- Chậc chậc, rốt cuộc là ai nhanh mồm nhanh miệng? Nhìn đại cục? Các ngươi nhìn đại cục ở chỗ nào? Thư Vạn Thanh lão đầu kia, vừa bước ra ngoài đã phá hỏng chuyện tốt của ta, sau đó càng sa đọa tới mức đầu nhập vào giáo chủ Phong Vân giáo. Còn cải trang cách ăn mặc, mượn tên tuổi ta đánh lén Khổ Man tộc, vu oan cho ta. Đây là cái nhìn đại cục của các ngươi sao?
Giang Trần thực sự giận dữ.
Những người gọi là cường giả ẩn sĩ này thực sự có thể thay đổi trắng đen, thị phi. Đơn giản là có thể nói một chuyện mất mặt thành một chuyện vô cùng vinh quang vậy.
Lão nhân kia hiển nhiên cũng bị Giang Trần làm cho tức giận không nhẹ. Dùng tu vi của hắn, trong đám cường giả ẩn sĩ, cũng là tồn tại vô cùng cường đại, cơ hồ có thể nói là tồn tại đỉnh tiêm.
Cho nên trong mắt bọn hắn, mỗi một hành động, mỗi một lời nói của bọn hắn, đối với thế tục mà nói, đều là thánh minh, nên tôn sùng mới đúng.
Nào giống như Giang Trần nói, vô lễ, bất kính như vậy?
- Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc có gì cậy vào?
Lão giả lạnh lùng như băng sơn kia hỏi.
- Sao nào? Ngươi không nói lại ta? Nếu như ta nói ta không có chỗ dựa, có phải ngươi định cưỡng ép trấn áp Lưu Ly vương thành ta hay sao?
Giang Trần như cười như không nói.
- Hừ, không cần phải nhiều lời. Mặc kệ chỗ dựa ngươi mạnh bao nhiêu, ngươi tự ý giết Thư Vạn Thanh, đó chính là tội lớn. Cho dù Thư Vạn Thanh có chút sai lầm, đó cũng là cường giả Thiên Vị của nhân tộc. Ngươi giết một là làm mất một trụ cột lực lượng của Nhân tộc. Tội nghiệt này Giang Trần ngươi không gánh được, Lưu Ly vương thành ngươi cũng không gánh được.
Đây đã không đơn thuần là chụp mũ, mà trực tiếp định tội cho Giang Trần.
Giang Trần châm chọc nói:
- Ngươi định làm phán quan sao? Định tuyên án ta ở đây sao?
- Chỉ là..
Giang Trần đột nhiên nhướng mày nói:
- Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi có tư cách gì đứng trước sơn môn ta lớn lối? Bằng vào việc ngươi là cường giả Thiên Vị sao?
Lão giả kia thúc dục khí thế:
- Sao nào? Ngươi cho rằng lão phu không có tư cách này sao? Ngươi không tin lão phu có thể trị tội ngươi?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ta không tin.
Thần điểu Chu Tước đột nhiên bắn về phía hư không, khí thế mạnh mẽ được thúc dục. Sóng lửa cường đại, từng lớp, từng lớp lan tràn ra, đem khí thế nhưng băng sơn của lão giả kia không ngừng bài trừ.
Một băng một lửa trong lúc vô hình đối kháng với nhau làm cho nhiệt độ chung quanh của Khổng Tước thánh sơn dần dần bình thường trở lại như cũ.
Mà Giang Trần thì cao giọng nói:
- Chu Tước tiền bối, không cần hao phí tinh lực. Người không gấp, ta cũng muốn nhìn xem cái gọi là cường giả đứng đầu Nhân tộc này có thể làm gì được ta không.
Lão đầu giống như băng sơn kia hiển nhiên cũng phát hiện ra sự cường đại của thần điểu Chu Tước, cảm xúc kiêu ngạo trong lòng chậm rãi thu liễm lại, trong lòng âm thầm nghiêm túc.
Đoạn đường tới đây, hắn cũng có chút hoài nghi, thực lực của Thư Vạn Thanh như vậy, tại sao lại mất mạng trong tay tiểu tử thế tục? Trên đường đi hắn nghĩ qua rất nhiều khả năng.
Cuối cùng tổng kết là, hắn cảm thấy Thư Vạn Thanh trúng âm mưu quỷ kế gì đó.
