- Đúng rồi, Cơ Tam công tử gần đây tình hình thế nào?
Giang Trần nhớ tới hắn đã rất lâu không gặp được tên huynh đệ sinh tử này rồi.
- Từ khi hắn đột phá Hoàng cảnh, không bao lâu sau đã rời khỏi Lưu Ly vương thành. Ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
- Ồ?
Giang Trần cảm thấy có chút thú vị, lúc này đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, quả thực khá lớn gan.
- Thiên phú lão tam so với ta cao hơn, hắn nói thời loạn thế đã tới, đại trượng phu nên dương danh vạn trượng, lưu lạc thiên hạ mới đúng.
Giang Trần cười ha hả:
- Rất tốt, có chí khí. Bổn thiếu chủ cũng muốn lưu lạc một phen, chỉ là không biết nên ăn nói với mọi người thế nào. Được rồi, Bàn Long, xá lợi Đế cảnh này còn có mấy ngọc giản, có một ít phương pháp luyện hóa của ta. Ngươi chiếu theo phương pháp ta cung cấp, không ngừng luyện hóa là được. Nhớ kỹ, không cần nóng vội, cũng không cần sợ đầu sợ đuôi, bình tình mà đối đãi.
Giang Trần kiên nhẫn dặn dò.
Luyện hóa xá lợi Đế cảnh, có một chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần khống cế tốt, không cần nóng vội, vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.
Dùng tuổi tác của Bàn Long đại đế, nhất định sẽ không thiếu kiên nhẫn như người trẻ tuổi, nóng lòng cầu thành.
...
Địa bàn của KHổ Man tộc ước chừng chỉ bằng một phần mười cương vực nhân loại. Nhiều lắm chỉ tương đuuơng với diện tích một vực nhỏ nhất trong bát vực.
Hơn nữa, cương vực của Khổ Man tộc, luận độ phì nhiêu, còn xa không bằng cương vực nhân loại.
Chỉ là Khổ Man tộc nhanh nhẹn, dũng mãnh, lại vô cùng giỏi hciju khổ, giỏi sinh tồn trong hoàn cảnh khốc liệt. Cho nên Khổ Man tộc, bất luận là gặp tai nạn gì đều có thể gian nan sinh tồn. Ngay cả cuộc chiến phong ma thượng cổ, Khổ Man tộc cũng không có bao nhiêu đả kích.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Khổ Man tộc thực sự quá khổ, không có chất béo gì có thể kiếm được. CHo nên Ma tộc căn bản không chọn Khổ Man tộc làm nơi đóng quân.
Đây cũng là nguyên nhân Khổ Man tộc có thể tránh được một trận đại kiếp.
Mà Khổ Man tộc không có bị Ma tộc quấy rối quá nhiều, mượn nhờ cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức, hôm nay so với Nhân tộc đã bị trọng thương, chênh lệch không ngừng thu nhỏ lại, thậm chí còn gắng sức đuổi theo.
Giờ phút này trong thánh địa của Khổ Man tộc, một tòa thần miếu cổ xưa. Một lần tế tự đã chuẩn bị kết thúc. Vô số dũng sĩ Khổ Man tộc sau khi tiếp nhận qua tẩy lễ, kết thành nhân mã, chuẩn bị đi theo một con đường mới.
- Cung nghênh Khổ Trúc lão tổ và Thánh Linh hàng lâm. Khổ Man tộc tất thắng.
Những dũng sĩ này giơ tay cốt mâu trong tay, cánh tay vô cùng có lực không ngừng giơ lên cao. Đem cơ bắp mạnh mẽ của bọn họ, thân thể vạm vỡ, tính chất bạo tạc hiển hiện hoàn toàn.
Thần miếu trên không trung kia ở trong một mảnh sương khói tối tăm, mờ mịt. Ẩn chưa quang mang thần kỳ chớp động.
Sau một khắc, một gã quái nhân gầy như que củi từ trong sương khói đi ra. Sau lưng lão gỉa này còn có một đầu mãnh thú giống như sư tử nhưng cũng không phải là sư tử. Hàm răng nanh lạnh lẽo kia giống như còn nhỏ vài giọt máu tươi, cực kỳ dữ tợn.
Trước ngực quái nhân này treo một cái vòng nhỏ, dường như là xuyên xương cốt mà tạo thành, cực kỳ dữ tợn. Hơn nữa thân thể giống như bộ xương kia càng khiến cho lão giả này nhìn qua càng quỷ dị không nói nên lời.
- Các con, dũng sĩ Khổ Man tộc chúng ta tiếp nhận Man thần chúc phúc, bách chiến bách thắng.
Thanh âm khàn khàn của lão giả này vang lên.
- Khổ Trúc lão tổ. Khổ Trúc lão tổ.
