Tỉnh Trung đại đế mỉm cười gật đầu đáp lại:
- Cảm xúc của hắn ổn định chưa?
- Rồi, luôn ngồi ở chỗ kia, nhìn qua coi như ổn định, không có làm khó chúng ta. Cũng không có rống lớn, kêu gào gì cả.
Người trông coi trả lời.
Giang Trần mỉm cười:
- Mở cửa ra.
Khu lao ngục này có cấm chế cường đại bao quát.
Tử U đại đế ngồi xếp bằng trong khu lao ngục. Sau khi nghe được động tĩnh, thân thể không nhịn được mà nhúc nhích một chút, mí mắt cũng giương lên.
Nhìn thấy Giang Trần và Tỉnh Trung đại đế đi tới, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng mà lại lập tức cụp mắt xuống, cũng không có phả ứng gì quá khích.
Nhìn qua giống như là cảm giác mất hết can đảm.
- Tử U đạo hữu.
Tỉnh Trung đại đế nói một tiếng.
Thanh âm khàn khàn của Tử U đại đế vang lên:
- Huy lão đầu, ngươi tới chê cười ta sao?
Lập tức, trong mắt của Tử U đại đế bắn ra quang mang kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn qua Giang Trần:
- Rơi vào trong tay ngươi, ngươi muốn giết cứ giết. Đừng tưởng rằng có thể làm nhục ta, tra tấn ta.
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên, chỉ là không có phản bác, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Tử U đại đế.
Tỉnh Trung đại đế cười khổ:
- Tử U đạo hữu, tính tình này của ngươi quả thực nóng nảy a, nhịn một chút không được sao? Ai nói Giang Trần thiếu chủ muốn làm nhục ngươi, tra tấn ngươi? Hắn muốn làm như vậy có cần đợi cho tới bây giờ hay không?
Tử U đại đế hừ lạnh một tiếng:
- Vậy các ngươi muốn thế nào? Muốn ta quỳ xuống đầu cầu xin tha thứ sao? Tử U ta có thể chết chứ không thể chịu nhục. Muốn ta cầu xin tha thứ? Mơ tưởng sao?
Giang Trần than nhẹ mộ tiếng, nói thật, nếu như dựa theo tiêu chuẩn người bình thường, Tử U đại đế này tuyệt đối sẽ bị một đao tiêu diệt.
Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tử U đại đế đứng ở trận doanh quân địch.
Chỉ là, đứng ở độ cao của Giang Trần, hắn chưa từng có coi Tử U đại đế này là một đối thủ của hắn.
- Tử U, nếu như bổn thiếu chủ dùng một đao chém đôi ngươi, tin rằng người trong thiên hạ sẽ không có ai giải oan, cảm thấy thương tiếc cho ngươi, ngươi thấy vậy có đúng không?
Khuôn mặt Tử U đại đế tối sầm lại, muốn chống đối hai câu, miệng giật giật, thế nhưng thủy chung không nói ra lời. Hắn moi toàn bộ ruột gan ra, muốn tìm lời phản bác Giang Trần, đáng tiếc, hắn bi ai phát hiện ra một việc, tìm không thấy.
- Ngươi đi theo làm tùy tùng Đan Cực đại đế kia, vì cái gì?
- Ngươi đi theo giáo chủ Phong Vân giáo là vì cái gì?
Sắc mặt Tử U đại đế khó coi. Hiện tại hắn tỉnh táo lại, hắn kỳ thực cũng biết, người mà mình đầu nhập vào kỳ thực đều không là người lựa chọn thích hợp.
Giang Trần kỳ thực cũng không có ý định tiếp tục nói nhiều với hắn, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, bổn thiếu chủ đã không giết ngươi, càng không có hứng thú làm nhục ngươi.
- Cửa đã mở ra, ngươi tùy thời có thể rời khỏi đây. Nhưng mà trước khi đi ngươi phải lập lời thề.
- Nhớ kỹ lời thề này không chỉ là thề với ta. Mà là đối với nhân tộc, đối với thiên hạ chúng sinh mà thề.
Giang Trần nghiêm túc nói với Tỉnh Trung đại đế:
- Huy lão ca, huynh nói với hắn đi.
