- Chuyện thứ ba, là Hạ Hầu gia tộc. Gần đây, Hạ Hầu gia tộc lại hướng Yến gia chúng ta đề yêu cầu. Hạ Hầu gia tộc nói, Hạ Hầu Tông không tới ba năm, sẽ xuất quan. Ba năm này, Yến gia chúng ta phải cam đoan Yến Thanh Hoàng không thể ra bất cứ vấn đề gì. Mà gần đây, bọn hắn lại nói, muốn chúng ta đưa Thiệu Uyên đến Hạ Hầu gia tộc bọn hắn. Bởi vì người Hạ Hầu gia tộc bọn họ, rất thưởng thức Thiệu Uyên...
Hai sự tình trước, Giang Trần thờ ơ.
Nhưng mà chuyện thứ ba, quan hệ đến Hoàng Nhi, quan hệ đến Giang Trần hắn, lại để cho hắn khẽ chau mày.
- Hạ Hầu gia tộc muốn ta?
Trong lòng Giang Trần có chút hồ nghi.
- Chẳng lẽ là bởi vì biểu hiện trong lần sinh nhật yến hội kia, để cho Hạ Hầu gia tộc nhìn chằm chằm vào ta?
Cái này khiến Giang Trần có chút dở khóc dở cười, hắn đến Vĩnh Hằng Thần Quốc, một là vì cứu Hoàng Nhi, hai cũng là ôm tâm tư tiêu diệt Hạ Hầu gia tộc.
Hôm nay, Hạ Hầu gia tộc chỉ mặt gọi tên muốn hắn, cái này nghe không thể nghi ngờ là quá hoang đường.
- Tốt rồi, ba sự kiện này, bất luận chuyện nào, đều không phải việc nhỏ. Mọi người trước tiên nói vài lời đi.
Yến gia tộc trưởng buông tay, ý bảo mọi người có thể nói thoải mái.
- Tộc trưởng, Vân Đà Sơn không có chuyện gì để nói. Bọn hắn bố trí xuống trọng binh, chúng ta cũng bố trí xuống trọng binh ăn miếng trả miếng. Ngược lại con lừa không ngã khung, Yến gia chúng ta có thể bị đánh bại, nhưng mà không thể bị sợ.
- Đúng, lúc nào Phong gia cũng dám ở trước mặt chúng ta nhe răng trợn mắt? Năm đó thời điểm Chí Tôn lão tổ vẫn còn, Phong gia đều là tồn tại phủ phục dưới lòng bàn chân Yến gia chúng ta.
- Tộc trưởng, hạ lệnh a, chúng ta nguyện ý lao tới Vân Đà Sơn. Cùng Phong gia kia ganh đua cao thấp.
- Đúng vậy, Tộc trưởng, tuyệt đối không thể lùi bước. Có lẽ, chúng ta có thể mượn cùng Phong gia khai chiến, trọng chấn uy danh. Yến gia chúng ta, cũng không có chán nản đến loại trình độ này!
Về Vân Đà Sơn, cơ hồ từng đệ tử Yến gia, thái độ đều phi thường kiên quyết. Thế giới võ đạo, dù sao cũng là thế giới rất thích tranh đấu tàn nhẫn.
Nếu như đối mặt người khác lộ ra răng nanh, ngươi lựa chọn lùi bước, mà không phải lựa chọn đón đánh, cái kia tất sẽ bị thế nhân cười nhạo, càng thêm để cho người xem thường.
Huống chi Phong gia cũng không phải thế lực cường đại nhất. Nếu như là Hạ Hầu gia tộc, Yến gia tự biết đối kháng không được, có lẽ sẽ làm một ít nhượng bộ, nén giận một phen.
Thế nhưng mà Phong gia, vốn là thế lực còn không bằng Yến gia, nếu như cái này cũng nén giận, vậy Yến gia thật sự đã đến tình trạng mỗi người hô đánh rồi.
Hồi tưởng đoạn thời gian này, tình cảnh của Yến gia có thể nói là cục diện tường ngã mọi người đẩy rồi.
Lúc từ Lam Yên đảo vực trở lại, phi thuyền của Yến gia bị Trụ Quang Tông chặn đường.
Mà Phong gia, hôm nay lại ở Vân Đà Sơn làm mưa làm gió.
Dao Trì Tông, bởi vì sự tình luận bàn đan đạo, một mực tìm Yến gia phiền toái. Rõ ràng là thua, lại thua không dậy nổi. Nguyên nhân trong đó, đơn giản là khi dễ Yến gia yếu, nếu Yến gia cường đại như Hạ Hầu gia tộc, Dao Trì Tông dám làm càn như thế sao? Chỉ sợ chưa hẳn.
