Vốn ý định trong ba tháng, kết quả chỉ nửa tháng, mạch khoáng cực lớn đã tiếp cận khai thác xong rồi.
Chứng kiến đống Linh Thạch như núi kia, một tòa một tòa, tản ra sáng bóng mê người, hô hấp của tất cả mọi người, đều kìm lòng không được dồn dập lên.
Mặc dù trung niên họ Hàn biết rõ thân phận của mình bây giờ là thợ mỏ, nhưng chứng kiến nhiều Linh Thạch chồng chất thành núi như vậy, cũng khó tránh khỏi có chút đỏ mắt.
Chỉ tiếc, những cái này nhất định không quan hệ với Thiên Chiếu đảo vực.
Nửa tháng, tất cả Linh Thạch trong mạch khoáng, bị khai thác hoàn tất.
Giang Trần nhìn tòa tòa Linh Thạch chồng chất thành núi, trong lòng cũng khó dấu vẻ kích động. Những Linh Thạch này, sản lượng cùng hắn ước đoán không sai biệt lắm.
Phân hắn một nửa, ít nhất có thể giải quyết ba thành tài nguyên cần thiết của Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận!
Hơn nữa trước kia Giang Trần thu thập Linh Thạch, ước chừng chiếm cứ một thành, nói cách khác tài nguyên cần có để khởi động trận pháp, chẳng khác nào Giang Trần giải quyết hết bốn thành!
Ánh mắt Giang Trần, nhìn những người của Thiên Chiếu đảo vực kia.
- Mấy người các ngươi, có lẽ trong nội tâm rất may mắn, thân phận thợ mỏ, mới làm nửa tháng, hơn nữa cơ hồ không có việc khổ cực gì.
Trung niên họ Hàn ngượng ngùng cười, chỉ gật đầu:
- Toàn bộ nhờ Giang Trần Thiếu chủ bày mưu nghĩ kế, thủ đoạn cao minh.
- Tốt rồi, mã thí tâng bốc cũng không cần vỗ. Các ngươi kiểm lại nhân số một chút, suy nghĩ thật kỹ vấn đề tiền chuộc a. Hoặc là từ nay về sau làm nô cho ta, hoặc giao tiền chuộc tự do. Chính các ngươi nhìn xem xử lý.
Trung niên họ Hàn vội hỏi:
- Nguyện giao tiền chuộc. Chỉ là không biết, cái tiền chuộc này tính như thế nào?
- Ngươi cảm giác mình giá trị bao nhiêu Linh Thạch?
Vẻ mặt trung niên họ Hàn đau khổ:
- Thiên Chiếu đảo vực ta, không thể so với Thánh Địa các ngươi, cũng không có mạch khoáng cỡ lớn. Cho nên, muốn lấy ra quá nhiều Linh Thạch, là rất khó a.
Giang Trần chỉ vào từng đống Linh Thạch như núi kia:
- Ta không cần nhiều, chỉ cần các ngươi lấy ra một phần mười những Linh Thạch này, liền khôi phục tự do của các ngươi.
Trung niên họ Hàn kia nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, cầu khẩn nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, nếu thực là như thế, chúng ta sẽ rất khó khôi phục tự do. Quy mô của mạch khoáng Linh Thạch này, toàn bộ Vạn Uyên đảo, cũng chưa hẳn có mười cái. Hơn nữa, trước mắt khai quật ra, là cả một tòa a. Những thứ khác, hoặc đã có chủ, đã bị khai thác không sai biệt lắm, hoặc căn bản còn chưa vấn thế. Thiên Chiếu đảo vực chúng ta, tuyệt đối cầm không ra một phần mười của linh mạch này. Dù lấy ra được, bọn hắn cũng không có khả năng lấy ra tất cả Linh Thạch dự trữ chuộc chúng ta.
Giang Trần biết rõ linh mạch này xác thực rất lớn, bất quá hắn cũng không nghe những người này tố khổ.
Mỉm cười:
- Nói như vậy, các ngươi càng muốn làm nô cho ta. Vậy cũng không tệ, cầm không ra Linh Thạch, làm nô làm bộc, lấy công chuộc tội, cũng không tệ.
Trung niên họ Hàn đau khổ cầu khẩn:
- Giang Trần Thiếu chủ, mọi sự từ từ thương lượng? Giảm số lượng một chút, chỉ cần chúng ta có thể, nhất định sẽ tận lực thỏa mãn.