Tỉnh Trung đại đế gật đầu, thở dài một hơi:
- Tử U đạo hữu, chuyện cho tới bây giờ, lão phu còn nguyện ý xưng hô ngươi một câu đạo hữu, không vì cái gì khác, mà là vì Giang Trần thiếu chủ yêu thích tài hoa của ngươi. Bởi vì người thưởng thức đồng thuật của ngươi, khiến cho người có cảm giác tương đồng. Một thân tu vi của ngươi tu luyện không dễ, cũng không phải là người thích ác, cho nên giết ngươi cũng không có ý nghĩa gì lớn. Lời thề này ra sao, tin rằng ngươi cũng biết. Giang Trần thiếu chủ không muốn một thân tu vi của ngươi lại đi trợ trụ làm ngược, bị dị tộc đầu độc, nhân tộc chúng ta không chịu được giày vò như vậy.
Sắc mặt Tử U đại đế tái nhợt, trong mắt hiện lên tia đỏ ửng.
- Huy lão đầu, Tử U ta đời này tu luyện đồng thuật, kết quả lại nhìn người không rõ, thân bại danh liệt, năm đó ta và ngươi nổi danh, hôm nay các ngươi lại là tồn tại cao tới mức ta không thể chạm tới.
- Bỏ đi, đồng thuật này của ta tu luyện làm gì cơ chứ?
Tử U đại đế nói xong, cánh tay giương lên, ngón trỏ và ngón giữa không ngờ lại cắm vào trong hốc mắt của mình.
- Ồ? Đạo hữu ngươi...
Tỉnh Trung đại đế hiển nhiên cũng không ngờ tới Tử U đại đế lại chọn phương thức cực đoan, tự hại mình như vậy.
Nhìn hai mắt Tử U đại đế máu chảy đầm đìa, trong lúc nhất thời Tỉnh Trung đại đế cũng không biết khuyên bảo thế nào. hắn biết rõ Tử U đại đế là người can trường, thế nhưng không ngờ rằng hắn ta lại dữ dằn như vậy.
Hai dòng máu tươi từ trong hốc mắt Tử U đại đế tràn ra, Tử U đại đế trầm giọng nói:
- Giang Trần thiếu chủ, Huy lão đầu, Tử U ta cả đời không bị người khác bức hiếp. Thề độc ta sẽ không phát, các ngươi có giết ta hay không cũng không quan trọng, làm gì cũng được. Đôi mắt không biết nhìn người này có giữ lại cũng vô dụng. Từ nay về sau Tử U ta là một phế nhân, các ngươi cũng không cần lo lắng ta đầu nhập vào dị tộc... ha ha... Đầu nhập vào dị tộc, đầu nhập vào dị tộc...
Tử U đại đế rống lên:
- Tên khốn Đan Cực kia phác họa kế hoạch nhất thống cương vực nhân loại với ta. Giáo chủ Phong Vân giáo lại ném một cái bánh nướng trong mơ cho ta. Nực cười bản thân ta lại cùng ngã ở một nơi hai lần. Dù vậy, Đan Cực và Hạ Hầu Kinh kia đều là nhân tộc chứ không phải là dị tộc.
Tỉnh Trung đại đế còn muốn nói gì đó, Giang Trần lại khoát tay, thản nhiên nói:
- Được rồi, có câu nói, phàm là mọi chuyện không thể xảy ra những ba lần, ngươi có thể đi.
Tử U đại đế nói:
- Ngươi yên tâm thả ta đi như vậy sao?
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Ngươi trước kia nhìn nhầm người là con mắt nhìn sai. Nếu như ngươi còn tiếp tục sai lầm, vậy là tâm ngươi cũng sai bét. Một khi mắt và tâm đều không biết nhìn người, như vậy có thể làm ra trò trống gì chứ?
Tử U đại đế cười thảm một tiếng, gật đầu, chắp tay nói:
- Tốt, tốt, hay cho một Giang Trần.
Tên này cũng là người kiên cường, sau khi tự hủy hai mắt, vẫn không có kêu đau đớn, chịu đựng đau đớn kịch liệt sải bước đi ra ngoài.
Thần thức Giang Trần tản ra.
- Những người đang canh gác, không cần phải ngăn cản Tử U đại đế, mặc hắn rời khỏi nơi này.
Nhận được mệnh lệnh của Giang Trần, Tử U đại đế một đường thông suốt đi ra ngoài.
Trong lòng Tỉnh Trung đại đế không biết nên nói thế nào, hành động của Tử U đại đế có thể nói là một loại hành động chuộc tội cho mình. Nhưng mà loại phương thức tự hại mình này Tỉnh Trung đại đế vẫn có chút tiếc hận.
Ở sâu trong lòng hắn vẫn hy vọng Tử U đại đế chịu thua, mà Giang Trần thương tiếc kỳ tài, từ thù hóa thành bạn.
Đáng tiếc loại tính tình như Tử U đại đế, mắc thêm lỗi lầm chỉ sợ cũng không có thể diện đầu nhập vào Lưu Ly vương thành.
