Ngưng Yên Thánh Chủ nhìn Giang Trần thu thập Mộng Thiên Hành dễ bảo, cũng thầm bội phục.
Mộng Thiên Hành lại không tình nguyện, cũng phải coi mạng nhỏ làm trọng, mang theo Giang Trần, đi phủ kho trọng yếu nhất của Mộng Lam Tông, thỏa mãn nguyện vọng càn quét của Giang Trần.
Nhìn Giang Trần cao hứng bừng bừng càn quét, Mộng Thiên Hành quả thực tâm muốn chết cũng có.
Nhưng nhìn Giang Trần rõ ràng có thể triệu hồi ra Chu Tước cùng Chân Long, Mộng Thiên Hành cũng kinh ngạc không thôi, đối với Giang Trần ngoài sợ hãi, càng nhiều chút ít tò mò.
Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao có thể triệu hồi ra Chu Tước cùng Chân Long?
- Long huynh, lần này không phải phủ kho của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ngươi không cần khách khí. Muốn lấy cái gì thì lấy cái đó? Thẳng đến ngươi cầm không nổi mới thôi. Chu Tước lão ca, ngươi cũng đừng khách khí a.
Chu Tước Thần Cầm so sánh bắt bẻ, rất nhiều thứ, nó căn bản chướng mắt.
Nhưng Long Tiểu Huyền lại không có chú ý này, hơn nữa, hắn dù sao vẫn là Thiên Vị, rất nhiều thứ, hắn còn dùng được.
- Ngưng Yên Thánh Chủ, người gặp có phần, ngài cũng đừng rụt rè. Vừa ý cái gì, cứ việc cầm. Qua hôm nay, sẽ không có cơ hội như vậy a.
Ngưng Yên Thánh Chủ rụt rè cười cười, cảm thấy người trẻ tuổi này thật thú vị.
Nàng gần đây làm người đoan chính, chuyện gì đều là đâu ra đấy, chưa bao giờ có kinh nghiệm điên cuồng gì. Lần này đi theo Giang Trần, trên đường đi kinh nghiệm có thể nói thập phần thú vị.
Loại phương thức xử sự không theo như lẽ thường này, cũng làm cho Ngưng Yên Thánh Chủ cảm thấy có chút mới lạ cùng kích thích. Cái này hoàn toàn phá vỡ nhân sinh quan trước đây của nàng.
- Ngưng Yên Thánh Chủ, ngươi cũng đừng coi mình là ngoại nhân. Hai vị này đều là cường đạo, ngươi ra tay chậm, sẽ không có phần của ngươi a!
Giang Trần lại khuyên nhủ.
- Ngươi coi như mình bây giờ không phải Thánh Chủ gì, tựa như khi còn bé cùng tiểu đồng bọn giật đồ ăn là được.
Ngưng Yên Thánh Chủ tim đập thình thịch, từ khi nàng trở thành Thánh Chủ đến nay, làm chuyện gì, đều là trong quy trong củ, chưa từng có trái với lẽ thường.
Giờ phút này nghe Giang Trần nói như vậy, đã kích phát điểm dã tính thời đại thiếu nữ của nàng.
Chẳng bao lâu trước, nàng cũng có thời điểm lông bông, tùy ý làm bậy.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Xem ra Ngưng Yên Thánh Chủ vẫn không thả ra được, ta liền động thủ trước rồi.
Giang Trần nói xong, cũng bắt đầu càn quét.
Ngưng Yên Thánh Chủ thấy Giang Trần như thế, khẽ cắn bờ môi, cũng không rụt rè nữa. Thân hình nhoáng một cái, bắt đầu càn quét.
Bởi như vậy, tốc độ càn quét không thể nghi ngờ là tăng lên trên phạm vi lớn. Mộng Thiên Hành chứng kiến tình cảnh này, trong lòng quả thực nhỏ máu.
Cũng không lâu lắm, phủ kho cơ hồ bị lấy sạch.
