Như vậy tính toán, Giang Trần hơi có chút cảm giác gấp gáp. Dù sao, con mồi của hắn, rất có thể chỉ còn lại có hai cái rồi.
Hắc Yểm sơn mạch mênh mông, trong khoảng thời gian ngắn, muốn tìm được hai con mồi kia, lại không dễ dàng.
Một ngày này, Giang Trần đang hành tẩu, bỗng nhiên bước chân ngưng tụ, cảm giác được phía trước có một địch ý không hiểu.
- Người nào?
Giang Trần bắt chước thanh âm âm trầm của Tuyên Nhuệ.
- Ha ha, Tuyên Nhuệ?
Trong rừng, truyền đến một tiếng cười quỷ dị, đón lấy, một gia hỏa mặc áo choàng màu rám nắng, thân ảnh nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mặt Giang Trần.
- Lại một thiên tài đỉnh cấp.
Giang Trần cảm thụ được khí thế của đối phương, cũng âm thầm tắc luỡi. Người chặn đường kia, ẩn ẩn tầm đó, thậm chí có khí thế vượt qua Tuyên Nhuệ cùng Tiết Phong.
Tuyên Nhuệ so với Tiết Phong cường hơn một chút, đây là Giang Trần dùng trực giác có thể cảm giác được. Mà người áo choàng màu rám nắng đối diện kia, tựa hồ tu vi còn trên Tuyên Nhuệ.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, nhưng lại ổn lại.
- Tuyên Nhuệ, không thể tưởng được, Hắc Yểm sơn mạch này lớn như vậy, lại để cho ta gặp được ngươi.
Trong giọng nói người kia, lại xen lẫn ý trêu tức.
Nghe khẩu khí, tựa hồ người này cùng Tuyên Nhuệ, trước kia có chút ân oán.
- Hừ, ngươi muốn như thế nào?
Giang Trần hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại hắn có khổ khó nói, không biết đối phương là ai, chỉ có thể kiên trì quần nhau.
- Ta muốn như thế nào?
Người nọ cười ha ha.
- Tại Đa Văn Thần Quốc, ta và ngươi tầm đó, một mực vì bài danh đấu chết đi sống lại. Lão tử nhìn ngươi khó chịu đã không phải là ngày một ngày hai rồi. Ngươi cảm thấy, ta muốn như thế nào đây?
Giang Trần lạnh lùng cười cười:
- Muốn đánh một trận sao?
- Giao chiến lợi phẩm của ngươi ra đây, Khuông mỗ có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.
Nguyên lai thằng này họ Khuông, bất quá đến cùng gọi Khuông gì, Giang Trần như cũ không biết.
Giang Trần có chút ngửa đầu, nhìn sắc trời một chút, cười khẩy nói:
- Bây giờ là giữa ban ngày, ngươi không thấy nằm mơ còn sớm một chút sao?
Người nọ nghe vậy, ngữ khí trầm xuống:
- Nói như vậy, ngươi là ý định gian ngoan mất linh?
- Bớt sàm ngôn đi, muốn cướp chiến lợi phẩm của ta, cũng phải xem ngươi có bổn sự này không.
Tuy Giang Trần không biết họ Khuông này thực lực như thế nào, nhưng có lẽ đối phương sẽ mạnh hơn Tuyên Nhuệ một chút.
Đương nhiên, chút thực lực chênh lệch này, cũng không phải chênh lệch trí mạng.
Thật sự muốn chiến đấu, cũng chưa chắc Tuyên Nhuệ sẽ thua người này.
Giang Trần thực không rõ, lực lượng của người này ở đâu.
Bất quá, thần thức của Giang Trần hơi khuếch tán, trong nội tâm bỗng nhiên trầm xuống, lập tức đã minh bạch cái gì.
Nguyên lai, mai phục ở nơi đây, rõ ràng không phải một người họ Khuông, càng có hai đạo thân ảnh khác, ẩn núp trong bóng tối.
Nếu như không phải thần thức của Giang Trần cường đại, căn bản là không phát giác được.
- Thật âm hiểm. Hai người kia, là thiên tài đồng tộc của hắn? Hay là thiên tài thế gia khác? Nếu như là thiên tài thế gia khác, vậy Tuyên Nhuệ làm người có thể nói quá thất bại.
Giang Trần đạm mạc cười cười, đã biết ý định của đối phương, hắn nơi nào sẽ trúng kế? Cười nhạt một tiếng:
- Họ Khuông, sổ sách của chúng ta, về Đa Văn Thần Quốc lại tính toán.
Nói xong, Giang Trần rõ ràng quay người lại, độn quang trực tiếp bay đi.
Thiên tài họ Khuông kia nguyên bản đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, lại không có nghĩ tới tên này không chịu được như thế, rõ ràng quay đầu bỏ chạy.