Mà ngoại trừ ba nhà này, họa lớn trong lòng Yến gia là Hạ Hầu gia tộc, cũng không ngừng thị thị phi phi.
Hôm nay càng là đòi người. Muốn không đơn thuần là Yến Thanh Hoàng, còn có gia tộc tân sủng Thiệu Uyên.
- Tộc trưởng, Dao Trì Tông kia cũng quá phận. Rõ ràng là bọn hắn thua, lại muốn chơi ra nhiều bịp bợm như vậy. Thua không nổi liền nói rõ, cần gì làm mưa làm gió?
- Nói cho cùng, là khinh người quá đáng.
- Cũng không thể nói như vậy a, luận bàn đan đạo, Yến gia chúng ta nạo mặt mũi của bọn hắn, Dao Trì Tông ghi hận trong lòng, cũng là bình thường.
- Nói bậy, cái này gọi là cái gì? Từ xưa sự tình tranh đấu, đều là việc đáng làm thì phải làm. Chẳng lẽ đệ tử Yến gia chúng ta có cơ hội thắng, lại phải đi phóng nước? Cái này gọi là sự tình gì?
- Đúng, chúng ta thắng sáng rọi, lại không dùng thủ đoạn hèn hạ, có gì không thể?
- Tộc trưởng, chuyện này, cứ để cho bọn hắn náo. Dù náo tới Vĩnh Hằng Thánh Địa, Yến gia chúng ta cũng không sợ Dao Trì Tông bọn họ.
Đối với Dao Trì Tông, thái độ của mọi người cũng cơ bản nhất trí, đều cảm thấy Dao Trì Tông là khinh người quá đáng.
Giang Trần mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng:
- Thủy Nguyệt Vọng Tâm Đan, dù bọn hắn mời tất cả đan đạo cự đầu đến, cũng đả đảo không được. Bởi vì Ngân Văn Thảo là chân lý. Chân lý là bất luận kẻ nào cũng không đả đảo được. Cho dù là Đan Đạo Đại Sư mạnh nhất Dao Trì Tông bọn hắn đến cùng ta luận bàn. Ta dùng Ngân Văn Thảo, cũng đồng dạng có thể nhẹ nhõm đánh bại Huyễn Linh Thảo của hắn. Cái này là chân lý.
Giang Trần ngôn ngữ tầm đó, lộ ra một loại tự tin không gì sánh kịp.
Loại tự tin này, làm cho Yến gia tộc trưởng vỗ án tán dương.
- Tốt, Thiệu Uyên, ngươi nắm chắc như vậy, Yến gia ta thì càng thêm nắm chắc. Dao Trì Tông bọn hắn không phải muốn ồn ào sao? Không phải muốn tập hợp đan đạo cự đầu đả đảo chân lý này sao? Ngươi có nắm chắc, cùng bọn hắn chơi đến cùng hay không?
- Để cho bọn hắn phóng ngựa tới, thời gian địa điểm, tùy bọn hắn định.
Phương diện Đan đạo, Giang Trần thật đúng là không có coi Dao Trì Tông kia là một sự việc. Hắn không biết đan đạo tiền bối của Dao Trì Tông, đến cùng lợi hại bao nhiêu.
Thế nhưng mà, Tử Xa Mân với tư cách Vĩnh Hằng Thánh Địa đan đạo cự đầu, Giang Trần là được chứng kiến.
Dao Trì Tông ở Vĩnh Hằng Thần Quốc, địa vị là không thể nào vượt qua Vĩnh Hằng Thánh Địa. Cho nên, Giang Trần cũng không tin Đan Đạo Đại Sư của Dao Trì Tông, có thể vượt qua Tử Xa Mân.
Hơn nữa, dù vượt qua Tử Xa Mân, lại có thể thế nào?
Giang Trần tại lĩnh vực đan đạo, là không có sợ qua ai.
Giang Trần tự tin, đương nhiên cũng nghênh đón rất nhiều nghi vấn.
- Tộc trưởng, Thiệu Uyên có tự tin là tốt, nhưng mà có đôi khi, tự tin quá mức cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Lúc tỷ thí đan đạo, hắn đối mặt chỉ là bọn người trẻ tuổi như Bàng Vi. Bàng Vi là thiên tài võ đạo, nhưng mà ở phương diện đan đạo, rõ ràng không có đại thành. Nếu như đổi lại Đan Đạo Đại Sư của Dao Trì Tông, có khả năng sự tình sẽ là một bộ dáng khác.
- Tộc trưởng, đây cũng nên suy nghĩ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Yến gia tộc trưởng trầm tư một lát:
- Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Căn cứ nội dung luận bàn đan đạo, cùng với Tử Xa đại nhân phán đoán đến xem, bổn Tộc trưởng lựa chọn tin tưởng Thiệu Uyên.