Giang Trần vẫn chưa thỏa mãn liếc nhìn Ngưng Yên Thánh Chủ, cười nói:
- Ngưng Yên Thánh Chủ, có phải cảm thấy chưa đủ nghiền hay không?
Ngưng Yên Thánh Chủ nhẹ nhàng cười cười, ở trước mặt người trẻ tuổi này, đã không hề rụt rè như vậy nữa rồi.
- Bổn tọa lại không có đoạt nhiều bằng ngươi.
- Ân, đó là bởi vì lần thứ nhất ngươi đoạt, còn không có triệt để buông ra. Đoạt nhiều mấy lần thì tốt rồi.
Trong lòng Mộng Thiên Hành nhỏ máu, còn đoạt nhiều mấy lần? Chỉ lần này, Mộng Lam Tông cũng muốn phá sản rồi. Nghĩ tới nhiều bảo vật như vậy, đã bị thằng này càn quét sạch sẽ, Mộng Thiên Hành khóc không ra nước mắt. Hắn cũng không biết về sau đối mặt tổ phụ Mộng Thiên Thu như thế nào rồi.
Sau một phen cướp đoạt, Giang Trần cùng Ngưng Yên Thánh Chủ tầm đó, loại cảm giác lạ lẫm cũng càng ngày càng ít, lẫn nhau cười cười nói nói, ngược lại thành bạn vong niên.
Cũng may, toàn bộ hành động của bọn hắn, đều là bí mật tiến hành. Từ đầu tới đuôi, đều không làm kinh động Mộng Lam Tông. Ngay cả Mộng Thiên Hành mất tích, hai đại thân vệ vẫn lạc, cũng không có người biết được.
Toàn bộ Mộng Lam Tông, vẫn mơ mơ màng màng.
Hai canh giờ sau, bọn người Giang Trần đã tới một nơi khác.
Đây là gia tộc của một Bán Thần khác, là một thế lực thế gia. Địa bàn của thế gia này, lại không kém hơn Mộng Lam Tông.
Trình độ khí phái của trang viên, thậm chí còn vượt qua Mộng Lam Tông.
- Chân Vũ Thần Quốc có mấy thế gia cực mạnh, Úy Trì gia tộc này, chính là mạnh nhất trong đó. Bởi vì Úy Trì gia tộc, có một Bán Thần lão tổ. Tại Chân Vũ Thánh Địa, thế lực có cường giả Bán Thần, sẽ vượt lên thế lực khác nửa vị.
Ngưng Yên Thánh Chủ giới thiệu cho Giang Trần.
- Úy Trì gia tộc này, so với Mộng Lam Tông thì như thế nào?
- Úy Trì lão tổ, so với Mộng Thiên Thu thì kém sắc hơn một chút, bất quá cũng không phải chênh lệch tính thực chất. Nhưng mà, thủ đoạn sinh ý của Úy Trì gia tộc này, so với Mộng Lam Tông thì mạnh hơn không ít. Luận tài phú, Úy Trì gia tộc là thế lực giàu có nhất.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Nói như vậy, chúng ta đến đúng địa phương rồi?
Ngưng Yên Thánh Chủ tự nhiên nghe hiểu ý ở ngoài lời, đây là tiết tấu muốn càn quét một phen a. Không thể không nói, loại càn quét này, để cho Ngưng Yên Thánh Chủ có chút động tâm, phảng phất đã tìm được cảm giác thời thiếu nữ khinh cuồng.
Không biết vì cái gì, nàng bỗng nhiên đối với càn quét Úy Trì gia tộc, cũng tràn đầy hướng tới.
Úy Trì gia tộc, luận lực phòng ngự, cùng Mộng Lam Tông không sai biệt lắm. Căn bản không làm khó được Giang Trần. Bất quá, Úy Trì lão tổ, hắn lại không có nhược điểm gì.
Úy Trì lão tổ tử tôn vô số, lại không có một cái nào là hắn đặc biệt thiên vị.
Có thể nói, muốn như đuổi bắt Mộng Thiên Hành, bắt một huyết mạch của Úy Trì gia tộc uy hiếp Úy Trì lão tổ, hiển nhiên là không quá sự thật.