Bằng không mà nói dùng tu vi Thiên Vị tam trọng của Thư Vạn Thanh, làm sao có thể bị một tiểu tử thế tục giết chết?
Thế nhưng mà sau khi tới sơn môn Khổng Tước thánh sơn, nhìn thấy thần điểu Chu Tước, nhìn thấy tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc. Lão nhân này mới dần dần ý thức được. Thư Vạn Thanh chết có lẽ thực sự là có nguyên nhân.
Hơn nữa vừa rồi hắn liếc nhìn Giang Trần, hắn vốn tưởng rằng có thể trực tiếp đóng băng linh hồn Giang Trần, thế nhưng không ngờ rằng một kích kia không ngờ lại không tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho Giang Trần. Nhìn qua, chỉ tạo thành chút chấn động với thần thức Giang Trần, giống như là một hòn đá rơi xuống mặt nước tạo thành chút rung động, chỉ có vậy mà thôi.
Chuyện này khiến cho lão nhân này thu hồi tâm tư xem thường Giang Trần của mình.
Nếu như nói trước đó hắn nổi giận mà tới, là ôm ý niệm trấn áp Giang Trần trong đầu. Như vậy giờ phút này hắn bắt đầu ý thức được, mình dường như đã quá ngây thơ.
Dưới loại tình huống này, muốn trấn áp Giang Trần, chỉ sợ không phải dễ như vậy.
Lão đầu này cố nén nộ khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng mình có thần điểu thượng cổ làm chỗ dựa là có thể thoát khỏi phán quyết. Lão phu hôm nay cho dù phải trả một cái giá lớn cũng có thể mạnh mẽ trấn áp ngươi. Đừng tưởng rằng lão phu không có mắt, đầu thần điểu thượng cổ này chu kỳ tính mạng đã không còn nhiều lắm. Thực lực sớm không còn ở thời kỳ đỉnh phong. Đối kháng với lão phu, nó có tám phần chết tại chỗ. Mà mấy đại quái vật kia thoạt nhìn dọa người, thực lực cũng chưa chắc có thể lọt vào trong mắt lão phu.
Ánh mắt của lão nhân này vô cùng tốt.
NHưng mà Giang Trần lại cười nhạt nói:
- Ngươi đã có tự tin như vậy vì sao còn nói nhảm nhiều như vậy?
Đồng thời Giang Trần nói với thần điểu Chu Tước:
- Chu Tước tiền bối, người cứ nghỉ ngơi đi. Không cần ra sức, lão nhân này tự tin như vậy, ta sẽ để cho hắn kiến thức một hồi.
Thần điểu Chu Tước thấy Giang Trần như vậy, trong lòng tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, lui qua một bên.
Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc vây quanh người Giang Trần, kêu lên:
- Thiếu chủ, để cho mấy huynh đệ chúng ta đi giáo huấn lão già này.
- Đúng, mấy huynh đệ chúng ta ghét nhất là mấy lão già kiểu này.
- Già rồi sao không chết đi? Lại còn tự cho mình là đúng. Ta phi.
- Tự cho mình là đúng còn không phải là thứ đáng ghét nhất. Đáng ghét nhất là việc không biết việc tự cho mình là đúng có bao nhiêu ngu xuẩn.
Mấy huynh đệ Cự thạch nhất tộc như người điên, từng người, từng người mở miệng châm chọc.
Lão nhân kia thực sự là tức gần như phát điên.
Từ khi hắn thành danh tới nay, thế giới võ đạo, phàm là người biết tới hắn, ai mà không khách khí, tất cung tất kính với hắn?
Trước sơn môn Khổng Tước thánh sơn này, không ngờ hắn lại chịu nhục nhã vô cùng như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng không kiêng nể gì cả của Giang Trần, tuy rằng lão nhân này nổi giận, thế nhưng cũng không có mất đi lý trí.
Trong lòng của hắn lúc này có chút hối hận.
Lần này hắn đã quá xúc động. Tới quá vội vàng. Nếu như có thể triệu tập hai ba đồng bạn tới, cũng không trở thành bị động như vậy.
Trách, cũng chỉ có thể trách mình quá tự tin.
Nghĩ tới đây, lão nhân này hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
- Giang Trần, ngươi lập nghiệp ở thế tục như vậy, có thể đi tới một bước này cũng coi như không dễ. Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi chịu nhận tội, lão phu có thể đảm bảo cầu tình cho ngươi. Tránh cho khỏi chết. Nhưng mà điều kiện tiên quyết ngươi phải giao ra nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh, còn có Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.
