Điên cuồng lão quái cười dữ tợn một tiếng:
- Tốc độ không tệ, dường như là Thiên Côn Lưu Quang độn? Hừ, chỉ tiếc ngươi đã gặp phải Điên cuồng lão quái ta.
Điên cuồng lão quái này người cũng như tên, một khi tiến vào trạng thái điên cuồng, quả thực vô cùng điên cuồng.
Bảo trượng trong tay liên tục lắc lư, bắn ra vô số kim quang sáng ngời, giống như một cái cối xay gió màu vàng trong hư không đang chuyển động. Mà pháp thân của điên cuồng lão quái trong thoáng chốc cũng hòa thành một đạo kim quang phóng về phía Giang Trần.
Tự nhiên Giang Trần sẽ không e ngại Điên cuồng lão quái này.
Lão gia hỏa này tuy rằng điên cuồng, nhưng mà lại tuân thủ hứa hẹn, quả nhiên đem thực lực áp chế tới giữa Thiên vị ngũ trọng và Thiên Vị lục trọng.
Giang Trần hừ lạnh một tiếng, hai tay vỗ một cái, một cái chuông vàng cực lớn xuất hiện trước mặt, ầm ầm bành trướng. Vắt ngang trong hư không, đem khu vực giữa mình và Điên cuồng lão quái hoàn toàn cách ly.
Chuông vàng nhanh chóng bành trướng, khí thế mạnh mẽ, một lát sau, chiếc chuông kia phát ra tiếng ông ông.
Thủ quyết Giang Trần biến đổi, quát:
- Hoàng hoàng thiên uy, long long hồng chung, trấn áp cho ta.
Chiếc chuông vàng kia bản thân vốn là lợi khí phòng ngự, tuy rằng công kích chiếc chuông vàng này không mạnh mẽ, khiến cho người ta chú ý bằng lực phòng ngự của nó, nhưng kỳ thực cũng không phải chỉ để bài trí.
Nhất là chuông vàng này vô cùng giỏi giam cầm đối thủ, vô cùng giỏi áp chế đối thủ.
Khi chuông vàng kia sôi trào lên, cái miệng lớn của chuông vàng lập tức thâm bất khả trắc, tối om, giống như tràn ngập sợ hãi vô tận.
Chuông vàng giống như là một đầu mãnh thú, phát ra thanh âm chói tai, không chút khách khí ầm ầm bao phủ về phía Điên cuồng lão quái.
Điên cuồng lão quái tuy rằng điên cuồng, nhưng cũng biết người trước mắt này tuyệt đối là kình địch của hắn, nhất là bảo vật trước mắt, càng có khả năng khiến cho Điên cuồng lão quái hắn ăn thiệt thòi lớn.
Chỉ là thế tới của chiếc chuông vàng này quá hung mãnh, bản thân lại ẩn chứa pháp tắc không gian đáng sợ. Cái miệng lớn kia tràn ngập lực thôn phệ, giống như một cái miệng máu lớn, dường như quyết tâm không thôn phệ được đối thủ thì sẽ không bỏ qua.
Điên cuồng lão quái không ngờ rằng Giang Trần thi triển Thiên Côn Lưu Quang độn, cũng không phải là vì chạy trốn, mà cố ý làm như vậy để dụ hắn mắc mưu.
Mà chiếc chuông vàng này xem ra chính là bảo vật chuyển bại thành thắng của Giang Trần.
Cho nên Điên cuồng lão quái cảm thấy cái chuông vàng này mình nhất định phải coi trọng.
Cái chuông vàng kia lập tức giống như một con ác thu vô cùng tham lam và khát khao, thôn phệ về phía hắn. Lông tóc toàn thân Điên cuồng lão quái dựng lên.
- Hảo tiểu tử, có thể đi tới cung thứ tư quả nhiên không phải là loại người bình thường.
Điên cuồng lão quái dưới tình thế cấp bác, biết rõ cho dù mình muốn tránh né, tuyệt đối còn xa không đủ.
Cho nên điên cuồng lão quái cơ hồ không có chút suy nghĩ nào, trực tiếp dùng bảo trượng màu vàng của hắn hung hăng đánh lên trên.
Bảo trượng màu vàng này lập tức tản mát ra kim quang vạn trượng. Kiện thần binh lợi khí này va chạm với chuông vàng, cả hai kiện thần binh lợi khí đều rít gào không thôi.
Toàn thân Điên cuồng lão quái chấn động, có chút khó tin nhìn bảo trượng trong tay mình. Nhìn qua cây bảo trượng trong tay hắn đang phát ra tiếng ông ông.
Có thể nhìn ra được, cây bảo trượng này lấy cứng chọi cứng, tuy rằng ngăn cản được chuông vàng thôn phệ, nhưng mà linh tính của bảo trượng thoáng cái lại bị đánh cho choáng váng, mất đi không ít.
