Ngọn núi này ẩn cư một vị cường giả đỉnh cấp chính thức đứng đầu nhân tộc - gọi là Hạc Minh lão nhân.
Hạc Minh lão nhân ai cũng không biết tuổi hắn bao nhiêu, cũng không biết hắn sống tới hôm nay đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt.
Những cường giả lánh đời trên cương vực nhân loại kia khi họ còn trẻ đã nghe qua truyền thuyết về Hạc Minh lão nhân này, mãi tới khi bọn hắn tu luyện thành cường giả Thiên Vị mới biết được Hạc Minh lão nhân này vẫn còn sống.
Mà địa phương Hạc Minh lão nhân ẩn cư chính là Hạc Minh sơn này.
Giờ phút này chân núi Hạc Minh sơn, từng tuyến đường mà chỉ có cường giả Thiên Vị nhìn mới hiểu lúc này lại một lần nữa chấn động.
Một cường giả Thiên Vị từ trong tuyến đường này đi vào bên trong Hạc Minh sơn.
Chân núi, trước một tấm bia đá, một gã hán tử mặc áo xanh đang nhìn xem, dường như đang tìm đường lên núi.
Lúc này cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một tráng hán, đại hán này vạt áo mở rộng, lộ ra một nửa ngực, bên trên có một đám lông lớn như lông lợn, dã tính mười phần. Mà hai má tráng hán này đều là lông, nhìn qua vô cùng hung hãn.
- Lão Chu? Ngươi cũng còn ở ngoài sao?
Hán tử áo xanh nhìn thấy tráng hán kia, lên tiếng hỏi.
Tráng hán kia cười hắc hắc nói:
- Liễu huynh, ngươi tới sớm nha.
Hán tử áo xanh kia nói:
- Không biết Hạc lão có ở trên Hạc Giá sơn hay không?
- Hạc lão không bước ra khỏi nơi này, lão nhân gia ở trên Hạc Giá sơn là điều chắc chắn. Liễu huynh, huynh tới tìm Hạc lão là có chuyện gì?
Tráng hán kia hiếu kỳ hỏi.
- Ài, còn không phải nhìn xem ý kiến của Hạc lão hay sao? Lưu Ly vương thành kia phát ra lời mời, ta muốn nhìn xem ý tứ của Hạc lão một chút.
- Ngươi cũng giống ta a.
Tráng hán kia cười ha hả:
- Đi thôi, chúng ta lên núi trước. Ta đoán lần này sẽ có không ít người tới. Hạc lão không có mở miệng, mọi người cũng không tiện chủ trương a.
- Còn không phải sao, lần trước Hề Nghiêm Băng kia đi tới cương vực nhân loại, đi tới Lưu Ly vương thành diễu võ giương oai, cuối cùng còn bị Hạc lão phê bình.
- Ha ha, cũng không có phê bình nghiêm trọng như vậy Chỉ bất quá là khuyên bảo một chút mà thôi. Tin tưởng Hạc lão cũng không hà khắc như vậy.
Trong khi hai người này nói chuyện, thân ảnh vọt lên trên núi.
Hạc Giá sơn, bên trên núi có một lão giả đang ngồi trên một tấm đá trụi lủi, đang đánh đàn.
Mà bên canh hắn thì tụ tập vô số đầu hạc trắng, giống như lắng nghe tiếng đàn của lão giả này. Bầu không khí vô cùng hài hòa.
Lúc này hai tay đang đánh đàn của Hạc lão đột nhiên dừng lại, hắn nhẹ nhàng thở dài:
- Xem ra nhã hứng của ta vẫn bị quấy rầy. Các con, các ngươi lui xuống trước đi.
Những con hạc trắng kia dường như có thể nghe được ý tứ của Hạc lão, đều phát ra tiếng kêu, huy động cánh, ưu nhã mà thong dong bay rời khỏi nơi này.
- Ha ha, Hạc lão, vừa rồi ở giữa sườn núi còn nghe lão nhân gia ngài đánh đàn a. Tại sao hai người thô kệch chúng ta vừa tới, người lại không đánh đàn cho chúng ta nghe nữa?
Người nói lời này chính là đại hán nhìn dữ dằn đi đầu. Người này gọi là CHu Vân, chính là một cường giả Thiên VỊ lánh đời.
Mà đại hán mặc áo xanh sau lưng hắn, tên là Liễu Viên, cũng là một cường giả Thiên Vị.
Hạc lão ánh mắt sâu xa, nhìn qua hai người này đi tới, cười nhạt nói:
- Chu Vân, ngươi toàn thân không có một chút thanh nhã nào, còn nghe đàn làm gì?