Trong lòng Giang Trần cười lạnh, nghĩ thầm, thứ để đùa giỡn rốt cuộc cũng nói tới.
Giang Trần thực sự giận dữ.
Những người gọi là cường giả ẩn sĩ này thực sự có thể thay đổi trắng đen, thị phi. Đơn giản là có thể nói một chuyện mất mặt thành một chuyện vô cùng vinh quang vậy.
Lão nhân kia hiển nhiên cũng bị Giang Trần làm cho tức giận không nhẹ. Dùng tu vi của hắn, trong đám cường giả ẩn sĩ, cũng là tồn tại vô cùng cường đại, cơ hồ có thể nói là tồn tại đỉnh tiêm.
Cho nên trong mắt bọn hắn, mỗi một hành động, mỗi một lời nói của bọn hắn, đối với thế tục mà nói, đều là thánh minh, nên tôn sùng mới đúng.
Nào giống như Giang Trần nói, vô lễ, bất kính như vậy?
- Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc có gì cậy vào?
Lão giả lạnh lùng như băng sơn kia hỏi.
- Sao nào? Ngươi không nói lại ta? Nếu như ta nói ta không có chỗ dựa, có phải ngươi định cưỡng ép trấn áp Lưu Ly vương thành ta hay sao?
Giang Trần như cười như không nói.
- Hừ, không cần phải nhiều lời. Mặc kệ chỗ dựa ngươi mạnh bao nhiêu, ngươi tự ý giết Thư Vạn Thanh, đó chính là tội lớn. Cho dù Thư Vạn Thanh có chút sai lầm, đó cũng là cường giả Thiên Vị của nhân tộc. Ngươi giết một là làm mất một trụ cột lực lượng của Nhân tộc. Tội nghiệt này Giang Trần ngươi không gánh được, Lưu Ly vương thành ngươi cũng không gánh được.
Đây đã không đơn thuần là chụp mũ, mà trực tiếp định tội cho Giang Trần.
Giang Trần châm chọc nói:
- Ngươi định làm phán quan sao? Định tuyên án ta ở đây sao?
- Chỉ là..
Giang Trần đột nhiên nhướng mày nói:
- Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi có tư cách gì đứng trước sơn môn ta lớn lối? Bằng vào việc ngươi là cường giả Thiên Vị sao?
Lão giả kia thúc dục khí thế:
- Sao nào? Ngươi cho rằng lão phu không có tư cách này sao? Ngươi không tin lão phu có thể trị tội ngươi?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ta không tin.
Thần điểu Chu Tước đột nhiên bắn về phía hư không, khí thế mạnh mẽ được thúc dục. Sóng lửa cường đại, từng lớp, từng lớp lan tràn ra, đem khí thế nhưng băng sơn của lão giả kia không ngừng bài trừ.
Một băng một lửa trong lúc vô hình đối kháng với nhau làm cho nhiệt độ chung quanh của Khổng Tước thánh sơn dần dần bình thường trở lại như cũ.
Mà Giang Trần thì cao giọng nói:
- Chu Tước tiền bối, không cần hao phí tinh lực. Người không gấp, ta cũng muốn nhìn xem cái gọi là cường giả đứng đầu Nhân tộc này có thể làm gì được ta không.
Lão đầu giống như băng sơn kia hiển nhiên cũng phát hiện ra sự cường đại của thần điểu Chu Tước, cảm xúc kiêu ngạo trong lòng chậm rãi thu liễm lại, trong lòng âm thầm nghiêm túc.
Đoạn đường tới đây, hắn cũng có chút hoài nghi, thực lực của Thư Vạn Thanh như vậy, tại sao lại mất mạng trong tay tiểu tử thế tục? Trên đường đi hắn nghĩ qua rất nhiều khả năng.
Cuối cùng tổng kết là, hắn cảm thấy Thư Vạn Thanh trúng âm mưu quỷ kế gì đó.
Bằng không mà nói dùng tu vi Thiên Vị tam trọng của Thư Vạn Thanh, làm sao có thể bị một tiểu tử thế tục giết chết?
Thế nhưng mà sau khi tới sơn môn Khổng Tước thánh sơn, nhìn thấy thần điểu Chu Tước, nhìn thấy tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc. Lão nhân này mới dần dần ý thức được. Thư Vạn Thanh chết có lẽ thực sự là có nguyên nhân.
