Hiện tại chỉ có một cháu ruột, bởi vì hắn sủng ái, tính cách khó tránh khỏi có chút không hiểu biến báo, làm việc có chút không thành thục.
Bất quá, Cổ Ngọc thịnh hội lần này, Tôn nhi của mình, cuối cùng là cho mình thể diện.
- Thanh Tang, lần này ngươi tăng mặt mũi cho lão phu. Những người nói bậy ngươi kia, cũng như chó cắn gai nhím, không thể nào hạ miệng, ha ha ha.
Yến Vạn Quân nói đến đây, trên mặt cũng có chút đắc ý. Lần này đi ra ngoài, hắn vì Yến Thanh Tang toàn lực tranh thủ một danh ngạch.
Trên thực tế, trước khi xuất phát, danh ngạch của Yến Thanh Tang có tranh luận rất lớn. Rất nhiều trưởng lão đều cảm thấy tính cách của Yến Thanh Tang quá thẳng thắn, nói chuyện làm việc, không biết biến báo. Hắn đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ không thích sống chung, sẽ trở thành nhân tố không ổn định.
Trên thực tế, Yến Thanh Tang biểu hiện ở Lộng Ngọc Lâu, đã xác minh mọi người nói đúng.
Chỉ là, Yến Thanh Tang ở trong Cổ Ngọc thịnh hội, biểu hiện xuất chúng, một người thu hoạch, cơ hồ là tổng của vài người khác.
Cái này để cho rất nhiều người dồn sức muốn tìm Yến Thanh Tang phiền toái, một bụng bực tức lại không chỗ phát tiết.
Yến Vạn Quân đối với chuyện này vẫn có chút thoả mãn, cảm giác Tôn nhi của mình thật biết cho mình mặt mũi, để cho hắn ở trong gia tộc, cũng ngẩn đầu lên được.
- Gia gia, việc này ngươi cũng đừng khoa trương ta, muốn nói công lao, chúng ta cũng không cần khách sáo, dựa vào đều là công lao của Thiệu Uyên huynh đệ chiếm đa số.
Yến Thanh Tang ở trước mặt tổ phụ, lộ ra rất tùy ý.
Giang Trần lại vội nói:
- Yến huynh thiên phú dị bẩm, rất khiêm tốn, đây cũng là không thể xem nhẹ. Nếu như đổi lại một mình ta, chỉ sợ sẽ không có thuận lợi như vậy rồi.
Yến Thanh Tang đỏ mặt:
- Huynh đệ, ngươi muốn khoa trương người cũng tìm từ phù hợp một chút. Khiêm tốn, thiên phú dị bẩm, ta cảm thấy có xấu hổ a.
Giang Trần cười mà không nói.
Nhưng Yến Vạn Quân lại cười mắng:
- Tiểu tử ngươi thật không có đứng đắn. Đã hơn ba mươi, lại vẫn không đáng tin cậy như vậy. Ngươi cũng không hướng huynh đệ của ngươi học tập một chút?
- Ta cái này không phải cùng hắn học sao! Phương diện Cổ Ngọc, ta học được không ít a.
- Nói bậy, lão phu không đơn thuần là bảo ngươi học tập tri thức Cổ Ngọc, khí độ của Thiệu tiểu ca, ngươi học được sao? Lão phu nói cho ngươi biết, phương diện đối nhân xử thế, đồ vật người phải học còn nhiều lắm!
Yến Vạn Quân thoạt nhìn là quát lớn, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều.
Giang Trần nhìn cũng im lặng, hắn rốt cuộc biết tại sao tính cách của Yến Thanh Tang sẽ như vậy rồi, tất cả đều là tổ phụ làm hư.
Từ xưa đều nói con hư tại mẹ, Yến Vạn Quân trưởng lão này, ngược lại là từ tổ bại tôn.
Bất quá, đây là gia sự của người ta, Giang Trần không nên nói cái gì.
- Thiệu Tiểu ca, lão phu có một yêu cầu quá đáng.
