Nhưng mà loại hy vọng này vẫn tương đối xa vời, Yến Thanh Tang nghĩ tới đây, ác niệm vốn dâng lên trong lòng lại lặng lẽ lui xuống.
Hiển nhiên trong lòng hắn nghĩ một chút, lại phát hiện ra chuyện này căn bản không có tính khả thi gì. Đã không có tính khả thi, vậy không cần phải mạo hiểm.
Vạn nhất không có giết chết Hạ Hầu Hi này, sau khi đi ra ngoài, nhất định sẽ lại một hồi tranh đoạt miệng lưỡi, xét xử. Dùng sự cường thế của Hạ Hầu gia tộc hiện tại, nhất định sẽ mượn cơ hội nháo sự, công kích, làm khó dễ Yến gia bọn hắn.
Yến Thanh Tang tuy rằng tính cách bộc trực, nhưng mà cũng không muốn gây thêm phiền toái cho gia tộc.
- Thiệu Uyên huynh đệ, không nên vọng động. Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Hai người chúng ta ở cùng nhau, hắn không làm gì được chúng ta đâu.
Sau khi Yến Thanh Tang nhìn rõ thế cục, trong lòng bình tĩnh lại.
Hạ Hầu Hi lại lạnh lùng nói:
- Yến Thanh Tang, lưu đồ vật lại, ngươi quỳ xuống dập đầu nhận tội với ta ba cái. Ta có thể tha cho ngươi đi. Nhưng mà tên nô tài của ngươi thì để mạng lại.
Yến Thanh Tang cả giận nói:
- Hạ Hầu Hi, ngươi không nên khinh người quá đáng, một mình ngươi, hai người chúng ta, ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn một địch hai sao?
- Hai tên phế vật các ngươi muốn chống lại bổn thiếu gia sao?
Hạ Hầu Hi kiêu ngạo cực kỳ, với tư cách là đệ tử Hạ Hầu gia, hắn đối với Yến gia trời sinh đã có cảm giác ưu việt.
- Yến Thanh Tang, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có đi hay không?
Giang Trần bỗng nhiên lạnh nhạt nhìn Yến Thanh Tang.
Yến Thanh Tang bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Trần nhìn qua, toàn thân không nhịn được run rẩy.
- Thiệu Uyên huynh đệ.
- Đừng ở chỗ này nói nhảm. Ta cầm chân hắn. Cút nhanh lên. Chuyện ở đây ngươi không gặp, cũng không thấy, hiểu chưa?
Ngữ khí Giang Trần tràn ngập thâm ý.
Yến Thanh Tang bị khí thế của ánh mắt Giang Trần trấn áp, trong lúc vô thức gật đầu:
- Được, vậy ta rút lui trước, ngươi không nên ham chiến.
- Đi mau, càng xa càng tốt. Nhớ kỹ không nên gây tai họa, rời đi càng xa càng tốt. Chuyện ở đây ngươi không phát hiện ra thứ gì, cũng không gặp qua thứ gì.
Giang Trần lần nữa dặn dò.
Yến Thanh Tang ý thức được cái gì đó, không nói lời nào mà lập tức biến mất tại chỗ.
Tà Ác kim nhãn của Giang Trần mở lại, gắt gao khóa chặt Hạ Hầu Hi kia, không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ. Mãi tới khi Yến Thanh Tang biến mất không còn bóng lưng. Tà Ác kim nhãn của Giang Trần mới chậm rãi thu lại một ít khí thế.
Hạ Hầu Hi kia hừ lạnh một tiếng, cười quái dị:
- Không thể tưởng tượng được Yến gia còn nô tài như ngươi. Quả thực ta đã khinh địch rồi.
Giang Trần cũng không có quan tâm tới hắn, mà lạnh nhạt đứng tại chỗ.
Hắn đang đợi, đợi tới khi khí tức của Yến Thanh Tang triệt để biến mất ở nơi này, lúc này mới mở mắt ra nói:
- Hạ Hầu Hi đúng không? Không biết Hạ Hầu Tông có quan hệ gì với ngươi?
- Hừ, Hạ Hầu Tông là đệ nhất thiên tài của Hạ Hầu gia ta. Ngươi tính là thứ gì cũng dám gọi thẳng tên?
Hạ Hầu Hi giống như bị Giang Trần dẫm phải đuôi vậy, ngữ khí nôn nóng.
- Đệ nhất thiên tài, sớm muộn gì cũng có một ngày ta dùng cái đầu của cái gọi là đệ nhất thiên tài này làm cái bô, tiểu xuống. Đúng rồi, Hạ Hầu gia tộc các ngươi còn có một Hạ Hầu Kinh, các ngươi biết không?
- Kinh ca? Ngươi biết hắn?
