Mà Giang Trần với tư cách là nhân vật chính bên trong, tự nhiên là dương danh thiên hạ. Dưới loại tình huống này, Hoắc Thân vương nghe thấy cái tên của Giang Trần, tâm tình sẽ phức tạp tới bực nào cơ chứ?
Sắc mặt tên Tổng thủ đại nhân kia lập tức xanh lại, đồng thời trong lòng cũng may mắn không thôi. Rất hiển nhiên, giờ phút này hắn cảm thấy may mắn, cảm thấy mình anh minh tới cỡ nào.
Nếu như vừa rồi đầu óc nóng lên, xảy ra xung đột kịch liệt. Thì tổng thủ tiền nhiệm của Đông Duyên đảo là hắn chỉ sợ hiện tại đã chết không toàn thây rồi.
Sắc mặt Hoắc Thân vương xám ngoét, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới có thể tránh khỏi cảnh thất thốt như hiện tại.
Hồi lâu sau hắn mới hít sâu một hơi ôm quyền nói:
- Giang Trần công tử, chẳng lẽ chính là Giang Trần công tử, thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa nổi tiếng thiên hạ?
- Ngươi nói xem? Dưới gầm trời này còn có người thứ hai có tên như vậy sao?
Lỗ Triệt cảm thấy rất là thoải mái, nhất là nhìn thấy loại nhân vật như Hoắc Thân vương ở trước mặt mình cẩn thận từng ly từng tý, càng cảm thấy hả giận.
Da đầu Hoắc Thân vương run lên.
Hắn mang nhiều người như vậy, hùng hổ giết tới Đông Duyên đảo, trận thế đã bày xong, đã chuẩn bị một hồi, đoạt lại Đông Duyên đảo.
Thế nhưng mà nghe thấy cái tên của Giang Trần, cơ hồ tất cả ý chí chiến đấu của hắn lập tức hóa thành hư vô. Còn đấu thế nào nữa? Đây quả thực là châu chấu đã xe a.
Giang Trần người ta ngay cả Hạ Hầu gia tộc trong Vĩnh Hằng thánh địa nói diệt là diệt. Chứ đừng nói là một Hồi Xuân đảo vực như bọn họ.
Hạ Hầu gia tộc kia là tồn tại mà Hồi Xuân đảo vực bọn họ có muốn vuốt mông ngựa cũng không chạm tới được. Mà tồn tại vô cùng cường đại trong mắt bọn họ lại bị Giang Trần giơ tay nhấc chân tiêu diệt.
Loại chênh lệch này, Hồi Xuân đảo vực chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy không thể bù đắp được.
Cho nên, kiêu ngạo như Hoắc Thân vương, thoáng cái cũng không tìm thấy bất luận dũng khí này. Hắn biết rõ, Đông Duyên đảo này, từ nay về sau không có bất kỳ liên quan nào với Hồi Xuân đảo vực bọn họ nữa.
Hoắc Thân vương nghĩ tới đây, ôm quyền nói:
- Nếu như là Giang Trần công tử, tiểu vương vẫn vô cùng bội phục. Đông Duyên đảo này cho dù chắp tay nhường, tiểu vương cũng can tâm tình nguyện. Bằng hữu, có thể mời chủ nhân nhà ngươi ra, để cho tiểu vương và đám thủ hạ không nên thân này, có thể chiêm ngưỡng phong thái và mị lực của thiên tài thần quốc hay không?
Tuy rằng chắp tay nhường là việc không thể tránh né, nhưng Hoắc Thân vương vẫn hy vọng, việc này có thể ăn nói. Nếu như thực sự là Giang Trần công tử, Hồi Xuân đảo vực không thể trêu vào. Hoắc Thân vương buông tha cho Đông DUyên đảo cũng sẽ không mất mặt như vậy.
Lỗ Triệt có chút khó xử nhìn qua Giang Trần, Giang Trần lại lạnh nhạt lắc đầu.
Đông Duyên đảo và Hồi Xuân đảo vực đã để lại rất nhiều ký ức không tốt đẹp cho hắn, cho nên đối với yêu cầu của Hoắc Thân vương, hắn không có bao nhiêu hứng thú.
- Hoắc thân vương, trước mắt tâm tình của chủ nhân nhà ta không tốt. CHo nên không muốn xuất đầu lộ diện. Ngươi biết việc này là được. Không cần tuyên dương ra ngoài.
Lỗ Triệt hời hợt.
Hoắc Thân vương có chút bất đắc dĩ, nếu như Giang Trần không lộ diện, chuyện này kỳ thực không thể hạ đài. Dù sao người ta cũng còn chưa có lộ mặt. Chỉ báo một cái tên, đã dọa bọn họ dời đi. Chuyện này nói ra có chút mất mặt.
