Tâm tình tốt hơn, đầu óc thần điểu Chu Tước cũng lung lay, chợt nhớ ra một chuyện, nói:
- Trước đó bản linh nói kỳ thực vẫn chưa chính xác. Kỳ thực Thánh Nhất tông thượng cổ vẫn lưu lại hậu chiêu. Chỉ là hậu chiêu này chuẩn bị vô cùng khó, cho nên trong lúc nhất thời bản linh không nhớ ra được.
Lời vừa nói ra, hai mắt Giang Trần lập tức sáng ngời.
Ngay cả Thiếu Dương đại đế kia cũng quét tan vẻ ảm đạm trong lòng, mở to hai mắt nhìn qua thần điểu Chu Tước, trong mắt tràn ngập chờ mong.
- Chu Tước tiền bối, người đừng thừa nước đục thả câu a. Đã có hậu chiêu, sao không nói sớm?
Thần điểu Chu Tước lắc đầu:
- Trước tiên ngươi đừng cao hứng quá sớm. Những hậu chiêu này tuy rằng có lưu lại, thế nhưng mà nhân tộc các ngươi suy sụp tới trình độ này, cho dù có hậu chiêu, các ngươi chưa chắc đã chuẩn bị được.
Giang Trần lại gấp gáp nói:
- Tiền bối, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, người không nói làm sao biết rõ chúng ta không làm được cơ chứ? Không thử làm sao biết?
Thiếu Dương đại đế cũng gật đầu phụ họa:
- Chu Tước tiền bối, Giang Trần thiếu chủ chính là thiên tài nhất đẳng của nhân tộc chúng ta. Cho dù so với thiên tài thượng cổ cũng không kém là bao. Có lẽ, biện pháp dự phòng của Thánh Nhất tông thượng cổ, chính là thứ đợi Giang Trần thiếu chủ tới cũng không biết chừng.
Thiếu Dương đại đế hiện tại cũng hoang mang lo sợ, bản năng hắn cảm thấy Giang Trần thiếu chủ này có lẽ là một hy vọng tương lai của nhân tộc.
Không nói đâu xa, vừa rồi tất cả mọi người đều xông vào khu vực hạch tâm kia, chỉ có Giang Trần thiếu chủ này là dừng cương trước bờ vực, không có đi vào.
Từ điểm này cũng có thể chứng minh được, Giang Trần thiếu chủ này thực sự bất đồng với người khác.
- Đi theo ta.
Thần điểu Chu Tước cũng biết, thế cục hiện tại nó cũng không có cách nào thay đổi. Nó phụ trách trấn thủ nơi này, nhưng không có cách nào phân tâm tới thế cục nơi này.
Chuyện nhân tộc, cuối cùng vẫn nên giao cho nhân tộc xử lý.
Giang Trần và Thiếu Dương đại đế nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, đi theo thần điểu Chu Tước, đi về một phía.
Tử Yên tông lão luôn ở nơi hẻo lánh lúc này đuổi kịp, miệng kêu:
- Giang Trần thiếu chủ, chờ ta một chút.
Tâm tình của Tử Yên tông lão lúc này đã hoàn toàn không có cách nào có thể diễn ta được bằng lời.
Chuyện xảy ra trong khu vực phong ấn kia làm cho tâm tình của hắn giờ phút này còn không có cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy vô cùng may mắn.
Nếu như khi đó lập trường của hắn không kiên định, cũng đi vào khu vực phong ấn kia, hậu quả quả thực không có cách nào chịu nổi.
Hoặc là bị tấm lưới màu đen khổng lồ kia giết chết, hoặc là trở thành khôi lỗi của ma chủ Thiên Ma.
Trên đường đi, Giang Trần đi theo thần điểu Chu Tước, nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Chu Tước tiền bối, người đã suy đoán ra trình độ khôi phục của ma chủ Thiên Ma, nếu như không cao như trong dự đoán của người. Vì sao chúng ta không thừa cơ....
- Thừa cơ cái gì? Đi giết hắn sao?
Thần điểu Chu Tước cười một tiếng quái dị.
- Ách...
Kỳ thực Giang Trần đang nghĩn hư vậy, nhưng mà hắn nghe ngữ khí này của thần điểu Chu Tước, dường như cảm thấy cách nghĩ của mình có chút ngu ngốc.
- Thánh nhất tông thượng cổ đủ cường đại không? Bọn họ cũng chỉ có thể phong ấn ma chủ Thiên Ma. Nhưng không có cách nào giết chết sinh mệnh lực cường ngạnh của ma tộc hắn. Dã tâm cho dù bị thiêu đốt vẫn giống như cỏ vậy, gió xuân tới lại mọc lên. Ngươi muốn giết chết Ma tộc bình thường, tuy rằng không dễ, thế nhưng vẫn có thể làm được. NHưng mà muốn giết chết một ma chủ, độ khó quá lớn.
