Loại thực lực khác biệt đáng sợ như vậy làm cho những cường giả Đế cảnh kia cũng run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Bọn họ rốt cuộc cũng tin tưởng, cương vực nhân loại này không đơn thuần là thiên hạ của cường giả Đế cảnh.
Trong lĩnh vực bọn họ không biết quả nhiên có sinh linh cường đại hơn cường giả Đế cảnh bọn họ.
Hiện tại bọn họ không cẩn thận đụng vào một đầu.
- Vân Lan đạo huynh, đây là thần thú Chu Tước thượng cổ sao?
Về huyết mạch Thần thú, Thần uyên đại lục tự nhiên có ghi chép lại. Dù sao thời kỳ thượng cổ trăm hoa đua nở, Thần Uyên đại lục lúc đó cũng là thời kỳ trăm hoa đua nở, huyết mạch thần thú thượng cổ cũng có.
Chỉ là nhưng mà mấy vạn năm gần đây, truyền thừa võ đạo không ngừng suy thoái, không ngừng suy sụp. Làm cho rất nhiều thứ tồn tại ở thời kỳ thượng cổ lại trở thành tồn tại trong truyền thuyết.
Vân Lan đại đế kỳ thực cũng bị kinh hãi, hắn hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ. Nhìn qua trên không trung bên ngoài cung điện. Đầu thần điểu kia lúc này dường như vẫn còn chưa hết tức giận.
Trong lòng của hắn quả thực có lo lắng, lo lắng đầu thần điểu này chưa hết giận, lại lần nữa nhảy vào trong cung điện này chém giết.
Nếu như chém giết ở chỗ này, càng là cá ở trong chậu, làm cho bọn họ không có địa phương trốn tránh.
Trong lúc mọi người kinh nghi bất định, thanh âm lạnh nhạt kia lại vang lên:
- Đừng lo lắng, tiến vào đại điện này là các ngươi đã an toàn. Đó là thần thú Chu Tước thượng cổ, trời sinh trong cơ thể đã có thiên hỏa linh chủng. Một đạo thiên hỏa rớt xuống, có thể thiêu đốt cả thế giới.
- Nhưng mà các ngươi không cần lo lắng, nó cuối cùng vẫn là lão quái vật từ thời thượng cổ. Cho tới hiện tại đã suy yếu không chịu nổi. Đạo công kích kia đã tiêu hao tích lũy những năm này của nó. Nó không dám tới lần thứ hai, lần thứ ba nữa đâu.
Thanh âm kia dường như có thể nhìn thấy tâm tư mọi người, nói ra lời này cũng là nói ra chuyện hiện tại mọi người đang lo lắng trong lòng nhất.
Bọn họ trải qua thiên tân vạn khổ tới đây, nhưng khi nhìn thấy uy năng của đầu thần điểu đáng sợ này, bọn họ cảm thấy sợ hãi, căn bản không thể nào ngăn cản được loại cảm giác sợ hãi này.
Đầu thần điểu thượng cổ này, một khi hung ác lên, căn bản không phải bằng vào chút thực lực của bọn họ có thể ngăn cản.
- Tiền bối, ngài... ngài rốt cuộc là tiền bối thượng cổ lưu lại thần thức truyền âm, hay là người thần còn ở lại trong thánh địa Thánh Nhất tông này?
Vân Lan đại đế khom người hỏi.
Vấn đề này nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.
Thanh âm kia yên lặng một lát mới nhẹ nhàng thở dài:
- Các ngươi đừng lo lắng, ta ở trong cung điện Thánh Nhất tông này. chỉ cần các ngươi nghe ta chỉ huy, chẳng những có thể cam đoan sự an toàn của các ngươi, còn có thể nhận được cơ duyên. Những người kia chết cũng đã chết. Chỉ có thể nói bọn họ không đủ phúc duyên. Thế giới võ đạo, người không có phúc duyên, nhất định sẽ làm tảng đá kê chân cho người khác. Các ngươi rất may mắn, trên đường đi có nhiều đá kê chân như vậy. Hiện tại các ngươi tiến vào cung điện Thánh Nhất tông này đồng nghĩa với việc, cơ hội sửa vận mệnh của các ngươi đã tới.
Thanh âm này tràn ngập sự mê hoặc trong lời nói, phảng phất như có ma lực thần kỳ, làm cho những người có mặt ở hiện trường, mặc kệ già trẻ lớn bé ra sao, đều nhiệt huyết bành trướng.