Cho nên, Giang Trần quyết định cải biến sách lược.
- Ngưng Yên Thánh Chủ, Úy Trì lão tổ này không có tâm lý nhược điểm gì, chúng ta trảo mười cái tám cái đi, cũng uy hiếp không được hắn. Sau khi càn quét, không bằng chúng ta trực tiếp đốt Úy Trì gia tộc. Ta cũng không tin, Úy Trì lão tổ kia còn có thể bảo trì bình thản.
Con mắt của Ngưng Yên Thánh Chủ sáng ngời, một mồi lửa đốt Úy Trì gia tộc, cái này đối với Úy Trì gia tộc tuyệt đối là đả kích trí mệnh, Úy Trì lão tổ kia tất sẽ bị đả kích lớn.
- Cứ làm như thế!
Hiện tại, Ngưng Yên Thánh Chủ đối với Giang Trần là nói gì nghe nấy.
Xâm nhập Úy Trì gia tộc, độ khó cũng không lớn. Bất quá muốn tìm được phủ kho của Úy Trì gia tộc, lại phải phí một phen công phu.
Phủ kho của Úy Trì gia tộc, cấp bậc phòng ngự ngược lại rất cao. Dưới tình huống không có người dẫn đường, xác thực phí hết một phen trắc trở, mới có thể xâm nhập phủ kho.
Lại là một trận cuồng quét, lúc này đây Ngưng Yên Thánh Chủ cũng triệt để thả lòng, đoạt rất đã nghiền, có phong phạm bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Sau trận càn quét, lúc này Giang Trần mới hiển lộ chân thân, tiến hành công kích hủy diệt Úy Trì gia tộc, Chu Tước Thần Cầm phun lửa, bao vây toàn bộ Úy Trì gia tộc, thôn phệ Úy Trì gia tộc vào trong biển lửa.
Mà Long Tiểu Huyền cũng không cam chịu yếu thế, Long ngâm đại tác, ở trong Úy Trì gia tộc điên cuồng xung phong liều chết.
Mộng Thiên Hành lại không tình nguyện, cũng phải coi mạng nhỏ làm trọng, mang theo Giang Trần, đi phủ kho trọng yếu nhất của Mộng Lam Tông, thỏa mãn nguyện vọng càn quét của Giang Trần.
Nhìn Giang Trần cao hứng bừng bừng càn quét, Mộng Thiên Hành quả thực tâm muốn chết cũng có.
Nhưng nhìn Giang Trần rõ ràng có thể triệu hồi ra Chu Tước cùng Chân Long, Mộng Thiên Hành cũng kinh ngạc không thôi, đối với Giang Trần ngoài sợ hãi, càng nhiều chút ít tò mò.
Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao có thể triệu hồi ra Chu Tước cùng Chân Long?
- Long huynh, lần này không phải phủ kho của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ngươi không cần khách khí. Muốn lấy cái gì thì lấy cái đó? Thẳng đến ngươi cầm không nổi mới thôi. Chu Tước lão ca, ngươi cũng đừng khách khí a.
Chu Tước Thần Cầm so sánh bắt bẻ, rất nhiều thứ, nó căn bản chướng mắt.
Nhưng Long Tiểu Huyền lại không có chú ý này, hơn nữa, hắn dù sao vẫn là Thiên Vị, rất nhiều thứ, hắn còn dùng được.
- Ngưng Yên Thánh Chủ, người gặp có phần, ngài cũng đừng rụt rè. Vừa ý cái gì, cứ việc cầm. Qua hôm nay, sẽ không có cơ hội như vậy a.
Ngưng Yên Thánh Chủ rụt rè cười cười, cảm thấy người trẻ tuổi này thật thú vị.
Nàng gần đây làm người đoan chính, chuyện gì đều là đâu ra đấy, chưa bao giờ có kinh nghiệm điên cuồng gì. Lần này đi theo Giang Trần, trên đường đi kinh nghiệm có thể nói thập phần thú vị.
