Trung niên hán tử kia càng quê quá hóa khùng, nếu như trước kia Hoắc Thân Vương gọi phá thân phận của bọn hắn, hắn chẳng những không cảm thấy khó chịu, mà cảm thấy rất hưởng thụ.
Dù sao, khi đó hắn ở thượng phong, chỉ dùng tâm tính đối đãi con mồi đối đãi Hoắc Thân Vương, hắn tự nhiên cam tâm tình nguyện thưởng thức bộ dạng sợ hãi của con mồi.
Nhưng mà bây giờ, Thanh Ngưu và Thanh Hổ không hiểu thấu bị giết, cái này để cho trung niên nam tử kia cơ hồ hoài nghi, cái này thật sự là nhân mã của Hồi Xuân đảo vực sao?
Lúc nào, Hồi Xuân đảo vực trở nên mạnh mẽ như thế?
Trung niên nam tử quê quá hóa khùng, hỏa khí trong lòng cũng rất lớn, tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương, tựa hồ đang sưu tầm cái gì.
Hoắc Thân Vương biết rõ, trong lòng đối phương, hiện tại cũng tràn ngập sợ hãi.
Nhất là Giang Trần ra tay ẩn nấp, làm cho đối phương hoàn toàn tìm không thấy đầu mối. Loại đả kích này, đối với địch nhân mà nói mới là đáng sợ nhất.
- Họ Hàn, Thiên Chiếu đảo vực các ngươi, ở phạm vi thế lực của mình, là quá ngang ngược rồi. Bất quá, nơi đây không phải địa bàn của Thiên Chiếu đảo vực các ngươi.
Hiện tại lực lượng của Hoắc Thân Vương càng đủ.
Bất quá, trung niên hán tử kia, hiển nhiên đến có chuẩn bị. Tuy hai thân vệ tao ngộ, khiến trong lòng của hắn bịt kín một bóng mờ.
Bất quá, hắn tới nơi này, mưu đồ chính là linh mạch. Ở trước mặt Hồi Xuân đảo vực, hắn cũng không tin, chẳng lẽ mình còn vấp phải trắc trở sao?
Trong mắt phóng hỏa, trung niên hán tử kia gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương:
- Ngươi đã biết uy danh hiển hách của Thiên Chiếu đảo vực ta, còn dám làm càn như thế. Xem ra, Hồi Xuân đảo vực các ngươi là thật không sợ gây chuyện, đúng không?
Hoắc Thân Vương cười lạnh nói:
- Hồi Xuân đảo vực ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ sự tình! Ngược lại là các ngươi, Thanh Ngưu Thanh Hổ kia tao ngộ, còn chưa đủ làm các ngươi giác ngộ sao?
- Chậc chậc, Hàn gia, thằng này là đang uy hiếp chúng ta sao? Ngài không phải nói, Hồi Xuân đảo vực, là tồn tại như con sâu cái kiến sao?
Cô gái xinh đẹp kia hơi có chút làm nũng, không ngừng cọ lấy cánh tay của trung niên hán tử.
Trung niên hán tử nhẹ nhàng hất lên, bỏ qua cô gái xinh đẹp kia, lạnh lùng nói:
- Chuyện của nam nhân, nữ nhân không nên xen vào.
Cô gái xinh đẹp kia thấy hắn tức giận, tuy một bụng hỏa khí, nhưng không dám càn quấy nữa.
Mà hung dữ nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương:
- Lần này Hồi Xuân đảo vực các ngươi chết chắc rồi. Thiên Chiếu đảo vực, không phải tồn tại các ngươi có thể đắc tội được!
Hoắc Thân Vương lạnh lùng nói:
- Lắm miệng! Loại nữ nhân này, thành sự không có, bại sự có thừa. Ngươi lại mang theo bên người, bởi vậy có thể thấy được, cái gì Thiên Chiếu đảo vực, cũng không gì hơn cái này mà thôi.
Trung niên hán tử kia nghe vậy, cũng triệt để nổi giận.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương:
- Ngươi đây là chọc giận Hàn mỗ, đúng không?
Hoắc Thân Vương nhún nhún vai:
- Phải thì như thế nào?
