Hết thảy chân tướng, rốt cục công bố toàn bộ.
- Trần ca...
Hoàng Nhi đã biết hết thảy chân tướng, đối với cha mẹ tưởng niệm, cũng càng không thể vãn hồi, càng ngày càng bức thiết.
Giang Trần và Hoàng Nhi tâm hữu linh tê. Một động tác, một ánh mắt, thường thường liền có thể biết tâm ý của đối phương.
- Ta đi với ngươi.
Giang Trần không chút do dự gật đầu.
Yến Vạn Quân miệng giật giật, vốn hắn muốn nói hắn cũng đi, bất quá loại lời này, nói đến bên miệng, vẫn không thể nào nói ra.
Hắn biết rõ, chủ nhân của Phong Nhất, cũng là thân gia mà mình chưa từng gặp mặt, khẳng định không chào đón hắn, cho nên, nếu như hắn đi, nói không chừng là tự đòi mất mặt, hơn nữa nhất định sẽ rất xấu hổ.
Nên chỉ có thể ngăn chặn cảm xúc tưởng niệm nhi tử, nói với Hoàng Nhi:
- Ngươi đi xem cũng tốt, gia gia ta thực xin lỗi bọn hắn, cũng thực xin lỗi ngươi. Hôm nay một nhà ba người các ngươi có thể đoàn viên, cũng coi như viên mãn. Yến gia đi đến một bước này, coi như là nhân quả báo ứng. Ta... Ta không có thể diện nói cái gì nữa. Các ngươi đi thôi.
Phong Nhất cười lạnh, ở hắn xem ra, Yến Vạn Quân ở trước mặt cháu gái nói như vậy, hoàn toàn là diễn bi kịch, là tìm đồng tình.
Những năm này, Hoàng Nhi và Yến Vạn Quân cũng coi như hoà giải. Cẩn thận đứng trên lập trường của tổ phụ, kỳ thật cũng có thể hiểu được tổ phụ dày vò cùng khổ tâm.
Hơn nữa, nàng cũng biết, tổ phụ ở trên chuyện này, cũng rất hối hận, rất thống khổ.
- Gia gia, chuyện ban đầu, lực lượng một mình ngươi, không ngăn được đại thế. Ta tin tưởng phụ thân qua nhiều năm như vậy, có lẽ cũng có thể hiểu được. Cuối cùng vẫn là phụ tử...
Yến Vạn Quân thở dài một tiếng, thần sắc đìu hiu, khoát tay áo, lại không có nói cái gì nữa.
- Thanh Tang, Thuấn lão, các ngươi cùng Vạn Quân trưởng lão về Thánh Địa a. Ta cùng Hoàng Nhi đi xem.
Giang Trần phân phó.
- Tốt, ngươi bảo trọng, chiếu cố tốt Hoàng Nhi.
Thuấn lão rất sảng khoái gật đầu. Chuyện này, hắn làm thủ hạ, cũng không nên nói cái gì.
Cuối cùng là gia sự của người ta.
Phong Nhất thấy Giang Trần cũng muốn đi, lại không có phản đối, gật gật đầu:
- Vừa vặn chủ nhân nhà ta cũng nghe nói Đại tiểu thư tìm một cô gia, thiên tài xuất chúng, chủ nhân rất muốn nhìn một chút, đến cùng có phải nói quá sự thật hay không. Trần thiếu muốn đi, là không thể tốt hơn rồi.
Ngữ khí của Phong Nhất, đã thay đổi ngạo mạn trước kia.
Hiển nhiên, thủ đoạn cùng thần thông của Giang Trần, đã chinh phục Phong Nhất, vì mình thắng được tôn trọng, thắng được quyền nói chuyện.
- Đi thôi, phía trước dẫn đường.
Nhưng thần thái của Giang Trần lại lạnh nhạt, không quan tâm hơn thua.