Yến Vạn Quân nhìn Giang Trần, ánh mắt có chút thú vị, ngữ khí chăm chú nói.
- Nếu Trưởng lão có gì phân phó, cứ nói đừng ngại.
Giang Trần vội nói.
- Cũng chưa nói tới phân phó gì. Thầm nghĩ để cho Tiểu ca về sau đề điểm Thanh Tang nhiều hơn, tiểu tử này muốn nói thiên phú, ở gia tộc dù không tính tốt nhất, nhưng cũng là hàng ngũ nhất lưu. Nhưng mà tính cách của hắn, vẫn còn có chút thiếu hụt, thiếu một ít đánh bóng. Cho nên, ngày sau ở phương diện này, Tiểu ca nên chiếu cố hắn nhiều hơn. Hai người các ngươi, ở trong gia tộc nên hữu ái tương trợ, tranh thủ bộc lộ tài năng.
- Đây là tự nhiên.
Giang Trần gật đầu.
- Ai, tiểu tử Thanh Tang này, ở gia tộc nhân duyên không tốt. Xem cái này không để vào mắt, nhìn cái kia cảm thấy người ta không được. Tiểu tử này khó được đổi tính một lần, cùng ngươi hợp ý.
Yến Vạn Quân cũng có chút cảm khái. Đứa cháu này của hắn, có thể nói là làm hắn rất quan tâm. Hai đứa con trai vận mệnh đã chú định.
Hiện tại chỉ còn cháu ruột, mới có thể đào tạo.
Cho nên, Yến Vạn Quân ở trên người Yến Thanh Tang, ký thác rất lớn, cũng rất hi vọng Yến Thanh Tang có thể bộc lộ tài năng. Chỉ là, tu vi hiện tại của Yến Thanh Tang, ở trong gia tộc trẻ tuổi, Top 5 cũng sắp xếp không được, chớ nói chi là tiến vào Top 3, thậm chí khiêu chiến Yến Chân Hòe.
Mà mặc dù là Yến Chân Hòe, được công nhận gia tộc trẻ tuổi đệ nhất thiên tài, luận thực lực, tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, cũng chỉ là tồn tại trong quy trong củ.
Trên thực tế, Yến Vạn Quân biết rõ, Yến gia trẻ tuổi, thiên phú kiệt xuất nhất, không phải Yến Thanh Tang, không phải Yến Chân Hòe, cũng không phải người khác.
Mà là cháu ruột hắn Yến Thanh Hoàng.
Chỉ là...
Nghĩ đến cháu gái này, Yến Vạn Quân liền lòng như đao cắt. Tuy nhi tử nghiệp chướng nặng nề, thế nhưng cháu gái là người vô tội. Yến Vạn Quân xuất phát từ đại cục, không có cách nào kháng cự lực lượng của gia tộc.
Thế nhưng mà nói cho cùng, hắn đối với Hoàng Nhi vẫn tràn ngập áy náy. Nếu có biện pháp, hắn quả quyết không muốn hi sinh cháu gái của mình đi thành toàn gia tộc.
Thế nhưng mà, dùng sức một mình hắn, thật sự không có lựa chọn nào khác. Nội đối kháng không được gia tộc, ngoại đối kháng không được Hạ Hầu gia tộc.
Cuối cùng, vẫn là Yến gia quá yếu. Chỉ cần Yến gia hơi cường đại một chút, có thể áp đảo Hạ Hầu gia tộc, làm sao sẽ tao ngộ nhục nhã như thế, đả kích như thế?
Cho nên, nội tâm Yến Vạn Quân có một đoàn hỏa khí. Chỉ là, đoàn hỏa này, hắn không biết phát tiết vào ai.
Chính bởi vì trong lòng có hỏa khí, cho nên, hắn đối với Yến Thanh Tang ký thác rất cao, hi vọng một ngày kia Yến Thanh Tang có thể trở nên nổi bật, có thể xóa sạch hổ thẹn, có thể làm cho nhất mạch của hắn, một lần nữa đứng đến tuyến ngoài cùng của gia tộc.
