Nhưng mà Thạch Thanh Lộ nhìn thấy Giang Trần nhanh chóng đi về phía Ngô Du, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười quỷ dị.
Mỗi khi Giang Trần tiếp cận tới gần Ngô Du này một bước liền có thể cảm nhận được bốn phương tám hướng đều có độc nguyên. Thông qua các loại hình thức không ngừng nhích lại gần mình.
Giang Trần mỉm cười, hắn biết rõ Thạch Thanh Lộ giờ phút này nhất định đang chê cười mình, nhất định là đang chờ tới giây phút hắn độc phát, ngã xuống.
Đột nhiên, một ý niệm ranh mãnh hiện lên trong đầu Giang Trần.
Đồng thời, quanh thân Giang Trần xuất hiện vô số kim quang, kim quang bắn ra, lập tức khiến cho cảnh vật chung quanh như bị hòa tan, mà thân ảnh Giang Trần thì nhanh chóng biến mất giữa đám kim quang này.
Thạch Thanh Lộ từ phía xa chú ý tới bên này, đột nhiên nhìn thấy kim quang lóe lên, làm cho ánh mắt nàng thoáng cái chịu ảnh hưởng.
Kim quang này không có kéo dài quá lâu, nhưng mà đợi sau khi kim quang tiêu tán. Trong tầm mắt của Thạch Thanh Lộ đã không còn thân ảnh của Giang Trần.
Kể cả Ngô Du trên cái cây đại thụ kia không ngờ cũng biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng Thạch Thanh Lộ nao nao, khuôn mặt biến sắc. Lông mi nhíu lại, thần thức triển khai toàn bộ, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
- Giang Trần này quả nhiên là có chút quỷ dị. Ở chỗ kia ta bố trí ba mươi sáu loại kỳ độc chung quanh, bất luận một loại độc nào đều có thể cầm chân hắn. Đừng nói là hắn, cho dù là tu sĩ Thiên Vị cửu trọng, trong những kỳ độc kia cũng không chịu nổi.
Thạch Thanh Lộ vào thời khắc mấu chốt đối với trình độ dụng độc của mình vô cùng có tự tin.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng biết rõ Giang Trần đánh bại Thạch Huyền, nàng là vãn bối của Thạch Huyền, còn có dũng khí tới khiêu chiến Giang Trần.
Nàng từ đầu tới cuối đều cho rằng, mình so với Giang Trần còn có ưu thế hơn, thần thông dụng độc của nàng tuyệt đối có thể khiến cho Giang Trần ăn quả đắng trong tay nàng.
Giờ phút này, dù là Giang Trần biến mất trước mắt nàng, Thạch Thanh Lộ cũng không bị dao động một chút nào. Nàng hừ nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại nhoáng lên, hóa thành một đạo quang mang bắn về phía khu vực kia.
Giờ phút này, Thạch Thanh Lộ cũng lười ẩn dấu thân thể, bởi vì Ngô Du không thấy, những độc trận, những độc trận nàng bố trí chung quanh nhất định đã phát tác.
Chỉ cần Giang Trần từ nơi đó cứu đi Ngô Du, những độc trận kia một khi phát tác, đám độc kia, tuyệt đối có thể khiến cho Giang Trần ăn quả đắng.
Cho dù Giang Trần có thần thông như thế nào, có thể chống chịu được nhất thời cũng tuyệt đối không gánh chịu được bao lâu.
Thạch Thanh Lộ liên tục di chuyển, bắn tới phụ cận, bắt đầu điều tra bốn phía.
Coi một hồi, Thạch Thanh Lộ mặt mày rạng rỡ, đồng thời trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu. Chung quanh nơi này vậy mà hoàn toàn không tìm thấy bất luận một manh mối nào.
Giang Trần giống như đột nhiên lăng không biến mất ở chỗ này. Mà Ngô Du rốt cuộc bị đối phương dùng thủ đoạn nào cứu đi, nàng cũng không thể nào nhìn ra được.
Nhưng mà thứ duy nhất có thể xác định là Ngô Du quả thực đã được cứu đi, độc trận chung quanh nơi này cũng bị động vào, điểm này không có bất kỳ nghi vấn nào.
Chuyện này khiến cho Thạch Thanh Lộ càng thêm trăm mối khó hiểu, vẫn không có cách nào lý giiar. Nàng bố trí ba mươi sáu đạo độc trận, hình thức đa dạng, phương thức truyền độc cũng hoàn toàn bất đồng.
Dù là Giang Trần có thể tránh đi đại bộ phận trong đó, đối với một ít phương thức truyền bá độc kín đáo kia, cũng chưa chắc có thể phát giác ra được.
Ba mươi sáu loại độc nguyên này, dù chỉ có một loại có hiệu lực, cũng đủ để lưu lại Giang Trần.
