Giang Trần cũng lo lắng, nếu như mình rời khỏi, đúng lúc đó những cường giả lánh dời nhân tộc kia tới nháo sự, vậy đối với Lưu Ly vương thành mà nói cũng là uy hiếp.
Cũng may nhân thủ dưới tay Giang Trần không có thiếu như vậy.
Huống chi còn có thần điểu Chu Tước tọa trấn.
Đương nhiên vẫn quy củ cũ, Giang Trần quyết định tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc vẫn nên lưu lại bốn người trấn thủ ở Khổng Tước thánh sơn. Phòng ngừa vạn nhất.
CÒn lại Giang Trần mang theo bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc hạ sơn.
Mục tiêu hắn lựa chọn lần này chính là Cổ Na bộ lạc kia.
Tuyến đường của Cổ Na bộ lạc phải đi qua Thiên Long phái, lại tiếp tục xuôi nam tới Cửu Dương Thiên Tông, sau đó đi tới phía tây của Lưu Ly vương thành, tiến vào khu vực Lưu Ly vương thành.
Tuyến đường này trong lòng Giang Trần đã hiểu rõ.
Vấn đề hiện tại là nên phục kích Cổ Na bộ lạc ở nơi nào.
Tạm thời Giang Trần còn chưa có quyết định, hắn quyết định đến thực địa xem xét một chút, khi đó mới chọn địa phương phù hợp để phục kích.
Hơn nữa đây phải là địa phương mà Cổ Na bộ lạc phải đi qua.
CUối cùng Giang Trần chọn một sơn cốc lớn trước khi tiến vào Thiên Long phái.
Vùng sơn cốc này, hẳn là địa phương Cổ Na bộ lạc phải đi qua. Nếu như Cổ Na bộ lạc không đi qua sơn cốc này, ít nhất phải đi đường vòng mất thêm một hai ngày.
Chuyện này đối với Cổ Na bộ lạc truy cầu tốc độ mà nói, tuyệt đối sẽ không áp dụng.
Lại nói, vùng sơn cốc này cũng không có nguy hiểm gì cả. Cổ Na bộ lạc càng không có lý do gì buông tha cho con đường này mà đi đường vòng cả.
Dù sao, đi ra khỏi sơn cốc này, Thiên Long phái đã ở trước mắt.
- Chọn nơi này.
Giang Trần khảo sát thực địa, cảm thấy hơn này phục kích quả thực là hoàn mỹ.
Đường đi qua phiến sơn cốc này cũng không khó đi, nhưng mà cũng không tính là rộng rãi. Ở giữa có một con đường giống như rạch trời, bị hai ngọn núi kẹp vào giữa.
- Thiếu chủ, chúng ta định trực tiếp đánh một trận với Khổ Man tộc kia hay sao?
Đại thạch kia xoa xoa tay, vô cùng chờ mong.
- Bọn chúng xuất tinh anh ra hết, chúng ta chỉ có mấy người như vậy, chính diện đối kháng với bọn chúng. Thống khoái một trận, ngươi cảm thấy phần thắng lớn hay sao?
Đại thạch gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói:
- Phần thắng không lớn.
Giang Trần gật đầu:
- Phần thắng đã không lớn, cần gì phải cứng đối cứng với Khổ Man tộc? Đây là phong cách ưa thích của Khổ Man tộc.
Giang Trần cười, bắt đầu lựa chọn hình thức.
Chọn lựa địa hình nhất định phải vô cùng hoàn mỹ. Bố trí mai phục cũng phải khiến cho người ta nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào mới được.
Sau khi chọn xong địa phương, Giang Trần cười nói:
- Chính là ở chỗ này.
Nói xong, Giang Trần xuất ra một đống lớn đồ vật từ trong lồng ngực, những thứ này đều là chiến lợi phẩm mà Giang Trần thu được từ Phong Vân giáo.
Lúc trước Giang Trần tiêu diệt Bành lão và Mặc lão kia thu được những vật này.
Một trong hai chủng độc đáng sợ nhất của Phong Vân giáo, tên là Phong Vân thất hồn tán. Phong Vân thất hồn tán này không màu không vị, dung nhập vào trong đất, so với bất luận chướng khí nào còn đáng sợ hơn. Quả thực là thứ vô cùng lặng lẽ, làm cho thần không biết, quỷ không hay mà chúng chiêu.
Giang Trần bắt đầu đem những Phong Vân thất hồn tán này bố trí bốn phía.