Chứng kiến Giang Trần bình tĩnh tự nhiên như thế, Tứ đại tôn giả đối với Giang Trần, đánh giá càng cao thêm một tầng. Trẻ tuổi, tu vi có thể đánh ngang tay với Phong Nhất, mấu chốt nhất là tâm tính ổn trọng như thế, quả thực là phi thường khó được.
Loại người trẻ tuổi này, sớm muộn gì cũng thành châu báu.
Làm cô gia của Đại tiểu thư, coi như là xứng đôi. Chắc hẳn chủ nhân nhìn thấy, cũng có thể thoả mãn.
Dọc theo đường đi, thông qua lời nói của Tứ đại tôn giả, Hoàng Nhi biết tục danh của ngoại tổ phụ mình gọi An Già Diệp, ở Vô Tận Lao Ngục, chính là Già Diệp Thần Tôn nổi danh.
Về phần tục danh của mẫu thân, thì gọi là An Du Nhi.
Xưa nay Hoàng Nhi nói không nhiều, nhưng lúc này, thái độ của nàng lại khác thường, ven đường không ngừng tìm bốn người áo choàng hỏi, nghe ngóng tin tức của cha mẹ.
Nơi Già Diệp Thần Tôn ẩn cư, lại phi thường xa xôi, mặc dù cưỡi phi thuyền, đi qua cũng hao phí mấy ngày, rốt cục đi tới một đảo vực so sánh vắng vẻ.
- Ở chỗ này?
Hoàng Nhi có chút ngoài ý muốn.
- Vùng này, ta nhớ là cấm địa của Vạn Uyên đảo, bình thường thập đại Thần Quốc đều không cho phép người khác xông loạn.
- Ha ha, Vạn Uyên đảo đối với chủ nhân nhà ta mà nói, là không có cấm địa gì.
Phong Nhất hời hợt.
- Đi xuống đi.
Phi thuyền hạ thấp, rơi vào đảo vực.
Giang Trần tấc tắc kêu kỳ lạ, cái đảo vực này, rõ ràng không dễ tìm cho lắm, hơn nữa trước khi tiến vào, còn giống như hoàn thành mấy lần Bước Nhảy Không Gian.
Nói cách khác, đảo vực này, trên bản đồ là căn bản tìm không thấy.
Là Bí Cảnh chân chính.
Tu sĩ Thần Cảnh, quả nhiên xuất quỷ nhập thần. Loại Bí Cảnh này, nếu như không có người dẫn đường, muốn tìm được, cơ hồ không có khả năng. Trừ khi Bí Cảnh tự mình mở ra.
Đi trên đảo vực, chứng kiến hoa cỏ cây cối ở trên đảo, chứng kiến hết thảy sự việc mới lạ, Giang Trần cũng âm thầm lấy làm kỳ. Những vật này, hoàn toàn không kém hơn mười Đại Thánh Địa a.
Như vậy xem ra, Vạn Uyên đảo thật đúng là có không ít phong thuỷ bảo địa, động thiên phúc địa.
Chỉ nói đảo vực này, hiển nhiên không có bị thế lực nào khai phát qua, lại bị Già Diệp Thần Tôn dễ dàng tìm được.
Cái này khiến cho Giang Trần đối với Già Diệp Thần Tôn, càng sinh ra lòng hiếu kỳ, đồng thời cũng sinh ra vài phần bội phục.
Phong Nhất đi tới trước một bi văn, bấm véo mấy thủ quyết, đồng thời truyền âm nói:
- Thần Tôn đại nhân, chúng ta đã mời được Hoàng Nhi Đại tiểu thư về nhà.
Một lát sau, bi văn xuất hiện một vầng sáng chói mắt. Đón lấy, bốn phía bi văn, xuất hiện từng đạo phù văn quỷ dị, phảng phất như nước gợn gạt ra hai bên, như là một đại môn bị mở ra vậy.
- Vào đi.
Sau khi đi vào, càng là có Động Thiên khác.
Bất quá, lại không có các loại ban công điện các phồn hoa, có chỉ là sơn thủy, còn có các loại kỳ hoa bảo thụ, lộ ra càng thêm tự nhiên.