- Vậy phải chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi! Bất quá, ngươi cũng thành công đưa tới tai họa cho Hồi Xuân đảo vực các ngươi. Hàn mỗ có thể minh xác nói cho ngươi biết, trước kia, Hàn mỗ chỉ là muốn mang đi Linh Thạch. Hiện tại, Hàn mỗ còn muốn chiếm lấy Hồi Xuân đảo vực của các ngươi, diệt cơ nghiệp của các ngươi, chiếm cứ địa bàn của các ngươi!
Hoắc Thân Vương cười ha ha:
- Khẩu khí thật lớn, người không biết, còn tưởng rằng là tiền bối của mười Đại Thánh Địa ở chỗ này a.
Ánh mắt của trung niên kia như Độc Xà, quét nhìn một phen.
- Hừ! Hàn mỗ đích thật là đánh giá thấp Hồi Xuân đảo vực các ngươi rồi, bất quá, ngươi cho rằng giết hai hộ vệ của ta, là có thể khiến Hồi Xuân đảo vực các ngươi miễn họa sao? Đừng ngây thơ! Trước khi chúng ta lên đường, đối với Hồi Xuân đảo vực các ngươi có bao nhiêu cân lượng, đã điều tra thanh thanh sở sở. Thức thời, thì đừng có giãy dụa. Nếu không, Hàn mỗ cam đoan, Hồi Xuân đảo vực các ngươi sẽ máu chảy thành sông, xác chết thành núi!
Hoắc Thân Vương lạnh lùng cười cười:
- Khoác lác nói đến như ngươi, coi như là vang dội cổ kim rồi. Họ Hàn, trước khi ngươi tới quần đảo này, có nghe ngóng qua hết chưa?
- Cái gì?
Trung niên hán tử kia ngạo nghễ hỏi.
- Coi như ngươi không có nghe ngóng qua, nhưng hai cận vệ của ngươi chết không minh bạch, chẳng lẽ trong lòng ngươi thật không có chút cảnh giác sao?
Hoắc Thân Vương tiếp tục cười lạnh hỏi.
Trong nội tâm trung niên hán tử kia trầm xuống, trong lòng của hắn vẫn tràn ngập tự tin, nhưng mà, bị Hoắc Thân Vương hỏi như thế, hắn cũng cảm giác có điểm gì là lạ.
Đúng vậy a, đây là Hồi Xuân đảo vực sao? Nếu như là Hồi Xuân đảo vực, bọn hắn có lý do gì tự tin như thế? Dưới loại cục diện này, Hồi Xuân đảo vực nên sợ hãi, nên không biết làm sao mới đúng.
Thế nhưng mà thân vương của Hồi Xuân đảo vực kia, không có chút nào như vậy a?
Cái này là nguyên nhân gì?
Trung niên hán tử là xem thường Hồi Xuân đảo vực, cảm thấy thực lực của Hồi Xuân đảo vực, căn bản không đủ đối kháng với Thiên Chiếu đảo vực.
Loại khinh thị kia, là phát ra từ thực chất, là phản ứng bản năng. Nhưng mà thế cục trước mắt, rõ ràng phá vỡ phản ứng bản năng của hắn.
Chuyện này không thể không làm hắn cảm thấy kỳ quặc rồi.
- Đến cùng ngươi muốn nói cái gì?
Trung niên hán tử kia, ngữ khí có chút khác thường.
Lúc này, ngữ khí của Hoắc Thân Vương lại rất nhẹ nhõm, nhún nhún vai nói:
- Ta muốn nói là, vừa rồi nữ nhân của ngươi nói bổn vương không có nhãn lực. Những lời này, ngược lại là rất thích hợp ngươi a.
- Ha ha ha.
Trung niên hán tử kia cười ha hả.
- Ngươi là muốn nói cho ta biết, Thiên Chiếu đảo vực ta không có nhãn lực, không biết Hồi Xuân đảo vực ngươi lợi hại sao?
Hoắc Thân Vương nghiêm mặt nói:
- Ai nói cho ngươi biết, quần đảo này, là của riêng Hồi Xuân đảo vực ta? Chẳng lẽ không có người nói cho ngươi biết, quần đảo này, còn có phần của người khác sao?
Tin tức này, làm cho trung niên hán tử kia chấn động toàn thân, triệt để ngây dại.
