghiệm của chúng sinh chi môn này.
- Cái gì gọi là chúng sinh chi môn?
Thanh âm kia lại chậm rãi nói:
- Cửa này, có gặp được thứ này, có thể gặp được thứ kia, mỗi người một vẻ... Các ngươi chỉ cần thông qua chúng sinh chi môn này là có tư cách tiến vào cung điện của ta. Đạt được truyền thừa thượng cổ của ta. Thậm chí... Trở thành đệ tử truyền thừa của tông môn thượng cổ ta. Kéo dài thời đại huy hoàng của tông môn thượng cổ ta. Trước khi các ngươi không có giác ngộ này, tốt nhất nên cân nhắc rõ ràng.
Thông qua chúng sinh chi môn, thông qua khảo nghiệm của người này?
Giang Trần hiếu kỳ:
- Thanh âm này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là do người sáng lập bí cảnh này? Chẳng lẽ nơi này thực sự phong ấn những truyền thừa không tầm thường ở thời thượng cổ hay sao?
Ý nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu Giang Trần. Đột nhiên hắn cảm giác, những người ở hiện trường này đã gần bị tẩy não thành công.
Không thể không nói, chủ nhân của đạo thanh thật sự là gia hỏa hiểu mê hoặc lòng người. Nếu như nơi này thực sự là do chủ nhân thanh âm này một tay sáng lập ra. Giang Trần không thể không thừa nhận, người này thực sự quá lợi hại.
- Trước khi các ngươi đưa ra quyết định, bản nhân có một tin tức quan trọng muốn công bố. Truyền thừa nơi này chính là một thánh địa của Thánh Nhất tông, một tông môn mạnh nhất thời thượng cổ. Thánh Nhất tông chú ý tới hạo nhiên chính khí, chú ý cương trực, công chính, chú ý tâm tính. Đây là thế lực đứng đầu chính phái thượng cổ.
Thời kỳ thượng cổ, thế lực chính phái mạnh nhất.
Những tin tức này khiến cho những võ giả có mặt ở hiện trường nghe xong huyết mạch sôi sục.
- bản nhân cũng có thể nói cho các ngươi rõ, cung điện ở nơi này chính là biện viện thần bí nhất Thánh Nhất tông thượng cổ. Cơ hồ tất cả võ điển của Thánh Nhất tông đều có ở chỗ này. Còn có rất nhiều bảo vật Thánh Nhất tông, cũng đều ở trong cung điện này. Trong các ngươi nhất định sẽ có kẻ phúc duyên thâm hậu, vì vậy mà một bước lên trời.
Lời nói này khiến cho những người có mặt ở hiện trường sôi trào. Ngay cả những cường giả Đế cảnh kia, trong mắt rõ ràng cũng hiện lên vẻ nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Tất cả mọi người vểnh tai lắng nghe, sợ bỏ qua tin tức quan trọng.
- Không quản các ngươi là Đế cảnh hay là Hoàng cảnh, hay là Thánh Cảnh, một khi tiến vào cấm địa truyền thừa của Thánh Nhất tông ta. Một khi nhận được truyền thừa, sẽ tự động trở thành đệ tử Thánh Nhất tông, trở thành sứ đồ Thánh Nhất tông thượng cổ. Từ đó về sau, thân phận trước đó của các ngươi sẽ một đạo chặt đứng. Không thể có một chút tơ vương. Nhớ kỹ, đây là trảm tục duyên, quá trình này nhất định phải qua. Tục duyên không trảm, đại đạo khó thành.
Thoát khỏi quan hệ với thế lực hiện tại?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người bắt đầu do dự, đoạt bảo thì đoạt bảo, trong đầu bọn họ không có nửa điểm chướng ngại tâm lý.
Nhưng mà bảo bọn họ phải phản bội tông môn của mình, một đao lưỡng đạo với tông môn của mình, chuyện này quả thực là làm khó bọn họ.
Người có thể ở trong tiếng chuông bình thản này bảo trì cảnh giác, đoán chừng cũng còn không nhiều lắm.
Thậm chí, tu sĩ còn có thể giống như hắn, như gặp đại địch, chỉ sợ chỉ còn lại một mình hắn.
- Nghe xem, tiếng chuông này vô cùng xuất trần, khí chất siêu thoát. Vì sao hết lần này tới lần khác ta lại sinh ra sự cảnh giác? Liệu có phải ta nghĩ nhiều hay không?