Những dũng sĩ này nhìn thấy lão giả quái nhân kia, lại nghe thanh âm của hắn, giống như là nhìn thấy điều vui mừng lớn nhất thế giới, cả đám đều có vẻ mặt kích động.
Lão giả giống như quái nhân này hiển nhiên là nhân vật cấp bậc lão tổ có địa vị cực cao trong Khổ Man tộc. Nhìn những dũng sĩ cao lớn, thô tục kính với hắn như thần như vậy đã biết rõ địa vị của lão giả này có thể so với thần minh.
Khổ Trúc lão tổ này hơi híp hai mắt lại, giống như cảm nhận được bầu không khí cuồng nhiệt trước khi xuất chinh.
Lúc này hai mắt nhìn như buồn ngủ của Khổ Trúc lão tổ đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, bắn về phía hư không.
- Người nào?
Khổ Trúc lão tổ vừa nói xong, đầu mãnh thú bên cạnh hắn tựa như mũi tên, đánh về phía trong hư không.
Thanh âm và động tác này cơ hồ phối hợp không chê vào đâu được.
Đủ thấy được sự khống chế của Khổ Trúc lão tổ này đối với đầu mãnh thú này có bao nhiêu hoàn mỹ.
- Thánh Linh, Thánh Linh, uy vũ. Uy vũ.
Dũng sĩ Khổ Man tộc nhìn thấy tình huống đột nhiên xảy ra, thế nhưng không có kinh ngạc mà còn hưng phấn vô cùng.
Hiển nheine, nhìn thấy Thánh Linh đại phát thần uy, cũng cảm thấy tự hào.
Tốc độ của đầu mãnh thú kia có thể so với tia chớp, xẹt qua trời xanh, lập tức bổ nhào lên trên không trung. Miệng lớn dính máu tươi, răng nanh lạnh lẽo, mùi máu tươi tràn ngập hư không.
- Nghiệt súc, xuống đi.
Trong hư không bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai. Sau một khắc, trong không trung đột nhiên có một đạo điện quang chói mắt nhanh chóng tuyệt luân vỗ vào đỉnh đầu Thánh Linh kia.
Thánh Linh kia bị đạo điện quang này vỗ xuống, toàn thân co lại, sau đó điên cuồng hét lên một tiếng, chật vật tháo chạy. Vốn trong mắt tràn ngập vẻ hung hãn, lúc này lại hiện lên vài phần sợ hãi.
Miệng phát ra tiếng ngao ngao quái dị, tháo chạy trở về trước mặt Khổ Trúc lão tổ.
Khổ Trúc lão tổ có chút giật mình, Thánh Linh này là khế ước thú của hắn, một thân tu vi cho dù kém lão tổ là hắn, thế nhưng cường giả Thiên Vị bình thường căn bản không lọt vào trong mắt Thánh Linh.
Đây rốt cuộc là người nào? Không ngờ lại có thể dùng một chiêu dọa lùi Thánh Linh?
Ánh mắt Khổ Trúc lão tổ bắt đầu trở nên phức tạp. Hắn híp mắt lại:
- Thần thánh phương nào, xông vào cấm địa Khổ Man tộc ta? Chẳng lẽ không hiểu quy củ?
Trên không trung vang lên môt đạo thanh âm lạnh nhạt:
- Cấm địa? Cấm địa của KHổ Man tộc các ngươi chỉ là cấm địa của Khổ Man tộc ngươi, một người ngoài như ta không có nghĩa vụ tuân thuur.
Khổ Trúc lão tổ nghe vậy, trong lòng phẫn nộ, quát:
- Nói như vậy các hạ căn bản không phải vô tình đi ngang qua mà cố tình quấy rối.
- Xem như thế đi.
Thanh âm lười biếng kia vang lên.
Trả lời dứt khoát như vậy làm cho trong lúc nhất thời Khổ Trúc lão tổ nghẹn lời. Ngửa mặt lên trời cười lớn, ngữ khí trầm thấp vô cùng:
- Nói như vậy các hạ định mạnh mẽ không hiểu đạo lý, đúng không?
- Phân rõ phải trái, tại sao phải phân rõ phải trái? Chẳng lẽ Thánh địa Khổ Man tộc ngươi ta không thể tới sao?
Khổ Trúc lão tổ giận quá hóa cười:
- Nói nhảm, ngươi tự tiện xông vào cấm địa của ta, còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ như vậy sao?
Khổ Trúc lão tổ, kể cả đám người Khổ Man tộc cho tới bây giờ không phải là một tộc đàn nói đạo lý, bất luận kẻ nào đều giống nhau, đối với mình thì rộng rãi, đối với người khác thì hà khắc.
Mình đối với người khác không giảng đạo lý thì được, người khác không nói đạo lý với mình thì không chấp nhận nổi.
