Hiển nhiên bọn họ tuyệt đối không thể nào chấp nhận một màn xảy ra trước mắt bọn họ. Chuyện này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là sỉ nhục.
...
Ngay trong nháy mắt khi Giang Trần luyện hóa Trấn Nguyên chân bi, cả căn cơ Đông Duyên đảo lập tức dao động, vô số trận pháp, cấm chế nhao nhao mất đi hiệu lực. Sau khi trận pháp sụp đổ, các lợi linh lực loạn lưu kích động, các loại dị tượng thiên địa liên tiếp xuất hiện.
Vốn sắc trời gần tới hoàng hôn, thoáng cái so với ban ngày còn khoa trương hơn. Vô số quang mang xuất hiện, giống như ngàn vạn tia chớp xuất hiện trên không trung, tàn sát bừa bãi.
Mà khí lưu kích động kia không ngừng khuếch tán, tạo thành vòng xoáy loạn lưu, khiến cho nước biển ở ven Đông Duyên đảo không ngừng xoáy lên, nhấc lên sóng gió ngập trời.
Đủ loại dị tượng thiên địa, kinh động cả Đông Duyên đảo.
Vô số người ở trong phòng vọt ra đường, vọt tới nơi trống trải, nhìn qua dị tượng thiên địa giống như hủy thiên diệt địa, cả đám đều khiếp sợ khó hiểu.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Mặt đất vẫn còn dao động, giống như dưới chân mọi người căn bản không phải là mặt đất, là mà mặt biển cuồn cuộn.
Trên mặt tất cả mọi người đều tràn ngập vẻ kinh ngạc, hoài nghi. Chỉ là trên mặt đại đa số người không có xuất hiện vẻ sợ hãi gì.
Hiển nhiên ở Đông Duyên đảo này, tố chất tâm lý của tất cả mọi người đều rất tốt. Có lẽ bọn họ ngay cả cái chết cũng không sợ hãi, cho nên cũng không e ngại việc xuất hiện thêm chuyện cổ quái nào nữa.
Nhưng mà rất nhanh có ngươi quát lên:
- Là biên cảnh Đông Duyên đảo, cấm chế ở biên cảnh dao động.
- Có ý gì? Cấm chế biên cảnh dao động?
- Đúng, tuyệt đối là vậy. Căn cơ cấm chế Đông Duyên đảo dao động, ha ha, cơ hội chạy trốn của chúng ta đã tới.
- Ha ha, cơ hội tự do đã tới, ai không muốn cả đời ở lại Đông Duyên đảo thì mau chạy.
Cảnh tượng cùng loại có thể nhìn thấy ở khắp nơi Đông Duyên đảo. Đám người điên cuồng dũng mãnh tiến ra. Những người kia phản ứng cực nhanh, thậm chí hành lý cũng không thèm thu thập, trước tiên đã chạy như bay về phía biên cảnh.
Hiển nhiên mọi người đều muốn nắm bắt cơ hội tốt nhất này.
Bên ngoài Hắc Yểm sơn mạch, Hoắc Thân vương đến từ Hồi Xuân đảo, Hạ Đại thống linh hiển nhiên cũng đã phát hiện được tính huống có chút không đúng.
Cơ hồ tất cả biến cố đều bắt đầu từ Hắc Yểm sơn mạch.
Nhất là Tổng Thủ đại nhân kia, nhìn qua quang mang mạnh mẽ từ chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch phóng lên trời, cảnh tượng đất rung núi chuyển, cục diện thiên địa đổ nát, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Miệng lẩm bẩm nói:
- Gặp chuyện không may sao? Thực sự gặp chuyện không may sao?
Tổng Thủ đại nhân kỳ thực cũng không rõ ràng về bí mật của cả Đông Duyên đảo. Bọn họ chỉ là từng đời rồi từng đời, kiến thiết Đông Duyên đảo này trở thành đảo vực nhốt tù phạm lưu vong mà thôi.