- Thiếu chủ....
- Cảm xúc của hắn ổn định chưa?
- Rồi, luôn ngồi ở chỗ kia, nhìn qua coi như ổn định, không có làm khó chúng ta. Cũng không có rống lớn, kêu gào gì cả.
Người trông coi trả lời.
Giang Trần mỉm cười:
- Mở cửa ra.
Khu lao ngục này có cấm chế cường đại bao quát.
Tử U đại đế ngồi xếp bằng trong khu lao ngục. Sau khi nghe được động tĩnh, thân thể không nhịn được mà nhúc nhích một chút, mí mắt cũng giương lên.
Nhìn thấy Giang Trần và Tỉnh Trung đại đế đi tới, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng mà lại lập tức cụp mắt xuống, cũng không có phả ứng gì quá khích.
Nhìn qua giống như là cảm giác mất hết can đảm.
- Tử U đạo hữu.
Tỉnh Trung đại đế nói một tiếng.
Thanh âm khàn khàn của Tử U đại đế vang lên:
- Huy lão đầu, ngươi tới chê cười ta sao?
Lập tức, trong mắt của Tử U đại đế bắn ra quang mang kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn qua Giang Trần:
- Rơi vào trong tay ngươi, ngươi muốn giết cứ giết. Đừng tưởng rằng có thể làm nhục ta, tra tấn ta.
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên, chỉ là không có phản bác, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Tử U đại đế.
Tỉnh Trung đại đế cười khổ:
- Tử U đạo hữu, tính tình này của ngươi quả thực nóng nảy a, nhịn một chút không được sao? Ai nói Giang Trần thiếu chủ muốn làm nhục ngươi, tra tấn ngươi? Hắn muốn làm như vậy có cần đợi cho tới bây giờ hay không?
Tử U đại đế hừ lạnh một tiếng:
- Vậy các ngươi muốn thế nào? Muốn ta quỳ xuống đầu cầu xin tha thứ sao? Tử U ta có thể chết chứ không thể chịu nhục. Muốn ta cầu xin tha thứ? Mơ tưởng sao?
Giang Trần than nhẹ mộ tiếng, nói thật, nếu như dựa theo tiêu chuẩn người bình thường, Tử U đại đế này tuyệt đối sẽ bị một đao tiêu diệt.
Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tử U đại đế đứng ở trận doanh quân địch.
Chỉ là, đứng ở độ cao của Giang Trần, hắn chưa từng có coi Tử U đại đế này là một đối thủ của hắn.
- Tử U, nếu như bổn thiếu chủ dùng một đao chém đôi ngươi, tin rằng người trong thiên hạ sẽ không có ai giải oan, cảm thấy thương tiếc cho ngươi, ngươi thấy vậy có đúng không?
Khuôn mặt Tử U đại đế tối sầm lại, muốn chống đối hai câu, miệng giật giật, thế nhưng thủy chung không nói ra lời. Hắn moi toàn bộ ruột gan ra, muốn tìm lời phản bác Giang Trần, đáng tiếc, hắn bi ai phát hiện ra một việc, tìm không thấy.
- Ngươi đi theo làm tùy tùng Đan Cực đại đế kia, vì cái gì?
- Ngươi đi theo giáo chủ Phong Vân giáo là vì cái gì?
Sắc mặt Tử U đại đế khó coi. Hiện tại hắn tỉnh táo lại, hắn kỳ thực cũng biết, người mà mình đầu nhập vào kỳ thực đều không là người lựa chọn thích hợp.
Giang Trần kỳ thực cũng không có ý định tiếp tục nói nhiều với hắn, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, bổn thiếu chủ đã không giết ngươi, càng không có hứng thú làm nhục ngươi.
- Cửa đã mở ra, ngươi tùy thời có thể rời khỏi đây. Nhưng mà trước khi đi ngươi phải lập lời thề.
- Nhớ kỹ lời thề này không chỉ là thề với ta. Mà là đối với nhân tộc, đối với thiên hạ chúng sinh mà thề.
Giang Trần nghiêm túc nói với Tỉnh Trung đại đế:
- Huy lão ca, huynh nói với hắn đi.
Tỉnh Trung đại đế gật đầu, thở dài một hơi:
- Tử U đạo hữu, chuyện cho tới bây giờ, lão phu còn nguyện ý xưng hô ngươi một câu đạo hữu, không vì cái gì khác, mà là vì Giang Trần thiếu chủ yêu thích tài hoa của ngươi. Bởi vì người thưởng thức đồng thuật của ngươi, khiến cho người có cảm giác tương đồng. Một thân tu vi của ngươi tu luyện không dễ, cũng không phải là người thích ác, cho nên giết ngươi cũng không có ý nghĩa gì lớn. Lời thề này ra sao, tin rằng ngươi cũng biết. Giang Trần thiếu chủ không muốn một thân tu vi của ngươi lại đi trợ trụ làm ngược, bị dị tộc đầu độc, nhân tộc chúng ta không chịu được giày vò như vậy.
