- Cam Trữ sư huynh, là tiểu muội không tốt, làm khó cho sư huynh.
Hạ Hầu Anh là người thông minh, mặc dù châm ngòi thổi gió, nhưng cũng biết dấu diếm.
- Anh tiểu thư, ngươi đừng nói như vậy. Đây đều là do tiểu tử Thiệu Uyên kia không coi ai ra gì. Không biết lễ nghĩa. Chuyện này có quan hệ gì tới tiểu thư chứ? Lại nói, tiểu thư cũng chịu ủy khuất, bị hắn nói móc. Hừ, tiểu tử này chính là một thất phu thô lỗ.
Cảnh Dực bênh vực kẻ yếu.
Hạ Hầu Anh thút thít nói:
- Ta chịu một chút ủy khuất cũng không có gì. Tiểu muội lo lắng làm liên lụy tới thanh danh của Cam Trữ sư huynh. Thiệu Uyên này một trận thành danh, về sau tất cả mọi người sẽ nói tới chuyện Cam Trữ sư huynh. Cam Trữ sư huynh lại trở thành đá đặt chân cho hắn quật khởi.
Cam Trữ nghe vậy khẽ cười nhạt một tiếng:
- Anh tiểu thư, đồng môn luận bàn, cũng là việc thường xảy ra. Chỉ có luận bàn mới có thể thúc đẩy được mất võ đạo, cùng nhau tiến bộ. Ngoại giới dù nói thế nào cũng không thể coi là thực. Chỉ một chút việc nhỏ như vậy mà bị ảnh hưởng, thiên tài chính thức ai sẽ để ý tới chuyện này chứ?
Lời nói này của Cam Trữ rõ ràng là không trúng kế ly gián của Hạ Hầu Anh.
Hắn đáp như vậy lại khiến cho Hạ Hầu Anh ngẩn ngơ.
- Cam Trữ sư huynh quả thực là hào khí rộng lớn. Nếu như tiểu tử kia biết suy nghĩ một chút thì nên biết cảm động rớt nước mắt với sư huynh a.
Cảnh Dực oán hận nói.
Cam Trữ mỉm cười, nhìn Cảnh Dực:
- Cảnh DỰc sư đệ, nếu như ngươi rảnh thì thay ta tiễn Hạ Hầu Anh tiểu thư, trận chiến này ta có chỗ lĩnh ngộ, phải về động phủ bế quan một hồi.
Nói xong thân thể tiêu sái của Cam Trữ trực tiếp hóa thành một đạo gợn sóng, biến mất không còn tung tích tại chỗ.
Cảnh Dực trợn mắt há hốc mồm, hắn tuyệt đối không ngờ tới Cam Trữ sư huynh nói đi là đi. Thậm chí ngay cả Hạ Hầu Anh tiểu thư cũng không giữ lại, cũng không đi tiễn.
Hắn có chút thẹn thùng, xấu hổ nhìn qua Hạ Hầu Anh, Cảnh Dực chân tay luống cuống:
- Anh tiểu thư, trong lòng Cam Trữ sư huynh nhất định là không thoải mái. Lần này để Cảnh mỗ chiêu đãi Anh tiểu thư a.
Hạ Hầu Anh thấy thái độ của Cam Trữ bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, trong lòng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong lòng nàng, Cam Trữ cũng coi như là một đại nhân vật, về phần Cảnh Dực chỉ là một tùy tùng mà thôi. Hạ Hầu Anh nào sẽ để ý?
Tuy nhiên Cảnh Dực tìm mọi cách nịnh nọt. Hạ Hầu Anh sở dĩ khách khí như vậy, chẳng qua là gặp dịp thì tiện thể chơi đùa một chút. Thấy Cam Trữ lãnh đạm, lúc này trong lòng Hạ Hầu Anh cũng rối bời, đối với hành động của Cảnh Dực cũng nhìn không vừa mắt.
Nàng thản nhiên nói:
- Chiêu đãi thì không cần. Ta tới bái kiến lão sư đã lâu, cũng nên rời khỏi nơi này.