Cái này để cho thiên tài họ Khuông hơi xem thường, cười lạnh nói:
- Tuyên Nhuệ, ngươi cái người nhu nhược này! Ngoại trừ dưới lòng bàn chân bôi mỡ, sẽ không có bổn sự khác sao?
Giang Trần mới mặc kệ loại ngoan thoại này, đừng nói hắn không phải Tuyên Nhuệ, dù hắn là Tuyên Nhuệ, biết rõ đối phương ba người mai phục hắn, không đi đó mới gọi kẻ đần.
- Xem ra, bát đại thế gia này, quả nhiên không hòa thuận a.
Hiện tại Giang Trần rốt cục lý giải, vì cái gì lúc trước Tuyên Nhuệ cùng mình giằng co, sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy rồi.
Hiển nhiên, Tuyên Nhuệ cũng biết mình ở trong bát đại thế gia gây không ít thù hằn, vạn nhất thật sự là đối thủ một mất một còn đuổi tới hiện trường, tuyệt đối sẽ giết Tuyên Nhuệ hắn trước.
- Nửa tháng thời gian, đã còn thừa không nhiều lắm rồi.
Giang Trần véo chỉ tính toán, nửa tháng thời gian đã qua hơn phân nửa.
Thời gian còn lại rất gấp gáp, phải tìm được một gia hỏa bận áo choàng màu xám. Nếu không, muốn giả trang Tuyên Nhuệ, trên chi tiết vẫn là chênh lệch một chút.
Đương nhiên, Giang Trần hoàn toàn có thể tiêu diệt một người khác, sau đó giả mạo hắn. Bất quá cái này lại cần có thời gian đi quen thuộc, đi bắt chước.
Thời gian gấp gáp như thế, Giang Trần không muốn ở trên đường cải biến kế hoạch.
Lại để cho Giang Trần không ngờ là, tu sĩ họ Khuông kia, rõ ràng rất chấp nhất. Dọc theo quỹ tích hắn bỏ chạy, một đường đuổi theo.
Chỉ là, ba tu sĩ kia, tu vi cũng có khác biệt, khiến cho ba người truy kích, không có bảo trì trên một trục hoành.
- Người này, thật đúng là âm hồn bất tán a!
Giang Trần vốn không muốn gây chuyện, nhưng gia hỏa họ Khuông kia âm hồn bất tán như thế, không hề nghi ngờ là ảnh hưởng đến đại kế của hắn.
Giang Trần cũng phẫn nộ, ác hàn sinh ra.
- Thằng này tự mình muốn chết, nếu ta không diệt trừ hắn, đối với cơ hội của ta cũng là một phá hư a. Chỉ là, giết chóc quá nhiều, lại lo lắng đánh rắn động cỏ.
- Mà thôi, nếu kế hoạch bị ba gia hỏa này phá hư, ta chẳng những không có cơ hội rời Đông Diên đảo, ngược lại có khả năng khiến cho cao tầng của bát đại thế gia điên cuồng đuổi giết.
Đây không phải Giang Trần buồn lo vô cớ. Mà nếu như thiên tài của bát đại thế gia bị chết quá nhiều, tất sẽ để cho cao tầng của bát đại thế gia lâm vào điên cuồng.
Nếu như bọn hắn cho rằng thí luyện giả của Đông Diên đảo còn có người sống sót, khả năng những cao tầng kia sát nhập Hắc Yểm sơn mạch, cũng không phải là không có.
Nếu như loại sự tình này phát sinh, đối với đại kế ly khai của Giang Trần, tuyệt đối là tổn thương lớn lao.
- Ta không giết bọn hắn, kế hoạch ly khai của ta, nhất định bị ngăn trở. Giết bọn chúng đi, cũng là mạo hiểm. Chết quá nhiều thiên tài, nếu cao tầng của bát đại thế gia hoài nghi, ta cũng có khả năng bạo lộ.
Hiện tại, Giang Trần cũng tiến thối lưỡng nan. Đối với gia hỏa họ Khuông này, Giang Trần là rất phẫn nộ.
- Mà thôi, không giết bọn hắn, kế hoạch của ta cuối cùng không cách nào thực hành.
Giang Trần cân nhắc liên tục, vẫn là quyết định ra tay.
Giờ phút này muốn ra tay, liền bất đồng lúc trước. Trước đó Giang Trần vẫn là ôm ý nghĩ rèn luyện mình. Mà bây giờ muốn ra tay, lại truy cầu Nhất Kích Tất Sát.
Chỉ có Nhất Kích Tất Sát, mới có thể bảo chứng không đánh rắn động cỏ.
Đầu óc của Giang Trần phi tốc chuyển động, cấu tứ một kế hoạch đánh lén. Đối phương có ba người, nhưng ba người này, rõ ràng đã tiếp cận với tách rời rồi.