Căn cứ tình báo của Thiên Chiếu đảo vực bọn hắn, quần đảo này là hoàn toàn thuộc về Hồi Xuân đảo vực, căn bản không có phần của người khác. Tam Tài đảo vực ngược lại là một mực cãi cọ với Hồi Xuân đảo vực.
Nhưng mà Tam Tài đảo vực kia, căn bản không phải thế lực lớn gì, căn bản không vào pháp nhãn của Thiên Chiếu đảo vực.
Lúc này, thân phận của trung niên kia đã bạo lộ, Hoắc Thân Vương tự nhiên không cần dấu diếm thân phận của Giang Trần nữa.
Mà Giang Trần, lúc này cũng chủ động từ trong hư không đi ra.
Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn quần đảo phía dưới, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta không biết Thiên Chiếu đảo vực các ngươi mạnh bao nhiêu, bất quá, quần đảo này có một nửa của ta. Các ngươi không mời mà đến, là xâm lấn. Nói đi, Thiên Chiếu đảo vực các ngươi có cậy vào gì, nhìn xem phải chăng có tồn tại mà Bổn thiếu chủ không thể trêu vào không.
Giang Trần đối với Thiên Chiếu đảo vực này, thật sự là động hỏa khí.
Nếu như đối phương còn chấp mê bất ngộ, hắn tuyệt đối không ngại thống hạ sát thủ, thậm chí tiêu diệt toàn bộ đối phương.
Bất quá trước đó, Giang Trần vẫn quyết định, trước lưu một đường. Hiện tại hắn cầu là Linh Thạch, là tiền tài, mà không phải cừu hận.
Nếu như Thiên Chiếu đảo vực thức thời, nguyện ý dùng tiền tiêu tai, Giang Trần sẽ cân nhắc cho đối phương một con đường sống.
Nếu như đối phương chấp mê bất ngộ, muốn đối kháng, Giang Trần cũng không cần lo lắng vấn đề hạ thủ lưu tình nữa.
Trung niên hán tử thấy Giang Trần bỗng nhiên từ trong hư không đi ra, cái khí thế kia, cái khí độ kia, rõ ràng hoàn toàn bất đồng với Hoắc Thân Vương.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn cũng chấn động, ẩn ẩn cảm giác được một loại bất an.
Dù sao, khi đó hắn ở thượng phong, chỉ dùng tâm tính đối đãi con mồi đối đãi Hoắc Thân Vương, hắn tự nhiên cam tâm tình nguyện thưởng thức bộ dạng sợ hãi của con mồi.
Nhưng mà bây giờ, Thanh Ngưu và Thanh Hổ không hiểu thấu bị giết, cái này để cho trung niên nam tử kia cơ hồ hoài nghi, cái này thật sự là nhân mã của Hồi Xuân đảo vực sao?
Lúc nào, Hồi Xuân đảo vực trở nên mạnh mẽ như thế?
Trung niên nam tử quê quá hóa khùng, hỏa khí trong lòng cũng rất lớn, tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương, tựa hồ đang sưu tầm cái gì.
Hoắc Thân Vương biết rõ, trong lòng đối phương, hiện tại cũng tràn ngập sợ hãi.
Nhất là Giang Trần ra tay ẩn nấp, làm cho đối phương hoàn toàn tìm không thấy đầu mối. Loại đả kích này, đối với địch nhân mà nói mới là đáng sợ nhất.
- Họ Hàn, Thiên Chiếu đảo vực các ngươi, ở phạm vi thế lực của mình, là quá ngang ngược rồi. Bất quá, nơi đây không phải địa bàn của Thiên Chiếu đảo vực các ngươi.
Hiện tại lực lượng của Hoắc Thân Vương càng đủ.
Bất quá, trung niên hán tử kia, hiển nhiên đến có chuẩn bị. Tuy hai thân vệ tao ngộ, khiến trong lòng của hắn bịt kín một bóng mờ.
Bất quá, hắn tới nơi này, mưu đồ chính là linh mạch. Ở trước mặt Hồi Xuân đảo vực, hắn cũng không tin, chẳng lẽ mình còn vấp phải trắc trở sao?