- Sinh mệnh lực của ma tộc quả thực cường hãn, chuyện này không sai. Thế nhưng không có nghĩa là bọn chúng bất tử a?
Căn cứ vào trí nhớ của Giang Trần kiếp trước, hắn đối với Ma tộc vẫn có chút lý giải.
Ma tộc quả thực là vì chiến mà sinh, hơn nữa sinh mệnh lực quả thực vô cùng cứng rắn, có thể nói là tiểu cường bất tử. Nhưng mà đây tuyệt đối là một chủng tộc không thể giết chết được.
Đừng nói là Ma chủ cấp bậc Thiên Vị, trong Chư Thiên đại thế giới, rất nhiều đại ma đầu cấp bậc Thần ma cũng bị giết chết như thường.
Sở dị Thần Uyên đại lục cho rằng Ma tộc bất tử, tuy rằng sinh mệnh lực Ma tộc cường hãn, thế nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là thực lực của Thần Uyên đại lục còn chưa đủ mạnh, không có cường đại tới mức có thể nhẹ nhõm giết chết Ma tộc.
Bất luận chủng tộc gì đều không thể nói là hoàn mỹ tuyệt đối.
Nhưng mà trên vấn đề này, Giang Trần cũng không muốn tranh luận với thần điểu Chu Tước.
Hắn biết rõ thì biết rõ, nhưng mà tu vi bây giờ của hắn cuối cùng chỉ là một võ giả Hoàng cảnh trung giai, những biện pháp giết chết Ma tộc kiếp trước, hiện tại đối với hắn mà nói, căn bản không có bất kỳ tính khả thi nào.
Thần điểu Chu Tước mang theo ba người đi xuống, đi ra khỏi cung điện của Thánh Nhất tông.
Sau khi rời khỏi cung điện, thần điểu Chu Tước tăng tốc, bọn người Giang Trần cũng một đường đi theo. Không bao lâu sau lại đi tới chân núi một ngọn núi nằm ở phía tây.
- Chu Tước tiền bối, đây là nơi nào vậy?
- Lên núi.
Thần điểu Chu Tước lời ít mà ý nhiều.
Núi này, phía xa là cung điện Thánh Nhất tông, đối diện nhau, trên phương diện khí thế tương xứng, chiếu rọi lẫn nhau.
Không bao lâu sau thần điểu Chu Tước đã mang đám người Giang Trần tới đỉnh núi.
Đỉnh núi này là một mảnh vách đá dựng đứng, không có một ngọn cỏ, bóng loáng như gương.
- Đây là nơi nào?
Giang Trần nhịn không được mà hỏi.
- Thánh Nhất thiên đỉnh. Chính là địa phương mà những đệ tử Thánh Nhất tông năm đó khi làm sai chuyện phải tới tự suy nghĩ.
Thần điểu Chu Tước hiếm khi giải thích một câu.
- Ồ? Địa phương mà đệ tử Thánh Nhất tông phạm phải sai lầm tới diện bích sao?
Giang Trần nhìn bốn phía.
- Nhìn thấy nơi này, các ngươi có cảm nhận được thứ gì bất đồng không?
Thần điểu Chu Tước nhắc nhở.
- Ồ? Chu Tước tiền bối, người muốn nói cái gì?
Giang Trần có chút run sợ, nhưng mà một lát sau, hắn đã cảm giác được một tia khác thường.
- Dường như có chút sát khí, có sát khí cường đại bắt đầu khởi động.
Thần thức của Giang Trần lan tràn, bắt đầu điều tra bốn phía.
- Thần thức của tiểu tử ngươi quả thực không tầm thường. Ta thấy gia hỏa Đế cảnh giống như đầu gỗ ngu xuẩn bên cạnh ngươi đều không phát giác ra được, ngươi lại phát hiện ra được trước.
Người trong câu nói của thần điểu Chu Tước chính là Thiếu Dương đại đế.
Thiếu Dương đại đế không hiểu thú ngữ thượng cổ, căn bản không biết mình bị chửi. Hắn còn dùng vẻ mặt ngây ngô, cười cười đứng bên cạnh Giang Trần.
- Tiền bối, nơi này rốt cuộc có quan hệ gì với địa phương phong ấn kia? Nơi này có biện pháp ngăn cản ma chủ Thiên ma phá vỡ phong ấn hay sao?
Giang Trần vẫn không nắm rõ được đầu mối.
- Đừng nóng lòng. Ngươi trước tiên nên cảm nhận một chút. Cảm nhận xem sát khí kia phát ra từ nơi nào đi.