Chu Vân gãi gãi bộ tóc giống như lông lợn rừng, cười hắc hắc nói:
- Hạc lão, tuy rằng ta là kẻ quê mùa, nhưng nghe lão nhân gia đánh đàn vẫn cảm thấy nghe rất được nha.
Hạc lão cười nhạt:
- Hai người các ngươi cũng đừng có tâng bốc lão phu. Đã tới rồi thì ngồi xuống đi. Lão phu ẩn cư nơi hoang vu, cũng không có thứ gì tốt chiêu đãi các ngươi. Những trái cây sơn dã này, các ngươi để ý thì cứ dùng nhiều một chút.
Trên bàn đá trước mặt Hạc lão xuất hiện một chút quả dại hình dáng không giống nhau.
- Ha ha, Hạc lão đã mời, sao có thể từ chối được chứ?
Hai người này cũng không khách khí, nhao nhao tiến lên cầm quả dại.
Trong khi nói chuyện, dưới núi lại có vô số đạo thân ảnh không ngừng xuất hiện.
- Ồ? Chu huynh, Liễu huynh, các người cũng tới sao?
Những người tới sau nhìn thấy hai người ngồi trước này rất là giật mình.
Lần này người tới đây rất nhiều, khoảng chừng năm người. Nhưng mà năm người này lại phân thành hai ba nhóm. Một nhóm là hai người, một nhóm là ba người.
Nhóm có ba người kia, có một người trong đó chính là lão đầu giống như băng sơn tới Lưu Ly vương thành thị uy lúc trước. Lão nhân này gọi là Hề Nghiêm Băng, ở trong đám cường giả Thiên Vị lánh đời, tu vi và địa vị của hắn cũng coi như tương đối cao.
Nhưng mà trước mặt Hạc lão, Hề Nghiêm Băng này vô cùng cung kính.
- Bái kiến Hạc lão.
Kẻ sau người trước đều tiến lên chào hỏi Hạc lão, hành lễ.
Hạc lão cười ha hả:
- Người tới đều là khách, cấp bậc lễ nghĩa không cần làm đủ như vậy. Ngồi cả đi.
Thái độ của Hạc lão vô cùng hòa khí.
- Các ngươi không mời mà tới, lại tới trùng hợp như vậy. Xem ra cương vực nhân loại nhất định lại có chuyện xảy ra đúng không?
Hạc lão nhàn nhạt cười hỏi.
Một hán tử gầy gò bên người Hề Nghiêm Băng kêu lên:
- Hạc lão, ngài không biết rồi, tiểu tử ở Lưu Ly vương thành kia không biết trời cao đất dày, mở miệng lớn lối phát ra lời mời tới thưởng trà gì đó. Muốn cường giả Thiên Vị chúng ta tới Lưu Ly vương thành dự tiệc. Một võ giả thế tục như hắn, có lực lượng gì mà dám vô lễ như vậy? Những cường giả lánh đời như chúng ta còn phải bán mặt mũi cho hắn sao?
Người này rõ ràng đã phát biểu suy nghĩ trong lòng Hề Nghiêm Băng.
Chỉ là Hề Nghiêm Băng lần trước bị Hạc lão cảnh cáo qua, không dám biểu hiện quá mức.
Hạc lão không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mỗi một người có mặt.
- Giang Trần tổ chức hội thưởng trà, mời mọi người tham dự. Chỗ này có gì không ổn sao? Đáng để các ngươi huy động nhân lực, chạy tới chỗ lão phu hỏi ý kiến sao?
- Hạc lão, tiểu tử kia không có thành ý gì cả, nếu như hắn nhiệt tình, thành ý mời, có lẽ chúng ta sẽ cân nhắc một chút. Hắn hoàn toàn không có thành ý gì, thứ nhất không có bái thiếp, thứ hai không có thư mời, ba không có tự mình tới mời. Chỉ bằng vào một câu nói, hắn coi đây là lệnh triệu tập sao? Hắn là thứ gì, cũng xứng triệu tập những cường giả Thiên Vị lánh đời như chúng ta sao?
Tên hán tử khô gầy kia lòng đầy căm phẫn.
Hạc lão cười nhạt một tiếng:
- Người ta cho dù muốn phát ra bái thiếp, phát thiệp mời, cũng phải biết các ngươi ở nơi nào mới được chứ? Cường giả lánh đời, ngăn cách với thế tục, người ta mời thế nào? Loại chuyện này không cần yêu cầu cao như vậy. Các ngươi đi hoặc là không đi, lão phu cũng không can thiệp.
- Ồ. Hạc lão, chúng ta tới đây là vì muốn nhìn chủ ý của lão nhân gia người a.
- Đúng vậy, Hạc lão, tiểu tử Giang Trần kia hiện tại nghiễm nhiên tự cho mình là đứng đầu cương vực nhân loại. Không có để Hạc lão vào trong mắt.