Yến gia tộc trưởng, với tư cách tộc trưởng, vẫn rất có phách lực. Loại thời điểm này, cần chính là quyết đoán, mà không phải do do dự dự.
Bất luận một sự kiện gì, đều sẽ có người ý kiến trái chiều. Nếu như thiếu năng lực quyết đoán, căn bản không cách nào thống lĩnh một đại gia tộc như vậy.
Hai sự tình trước, Giang Trần thờ ơ.
Nhưng mà chuyện thứ ba, quan hệ đến Hoàng Nhi, quan hệ đến Giang Trần hắn, lại để cho hắn khẽ chau mày.
- Hạ Hầu gia tộc muốn ta?
Trong lòng Giang Trần có chút hồ nghi.
- Chẳng lẽ là bởi vì biểu hiện trong lần sinh nhật yến hội kia, để cho Hạ Hầu gia tộc nhìn chằm chằm vào ta?
Cái này khiến Giang Trần có chút dở khóc dở cười, hắn đến Vĩnh Hằng Thần Quốc, một là vì cứu Hoàng Nhi, hai cũng là ôm tâm tư tiêu diệt Hạ Hầu gia tộc.
Hôm nay, Hạ Hầu gia tộc chỉ mặt gọi tên muốn hắn, cái này nghe không thể nghi ngờ là quá hoang đường.
- Tốt rồi, ba sự kiện này, bất luận chuyện nào, đều không phải việc nhỏ. Mọi người trước tiên nói vài lời đi.
Yến gia tộc trưởng buông tay, ý bảo mọi người có thể nói thoải mái.
- Tộc trưởng, Vân Đà Sơn không có chuyện gì để nói. Bọn hắn bố trí xuống trọng binh, chúng ta cũng bố trí xuống trọng binh ăn miếng trả miếng. Ngược lại con lừa không ngã khung, Yến gia chúng ta có thể bị đánh bại, nhưng mà không thể bị sợ.
- Đúng, lúc nào Phong gia cũng dám ở trước mặt chúng ta nhe răng trợn mắt? Năm đó thời điểm Chí Tôn lão tổ vẫn còn, Phong gia đều là tồn tại phủ phục dưới lòng bàn chân Yến gia chúng ta.
- Tộc trưởng, hạ lệnh a, chúng ta nguyện ý lao tới Vân Đà Sơn. Cùng Phong gia kia ganh đua cao thấp.
- Đúng vậy, Tộc trưởng, tuyệt đối không thể lùi bước. Có lẽ, chúng ta có thể mượn cùng Phong gia khai chiến, trọng chấn uy danh. Yến gia chúng ta, cũng không có chán nản đến loại trình độ này!
Về Vân Đà Sơn, cơ hồ từng đệ tử Yến gia, thái độ đều phi thường kiên quyết. Thế giới võ đạo, dù sao cũng là thế giới rất thích tranh đấu tàn nhẫn.
Nếu như đối mặt người khác lộ ra răng nanh, ngươi lựa chọn lùi bước, mà không phải lựa chọn đón đánh, cái kia tất sẽ bị thế nhân cười nhạo, càng thêm để cho người xem thường.
Huống chi Phong gia cũng không phải thế lực cường đại nhất. Nếu như là Hạ Hầu gia tộc, Yến gia tự biết đối kháng không được, có lẽ sẽ làm một ít nhượng bộ, nén giận một phen.
Thế nhưng mà Phong gia, vốn là thế lực còn không bằng Yến gia, nếu như cái này cũng nén giận, vậy Yến gia thật sự đã đến tình trạng mỗi người hô đánh rồi.
Hồi tưởng đoạn thời gian này, tình cảnh của Yến gia có thể nói là cục diện tường ngã mọi người đẩy rồi.
Lúc từ Lam Yên đảo vực trở lại, phi thuyền của Yến gia bị Trụ Quang Tông chặn đường.
Mà Phong gia, hôm nay lại ở Vân Đà Sơn làm mưa làm gió.
Dao Trì Tông, bởi vì sự tình luận bàn đan đạo, một mực tìm Yến gia phiền toái. Rõ ràng là thua, lại thua không dậy nổi. Nguyên nhân trong đó, đơn giản là khi dễ Yến gia yếu, nếu Yến gia cường đại như Hạ Hầu gia tộc, Dao Trì Tông dám làm càn như thế sao? Chỉ sợ chưa hẳn.
Mà ngoại trừ ba nhà này, họa lớn trong lòng Yến gia là Hạ Hầu gia tộc, cũng không ngừng thị thị phi phi.
Hôm nay càng là đòi người. Muốn không đơn thuần là Yến Thanh Hoàng, còn có gia tộc tân sủng Thiệu Uyên.