Cho nên tâm tình của hắn rất là do dự.
Đi, hay là không đi?
Đi mà nói, đây vạn nhất chỉ là một không thành kế, Giang Trần gì đó đều là giả, đều là đám người này nói dối.
Như vậy mà nói, Hoắc Thân vương hắn từ nay về sau sẽ mất mặt lớn. Bị một người giả mạo dọa cho quay đầu rời đi, mặt mũi mất quá lớn.
Giang Trần không có hứng thú chiếu cố tâm tình của Hoắc Thân vương, hắn khoát tay:
- Các ngươi xử lý đi. Ta đối với người Hồi Xuân đảo vực không có nhiều hứng thú lắm.
Yến Vạn Quân kia than nhẹ một tiếng:
- Lão phu tới giải quyết.
Lỗ Triệt thấy Yến Vạn Quân xuất mã, trong lòng trấn định, có vị lão nhân này xuất mã, chẳng khác nào là Giang Trần công tử tự thân xuất mã.
Người nào mà không biết quan hệ của Yến Vạn Quân và Giang Trần vô cùng mật thiết. Đạo lữ Giang Trần là tôn nữ ruột của Yến Vạn Quân.
- Hoắc Thân vương, chủ nhân nhà ta không có hứng thú. Nhưng mà chủ nhân nhà ta có một tiền bối vô cùng đức cao vọng trọng. Có thể nói với các ngươi vài câu. Lão nhân gia người ở Vĩnh Hằng thần quốc đã từng là nhân vật phong vân, thái thượng trưởng lão Yến Vạn Quân của Yến gia.
Địa vị Yến Vạn Quân ở giang hồ không thấp, phong thái của hắn năm đó đối với người Hồi Xuân đảo vực cũng tuyệt không lạ lẫm gì.
Dù sao, Thập đại thần quốc, thế lực nhất lưu cũng chỉ có ngần đó, nhiều lắm cũng không vượt qua một trăm nhà. Mà Yến gia ở trong một trăm nhà đỉnh tiêm này.
Yến Vạn Quân là thái thượng trưởng lão của Yến gia. Tộc trưởng Yến gia luận tư lịch, và tuổi tác, chưa chắc đã vượt qua Yến Vạn Quân.
Huống chi chuyện nhất mạch Yến Vạn Quân cũng đã trở thành chủ đề đứng đầu Vạn Uyên đảo.
Cho nên Hoắc Thân vương đối với Yến Vạn Quân cũng không có chút xa lạ gì.
Yến Vạn Quân tốt xấu gì cũng là thái thượng trưởng lão thế lực nhất lưu trong Vĩnh Hằng thần quốc, đều có một cỗ khí độ, phiêu nhiên ở trên không trung, trầm giọng nói:
- Tất cả cấm chế cơ quan trên đảo này đã sớm bị phá hỏng sạch sẽ. Giang Trần công tử đi vào đảo này tốn vô số tâm huyết, chữa trị toàn bộ trận pháp trên đảo, còn khiến cho nó tăng cấp. Hòn đảo này đã có ấn ký của Giang Trần công tử. Từ xưa tới nay địa bàn trong Vạn Uyên đảo vô số, sớm chiều đổi chủ là chuyện bình thường. Cho nên Đông DUyên đảo này chỉ có thể nói là đã từng thuộc về các ngươi. Hiện tại là địa bàn Giang Trần, đây là sự thực không thể thay đổi.
Yến Vạn Quân vừa xuất mã, những người trong Hồi Xuân đảo vực này triệt để mất hết hy vọng. Trước đó bọn họ còn lo lắng, liệu có phải gặp phải lừa đảo hay không?
Hiện tại những băn khoan này cũng toàn bộ biến mất.
- Lão gia tử Vạn Quân ở đây, Tiểu vương thất kính, thất kính.
Hoắc Thân vương thoáng cái trở nên cực kỳ khách khí.
Yến Vạn Quân mỉm cười:
- Lời nói khách khí không cần nhiều lời. Giang Trần công tử không thích nghe những lời như vậy. Nơi này từ nay về sau thuộc về Giang Trần công tử. Hồi Xuân đảo vực các ngươi ngày sau đừng có lại tới om sòm. Lần này Giang Trần thiếu chủ có lòng từ bi, không truy cứu tội lỗ mãng của các ngươi. Nếu như các ngươi cảm thấy không cam lòng. phản quân của Vĩnh Hằng thần quốc và Chân Vũ thần quốc chính là vết xe đổ.
Lời này so với bất kỳ uy hiếp nào còn có sức thuyết phục hơn.
Không thể không nói, ở Vạn Uyên đảo, vẫn là một nơi chú ý tư lịch. Loại nhân vật như Yến Vạn Quân, dù hiện tại tình cảnh của hắn có chút chán nản, cũng không phải là tồn tại mà đám người Hoắc Thân vương và Hồi Xuân đảo vực có thể khinh thị.