- Không có khả năng, ba mươi sáu loại độc trận toàn bộ bị kích phát, hắn lại không tổn hao một chút lông tóc nào.
Thạch Thanh Lộ không tin, nàng không biết Giang Trần có thần thông cường đại như vậy, có thể dưới tình huống độc trận bị kích thích mà có tốc độ phản ứng nhanh hơn. Cho dù có tốc độ phản ứng này thì cũng phải có năng lực kháng độc mới được.
Thạch Thanh Lộ đi dạo chung quan một lát, thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Giang Trần, bổn tiểu thư biết rõ ngươi ở cách đây không xa. Hư không vùng này bị bổn tiểu thư phong tỏa, cho dù ngươi có phi thiên độn địa cũng khó thoát khỏi độc trận mà ta khống chế. Ngươi cho rằng ngươi trốn đi được sao?
Hồi lâu sau, không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Giang Trần kia thực sự giống như đã rời khỏi phiến khu vực này vậy.
Nhưng mà trên mặt Thạch Thanh Lộ thủy chung vẫn tràn ngập sự tự tin, nàng biết rõ Giang Trần tuyệt đối sẽ không đi được xa.
- Giang Trần, đừng trách Bổn tiểu thư không nhắc nhở ngươi, bây giờ có lẽ ngươi đang cảm thấy hài lòng về bản thân mình, nhưng mà giờ phút này toàn thân ngươi đã trúng các loại kỳ độc của bổn tiểu thư. Có một chút độc dính trên da ngoài thân ngươi, có một chút độc thì trong kinh mạch, có một ít thậm chí đã xâm nhập vào trong xương cốt, có một ít độc thậm chí còn có thể trùng kích thần hồn thức hải của ngươi. Ngươi có thể trốn tránh, bổn tiểu thư không có hứng thú chơi trốn tìm với ngươi. Nhưng mà thời gian chậm trễ của ngươi càng lâu, khả năng trở thành phế nhân càng lớn. Đến lúc đó, chờ khi ngươi nghĩ được ra, có lẽ đã muộn. Đại la kim tiên hạ giới chỉ sợ cũng không cứu ngươi được.
Thanh Thanh Lộ chậm rãi nói, có thể nhìn ra được nàng vô cùng tự tin với bản thân mình, có chỗ dựa vững chắc.
Khiến cho nàng có hơi chút thất vọng chính là sau khi nói sau lời nói này, Giang Trần vẫn như trước không có lộ diện, trên thực tế, uy hiếp lần này đã đem quan hệ lợi hại nói ra rõ ràng.
Nếu như đối thủ đủ thông minh mà nói, lúc này nên biết nặng nhẹ, chủ động đi ra nhận thua.
Dù sao thí luyện trong hòn đảo này không được phép giết người, Thạch Thanh Lộ cũng không có khả năng thực sự giết Giang Trần.
Thế nhưng mà Giang Trần không có như mong muốn của nàng, từ chỗ tối đi ra.
Chuyện này khiến cho hai hàng lông mi của Thạch Thanh Lộ càng nhíu mày sâu hơn.
- Được rồi, ngươi đã quyết tâm trở thành phế nhân, không thể trách được bổn tiểu thư. Trong lòng Thạch Thanh Lộ sinh ra sự bực bội khó hiểu.
Tình thế phát triển này hoàn toàn không có theo chiều hướng mà nàng nghĩ trước đó. Loại cục diện hơi có chút không khống chế được khiến cho nàng có chút khó chịu.
Từ trước tới nay Thạch Thanh Lộ nàng khi đối địch đều có thể nhẹ nhõm đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay. Nhất là đối thủ trẻ tuổi, càng không có người nào có thể ra vẻ trước mặt nàng.
Thế nhưng mà lần này Thạch Thanh Lộ lại cảm thấy có chút không khống chế được.
Đúng lúc này, cách cánh rừng rậm không xa, thân ảnh Lộc Minh Dã nhoáng lên một cái, xuất hiện trong tầm mắt của Thạch Thanh Lộ.
Lộc Minh Dã giờ phút này trong lòng cũng âm thầm vui sướng. Bởi vì hắn nhìn thấy Giang Trần cũng không có bị Thạch Thanh Lộ khống chế, chế ngự, hoặc là nói, chuyện không như mong muốn của Thạch Thanh Lộ.
Nói như vậy hắn còn có cơ hội đả bại Giang Trần.
- Ha ha, Thanh Lộ, độc trận của ngươi xem ra cũng không phải là không chê vào đâu được a. Không thể không nói, Giang Trần này đành phải lưu lại cho ngu huynh đối phó vậy.
Lời nói của Lộc Minh Dã mang theo vài phần hả he.e
Sắc mặt Thạch Thanh Lộ phát lạnh:
- Lộc Minh Dã, nếu như ta là ngươi, hiện tại lựa chọn thông minh nhất là xéo đi, lăn càng xa càng tốt.