Hạ Hầu Hi trầm giọng nói, nhưng mà lại lập tức cười rộ lên:
- Không cần cố trèo cao. Hạ Hầu gia tộc chúng ta thiên tài vô số. Ngươi tùy tiện gọi tên hai người ra là cho rằng có thể tránh được một kiếp hôm nay hay sao? Không có cửa đâu?
Giang Trần cười rộ lên:
- Ta vẫn cho là Hạ Hầu Kinh đã đủ phế vật, không ngờ rằng ta lại nghĩ oan cho hắn. Hạ Hầu Hi nhà ngươi rõ ràng so với hắn còn phế vật hơn, là phế vật thực sự. So sánh với ngươi, Hạ Hầu Kinh phế vật kia còn được gọi là thiên tài.
Hạ Hầu hi giận tím mặt:
- Tiểu tử, ngươi sắp chết tới nơi rồi còn xuất khẩu cuồng ngôn. Muốn mắng chửi cho thống khoái trước khi chết đúng không? Tốt, tốt, đã như vậy bổn thiếu gia sẽ thành toàn cho ngươi.
- Đúng vậy, ta cũng đang có ý thành toàn cho ngươi. Cho ngươi đi gặp Hạ Hầu Kinh.
- Có ý gì? Ngươi từng gặp Kinh ca?
Hạ Hầu HI nghe vậy, trong lòng càng hoài nghi, bất định.
- Gặp, thuận tiện còn tiêu diệt hắn.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Đúng rồi, đi theo hắn còn có hai cẩu nô tài gọi là Mặc lão và Bành lão gì đó, đúng không?
Hạ Hầu Hi vốn không ngừng tự nói với mình phải tính táo, thế nhưng mà sau khi nghe được tin tức này, hắn vẫn không thể nào bình tĩnh được nữa.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết rõ những chuyện này?
Hạ Hầu Hi thiếu kiên nhẫn hỏi.
- Ta sao? ta là người đào mộ Hạ Hầu nhất tộc các ngươi. Hạ Hầu Kinh là thứ nhất. Ngươi là thứ hai, về sau còn có người thứ ba, người thứ tư, thứ năm... Hạ Hầu gia tộc các ngươi, một ngày nào đó sẽ đoàn tụ với ngươi dưới mặt đất.
Giang Trần nói tới đây, bàn tay bỗng nhiên vỗ một cái, hư không có một đạo quang mang cổ quái bắn ra. Kế tiếp trong hư không xuất hiện một đồ án quỷ dị, trôi nổi trong hư không. Không ngừng tạo thành không gian quỷ dị trong hư không.
Đây là cảnh tượng Giang Trần thúc dục Cửu Cung mê trận đồ.
Hạ Hầu Hi sững sờ:
- Cái gì?
- Ha ha, Hạ Hầu Hi, ngươi nói xem, ngươi muốn chết thế nào?
Thanh âm của Giang Trần lần nữa vang lên bên tai Hạ Hầu Hi kia.
Hạ Hầu Hi đột nhiên biến sắc, nhìn chung quanh, đã thấy mình lại ở trên hư không, không ngờ bốn phía đều là đồ án quỷ dị..
Những đồ án này giống như không có tận cùng, không có giới hạn, không có lối ra vậy. Mở rộng vô hạn, không ngừng biến hóa ra phiến hư không mới.
- Trận pháp?
Hạ Hầu Hi coi như là thiên tài đại gia tộc, nhìn thấy cảnh này lập tức biết rõ tình cảnh của mình.
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Hạ Hầu Hi không phục. Trong mắt hiện lên đạo sát ý lạnh lùng. Tay vung lên, một cây binh khí xuất hiện trong tay hắn. Phá toái hư không, hung hăng chém về phía trước, chém về một bức đồ án trước mắt hắn.
Rầm rầm.
Đồ án này bị lực lượng này chém thành hai nửa.
Hạ Hầu Hi thấy một kích của mình chém đồ án thành hai nửa, khéo miệng nở nụ cười trào phúng:
- Chút tài mọn cũng dám khoe khoang, chết cười ta....
Lời đắc ý còn chưa nói hết, thanh âm hắn lập tức im bặt. Bởi vì sau một khắc ánh mắt hắn đã nhìn thấy một màn.
Đằng sau đồ án bị chém rách kia lại là một bức đồ án hoàn toàn giống trước. Hơn nữa càng thêm quỷ dị, bầu không khí càng thêm trầm lặng đáng sợ.
Gặp quỷ rồi.
Hạ Hầu Hi lần này thực sự sợ hãi. Hắn rốt cuộc cũng cảm giác được lần này mình gặp phải kình địch đáng sợ. Kình địch này tuyệt đối có năng lực uy hiếp tới tính mạng hắn.
Hắn thét lên lên tục, binh khí như tia chớp, rít gào đánh ra vô số đạo công kích giống như sấm sét trong trận pháp. Không ngừng đánh vào trên Cửu Cung mê trận đồ.