Hạ Hầu Anh nói trở mặt là trở mặt, tốc độ trở mặt cực nhanh.
Một chút tâm cảnh của Cảnh Dực ấy đâu có thể đoán ra được trong lòng Hạ Hầu Anh nghĩ gì? Thấy Hạ Hầu Anh bỗng nhiên lạnh nhạt, hắn cũng không hiểu ra sao, căn bản không biết nên làm thế nào.
Trơ mắt nhìn Hạ Hầu Anh rời khỏi, muốn giữ lại, thế nhưng cũng không biết nên nói gì.
Cảnh Dực chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn lại, thở hổn hển.
Nhìn lên lôi đài, thấy Thiệu Uyên kia lúc này cũng đang từ trên lôi đài đi xuống, cánh mắt Cảnh Dực tràn ngập căm hận, trừng mắt nhìn Giang Trần.
Nhìn qua bộ dáng trừng mắt của Cảnh Dực, Giang Trần âm thầm lắc đầu. Loại người không ai ngu ngốc bằng này, Giang Trần thực sự không cần phải lãng phí thời gian trên người hắn.
Hắn bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của Cảnh Dực, đi qua sát người Cảnh Dực. Trực tiếp coi Cảnh Dực giống như không khí.
Nhưng mà nụ cười như có như không trên môi, rõ ràng là tràn ngập khinh miệt.
Chuyện này đối với Cảnh Dực mà nói, không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất.
Giang Trần bỏ qua bốn phía đang chỉ trỏ, vẻ mặt tự nhiên, rời khỏi khu lôi đài. Trở lại động phủ của mình.
Trận chiến với Cam Trữ này, Giang Trần rõ ràng nhất, hắn chiến là dựa vào tu vi của mình, hắn không có nhờ Mê thần khôi ngẫu, cũng không có dùng thủ đoạn khác.
Thuần túy là dựa vào tốc độ và đồng thuận, tiến hành một trận chiến đỉnh phong với Cam Trữ.
Trận chiến này đối với cảnh giới võ đạo của Giang Trần mà nói, tuyệt đối là một lần tăng trưởng cực lớn. Làm cho hắn ở lĩnh vực võ đạo, lại có một ít cảm ngộ mới.
Vẫn chưa trở lại động phủ thì Giang Trần đã bị Yến Thanh Tang chặn lại, vẻ mặt Yến Thanh Tang so với Giang Trần còn kích động hơn.
- Huynh đệ, nghe nói ngươi cùng với một trong ngũ đại công tử - Cam Trữ tỷ thí?
Vẻ mặt Yến Thanh Tang vô cùng đau đớn, giống như cực kỳ tiếc hận vì bỏ qua trận chiến này vậy.
Trước đó Yến Thanh Tang tu luyện, không có nghe được tiếng gió. Chờ tới kh hắn nghe được tiếng gió, vội vàng chạy tới thì lôi đài đã chấm dứt.
Chuyện này khiến cho Yến Thanh Tang cảm thấy mình đã bỏ qua rất nhiều.
- Sao nào? Ai thắng?
Yến Thanh Tang rất là bát nháo, hai mắt tỏa sáng.
- Ngang tay a.
Giang Trần đối với sự tò mò của Yến Thanh Tang cũng rất là im lặng.
Trong khi hai người nói chuyện, đã tới động phủ của Giang Trần. Yến Thanh Tang thấy bốn phía động phủ của Giang Trần đều là cấm chế, trận pháp, cũng cảm thấy nao nao.
- Những trận pháp này đều là thứ ngươi bố trí hay sao? Hay là vốn bản thân động phủ đã có?
Yến Thanh Tang tấm tắc kêu kỳ lạ.
- Ta bố trí.
- Ồ?
Yến Thanh Tang giật mình:
- Ngươi còn có thể bố trí trận pháp sao? Huynh đệ, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tài hoa? Ngay cả trận pháp cũng hiểu sao?
