Như vậy làm sao có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất của những người này?
Giang Trần cảm thấy, Bát Hoang Nhiếp Linh trận là thứ tốt nhất.
Giang Trần đem trận pháp này đại khái nói với Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế một chút, lại đem suy nghĩ của hắn nói cho hai vị này một chút.
Tỉnh Trung đại đế khen:
- Có trận pháp tuyệt diệu này, tuyệt đối có thể khiến cho sức chiến đấu của ta tăng lên gấp đôi. Thực lực của Lưu Ly vương thành hiện tại phân tán. Nếu như có trận pháp này tổ chức bọn họ lại, không thể nghi ngờ sẽ tăng lên lực ngưng tụ của mọi người, có thể khiến cho lực lượng càng thêm tập trung.
Có trận pháp như vậy, tin rằng không người nào có thể cự tuyệt.
Vô Song đại đế cũng gật đầu:
- Trận pháp này quả thực không tệ, ta thấy có thể thực hiện được.
- Nhưng mà trận pháp này tám người một tổ, nhất định phải chọn người thật tốt. Độ phù hợp, độ ăn ý giữa mọi người với nhau đều rất quan trọng. Nếu như không hợp nhau, chẳng những trận pháp không làm cho thực lực bọn họ tăng lên, ngược lại còn là yếu điểm của bọn họ.
Lời này là lời nói thật, nếu như là một trận pháp, các bên không hợp tác với nhau, vậy còn không bằng từng người tác chiến một. Trận pháp kiêng kỵ nhất một điều, đó chính là có một khâu nào sai lầm bên trong, thậm chí là nhiều khâu phạm sai lầm, như vậy càng thêm không xong.
- Huy lão ca, ngươi ở bên phía tán tu có địa vị cực cao. Uy vọng rất lớn. Bên tán tu ta muốn mời lão ca phụ trách sắp xếp tổ hợp một chút, được không?
Tỉnh Trung đại đế nghiêm túc nói:
- Tự nhiên phải nghĩa bất dung từ.
- Về phần bên tông môn, ta sẽ đích tân cân đối. So với bên tán tu, bên tông môn mới là quan trọng nhất.
Cường giả tông môn, không đơn thuần là số lượng nhiều hơn. Hơn nữa bên trong tông môn mình, bọn họ đều là cự đầu, đều là người có quyền nói chuyện.
Trong loại trận pháp như thế này, có thể nhân nhượng lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, lại là một vấn đề lớn. Hợp tác giữa mọi người với nhau có rất nhiều nhân tố không xác định được.
Loại quan hệ này sợ rằng so với tán tu còn khó xử lý hơn nhiều.
Vô Song đại đế gật đầu nói:
- Giữa các tông môn, quả thực phải cân nhắc vô số chuyện...
- Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn. Đúng rồi, nhị vị, hôm nay các ngươi có mơ hồ cảm nhận được thiên địa pháp tắc hay không?
Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đều nhận được Thiên Côn huyết mạch của Giang Trần.
Thiên Côn huyết mạch, đủ để trợ giúp bọn họ tiến vào cảnh giới Thiên Vị, là cơ duyên Thiên Vị chân chính.
Tỉnh Trung đại đế vốn là tồn tại gần tới đại đế đỉnh phong. Những năm qua tích lũy làm cho hắn đã tới trạng thái đỉnh phong. Cách Thiên vị cũng chỉ còn nửa bước xa.
Đương nhiên đối với cương vực nhân loại mà nói, đại đa số cường giả đế cảnh đỉnh phong đều chênh lệch một bước xa này. Vô số đế cảnh nhân tộc đỉnh phong đều chết dưới nửa bước xa này.
Tu vi của Vô Song đại đế trước kia kém hơn Tỉnh Trung đại đế, nhưng mà thời gian hắn nhận được huyết mạch Thiên Côn còn sớm hơn. Cho nên ở phương diện lĩnh ngộ huyết mạch của hắn kỳ thực lại vượt lên trên Tỉnh Trung đại đế nửa bước.
Chỉ là, nội tình của bản thân Tỉnh Trung đại đế còn có một chút ưu thế. Hai bên đều có ưu thế, làm cho tiến độ của bọn họ, trên thực tế chẳng khác nhau là mấy.
Giang Trần phỏng đoán, có lẽ bọn họ đang ở biên giới lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa. Tiến thêm bước nữa nói không chừng có thể lĩnh ngộ, một lần đột phá tới Thiên Vị.