Hiển nhiên trong lòng hắn nghĩ một chút, lại phát hiện ra chuyện này căn bản không có tính khả thi gì. Đã không có tính khả thi, vậy không cần phải mạo hiểm.
Vạn nhất không có giết chết Hạ Hầu Hi này, sau khi đi ra ngoài, nhất định sẽ lại một hồi tranh đoạt miệng lưỡi, xét xử. Dùng sự cường thế của Hạ Hầu gia tộc hiện tại, nhất định sẽ mượn cơ hội nháo sự, công kích, làm khó dễ Yến gia bọn hắn.
Yến Thanh Tang tuy rằng tính cách bộc trực, nhưng mà cũng không muốn gây thêm phiền toái cho gia tộc.
- Thiệu Uyên huynh đệ, không nên vọng động. Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Hai người chúng ta ở cùng nhau, hắn không làm gì được chúng ta đâu.
Sau khi Yến Thanh Tang nhìn rõ thế cục, trong lòng bình tĩnh lại.
Hạ Hầu Hi lại lạnh lùng nói:
- Yến Thanh Tang, lưu đồ vật lại, ngươi quỳ xuống dập đầu nhận tội với ta ba cái. Ta có thể tha cho ngươi đi. Nhưng mà tên nô tài của ngươi thì để mạng lại.
Yến Thanh Tang cả giận nói:
- Hạ Hầu Hi, ngươi không nên khinh người quá đáng, một mình ngươi, hai người chúng ta, ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn một địch hai sao?
- Hai tên phế vật các ngươi muốn chống lại bổn thiếu gia sao?
Hạ Hầu Hi kiêu ngạo cực kỳ, với tư cách là đệ tử Hạ Hầu gia, hắn đối với Yến gia trời sinh đã có cảm giác ưu việt.
- Yến Thanh Tang, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có đi hay không?
Giang Trần bỗng nhiên lạnh nhạt nhìn Yến Thanh Tang.
Yến Thanh Tang bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Trần nhìn qua, toàn thân không nhịn được run rẩy.
- Thiệu Uyên huynh đệ.
- Đừng ở chỗ này nói nhảm. Ta cầm chân hắn. Cút nhanh lên. Chuyện ở đây ngươi không gặp, cũng không thấy, hiểu chưa?
Ngữ khí Giang Trần tràn ngập thâm ý.
Yến Thanh Tang bị khí thế của ánh mắt Giang Trần trấn áp, trong lúc vô thức gật đầu:
- Được, vậy ta rút lui trước, ngươi không nên ham chiến.
- Đi mau, càng xa càng tốt. Nhớ kỹ không nên gây tai họa, rời đi càng xa càng tốt. Chuyện ở đây ngươi không phát hiện ra thứ gì, cũng không gặp qua thứ gì.
Giang Trần lần nữa dặn dò.
Yến Thanh Tang ý thức được cái gì đó, không nói lời nào mà lập tức biến mất tại chỗ.
Tà Ác kim nhãn của Giang Trần mở lại, gắt gao khóa chặt Hạ Hầu Hi kia, không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ. Mãi tới khi Yến Thanh Tang biến mất không còn bóng lưng. Tà Ác kim nhãn của Giang Trần mới chậm rãi thu lại một ít khí thế.
Hạ Hầu Hi kia hừ lạnh một tiếng, cười quái dị:
- Không thể tưởng tượng được Yến gia còn nô tài như ngươi. Quả thực ta đã khinh địch rồi.
Giang Trần cũng không có quan tâm tới hắn, mà lạnh nhạt đứng tại chỗ.
Hắn đang đợi, đợi tới khi khí tức của Yến Thanh Tang triệt để biến mất ở nơi này, lúc này mới mở mắt ra nói:
- Hạ Hầu Hi đúng không? Không biết Hạ Hầu Tông có quan hệ gì với ngươi?
- Hừ, Hạ Hầu Tông là đệ nhất thiên tài của Hạ Hầu gia ta. Ngươi tính là thứ gì cũng dám gọi thẳng tên?
Hạ Hầu Hi giống như bị Giang Trần dẫm phải đuôi vậy, ngữ khí nôn nóng.
- Đệ nhất thiên tài, sớm muộn gì cũng có một ngày ta dùng cái đầu của cái gọi là đệ nhất thiên tài này làm cái bô, tiểu xuống. Đúng rồi, Hạ Hầu gia tộc các ngươi còn có một Hạ Hầu Kinh, các ngươi biết không?
- Kinh ca? Ngươi biết hắn?
Hạ Hầu Hi trầm giọng nói, nhưng mà lại lập tức cười rộ lên:
- Không cần cố trèo cao. Hạ Hầu gia tộc chúng ta thiên tài vô số. Ngươi tùy tiện gọi tên hai người ra là cho rằng có thể tránh được một kiếp hôm nay hay sao? Không có cửa đâu?