Đại thạch cười hắc hắc:
- Đây không phải là đồ chơi lần trước Phong Vân giáo dùng để đối phó với chúng ta sao? Ân công, người quả thực biết lợi dụng nha.
Giang Trần vỗ vỗ tay, cười nói:
- Thứ đồ vật miễn phí như vậy, ngu sao mà không dùng?
- Đúng vậy, thiếu chủ không phải là đám ngu xuẩn Phong Vân giáo kia. Thiếu chủ dùng những vật này nhất định có thể thành công. Lại nói, những tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển kia, đâu có thông minh như thiếu chủ được?
Đại thạch này vỗ mông ngựa không ngừng, lúc thì gọi là thiếu chủ, lúc thì gọi là ân công, vô cùng hưng phấn.
Quả thực Giang Trần chỉ còn cách lợi dụng Phong Vân thất hồn tán kia.
Đây là biện pháp tốn ít sức nhất hiện tại hắn có thể nghĩ tới. Mấu chốt nhất chính là loại biện pháp này còn có thể giảm bớt rất nhiều chiến đấu không đáng có. Có lẽ vận khí tốt còn có thể không đánh rắn động cỏ.
Nếu như xảy ra một trận chém giết kịch liệt ở chỗ này. Chiến đấu ở đây rất có thể sẽ khiến cho những bộ lạc còn lại của Khổ Man tộc biết rõ.
Tuy rằng Giang Trần không có ý định liên tục công kích hai đạo nhân mã.
Thế nhưng nếu như tất cả thuận lợi mà nói, cớ sao không làm?
Sau khi bố trí tốt tất cả, tâm tình Giang Trần nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn nói với bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc:
- Chúng ta đi trước tránh một chút.
Có Phệ Kim thử nhất tộc mở đường, bọn họ trực tiếp độn xuống dưới đất, hoàn toàn không lộ ra dấu vết nào.
Kế tiếp, chuyện bọn họ nên làm chính là đợi.
Đúng như suy đoán, đại quân Cổ Na bộ lạc kia có lẽ cũng đã sắp vượt qua vùng đất khô cằn kia tiến vào địa bàn Thiên Long phái.
...
Lần này Cổ Na bộ lạc quả thực có chút hối hận khi lựa chọn tuyến đường này. Trên đường tới đây, có thể nói là thiên tân vạn khổ, đi qua vùng đất khô cằn kia, gặp rất nhiều nguy cơ. Lúc thì độc khí, lúc thì các loại thời tiết cực đoan. Lúc thì là các loại độc trùng, độc thú, lúc thì lại là các loại sinh linh hung hãn...
Bôn ba một hồi, đại quân Cổ Na bộ lạc ít nhất cũng bị giảm quân số một phần mười.
Tỷ lệ này đã vô cùng kinh người.
Phải biết rằng cái gọi là đại quân bộ lạc bọn chúng kỳ thực đều là tinh anh. Tính toán hết ra cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi.
Thoáng cái nhân số giảm vài trăm người, đối với Cổ Na bộ lạc mà nói, đả kích vẫn tương đối lớn.
Nhưng mà cuối cùng vẫn vượt qua được địa bàn đáng sợ kia.
- Con mẹ nó, hiện tại cuối cùng ta cũng biết vì sao những hỗn đản nhân tộc kia không có mở con đường giữa nơi này, bởi vì đây là nơi căn bản không có cách nào mở đường a.
Một võ giả Cổ Na bộ lạc hùng hùng hổ hổ nói.
Mà trong đội ngũ Cổ Na bộ lạc, khuôn mặt tràn ngập mị lực của Cổ Na vương giờ phút này nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ ái ố nào.
Nghe được có người phàn nàn. Cổ Na vương nhàn nhạt mở miệng:
- Tất cả thu liễm một chút cho bổn vương. Một chút đau khổ như vậy cũng không chịu đựng được, còn muốn chinh phục nhân tộc? Còn muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhân tộc? Rượu ngon, mỹ nhân hay sao?
Lúc này một gã nguyên lão bên người Cổ Na vương cũng khuyên bảo:
- Mọi người đừng phàn nàn, cách đó không xa chính là Thiên Long phái rồi. Đây là tông môn nhất phẩm của nhân tộc, đủ để tiếp tế cho chúng ta. Ăn khổ cực nhiều như vậy, không phải mọi người đều chờ giây phút này sao?
Mọi người nghe nói Thiên Long phái không còn xa, quả nhiên vứt bỏ uể oải, bắt đầu phấn chấn.