Thần điểu Chu Tước cũng có ý thăm dò Giang Trần một chút.
- Trước đó bản linh nói kỳ thực vẫn chưa chính xác. Kỳ thực Thánh Nhất tông thượng cổ vẫn lưu lại hậu chiêu. Chỉ là hậu chiêu này chuẩn bị vô cùng khó, cho nên trong lúc nhất thời bản linh không nhớ ra được.
Lời vừa nói ra, hai mắt Giang Trần lập tức sáng ngời.
Ngay cả Thiếu Dương đại đế kia cũng quét tan vẻ ảm đạm trong lòng, mở to hai mắt nhìn qua thần điểu Chu Tước, trong mắt tràn ngập chờ mong.
- Chu Tước tiền bối, người đừng thừa nước đục thả câu a. Đã có hậu chiêu, sao không nói sớm?
Thần điểu Chu Tước lắc đầu:
- Trước tiên ngươi đừng cao hứng quá sớm. Những hậu chiêu này tuy rằng có lưu lại, thế nhưng mà nhân tộc các ngươi suy sụp tới trình độ này, cho dù có hậu chiêu, các ngươi chưa chắc đã chuẩn bị được.
Giang Trần lại gấp gáp nói:
- Tiền bối, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, người không nói làm sao biết rõ chúng ta không làm được cơ chứ? Không thử làm sao biết?
Thiếu Dương đại đế cũng gật đầu phụ họa:
- Chu Tước tiền bối, Giang Trần thiếu chủ chính là thiên tài nhất đẳng của nhân tộc chúng ta. Cho dù so với thiên tài thượng cổ cũng không kém là bao. Có lẽ, biện pháp dự phòng của Thánh Nhất tông thượng cổ, chính là thứ đợi Giang Trần thiếu chủ tới cũng không biết chừng.
Thiếu Dương đại đế hiện tại cũng hoang mang lo sợ, bản năng hắn cảm thấy Giang Trần thiếu chủ này có lẽ là một hy vọng tương lai của nhân tộc.
Không nói đâu xa, vừa rồi tất cả mọi người đều xông vào khu vực hạch tâm kia, chỉ có Giang Trần thiếu chủ này là dừng cương trước bờ vực, không có đi vào.
Từ điểm này cũng có thể chứng minh được, Giang Trần thiếu chủ này thực sự bất đồng với người khác.
- Đi theo ta.
Thần điểu Chu Tước cũng biết, thế cục hiện tại nó cũng không có cách nào thay đổi. Nó phụ trách trấn thủ nơi này, nhưng không có cách nào phân tâm tới thế cục nơi này.
Chuyện nhân tộc, cuối cùng vẫn nên giao cho nhân tộc xử lý.
Giang Trần và Thiếu Dương đại đế nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, đi theo thần điểu Chu Tước, đi về một phía.
Tử Yên tông lão luôn ở nơi hẻo lánh lúc này đuổi kịp, miệng kêu:
- Giang Trần thiếu chủ, chờ ta một chút.
Tâm tình của Tử Yên tông lão lúc này đã hoàn toàn không có cách nào có thể diễn ta được bằng lời.
Chuyện xảy ra trong khu vực phong ấn kia làm cho tâm tình của hắn giờ phút này còn không có cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy vô cùng may mắn.
Nếu như khi đó lập trường của hắn không kiên định, cũng đi vào khu vực phong ấn kia, hậu quả quả thực không có cách nào chịu nổi.
Hoặc là bị tấm lưới màu đen khổng lồ kia giết chết, hoặc là trở thành khôi lỗi của ma chủ Thiên Ma.
Trên đường đi, Giang Trần đi theo thần điểu Chu Tước, nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Chu Tước tiền bối, người đã suy đoán ra trình độ khôi phục của ma chủ Thiên Ma, nếu như không cao như trong dự đoán của người. Vì sao chúng ta không thừa cơ....
- Thừa cơ cái gì? Đi giết hắn sao?
Thần điểu Chu Tước cười một tiếng quái dị.
- Ách...
Kỳ thực Giang Trần đang nghĩn hư vậy, nhưng mà hắn nghe ngữ khí này của thần điểu Chu Tước, dường như cảm thấy cách nghĩ của mình có chút ngu ngốc.
- Thánh nhất tông thượng cổ đủ cường đại không? Bọn họ cũng chỉ có thể phong ấn ma chủ Thiên Ma. Nhưng không có cách nào giết chết sinh mệnh lực cường ngạnh của ma tộc hắn. Dã tâm cho dù bị thiêu đốt vẫn giống như cỏ vậy, gió xuân tới lại mọc lên. Ngươi muốn giết chết Ma tộc bình thường, tuy rằng không dễ, thế nhưng vẫn có thể làm được. NHưng mà muốn giết chết một ma chủ, độ khó quá lớn.