Sắc mặt tên Tổng thủ đại nhân kia lập tức xanh lại, đồng thời trong lòng cũng may mắn không thôi. Rất hiển nhiên, giờ phút này hắn cảm thấy may mắn, cảm thấy mình anh minh tới cỡ nào.
Nếu như vừa rồi đầu óc nóng lên, xảy ra xung đột kịch liệt. Thì tổng thủ tiền nhiệm của Đông Duyên đảo là hắn chỉ sợ hiện tại đã chết không toàn thây rồi.
Sắc mặt Hoắc Thân vương xám ngoét, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới có thể tránh khỏi cảnh thất thốt như hiện tại.
Hồi lâu sau hắn mới hít sâu một hơi ôm quyền nói:
- Giang Trần công tử, chẳng lẽ chính là Giang Trần công tử, thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa nổi tiếng thiên hạ?
- Ngươi nói xem? Dưới gầm trời này còn có người thứ hai có tên như vậy sao?
Lỗ Triệt cảm thấy rất là thoải mái, nhất là nhìn thấy loại nhân vật như Hoắc Thân vương ở trước mặt mình cẩn thận từng ly từng tý, càng cảm thấy hả giận.
Da đầu Hoắc Thân vương run lên.
Hắn mang nhiều người như vậy, hùng hổ giết tới Đông Duyên đảo, trận thế đã bày xong, đã chuẩn bị một hồi, đoạt lại Đông Duyên đảo.
Thế nhưng mà nghe thấy cái tên của Giang Trần, cơ hồ tất cả ý chí chiến đấu của hắn lập tức hóa thành hư vô. Còn đấu thế nào nữa? Đây quả thực là châu chấu đã xe a.
Giang Trần người ta ngay cả Hạ Hầu gia tộc trong Vĩnh Hằng thánh địa nói diệt là diệt. Chứ đừng nói là một Hồi Xuân đảo vực như bọn họ.
Hạ Hầu gia tộc kia là tồn tại mà Hồi Xuân đảo vực bọn họ có muốn vuốt mông ngựa cũng không chạm tới được. Mà tồn tại vô cùng cường đại trong mắt bọn họ lại bị Giang Trần giơ tay nhấc chân tiêu diệt.
Loại chênh lệch này, Hồi Xuân đảo vực chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy không thể bù đắp được.
Cho nên, kiêu ngạo như Hoắc Thân vương, thoáng cái cũng không tìm thấy bất luận dũng khí này. Hắn biết rõ, Đông Duyên đảo này, từ nay về sau không có bất kỳ liên quan nào với Hồi Xuân đảo vực bọn họ nữa.
Hoắc Thân vương nghĩ tới đây, ôm quyền nói:
- Nếu như là Giang Trần công tử, tiểu vương vẫn vô cùng bội phục. Đông Duyên đảo này cho dù chắp tay nhường, tiểu vương cũng can tâm tình nguyện. Bằng hữu, có thể mời chủ nhân nhà ngươi ra, để cho tiểu vương và đám thủ hạ không nên thân này, có thể chiêm ngưỡng phong thái và mị lực của thiên tài thần quốc hay không?
Tuy rằng chắp tay nhường là việc không thể tránh né, nhưng Hoắc Thân vương vẫn hy vọng, việc này có thể ăn nói. Nếu như thực sự là Giang Trần công tử, Hồi Xuân đảo vực không thể trêu vào. Hoắc Thân vương buông tha cho Đông DUyên đảo cũng sẽ không mất mặt như vậy.
Lỗ Triệt có chút khó xử nhìn qua Giang Trần, Giang Trần lại lạnh nhạt lắc đầu.
Đông Duyên đảo và Hồi Xuân đảo vực đã để lại rất nhiều ký ức không tốt đẹp cho hắn, cho nên đối với yêu cầu của Hoắc Thân vương, hắn không có bao nhiêu hứng thú.
- Hoắc thân vương, trước mắt tâm tình của chủ nhân nhà ta không tốt. CHo nên không muốn xuất đầu lộ diện. Ngươi biết việc này là được. Không cần tuyên dương ra ngoài.
Lỗ Triệt hời hợt.
Hoắc Thân vương có chút bất đắc dĩ, nếu như Giang Trần không lộ diện, chuyện này kỳ thực không thể hạ đài. Dù sao người ta cũng còn chưa có lộ mặt. Chỉ báo một cái tên, đã dọa bọn họ dời đi. Chuyện này nói ra có chút mất mặt.
Cho nên tâm tình của hắn rất là do dự.
Đi, hay là không đi?
Đi mà nói, đây vạn nhất chỉ là một không thành kế, Giang Trần gì đó đều là giả, đều là đám người này nói dối.