Mà Tổng Thủ đại nhân hắn chỉ là trưởng quan trông coi tiền nhiệm. Hắn đối với bí mật cuối cùng của Đông Duyên đảo cũng không quá rõ ràng.
Giờ phút này nhìn thấy loại tình hình này, hắn nhớ tới một ít tin đồn về Đông Duyên đảo, trong lúc nhất thời hắn cũng cực kỳ phiền muộn, kinh ngạc tới ngây người.
- Lão Đinh, xảy ra chuyện gì vậy?
Hoắc Thân vương vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Tổng Thủ đại nhân thở dài:
- Thân vương đại nhân, cấm địa Hắc Yểm sơn mạch ngay cả thuộc hạ cũng rất ít khi tiến vào. Cho dù tiến vào cũng không dám tự tiện xông vào. Tương truyền nơi đó có dấu căn cơ, số mệnh của Đông Duyên đảo. Hiện tại xem ra lời đồn này không giả.
- Ý của ngươi là... Có người dao động tới căn cơ Đông Duyên đảo hay sao?
Sắc mặt Hoắc Thân vương đại biến.
- Chỉ sợ là như vậy.
Ngữ khí của Tổng Thủ đại nhân vô cùng phức tạp:
- Nhưng không biết là thí luyện giả hay là người ba đại thế gia kia.
Hạ Đại thống lĩnh lại hỏi:
- Dao động căn cơ, xảy ra chuyện gì vậy?
Trong khi nói chuyện, biến cố ở khu vực hạch tâm trong Hắc Yểm sơn mạch đã tạo thành phản ứng dây chuyền. Cấm chế, trận pháp ở biên cảnh trong thời gian nháy mắt sau đó không ngừng sụp đổ. Không ngừng bị phá hủy.
Tổng thủ đại nhân triệt để biến sắc:
- Không tốt, căn cơ dao động, cả hệ thống phòng ngự của Đông Duyên đảo, toàn bộ đều tan vỡ. Chuyện lớn rồi.
Hoắc Thân vương và Hạ Đại thống lĩnh nghe vậy, biểu hiện vô cùng ngưng trọng.
- Có bao nhiêu nghiêm trọng?
- Vô cùng nghiêm trọng, nếu như để cho võ giả trong Đông Duyên đảo biết rõ hệ thống phòng ngự tan vỡ, bọn chúng sẽ điên cuồng chạy ra phía biên cảnh, bắt đầu chạy trối chết. Đến lúc đó Đông Duyên đảo không còn trận pháp cấm chế, trật tự sẽ triệt để sụp đổ. Chỉ sợ thế cục Đông Duyên đảo như hiện tại sẽ không còn tồn tại nữa...
Tổng Thủ đại nhân kia lúc này mở miệng nói, chỉ là những lời hắn nói cũng không phải là nói quá.
Hoắc Thân vương nghe vậy, vội vàng phân phó.
- Hạ thống lĩnh, phiền toái ngươi dẫn theo đại quân, phong tỏa các nơi trọng yếu. Đồng thời phái người trở về Hoàng thất cầu cứu.
- Lão Đinh, đại quân Tổng thủ bộ của ngươi có lòng tin phòng thủ được các cứ điểm hay không?
Tổng thủ đại nhân cười khổ:
- Thân vương đại nhân, hệ thống phòng ngự kia đã sụp đổ, có giữ vững được các cứ điểm này cũng không có tác dụng gì. Những tù phạm kia một khi điên cuồng lên, bọn chúng chưa hẳn phải đi tới những cứ điểm này. Bất luận một chỗ nào ở biên cảnh bọn chúng đều có thể rời khỏi.
- Không tới cứ điểm, không có một chiếc thuyền, cũng không có một cái phi chu nào, bọn họ không rời khỏi đây được.
Hoắc thân vương vẫn còn có chút tâm lý may mắn.
- Không có thì bọn chúng sẽ bơi qua. Dù sao bọn chúng ở lại Đông DUyên đảo cũng không có hy vọng. Vì tự do, những người này nhất định sẽ liều mạng một lần. Tuy rằng bơi qua là cửu tử nhất sinh, nhưng bọn họ nhất định sẽ đi liều để kiếm một đường sinh cơ.
