- Buông tha hắn một mạng?
Giang Trần ở phía trên, cười ha ha.
- Tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhưng khẩu vị không nhỏ. Chủ ý cũng đánh tới Thánh Chủ đại nhân, còn có mặt mũi cầu tình?
- Thánh Chủ đại nhân, ta xem Mộng Lam Tông lão tông chủ Mộng Thiên Thu kia, cũng là lão hỗn đản a, mới dạy ra loại tiểu hỗn đản này a.
Lương lão kia rung giọng nói:
- Các hạ... Các hạ là người phương nào? Các ngươi xâm nhập Mộng Lam Tông như thế nào?
- Ha ha, chút phòng ngự ấy của Mộng Lam Tông, chỉ phòng được tiểu hài tử ba tuổi, có cái rắm dùng? Ta muốn vào liền vào, muốn đi liền đi.
Mộng Thiên Hành bị Giang Trần bắt, nhưng lại không phục:
- Ngươi thổi gì chứ? Không phải là ám toán đánh lén sao? Có gan cùng ta đơn đả độc đấu.
Giang Trần khinh miệt cười cười, phép khích tướng thấp kém như vậy, Giang Trần nơi nào sẽ để ý tới?
Vũ nhục vỗ vỗ khuôn mặt tuấn mỹ của Mộng Thiên Hành:
- Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ sao? Đơn đả độc đấu? Lấy chút tiền đồ của ngươi, còn sử dụng phép khích tướng? Nếu như gia gia của ngươi Mộng Thiên Thu nói lời này, có lẽ ta sẽ suy nghĩ. Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng xứng cùng ta đơn đả độc đấu?
- Nhìn không ra, tiểu tử ngươi cũng có một túi da tốt, đáng tiếc, nội tâm tà ác hèn mọn bỉ ổi, uổng một túi da a tốt.
Mộng Thiên Hành bị Giang Trần vỗ lên mặt, quái gọi liên tục:
- Đừng đánh mặt ta, đừng đánh mặt ta.
Mộng Thiên Hành đối với tướng mạo của mình phi thường tự tin, thậm chí đạt đến trình độ tự kỷ. Bị Giang Trần không ngừng vỗ vào mặt, hắn tự nhiên lo lắng hủy dung gì đó.
Giang Trần nhịn không được cười lên:
- Tiểu tử, ngươi còn ý định dựa vào mặt ăn cơm sao?
- Ta có vốn liếng này, vì cái gì không thể dựa vào mặt ăn cơm? Nếu ngươi không ghen ghét ta, thì đừng đánh mặt ta.
Mộng Thiên Hành này rất hiếm thấy a.
Giang Trần có chút bó tay rồi.
Trên đời này còn có người hiếm thấy như vậy? Đã trở thành tù nhân rồi, còn để ý khuôn mặt? Chẳng lẽ nói, tiểu tử này còn cho là mình có thể sống thoát thân sao?
Ngữ khí của Giang Trần chế giễu nói:
- Mộng Thiên Hành, ngươi nguyện ý mang theo khuôn mặt như hoa chết? Hay nguyện ý để cho ta hủy dung, thả ngươi một con đường sống?
Toàn thân Mộng Thiên Hành run lên:
- Ngươi dám giết ta?
- Cho ta một lý do không dám đi?
Giang Trần cười hì hì hỏi.
- Ta... Ông nội của ta là Mộng Thiên Thu, ngươi giết ta, Chân Vũ Thần Quốc này to lớn, cũng không có nơi ngươi dung thân.
Mộng Thiên Hành tựa hồ đã tìm được lý do.
Giang Trần cười ha ha, lắc đầu:
- Không có ý tứ, ta không phải người của Chân Vũ Thần Quốc. Ngươi uy hiếp, giống như không có nhiều tác dụng lắm.
- Cái gì? Ngươi không phải người của Chân Vũ Thần Quốc? Vậy ngươi để ý tới nhàn sự của Chân Vũ Thần Quốc chúng ta làm gì?