Thế nhưng mà, đây hết thảy, còn phải là Yến Thanh Tang không chịu thua kém mới được.
Muốn nói lúc trước Yến Thanh Tang biểu hiện, hoàn toàn là chưa nói tới không chịu thua kém. Nhiều nhất chỉ có thể coi là trong quy trong củ, có chút thời điểm còn để cho người thất vọng.
Nhưng mà Cổ Ngọc thịnh hội lần này, Yến Thanh Tang lại làm rất tốt.
Hơn nữa trình độ, còn phi thường khoa trương.
Cũng bởi vì vậy, Yến Vạn Quân mới có thể chấp nhận Giang Trần như vậy, mới có thể cho phép Giang Trần đi cùng cháu ruột của hắn. Nói cho cùng, hắn vẫn cảm thấy khí chất cùng tiềm lực trên thân người trẻ tuổi này, đối với Tôn nhi của hắn có thể hình thành trợ giúp. Hơn nữa, hắn còn không cần lo lắng người trẻ tuổi này uy hiếp được địa vị Tôn nhi của hắn.
Dù sao, hắn là người khác họ.
Người khác họ, dù thiên phú lại cao, tiềm lực lại lớn, cũng không có khả năng trở thành người chọn lựa hạch tâm của gia tộc. Nhiều lắm là trở thành Thái Thượng trưởng lão khác họ mà thôi.
Không thể không nói, Yến Vạn Quân vẫn rất đa mưu túc trí.
Tại hoa viên xếp đặt một bàn yến hội, tổ tôn hai người, còn có Giang Trần, thừa dịp ánh trăng uống vài chén.
Trong bữa tiệc, Yến Vạn Quân cũng hữu ý vô ý mở miệng suy tính Giang Trần, thăm dò Giang Trần, sờ chi tiết của Giang Trần. Những chuyện này, Giang Trần sớm có tâm lý chuẩn bị, tự nhiên là trả lời cẩn thận, phi thường hoàn mỹ.
Bất quá, Cổ Ngọc thịnh hội lần này, Tôn nhi của mình, cuối cùng là cho mình thể diện.
- Thanh Tang, lần này ngươi tăng mặt mũi cho lão phu. Những người nói bậy ngươi kia, cũng như chó cắn gai nhím, không thể nào hạ miệng, ha ha ha.
Yến Vạn Quân nói đến đây, trên mặt cũng có chút đắc ý. Lần này đi ra ngoài, hắn vì Yến Thanh Tang toàn lực tranh thủ một danh ngạch.
Trên thực tế, trước khi xuất phát, danh ngạch của Yến Thanh Tang có tranh luận rất lớn. Rất nhiều trưởng lão đều cảm thấy tính cách của Yến Thanh Tang quá thẳng thắn, nói chuyện làm việc, không biết biến báo. Hắn đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ không thích sống chung, sẽ trở thành nhân tố không ổn định.
Trên thực tế, Yến Thanh Tang biểu hiện ở Lộng Ngọc Lâu, đã xác minh mọi người nói đúng.
Chỉ là, Yến Thanh Tang ở trong Cổ Ngọc thịnh hội, biểu hiện xuất chúng, một người thu hoạch, cơ hồ là tổng của vài người khác.
Cái này để cho rất nhiều người dồn sức muốn tìm Yến Thanh Tang phiền toái, một bụng bực tức lại không chỗ phát tiết.
Yến Vạn Quân đối với chuyện này vẫn có chút thoả mãn, cảm giác Tôn nhi của mình thật biết cho mình mặt mũi, để cho hắn ở trong gia tộc, cũng ngẩn đầu lên được.
- Gia gia, việc này ngươi cũng đừng khoa trương ta, muốn nói công lao, chúng ta cũng không cần khách sáo, dựa vào đều là công lao của Thiệu Uyên huynh đệ chiếm đa số.