Đột phá Thiên Vị, có nghĩa là tính mạng bọn họ sẽ nhận được đột phá về chất. Sẽ mang tới ý nghĩa tích cực không thể đong đếm cho cương vực nhân loại.
Dù sao, cương vực nhân loại những năm gần đây được mọi người công nhận là không có cường giả Thiên Vị nào ra đời. Điều này cũng khiến cho giới tu luyện cơ hồ hình thành một loại nhận thức chung. Đó là cảm thấy cương vực nhân loại hiện tại căn bản không có cách nào bồi dưỡng được cường giả Thiên Vị.
Nếu như loại thành kiến này bị phá mà nói, không hề nghi ngờ, võ đạo trên cương vực nhân loại sẽ dậy sóng. Sẽ tiến vào thời kỳ phun trào giống như giếng phun.
Vô Song đại đế trầm ngâm nói:
- Gần đây lúc tu luyện quả thực ta thấy linh cảm ùn ùn kéo tới. Cảm nhận mỗi một cành cây ngọn cỏ, mỗi một bông hoa trong thiên địa đều tràn ngập linh cảm, tràn ngập huyền cơ.
Tỉnh Trung đại đế cũng nói:
- Mạch lão đệ cũng có loại cảm giác như vậy sao?
Giang Trần nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng:
- Nhị vị,đây là điềm báo trước khi pháp tắc thiên địa xuất hiện a. Đây là điềm tốt, nhị vị, một khi xuất hiện loại tình huống này, phải nắm bắt lấy linh cảm. Khi linh cảm nhiều hơn, sẽ hội tụ thành một con sông lớn, một lần hành động đột phá gông cùm, để cho các ngươi tiến vào cấp độ mới.
Cường giả Thiên Vị, cảm ngộ pháp tắc thiên địa. Được thiên đạo tán thành, được Thiên Vị phù chiếu.
Đây là một quá trình mà cường giả Thiên Vị phải trải qua.
Nếu như không có trải qua quá trình này, chỉ dựa vào việc luyện hóa Thiên Vị phù chiếu của người khác, như vậy cho dù có tấn chức lên cường giả Thiên Vị, như vậy cũng không bằng tự thân đột phá.
Loại cường giả Thiên Vị này, bất kể là tiềm lực hay là thực lực đều xa không bằng cường giả Thiên Vị tự mình tìm hiểu, đột phá.
Hai người này dù sao đều không có trải qua thiên vị, cũng không có quan hệ gì với cường giả Thiên Vị, khái niệm với THiên Vị cũng chỉ là nửa vời.
Giang Trần lại khác, kiếp trước hắn là nhi tử Thiên Đế, cường giả Thiên Vị cũng chỉ có tư cách xách giày cho hắn. Người ở bên cạnh hắn có ai mà không phải là Thiên Vị cơ chứ?
Cho dù là một đan đồng luyện đan ít nhất cũng phải là Thiên Vị.
Ở vị diện Chư Thiên, cường giả Thiên Vị là thứ cơ bản nhất. Không có Thiên Vị cũng có nghĩa là không có tư cách bước tới.
Cho nên Giang Trần đối với cảnh giới Thiên Vị này không có chút xa lạ gì.
Thế nhưng mà, không biết vì sao, Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đối với lần chỉ điểm này của Giang Trần lại không có chút hoài nghi nào, ngược lại còn vui vẻ chịu đựng. Cảm thấy tất cả mọi chuyện vố nên như vậy.
- Nhị vị, không nên nóng lòng. không ngừng tìm hiểu, tất cả thuận theo tự nhiên đi.
Đây là lời khuyên, cảnh báo duy nhất của Giang Trần đối với bọn họ.
Hành động thảo phạt Phong Vân giáo đang tích cực chuẩn bị.
Mà cùng lúc đó, Giang Trần lại âm thầm triệu tập tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc.
Quy củ cũ, bốn huynh đệ ở lại Lưu Ly vương thành, bốn huynh đệ khác đi theo Giang Trần viễn chinh PHong Vân giáo.
Ngay khi đại quân Lưu Ly vương thành chờ xuất phát, Giang Trần mang theo bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc đã sớm xuất phát.
Mục tiêu của Giang Trần rất rõ ràng, lần này, mục tiêu của hắn là tiêu diệt Hạ Hầu Kinh kia, quét hậu hoạn, ngoài ra, còn phải tìm được tên cường giả Thiên Vị kia.
Trên thực tế, Giang Trần đối với loại cường giả THiên Vị này, thống hận còn vượt quá sự thống hận với Hạ Hầu Kinh kia.