Giang Trần nhún nhún vai:
- Những loạn thần tặc tử các ngươi, mỗi người đều đáng tru. Nói sau, ta thích chõ mõm vào, ngươi quản được sao?
Mộng Thiên Hành cười rộ lên:
- Tiểu tử, ngươi quá tự cao rồi. Hiện tại liên quân của chúng ta đã vây quanh Chân Vũ Thánh Địa, nói không chừng, Thánh Địa đã bị hạ. Đến lúc đó, Chân Vũ Thánh Địa liền xong đời. Toàn bộ Thần Quốc, cũng sẽ bị liên quân khống chế. Ngươi bây giờ thả ta, hết thảy đều dễ nói. Bằng không thì ngươi là cùng Mộng Lam Tông ta đối nghịch, ông nội của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ông nội của ta, chính là một trong Tứ đại Bán Thần của liên quân a.
Mộng Thiên Hành này quả thật là ăn chơi thiếu gia, không coi ai ra gì, hết thảy đều dùng mình làm trung tâm, cáo mượn oai hùm còn làm rất quen thuộc.
Chỉ là, Giang Trần nơi nào sẽ ăn một bộ này, trêu tức cười nói:
- Tứ đại Bán Thần? Rất giỏi sao?
- Tiểu tử, khẩu khí của ngươi thật lớn, Tứ đại Bán Thần, đó là tồn tại gần với Thần linh, ngươi đừng cho rằng mình là Thiên Vị đã rất giỏi, nói cho ngươi biết, ở trước mặt Bán Thần, chút tu vi ấy của ngươi, cái rắm cũng không tính. Ngoan ngoãn thả ta rồi, ngươi còn có...
- Không có ý tứ, đã quên nói cho ngươi biết, trước khi đến đây, ta lỡ tay diệt một Bán Thần, hắn có một cái Kim Chung, giống như rất thú vị, thuận tay nhặt làm đồ chơi. Không biết ngươi có nhận thức không?
Giang Trần nói xong, quơ quơ Kim Chung, nhếch miệng cười cười.
Ngưng Yên Thánh Chủ thấy Giang Trần trêu đùa hí lộng Mộng Thiên Hành như thế, lại nhìn Mộng Thiên Hành bị dọa ngốc, cũng cảm thấy có chút thú vị.
Đến cùng vẫn là người trẻ tuổi, lúc này rồi, cũng không quên đùa giỡn.
Quả nhiên, Mộng Thiên Hành kia miệng há thật to, sắc mặt trắng bệch:
- Cái này... Đây là Kim Chung của Kim Chung lão tổ?
- Ngươi cũng có chút ít kiến thức a. Đúng rồi, Mộng Thiên Thu thích dùng bảo vật gì? Sau khi giết hắn xong, cũng đoạt về làm đồ chơi.
Giang Trần liếm liếm đầu lưỡi.
Lời này nghe vào trong tai Mộng Thiên Hành, càng là sợ hãi không hiểu.
- Ngươi... Ngươi... Tiểu tử ngươi chỉ biết khoác lác, Kim Chung lão tổ thần thông hạng gì, tiểu tử ngươi chưa đủ lông đủ cánh, có thể giết chết Kim Chung lão tổ sao, nằm mơ?
Mộng Thiên Hành tựa hồ đã tìm được lý do thuyết phục mình.
Bất quá, tuy Mộng Thiên Hành miễn cưỡng mạnh miệng, nhưng lại tìm không thấy lý do thuyết phục mình. Bởi vì, hắn chứng kiến Kim Chung kia, thật sự không giống như là giả tạo.
Lương lão nhìn Giang Trần, nhìn Ngưng Yên Thánh Chủ, lại nhìn Kim Chung, đột nhiên, một loại sợ hãi khôn cùng bao vây hắn.
Kim Chung lão tổ phụ trách công kích căn cứ linh dược, mà người chủ trì phòng ngự căn cứ linh dược, là Ngưng Yên Thánh Chủ.
Mà giờ khắc này, Ngưng Yên Thánh Chủ chẳng những không có ở căn cứ linh dược, lại xuất hiện ở Mộng Lam Tông, điều này nói rõ cái gì?