Chiếc chuông này nhất định là bảo vật thượng cổ, bằng không Kim chung lão tổ cũng không có khả năng bằng vào một chiếc chuông lại có thành tựu như vậy, bản thân lại tu luyện tới trạng thái bán thần.
Cho nên nói, Kim chung này không chút nào kém cỏi hơn bảo trượng của Điên cuồng lão quái, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có cảm giác như tốt hơn.
Nếu như đối thủ bình thường, một khi kim chung vừa xuất hiện, nói không chừng đối thủ sẽ biết khó mà lui. Thế nhưng mà Điên cuồng lão quái này rất rõ ràng không phải là đối thủ bình thường.
Lão gia hỏa này nhếc miệng cười, nhìn qua bảo trượng, phát hiện quang mang trên bảo trượng chậm rãi ảm đạm, lão gia hỏa này cười quái dị, nói:
- Quả nhiên là đồ tốt, ngươi cho rằng bằng vào một chiếc chuông có thể chống lại ta được hay sao? Đây quả thực là nằm mơ.
Bảo trượng màu vàng lần nữa vung vẩy, dùng xu thế càng thêm điên cuồng, giống như cuồng phong bạo vũ, điên cuồng công kích về phía Giang Trần.
Công kích của bảo trượng kia, uy thế ra sao? Nện vào trên kim chung, phát ra tiếng ông ông, vô cùng chói tai.
Chỉ là bảo trượng này tuy rằng mạnh mẽ, đẳng cấp rất cao, thế nhưng kim chung này cũng không kém chút nào.
Hình thức chiến đấu của Điên cuồng lão quái chẳng khác gì tên của lão, vô cùng điên cuồng, vô cùng bá đạo, vô cùng cuồng dã, không câu nệ.
Kim chung đấu với bảo trượng, một phòng ngự có công kích, một công kích có phòng ngự, là kỳ phùng địch thủ.
Kim chung kia muốn thoáng cái áp chế Điên cuồng lão quái, độ khó hiển nhiên rất lớn. Mà bảo trượng màu vàng kia muốn trong thời gian ngắn áp chế kim chung trên đỉnh đầu Giang Trần, cũng có rất ít khả năng.
Cho nên hai người này đánh ngang tay, khó mà phân cao thấp.
Giang Trần bằng vào kim cuhng, coi như bất phân thắng bại với điên cuồng lão quái. Trong đó, Giang Trần mấy lần tế ra trang bị khác, nhất là Thánh long cung, nhưng mà thủy chung Giang Trần vẫn không bắn ra một tên nào.
Không phải Giang Trần không muốn công kích Điên cuồng lão quái, mà phương thức chiến đấu của điên cuồng lão quái thực sự quá khoa trương. Hắn lựa chọn phương thức chiến đấu hoàn toàn là cận thân vật lộn.
Loại cận thân vật lộn này, là phương thức chiến đấu vô cùng nguyên thủy, thường thường chỉ có tiểu hài tử mới chơi đùa. Thế nhưng mà loại người có cấp bậc như Điên cuồng lão quái, một khi cận thân vận lộn, không kể tất cả, như vậy sẽ vô cùng đáng sợ.
Điên cuồng lão quái cũng là người thông minh, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra được, mình tuyệt đối không thể để người trẻ tuổi kia có thể phát huy tốc độ, điều khiển tiết tấu.
Bằng không mà nói, một khi để cho người trẻ tuổi kia tìm ra được tiết tấu, tìm được vị trí công kích hắn tốt nhất, không nói đâu xa, chỉ dùng Thánh Long cung công kích từ xa, đối với Điên cuồng lão quái mà nói cũng là cố hết sức.
Điên cuồng lão quái trải qua vô số lần chiến đấu, tự nhiên biết rõ tích lũy kinh nghiệm thế nào. Biết rõ không có cách nào ứng phó với công kích đột nhiên ập tới trong chiến đấu.
Muốn nói tới cận thân vật lộn, kỳ thực Giang Trần cũng không sợ Điên cuồng lão quái này.
Chỉ là Giang Trần nắm giữ quá nhiều kỹ xảo chiến đấu, mà cận thân vật lộn không thể nghi ngờ là một loại phương thức không có một chút kỹ thuật nào nhất.
Thế nhưng mà điên cuồng lão quái hết lần này tới lần khác luôn dùng loại phương thức chiến đấu này, chỉ là hắn bị kim chung của Giang Trần bức, thủy chung không có cách nào phát uy ưu thế vận lộn của hắn, hoàn toàn phát huy ra toàn bộ.
Như vậy hai người lại tiếp tục trạng thái giằng co.