Yến Thanh Tang ở trước mặt tổ phụ, lộ ra rất tùy ý.
Giang Trần lại vội nói:
- Yến huynh thiên phú dị bẩm, rất khiêm tốn, đây cũng là không thể xem nhẹ. Nếu như đổi lại một mình ta, chỉ sợ sẽ không có thuận lợi như vậy rồi.
Yến Thanh Tang đỏ mặt:
- Huynh đệ, ngươi muốn khoa trương người cũng tìm từ phù hợp một chút. Khiêm tốn, thiên phú dị bẩm, ta cảm thấy có xấu hổ a.
Giang Trần cười mà không nói.
Nhưng Yến Vạn Quân lại cười mắng:
- Tiểu tử ngươi thật không có đứng đắn. Đã hơn ba mươi, lại vẫn không đáng tin cậy như vậy. Ngươi cũng không hướng huynh đệ của ngươi học tập một chút?
- Ta cái này không phải cùng hắn học sao! Phương diện Cổ Ngọc, ta học được không ít a.
- Nói bậy, lão phu không đơn thuần là bảo ngươi học tập tri thức Cổ Ngọc, khí độ của Thiệu tiểu ca, ngươi học được sao? Lão phu nói cho ngươi biết, phương diện đối nhân xử thế, đồ vật người phải học còn nhiều lắm!
Yến Vạn Quân thoạt nhìn là quát lớn, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều.
Giang Trần nhìn cũng im lặng, hắn rốt cuộc biết tại sao tính cách của Yến Thanh Tang sẽ như vậy rồi, tất cả đều là tổ phụ làm hư.
Từ xưa đều nói con hư tại mẹ, Yến Vạn Quân trưởng lão này, ngược lại là từ tổ bại tôn.
Bất quá, đây là gia sự của người ta, Giang Trần không nên nói cái gì.
- Thiệu Tiểu ca, lão phu có một yêu cầu quá đáng.
Yến Vạn Quân nhìn Giang Trần, ánh mắt có chút thú vị, ngữ khí chăm chú nói.
- Nếu Trưởng lão có gì phân phó, cứ nói đừng ngại.
Giang Trần vội nói.
- Cũng chưa nói tới phân phó gì. Thầm nghĩ để cho Tiểu ca về sau đề điểm Thanh Tang nhiều hơn, tiểu tử này muốn nói thiên phú, ở gia tộc dù không tính tốt nhất, nhưng cũng là hàng ngũ nhất lưu. Nhưng mà tính cách của hắn, vẫn còn có chút thiếu hụt, thiếu một ít đánh bóng. Cho nên, ngày sau ở phương diện này, Tiểu ca nên chiếu cố hắn nhiều hơn. Hai người các ngươi, ở trong gia tộc nên hữu ái tương trợ, tranh thủ bộc lộ tài năng.
- Đây là tự nhiên.
Giang Trần gật đầu.
- Ai, tiểu tử Thanh Tang này, ở gia tộc nhân duyên không tốt. Xem cái này không để vào mắt, nhìn cái kia cảm thấy người ta không được. Tiểu tử này khó được đổi tính một lần, cùng ngươi hợp ý.
Yến Vạn Quân cũng có chút cảm khái. Đứa cháu này của hắn, có thể nói là làm hắn rất quan tâm. Hai đứa con trai vận mệnh đã chú định.
Hiện tại chỉ còn cháu ruột, mới có thể đào tạo.
Cho nên, Yến Vạn Quân ở trên người Yến Thanh Tang, ký thác rất lớn, cũng rất hi vọng Yến Thanh Tang có thể bộc lộ tài năng. Chỉ là, tu vi hiện tại của Yến Thanh Tang, ở trong gia tộc trẻ tuổi, Top 5 cũng sắp xếp không được, chớ nói chi là tiến vào Top 3, thậm chí khiêu chiến Yến Chân Hòe.
Mà mặc dù là Yến Chân Hòe, được công nhận gia tộc trẻ tuổi đệ nhất thiên tài, luận thực lực, tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, cũng chỉ là tồn tại trong quy trong củ.