Một là, căn cứ linh dược đã bị công phá, Ngưng Yên Thánh Chủ trốn thoát.
Hai là, căn cứ linh dược đã đánh bại liên quân, đánh bại Kim Chung lão tổ.
Hai loại khả năng này đều có thể.
Nhưng mà, hiện tại xem ra, loại khả năng thứ hai càng lớn hơn một chút. Bởi vì Kim Chung kia, nói rõ rất nhiều vấn đề. Nếu như là nguyên nhân thứ nhất, Ngưng Yên Thánh Chủ quả quyết không có khả năng trốn đi, còn lông tóc không tổn hao gì như thế, nhìn về phía trên tựa như nghỉ phép a.
Nghĩ tới đây, tâm lý của Lương lão cũng triệt để sụp đổ.
- Tiểu công tử, ngươi bớt tranh cãi a.
Lương lão khuyên nhủ.
Đồng thời, Lương lão giơ cao hai tay, nói với Ngưng Yên Thánh Chủ:
- Thánh Chủ đại nhân, chúng ta cũng không có tham dự phản loạn, nguyện ý toàn lực phối hợp Thánh Chủ đại nhân, tuyệt đối không dám cùng ngài là địch.
Thằng này, thoáng cái liền bỏ ngay quan hệ, tư thái thiện biến vô cùng.
Ngưng Yên Thánh Chủ lạnh lùng cười cười:
- Cái này tính toán cái gì?
- Tiểu nhân nguyện hàng.
Lương lão biết rõ, nếu như ngoan cố chống lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn không bằng đầu hàng. Đến lúc đó Mộng Thiên Thu thật sự muốn truy cứu, mình hoàn toàn có thể nói là vì tiểu công tử, không thể không trá hàng.
Nếu như cuối cùng liên quân không cách nào thủ thắng, hắn trá hàng cũng có thể biến thành thực hàng. Dù sao mọi việc đều thuận lợi, như thế nào cũng có thể
Giang Trần ở phía trên, cười ha ha.
- Tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhưng khẩu vị không nhỏ. Chủ ý cũng đánh tới Thánh Chủ đại nhân, còn có mặt mũi cầu tình?
- Thánh Chủ đại nhân, ta xem Mộng Lam Tông lão tông chủ Mộng Thiên Thu kia, cũng là lão hỗn đản a, mới dạy ra loại tiểu hỗn đản này a.
Lương lão kia rung giọng nói:
- Các hạ... Các hạ là người phương nào? Các ngươi xâm nhập Mộng Lam Tông như thế nào?
- Ha ha, chút phòng ngự ấy của Mộng Lam Tông, chỉ phòng được tiểu hài tử ba tuổi, có cái rắm dùng? Ta muốn vào liền vào, muốn đi liền đi.
Mộng Thiên Hành bị Giang Trần bắt, nhưng lại không phục:
- Ngươi thổi gì chứ? Không phải là ám toán đánh lén sao? Có gan cùng ta đơn đả độc đấu.
Giang Trần khinh miệt cười cười, phép khích tướng thấp kém như vậy, Giang Trần nơi nào sẽ để ý tới?
Vũ nhục vỗ vỗ khuôn mặt tuấn mỹ của Mộng Thiên Hành:
- Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ sao? Đơn đả độc đấu? Lấy chút tiền đồ của ngươi, còn sử dụng phép khích tướng? Nếu như gia gia của ngươi Mộng Thiên Thu nói lời này, có lẽ ta sẽ suy nghĩ. Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng xứng cùng ta đơn đả độc đấu?
- Nhìn không ra, tiểu tử ngươi cũng có một túi da tốt, đáng tiếc, nội tâm tà ác hèn mọn bỉ ổi, uổng một túi da a tốt.
Mộng Thiên Hành bị Giang Trần vỗ lên mặt, quái gọi liên tục:
- Đừng đánh mặt ta, đừng đánh mặt ta.