- Tốc độ không tệ, dường như là Thiên Côn Lưu Quang độn? Hừ, chỉ tiếc ngươi đã gặp phải Điên cuồng lão quái ta.
Điên cuồng lão quái này người cũng như tên, một khi tiến vào trạng thái điên cuồng, quả thực vô cùng điên cuồng.
Bảo trượng trong tay liên tục lắc lư, bắn ra vô số kim quang sáng ngời, giống như một cái cối xay gió màu vàng trong hư không đang chuyển động. Mà pháp thân của điên cuồng lão quái trong thoáng chốc cũng hòa thành một đạo kim quang phóng về phía Giang Trần.
Tự nhiên Giang Trần sẽ không e ngại Điên cuồng lão quái này.
Lão gia hỏa này tuy rằng điên cuồng, nhưng mà lại tuân thủ hứa hẹn, quả nhiên đem thực lực áp chế tới giữa Thiên vị ngũ trọng và Thiên Vị lục trọng.
Giang Trần hừ lạnh một tiếng, hai tay vỗ một cái, một cái chuông vàng cực lớn xuất hiện trước mặt, ầm ầm bành trướng. Vắt ngang trong hư không, đem khu vực giữa mình và Điên cuồng lão quái hoàn toàn cách ly.
Chuông vàng nhanh chóng bành trướng, khí thế mạnh mẽ, một lát sau, chiếc chuông kia phát ra tiếng ông ông.
Thủ quyết Giang Trần biến đổi, quát:
- Hoàng hoàng thiên uy, long long hồng chung, trấn áp cho ta.
Chiếc chuông vàng kia bản thân vốn là lợi khí phòng ngự, tuy rằng công kích chiếc chuông vàng này không mạnh mẽ, khiến cho người ta chú ý bằng lực phòng ngự của nó, nhưng kỳ thực cũng không phải chỉ để bài trí.
Nhất là chuông vàng này vô cùng giỏi giam cầm đối thủ, vô cùng giỏi áp chế đối thủ.
Khi chuông vàng kia sôi trào lên, cái miệng lớn của chuông vàng lập tức thâm bất khả trắc, tối om, giống như tràn ngập sợ hãi vô tận.
Chuông vàng giống như là một đầu mãnh thú, phát ra thanh âm chói tai, không chút khách khí ầm ầm bao phủ về phía Điên cuồng lão quái.
Điên cuồng lão quái tuy rằng điên cuồng, nhưng cũng biết người trước mắt này tuyệt đối là kình địch của hắn, nhất là bảo vật trước mắt, càng có khả năng khiến cho Điên cuồng lão quái hắn ăn thiệt thòi lớn.
Chỉ là thế tới của chiếc chuông vàng này quá hung mãnh, bản thân lại ẩn chứa pháp tắc không gian đáng sợ. Cái miệng lớn kia tràn ngập lực thôn phệ, giống như một cái miệng máu lớn, dường như quyết tâm không thôn phệ được đối thủ thì sẽ không bỏ qua.
Điên cuồng lão quái không ngờ rằng Giang Trần thi triển Thiên Côn Lưu Quang độn, cũng không phải là vì chạy trốn, mà cố ý làm như vậy để dụ hắn mắc mưu.
Mà chiếc chuông vàng này xem ra chính là bảo vật chuyển bại thành thắng của Giang Trần.
Cho nên Điên cuồng lão quái cảm thấy cái chuông vàng này mình nhất định phải coi trọng.
Cái chuông vàng kia lập tức giống như một con ác thu vô cùng tham lam và khát khao, thôn phệ về phía hắn. Lông tóc toàn thân Điên cuồng lão quái dựng lên.
- Hảo tiểu tử, có thể đi tới cung thứ tư quả nhiên không phải là loại người bình thường.
Điên cuồng lão quái dưới tình thế cấp bác, biết rõ cho dù mình muốn tránh né, tuyệt đối còn xa không đủ.
Cho nên điên cuồng lão quái cơ hồ không có chút suy nghĩ nào, trực tiếp dùng bảo trượng màu vàng của hắn hung hăng đánh lên trên.
Bảo trượng màu vàng này lập tức tản mát ra kim quang vạn trượng. Kiện thần binh lợi khí này va chạm với chuông vàng, cả hai kiện thần binh lợi khí đều rít gào không thôi.
Toàn thân Điên cuồng lão quái chấn động, có chút khó tin nhìn bảo trượng trong tay mình. Nhìn qua cây bảo trượng trong tay hắn đang phát ra tiếng ông ông.
Có thể nhìn ra được, cây bảo trượng này lấy cứng chọi cứng, tuy rằng ngăn cản được chuông vàng thôn phệ, nhưng mà linh tính của bảo trượng thoáng cái lại bị đánh cho choáng váng, mất đi không ít.