- Được rồi, ta lui thêm bước nữa, một phần hai mươi những Linh Thạch này. Đây là điểm mấu chốt của ta, nếu như cầm không ra, cái kia chỉ phải làm nô bộc cho ta rồi.
Một phần hai mươi, kỳ thật cũng không phải con số nhỏ.
Nhưng mà, Thiên Chiếu đảo vực miễn cưỡng vẫn cầm ra được, dù sao, nhóm người bọn hắn, ở Thiên Chiếu đảo vực coi như là nhân vật trọng yếu.
Thiếu những người này, thực lực của Thiên Chiếu đảo vực sẽ bị hao tổn trên phạm vi lớn.
Kết quả là, song phương cứ như vậy định rồi.
Giang Trần thả hai tiểu nhân vật trong đó, sai bọn hắn về Thiên Chiếu đảo vực báo tin, để cho Thiên Chiếu đảo vực gom góp Linh Thạch, đến lúc đó đi Đông Diên đảo giao dịch.
Giang Trần tự nhiên sẽ không mang những người này đến Hồi Xuân đảo vực, hắn biết, Hoắc Thân Vương nhất định không muốn cho những người này đi Hồi Xuân đảo vực.
Dù sao, Hồi Xuân đảo vực cũng không muốn đắc tội Thiên Chiếu đảo vực.
Hoắc Thân Vương thấy Giang Trần xử lý như vậy, trong lòng cũng có chút cảm kích. Hắn biết rõ, Giang Trần hoàn toàn có thể đem địa điểm giao dịch thiết lập ở Hồi Xuân đảo vực.
Thế nhưng mà Giang Trần lại thiết lập ở Đông Diên đảo, bởi vậy có thể thấy được, Giang Trần Thiếu chủ vẫn rất thông tình đạt lý, nguyện ý cân nhắc thay người khác.
- Hoắc Thân Vương, những Linh Thạch này, chúng ta phân chia. Quá trình khai thác, ngươi mắt thấy toàn bộ, ta có tàng tư hay không, có lẽ ngươi nhìn ra được.
Hoắc Thân Vương vội nói:
- Không có không có, Giang Trần Thiếu chủ xử sự công đạo, Tiểu Vương vạn phần cảm kích, vạn phần bội phục.
Như thế là lời nói thật, dù Giang Trần muốn bá đạo một chút, chia nhiều một ít, Hoắc Thân Vương nửa câu cũng không thể nói. Thậm chí, Giang Trần muốn chiếm toàn bộ, Hoắc Thân Vương cũng không thể làm gì.
Bởi vì, cái quần đảo này, Giang Trần căn bản không phải từ trong tay Hoắc Thân Vương lấy được, mà là từ trong tay Thiên Chiếu đảo vực cướp về.
Muốn nói tiếp, Hồi Xuân đảo vực bọn hắn đã sớm mất đi quyền khống chế quần đảo này.
Giang Trần liếc nhìn Hoắc Thân Vương, lại nhìn đám người Thiên Chiếu đảo vực một chút.
Trong nội tâm bỗng nhiên khẽ động, cười nói:
- Hoắc Thân Vương, có câu nói, không biết ngươi có nghe hay không.
- Mời nói.
Hoắc Thân Vương vội trả lời.
- Vậy ta sẽ nói thẳng. Những Linh Thạch này, các ngươi phân một nửa, Bổn thiếu chủ không có ý kiến. Bất quá, đối với Hồi Xuân đảo vực các ngươi mà nói, phân đến nhiều Linh Thạch như vậy, chưa hẳn là chuyện tốt. Từ xưa đều là thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Đạo lý này, các ngươi cân nhắc qua chưa?
Giang Trần nói thẳng, trực tiếp đánh trúng điểm yếu của Hồi Xuân đảo vực.
Đúng vậy a, dùng thực lực bây giờ của Hồi Xuân đảo vực, thật sự có tư cách, có năng lực có được nhóm Linh Thạch này, bảo hộ nhóm Linh Thạch này sao?
Nếu như không có người của Thiên Chiếu đảo vực nhìn thấy, bọn hắn còn có thể lặng lẽ vận chuyển Linh Thạch về, im lặng phát tài, không cho ngoại giới biết rõ.