Cuối đường mòn, rốt cục chứng kiến một lầu các, chính xác ra, nó là một bảo tháp.
Trên bảo tháp tản ra thần quang, cho người một loại cảm giác cực kỳ trang nghiêm. Còn chưa tới gần, Giang Trần liền có thể cảm giác được thần quang mang theo uy năng cường đại, cho người một loại cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm.
- Trở lại rồi.
Một giọng nói từ trong tháp truyền tới.
Thanh âm này, không phải vàng không phải đá, nghe đi lên lại từ tính mười phần. Nếu như không phải có thảm án diệt môn vào trước là chủ, Giang Trần nghe được thanh âm này, thậm chí sẽ hoài nghi, đây là một tiền bối cao nhân rất hiền lành.
Đột nhiên, phương hướng bảo tháp xuất hiện một đạo thần quang, thần quang thu lại, một đạo thân ảnh như thật như huyễn xuất hiện ở chỗ kia.
Loại ý cảnh kia, lộ ra cực kỳ cao viễn. Bảo tháp này, phảng phất từ xưa đã ở đó, mà thân ảnh kia, phảng phất là nương theo bảo tháp mà đến.
- Bái kiến chủ nhân.
Tứ đại tôn giả nhao nhao tiến lên bái kiến.
Giang Trần thấy thần sắc của Hoàng Nhi si ngốc nhìn bảo tháp, nên không quấy rầy, mà ôm quyền nói:
- Vãn bối Giang Trần, bái kiến Già Diệp Thần Tôn.
- Giang Trần!
Phương hướng bảo tháp kia, thanh âm của Già Diệp Thần Tôn lại truyền đến lần nữa.
- Toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Địa, thậm chí toàn bộ Vạn Uyên đảo, bốn phía đều đang nói về Giang Trần, là ngươi a?
- Là ta, bất quá kia chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi. Trên thực tế, lại không có khoa trương như tin đồn.
Giang Trần cười cười.
- Trần ca...
Hoàng Nhi đã biết hết thảy chân tướng, đối với cha mẹ tưởng niệm, cũng càng không thể vãn hồi, càng ngày càng bức thiết.
Giang Trần và Hoàng Nhi tâm hữu linh tê. Một động tác, một ánh mắt, thường thường liền có thể biết tâm ý của đối phương.
- Ta đi với ngươi.
Giang Trần không chút do dự gật đầu.
Yến Vạn Quân miệng giật giật, vốn hắn muốn nói hắn cũng đi, bất quá loại lời này, nói đến bên miệng, vẫn không thể nào nói ra.
Hắn biết rõ, chủ nhân của Phong Nhất, cũng là thân gia mà mình chưa từng gặp mặt, khẳng định không chào đón hắn, cho nên, nếu như hắn đi, nói không chừng là tự đòi mất mặt, hơn nữa nhất định sẽ rất xấu hổ.
Nên chỉ có thể ngăn chặn cảm xúc tưởng niệm nhi tử, nói với Hoàng Nhi:
- Ngươi đi xem cũng tốt, gia gia ta thực xin lỗi bọn hắn, cũng thực xin lỗi ngươi. Hôm nay một nhà ba người các ngươi có thể đoàn viên, cũng coi như viên mãn. Yến gia đi đến một bước này, coi như là nhân quả báo ứng. Ta... Ta không có thể diện nói cái gì nữa. Các ngươi đi thôi.
Phong Nhất cười lạnh, ở hắn xem ra, Yến Vạn Quân ở trước mặt cháu gái nói như vậy, hoàn toàn là diễn bi kịch, là tìm đồng tình.
Những năm này, Hoàng Nhi và Yến Vạn Quân cũng coi như hoà giải. Cẩn thận đứng trên lập trường của tổ phụ, kỳ thật cũng có thể hiểu được tổ phụ dày vò cùng khổ tâm.