Hạc Minh lão nhân ai cũng không biết tuổi hắn bao nhiêu, cũng không biết hắn sống tới hôm nay đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt.
Những cường giả lánh đời trên cương vực nhân loại kia khi họ còn trẻ đã nghe qua truyền thuyết về Hạc Minh lão nhân này, mãi tới khi bọn hắn tu luyện thành cường giả Thiên Vị mới biết được Hạc Minh lão nhân này vẫn còn sống.
Mà địa phương Hạc Minh lão nhân ẩn cư chính là Hạc Minh sơn này.
Giờ phút này chân núi Hạc Minh sơn, từng tuyến đường mà chỉ có cường giả Thiên Vị nhìn mới hiểu lúc này lại một lần nữa chấn động.
Một cường giả Thiên Vị từ trong tuyến đường này đi vào bên trong Hạc Minh sơn.
Chân núi, trước một tấm bia đá, một gã hán tử mặc áo xanh đang nhìn xem, dường như đang tìm đường lên núi.
Lúc này cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một tráng hán, đại hán này vạt áo mở rộng, lộ ra một nửa ngực, bên trên có một đám lông lớn như lông lợn, dã tính mười phần. Mà hai má tráng hán này đều là lông, nhìn qua vô cùng hung hãn.
- Lão Chu? Ngươi cũng còn ở ngoài sao?
Hán tử áo xanh nhìn thấy tráng hán kia, lên tiếng hỏi.
Tráng hán kia cười hắc hắc nói:
- Liễu huynh, ngươi tới sớm nha.
Hán tử áo xanh kia nói:
- Không biết Hạc lão có ở trên Hạc Giá sơn hay không?
- Hạc lão không bước ra khỏi nơi này, lão nhân gia ở trên Hạc Giá sơn là điều chắc chắn. Liễu huynh, huynh tới tìm Hạc lão là có chuyện gì?
Tráng hán kia hiếu kỳ hỏi.
- Ài, còn không phải nhìn xem ý kiến của Hạc lão hay sao? Lưu Ly vương thành kia phát ra lời mời, ta muốn nhìn xem ý tứ của Hạc lão một chút.
- Ngươi cũng giống ta a.
Tráng hán kia cười ha hả:
- Đi thôi, chúng ta lên núi trước. Ta đoán lần này sẽ có không ít người tới. Hạc lão không có mở miệng, mọi người cũng không tiện chủ trương a.
- Còn không phải sao, lần trước Hề Nghiêm Băng kia đi tới cương vực nhân loại, đi tới Lưu Ly vương thành diễu võ giương oai, cuối cùng còn bị Hạc lão phê bình.
- Ha ha, cũng không có phê bình nghiêm trọng như vậy Chỉ bất quá là khuyên bảo một chút mà thôi. Tin tưởng Hạc lão cũng không hà khắc như vậy.
Trong khi hai người này nói chuyện, thân ảnh vọt lên trên núi.
Hạc Giá sơn, bên trên núi có một lão giả đang ngồi trên một tấm đá trụi lủi, đang đánh đàn.
Mà bên canh hắn thì tụ tập vô số đầu hạc trắng, giống như lắng nghe tiếng đàn của lão giả này. Bầu không khí vô cùng hài hòa.
Lúc này hai tay đang đánh đàn của Hạc lão đột nhiên dừng lại, hắn nhẹ nhàng thở dài:
- Xem ra nhã hứng của ta vẫn bị quấy rầy. Các con, các ngươi lui xuống trước đi.
Những con hạc trắng kia dường như có thể nghe được ý tứ của Hạc lão, đều phát ra tiếng kêu, huy động cánh, ưu nhã mà thong dong bay rời khỏi nơi này.
- Ha ha, Hạc lão, vừa rồi ở giữa sườn núi còn nghe lão nhân gia ngài đánh đàn a. Tại sao hai người thô kệch chúng ta vừa tới, người lại không đánh đàn cho chúng ta nghe nữa?
Người nói lời này chính là đại hán nhìn dữ dằn đi đầu. Người này gọi là CHu Vân, chính là một cường giả Thiên VỊ lánh đời.
Mà đại hán mặc áo xanh sau lưng hắn, tên là Liễu Viên, cũng là một cường giả Thiên Vị.
Hạc lão ánh mắt sâu xa, nhìn qua hai người này đi tới, cười nhạt nói:
- Chu Vân, ngươi toàn thân không có một chút thanh nhã nào, còn nghe đàn làm gì?
Chu Vân gãi gãi bộ tóc giống như lông lợn rừng, cười hắc hắc nói:
- Hạc lão, tuy rằng ta là kẻ quê mùa, nhưng nghe lão nhân gia đánh đàn vẫn cảm thấy nghe rất được nha.
