Giang Trần nói một phen khiến cho những tu sĩ bi quan tâm tình đỡ hơn một chút. Hiển nhiên cẩn thận nghĩ ljai, cương vực nhân loại những năm này quả thực đang tiến bộ.
- Giang Trần thiếu chủ, cương vực nhân loại chúng ta thực sự có hy vọng khôi phục khí thế thượng cổ hay sao? Ta nghe nói, những thế lực nhất lưu thượng cổ, mỗi một thế lực đều có thần linh tọa trấn. Hơn nữa thần linh không chỉ có một. Nhân tộc năm đó cũng có không ít cường giả cấp bậc Thần linh a.
- Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, về sau Nhân tộc chúng ta không thể xuất hiện Thần linh sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, hỏi lại kẻ này.
Nhân tộc còn có thể lại xuất hiện cường giả Thần linh?
Tỉnh Trung Huy kia cười ha hả, ngữ khí hào sảng vang lên:
- Chư vị, lão phu cũng nghiên cứu không ít. Cho dù là thời kỳ thượng cổ, thiên tài vô số, cũng chưa từng thấy qua có một thiên tài nào có thể tài hoa hơn Giang Trần thiếu chủ. Cho nên mọi người có lý do gì không tin, Giang Trần thiếu chủ có tiềm lực trở thành cường giả Thần linh chứ?
Mọi người nghe vậy đều nao nao, Giang Trần thiếu chủ trở thành Thần linh?
Đột nhiên mọi người giật mình nghĩ tới, tu vi của Giang Trần thiếu chủ dường như đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Tỉnh Trung Huy kia cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần tràn ngập vẻ sùng bái, hắn lại nói:
- Chúng ta già rồi hoa mắt, cũng không dám kết luận quá sớm. Nhưng mà tu vi võ đạo của Giang Trần thiếu chủ nhất định đã vượt qua xa lão phu. Trẻ tuổi như vậy đã có tu vi như thế. Mọi người cảm thấy Giang Trần thiếu chủ trùng kích Thần cảnh là chuyện xa vời không thể chạm tới hay sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ, tu vi của Giang Trần thiếu chủ rốt cuộc đã đạt tới tình trạng đáng sợ nào?
Khi mọi người chăm chú suy nghĩ về chuyện này mới hoảng hốt phát hiện ra, tu vi Giang Trần thiếu chủ tới một bước nào, dường như ai cũng không biết được a.
Nhưng nhìn qua, khí thế và uy áp của Giang Trần thiếu chủ rõ ràng đã tới tình trạng vô cùng đáng sợ, cho dù là những tu sĩ ở đây là tu sĩ đỉnh cấp trên cương vực nhân loại, cũng cảm giác được một loại áp lực khó hiểu, đó là một loại khí thế thượng vị giả, tuyệt đối không phải là cố ý chế tạo ra.
Tu vi Giang Trần, trước đó đám người Hạc lão đã nghe qua. Nhưng mà những người này mãi cho tới bây giờ còn có chút mơ hồ.
Mạch Vô Song cười ha hả:
- Trần thiếu, tu vi của ngươi vẫn là một mê hoặc. Có lẽ ngày hôm nay biết rõ tu vi cảnh giới của ngươi, qua mấy tháng nữa tu vi tăng vọt, chúng ta lại phải lần nữa suy đoán. Hiện tại tất cả mọi người ngồi ở đây, đều vô cùng tò mò. Trần thiếu, không bằng ngươi giải thích nghi hoặc cho mọi người đi.
Giang Trần cũng không có ý định ẩn dấu thực lực, mỉm cười nói:
- Hôm nay ta chỉ kém một bước là có thể trùng kích Thiên Vị lục trọng.
Lúc trước đám người Hạc lão nghe được tin tức này đã khiếp sợ cả buổi mới có thể bình tĩnh được. Đó là đám người Hạc lão là người từng trải, tư lịch dày, thâm sâu, đều là cường giả Thiên Vị.
Những tu sĩ ở đây trừ số ít ra, đều là tu sĩ Đế cảnh. Trong trình độ nhận thức của bọn họ, cảnh giới Thiên Vị căn bản là phạm vi xa xa không thể với tới.
đám người Mạch Vô Song và Tỉnh Trung Huy đột phá tới Thiên Vị nhị trọng, đã là tồn tại xa vời không thể chạm tới. Trong mắt bọn họ chính là mục tiêu cả đời phấn đấu.
Mà Giang Trần, mới vài năm không gặp, đã là Thiên Vị ngũ trọng, chỉ thiếu chút nữa trùng kích Thiên Vị lục trọng. Nghe tới đó quả thực khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ.