Giang Trần cười cười:
- Tóm lại so với trong tưởng tượng của ngươi còn nhiều hơn một chút.
Yến Thanh Tang triệt để im lặng, thì thào thở dài:
- Tên tiểu tử Cam Trữ kia nghe nói hình như là Thiên Vị tam trọng, ngươi lại có thể bất phân thắng bại với hắn hay sao?
- Rất kỳ lạ sao?
Giang Trần nhún nhún vai:
- Nhưng mà trận chiến này Cam Trữ cũng không dùng hết toàn lực, thực lực của hắn vẫn còn lưu thủ.
Yến Thanh Tang trợn trắng mắt:
- Ta không tin, ta nghe nói ngươi châm chọc Cam Trữ, Cam Trữ tức giận mới chịu lên lôi đài với ngươi. Có chuyện như vậy sao?
- Đại khái là như vậy. Bất quá ta mắng hắn là có lý do của mình. Ta mắng hắn vẫn còn nhẹ.
- Nếu như vậy, sao hắn không dùng hết toàn lực cơ chứ?
Yến Thanh Tang tỏ vẻ hoài nghi.
- Nếu như hắn thực sự dùng hết toàn lực, tiểu tử này sẽ không còn thuốc nào cứu được nữa.
Giang Trần lắc đầu.
- Tại sao lại nói như vậy?
Yến Thanh Tang càng cảm thấy khó hiểu, không hiểu ra sao.
- Tỷ thí lôi đài, bất quá chỉ là tranh giành khí phách. Thiên tài luận kiếm năm sau, thi đấu thiên tài ba năm sau, nếu như Cam Trữ này có một điểm truy cầu, cũng sẽ không thể dùng hết thủ đoạn.
Lời nói này khiến cho Yến Thanh Tang như tỉnh lại từ trong mộng, liên tục gật đầu:
- Đúng, đúng, tại sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ?
- Ngươi không nghĩ ra rất bình thường, ngươi đối với việc thiên tài luận kiếm căn bản không ôm bao nhiêu hy vọng đúng không?
Giang Trần cười cười, nói.
Hạ Hầu Anh là người thông minh, mặc dù châm ngòi thổi gió, nhưng cũng biết dấu diếm.
- Anh tiểu thư, ngươi đừng nói như vậy. Đây đều là do tiểu tử Thiệu Uyên kia không coi ai ra gì. Không biết lễ nghĩa. Chuyện này có quan hệ gì tới tiểu thư chứ? Lại nói, tiểu thư cũng chịu ủy khuất, bị hắn nói móc. Hừ, tiểu tử này chính là một thất phu thô lỗ.
Cảnh Dực bênh vực kẻ yếu.
Hạ Hầu Anh thút thít nói:
- Ta chịu một chút ủy khuất cũng không có gì. Tiểu muội lo lắng làm liên lụy tới thanh danh của Cam Trữ sư huynh. Thiệu Uyên này một trận thành danh, về sau tất cả mọi người sẽ nói tới chuyện Cam Trữ sư huynh. Cam Trữ sư huynh lại trở thành đá đặt chân cho hắn quật khởi.
Cam Trữ nghe vậy khẽ cười nhạt một tiếng:
- Anh tiểu thư, đồng môn luận bàn, cũng là việc thường xảy ra. Chỉ có luận bàn mới có thể thúc đẩy được mất võ đạo, cùng nhau tiến bộ. Ngoại giới dù nói thế nào cũng không thể coi là thực. Chỉ một chút việc nhỏ như vậy mà bị ảnh hưởng, thiên tài chính thức ai sẽ để ý tới chuyện này chứ?
Lời nói này của Cam Trữ rõ ràng là không trúng kế ly gián của Hạ Hầu Anh.
Hắn đáp như vậy lại khiến cho Hạ Hầu Anh ngẩn ngơ.
- Cam Trữ sư huynh quả thực là hào khí rộng lớn. Nếu như tiểu tử kia biết suy nghĩ một chút thì nên biết cảm động rớt nước mắt với sư huynh a.