Giang Trần cảm thấy, Bát Hoang Nhiếp Linh trận là thứ tốt nhất.
Giang Trần đem trận pháp này đại khái nói với Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế một chút, lại đem suy nghĩ của hắn nói cho hai vị này một chút.
Tỉnh Trung đại đế khen:
- Có trận pháp tuyệt diệu này, tuyệt đối có thể khiến cho sức chiến đấu của ta tăng lên gấp đôi. Thực lực của Lưu Ly vương thành hiện tại phân tán. Nếu như có trận pháp này tổ chức bọn họ lại, không thể nghi ngờ sẽ tăng lên lực ngưng tụ của mọi người, có thể khiến cho lực lượng càng thêm tập trung.
Có trận pháp như vậy, tin rằng không người nào có thể cự tuyệt.
Vô Song đại đế cũng gật đầu:
- Trận pháp này quả thực không tệ, ta thấy có thể thực hiện được.
- Nhưng mà trận pháp này tám người một tổ, nhất định phải chọn người thật tốt. Độ phù hợp, độ ăn ý giữa mọi người với nhau đều rất quan trọng. Nếu như không hợp nhau, chẳng những trận pháp không làm cho thực lực bọn họ tăng lên, ngược lại còn là yếu điểm của bọn họ.
Lời này là lời nói thật, nếu như là một trận pháp, các bên không hợp tác với nhau, vậy còn không bằng từng người tác chiến một. Trận pháp kiêng kỵ nhất một điều, đó chính là có một khâu nào sai lầm bên trong, thậm chí là nhiều khâu phạm sai lầm, như vậy càng thêm không xong.
- Huy lão ca, ngươi ở bên phía tán tu có địa vị cực cao. Uy vọng rất lớn. Bên tán tu ta muốn mời lão ca phụ trách sắp xếp tổ hợp một chút, được không?
Tỉnh Trung đại đế nghiêm túc nói:
- Tự nhiên phải nghĩa bất dung từ.
- Về phần bên tông môn, ta sẽ đích tân cân đối. So với bên tán tu, bên tông môn mới là quan trọng nhất.
Cường giả tông môn, không đơn thuần là số lượng nhiều hơn. Hơn nữa bên trong tông môn mình, bọn họ đều là cự đầu, đều là người có quyền nói chuyện.
Trong loại trận pháp như thế này, có thể nhân nhượng lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, lại là một vấn đề lớn. Hợp tác giữa mọi người với nhau có rất nhiều nhân tố không xác định được.
Loại quan hệ này sợ rằng so với tán tu còn khó xử lý hơn nhiều.
Vô Song đại đế gật đầu nói:
- Giữa các tông môn, quả thực phải cân nhắc vô số chuyện...
- Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn. Đúng rồi, nhị vị, hôm nay các ngươi có mơ hồ cảm nhận được thiên địa pháp tắc hay không?
Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đều nhận được Thiên Côn huyết mạch của Giang Trần.
Thiên Côn huyết mạch, đủ để trợ giúp bọn họ tiến vào cảnh giới Thiên Vị, là cơ duyên Thiên Vị chân chính.
Tỉnh Trung đại đế vốn là tồn tại gần tới đại đế đỉnh phong. Những năm qua tích lũy làm cho hắn đã tới trạng thái đỉnh phong. Cách Thiên vị cũng chỉ còn nửa bước xa.
Đương nhiên đối với cương vực nhân loại mà nói, đại đa số cường giả đế cảnh đỉnh phong đều chênh lệch một bước xa này. Vô số đế cảnh nhân tộc đỉnh phong đều chết dưới nửa bước xa này.
Tu vi của Vô Song đại đế trước kia kém hơn Tỉnh Trung đại đế, nhưng mà thời gian hắn nhận được huyết mạch Thiên Côn còn sớm hơn. Cho nên ở phương diện lĩnh ngộ huyết mạch của hắn kỳ thực lại vượt lên trên Tỉnh Trung đại đế nửa bước.
Chỉ là, nội tình của bản thân Tỉnh Trung đại đế còn có một chút ưu thế. Hai bên đều có ưu thế, làm cho tiến độ của bọn họ, trên thực tế chẳng khác nhau là mấy.
Giang Trần phỏng đoán, có lẽ bọn họ đang ở biên giới lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa. Tiến thêm bước nữa nói không chừng có thể lĩnh ngộ, một lần đột phá tới Thiên Vị.