Tổng thủ đại nhân dù sao cũng là tổng thủ Đông Duyên đảo, đối với người Đông Duyên đảo, lý giải tự nhiên so với Hoắc Thân vương còn sâu hơn một ít.
Hoắc Thân vương nghe vậy, trong lòng mờ mịt:
- Vậy thì phải làm thế nào cho phải? Đông Duyên đảo to lớn như vậy, bốn phía đều là biển, phòng tuyến của chúng ta căn bản không thể nào bao phủ đủ một vòng Đông Duyên đảo. Số người hiện tại ngay cả một phần trăm cũng không đủ a.
- Hiện tại chỉ có thể hi vọng bọn chúng không phát hiện ra được. Một khi có người phát hiện ra, kích động, Đông Duyên đảo tất sẽ loạn.
- Thân vương đại nhân, thuộc hạ cảm thấy, chuyện Đông Duyên đảo này là chuyện của người Đông Duyên đảo. Ba đại thế lực kia, còn có những thế lực nhị lưu này, bọn họ khống chế đại bộ phận người Đông Duyên đảo. Không bằng để cho bọn họ ra mặt ước thúc, duy trì trật tự, nói không chừng...
Hoắc Thân vương nhìn về phía đám người Tạ Vô Thương.
- Lão đinh, triệu tập người đi.
Đám người Tạ Vô Thương nhanh chóng bị triệu tập tới.
Hoắc Thân vương mặt đen lên, ngữ khí ngưng trọng nói:
- Chư vị, thế cục Đông Duyên đảo xuất hiện biến cố cực lớn, bây giờ là thời điểm khảo nghiệm các người. Các ngươi đều là địa đầu xà của Đông Duyên đảo, khống chế đại bộ phận người của Đông Duyên đảo. Hôm nay bổn vương cần các ngươi xuất lực, duy trì sự ổn định trên địa bàn của các ngươi. Các ngươi có lòng tin hay không?
...
Ngay trong nháy mắt khi Giang Trần luyện hóa Trấn Nguyên chân bi, cả căn cơ Đông Duyên đảo lập tức dao động, vô số trận pháp, cấm chế nhao nhao mất đi hiệu lực. Sau khi trận pháp sụp đổ, các lợi linh lực loạn lưu kích động, các loại dị tượng thiên địa liên tiếp xuất hiện.
Vốn sắc trời gần tới hoàng hôn, thoáng cái so với ban ngày còn khoa trương hơn. Vô số quang mang xuất hiện, giống như ngàn vạn tia chớp xuất hiện trên không trung, tàn sát bừa bãi.
Mà khí lưu kích động kia không ngừng khuếch tán, tạo thành vòng xoáy loạn lưu, khiến cho nước biển ở ven Đông Duyên đảo không ngừng xoáy lên, nhấc lên sóng gió ngập trời.
Đủ loại dị tượng thiên địa, kinh động cả Đông Duyên đảo.
Vô số người ở trong phòng vọt ra đường, vọt tới nơi trống trải, nhìn qua dị tượng thiên địa giống như hủy thiên diệt địa, cả đám đều khiếp sợ khó hiểu.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Mặt đất vẫn còn dao động, giống như dưới chân mọi người căn bản không phải là mặt đất, là mà mặt biển cuồn cuộn.
Trên mặt tất cả mọi người đều tràn ngập vẻ kinh ngạc, hoài nghi. Chỉ là trên mặt đại đa số người không có xuất hiện vẻ sợ hãi gì.
Hiển nhiên ở Đông Duyên đảo này, tố chất tâm lý của tất cả mọi người đều rất tốt. Có lẽ bọn họ ngay cả cái chết cũng không sợ hãi, cho nên cũng không e ngại việc xuất hiện thêm chuyện cổ quái nào nữa.