Trong mắt phóng hỏa, trung niên hán tử kia gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương:
- Ngươi đã biết uy danh hiển hách của Thiên Chiếu đảo vực ta, còn dám làm càn như thế. Xem ra, Hồi Xuân đảo vực các ngươi là thật không sợ gây chuyện, đúng không?
Hoắc Thân Vương cười lạnh nói:
- Hồi Xuân đảo vực ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ sự tình! Ngược lại là các ngươi, Thanh Ngưu Thanh Hổ kia tao ngộ, còn chưa đủ làm các ngươi giác ngộ sao?
- Chậc chậc, Hàn gia, thằng này là đang uy hiếp chúng ta sao? Ngài không phải nói, Hồi Xuân đảo vực, là tồn tại như con sâu cái kiến sao?
Cô gái xinh đẹp kia hơi có chút làm nũng, không ngừng cọ lấy cánh tay của trung niên hán tử.
Trung niên hán tử nhẹ nhàng hất lên, bỏ qua cô gái xinh đẹp kia, lạnh lùng nói:
- Chuyện của nam nhân, nữ nhân không nên xen vào.
Cô gái xinh đẹp kia thấy hắn tức giận, tuy một bụng hỏa khí, nhưng không dám càn quấy nữa.
Mà hung dữ nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương:
- Lần này Hồi Xuân đảo vực các ngươi chết chắc rồi. Thiên Chiếu đảo vực, không phải tồn tại các ngươi có thể đắc tội được!
Hoắc Thân Vương lạnh lùng nói:
- Lắm miệng! Loại nữ nhân này, thành sự không có, bại sự có thừa. Ngươi lại mang theo bên người, bởi vậy có thể thấy được, cái gì Thiên Chiếu đảo vực, cũng không gì hơn cái này mà thôi.
Trung niên hán tử kia nghe vậy, cũng triệt để nổi giận.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Thân Vương:
- Ngươi đây là chọc giận Hàn mỗ, đúng không?
Hoắc Thân Vương nhún nhún vai:
- Phải thì như thế nào?
- Vậy phải chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi! Bất quá, ngươi cũng thành công đưa tới tai họa cho Hồi Xuân đảo vực các ngươi. Hàn mỗ có thể minh xác nói cho ngươi biết, trước kia, Hàn mỗ chỉ là muốn mang đi Linh Thạch. Hiện tại, Hàn mỗ còn muốn chiếm lấy Hồi Xuân đảo vực của các ngươi, diệt cơ nghiệp của các ngươi, chiếm cứ địa bàn của các ngươi!
Hoắc Thân Vương cười ha ha:
- Khẩu khí thật lớn, người không biết, còn tưởng rằng là tiền bối của mười Đại Thánh Địa ở chỗ này a.
Ánh mắt của trung niên kia như Độc Xà, quét nhìn một phen.
- Hừ! Hàn mỗ đích thật là đánh giá thấp Hồi Xuân đảo vực các ngươi rồi, bất quá, ngươi cho rằng giết hai hộ vệ của ta, là có thể khiến Hồi Xuân đảo vực các ngươi miễn họa sao? Đừng ngây thơ! Trước khi chúng ta lên đường, đối với Hồi Xuân đảo vực các ngươi có bao nhiêu cân lượng, đã điều tra thanh thanh sở sở. Thức thời, thì đừng có giãy dụa. Nếu không, Hàn mỗ cam đoan, Hồi Xuân đảo vực các ngươi sẽ máu chảy thành sông, xác chết thành núi!
Hoắc Thân Vương lạnh lùng cười cười:
- Khoác lác nói đến như ngươi, coi như là vang dội cổ kim rồi. Họ Hàn, trước khi ngươi tới quần đảo này, có nghe ngóng qua hết chưa?
- Cái gì?
Trung niên hán tử kia ngạo nghễ hỏi.
- Coi như ngươi không có nghe ngóng qua, nhưng hai cận vệ của ngươi chết không minh bạch, chẳng lẽ trong lòng ngươi thật không có chút cảnh giác sao?
Hoắc Thân Vương tiếp tục cười lạnh hỏi.
Trong nội tâm trung niên hán tử kia trầm xuống, trong lòng của hắn vẫn tràn ngập tự tin, nhưng mà, bị Hoắc Thân Vương hỏi như thế, hắn cũng cảm giác có điểm gì là lạ.