Thế nhưng mà, hiện tại người của Thiên Chiếu đảo vực đã biết, quay đầu lại tất nhiên truyền tin tức đi. Đến lúc đó, bao nhiêu thế lực, bao nhiêu người nhớ thương lấy những Linh Thạch này?
Dù sao, những Linh Thạch này, là tài phú mà ngay cả thế lực nhất lưu cũng điên cuồng. Cho dù là mười Đại Thánh Địa, cũng rất khó không động tâm.
Hoắc Thân Vương nghẹn họng nhìn trân trối, liếc nhìn trung niên họ Hàn kia.
Khóe miệng tên kia giống như cười mà không phải cười, hiển nhiên, bọn hắn không dám tới đoạt thức ăn trước miệng cọp, nhưng không có nghĩa là, bọn hắn đi ra ngoài không thể tung tin.
Dưới loại tình huống này, đạt được Linh Thạch, thật đúng là không biết phúc hay họa.
Muốn nói Hồi Xuân đảo vực bọn hắn, đầu phục Giang Trần Thiếu chủ, có Giang Trần Thiếu chủ bảo hộ, đó là đúng.
Thế nhưng mà Giang Trần Thiếu chủ bảo hộ bọn hắn, cũng không có nghĩa Giang Trần Thiếu chủ là cận vệ của bọn họ, thời thời khắc khắc phải bảo vệ bọn hắn.
Chuyện này không thực tế.
Lúc Giang Trần Thiếu chủ không có mặt, người của thế lực khác thừa dịp hư mà vào, thần không biết quỷ không hay cướp đi nhóm Linh Thạch này, Giang Trần Thiếu chủ ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, có thể chiếu cố được sao?
Chờ Giang Trần Thiếu chủ tới, bọn cướp không biết trốn chạy đi đâu rồi.
Hảo tâm tình của Hoắc Thân Vương, thoáng cái không còn sót lại chút gì. Hắn là người thông minh, tự nhiên biết rõ Giang Trần nói không phải nói chuyện giật gân, mà là vấn đề chân chính cần bọn hắn cân nhắc. Vạn nhất xử lý không tốt, rất có khả năng sinh ra đại họa.
Chứng kiến đống Linh Thạch như núi kia, một tòa một tòa, tản ra sáng bóng mê người, hô hấp của tất cả mọi người, đều kìm lòng không được dồn dập lên.
Mặc dù trung niên họ Hàn biết rõ thân phận của mình bây giờ là thợ mỏ, nhưng chứng kiến nhiều Linh Thạch chồng chất thành núi như vậy, cũng khó tránh khỏi có chút đỏ mắt.
Chỉ tiếc, những cái này nhất định không quan hệ với Thiên Chiếu đảo vực.
Nửa tháng, tất cả Linh Thạch trong mạch khoáng, bị khai thác hoàn tất.
Giang Trần nhìn tòa tòa Linh Thạch chồng chất thành núi, trong lòng cũng khó dấu vẻ kích động. Những Linh Thạch này, sản lượng cùng hắn ước đoán không sai biệt lắm.
Phân hắn một nửa, ít nhất có thể giải quyết ba thành tài nguyên cần thiết của Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận!
Hơn nữa trước kia Giang Trần thu thập Linh Thạch, ước chừng chiếm cứ một thành, nói cách khác tài nguyên cần có để khởi động trận pháp, chẳng khác nào Giang Trần giải quyết hết bốn thành!
Ánh mắt Giang Trần, nhìn những người của Thiên Chiếu đảo vực kia.
- Mấy người các ngươi, có lẽ trong nội tâm rất may mắn, thân phận thợ mỏ, mới làm nửa tháng, hơn nữa cơ hồ không có việc khổ cực gì.
Trung niên họ Hàn ngượng ngùng cười, chỉ gật đầu:
- Toàn bộ nhờ Giang Trần Thiếu chủ bày mưu nghĩ kế, thủ đoạn cao minh.
- Tốt rồi, mã thí tâng bốc cũng không cần vỗ. Các ngươi kiểm lại nhân số một chút, suy nghĩ thật kỹ vấn đề tiền chuộc a. Hoặc là từ nay về sau làm nô cho ta, hoặc giao tiền chuộc tự do. Chính các ngươi nhìn xem xử lý.