- Tộc trưởng, Dao Trì Tông kia cũng quá phận. Rõ ràng là bọn hắn thua, lại muốn chơi ra nhiều bịp bợm như vậy. Thua không nổi liền nói rõ, cần gì làm mưa làm gió?
- Nói cho cùng, là khinh người quá đáng.
- Cũng không thể nói như vậy a, luận bàn đan đạo, Yến gia chúng ta nạo mặt mũi của bọn hắn, Dao Trì Tông ghi hận trong lòng, cũng là bình thường.
- Nói bậy, cái này gọi là cái gì? Từ xưa sự tình tranh đấu, đều là việc đáng làm thì phải làm. Chẳng lẽ đệ tử Yến gia chúng ta có cơ hội thắng, lại phải đi phóng nước? Cái này gọi là sự tình gì?
- Đúng, chúng ta thắng sáng rọi, lại không dùng thủ đoạn hèn hạ, có gì không thể?
- Tộc trưởng, chuyện này, cứ để cho bọn hắn náo. Dù náo tới Vĩnh Hằng Thánh Địa, Yến gia chúng ta cũng không sợ Dao Trì Tông bọn họ.
Đối với Dao Trì Tông, thái độ của mọi người cũng cơ bản nhất trí, đều cảm thấy Dao Trì Tông là khinh người quá đáng.
Giang Trần mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng:
- Thủy Nguyệt Vọng Tâm Đan, dù bọn hắn mời tất cả đan đạo cự đầu đến, cũng đả đảo không được. Bởi vì Ngân Văn Thảo là chân lý. Chân lý là bất luận kẻ nào cũng không đả đảo được. Cho dù là Đan Đạo Đại Sư mạnh nhất Dao Trì Tông bọn hắn đến cùng ta luận bàn. Ta dùng Ngân Văn Thảo, cũng đồng dạng có thể nhẹ nhõm đánh bại Huyễn Linh Thảo của hắn. Cái này là chân lý.
Giang Trần ngôn ngữ tầm đó, lộ ra một loại tự tin không gì sánh kịp.
Loại tự tin này, làm cho Yến gia tộc trưởng vỗ án tán dương.
- Tốt, Thiệu Uyên, ngươi nắm chắc như vậy, Yến gia ta thì càng thêm nắm chắc. Dao Trì Tông bọn hắn không phải muốn ồn ào sao? Không phải muốn tập hợp đan đạo cự đầu đả đảo chân lý này sao? Ngươi có nắm chắc, cùng bọn hắn chơi đến cùng hay không?
- Để cho bọn hắn phóng ngựa tới, thời gian địa điểm, tùy bọn hắn định.
Phương diện Đan đạo, Giang Trần thật đúng là không có coi Dao Trì Tông kia là một sự việc. Hắn không biết đan đạo tiền bối của Dao Trì Tông, đến cùng lợi hại bao nhiêu.
Thế nhưng mà, Tử Xa Mân với tư cách Vĩnh Hằng Thánh Địa đan đạo cự đầu, Giang Trần là được chứng kiến.
Dao Trì Tông ở Vĩnh Hằng Thần Quốc, địa vị là không thể nào vượt qua Vĩnh Hằng Thánh Địa. Cho nên, Giang Trần cũng không tin Đan Đạo Đại Sư của Dao Trì Tông, có thể vượt qua Tử Xa Mân.
Hơn nữa, dù vượt qua Tử Xa Mân, lại có thể thế nào?
Giang Trần tại lĩnh vực đan đạo, là không có sợ qua ai.
Giang Trần tự tin, đương nhiên cũng nghênh đón rất nhiều nghi vấn.
- Tộc trưởng, Thiệu Uyên có tự tin là tốt, nhưng mà có đôi khi, tự tin quá mức cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Lúc tỷ thí đan đạo, hắn đối mặt chỉ là bọn người trẻ tuổi như Bàng Vi. Bàng Vi là thiên tài võ đạo, nhưng mà ở phương diện đan đạo, rõ ràng không có đại thành. Nếu như đổi lại Đan Đạo Đại Sư của Dao Trì Tông, có khả năng sự tình sẽ là một bộ dáng khác.
- Tộc trưởng, đây cũng nên suy nghĩ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Yến gia tộc trưởng trầm tư một lát:
- Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Căn cứ nội dung luận bàn đan đạo, cùng với Tử Xa đại nhân phán đoán đến xem, bổn Tộc trưởng lựa chọn tin tưởng Thiệu Uyên.
Yến gia tộc trưởng, với tư cách tộc trưởng, vẫn rất có phách lực. Loại thời điểm này, cần chính là quyết đoán, mà không phải do do dự dự.
Bất luận một sự kiện gì, đều sẽ có người ý kiến trái chiều. Nếu như thiếu năng lực quyết đoán, căn bản không cách nào thống lĩnh một đại gia tộc như vậy.
/3612
|