Sắc mặt Tử U đại đế tái nhợt, trong mắt hiện lên tia đỏ ửng.
- Huy lão đầu, Tử U ta đời này tu luyện đồng thuật, kết quả lại nhìn người không rõ, thân bại danh liệt, năm đó ta và ngươi nổi danh, hôm nay các ngươi lại là tồn tại cao tới mức ta không thể chạm tới.
- Bỏ đi, đồng thuật này của ta tu luyện làm gì cơ chứ?
Tử U đại đế nói xong, cánh tay giương lên, ngón trỏ và ngón giữa không ngờ lại cắm vào trong hốc mắt của mình.
- Ồ? Đạo hữu ngươi...
Tỉnh Trung đại đế hiển nhiên cũng không ngờ tới Tử U đại đế lại chọn phương thức cực đoan, tự hại mình như vậy.
Nhìn hai mắt Tử U đại đế máu chảy đầm đìa, trong lúc nhất thời Tỉnh Trung đại đế cũng không biết khuyên bảo thế nào. hắn biết rõ Tử U đại đế là người can trường, thế nhưng không ngờ rằng hắn ta lại dữ dằn như vậy.
Hai dòng máu tươi từ trong hốc mắt Tử U đại đế tràn ra, Tử U đại đế trầm giọng nói:
- Giang Trần thiếu chủ, Huy lão đầu, Tử U ta cả đời không bị người khác bức hiếp. Thề độc ta sẽ không phát, các ngươi có giết ta hay không cũng không quan trọng, làm gì cũng được. Đôi mắt không biết nhìn người này có giữ lại cũng vô dụng. Từ nay về sau Tử U ta là một phế nhân, các ngươi cũng không cần lo lắng ta đầu nhập vào dị tộc... ha ha... Đầu nhập vào dị tộc, đầu nhập vào dị tộc...
Tử U đại đế rống lên:
- Tên khốn Đan Cực kia phác họa kế hoạch nhất thống cương vực nhân loại với ta. Giáo chủ Phong Vân giáo lại ném một cái bánh nướng trong mơ cho ta. Nực cười bản thân ta lại cùng ngã ở một nơi hai lần. Dù vậy, Đan Cực và Hạ Hầu Kinh kia đều là nhân tộc chứ không phải là dị tộc.
Tỉnh Trung đại đế còn muốn nói gì đó, Giang Trần lại khoát tay, thản nhiên nói:
- Được rồi, có câu nói, phàm là mọi chuyện không thể xảy ra những ba lần, ngươi có thể đi.
Tử U đại đế nói:
- Ngươi yên tâm thả ta đi như vậy sao?
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Ngươi trước kia nhìn nhầm người là con mắt nhìn sai. Nếu như ngươi còn tiếp tục sai lầm, vậy là tâm ngươi cũng sai bét. Một khi mắt và tâm đều không biết nhìn người, như vậy có thể làm ra trò trống gì chứ?
Tử U đại đế cười thảm một tiếng, gật đầu, chắp tay nói:
- Tốt, tốt, hay cho một Giang Trần.
Tên này cũng là người kiên cường, sau khi tự hủy hai mắt, vẫn không có kêu đau đớn, chịu đựng đau đớn kịch liệt sải bước đi ra ngoài.
Thần thức Giang Trần tản ra.
- Những người đang canh gác, không cần phải ngăn cản Tử U đại đế, mặc hắn rời khỏi nơi này.
Nhận được mệnh lệnh của Giang Trần, Tử U đại đế một đường thông suốt đi ra ngoài.
Trong lòng Tỉnh Trung đại đế không biết nên nói thế nào, hành động của Tử U đại đế có thể nói là một loại hành động chuộc tội cho mình. Nhưng mà loại phương thức tự hại mình này Tỉnh Trung đại đế vẫn có chút tiếc hận.
Ở sâu trong lòng hắn vẫn hy vọng Tử U đại đế chịu thua, mà Giang Trần thương tiếc kỳ tài, từ thù hóa thành bạn.
Đáng tiếc loại tính tình như Tử U đại đế, mắc thêm lỗi lầm chỉ sợ cũng không có thể diện đầu nhập vào Lưu Ly vương thành.
- Thiếu chủ....
/3612
|