Nhưng mà rất nhanh có ngươi quát lên:
- Là biên cảnh Đông Duyên đảo, cấm chế ở biên cảnh dao động.
- Có ý gì? Cấm chế biên cảnh dao động?
- Đúng, tuyệt đối là vậy. Căn cơ cấm chế Đông Duyên đảo dao động, ha ha, cơ hội chạy trốn của chúng ta đã tới.
- Ha ha, cơ hội tự do đã tới, ai không muốn cả đời ở lại Đông Duyên đảo thì mau chạy.
Cảnh tượng cùng loại có thể nhìn thấy ở khắp nơi Đông Duyên đảo. Đám người điên cuồng dũng mãnh tiến ra. Những người kia phản ứng cực nhanh, thậm chí hành lý cũng không thèm thu thập, trước tiên đã chạy như bay về phía biên cảnh.
Hiển nhiên mọi người đều muốn nắm bắt cơ hội tốt nhất này.
Bên ngoài Hắc Yểm sơn mạch, Hoắc Thân vương đến từ Hồi Xuân đảo, Hạ Đại thống linh hiển nhiên cũng đã phát hiện được tính huống có chút không đúng.
Cơ hồ tất cả biến cố đều bắt đầu từ Hắc Yểm sơn mạch.
Nhất là Tổng Thủ đại nhân kia, nhìn qua quang mang mạnh mẽ từ chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch phóng lên trời, cảnh tượng đất rung núi chuyển, cục diện thiên địa đổ nát, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Miệng lẩm bẩm nói:
- Gặp chuyện không may sao? Thực sự gặp chuyện không may sao?
Tổng Thủ đại nhân kỳ thực cũng không rõ ràng về bí mật của cả Đông Duyên đảo. Bọn họ chỉ là từng đời rồi từng đời, kiến thiết Đông Duyên đảo này trở thành đảo vực nhốt tù phạm lưu vong mà thôi.
Mà Tổng Thủ đại nhân hắn chỉ là trưởng quan trông coi tiền nhiệm. Hắn đối với bí mật cuối cùng của Đông Duyên đảo cũng không quá rõ ràng.
Giờ phút này nhìn thấy loại tình hình này, hắn nhớ tới một ít tin đồn về Đông Duyên đảo, trong lúc nhất thời hắn cũng cực kỳ phiền muộn, kinh ngạc tới ngây người.
- Lão Đinh, xảy ra chuyện gì vậy?
Hoắc Thân vương vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Tổng Thủ đại nhân thở dài:
- Thân vương đại nhân, cấm địa Hắc Yểm sơn mạch ngay cả thuộc hạ cũng rất ít khi tiến vào. Cho dù tiến vào cũng không dám tự tiện xông vào. Tương truyền nơi đó có dấu căn cơ, số mệnh của Đông Duyên đảo. Hiện tại xem ra lời đồn này không giả.
- Ý của ngươi là... Có người dao động tới căn cơ Đông Duyên đảo hay sao?
Sắc mặt Hoắc Thân vương đại biến.
- Chỉ sợ là như vậy.
Ngữ khí của Tổng Thủ đại nhân vô cùng phức tạp:
- Nhưng không biết là thí luyện giả hay là người ba đại thế gia kia.
Hạ Đại thống lĩnh lại hỏi:
- Dao động căn cơ, xảy ra chuyện gì vậy?
Trong khi nói chuyện, biến cố ở khu vực hạch tâm trong Hắc Yểm sơn mạch đã tạo thành phản ứng dây chuyền. Cấm chế, trận pháp ở biên cảnh trong thời gian nháy mắt sau đó không ngừng sụp đổ. Không ngừng bị phá hủy.
Tổng thủ đại nhân triệt để biến sắc:
- Không tốt, căn cơ dao động, cả hệ thống phòng ngự của Đông Duyên đảo, toàn bộ đều tan vỡ. Chuyện lớn rồi.
Hoắc Thân vương và Hạ Đại thống lĩnh nghe vậy, biểu hiện vô cùng ngưng trọng.
- Có bao nhiêu nghiêm trọng?