Loại phương thức xử sự không theo như lẽ thường này, cũng làm cho Ngưng Yên Thánh Chủ cảm thấy có chút mới lạ cùng kích thích. Cái này hoàn toàn phá vỡ nhân sinh quan trước đây của nàng.
- Ngưng Yên Thánh Chủ, ngươi cũng đừng coi mình là ngoại nhân. Hai vị này đều là cường đạo, ngươi ra tay chậm, sẽ không có phần của ngươi a!
Giang Trần lại khuyên nhủ.
- Ngươi coi như mình bây giờ không phải Thánh Chủ gì, tựa như khi còn bé cùng tiểu đồng bọn giật đồ ăn là được.
Ngưng Yên Thánh Chủ tim đập thình thịch, từ khi nàng trở thành Thánh Chủ đến nay, làm chuyện gì, đều là trong quy trong củ, chưa từng có trái với lẽ thường.
Giờ phút này nghe Giang Trần nói như vậy, đã kích phát điểm dã tính thời đại thiếu nữ của nàng.
Chẳng bao lâu trước, nàng cũng có thời điểm lông bông, tùy ý làm bậy.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Xem ra Ngưng Yên Thánh Chủ vẫn không thả ra được, ta liền động thủ trước rồi.
Giang Trần nói xong, cũng bắt đầu càn quét.
Ngưng Yên Thánh Chủ thấy Giang Trần như thế, khẽ cắn bờ môi, cũng không rụt rè nữa. Thân hình nhoáng một cái, bắt đầu càn quét.
Bởi như vậy, tốc độ càn quét không thể nghi ngờ là tăng lên trên phạm vi lớn. Mộng Thiên Hành chứng kiến tình cảnh này, trong lòng quả thực nhỏ máu.
Cũng không lâu lắm, phủ kho cơ hồ bị lấy sạch.
Giang Trần vẫn chưa thỏa mãn liếc nhìn Ngưng Yên Thánh Chủ, cười nói:
- Ngưng Yên Thánh Chủ, có phải cảm thấy chưa đủ nghiền hay không?
Ngưng Yên Thánh Chủ nhẹ nhàng cười cười, ở trước mặt người trẻ tuổi này, đã không hề rụt rè như vậy nữa rồi.
- Bổn tọa lại không có đoạt nhiều bằng ngươi.
- Ân, đó là bởi vì lần thứ nhất ngươi đoạt, còn không có triệt để buông ra. Đoạt nhiều mấy lần thì tốt rồi.
Trong lòng Mộng Thiên Hành nhỏ máu, còn đoạt nhiều mấy lần? Chỉ lần này, Mộng Lam Tông cũng muốn phá sản rồi. Nghĩ tới nhiều bảo vật như vậy, đã bị thằng này càn quét sạch sẽ, Mộng Thiên Hành khóc không ra nước mắt. Hắn cũng không biết về sau đối mặt tổ phụ Mộng Thiên Thu như thế nào rồi.
Sau một phen cướp đoạt, Giang Trần cùng Ngưng Yên Thánh Chủ tầm đó, loại cảm giác lạ lẫm cũng càng ngày càng ít, lẫn nhau cười cười nói nói, ngược lại thành bạn vong niên.
Cũng may, toàn bộ hành động của bọn hắn, đều là bí mật tiến hành. Từ đầu tới đuôi, đều không làm kinh động Mộng Lam Tông. Ngay cả Mộng Thiên Hành mất tích, hai đại thân vệ vẫn lạc, cũng không có người biết được.
Toàn bộ Mộng Lam Tông, vẫn mơ mơ màng màng.
Hai canh giờ sau, bọn người Giang Trần đã tới một nơi khác.
Đây là gia tộc của một Bán Thần khác, là một thế lực thế gia. Địa bàn của thế gia này, lại không kém hơn Mộng Lam Tông.
Trình độ khí phái của trang viên, thậm chí còn vượt qua Mộng Lam Tông.