Trong lòng Giang Trần ngẫu nhiên cũng sinh ra ý nghĩ đó trong đầu. Thế nhưng mà loại ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, đã bị hắn lập tức đè xuống. NHiều lần như vậy, đạo dây chuyền phong ấn này đều vô cùng chuẩn xác. Đạo dây chuyền phong ấn này đã kháng cự tiếng chuông này như vậy, Giang Trần không thể không cảnh giác.
Tiếng chuông du dương, dùng giai điệu hoàn mỹ, nhịp điệu, tiết tấu hoán mỹ. Từng tiếng, từng tiếng chậm rãi vang lên trong hư không.
Tần suất tiếng chung vang lên rất chậm, cơ hồ giống như một lão đầu ngủ trưa vậy.
Chỉ là tiếng chuông này hết lần này tới lần khác lại có thể đánh động tâm hồn người ta, làm cho người ta say mê bên trong, chỉ dẫn bọn họ chạy về phía cung điện xa hoa, tráng lệ phía trước.
Có câu nói là xem núi, chạy ngựa chết.
Cung điện kia nhìn như xa xa, chỉ là nếu thực sự muốn tới chỗ đó lại vô cùn gxa xôi. Mọi người cơ hồ dùng tốc độ cao nhất phóng về phía trước, nhưng mà cung điện kia luôn ở trước mắt, lại thủy chung vẫn có một khoảng cách như vậy.
Tuy rằng khoảng cách luôn rút ngắn, thế nhưng mà muốn đi tới cung điện tráng lệ trước mắt kia, dường như khoảng cách còn dài hơn mắt thường nhìn thấy rất nhiều.
- Gặp quỷ rồi, đã đi cả buổi, tại sao còn chưa tới?
- Đúng vậy, nhìn khoảng cách này nhiều lắm chỉ có mấy thời thần là tới. Tại sao đi được một ngày, vẫn không thấy khoảng cách được rút ngắn vậy?
- Chẳng lẽ cố ý trêu đùa chúng ta?
- Các ngươi đừng nói nhảm nữa. Nếu không thì các ngươi có thể rời khỏi nơi này. Nếu như muốn ở lại thì đừng có nói nhảm và phàn nàn nhiều như vậy.
- Đúng vậy, đầy bụng phàn nàn, nếu như là thần thoại thì sao?
- Còn không phải là cơ duyên thượng cổ sao? Ngươi cho rằng là đi chợ bán thức ăn sao? Ngươi muốn tới thì tới sao?
Có người thiếu kiên nhẫn, cũng có người tỉnh táo vô cùng.
Nhưng mà đều không ngoại lệ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cung điện kia.,
- Đây nhất định là khảo nghiệm, truyền thừa tượng cổ tuyệt đối không phải con chó con mèo có thể nhúng chàm vào. Dọc theo đường đi, nhất định có rất nhiều khảo nghiệm. Chỉ có thông qua từng cửa khảo nghiệm mới có thể tới được cung điện kia. Đạt được truyền thừa thượng cổ.
Không thể không nói loại người có cùng quan điểm này có rất nhiều.
Trong mắt bọn họ, bí cảnh thượng cổ này nhất định sẽ tràn ngập khảo nghiệm. Đạo cấm chế kia trước đó kỳ thực chính là một đạo khảo nghiệm.
Có lẽ khảo nghiệm như vậy trên đường đi sẽ có rất nhiều.
Cũng tỷ như hiện tại, rõ ràng bằng mắt thường mọi người đều nhìn thấy tòa cung điện mờ mờ ảo ảo này. Cũng có thể cảm giác được khoảng cách dường như đang rút ngắn.
Thế nhưng mà nếu như thực sự muốn tới, độ khó thật lớn.
Mọi người một đường tiến về phía trước, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một ngọn núi cao, trên ngọn núi phía trước xuất hiện một tấm lưu ly kính trong suốt.
- Đám hậu bối, các ngươi đi tới nơi này nhất định phải chúc mừng các ngươi.
Đột nhiên trên núi vang lên một đạo thanh âm tang thương và uy nghiêm. Đạo thanh âm này cũng giống như là xuyên qua đường hầm thời không. Từ thượng cổ vang vọng tới bây giờ.