Sửa vận mệnh, thay đổi vận mệnh.
Đây cơ hồ là lý tưởng của tất cả mọi người a.
Nói thật Giang Trần cũng không thể đào móc ra được chút sơ hở nào từ trong những lời nói này. Thế nhưng mà từ bản năng hắn vẫn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như bề ngoài.
Bởi vì trong lòng Giang Trần thủy chung có một ý nghĩ kiên định, hắn cảm thấy bí cảnh Trầm Hương cốc này có hai cỗ lực lượng thao túng.
Hiện tại hắn càng thêm xác định điểm này.
Mà đầu Chu Tước thượng cổ kia có lẽ trước đó bố trí cỗ lực lượng giống như biển lửa bên ngoài, nó không hy vọng tu sĩ nhân loại xâm nhập vào đây. Cho nên mới phải dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản.
Mà một cỗ lực lượng khác, không thể nghi ngờ chính là đạo thanh âm trong cung điện Thánh Nhất tông này, chủ nhân của đạo thanh âm này không biết nông sâu ra sao. Thế nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, đó là chủ nhân đạo thanh âm này từng bước một dẫn dắt những tu sĩ này tới nơi này.
Hai cỗ lực lượng này nhất định có một cỗ là dụng tâm kín đạo. Thế nhưng mà rốt cuộc là bên nào có dụng tâm như vậy? Giang Trần luôn suy nghĩ, nhưng thủy chung không có tìm kiếm được đáp án chính xác.
- Các ngươi còn lo lắng cái gì? Nhanh chóng tiến vào trong cung điện, tìm cơ duyên thuộc về các ngươi. Tầng thứ hai của cung điện này có vô số cơ duyên. Phải xem tạo hóa của các ngươi. Nhưng mà các ngươi tốt nhất nên đề phòng. Đầu súc sinh đầy lông kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Các ngươi tốt nhất nên thừa dịp nó còn chưa hồi phục nguyên khí, nhanh chóng tìm thấy tất cả bảo tàng trong cung điện này. Sau đó tiến tới tầng ba. Tầng ba là khu vực an toàn. Có ta phù hộ, đầu súc sinh đầy lông kia muốn làm tổn thương các ngươi, tuyệt đối không có khả năng.
Thanh âm kia không ngừng nhắc nhở.
Mọi người nghe vậy đều giống như ong vỡ tổ tiến về phía trước. Người sau tiếp nối người trước, giống như sợ mình chịu thiệt vậy.
Xuyên qua chính điện vàng song lộng lẫy, mọi người cảm thấy giống như mình đi trên một bậc thang dài, đi thông thông đạo ti tới thời đại thượng cổ.
- Tiếp tục.
Từng đạo thanh âm, dùng tốc độ nhanh nhất điên cuồng phóng lên tầng thứ hai.
Giang Trần không nhanh không chậm, hắn biết rõ, nhiều cường giả Đại đế như vậy, bọn họ đã định ra quy củ phân phối, như vậy những thứ tốt, coi như mình đoạt được cũng rất khó được phân.
Đã không thể thông qua con đường chính quy được phân thứ tốt, Giang Trần cũng không có nóng nảy.
Hắn cảm thấy, cung điện này khắp nơi đều lộ vẻ quỷ dị, nếu như thực sự có bảo vật, cuối cùng tới tay ai cũng khó nói. Dưới loại tình huống này, ai có thể là người cười cuối cùng cũng không biết được.
Cho nên hiện tại xông lên, cho dù cướp được bảo vật cũng không phải là chuyện tốt. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Đạt được thứ tốt, đồng nghĩa với việc bị người ta nhìn chằm chằm vào, cũng có nghĩa là nguy hiểm vô cùng.
Giang Trần không nhanh không chậm đi vào tầng thứ hai.
Tầng thứ hai quả nhiên là một Tàng Bảo các. Đây là một khu vực rõ ràng có bảo tàng. Trong không gian này có đầy các loại bảo vật.
Có thần binh lợi khí, có quyển trục công pháp, có bí tịch đan phương, có đan dược thần bí, có phù lật thần kỳ, cón có các loại vật trang trí không nói rõ tên được.
Trên kệ, bốn phương tám hướng trọn vẹn bày mấy trăm bảo vật. Nhất là một ít bảo vật quan trọng, cực kỳ mê người lại tỏa ra ánh sáng mê người, khiến cho người ta nhìn vào khó tránh khỏi đỏ mắt.