Lấy ra địa đồ phân tích. đại quân Cổ Na bộ lạc này cũng phấn chấn tinh thần, quả nhiên Thiên Long phái kia gần trong gang tấc.
Cũng may nhân thủ dưới tay Giang Trần không có thiếu như vậy.
Huống chi còn có thần điểu Chu Tước tọa trấn.
Đương nhiên vẫn quy củ cũ, Giang Trần quyết định tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc vẫn nên lưu lại bốn người trấn thủ ở Khổng Tước thánh sơn. Phòng ngừa vạn nhất.
CÒn lại Giang Trần mang theo bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc hạ sơn.
Mục tiêu hắn lựa chọn lần này chính là Cổ Na bộ lạc kia.
Tuyến đường của Cổ Na bộ lạc phải đi qua Thiên Long phái, lại tiếp tục xuôi nam tới Cửu Dương Thiên Tông, sau đó đi tới phía tây của Lưu Ly vương thành, tiến vào khu vực Lưu Ly vương thành.
Tuyến đường này trong lòng Giang Trần đã hiểu rõ.
Vấn đề hiện tại là nên phục kích Cổ Na bộ lạc ở nơi nào.
Tạm thời Giang Trần còn chưa có quyết định, hắn quyết định đến thực địa xem xét một chút, khi đó mới chọn địa phương phù hợp để phục kích.
Hơn nữa đây phải là địa phương mà Cổ Na bộ lạc phải đi qua.
CUối cùng Giang Trần chọn một sơn cốc lớn trước khi tiến vào Thiên Long phái.
Vùng sơn cốc này, hẳn là địa phương Cổ Na bộ lạc phải đi qua. Nếu như Cổ Na bộ lạc không đi qua sơn cốc này, ít nhất phải đi đường vòng mất thêm một hai ngày.
Chuyện này đối với Cổ Na bộ lạc truy cầu tốc độ mà nói, tuyệt đối sẽ không áp dụng.
Lại nói, vùng sơn cốc này cũng không có nguy hiểm gì cả. Cổ Na bộ lạc càng không có lý do gì buông tha cho con đường này mà đi đường vòng cả.
Dù sao, đi ra khỏi sơn cốc này, Thiên Long phái đã ở trước mắt.
- Chọn nơi này.
Giang Trần khảo sát thực địa, cảm thấy hơn này phục kích quả thực là hoàn mỹ.
Đường đi qua phiến sơn cốc này cũng không khó đi, nhưng mà cũng không tính là rộng rãi. Ở giữa có một con đường giống như rạch trời, bị hai ngọn núi kẹp vào giữa.
- Thiếu chủ, chúng ta định trực tiếp đánh một trận với Khổ Man tộc kia hay sao?
Đại thạch kia xoa xoa tay, vô cùng chờ mong.
- Bọn chúng xuất tinh anh ra hết, chúng ta chỉ có mấy người như vậy, chính diện đối kháng với bọn chúng. Thống khoái một trận, ngươi cảm thấy phần thắng lớn hay sao?
Đại thạch gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói:
- Phần thắng không lớn.
Giang Trần gật đầu:
- Phần thắng đã không lớn, cần gì phải cứng đối cứng với Khổ Man tộc? Đây là phong cách ưa thích của Khổ Man tộc.
Giang Trần cười, bắt đầu lựa chọn hình thức.
Chọn lựa địa hình nhất định phải vô cùng hoàn mỹ. Bố trí mai phục cũng phải khiến cho người ta nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào mới được.
Sau khi chọn xong địa phương, Giang Trần cười nói:
- Chính là ở chỗ này.
Nói xong, Giang Trần xuất ra một đống lớn đồ vật từ trong lồng ngực, những thứ này đều là chiến lợi phẩm mà Giang Trần thu được từ Phong Vân giáo.
Lúc trước Giang Trần tiêu diệt Bành lão và Mặc lão kia thu được những vật này.
Một trong hai chủng độc đáng sợ nhất của Phong Vân giáo, tên là Phong Vân thất hồn tán. Phong Vân thất hồn tán này không màu không vị, dung nhập vào trong đất, so với bất luận chướng khí nào còn đáng sợ hơn. Quả thực là thứ vô cùng lặng lẽ, làm cho thần không biết, quỷ không hay mà chúng chiêu.
Giang Trần bắt đầu đem những Phong Vân thất hồn tán này bố trí bốn phía.
Đại thạch cười hắc hắc:
- Đây không phải là đồ chơi lần trước Phong Vân giáo dùng để đối phó với chúng ta sao? Ân công, người quả thực biết lợi dụng nha.