Mộng Thiên Hành đối với tướng mạo của mình phi thường tự tin, thậm chí đạt đến trình độ tự kỷ. Bị Giang Trần không ngừng vỗ vào mặt, hắn tự nhiên lo lắng hủy dung gì đó.
Giang Trần nhịn không được cười lên:
- Tiểu tử, ngươi còn ý định dựa vào mặt ăn cơm sao?
- Ta có vốn liếng này, vì cái gì không thể dựa vào mặt ăn cơm? Nếu ngươi không ghen ghét ta, thì đừng đánh mặt ta.
Mộng Thiên Hành này rất hiếm thấy a.
Giang Trần có chút bó tay rồi.
Trên đời này còn có người hiếm thấy như vậy? Đã trở thành tù nhân rồi, còn để ý khuôn mặt? Chẳng lẽ nói, tiểu tử này còn cho là mình có thể sống thoát thân sao?
Ngữ khí của Giang Trần chế giễu nói:
- Mộng Thiên Hành, ngươi nguyện ý mang theo khuôn mặt như hoa chết? Hay nguyện ý để cho ta hủy dung, thả ngươi một con đường sống?
Toàn thân Mộng Thiên Hành run lên:
- Ngươi dám giết ta?
- Cho ta một lý do không dám đi?
Giang Trần cười hì hì hỏi.
- Ta... Ông nội của ta là Mộng Thiên Thu, ngươi giết ta, Chân Vũ Thần Quốc này to lớn, cũng không có nơi ngươi dung thân.
Mộng Thiên Hành tựa hồ đã tìm được lý do.
Giang Trần cười ha ha, lắc đầu:
- Không có ý tứ, ta không phải người của Chân Vũ Thần Quốc. Ngươi uy hiếp, giống như không có nhiều tác dụng lắm.
- Cái gì? Ngươi không phải người của Chân Vũ Thần Quốc? Vậy ngươi để ý tới nhàn sự của Chân Vũ Thần Quốc chúng ta làm gì?
Giang Trần nhún nhún vai:
- Những loạn thần tặc tử các ngươi, mỗi người đều đáng tru. Nói sau, ta thích chõ mõm vào, ngươi quản được sao?
Mộng Thiên Hành cười rộ lên:
- Tiểu tử, ngươi quá tự cao rồi. Hiện tại liên quân của chúng ta đã vây quanh Chân Vũ Thánh Địa, nói không chừng, Thánh Địa đã bị hạ. Đến lúc đó, Chân Vũ Thánh Địa liền xong đời. Toàn bộ Thần Quốc, cũng sẽ bị liên quân khống chế. Ngươi bây giờ thả ta, hết thảy đều dễ nói. Bằng không thì ngươi là cùng Mộng Lam Tông ta đối nghịch, ông nội của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ông nội của ta, chính là một trong Tứ đại Bán Thần của liên quân a.
Mộng Thiên Hành này quả thật là ăn chơi thiếu gia, không coi ai ra gì, hết thảy đều dùng mình làm trung tâm, cáo mượn oai hùm còn làm rất quen thuộc.
Chỉ là, Giang Trần nơi nào sẽ ăn một bộ này, trêu tức cười nói:
- Tứ đại Bán Thần? Rất giỏi sao?
- Tiểu tử, khẩu khí của ngươi thật lớn, Tứ đại Bán Thần, đó là tồn tại gần với Thần linh, ngươi đừng cho rằng mình là Thiên Vị đã rất giỏi, nói cho ngươi biết, ở trước mặt Bán Thần, chút tu vi ấy của ngươi, cái rắm cũng không tính. Ngoan ngoãn thả ta rồi, ngươi còn có...
- Không có ý tứ, đã quên nói cho ngươi biết, trước khi đến đây, ta lỡ tay diệt một Bán Thần, hắn có một cái Kim Chung, giống như rất thú vị, thuận tay nhặt làm đồ chơi. Không biết ngươi có nhận thức không?
Giang Trần nói xong, quơ quơ Kim Chung, nhếch miệng cười cười.