Vân Lan đại đế xông lên trước, bóng lưng cao ngất ngăn cản đội ngũ.
Trong lĩnh vực bọn họ không biết quả nhiên có sinh linh cường đại hơn cường giả Đế cảnh bọn họ.
Hiện tại bọn họ không cẩn thận đụng vào một đầu.
- Vân Lan đạo huynh, đây là thần thú Chu Tước thượng cổ sao?
Về huyết mạch Thần thú, Thần uyên đại lục tự nhiên có ghi chép lại. Dù sao thời kỳ thượng cổ trăm hoa đua nở, Thần Uyên đại lục lúc đó cũng là thời kỳ trăm hoa đua nở, huyết mạch thần thú thượng cổ cũng có.
Chỉ là nhưng mà mấy vạn năm gần đây, truyền thừa võ đạo không ngừng suy thoái, không ngừng suy sụp. Làm cho rất nhiều thứ tồn tại ở thời kỳ thượng cổ lại trở thành tồn tại trong truyền thuyết.
Vân Lan đại đế kỳ thực cũng bị kinh hãi, hắn hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ. Nhìn qua trên không trung bên ngoài cung điện. Đầu thần điểu kia lúc này dường như vẫn còn chưa hết tức giận.
Trong lòng của hắn quả thực có lo lắng, lo lắng đầu thần điểu này chưa hết giận, lại lần nữa nhảy vào trong cung điện này chém giết.
Nếu như chém giết ở chỗ này, càng là cá ở trong chậu, làm cho bọn họ không có địa phương trốn tránh.
Trong lúc mọi người kinh nghi bất định, thanh âm lạnh nhạt kia lại vang lên:
- Đừng lo lắng, tiến vào đại điện này là các ngươi đã an toàn. Đó là thần thú Chu Tước thượng cổ, trời sinh trong cơ thể đã có thiên hỏa linh chủng. Một đạo thiên hỏa rớt xuống, có thể thiêu đốt cả thế giới.
- Nhưng mà các ngươi không cần lo lắng, nó cuối cùng vẫn là lão quái vật từ thời thượng cổ. Cho tới hiện tại đã suy yếu không chịu nổi. Đạo công kích kia đã tiêu hao tích lũy những năm này của nó. Nó không dám tới lần thứ hai, lần thứ ba nữa đâu.
Thanh âm kia dường như có thể nhìn thấy tâm tư mọi người, nói ra lời này cũng là nói ra chuyện hiện tại mọi người đang lo lắng trong lòng nhất.
Bọn họ trải qua thiên tân vạn khổ tới đây, nhưng khi nhìn thấy uy năng của đầu thần điểu đáng sợ này, bọn họ cảm thấy sợ hãi, căn bản không thể nào ngăn cản được loại cảm giác sợ hãi này.
Đầu thần điểu thượng cổ này, một khi hung ác lên, căn bản không phải bằng vào chút thực lực của bọn họ có thể ngăn cản.
- Tiền bối, ngài... ngài rốt cuộc là tiền bối thượng cổ lưu lại thần thức truyền âm, hay là người thần còn ở lại trong thánh địa Thánh Nhất tông này?
Vân Lan đại đế khom người hỏi.
Vấn đề này nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.
Thanh âm kia yên lặng một lát mới nhẹ nhàng thở dài:
- Các ngươi đừng lo lắng, ta ở trong cung điện Thánh Nhất tông này. chỉ cần các ngươi nghe ta chỉ huy, chẳng những có thể cam đoan sự an toàn của các ngươi, còn có thể nhận được cơ duyên. Những người kia chết cũng đã chết. Chỉ có thể nói bọn họ không đủ phúc duyên. Thế giới võ đạo, người không có phúc duyên, nhất định sẽ làm tảng đá kê chân cho người khác. Các ngươi rất may mắn, trên đường đi có nhiều đá kê chân như vậy. Hiện tại các ngươi tiến vào cung điện Thánh Nhất tông này đồng nghĩa với việc, cơ hội sửa vận mệnh của các ngươi đã tới.
Thanh âm này tràn ngập sự mê hoặc trong lời nói, phảng phất như có ma lực thần kỳ, làm cho những người có mặt ở hiện trường, mặc kệ già trẻ lớn bé ra sao, đều nhiệt huyết bành trướng.
Sửa vận mệnh, thay đổi vận mệnh.
Đây cơ hồ là lý tưởng của tất cả mọi người a.