Giang Trần vỗ vỗ tay, cười nói:
- Thứ đồ vật miễn phí như vậy, ngu sao mà không dùng?
- Đúng vậy, thiếu chủ không phải là đám ngu xuẩn Phong Vân giáo kia. Thiếu chủ dùng những vật này nhất định có thể thành công. Lại nói, những tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển kia, đâu có thông minh như thiếu chủ được?
Đại thạch này vỗ mông ngựa không ngừng, lúc thì gọi là thiếu chủ, lúc thì gọi là ân công, vô cùng hưng phấn.
Quả thực Giang Trần chỉ còn cách lợi dụng Phong Vân thất hồn tán kia.
Đây là biện pháp tốn ít sức nhất hiện tại hắn có thể nghĩ tới. Mấu chốt nhất chính là loại biện pháp này còn có thể giảm bớt rất nhiều chiến đấu không đáng có. Có lẽ vận khí tốt còn có thể không đánh rắn động cỏ.
Nếu như xảy ra một trận chém giết kịch liệt ở chỗ này. Chiến đấu ở đây rất có thể sẽ khiến cho những bộ lạc còn lại của Khổ Man tộc biết rõ.
Tuy rằng Giang Trần không có ý định liên tục công kích hai đạo nhân mã.
Thế nhưng nếu như tất cả thuận lợi mà nói, cớ sao không làm?
Sau khi bố trí tốt tất cả, tâm tình Giang Trần nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn nói với bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc:
- Chúng ta đi trước tránh một chút.
Có Phệ Kim thử nhất tộc mở đường, bọn họ trực tiếp độn xuống dưới đất, hoàn toàn không lộ ra dấu vết nào.
Kế tiếp, chuyện bọn họ nên làm chính là đợi.
Đúng như suy đoán, đại quân Cổ Na bộ lạc kia có lẽ cũng đã sắp vượt qua vùng đất khô cằn kia tiến vào địa bàn Thiên Long phái.
...
Lần này Cổ Na bộ lạc quả thực có chút hối hận khi lựa chọn tuyến đường này. Trên đường tới đây, có thể nói là thiên tân vạn khổ, đi qua vùng đất khô cằn kia, gặp rất nhiều nguy cơ. Lúc thì độc khí, lúc thì các loại thời tiết cực đoan. Lúc thì là các loại độc trùng, độc thú, lúc thì lại là các loại sinh linh hung hãn...
Bôn ba một hồi, đại quân Cổ Na bộ lạc ít nhất cũng bị giảm quân số một phần mười.
Tỷ lệ này đã vô cùng kinh người.
Phải biết rằng cái gọi là đại quân bộ lạc bọn chúng kỳ thực đều là tinh anh. Tính toán hết ra cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi.
Thoáng cái nhân số giảm vài trăm người, đối với Cổ Na bộ lạc mà nói, đả kích vẫn tương đối lớn.
Nhưng mà cuối cùng vẫn vượt qua được địa bàn đáng sợ kia.
- Con mẹ nó, hiện tại cuối cùng ta cũng biết vì sao những hỗn đản nhân tộc kia không có mở con đường giữa nơi này, bởi vì đây là nơi căn bản không có cách nào mở đường a.
Một võ giả Cổ Na bộ lạc hùng hùng hổ hổ nói.
Mà trong đội ngũ Cổ Na bộ lạc, khuôn mặt tràn ngập mị lực của Cổ Na vương giờ phút này nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ ái ố nào.
Nghe được có người phàn nàn. Cổ Na vương nhàn nhạt mở miệng:
- Tất cả thu liễm một chút cho bổn vương. Một chút đau khổ như vậy cũng không chịu đựng được, còn muốn chinh phục nhân tộc? Còn muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhân tộc? Rượu ngon, mỹ nhân hay sao?
Lúc này một gã nguyên lão bên người Cổ Na vương cũng khuyên bảo:
- Mọi người đừng phàn nàn, cách đó không xa chính là Thiên Long phái rồi. Đây là tông môn nhất phẩm của nhân tộc, đủ để tiếp tế cho chúng ta. Ăn khổ cực nhiều như vậy, không phải mọi người đều chờ giây phút này sao?
Mọi người nghe nói Thiên Long phái không còn xa, quả nhiên vứt bỏ uể oải, bắt đầu phấn chấn.
Lấy ra địa đồ phân tích. đại quân Cổ Na bộ lạc này cũng phấn chấn tinh thần, quả nhiên Thiên Long phái kia gần trong gang tấc.
/3612
|