Đúng vậy a, đây là Hồi Xuân đảo vực sao? Nếu như là Hồi Xuân đảo vực, bọn hắn có lý do gì tự tin như thế? Dưới loại cục diện này, Hồi Xuân đảo vực nên sợ hãi, nên không biết làm sao mới đúng.
Thế nhưng mà thân vương của Hồi Xuân đảo vực kia, không có chút nào như vậy a?
Cái này là nguyên nhân gì?
Trung niên hán tử là xem thường Hồi Xuân đảo vực, cảm thấy thực lực của Hồi Xuân đảo vực, căn bản không đủ đối kháng với Thiên Chiếu đảo vực.
Loại khinh thị kia, là phát ra từ thực chất, là phản ứng bản năng. Nhưng mà thế cục trước mắt, rõ ràng phá vỡ phản ứng bản năng của hắn.
Chuyện này không thể không làm hắn cảm thấy kỳ quặc rồi.
- Đến cùng ngươi muốn nói cái gì?
Trung niên hán tử kia, ngữ khí có chút khác thường.
Lúc này, ngữ khí của Hoắc Thân Vương lại rất nhẹ nhõm, nhún nhún vai nói:
- Ta muốn nói là, vừa rồi nữ nhân của ngươi nói bổn vương không có nhãn lực. Những lời này, ngược lại là rất thích hợp ngươi a.
- Ha ha ha.
Trung niên hán tử kia cười ha hả.
- Ngươi là muốn nói cho ta biết, Thiên Chiếu đảo vực ta không có nhãn lực, không biết Hồi Xuân đảo vực ngươi lợi hại sao?
Hoắc Thân Vương nghiêm mặt nói:
- Ai nói cho ngươi biết, quần đảo này, là của riêng Hồi Xuân đảo vực ta? Chẳng lẽ không có người nói cho ngươi biết, quần đảo này, còn có phần của người khác sao?
Tin tức này, làm cho trung niên hán tử kia chấn động toàn thân, triệt để ngây dại.
Căn cứ tình báo của Thiên Chiếu đảo vực bọn hắn, quần đảo này là hoàn toàn thuộc về Hồi Xuân đảo vực, căn bản không có phần của người khác. Tam Tài đảo vực ngược lại là một mực cãi cọ với Hồi Xuân đảo vực.
Nhưng mà Tam Tài đảo vực kia, căn bản không phải thế lực lớn gì, căn bản không vào pháp nhãn của Thiên Chiếu đảo vực.
Lúc này, thân phận của trung niên kia đã bạo lộ, Hoắc Thân Vương tự nhiên không cần dấu diếm thân phận của Giang Trần nữa.
Mà Giang Trần, lúc này cũng chủ động từ trong hư không đi ra.
Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn quần đảo phía dưới, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta không biết Thiên Chiếu đảo vực các ngươi mạnh bao nhiêu, bất quá, quần đảo này có một nửa của ta. Các ngươi không mời mà đến, là xâm lấn. Nói đi, Thiên Chiếu đảo vực các ngươi có cậy vào gì, nhìn xem phải chăng có tồn tại mà Bổn thiếu chủ không thể trêu vào không.
Giang Trần đối với Thiên Chiếu đảo vực này, thật sự là động hỏa khí.
Nếu như đối phương còn chấp mê bất ngộ, hắn tuyệt đối không ngại thống hạ sát thủ, thậm chí tiêu diệt toàn bộ đối phương.
Bất quá trước đó, Giang Trần vẫn quyết định, trước lưu một đường. Hiện tại hắn cầu là Linh Thạch, là tiền tài, mà không phải cừu hận.
Nếu như Thiên Chiếu đảo vực thức thời, nguyện ý dùng tiền tiêu tai, Giang Trần sẽ cân nhắc cho đối phương một con đường sống.
Nếu như đối phương chấp mê bất ngộ, muốn đối kháng, Giang Trần cũng không cần lo lắng vấn đề hạ thủ lưu tình nữa.
Trung niên hán tử thấy Giang Trần bỗng nhiên từ trong hư không đi ra, cái khí thế kia, cái khí độ kia, rõ ràng hoàn toàn bất đồng với Hoắc Thân Vương.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn cũng chấn động, ẩn ẩn cảm giác được một loại bất an.
/3612
|