Nói thật Giang Trần cũng không thể đào móc ra được chút sơ hở nào từ trong những lời nói này. Thế nhưng mà từ bản năng hắn vẫn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như bề ngoài.
Bởi vì trong lòng Giang Trần thủy chung có một ý nghĩ kiên định, hắn cảm thấy bí cảnh Trầm Hương cốc này có hai cỗ lực lượng thao túng.
Hiện tại hắn càng thêm xác định điểm này.
Mà đầu Chu Tước thượng cổ kia có lẽ trước đó bố trí cỗ lực lượng giống như biển lửa bên ngoài, nó không hy vọng tu sĩ nhân loại xâm nhập vào đây. Cho nên mới phải dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản.
Mà một cỗ lực lượng khác, không thể nghi ngờ chính là đạo thanh âm trong cung điện Thánh Nhất tông này, chủ nhân của đạo thanh âm này không biết nông sâu ra sao. Thế nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, đó là chủ nhân đạo thanh âm này từng bước một dẫn dắt những tu sĩ này tới nơi này.
Hai cỗ lực lượng này nhất định có một cỗ là dụng tâm kín đạo. Thế nhưng mà rốt cuộc là bên nào có dụng tâm như vậy? Giang Trần luôn suy nghĩ, nhưng thủy chung không có tìm kiếm được đáp án chính xác.
- Các ngươi còn lo lắng cái gì? Nhanh chóng tiến vào trong cung điện, tìm cơ duyên thuộc về các ngươi. Tầng thứ hai của cung điện này có vô số cơ duyên. Phải xem tạo hóa của các ngươi. Nhưng mà các ngươi tốt nhất nên đề phòng. Đầu súc sinh đầy lông kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Các ngươi tốt nhất nên thừa dịp nó còn chưa hồi phục nguyên khí, nhanh chóng tìm thấy tất cả bảo tàng trong cung điện này. Sau đó tiến tới tầng ba. Tầng ba là khu vực an toàn. Có ta phù hộ, đầu súc sinh đầy lông kia muốn làm tổn thương các ngươi, tuyệt đối không có khả năng.
Thanh âm kia không ngừng nhắc nhở.
Mọi người nghe vậy đều giống như ong vỡ tổ tiến về phía trước. Người sau tiếp nối người trước, giống như sợ mình chịu thiệt vậy.
Xuyên qua chính điện vàng song lộng lẫy, mọi người cảm thấy giống như mình đi trên một bậc thang dài, đi thông thông đạo ti tới thời đại thượng cổ.
- Tiếp tục.
Từng đạo thanh âm, dùng tốc độ nhanh nhất điên cuồng phóng lên tầng thứ hai.
Giang Trần không nhanh không chậm, hắn biết rõ, nhiều cường giả Đại đế như vậy, bọn họ đã định ra quy củ phân phối, như vậy những thứ tốt, coi như mình đoạt được cũng rất khó được phân.
Đã không thể thông qua con đường chính quy được phân thứ tốt, Giang Trần cũng không có nóng nảy.
Hắn cảm thấy, cung điện này khắp nơi đều lộ vẻ quỷ dị, nếu như thực sự có bảo vật, cuối cùng tới tay ai cũng khó nói. Dưới loại tình huống này, ai có thể là người cười cuối cùng cũng không biết được.
Cho nên hiện tại xông lên, cho dù cướp được bảo vật cũng không phải là chuyện tốt. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Đạt được thứ tốt, đồng nghĩa với việc bị người ta nhìn chằm chằm vào, cũng có nghĩa là nguy hiểm vô cùng.
Giang Trần không nhanh không chậm đi vào tầng thứ hai.
Tầng thứ hai quả nhiên là một Tàng Bảo các. Đây là một khu vực rõ ràng có bảo tàng. Trong không gian này có đầy các loại bảo vật.
Có thần binh lợi khí, có quyển trục công pháp, có bí tịch đan phương, có đan dược thần bí, có phù lật thần kỳ, cón có các loại vật trang trí không nói rõ tên được.
Trên kệ, bốn phương tám hướng trọn vẹn bày mấy trăm bảo vật. Nhất là một ít bảo vật quan trọng, cực kỳ mê người lại tỏa ra ánh sáng mê người, khiến cho người ta nhìn vào khó tránh khỏi đỏ mắt.
Vân Lan đại đế xông lên trước, bóng lưng cao ngất ngăn cản đội ngũ.
/3612
|