Trên thực tế, Yến Vạn Quân biết rõ, Yến gia trẻ tuổi, thiên phú kiệt xuất nhất, không phải Yến Thanh Tang, không phải Yến Chân Hòe, cũng không phải người khác.
Mà là cháu ruột hắn Yến Thanh Hoàng.
Chỉ là...
Nghĩ đến cháu gái này, Yến Vạn Quân liền lòng như đao cắt. Tuy nhi tử nghiệp chướng nặng nề, thế nhưng cháu gái là người vô tội. Yến Vạn Quân xuất phát từ đại cục, không có cách nào kháng cự lực lượng của gia tộc.
Thế nhưng mà nói cho cùng, hắn đối với Hoàng Nhi vẫn tràn ngập áy náy. Nếu có biện pháp, hắn quả quyết không muốn hi sinh cháu gái của mình đi thành toàn gia tộc.
Thế nhưng mà, dùng sức một mình hắn, thật sự không có lựa chọn nào khác. Nội đối kháng không được gia tộc, ngoại đối kháng không được Hạ Hầu gia tộc.
Cuối cùng, vẫn là Yến gia quá yếu. Chỉ cần Yến gia hơi cường đại một chút, có thể áp đảo Hạ Hầu gia tộc, làm sao sẽ tao ngộ nhục nhã như thế, đả kích như thế?
Cho nên, nội tâm Yến Vạn Quân có một đoàn hỏa khí. Chỉ là, đoàn hỏa này, hắn không biết phát tiết vào ai.
Chính bởi vì trong lòng có hỏa khí, cho nên, hắn đối với Yến Thanh Tang ký thác rất cao, hi vọng một ngày kia Yến Thanh Tang có thể trở nên nổi bật, có thể xóa sạch hổ thẹn, có thể làm cho nhất mạch của hắn, một lần nữa đứng đến tuyến ngoài cùng của gia tộc.
Thế nhưng mà, đây hết thảy, còn phải là Yến Thanh Tang không chịu thua kém mới được.
Muốn nói lúc trước Yến Thanh Tang biểu hiện, hoàn toàn là chưa nói tới không chịu thua kém. Nhiều nhất chỉ có thể coi là trong quy trong củ, có chút thời điểm còn để cho người thất vọng.
Nhưng mà Cổ Ngọc thịnh hội lần này, Yến Thanh Tang lại làm rất tốt.
Hơn nữa trình độ, còn phi thường khoa trương.
Cũng bởi vì vậy, Yến Vạn Quân mới có thể chấp nhận Giang Trần như vậy, mới có thể cho phép Giang Trần đi cùng cháu ruột của hắn. Nói cho cùng, hắn vẫn cảm thấy khí chất cùng tiềm lực trên thân người trẻ tuổi này, đối với Tôn nhi của hắn có thể hình thành trợ giúp. Hơn nữa, hắn còn không cần lo lắng người trẻ tuổi này uy hiếp được địa vị Tôn nhi của hắn.
Dù sao, hắn là người khác họ.
Người khác họ, dù thiên phú lại cao, tiềm lực lại lớn, cũng không có khả năng trở thành người chọn lựa hạch tâm của gia tộc. Nhiều lắm là trở thành Thái Thượng trưởng lão khác họ mà thôi.
Không thể không nói, Yến Vạn Quân vẫn rất đa mưu túc trí.
Tại hoa viên xếp đặt một bàn yến hội, tổ tôn hai người, còn có Giang Trần, thừa dịp ánh trăng uống vài chén.
Trong bữa tiệc, Yến Vạn Quân cũng hữu ý vô ý mở miệng suy tính Giang Trần, thăm dò Giang Trần, sờ chi tiết của Giang Trần. Những chuyện này, Giang Trần sớm có tâm lý chuẩn bị, tự nhiên là trả lời cẩn thận, phi thường hoàn mỹ.
/3612
|