Chiếc chuông này nhất định là bảo vật thượng cổ, bằng không Kim chung lão tổ cũng không có khả năng bằng vào một chiếc chuông lại có thành tựu như vậy, bản thân lại tu luyện tới trạng thái bán thần.
Cho nên nói, Kim chung này không chút nào kém cỏi hơn bảo trượng của Điên cuồng lão quái, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có cảm giác như tốt hơn.
Nếu như đối thủ bình thường, một khi kim chung vừa xuất hiện, nói không chừng đối thủ sẽ biết khó mà lui. Thế nhưng mà Điên cuồng lão quái này rất rõ ràng không phải là đối thủ bình thường.
Lão gia hỏa này nhếc miệng cười, nhìn qua bảo trượng, phát hiện quang mang trên bảo trượng chậm rãi ảm đạm, lão gia hỏa này cười quái dị, nói:
- Quả nhiên là đồ tốt, ngươi cho rằng bằng vào một chiếc chuông có thể chống lại ta được hay sao? Đây quả thực là nằm mơ.
Bảo trượng màu vàng lần nữa vung vẩy, dùng xu thế càng thêm điên cuồng, giống như cuồng phong bạo vũ, điên cuồng công kích về phía Giang Trần.
Công kích của bảo trượng kia, uy thế ra sao? Nện vào trên kim chung, phát ra tiếng ông ông, vô cùng chói tai.
Chỉ là bảo trượng này tuy rằng mạnh mẽ, đẳng cấp rất cao, thế nhưng kim chung này cũng không kém chút nào.
Hình thức chiến đấu của Điên cuồng lão quái chẳng khác gì tên của lão, vô cùng điên cuồng, vô cùng bá đạo, vô cùng cuồng dã, không câu nệ.
Kim chung đấu với bảo trượng, một phòng ngự có công kích, một công kích có phòng ngự, là kỳ phùng địch thủ.
Kim chung kia muốn thoáng cái áp chế Điên cuồng lão quái, độ khó hiển nhiên rất lớn. Mà bảo trượng màu vàng kia muốn trong thời gian ngắn áp chế kim chung trên đỉnh đầu Giang Trần, cũng có rất ít khả năng.
Cho nên hai người này đánh ngang tay, khó mà phân cao thấp.
Giang Trần bằng vào kim cuhng, coi như bất phân thắng bại với điên cuồng lão quái. Trong đó, Giang Trần mấy lần tế ra trang bị khác, nhất là Thánh long cung, nhưng mà thủy chung Giang Trần vẫn không bắn ra một tên nào.
Không phải Giang Trần không muốn công kích Điên cuồng lão quái, mà phương thức chiến đấu của điên cuồng lão quái thực sự quá khoa trương. Hắn lựa chọn phương thức chiến đấu hoàn toàn là cận thân vật lộn.
Loại cận thân vật lộn này, là phương thức chiến đấu vô cùng nguyên thủy, thường thường chỉ có tiểu hài tử mới chơi đùa. Thế nhưng mà loại người có cấp bậc như Điên cuồng lão quái, một khi cận thân vận lộn, không kể tất cả, như vậy sẽ vô cùng đáng sợ.
Điên cuồng lão quái cũng là người thông minh, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra được, mình tuyệt đối không thể để người trẻ tuổi kia có thể phát huy tốc độ, điều khiển tiết tấu.
Bằng không mà nói, một khi để cho người trẻ tuổi kia tìm ra được tiết tấu, tìm được vị trí công kích hắn tốt nhất, không nói đâu xa, chỉ dùng Thánh Long cung công kích từ xa, đối với Điên cuồng lão quái mà nói cũng là cố hết sức.
Điên cuồng lão quái trải qua vô số lần chiến đấu, tự nhiên biết rõ tích lũy kinh nghiệm thế nào. Biết rõ không có cách nào ứng phó với công kích đột nhiên ập tới trong chiến đấu.
Muốn nói tới cận thân vật lộn, kỳ thực Giang Trần cũng không sợ Điên cuồng lão quái này.
Chỉ là Giang Trần nắm giữ quá nhiều kỹ xảo chiến đấu, mà cận thân vật lộn không thể nghi ngờ là một loại phương thức không có một chút kỹ thuật nào nhất.
Thế nhưng mà điên cuồng lão quái hết lần này tới lần khác luôn dùng loại phương thức chiến đấu này, chỉ là hắn bị kim chung của Giang Trần bức, thủy chung không có cách nào phát uy ưu thế vận lộn của hắn, hoàn toàn phát huy ra toàn bộ.
Như vậy hai người lại tiếp tục trạng thái giằng co.
/3612
|