Như vậy mà nói, Hoắc Thân vương hắn từ nay về sau sẽ mất mặt lớn. Bị một người giả mạo dọa cho quay đầu rời đi, mặt mũi mất quá lớn.
Giang Trần không có hứng thú chiếu cố tâm tình của Hoắc Thân vương, hắn khoát tay:
- Các ngươi xử lý đi. Ta đối với người Hồi Xuân đảo vực không có nhiều hứng thú lắm.
Yến Vạn Quân kia than nhẹ một tiếng:
- Lão phu tới giải quyết.
Lỗ Triệt thấy Yến Vạn Quân xuất mã, trong lòng trấn định, có vị lão nhân này xuất mã, chẳng khác nào là Giang Trần công tử tự thân xuất mã.
Người nào mà không biết quan hệ của Yến Vạn Quân và Giang Trần vô cùng mật thiết. Đạo lữ Giang Trần là tôn nữ ruột của Yến Vạn Quân.
- Hoắc Thân vương, chủ nhân nhà ta không có hứng thú. Nhưng mà chủ nhân nhà ta có một tiền bối vô cùng đức cao vọng trọng. Có thể nói với các ngươi vài câu. Lão nhân gia người ở Vĩnh Hằng thần quốc đã từng là nhân vật phong vân, thái thượng trưởng lão Yến Vạn Quân của Yến gia.
Địa vị Yến Vạn Quân ở giang hồ không thấp, phong thái của hắn năm đó đối với người Hồi Xuân đảo vực cũng tuyệt không lạ lẫm gì.
Dù sao, Thập đại thần quốc, thế lực nhất lưu cũng chỉ có ngần đó, nhiều lắm cũng không vượt qua một trăm nhà. Mà Yến gia ở trong một trăm nhà đỉnh tiêm này.
Yến Vạn Quân là thái thượng trưởng lão của Yến gia. Tộc trưởng Yến gia luận tư lịch, và tuổi tác, chưa chắc đã vượt qua Yến Vạn Quân.
Huống chi chuyện nhất mạch Yến Vạn Quân cũng đã trở thành chủ đề đứng đầu Vạn Uyên đảo.
Cho nên Hoắc Thân vương đối với Yến Vạn Quân cũng không có chút xa lạ gì.
Yến Vạn Quân tốt xấu gì cũng là thái thượng trưởng lão thế lực nhất lưu trong Vĩnh Hằng thần quốc, đều có một cỗ khí độ, phiêu nhiên ở trên không trung, trầm giọng nói:
- Tất cả cấm chế cơ quan trên đảo này đã sớm bị phá hỏng sạch sẽ. Giang Trần công tử đi vào đảo này tốn vô số tâm huyết, chữa trị toàn bộ trận pháp trên đảo, còn khiến cho nó tăng cấp. Hòn đảo này đã có ấn ký của Giang Trần công tử. Từ xưa tới nay địa bàn trong Vạn Uyên đảo vô số, sớm chiều đổi chủ là chuyện bình thường. Cho nên Đông DUyên đảo này chỉ có thể nói là đã từng thuộc về các ngươi. Hiện tại là địa bàn Giang Trần, đây là sự thực không thể thay đổi.
Yến Vạn Quân vừa xuất mã, những người trong Hồi Xuân đảo vực này triệt để mất hết hy vọng. Trước đó bọn họ còn lo lắng, liệu có phải gặp phải lừa đảo hay không?
Hiện tại những băn khoan này cũng toàn bộ biến mất.
- Lão gia tử Vạn Quân ở đây, Tiểu vương thất kính, thất kính.
Hoắc Thân vương thoáng cái trở nên cực kỳ khách khí.
Yến Vạn Quân mỉm cười:
- Lời nói khách khí không cần nhiều lời. Giang Trần công tử không thích nghe những lời như vậy. Nơi này từ nay về sau thuộc về Giang Trần công tử. Hồi Xuân đảo vực các ngươi ngày sau đừng có lại tới om sòm. Lần này Giang Trần thiếu chủ có lòng từ bi, không truy cứu tội lỗ mãng của các ngươi. Nếu như các ngươi cảm thấy không cam lòng. phản quân của Vĩnh Hằng thần quốc và Chân Vũ thần quốc chính là vết xe đổ.
Lời này so với bất kỳ uy hiếp nào còn có sức thuyết phục hơn.
Không thể không nói, ở Vạn Uyên đảo, vẫn là một nơi chú ý tư lịch. Loại nhân vật như Yến Vạn Quân, dù hiện tại tình cảnh của hắn có chút chán nản, cũng không phải là tồn tại mà đám người Hoắc Thân vương và Hồi Xuân đảo vực có thể khinh thị.
/3612
|