Giang Trần cười rộ lên:
- Ta vẫn cho là Hạ Hầu Kinh đã đủ phế vật, không ngờ rằng ta lại nghĩ oan cho hắn. Hạ Hầu Hi nhà ngươi rõ ràng so với hắn còn phế vật hơn, là phế vật thực sự. So sánh với ngươi, Hạ Hầu Kinh phế vật kia còn được gọi là thiên tài.
Hạ Hầu hi giận tím mặt:
- Tiểu tử, ngươi sắp chết tới nơi rồi còn xuất khẩu cuồng ngôn. Muốn mắng chửi cho thống khoái trước khi chết đúng không? Tốt, tốt, đã như vậy bổn thiếu gia sẽ thành toàn cho ngươi.
- Đúng vậy, ta cũng đang có ý thành toàn cho ngươi. Cho ngươi đi gặp Hạ Hầu Kinh.
- Có ý gì? Ngươi từng gặp Kinh ca?
Hạ Hầu HI nghe vậy, trong lòng càng hoài nghi, bất định.
- Gặp, thuận tiện còn tiêu diệt hắn.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Đúng rồi, đi theo hắn còn có hai cẩu nô tài gọi là Mặc lão và Bành lão gì đó, đúng không?
Hạ Hầu Hi vốn không ngừng tự nói với mình phải tính táo, thế nhưng mà sau khi nghe được tin tức này, hắn vẫn không thể nào bình tĩnh được nữa.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết rõ những chuyện này?
Hạ Hầu Hi thiếu kiên nhẫn hỏi.
- Ta sao? ta là người đào mộ Hạ Hầu nhất tộc các ngươi. Hạ Hầu Kinh là thứ nhất. Ngươi là thứ hai, về sau còn có người thứ ba, người thứ tư, thứ năm... Hạ Hầu gia tộc các ngươi, một ngày nào đó sẽ đoàn tụ với ngươi dưới mặt đất.
Giang Trần nói tới đây, bàn tay bỗng nhiên vỗ một cái, hư không có một đạo quang mang cổ quái bắn ra. Kế tiếp trong hư không xuất hiện một đồ án quỷ dị, trôi nổi trong hư không. Không ngừng tạo thành không gian quỷ dị trong hư không.
Đây là cảnh tượng Giang Trần thúc dục Cửu Cung mê trận đồ.
Hạ Hầu Hi sững sờ:
- Cái gì?
- Ha ha, Hạ Hầu Hi, ngươi nói xem, ngươi muốn chết thế nào?
Thanh âm của Giang Trần lần nữa vang lên bên tai Hạ Hầu Hi kia.
Hạ Hầu Hi đột nhiên biến sắc, nhìn chung quanh, đã thấy mình lại ở trên hư không, không ngờ bốn phía đều là đồ án quỷ dị..
Những đồ án này giống như không có tận cùng, không có giới hạn, không có lối ra vậy. Mở rộng vô hạn, không ngừng biến hóa ra phiến hư không mới.
- Trận pháp?
Hạ Hầu Hi coi như là thiên tài đại gia tộc, nhìn thấy cảnh này lập tức biết rõ tình cảnh của mình.
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Hạ Hầu Hi không phục. Trong mắt hiện lên đạo sát ý lạnh lùng. Tay vung lên, một cây binh khí xuất hiện trong tay hắn. Phá toái hư không, hung hăng chém về phía trước, chém về một bức đồ án trước mắt hắn.
Rầm rầm.
Đồ án này bị lực lượng này chém thành hai nửa.
Hạ Hầu Hi thấy một kích của mình chém đồ án thành hai nửa, khéo miệng nở nụ cười trào phúng:
- Chút tài mọn cũng dám khoe khoang, chết cười ta....
Lời đắc ý còn chưa nói hết, thanh âm hắn lập tức im bặt. Bởi vì sau một khắc ánh mắt hắn đã nhìn thấy một màn.
Đằng sau đồ án bị chém rách kia lại là một bức đồ án hoàn toàn giống trước. Hơn nữa càng thêm quỷ dị, bầu không khí càng thêm trầm lặng đáng sợ.
Gặp quỷ rồi.
Hạ Hầu Hi lần này thực sự sợ hãi. Hắn rốt cuộc cũng cảm giác được lần này mình gặp phải kình địch đáng sợ. Kình địch này tuyệt đối có năng lực uy hiếp tới tính mạng hắn.
Hắn thét lên lên tục, binh khí như tia chớp, rít gào đánh ra vô số đạo công kích giống như sấm sét trong trận pháp. Không ngừng đánh vào trên Cửu Cung mê trận đồ.
/3612
|