Hơn nữa, nàng cũng biết, tổ phụ ở trên chuyện này, cũng rất hối hận, rất thống khổ.
- Gia gia, chuyện ban đầu, lực lượng một mình ngươi, không ngăn được đại thế. Ta tin tưởng phụ thân qua nhiều năm như vậy, có lẽ cũng có thể hiểu được. Cuối cùng vẫn là phụ tử...
Yến Vạn Quân thở dài một tiếng, thần sắc đìu hiu, khoát tay áo, lại không có nói cái gì nữa.
- Thanh Tang, Thuấn lão, các ngươi cùng Vạn Quân trưởng lão về Thánh Địa a. Ta cùng Hoàng Nhi đi xem.
Giang Trần phân phó.
- Tốt, ngươi bảo trọng, chiếu cố tốt Hoàng Nhi.
Thuấn lão rất sảng khoái gật đầu. Chuyện này, hắn làm thủ hạ, cũng không nên nói cái gì.
Cuối cùng là gia sự của người ta.
Phong Nhất thấy Giang Trần cũng muốn đi, lại không có phản đối, gật gật đầu:
- Vừa vặn chủ nhân nhà ta cũng nghe nói Đại tiểu thư tìm một cô gia, thiên tài xuất chúng, chủ nhân rất muốn nhìn một chút, đến cùng có phải nói quá sự thật hay không. Trần thiếu muốn đi, là không thể tốt hơn rồi.
Ngữ khí của Phong Nhất, đã thay đổi ngạo mạn trước kia.
Hiển nhiên, thủ đoạn cùng thần thông của Giang Trần, đã chinh phục Phong Nhất, vì mình thắng được tôn trọng, thắng được quyền nói chuyện.
- Đi thôi, phía trước dẫn đường.
Nhưng thần thái của Giang Trần lại lạnh nhạt, không quan tâm hơn thua.
Chứng kiến Giang Trần bình tĩnh tự nhiên như thế, Tứ đại tôn giả đối với Giang Trần, đánh giá càng cao thêm một tầng. Trẻ tuổi, tu vi có thể đánh ngang tay với Phong Nhất, mấu chốt nhất là tâm tính ổn trọng như thế, quả thực là phi thường khó được.
Loại người trẻ tuổi này, sớm muộn gì cũng thành châu báu.
Làm cô gia của Đại tiểu thư, coi như là xứng đôi. Chắc hẳn chủ nhân nhìn thấy, cũng có thể thoả mãn.
Dọc theo đường đi, thông qua lời nói của Tứ đại tôn giả, Hoàng Nhi biết tục danh của ngoại tổ phụ mình gọi An Già Diệp, ở Vô Tận Lao Ngục, chính là Già Diệp Thần Tôn nổi danh.
Về phần tục danh của mẫu thân, thì gọi là An Du Nhi.
Xưa nay Hoàng Nhi nói không nhiều, nhưng lúc này, thái độ của nàng lại khác thường, ven đường không ngừng tìm bốn người áo choàng hỏi, nghe ngóng tin tức của cha mẹ.
Nơi Già Diệp Thần Tôn ẩn cư, lại phi thường xa xôi, mặc dù cưỡi phi thuyền, đi qua cũng hao phí mấy ngày, rốt cục đi tới một đảo vực so sánh vắng vẻ.
- Ở chỗ này?
Hoàng Nhi có chút ngoài ý muốn.
- Vùng này, ta nhớ là cấm địa của Vạn Uyên đảo, bình thường thập đại Thần Quốc đều không cho phép người khác xông loạn.
- Ha ha, Vạn Uyên đảo đối với chủ nhân nhà ta mà nói, là không có cấm địa gì.
Phong Nhất hời hợt.
- Đi xuống đi.
Phi thuyền hạ thấp, rơi vào đảo vực.
Giang Trần tấc tắc kêu kỳ lạ, cái đảo vực này, rõ ràng không dễ tìm cho lắm, hơn nữa trước khi tiến vào, còn giống như hoàn thành mấy lần Bước Nhảy Không Gian.