- Sinh mệnh lực của ma tộc quả thực cường hãn, chuyện này không sai. Thế nhưng không có nghĩa là bọn chúng bất tử a?
Căn cứ vào trí nhớ của Giang Trần kiếp trước, hắn đối với Ma tộc vẫn có chút lý giải.
Ma tộc quả thực là vì chiến mà sinh, hơn nữa sinh mệnh lực quả thực vô cùng cứng rắn, có thể nói là tiểu cường bất tử. Nhưng mà đây tuyệt đối là một chủng tộc không thể giết chết được.
Đừng nói là Ma chủ cấp bậc Thiên Vị, trong Chư Thiên đại thế giới, rất nhiều đại ma đầu cấp bậc Thần ma cũng bị giết chết như thường.
Sở dị Thần Uyên đại lục cho rằng Ma tộc bất tử, tuy rằng sinh mệnh lực Ma tộc cường hãn, thế nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là thực lực của Thần Uyên đại lục còn chưa đủ mạnh, không có cường đại tới mức có thể nhẹ nhõm giết chết Ma tộc.
Bất luận chủng tộc gì đều không thể nói là hoàn mỹ tuyệt đối.
Nhưng mà trên vấn đề này, Giang Trần cũng không muốn tranh luận với thần điểu Chu Tước.
Hắn biết rõ thì biết rõ, nhưng mà tu vi bây giờ của hắn cuối cùng chỉ là một võ giả Hoàng cảnh trung giai, những biện pháp giết chết Ma tộc kiếp trước, hiện tại đối với hắn mà nói, căn bản không có bất kỳ tính khả thi nào.
Thần điểu Chu Tước mang theo ba người đi xuống, đi ra khỏi cung điện của Thánh Nhất tông.
Sau khi rời khỏi cung điện, thần điểu Chu Tước tăng tốc, bọn người Giang Trần cũng một đường đi theo. Không bao lâu sau lại đi tới chân núi một ngọn núi nằm ở phía tây.
- Chu Tước tiền bối, đây là nơi nào vậy?
- Lên núi.
Thần điểu Chu Tước lời ít mà ý nhiều.
Núi này, phía xa là cung điện Thánh Nhất tông, đối diện nhau, trên phương diện khí thế tương xứng, chiếu rọi lẫn nhau.
Không bao lâu sau thần điểu Chu Tước đã mang đám người Giang Trần tới đỉnh núi.
Đỉnh núi này là một mảnh vách đá dựng đứng, không có một ngọn cỏ, bóng loáng như gương.
- Đây là nơi nào?
Giang Trần nhịn không được mà hỏi.
- Thánh Nhất thiên đỉnh. Chính là địa phương mà những đệ tử Thánh Nhất tông năm đó khi làm sai chuyện phải tới tự suy nghĩ.
Thần điểu Chu Tước hiếm khi giải thích một câu.
- Ồ? Địa phương mà đệ tử Thánh Nhất tông phạm phải sai lầm tới diện bích sao?
Giang Trần nhìn bốn phía.
- Nhìn thấy nơi này, các ngươi có cảm nhận được thứ gì bất đồng không?
Thần điểu Chu Tước nhắc nhở.
- Ồ? Chu Tước tiền bối, người muốn nói cái gì?
Giang Trần có chút run sợ, nhưng mà một lát sau, hắn đã cảm giác được một tia khác thường.
- Dường như có chút sát khí, có sát khí cường đại bắt đầu khởi động.
Thần thức của Giang Trần lan tràn, bắt đầu điều tra bốn phía.
- Thần thức của tiểu tử ngươi quả thực không tầm thường. Ta thấy gia hỏa Đế cảnh giống như đầu gỗ ngu xuẩn bên cạnh ngươi đều không phát giác ra được, ngươi lại phát hiện ra được trước.
Người trong câu nói của thần điểu Chu Tước chính là Thiếu Dương đại đế.
Thiếu Dương đại đế không hiểu thú ngữ thượng cổ, căn bản không biết mình bị chửi. Hắn còn dùng vẻ mặt ngây ngô, cười cười đứng bên cạnh Giang Trần.
- Tiền bối, nơi này rốt cuộc có quan hệ gì với địa phương phong ấn kia? Nơi này có biện pháp ngăn cản ma chủ Thiên ma phá vỡ phong ấn hay sao?
Giang Trần vẫn không nắm rõ được đầu mối.
- Đừng nóng lòng. Ngươi trước tiên nên cảm nhận một chút. Cảm nhận xem sát khí kia phát ra từ nơi nào đi.
Thần điểu Chu Tước cũng có ý thăm dò Giang Trần một chút.
/3612
|