Hơn nữa vừa rồi hắn liếc nhìn Giang Trần, hắn vốn tưởng rằng có thể trực tiếp đóng băng linh hồn Giang Trần, thế nhưng không ngờ rằng một kích kia không ngờ lại không tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho Giang Trần. Nhìn qua, chỉ tạo thành chút chấn động với thần thức Giang Trần, giống như là một hòn đá rơi xuống mặt nước tạo thành chút rung động, chỉ có vậy mà thôi.
Chuyện này khiến cho lão nhân này thu hồi tâm tư xem thường Giang Trần của mình.
Nếu như nói trước đó hắn nổi giận mà tới, là ôm ý niệm trấn áp Giang Trần trong đầu. Như vậy giờ phút này hắn bắt đầu ý thức được, mình dường như đã quá ngây thơ.
Dưới loại tình huống này, muốn trấn áp Giang Trần, chỉ sợ không phải dễ như vậy.
Lão đầu này cố nén nộ khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng mình có thần điểu thượng cổ làm chỗ dựa là có thể thoát khỏi phán quyết. Lão phu hôm nay cho dù phải trả một cái giá lớn cũng có thể mạnh mẽ trấn áp ngươi. Đừng tưởng rằng lão phu không có mắt, đầu thần điểu thượng cổ này chu kỳ tính mạng đã không còn nhiều lắm. Thực lực sớm không còn ở thời kỳ đỉnh phong. Đối kháng với lão phu, nó có tám phần chết tại chỗ. Mà mấy đại quái vật kia thoạt nhìn dọa người, thực lực cũng chưa chắc có thể lọt vào trong mắt lão phu.
Ánh mắt của lão nhân này vô cùng tốt.
NHưng mà Giang Trần lại cười nhạt nói:
- Ngươi đã có tự tin như vậy vì sao còn nói nhảm nhiều như vậy?
Đồng thời Giang Trần nói với thần điểu Chu Tước:
- Chu Tước tiền bối, người cứ nghỉ ngơi đi. Không cần ra sức, lão nhân này tự tin như vậy, ta sẽ để cho hắn kiến thức một hồi.
Thần điểu Chu Tước thấy Giang Trần như vậy, trong lòng tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, lui qua một bên.
Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc vây quanh người Giang Trần, kêu lên:
- Thiếu chủ, để cho mấy huynh đệ chúng ta đi giáo huấn lão già này.
- Đúng, mấy huynh đệ chúng ta ghét nhất là mấy lão già kiểu này.
- Già rồi sao không chết đi? Lại còn tự cho mình là đúng. Ta phi.
- Tự cho mình là đúng còn không phải là thứ đáng ghét nhất. Đáng ghét nhất là việc không biết việc tự cho mình là đúng có bao nhiêu ngu xuẩn.
Mấy huynh đệ Cự thạch nhất tộc như người điên, từng người, từng người mở miệng châm chọc.
Lão nhân kia thực sự là tức gần như phát điên.
Từ khi hắn thành danh tới nay, thế giới võ đạo, phàm là người biết tới hắn, ai mà không khách khí, tất cung tất kính với hắn?
Trước sơn môn Khổng Tước thánh sơn này, không ngờ hắn lại chịu nhục nhã vô cùng như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng không kiêng nể gì cả của Giang Trần, tuy rằng lão nhân này nổi giận, thế nhưng cũng không có mất đi lý trí.
Trong lòng của hắn lúc này có chút hối hận.
Lần này hắn đã quá xúc động. Tới quá vội vàng. Nếu như có thể triệu tập hai ba đồng bạn tới, cũng không trở thành bị động như vậy.
Trách, cũng chỉ có thể trách mình quá tự tin.
Nghĩ tới đây, lão nhân này hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
- Giang Trần, ngươi lập nghiệp ở thế tục như vậy, có thể đi tới một bước này cũng coi như không dễ. Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi chịu nhận tội, lão phu có thể đảm bảo cầu tình cho ngươi. Tránh cho khỏi chết. Nhưng mà điều kiện tiên quyết ngươi phải giao ra nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh, còn có Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.
Trong lòng Giang Trần cười lạnh, nghĩ thầm, thứ để đùa giỡn rốt cuộc cũng nói tới.
/3612
|