Giang Trần nhớ tới hắn đã rất lâu không gặp được tên huynh đệ sinh tử này rồi.
- Từ khi hắn đột phá Hoàng cảnh, không bao lâu sau đã rời khỏi Lưu Ly vương thành. Ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
- Ồ?
Giang Trần cảm thấy có chút thú vị, lúc này đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, quả thực khá lớn gan.
- Thiên phú lão tam so với ta cao hơn, hắn nói thời loạn thế đã tới, đại trượng phu nên dương danh vạn trượng, lưu lạc thiên hạ mới đúng.
Giang Trần cười ha hả:
- Rất tốt, có chí khí. Bổn thiếu chủ cũng muốn lưu lạc một phen, chỉ là không biết nên ăn nói với mọi người thế nào. Được rồi, Bàn Long, xá lợi Đế cảnh này còn có mấy ngọc giản, có một ít phương pháp luyện hóa của ta. Ngươi chiếu theo phương pháp ta cung cấp, không ngừng luyện hóa là được. Nhớ kỹ, không cần nóng vội, cũng không cần sợ đầu sợ đuôi, bình tình mà đối đãi.
Giang Trần kiên nhẫn dặn dò.
Luyện hóa xá lợi Đế cảnh, có một chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần khống cế tốt, không cần nóng vội, vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.
Dùng tuổi tác của Bàn Long đại đế, nhất định sẽ không thiếu kiên nhẫn như người trẻ tuổi, nóng lòng cầu thành.
...
Địa bàn của KHổ Man tộc ước chừng chỉ bằng một phần mười cương vực nhân loại. Nhiều lắm chỉ tương đuuơng với diện tích một vực nhỏ nhất trong bát vực.
Hơn nữa, cương vực của Khổ Man tộc, luận độ phì nhiêu, còn xa không bằng cương vực nhân loại.
Chỉ là Khổ Man tộc nhanh nhẹn, dũng mãnh, lại vô cùng giỏi hciju khổ, giỏi sinh tồn trong hoàn cảnh khốc liệt. Cho nên Khổ Man tộc, bất luận là gặp tai nạn gì đều có thể gian nan sinh tồn. Ngay cả cuộc chiến phong ma thượng cổ, Khổ Man tộc cũng không có bao nhiêu đả kích.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Khổ Man tộc thực sự quá khổ, không có chất béo gì có thể kiếm được. CHo nên Ma tộc căn bản không chọn Khổ Man tộc làm nơi đóng quân.
Đây cũng là nguyên nhân Khổ Man tộc có thể tránh được một trận đại kiếp.
Mà Khổ Man tộc không có bị Ma tộc quấy rối quá nhiều, mượn nhờ cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức, hôm nay so với Nhân tộc đã bị trọng thương, chênh lệch không ngừng thu nhỏ lại, thậm chí còn gắng sức đuổi theo.
Giờ phút này trong thánh địa của Khổ Man tộc, một tòa thần miếu cổ xưa. Một lần tế tự đã chuẩn bị kết thúc. Vô số dũng sĩ Khổ Man tộc sau khi tiếp nhận qua tẩy lễ, kết thành nhân mã, chuẩn bị đi theo một con đường mới.
- Cung nghênh Khổ Trúc lão tổ và Thánh Linh hàng lâm. Khổ Man tộc tất thắng.
Những dũng sĩ này giơ tay cốt mâu trong tay, cánh tay vô cùng có lực không ngừng giơ lên cao. Đem cơ bắp mạnh mẽ của bọn họ, thân thể vạm vỡ, tính chất bạo tạc hiển hiện hoàn toàn.
Thần miếu trên không trung kia ở trong một mảnh sương khói tối tăm, mờ mịt. Ẩn chưa quang mang thần kỳ chớp động.
Sau một khắc, một gã quái nhân gầy như que củi từ trong sương khói đi ra. Sau lưng lão gỉa này còn có một đầu mãnh thú giống như sư tử nhưng cũng không phải là sư tử. Hàm răng nanh lạnh lẽo kia giống như còn nhỏ vài giọt máu tươi, cực kỳ dữ tợn.
Trước ngực quái nhân này treo một cái vòng nhỏ, dường như là xuyên xương cốt mà tạo thành, cực kỳ dữ tợn. Hơn nữa thân thể giống như bộ xương kia càng khiến cho lão giả này nhìn qua càng quỷ dị không nói nên lời.
- Các con, dũng sĩ Khổ Man tộc chúng ta tiếp nhận Man thần chúc phúc, bách chiến bách thắng.
Thanh âm khàn khàn của lão giả này vang lên.
- Khổ Trúc lão tổ. Khổ Trúc lão tổ.