Mọi người nghe vậy đều khẽ giật mình, không tự chủ được mà dừng bước. Đứng ở trước mặt ngọn núi, hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên đã bị đạo thanh âm bất thình lình này làm cho chấn kinh.
- Các ngươi có thể tới đây cho thấy các ngươi đã đạt được tư cách tiến vào nơi này. Nhưng mà muốn được bản nhân tán thành, còn cần thông qua khảo nghiệm của chúng sinh chi môn này.
- Cái gì gọi là chúng sinh chi môn?
Thanh âm kia lại chậm rãi nói:
- Cửa này, có gặp được thứ này, có thể gặp được thứ kia, mỗi người một vẻ... Các ngươi chỉ cần thông qua chúng sinh chi môn này là có tư cách tiến vào cung điện của ta. Đạt được truyền thừa thượng cổ của ta. Thậm chí... Trở thành đệ tử truyền thừa của tông môn thượng cổ ta. Kéo dài thời đại huy hoàng của tông môn thượng cổ ta. Trước khi các ngươi không có giác ngộ này, tốt nhất nên cân nhắc rõ ràng.
Thông qua chúng sinh chi môn, thông qua khảo nghiệm của người này?
Giang Trần hiếu kỳ:
- Thanh âm này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là do người sáng lập bí cảnh này? Chẳng lẽ nơi này thực sự phong ấn những truyền thừa không tầm thường ở thời thượng cổ hay sao?
Ý nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu Giang Trần. Đột nhiên hắn cảm giác, những người ở hiện trường này đã gần bị tẩy não thành công.
Không thể không nói, chủ nhân của đạo thanh thật sự là gia hỏa hiểu mê hoặc lòng người. Nếu như nơi này thực sự là do chủ nhân thanh âm này một tay sáng lập ra. Giang Trần không thể không thừa nhận, người này thực sự quá lợi hại.
- Trước khi các ngươi đưa ra quyết định, bản nhân có một tin tức quan trọng muốn công bố. Truyền thừa nơi này chính là một thánh địa của Thánh Nhất tông, một tông môn mạnh nhất thời thượng cổ. Thánh Nhất tông chú ý tới hạo nhiên chính khí, chú ý cương trực, công chính, chú ý tâm tính. Đây là thế lực đứng đầu chính phái thượng cổ.
Thời kỳ thượng cổ, thế lực chính phái mạnh nhất.
Những tin tức này khiến cho những võ giả có mặt ở hiện trường nghe xong huyết mạch sôi sục.
- bản nhân cũng có thể nói cho các ngươi rõ, cung điện ở nơi này chính là biện viện thần bí nhất Thánh Nhất tông thượng cổ. Cơ hồ tất cả võ điển của Thánh Nhất tông đều có ở chỗ này. Còn có rất nhiều bảo vật Thánh Nhất tông, cũng đều ở trong cung điện này. Trong các ngươi nhất định sẽ có kẻ phúc duyên thâm hậu, vì vậy mà một bước lên trời.
Lời nói này khiến cho những người có mặt ở hiện trường sôi trào. Ngay cả những cường giả Đế cảnh kia, trong mắt rõ ràng cũng hiện lên vẻ nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Tất cả mọi người vểnh tai lắng nghe, sợ bỏ qua tin tức quan trọng.
- Không quản các ngươi là Đế cảnh hay là Hoàng cảnh, hay là Thánh Cảnh, một khi tiến vào cấm địa truyền thừa của Thánh Nhất tông ta. Một khi nhận được truyền thừa, sẽ tự động trở thành đệ tử Thánh Nhất tông, trở thành sứ đồ Thánh Nhất tông thượng cổ. Từ đó về sau, thân phận trước đó của các ngươi sẽ một đạo chặt đứng. Không thể có một chút tơ vương. Nhớ kỹ, đây là trảm tục duyên, quá trình này nhất định phải qua. Tục duyên không trảm, đại đạo khó thành.
Thoát khỏi quan hệ với thế lực hiện tại?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người bắt đầu do dự, đoạt bảo thì đoạt bảo, trong đầu bọn họ không có nửa điểm chướng ngại tâm lý.
Nhưng mà bảo bọn họ phải phản bội tông môn của mình, một đao lưỡng đạo với tông môn của mình, chuyện này quả thực là làm khó bọn họ.
/3612
|