Trung niên họ Hàn vội hỏi:
- Nguyện giao tiền chuộc. Chỉ là không biết, cái tiền chuộc này tính như thế nào?
- Ngươi cảm giác mình giá trị bao nhiêu Linh Thạch?
Vẻ mặt trung niên họ Hàn đau khổ:
- Thiên Chiếu đảo vực ta, không thể so với Thánh Địa các ngươi, cũng không có mạch khoáng cỡ lớn. Cho nên, muốn lấy ra quá nhiều Linh Thạch, là rất khó a.
Giang Trần chỉ vào từng đống Linh Thạch như núi kia:
- Ta không cần nhiều, chỉ cần các ngươi lấy ra một phần mười những Linh Thạch này, liền khôi phục tự do của các ngươi.
Trung niên họ Hàn kia nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, cầu khẩn nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, nếu thực là như thế, chúng ta sẽ rất khó khôi phục tự do. Quy mô của mạch khoáng Linh Thạch này, toàn bộ Vạn Uyên đảo, cũng chưa hẳn có mười cái. Hơn nữa, trước mắt khai quật ra, là cả một tòa a. Những thứ khác, hoặc đã có chủ, đã bị khai thác không sai biệt lắm, hoặc căn bản còn chưa vấn thế. Thiên Chiếu đảo vực chúng ta, tuyệt đối cầm không ra một phần mười của linh mạch này. Dù lấy ra được, bọn hắn cũng không có khả năng lấy ra tất cả Linh Thạch dự trữ chuộc chúng ta.
Giang Trần biết rõ linh mạch này xác thực rất lớn, bất quá hắn cũng không nghe những người này tố khổ.
Mỉm cười:
- Nói như vậy, các ngươi càng muốn làm nô cho ta. Vậy cũng không tệ, cầm không ra Linh Thạch, làm nô làm bộc, lấy công chuộc tội, cũng không tệ.
Trung niên họ Hàn đau khổ cầu khẩn:
- Giang Trần Thiếu chủ, mọi sự từ từ thương lượng? Giảm số lượng một chút, chỉ cần chúng ta có thể, nhất định sẽ tận lực thỏa mãn.
- Được rồi, ta lui thêm bước nữa, một phần hai mươi những Linh Thạch này. Đây là điểm mấu chốt của ta, nếu như cầm không ra, cái kia chỉ phải làm nô bộc cho ta rồi.
Một phần hai mươi, kỳ thật cũng không phải con số nhỏ.
Nhưng mà, Thiên Chiếu đảo vực miễn cưỡng vẫn cầm ra được, dù sao, nhóm người bọn hắn, ở Thiên Chiếu đảo vực coi như là nhân vật trọng yếu.
Thiếu những người này, thực lực của Thiên Chiếu đảo vực sẽ bị hao tổn trên phạm vi lớn.
Kết quả là, song phương cứ như vậy định rồi.
Giang Trần thả hai tiểu nhân vật trong đó, sai bọn hắn về Thiên Chiếu đảo vực báo tin, để cho Thiên Chiếu đảo vực gom góp Linh Thạch, đến lúc đó đi Đông Diên đảo giao dịch.
Giang Trần tự nhiên sẽ không mang những người này đến Hồi Xuân đảo vực, hắn biết, Hoắc Thân Vương nhất định không muốn cho những người này đi Hồi Xuân đảo vực.
Dù sao, Hồi Xuân đảo vực cũng không muốn đắc tội Thiên Chiếu đảo vực.
Hoắc Thân Vương thấy Giang Trần xử lý như vậy, trong lòng cũng có chút cảm kích. Hắn biết rõ, Giang Trần hoàn toàn có thể đem địa điểm giao dịch thiết lập ở Hồi Xuân đảo vực.
Thế nhưng mà Giang Trần lại thiết lập ở Đông Diên đảo, bởi vậy có thể thấy được, Giang Trần Thiếu chủ vẫn rất thông tình đạt lý, nguyện ý cân nhắc thay người khác.
- Hoắc Thân Vương, những Linh Thạch này, chúng ta phân chia. Quá trình khai thác, ngươi mắt thấy toàn bộ, ta có tàng tư hay không, có lẽ ngươi nhìn ra được.