Nói cách khác, đảo vực này, trên bản đồ là căn bản tìm không thấy.
Là Bí Cảnh chân chính.
Tu sĩ Thần Cảnh, quả nhiên xuất quỷ nhập thần. Loại Bí Cảnh này, nếu như không có người dẫn đường, muốn tìm được, cơ hồ không có khả năng. Trừ khi Bí Cảnh tự mình mở ra.
Đi trên đảo vực, chứng kiến hoa cỏ cây cối ở trên đảo, chứng kiến hết thảy sự việc mới lạ, Giang Trần cũng âm thầm lấy làm kỳ. Những vật này, hoàn toàn không kém hơn mười Đại Thánh Địa a.
Như vậy xem ra, Vạn Uyên đảo thật đúng là có không ít phong thuỷ bảo địa, động thiên phúc địa.
Chỉ nói đảo vực này, hiển nhiên không có bị thế lực nào khai phát qua, lại bị Già Diệp Thần Tôn dễ dàng tìm được.
Cái này khiến cho Giang Trần đối với Già Diệp Thần Tôn, càng sinh ra lòng hiếu kỳ, đồng thời cũng sinh ra vài phần bội phục.
Phong Nhất đi tới trước một bi văn, bấm véo mấy thủ quyết, đồng thời truyền âm nói:
- Thần Tôn đại nhân, chúng ta đã mời được Hoàng Nhi Đại tiểu thư về nhà.
Một lát sau, bi văn xuất hiện một vầng sáng chói mắt. Đón lấy, bốn phía bi văn, xuất hiện từng đạo phù văn quỷ dị, phảng phất như nước gợn gạt ra hai bên, như là một đại môn bị mở ra vậy.
- Vào đi.
Sau khi đi vào, càng là có Động Thiên khác.
Bất quá, lại không có các loại ban công điện các phồn hoa, có chỉ là sơn thủy, còn có các loại kỳ hoa bảo thụ, lộ ra càng thêm tự nhiên.
Cuối đường mòn, rốt cục chứng kiến một lầu các, chính xác ra, nó là một bảo tháp.
Trên bảo tháp tản ra thần quang, cho người một loại cảm giác cực kỳ trang nghiêm. Còn chưa tới gần, Giang Trần liền có thể cảm giác được thần quang mang theo uy năng cường đại, cho người một loại cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm.
- Trở lại rồi.
Một giọng nói từ trong tháp truyền tới.
Thanh âm này, không phải vàng không phải đá, nghe đi lên lại từ tính mười phần. Nếu như không phải có thảm án diệt môn vào trước là chủ, Giang Trần nghe được thanh âm này, thậm chí sẽ hoài nghi, đây là một tiền bối cao nhân rất hiền lành.
Đột nhiên, phương hướng bảo tháp xuất hiện một đạo thần quang, thần quang thu lại, một đạo thân ảnh như thật như huyễn xuất hiện ở chỗ kia.
Loại ý cảnh kia, lộ ra cực kỳ cao viễn. Bảo tháp này, phảng phất từ xưa đã ở đó, mà thân ảnh kia, phảng phất là nương theo bảo tháp mà đến.
- Bái kiến chủ nhân.
Tứ đại tôn giả nhao nhao tiến lên bái kiến.
Giang Trần thấy thần sắc của Hoàng Nhi si ngốc nhìn bảo tháp, nên không quấy rầy, mà ôm quyền nói:
- Vãn bối Giang Trần, bái kiến Già Diệp Thần Tôn.
- Giang Trần!
Phương hướng bảo tháp kia, thanh âm của Già Diệp Thần Tôn lại truyền đến lần nữa.
- Toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Địa, thậm chí toàn bộ Vạn Uyên đảo, bốn phía đều đang nói về Giang Trần, là ngươi a?
- Là ta, bất quá kia chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi. Trên thực tế, lại không có khoa trương như tin đồn.
Giang Trần cười cười.
/3612
|