Ngưng Yên Thánh Chủ thấy Giang Trần trêu đùa hí lộng Mộng Thiên Hành như thế, lại nhìn Mộng Thiên Hành bị dọa ngốc, cũng cảm thấy có chút thú vị.
Đến cùng vẫn là người trẻ tuổi, lúc này rồi, cũng không quên đùa giỡn.
Quả nhiên, Mộng Thiên Hành kia miệng há thật to, sắc mặt trắng bệch:
- Cái này... Đây là Kim Chung của Kim Chung lão tổ?
- Ngươi cũng có chút ít kiến thức a. Đúng rồi, Mộng Thiên Thu thích dùng bảo vật gì? Sau khi giết hắn xong, cũng đoạt về làm đồ chơi.
Giang Trần liếm liếm đầu lưỡi.
Lời này nghe vào trong tai Mộng Thiên Hành, càng là sợ hãi không hiểu.
- Ngươi... Ngươi... Tiểu tử ngươi chỉ biết khoác lác, Kim Chung lão tổ thần thông hạng gì, tiểu tử ngươi chưa đủ lông đủ cánh, có thể giết chết Kim Chung lão tổ sao, nằm mơ?
Mộng Thiên Hành tựa hồ đã tìm được lý do thuyết phục mình.
Bất quá, tuy Mộng Thiên Hành miễn cưỡng mạnh miệng, nhưng lại tìm không thấy lý do thuyết phục mình. Bởi vì, hắn chứng kiến Kim Chung kia, thật sự không giống như là giả tạo.
Lương lão nhìn Giang Trần, nhìn Ngưng Yên Thánh Chủ, lại nhìn Kim Chung, đột nhiên, một loại sợ hãi khôn cùng bao vây hắn.
Kim Chung lão tổ phụ trách công kích căn cứ linh dược, mà người chủ trì phòng ngự căn cứ linh dược, là Ngưng Yên Thánh Chủ.
Mà giờ khắc này, Ngưng Yên Thánh Chủ chẳng những không có ở căn cứ linh dược, lại xuất hiện ở Mộng Lam Tông, điều này nói rõ cái gì?
Một là, căn cứ linh dược đã bị công phá, Ngưng Yên Thánh Chủ trốn thoát.
Hai là, căn cứ linh dược đã đánh bại liên quân, đánh bại Kim Chung lão tổ.
Hai loại khả năng này đều có thể.
Nhưng mà, hiện tại xem ra, loại khả năng thứ hai càng lớn hơn một chút. Bởi vì Kim Chung kia, nói rõ rất nhiều vấn đề. Nếu như là nguyên nhân thứ nhất, Ngưng Yên Thánh Chủ quả quyết không có khả năng trốn đi, còn lông tóc không tổn hao gì như thế, nhìn về phía trên tựa như nghỉ phép a.
Nghĩ tới đây, tâm lý của Lương lão cũng triệt để sụp đổ.
- Tiểu công tử, ngươi bớt tranh cãi a.
Lương lão khuyên nhủ.
Đồng thời, Lương lão giơ cao hai tay, nói với Ngưng Yên Thánh Chủ:
- Thánh Chủ đại nhân, chúng ta cũng không có tham dự phản loạn, nguyện ý toàn lực phối hợp Thánh Chủ đại nhân, tuyệt đối không dám cùng ngài là địch.
Thằng này, thoáng cái liền bỏ ngay quan hệ, tư thái thiện biến vô cùng.
Ngưng Yên Thánh Chủ lạnh lùng cười cười:
- Cái này tính toán cái gì?
- Tiểu nhân nguyện hàng.
Lương lão biết rõ, nếu như ngoan cố chống lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn không bằng đầu hàng. Đến lúc đó Mộng Thiên Thu thật sự muốn truy cứu, mình hoàn toàn có thể nói là vì tiểu công tử, không thể không trá hàng.
Nếu như cuối cùng liên quân không cách nào thủ thắng, hắn trá hàng cũng có thể biến thành thực hàng. Dù sao mọi việc đều thuận lợi, như thế nào cũng có thể
/3612
|