Giang Trần có tự tin, nếu như mình phát huy tốt, hoàn toàn có thể tiêu diệt từng người.
Hắc Yểm sơn mạch mênh mông, trong khoảng thời gian ngắn, muốn tìm được hai con mồi kia, lại không dễ dàng.
Một ngày này, Giang Trần đang hành tẩu, bỗng nhiên bước chân ngưng tụ, cảm giác được phía trước có một địch ý không hiểu.
- Người nào?
Giang Trần bắt chước thanh âm âm trầm của Tuyên Nhuệ.
- Ha ha, Tuyên Nhuệ?
Trong rừng, truyền đến một tiếng cười quỷ dị, đón lấy, một gia hỏa mặc áo choàng màu rám nắng, thân ảnh nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mặt Giang Trần.
- Lại một thiên tài đỉnh cấp.
Giang Trần cảm thụ được khí thế của đối phương, cũng âm thầm tắc luỡi. Người chặn đường kia, ẩn ẩn tầm đó, thậm chí có khí thế vượt qua Tuyên Nhuệ cùng Tiết Phong.
Tuyên Nhuệ so với Tiết Phong cường hơn một chút, đây là Giang Trần dùng trực giác có thể cảm giác được. Mà người áo choàng màu rám nắng đối diện kia, tựa hồ tu vi còn trên Tuyên Nhuệ.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, nhưng lại ổn lại.
- Tuyên Nhuệ, không thể tưởng được, Hắc Yểm sơn mạch này lớn như vậy, lại để cho ta gặp được ngươi.
Trong giọng nói người kia, lại xen lẫn ý trêu tức.
Nghe khẩu khí, tựa hồ người này cùng Tuyên Nhuệ, trước kia có chút ân oán.
- Hừ, ngươi muốn như thế nào?
Giang Trần hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại hắn có khổ khó nói, không biết đối phương là ai, chỉ có thể kiên trì quần nhau.
- Ta muốn như thế nào?
Người nọ cười ha ha.
- Tại Đa Văn Thần Quốc, ta và ngươi tầm đó, một mực vì bài danh đấu chết đi sống lại. Lão tử nhìn ngươi khó chịu đã không phải là ngày một ngày hai rồi. Ngươi cảm thấy, ta muốn như thế nào đây?
Giang Trần lạnh lùng cười cười:
- Muốn đánh một trận sao?
- Giao chiến lợi phẩm của ngươi ra đây, Khuông mỗ có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.
Nguyên lai thằng này họ Khuông, bất quá đến cùng gọi Khuông gì, Giang Trần như cũ không biết.
Giang Trần có chút ngửa đầu, nhìn sắc trời một chút, cười khẩy nói:
- Bây giờ là giữa ban ngày, ngươi không thấy nằm mơ còn sớm một chút sao?
Người nọ nghe vậy, ngữ khí trầm xuống:
- Nói như vậy, ngươi là ý định gian ngoan mất linh?
- Bớt sàm ngôn đi, muốn cướp chiến lợi phẩm của ta, cũng phải xem ngươi có bổn sự này không.
Tuy Giang Trần không biết họ Khuông này thực lực như thế nào, nhưng có lẽ đối phương sẽ mạnh hơn Tuyên Nhuệ một chút.
Đương nhiên, chút thực lực chênh lệch này, cũng không phải chênh lệch trí mạng.
Thật sự muốn chiến đấu, cũng chưa chắc Tuyên Nhuệ sẽ thua người này.
Giang Trần thực không rõ, lực lượng của người này ở đâu.
Bất quá, thần thức của Giang Trần hơi khuếch tán, trong nội tâm bỗng nhiên trầm xuống, lập tức đã minh bạch cái gì.
Nguyên lai, mai phục ở nơi đây, rõ ràng không phải một người họ Khuông, càng có hai đạo thân ảnh khác, ẩn núp trong bóng tối.
Nếu như không phải thần thức của Giang Trần cường đại, căn bản là không phát giác được.
- Thật âm hiểm. Hai người kia, là thiên tài đồng tộc của hắn? Hay là thiên tài thế gia khác? Nếu như là thiên tài thế gia khác, vậy Tuyên Nhuệ làm người có thể nói quá thất bại.
Giang Trần đạm mạc cười cười, đã biết ý định của đối phương, hắn nơi nào sẽ trúng kế? Cười nhạt một tiếng:
- Họ Khuông, sổ sách của chúng ta, về Đa Văn Thần Quốc lại tính toán.
Nói xong, Giang Trần rõ ràng quay người lại, độn quang trực tiếp bay đi.
Thiên tài họ Khuông kia nguyên bản đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, lại không có nghĩ tới tên này không chịu được như thế, rõ ràng quay đầu bỏ chạy.