Bàn Long đại đế mặt mày hớn hở:
- Thiên Vị lục trọng. Trời ơi, thiếu chủ, nhớ không nhầm mà nói, khi người rời khỏi đây, vừa mới tiến vào Đế cảnh không bao lâu a. Tốc độ tu luyện của người quả thực là không thể tưởng tượng nổi. TU sĩ như chúng ta, tốc độ so sánh với người, quả thực xấu hổ vô cùng.
- Đúng vậy a, chuyện này... Chuyện này quá mức khoa trương. Thế nhân đều nói Giang Trần thiếu chủ tài hoa tuyệt diễm, hôm nay mới biết được tài hoa của Giang Trần thiếu chủ quả nhiên vang dội cổ kim. Chỉ sợ cơ hồ tất cả thiên tài của thiên hạ này cộng lại với nhau thì thiên phú cũng không theo kịp một nửa của Giang Trần thiếu chủ.
- Cương vực nhân loại có Giang Trần thiếu chủ thực sự là may mắn a.
- Giang Trần thiếu chủ có thiên phú như vậy, ngày sau tất có thể đột phá Thần cảnh, trở thành thần linh của nhân tộc, trở thành một nhân vật đồ đằng của nhân tộc.
Tất cả mọi người chấn động không thôi. Từ trước tới nay nhân tộc có thể mạnh mẽ sinh tồn như vậy là dựa vào cái gì? Chĩnh là mỗi đời đều có thiên tài kinh thiên ngang trời xuất thế. Trong lúc nguy nan, ngăn cơn sóng dữ. Cơ hồ mỗi một thời đại nguy hiểm, nhân tộc đều xuất hiện kỳ tài. Các loại anh hùng, đến cứu vãn thế cục, cứu vãn vận mệnh nhân tộc.
Mà lúc này, đây nhất định là thời đại của Giang Trần.
Giang Trần nhất định là thiên tài nhân tộc đợi hơn mười, hai mươi vạn năm.
Trong lúc nhất thời nhiệt huyết trong lòng mọi người dâng cao. Cảm xúc bi quan trước đó cũng được bình ổn không ít. Nếu như nói trước đó bọn họ cảm thấy Nhân tộc hoàn toàn không có hi vọng xoay người mà nói, như vậy hiện tại theo bọn họ thấy, Nhân tộc ít nhất cũng có một đường hy vọng.
Một đường hy vọng này chính là Giang Trần lưu lại cho nhân tộc.
Giang Trần nhìn qua ánh mắt chờ mong của mọi người, cũng không tránh né những ánh mắt tha thiết này mà chậm rãi nói:
- Chư vị, bất luận thời đại nào cũng không phải do một hai người tạo nên. Hưng suy một thời đại phải do tất cả mọi người cùng cố gắng, do tất cả mọi người cùng viết nên. Cương vực nhân loại từ trước tới nay nhỏ yếu, nhưng mà không có vấn đề gì. Chúng ta còn có hy vọng trở nên mạnh mẽ. Lần này ta từ Vạn Uyên đảo trở về là mang tới tin mừng vô cùng lớn cho mọi người nghe.
Ánh mắt tất cả mọi người đều sáng ngời, tin mừng lớn? Đó là gì vậy?
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Mạch Vô Song và Tỉnh Trung Huy đều đã nhận được chỗ tốt, đã sớm nhận được phúc lợi tốt nhất từ tay Giang Trần.
Mà những người khác tự nhiên tràn ngập chờ đợi.
Ánh mắt Giang Trần đảo qua từng người một:
- Ta để ý qua, trong đám người các ngươi có một đám Đế cảnh đỉnh phong, bán bộ Thiên Vị, thủy chung không có cách nào đột phá một bước này. Mà lần này ta sẽ giúp đỡ các ngươi đột phá một bước này. Ta từ Vạn Uyên đảo mang về một loại đan dược gọi là Thái Nhất bổ thiên đan. Các ngươi đột phá Thiên vị chỉ kém một bước kia là không viên mãn. Mà đan dược này là loại đan dược có thể bổ sung một bước kia cho các ngươi.
Thái Nhất bổ thiên đan.
Hiện tại trên người Giang Trần có không ít Thái Nhất bổ thiên đan này. Vốn trong lúc luyện chế đan dược này cho Vĩnh Hằng thánh địa, hắn đã bớt xén không ít.