Cảnh Dực oán hận nói.
Cam Trữ mỉm cười, nhìn Cảnh Dực:
- Cảnh DỰc sư đệ, nếu như ngươi rảnh thì thay ta tiễn Hạ Hầu Anh tiểu thư, trận chiến này ta có chỗ lĩnh ngộ, phải về động phủ bế quan một hồi.
Nói xong thân thể tiêu sái của Cam Trữ trực tiếp hóa thành một đạo gợn sóng, biến mất không còn tung tích tại chỗ.
Cảnh Dực trợn mắt há hốc mồm, hắn tuyệt đối không ngờ tới Cam Trữ sư huynh nói đi là đi. Thậm chí ngay cả Hạ Hầu Anh tiểu thư cũng không giữ lại, cũng không đi tiễn.
Hắn có chút thẹn thùng, xấu hổ nhìn qua Hạ Hầu Anh, Cảnh Dực chân tay luống cuống:
- Anh tiểu thư, trong lòng Cam Trữ sư huynh nhất định là không thoải mái. Lần này để Cảnh mỗ chiêu đãi Anh tiểu thư a.
Hạ Hầu Anh thấy thái độ của Cam Trữ bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, trong lòng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong lòng nàng, Cam Trữ cũng coi như là một đại nhân vật, về phần Cảnh Dực chỉ là một tùy tùng mà thôi. Hạ Hầu Anh nào sẽ để ý?
Tuy nhiên Cảnh Dực tìm mọi cách nịnh nọt. Hạ Hầu Anh sở dĩ khách khí như vậy, chẳng qua là gặp dịp thì tiện thể chơi đùa một chút. Thấy Cam Trữ lãnh đạm, lúc này trong lòng Hạ Hầu Anh cũng rối bời, đối với hành động của Cảnh Dực cũng nhìn không vừa mắt.
Nàng thản nhiên nói:
- Chiêu đãi thì không cần. Ta tới bái kiến lão sư đã lâu, cũng nên rời khỏi nơi này.
Hạ Hầu Anh nói trở mặt là trở mặt, tốc độ trở mặt cực nhanh.
Một chút tâm cảnh của Cảnh Dực ấy đâu có thể đoán ra được trong lòng Hạ Hầu Anh nghĩ gì? Thấy Hạ Hầu Anh bỗng nhiên lạnh nhạt, hắn cũng không hiểu ra sao, căn bản không biết nên làm thế nào.
Trơ mắt nhìn Hạ Hầu Anh rời khỏi, muốn giữ lại, thế nhưng cũng không biết nên nói gì.
Cảnh Dực chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn lại, thở hổn hển.
Nhìn lên lôi đài, thấy Thiệu Uyên kia lúc này cũng đang từ trên lôi đài đi xuống, cánh mắt Cảnh Dực tràn ngập căm hận, trừng mắt nhìn Giang Trần.
Nhìn qua bộ dáng trừng mắt của Cảnh Dực, Giang Trần âm thầm lắc đầu. Loại người không ai ngu ngốc bằng này, Giang Trần thực sự không cần phải lãng phí thời gian trên người hắn.
Hắn bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của Cảnh Dực, đi qua sát người Cảnh Dực. Trực tiếp coi Cảnh Dực giống như không khí.
Nhưng mà nụ cười như có như không trên môi, rõ ràng là tràn ngập khinh miệt.
Chuyện này đối với Cảnh Dực mà nói, không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất.
Giang Trần bỏ qua bốn phía đang chỉ trỏ, vẻ mặt tự nhiên, rời khỏi khu lôi đài. Trở lại động phủ của mình.
Trận chiến với Cam Trữ này, Giang Trần rõ ràng nhất, hắn chiến là dựa vào tu vi của mình, hắn không có nhờ Mê thần khôi ngẫu, cũng không có dùng thủ đoạn khác.
Thuần túy là dựa vào tốc độ và đồng thuận, tiến hành một trận chiến đỉnh phong với Cam Trữ.