Cái này để cho thiên tài họ Khuông hơi xem thường, cười lạnh nói:
- Tuyên Nhuệ, ngươi cái người nhu nhược này! Ngoại trừ dưới lòng bàn chân bôi mỡ, sẽ không có bổn sự khác sao?
Giang Trần mới mặc kệ loại ngoan thoại này, đừng nói hắn không phải Tuyên Nhuệ, dù hắn là Tuyên Nhuệ, biết rõ đối phương ba người mai phục hắn, không đi đó mới gọi kẻ đần.
- Xem ra, bát đại thế gia này, quả nhiên không hòa thuận a.
Hiện tại Giang Trần rốt cục lý giải, vì cái gì lúc trước Tuyên Nhuệ cùng mình giằng co, sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy rồi.
Hiển nhiên, Tuyên Nhuệ cũng biết mình ở trong bát đại thế gia gây không ít thù hằn, vạn nhất thật sự là đối thủ một mất một còn đuổi tới hiện trường, tuyệt đối sẽ giết Tuyên Nhuệ hắn trước.
- Nửa tháng thời gian, đã còn thừa không nhiều lắm rồi.
Giang Trần véo chỉ tính toán, nửa tháng thời gian đã qua hơn phân nửa.
Thời gian còn lại rất gấp gáp, phải tìm được một gia hỏa bận áo choàng màu xám. Nếu không, muốn giả trang Tuyên Nhuệ, trên chi tiết vẫn là chênh lệch một chút.
Đương nhiên, Giang Trần hoàn toàn có thể tiêu diệt một người khác, sau đó giả mạo hắn. Bất quá cái này lại cần có thời gian đi quen thuộc, đi bắt chước.
Thời gian gấp gáp như thế, Giang Trần không muốn ở trên đường cải biến kế hoạch.
Lại để cho Giang Trần không ngờ là, tu sĩ họ Khuông kia, rõ ràng rất chấp nhất. Dọc theo quỹ tích hắn bỏ chạy, một đường đuổi theo.
Chỉ là, ba tu sĩ kia, tu vi cũng có khác biệt, khiến cho ba người truy kích, không có bảo trì trên một trục hoành.
- Người này, thật đúng là âm hồn bất tán a!
Giang Trần vốn không muốn gây chuyện, nhưng gia hỏa họ Khuông kia âm hồn bất tán như thế, không hề nghi ngờ là ảnh hưởng đến đại kế của hắn.
Giang Trần cũng phẫn nộ, ác hàn sinh ra.
- Thằng này tự mình muốn chết, nếu ta không diệt trừ hắn, đối với cơ hội của ta cũng là một phá hư a. Chỉ là, giết chóc quá nhiều, lại lo lắng đánh rắn động cỏ.
- Mà thôi, nếu kế hoạch bị ba gia hỏa này phá hư, ta chẳng những không có cơ hội rời Đông Diên đảo, ngược lại có khả năng khiến cho cao tầng của bát đại thế gia điên cuồng đuổi giết.
Đây không phải Giang Trần buồn lo vô cớ. Mà nếu như thiên tài của bát đại thế gia bị chết quá nhiều, tất sẽ để cho cao tầng của bát đại thế gia lâm vào điên cuồng.
Nếu như bọn hắn cho rằng thí luyện giả của Đông Diên đảo còn có người sống sót, khả năng những cao tầng kia sát nhập Hắc Yểm sơn mạch, cũng không phải là không có.
Nếu như loại sự tình này phát sinh, đối với đại kế ly khai của Giang Trần, tuyệt đối là tổn thương lớn lao.
- Ta không giết bọn hắn, kế hoạch ly khai của ta, nhất định bị ngăn trở. Giết bọn chúng đi, cũng là mạo hiểm. Chết quá nhiều thiên tài, nếu cao tầng của bát đại thế gia hoài nghi, ta cũng có khả năng bạo lộ.
Hiện tại, Giang Trần cũng tiến thối lưỡng nan. Đối với gia hỏa họ Khuông này, Giang Trần là rất phẫn nộ.
- Mà thôi, không giết bọn hắn, kế hoạch của ta cuối cùng không cách nào thực hành.
Giang Trần cân nhắc liên tục, vẫn là quyết định ra tay.
Giờ phút này muốn ra tay, liền bất đồng lúc trước. Trước đó Giang Trần vẫn là ôm ý nghĩ rèn luyện mình. Mà bây giờ muốn ra tay, lại truy cầu Nhất Kích Tất Sát.
Chỉ có Nhất Kích Tất Sát, mới có thể bảo chứng không đánh rắn động cỏ.
Đầu óc của Giang Trần phi tốc chuyển động, cấu tứ một kế hoạch đánh lén. Đối phương có ba người, nhưng ba người này, rõ ràng đã tiếp cận với tách rời rồi.
Giang Trần có tự tin, nếu như mình phát huy tốt, hoàn toàn có thể tiêu diệt từng người.
/3612
|