Về sau trợ giúp Vĩnh Hằng thánh địa bình định phản loạn, được Thánh Tổ đại nhân cho phép, đi xem bảo khố, lấy được một ít Thái Nhất Long lân quả.
- Giang Trần thiếu chủ, cương vực nhân loại chúng ta thực sự có hy vọng khôi phục khí thế thượng cổ hay sao? Ta nghe nói, những thế lực nhất lưu thượng cổ, mỗi một thế lực đều có thần linh tọa trấn. Hơn nữa thần linh không chỉ có một. Nhân tộc năm đó cũng có không ít cường giả cấp bậc Thần linh a.
- Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, về sau Nhân tộc chúng ta không thể xuất hiện Thần linh sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, hỏi lại kẻ này.
Nhân tộc còn có thể lại xuất hiện cường giả Thần linh?
Tỉnh Trung Huy kia cười ha hả, ngữ khí hào sảng vang lên:
- Chư vị, lão phu cũng nghiên cứu không ít. Cho dù là thời kỳ thượng cổ, thiên tài vô số, cũng chưa từng thấy qua có một thiên tài nào có thể tài hoa hơn Giang Trần thiếu chủ. Cho nên mọi người có lý do gì không tin, Giang Trần thiếu chủ có tiềm lực trở thành cường giả Thần linh chứ?
Mọi người nghe vậy đều nao nao, Giang Trần thiếu chủ trở thành Thần linh?
Đột nhiên mọi người giật mình nghĩ tới, tu vi của Giang Trần thiếu chủ dường như đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Tỉnh Trung Huy kia cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần tràn ngập vẻ sùng bái, hắn lại nói:
- Chúng ta già rồi hoa mắt, cũng không dám kết luận quá sớm. Nhưng mà tu vi võ đạo của Giang Trần thiếu chủ nhất định đã vượt qua xa lão phu. Trẻ tuổi như vậy đã có tu vi như thế. Mọi người cảm thấy Giang Trần thiếu chủ trùng kích Thần cảnh là chuyện xa vời không thể chạm tới hay sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ, tu vi của Giang Trần thiếu chủ rốt cuộc đã đạt tới tình trạng đáng sợ nào?
Khi mọi người chăm chú suy nghĩ về chuyện này mới hoảng hốt phát hiện ra, tu vi Giang Trần thiếu chủ tới một bước nào, dường như ai cũng không biết được a.
Nhưng nhìn qua, khí thế và uy áp của Giang Trần thiếu chủ rõ ràng đã tới tình trạng vô cùng đáng sợ, cho dù là những tu sĩ ở đây là tu sĩ đỉnh cấp trên cương vực nhân loại, cũng cảm giác được một loại áp lực khó hiểu, đó là một loại khí thế thượng vị giả, tuyệt đối không phải là cố ý chế tạo ra.
Tu vi Giang Trần, trước đó đám người Hạc lão đã nghe qua. Nhưng mà những người này mãi cho tới bây giờ còn có chút mơ hồ.
Mạch Vô Song cười ha hả:
- Trần thiếu, tu vi của ngươi vẫn là một mê hoặc. Có lẽ ngày hôm nay biết rõ tu vi cảnh giới của ngươi, qua mấy tháng nữa tu vi tăng vọt, chúng ta lại phải lần nữa suy đoán. Hiện tại tất cả mọi người ngồi ở đây, đều vô cùng tò mò. Trần thiếu, không bằng ngươi giải thích nghi hoặc cho mọi người đi.
Giang Trần cũng không có ý định ẩn dấu thực lực, mỉm cười nói:
- Hôm nay ta chỉ kém một bước là có thể trùng kích Thiên Vị lục trọng.
Lúc trước đám người Hạc lão nghe được tin tức này đã khiếp sợ cả buổi mới có thể bình tĩnh được. Đó là đám người Hạc lão là người từng trải, tư lịch dày, thâm sâu, đều là cường giả Thiên Vị.
Những tu sĩ ở đây trừ số ít ra, đều là tu sĩ Đế cảnh. Trong trình độ nhận thức của bọn họ, cảnh giới Thiên Vị căn bản là phạm vi xa xa không thể với tới.
đám người Mạch Vô Song và Tỉnh Trung Huy đột phá tới Thiên Vị nhị trọng, đã là tồn tại xa vời không thể chạm tới. Trong mắt bọn họ chính là mục tiêu cả đời phấn đấu.
Mà Giang Trần, mới vài năm không gặp, đã là Thiên Vị ngũ trọng, chỉ thiếu chút nữa trùng kích Thiên Vị lục trọng. Nghe tới đó quả thực khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ.