Hạc lão cười nhạt:
- Hai người các ngươi cũng đừng có tâng bốc lão phu. Đã tới rồi thì ngồi xuống đi. Lão phu ẩn cư nơi hoang vu, cũng không có thứ gì tốt chiêu đãi các ngươi. Những trái cây sơn dã này, các ngươi để ý thì cứ dùng nhiều một chút.
Trên bàn đá trước mặt Hạc lão xuất hiện một chút quả dại hình dáng không giống nhau.
- Ha ha, Hạc lão đã mời, sao có thể từ chối được chứ?
Hai người này cũng không khách khí, nhao nhao tiến lên cầm quả dại.
Trong khi nói chuyện, dưới núi lại có vô số đạo thân ảnh không ngừng xuất hiện.
- Ồ? Chu huynh, Liễu huynh, các người cũng tới sao?
Những người tới sau nhìn thấy hai người ngồi trước này rất là giật mình.
Lần này người tới đây rất nhiều, khoảng chừng năm người. Nhưng mà năm người này lại phân thành hai ba nhóm. Một nhóm là hai người, một nhóm là ba người.
Nhóm có ba người kia, có một người trong đó chính là lão đầu giống như băng sơn tới Lưu Ly vương thành thị uy lúc trước. Lão nhân này gọi là Hề Nghiêm Băng, ở trong đám cường giả Thiên Vị lánh đời, tu vi và địa vị của hắn cũng coi như tương đối cao.
Nhưng mà trước mặt Hạc lão, Hề Nghiêm Băng này vô cùng cung kính.
- Bái kiến Hạc lão.
Kẻ sau người trước đều tiến lên chào hỏi Hạc lão, hành lễ.
Hạc lão cười ha hả:
- Người tới đều là khách, cấp bậc lễ nghĩa không cần làm đủ như vậy. Ngồi cả đi.
Thái độ của Hạc lão vô cùng hòa khí.
- Các ngươi không mời mà tới, lại tới trùng hợp như vậy. Xem ra cương vực nhân loại nhất định lại có chuyện xảy ra đúng không?
Hạc lão nhàn nhạt cười hỏi.
Một hán tử gầy gò bên người Hề Nghiêm Băng kêu lên:
- Hạc lão, ngài không biết rồi, tiểu tử ở Lưu Ly vương thành kia không biết trời cao đất dày, mở miệng lớn lối phát ra lời mời tới thưởng trà gì đó. Muốn cường giả Thiên Vị chúng ta tới Lưu Ly vương thành dự tiệc. Một võ giả thế tục như hắn, có lực lượng gì mà dám vô lễ như vậy? Những cường giả lánh đời như chúng ta còn phải bán mặt mũi cho hắn sao?
Người này rõ ràng đã phát biểu suy nghĩ trong lòng Hề Nghiêm Băng.
Chỉ là Hề Nghiêm Băng lần trước bị Hạc lão cảnh cáo qua, không dám biểu hiện quá mức.
Hạc lão không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mỗi một người có mặt.
- Giang Trần tổ chức hội thưởng trà, mời mọi người tham dự. Chỗ này có gì không ổn sao? Đáng để các ngươi huy động nhân lực, chạy tới chỗ lão phu hỏi ý kiến sao?
- Hạc lão, tiểu tử kia không có thành ý gì cả, nếu như hắn nhiệt tình, thành ý mời, có lẽ chúng ta sẽ cân nhắc một chút. Hắn hoàn toàn không có thành ý gì, thứ nhất không có bái thiếp, thứ hai không có thư mời, ba không có tự mình tới mời. Chỉ bằng vào một câu nói, hắn coi đây là lệnh triệu tập sao? Hắn là thứ gì, cũng xứng triệu tập những cường giả Thiên Vị lánh đời như chúng ta sao?
Tên hán tử khô gầy kia lòng đầy căm phẫn.
Hạc lão cười nhạt một tiếng:
- Người ta cho dù muốn phát ra bái thiếp, phát thiệp mời, cũng phải biết các ngươi ở nơi nào mới được chứ? Cường giả lánh đời, ngăn cách với thế tục, người ta mời thế nào? Loại chuyện này không cần yêu cầu cao như vậy. Các ngươi đi hoặc là không đi, lão phu cũng không can thiệp.
- Ồ. Hạc lão, chúng ta tới đây là vì muốn nhìn chủ ý của lão nhân gia người a.
- Đúng vậy, Hạc lão, tiểu tử Giang Trần kia hiện tại nghiễm nhiên tự cho mình là đứng đầu cương vực nhân loại. Không có để Hạc lão vào trong mắt.
/3612
|