- Chân Vũ Thần Quốc có mấy thế gia cực mạnh, Úy Trì gia tộc này, chính là mạnh nhất trong đó. Bởi vì Úy Trì gia tộc, có một Bán Thần lão tổ. Tại Chân Vũ Thánh Địa, thế lực có cường giả Bán Thần, sẽ vượt lên thế lực khác nửa vị.
Ngưng Yên Thánh Chủ giới thiệu cho Giang Trần.
- Úy Trì gia tộc này, so với Mộng Lam Tông thì như thế nào?
- Úy Trì lão tổ, so với Mộng Thiên Thu thì kém sắc hơn một chút, bất quá cũng không phải chênh lệch tính thực chất. Nhưng mà, thủ đoạn sinh ý của Úy Trì gia tộc này, so với Mộng Lam Tông thì mạnh hơn không ít. Luận tài phú, Úy Trì gia tộc là thế lực giàu có nhất.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Nói như vậy, chúng ta đến đúng địa phương rồi?
Ngưng Yên Thánh Chủ tự nhiên nghe hiểu ý ở ngoài lời, đây là tiết tấu muốn càn quét một phen a. Không thể không nói, loại càn quét này, để cho Ngưng Yên Thánh Chủ có chút động tâm, phảng phất đã tìm được cảm giác thời thiếu nữ khinh cuồng.
Không biết vì cái gì, nàng bỗng nhiên đối với càn quét Úy Trì gia tộc, cũng tràn đầy hướng tới.
Úy Trì gia tộc, luận lực phòng ngự, cùng Mộng Lam Tông không sai biệt lắm. Căn bản không làm khó được Giang Trần. Bất quá, Úy Trì lão tổ, hắn lại không có nhược điểm gì.
Úy Trì lão tổ tử tôn vô số, lại không có một cái nào là hắn đặc biệt thiên vị.
Có thể nói, muốn như đuổi bắt Mộng Thiên Hành, bắt một huyết mạch của Úy Trì gia tộc uy hiếp Úy Trì lão tổ, hiển nhiên là không quá sự thật.
Cho nên, Giang Trần quyết định cải biến sách lược.
- Ngưng Yên Thánh Chủ, Úy Trì lão tổ này không có tâm lý nhược điểm gì, chúng ta trảo mười cái tám cái đi, cũng uy hiếp không được hắn. Sau khi càn quét, không bằng chúng ta trực tiếp đốt Úy Trì gia tộc. Ta cũng không tin, Úy Trì lão tổ kia còn có thể bảo trì bình thản.
Con mắt của Ngưng Yên Thánh Chủ sáng ngời, một mồi lửa đốt Úy Trì gia tộc, cái này đối với Úy Trì gia tộc tuyệt đối là đả kích trí mệnh, Úy Trì lão tổ kia tất sẽ bị đả kích lớn.
- Cứ làm như thế!
Hiện tại, Ngưng Yên Thánh Chủ đối với Giang Trần là nói gì nghe nấy.
Xâm nhập Úy Trì gia tộc, độ khó cũng không lớn. Bất quá muốn tìm được phủ kho của Úy Trì gia tộc, lại phải phí một phen công phu.
Phủ kho của Úy Trì gia tộc, cấp bậc phòng ngự ngược lại rất cao. Dưới tình huống không có người dẫn đường, xác thực phí hết một phen trắc trở, mới có thể xâm nhập phủ kho.
Lại là một trận cuồng quét, lúc này đây Ngưng Yên Thánh Chủ cũng triệt để thả lòng, đoạt rất đã nghiền, có phong phạm bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Sau trận càn quét, lúc này Giang Trần mới hiển lộ chân thân, tiến hành công kích hủy diệt Úy Trì gia tộc, Chu Tước Thần Cầm phun lửa, bao vây toàn bộ Úy Trì gia tộc, thôn phệ Úy Trì gia tộc vào trong biển lửa.
Mà Long Tiểu Huyền cũng không cam chịu yếu thế, Long ngâm đại tác, ở trong Úy Trì gia tộc điên cuồng xung phong liều chết.
/3612
|