Bàn Long đại đế mặt mày hớn hở:
- Thiên Vị lục trọng. Trời ơi, thiếu chủ, nhớ không nhầm mà nói, khi người rời khỏi đây, vừa mới tiến vào Đế cảnh không bao lâu a. Tốc độ tu luyện của người quả thực là không thể tưởng tượng nổi. TU sĩ như chúng ta, tốc độ so sánh với người, quả thực xấu hổ vô cùng.
- Đúng vậy a, chuyện này... Chuyện này quá mức khoa trương. Thế nhân đều nói Giang Trần thiếu chủ tài hoa tuyệt diễm, hôm nay mới biết được tài hoa của Giang Trần thiếu chủ quả nhiên vang dội cổ kim. Chỉ sợ cơ hồ tất cả thiên tài của thiên hạ này cộng lại với nhau thì thiên phú cũng không theo kịp một nửa của Giang Trần thiếu chủ.
- Cương vực nhân loại có Giang Trần thiếu chủ thực sự là may mắn a.
- Giang Trần thiếu chủ có thiên phú như vậy, ngày sau tất có thể đột phá Thần cảnh, trở thành thần linh của nhân tộc, trở thành một nhân vật đồ đằng của nhân tộc.
Tất cả mọi người chấn động không thôi. Từ trước tới nay nhân tộc có thể mạnh mẽ sinh tồn như vậy là dựa vào cái gì? Chĩnh là mỗi đời đều có thiên tài kinh thiên ngang trời xuất thế. Trong lúc nguy nan, ngăn cơn sóng dữ. Cơ hồ mỗi một thời đại nguy hiểm, nhân tộc đều xuất hiện kỳ tài. Các loại anh hùng, đến cứu vãn thế cục, cứu vãn vận mệnh nhân tộc.
Mà lúc này, đây nhất định là thời đại của Giang Trần.
Giang Trần nhất định là thiên tài nhân tộc đợi hơn mười, hai mươi vạn năm.
Trong lúc nhất thời nhiệt huyết trong lòng mọi người dâng cao. Cảm xúc bi quan trước đó cũng được bình ổn không ít. Nếu như nói trước đó bọn họ cảm thấy Nhân tộc hoàn toàn không có hi vọng xoay người mà nói, như vậy hiện tại theo bọn họ thấy, Nhân tộc ít nhất cũng có một đường hy vọng.
Một đường hy vọng này chính là Giang Trần lưu lại cho nhân tộc.
Giang Trần nhìn qua ánh mắt chờ mong của mọi người, cũng không tránh né những ánh mắt tha thiết này mà chậm rãi nói:
- Chư vị, bất luận thời đại nào cũng không phải do một hai người tạo nên. Hưng suy một thời đại phải do tất cả mọi người cùng cố gắng, do tất cả mọi người cùng viết nên. Cương vực nhân loại từ trước tới nay nhỏ yếu, nhưng mà không có vấn đề gì. Chúng ta còn có hy vọng trở nên mạnh mẽ. Lần này ta từ Vạn Uyên đảo trở về là mang tới tin mừng vô cùng lớn cho mọi người nghe.
Ánh mắt tất cả mọi người đều sáng ngời, tin mừng lớn? Đó là gì vậy?
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Mạch Vô Song và Tỉnh Trung Huy đều đã nhận được chỗ tốt, đã sớm nhận được phúc lợi tốt nhất từ tay Giang Trần.
Mà những người khác tự nhiên tràn ngập chờ đợi.
Ánh mắt Giang Trần đảo qua từng người một:
- Ta để ý qua, trong đám người các ngươi có một đám Đế cảnh đỉnh phong, bán bộ Thiên Vị, thủy chung không có cách nào đột phá một bước này. Mà lần này ta sẽ giúp đỡ các ngươi đột phá một bước này. Ta từ Vạn Uyên đảo mang về một loại đan dược gọi là Thái Nhất bổ thiên đan. Các ngươi đột phá Thiên vị chỉ kém một bước kia là không viên mãn. Mà đan dược này là loại đan dược có thể bổ sung một bước kia cho các ngươi.
Thái Nhất bổ thiên đan.
Hiện tại trên người Giang Trần có không ít Thái Nhất bổ thiên đan này. Vốn trong lúc luyện chế đan dược này cho Vĩnh Hằng thánh địa, hắn đã bớt xén không ít.
Về sau trợ giúp Vĩnh Hằng thánh địa bình định phản loạn, được Thánh Tổ đại nhân cho phép, đi xem bảo khố, lấy được một ít Thái Nhất Long lân quả.
/3612
|