Trận chiến này đối với cảnh giới võ đạo của Giang Trần mà nói, tuyệt đối là một lần tăng trưởng cực lớn. Làm cho hắn ở lĩnh vực võ đạo, lại có một ít cảm ngộ mới.
Vẫn chưa trở lại động phủ thì Giang Trần đã bị Yến Thanh Tang chặn lại, vẻ mặt Yến Thanh Tang so với Giang Trần còn kích động hơn.
- Huynh đệ, nghe nói ngươi cùng với một trong ngũ đại công tử - Cam Trữ tỷ thí?
Vẻ mặt Yến Thanh Tang vô cùng đau đớn, giống như cực kỳ tiếc hận vì bỏ qua trận chiến này vậy.
Trước đó Yến Thanh Tang tu luyện, không có nghe được tiếng gió. Chờ tới kh hắn nghe được tiếng gió, vội vàng chạy tới thì lôi đài đã chấm dứt.
Chuyện này khiến cho Yến Thanh Tang cảm thấy mình đã bỏ qua rất nhiều.
- Sao nào? Ai thắng?
Yến Thanh Tang rất là bát nháo, hai mắt tỏa sáng.
- Ngang tay a.
Giang Trần đối với sự tò mò của Yến Thanh Tang cũng rất là im lặng.
Trong khi hai người nói chuyện, đã tới động phủ của Giang Trần. Yến Thanh Tang thấy bốn phía động phủ của Giang Trần đều là cấm chế, trận pháp, cũng cảm thấy nao nao.
- Những trận pháp này đều là thứ ngươi bố trí hay sao? Hay là vốn bản thân động phủ đã có?
Yến Thanh Tang tấm tắc kêu kỳ lạ.
- Ta bố trí.
- Ồ?
Yến Thanh Tang giật mình:
- Ngươi còn có thể bố trí trận pháp sao? Huynh đệ, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tài hoa? Ngay cả trận pháp cũng hiểu sao?
Giang Trần cười cười:
- Tóm lại so với trong tưởng tượng của ngươi còn nhiều hơn một chút.
Yến Thanh Tang triệt để im lặng, thì thào thở dài:
- Tên tiểu tử Cam Trữ kia nghe nói hình như là Thiên Vị tam trọng, ngươi lại có thể bất phân thắng bại với hắn hay sao?
- Rất kỳ lạ sao?
Giang Trần nhún nhún vai:
- Nhưng mà trận chiến này Cam Trữ cũng không dùng hết toàn lực, thực lực của hắn vẫn còn lưu thủ.
Yến Thanh Tang trợn trắng mắt:
- Ta không tin, ta nghe nói ngươi châm chọc Cam Trữ, Cam Trữ tức giận mới chịu lên lôi đài với ngươi. Có chuyện như vậy sao?
- Đại khái là như vậy. Bất quá ta mắng hắn là có lý do của mình. Ta mắng hắn vẫn còn nhẹ.
- Nếu như vậy, sao hắn không dùng hết toàn lực cơ chứ?
Yến Thanh Tang tỏ vẻ hoài nghi.
- Nếu như hắn thực sự dùng hết toàn lực, tiểu tử này sẽ không còn thuốc nào cứu được nữa.
Giang Trần lắc đầu.
- Tại sao lại nói như vậy?
Yến Thanh Tang càng cảm thấy khó hiểu, không hiểu ra sao.
- Tỷ thí lôi đài, bất quá chỉ là tranh giành khí phách. Thiên tài luận kiếm năm sau, thi đấu thiên tài ba năm sau, nếu như Cam Trữ này có một điểm truy cầu, cũng sẽ không thể dùng hết thủ đoạn.
Lời nói này khiến cho Yến Thanh Tang như tỉnh lại từ trong mộng, liên tục gật đầu:
- Đúng, đúng, tại sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ?
- Ngươi không nghĩ ra rất bình thường, ngươi đối với việc thiên tài luận kiếm căn bản không ôm bao nhiêu hy vọng đúng không?
Giang Trần cười cười, nói.
/3612
|