- Vô cùng nghiêm trọng, nếu như để cho võ giả trong Đông Duyên đảo biết rõ hệ thống phòng ngự tan vỡ, bọn chúng sẽ điên cuồng chạy ra phía biên cảnh, bắt đầu chạy trối chết. Đến lúc đó Đông Duyên đảo không còn trận pháp cấm chế, trật tự sẽ triệt để sụp đổ. Chỉ sợ thế cục Đông Duyên đảo như hiện tại sẽ không còn tồn tại nữa...
Tổng Thủ đại nhân kia lúc này mở miệng nói, chỉ là những lời hắn nói cũng không phải là nói quá.
Hoắc Thân vương nghe vậy, vội vàng phân phó.
- Hạ thống lĩnh, phiền toái ngươi dẫn theo đại quân, phong tỏa các nơi trọng yếu. Đồng thời phái người trở về Hoàng thất cầu cứu.
- Lão Đinh, đại quân Tổng thủ bộ của ngươi có lòng tin phòng thủ được các cứ điểm hay không?
Tổng thủ đại nhân cười khổ:
- Thân vương đại nhân, hệ thống phòng ngự kia đã sụp đổ, có giữ vững được các cứ điểm này cũng không có tác dụng gì. Những tù phạm kia một khi điên cuồng lên, bọn chúng chưa hẳn phải đi tới những cứ điểm này. Bất luận một chỗ nào ở biên cảnh bọn chúng đều có thể rời khỏi.
- Không tới cứ điểm, không có một chiếc thuyền, cũng không có một cái phi chu nào, bọn họ không rời khỏi đây được.
Hoắc thân vương vẫn còn có chút tâm lý may mắn.
- Không có thì bọn chúng sẽ bơi qua. Dù sao bọn chúng ở lại Đông DUyên đảo cũng không có hy vọng. Vì tự do, những người này nhất định sẽ liều mạng một lần. Tuy rằng bơi qua là cửu tử nhất sinh, nhưng bọn họ nhất định sẽ đi liều để kiếm một đường sinh cơ.
Tổng thủ đại nhân dù sao cũng là tổng thủ Đông Duyên đảo, đối với người Đông Duyên đảo, lý giải tự nhiên so với Hoắc Thân vương còn sâu hơn một ít.
Hoắc Thân vương nghe vậy, trong lòng mờ mịt:
- Vậy thì phải làm thế nào cho phải? Đông Duyên đảo to lớn như vậy, bốn phía đều là biển, phòng tuyến của chúng ta căn bản không thể nào bao phủ đủ một vòng Đông Duyên đảo. Số người hiện tại ngay cả một phần trăm cũng không đủ a.
- Hiện tại chỉ có thể hi vọng bọn chúng không phát hiện ra được. Một khi có người phát hiện ra, kích động, Đông Duyên đảo tất sẽ loạn.
- Thân vương đại nhân, thuộc hạ cảm thấy, chuyện Đông Duyên đảo này là chuyện của người Đông Duyên đảo. Ba đại thế lực kia, còn có những thế lực nhị lưu này, bọn họ khống chế đại bộ phận người Đông Duyên đảo. Không bằng để cho bọn họ ra mặt ước thúc, duy trì trật tự, nói không chừng...
Hoắc Thân vương nhìn về phía đám người Tạ Vô Thương.
- Lão đinh, triệu tập người đi.
Đám người Tạ Vô Thương nhanh chóng bị triệu tập tới.
Hoắc Thân vương mặt đen lên, ngữ khí ngưng trọng nói:
- Chư vị, thế cục Đông Duyên đảo xuất hiện biến cố cực lớn, bây giờ là thời điểm khảo nghiệm các người. Các ngươi đều là địa đầu xà của Đông Duyên đảo, khống chế đại bộ phận người của Đông Duyên đảo. Hôm nay bổn vương cần các ngươi xuất lực, duy trì sự ổn định trên địa bàn của các ngươi. Các ngươi có lòng tin hay không?
/3612
|