Những dũng sĩ này nhìn thấy lão giả quái nhân kia, lại nghe thanh âm của hắn, giống như là nhìn thấy điều vui mừng lớn nhất thế giới, cả đám đều có vẻ mặt kích động.
Lão giả giống như quái nhân này hiển nhiên là nhân vật cấp bậc lão tổ có địa vị cực cao trong Khổ Man tộc. Nhìn những dũng sĩ cao lớn, thô tục kính với hắn như thần như vậy đã biết rõ địa vị của lão giả này có thể so với thần minh.
Khổ Trúc lão tổ này hơi híp hai mắt lại, giống như cảm nhận được bầu không khí cuồng nhiệt trước khi xuất chinh.
Lúc này hai mắt nhìn như buồn ngủ của Khổ Trúc lão tổ đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, bắn về phía hư không.
- Người nào?
Khổ Trúc lão tổ vừa nói xong, đầu mãnh thú bên cạnh hắn tựa như mũi tên, đánh về phía trong hư không.
Thanh âm và động tác này cơ hồ phối hợp không chê vào đâu được.
Đủ thấy được sự khống chế của Khổ Trúc lão tổ này đối với đầu mãnh thú này có bao nhiêu hoàn mỹ.
- Thánh Linh, Thánh Linh, uy vũ. Uy vũ.
Dũng sĩ Khổ Man tộc nhìn thấy tình huống đột nhiên xảy ra, thế nhưng không có kinh ngạc mà còn hưng phấn vô cùng.
Hiển nheine, nhìn thấy Thánh Linh đại phát thần uy, cũng cảm thấy tự hào.
Tốc độ của đầu mãnh thú kia có thể so với tia chớp, xẹt qua trời xanh, lập tức bổ nhào lên trên không trung. Miệng lớn dính máu tươi, răng nanh lạnh lẽo, mùi máu tươi tràn ngập hư không.
- Nghiệt súc, xuống đi.
Trong hư không bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai. Sau một khắc, trong không trung đột nhiên có một đạo điện quang chói mắt nhanh chóng tuyệt luân vỗ vào đỉnh đầu Thánh Linh kia.
Thánh Linh kia bị đạo điện quang này vỗ xuống, toàn thân co lại, sau đó điên cuồng hét lên một tiếng, chật vật tháo chạy. Vốn trong mắt tràn ngập vẻ hung hãn, lúc này lại hiện lên vài phần sợ hãi.
Miệng phát ra tiếng ngao ngao quái dị, tháo chạy trở về trước mặt Khổ Trúc lão tổ.
Khổ Trúc lão tổ có chút giật mình, Thánh Linh này là khế ước thú của hắn, một thân tu vi cho dù kém lão tổ là hắn, thế nhưng cường giả Thiên Vị bình thường căn bản không lọt vào trong mắt Thánh Linh.
Đây rốt cuộc là người nào? Không ngờ lại có thể dùng một chiêu dọa lùi Thánh Linh?
Ánh mắt Khổ Trúc lão tổ bắt đầu trở nên phức tạp. Hắn híp mắt lại:
- Thần thánh phương nào, xông vào cấm địa Khổ Man tộc ta? Chẳng lẽ không hiểu quy củ?
Trên không trung vang lên môt đạo thanh âm lạnh nhạt:
- Cấm địa? Cấm địa của KHổ Man tộc các ngươi chỉ là cấm địa của Khổ Man tộc ngươi, một người ngoài như ta không có nghĩa vụ tuân thuur.
Khổ Trúc lão tổ nghe vậy, trong lòng phẫn nộ, quát:
- Nói như vậy các hạ căn bản không phải vô tình đi ngang qua mà cố tình quấy rối.
- Xem như thế đi.
Thanh âm lười biếng kia vang lên.
Trả lời dứt khoát như vậy làm cho trong lúc nhất thời Khổ Trúc lão tổ nghẹn lời. Ngửa mặt lên trời cười lớn, ngữ khí trầm thấp vô cùng:
- Nói như vậy các hạ định mạnh mẽ không hiểu đạo lý, đúng không?
- Phân rõ phải trái, tại sao phải phân rõ phải trái? Chẳng lẽ Thánh địa Khổ Man tộc ngươi ta không thể tới sao?
Khổ Trúc lão tổ giận quá hóa cười:
- Nói nhảm, ngươi tự tiện xông vào cấm địa của ta, còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ như vậy sao?
Khổ Trúc lão tổ, kể cả đám người Khổ Man tộc cho tới bây giờ không phải là một tộc đàn nói đạo lý, bất luận kẻ nào đều giống nhau, đối với mình thì rộng rãi, đối với người khác thì hà khắc.
Mình đối với người khác không giảng đạo lý thì được, người khác không nói đạo lý với mình thì không chấp nhận nổi.
/3612
|