Hoắc Thân Vương vội nói:
- Không có không có, Giang Trần Thiếu chủ xử sự công đạo, Tiểu Vương vạn phần cảm kích, vạn phần bội phục.
Như thế là lời nói thật, dù Giang Trần muốn bá đạo một chút, chia nhiều một ít, Hoắc Thân Vương nửa câu cũng không thể nói. Thậm chí, Giang Trần muốn chiếm toàn bộ, Hoắc Thân Vương cũng không thể làm gì.
Bởi vì, cái quần đảo này, Giang Trần căn bản không phải từ trong tay Hoắc Thân Vương lấy được, mà là từ trong tay Thiên Chiếu đảo vực cướp về.
Muốn nói tiếp, Hồi Xuân đảo vực bọn hắn đã sớm mất đi quyền khống chế quần đảo này.
Giang Trần liếc nhìn Hoắc Thân Vương, lại nhìn đám người Thiên Chiếu đảo vực một chút.
Trong nội tâm bỗng nhiên khẽ động, cười nói:
- Hoắc Thân Vương, có câu nói, không biết ngươi có nghe hay không.
- Mời nói.
Hoắc Thân Vương vội trả lời.
- Vậy ta sẽ nói thẳng. Những Linh Thạch này, các ngươi phân một nửa, Bổn thiếu chủ không có ý kiến. Bất quá, đối với Hồi Xuân đảo vực các ngươi mà nói, phân đến nhiều Linh Thạch như vậy, chưa hẳn là chuyện tốt. Từ xưa đều là thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Đạo lý này, các ngươi cân nhắc qua chưa?
Giang Trần nói thẳng, trực tiếp đánh trúng điểm yếu của Hồi Xuân đảo vực.
Đúng vậy a, dùng thực lực bây giờ của Hồi Xuân đảo vực, thật sự có tư cách, có năng lực có được nhóm Linh Thạch này, bảo hộ nhóm Linh Thạch này sao?
Nếu như không có người của Thiên Chiếu đảo vực nhìn thấy, bọn hắn còn có thể lặng lẽ vận chuyển Linh Thạch về, im lặng phát tài, không cho ngoại giới biết rõ.
Thế nhưng mà, hiện tại người của Thiên Chiếu đảo vực đã biết, quay đầu lại tất nhiên truyền tin tức đi. Đến lúc đó, bao nhiêu thế lực, bao nhiêu người nhớ thương lấy những Linh Thạch này?
Dù sao, những Linh Thạch này, là tài phú mà ngay cả thế lực nhất lưu cũng điên cuồng. Cho dù là mười Đại Thánh Địa, cũng rất khó không động tâm.
Hoắc Thân Vương nghẹn họng nhìn trân trối, liếc nhìn trung niên họ Hàn kia.
Khóe miệng tên kia giống như cười mà không phải cười, hiển nhiên, bọn hắn không dám tới đoạt thức ăn trước miệng cọp, nhưng không có nghĩa là, bọn hắn đi ra ngoài không thể tung tin.
Dưới loại tình huống này, đạt được Linh Thạch, thật đúng là không biết phúc hay họa.
Muốn nói Hồi Xuân đảo vực bọn hắn, đầu phục Giang Trần Thiếu chủ, có Giang Trần Thiếu chủ bảo hộ, đó là đúng.
Thế nhưng mà Giang Trần Thiếu chủ bảo hộ bọn hắn, cũng không có nghĩa Giang Trần Thiếu chủ là cận vệ của bọn họ, thời thời khắc khắc phải bảo vệ bọn hắn.
Chuyện này không thực tế.
Lúc Giang Trần Thiếu chủ không có mặt, người của thế lực khác thừa dịp hư mà vào, thần không biết quỷ không hay cướp đi nhóm Linh Thạch này, Giang Trần Thiếu chủ ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, có thể chiếu cố được sao?
Chờ Giang Trần Thiếu chủ tới, bọn cướp không biết trốn chạy đi đâu rồi.
Hảo tâm tình của Hoắc Thân Vương, thoáng cái không còn sót lại chút gì. Hắn là người thông minh, tự nhiên biết rõ Giang Trần nói không phải nói chuyện giật gân, mà là vấn đề chân chính cần bọn hắn cân nhắc. Vạn nhất xử lý không tốt, rất có khả năng sinh ra đại họa.
/3612
|