Đột phá Thiên Vị, có nghĩa là tính mạng bọn họ sẽ nhận được đột phá về chất. Sẽ mang tới ý nghĩa tích cực không thể đong đếm cho cương vực nhân loại.
Dù sao, cương vực nhân loại những năm gần đây được mọi người công nhận là không có cường giả Thiên Vị nào ra đời. Điều này cũng khiến cho giới tu luyện cơ hồ hình thành một loại nhận thức chung. Đó là cảm thấy cương vực nhân loại hiện tại căn bản không có cách nào bồi dưỡng được cường giả Thiên Vị.
Nếu như loại thành kiến này bị phá mà nói, không hề nghi ngờ, võ đạo trên cương vực nhân loại sẽ dậy sóng. Sẽ tiến vào thời kỳ phun trào giống như giếng phun.
Vô Song đại đế trầm ngâm nói:
- Gần đây lúc tu luyện quả thực ta thấy linh cảm ùn ùn kéo tới. Cảm nhận mỗi một cành cây ngọn cỏ, mỗi một bông hoa trong thiên địa đều tràn ngập linh cảm, tràn ngập huyền cơ.
Tỉnh Trung đại đế cũng nói:
- Mạch lão đệ cũng có loại cảm giác như vậy sao?
Giang Trần nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng:
- Nhị vị,đây là điềm báo trước khi pháp tắc thiên địa xuất hiện a. Đây là điềm tốt, nhị vị, một khi xuất hiện loại tình huống này, phải nắm bắt lấy linh cảm. Khi linh cảm nhiều hơn, sẽ hội tụ thành một con sông lớn, một lần hành động đột phá gông cùm, để cho các ngươi tiến vào cấp độ mới.
Cường giả Thiên Vị, cảm ngộ pháp tắc thiên địa. Được thiên đạo tán thành, được Thiên Vị phù chiếu.
Đây là một quá trình mà cường giả Thiên Vị phải trải qua.
Nếu như không có trải qua quá trình này, chỉ dựa vào việc luyện hóa Thiên Vị phù chiếu của người khác, như vậy cho dù có tấn chức lên cường giả Thiên Vị, như vậy cũng không bằng tự thân đột phá.
Loại cường giả Thiên Vị này, bất kể là tiềm lực hay là thực lực đều xa không bằng cường giả Thiên Vị tự mình tìm hiểu, đột phá.
Hai người này dù sao đều không có trải qua thiên vị, cũng không có quan hệ gì với cường giả Thiên Vị, khái niệm với THiên Vị cũng chỉ là nửa vời.
Giang Trần lại khác, kiếp trước hắn là nhi tử Thiên Đế, cường giả Thiên Vị cũng chỉ có tư cách xách giày cho hắn. Người ở bên cạnh hắn có ai mà không phải là Thiên Vị cơ chứ?
Cho dù là một đan đồng luyện đan ít nhất cũng phải là Thiên Vị.
Ở vị diện Chư Thiên, cường giả Thiên Vị là thứ cơ bản nhất. Không có Thiên Vị cũng có nghĩa là không có tư cách bước tới.
Cho nên Giang Trần đối với cảnh giới Thiên Vị này không có chút xa lạ gì.
Thế nhưng mà, không biết vì sao, Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đối với lần chỉ điểm này của Giang Trần lại không có chút hoài nghi nào, ngược lại còn vui vẻ chịu đựng. Cảm thấy tất cả mọi chuyện vố nên như vậy.
- Nhị vị, không nên nóng lòng. không ngừng tìm hiểu, tất cả thuận theo tự nhiên đi.
Đây là lời khuyên, cảnh báo duy nhất của Giang Trần đối với bọn họ.
Hành động thảo phạt Phong Vân giáo đang tích cực chuẩn bị.
Mà cùng lúc đó, Giang Trần lại âm thầm triệu tập tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc.
Quy củ cũ, bốn huynh đệ ở lại Lưu Ly vương thành, bốn huynh đệ khác đi theo Giang Trần viễn chinh PHong Vân giáo.
Ngay khi đại quân Lưu Ly vương thành chờ xuất phát, Giang Trần mang theo bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc đã sớm xuất phát.
Mục tiêu của Giang Trần rất rõ ràng, lần này, mục tiêu của hắn là tiêu diệt Hạ Hầu Kinh kia, quét hậu hoạn, ngoài ra, còn phải tìm được tên cường giả Thiên Vị kia.
Trên thực tế, Giang Trần đối với loại cường giả THiên Vị này, thống hận còn vượt quá sự thống hận với Hạ Hầu Kinh kia.
/3612
|