Lộc Minh Dã nhẹ nhàng cười nói:
- Tại sao ta phải xéo đi chứ?
- Bởi vì hiện tại tâm tình của bổn tiểu thư rất là không thoải mái. Nhất định sẽ có người gặp chuyện không may, có phải ngươi muốn nếm thử một chút hay không?
Thạch Thanh Lộ càng thêm lạnh lùng nói.
- Ha ha ha...
Lộc Minh Dã nở nụ cười phóng đãng, nói:
- Thanh Lộ, dù gì chúng ta cũng là đồng môn. Thủ đoạn của ngươi ta hiểu, thần thông của ta ngươi cũng biết. Không có những độc vật đáng chết này, tu vi của ngươi cuối cùng vẫn kém ta một bậc. Ngu huynh có lẽ không làm gì được ngươi, nhưng mà ngươi cảm thấy, thủ đoạn của ngươi có thể làm gì được ngu huynh ta sao?
Lộc Minh Dã ung dung nói, có thể nhìn ra được dường như hắn đang cố ý chọc giận Thạch Thanh Lộ.
Mỗi khi Giang Trần tiếp cận tới gần Ngô Du này một bước liền có thể cảm nhận được bốn phương tám hướng đều có độc nguyên. Thông qua các loại hình thức không ngừng nhích lại gần mình.
Giang Trần mỉm cười, hắn biết rõ Thạch Thanh Lộ giờ phút này nhất định đang chê cười mình, nhất định là đang chờ tới giây phút hắn độc phát, ngã xuống.
Đột nhiên, một ý niệm ranh mãnh hiện lên trong đầu Giang Trần.
Đồng thời, quanh thân Giang Trần xuất hiện vô số kim quang, kim quang bắn ra, lập tức khiến cho cảnh vật chung quanh như bị hòa tan, mà thân ảnh Giang Trần thì nhanh chóng biến mất giữa đám kim quang này.
Thạch Thanh Lộ từ phía xa chú ý tới bên này, đột nhiên nhìn thấy kim quang lóe lên, làm cho ánh mắt nàng thoáng cái chịu ảnh hưởng.
Kim quang này không có kéo dài quá lâu, nhưng mà đợi sau khi kim quang tiêu tán. Trong tầm mắt của Thạch Thanh Lộ đã không còn thân ảnh của Giang Trần.
Kể cả Ngô Du trên cái cây đại thụ kia không ngờ cũng biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng Thạch Thanh Lộ nao nao, khuôn mặt biến sắc. Lông mi nhíu lại, thần thức triển khai toàn bộ, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
- Giang Trần này quả nhiên là có chút quỷ dị. Ở chỗ kia ta bố trí ba mươi sáu loại kỳ độc chung quanh, bất luận một loại độc nào đều có thể cầm chân hắn. Đừng nói là hắn, cho dù là tu sĩ Thiên Vị cửu trọng, trong những kỳ độc kia cũng không chịu nổi.
Thạch Thanh Lộ vào thời khắc mấu chốt đối với trình độ dụng độc của mình vô cùng có tự tin.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng biết rõ Giang Trần đánh bại Thạch Huyền, nàng là vãn bối của Thạch Huyền, còn có dũng khí tới khiêu chiến Giang Trần.
Nàng từ đầu tới cuối đều cho rằng, mình so với Giang Trần còn có ưu thế hơn, thần thông dụng độc của nàng tuyệt đối có thể khiến cho Giang Trần ăn quả đắng trong tay nàng.
Giờ phút này, dù là Giang Trần biến mất trước mắt nàng, Thạch Thanh Lộ cũng không bị dao động một chút nào. Nàng hừ nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại nhoáng lên, hóa thành một đạo quang mang bắn về phía khu vực kia.
Giờ phút này, Thạch Thanh Lộ cũng lười ẩn dấu thân thể, bởi vì Ngô Du không thấy, những độc trận, những độc trận nàng bố trí chung quanh nhất định đã phát tác.
Chỉ cần Giang Trần từ nơi đó cứu đi Ngô Du, những độc trận kia một khi phát tác, đám độc kia, tuyệt đối có thể khiến cho Giang Trần ăn quả đắng.
Cho dù Giang Trần có thần thông như thế nào, có thể chống chịu được nhất thời cũng tuyệt đối không gánh chịu được bao lâu.
Thạch Thanh Lộ liên tục di chuyển, bắn tới phụ cận, bắt đầu điều tra bốn phía.
Coi một hồi, Thạch Thanh Lộ mặt mày rạng rỡ, đồng thời trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu. Chung quanh nơi này vậy mà hoàn toàn không tìm thấy bất luận một manh mối nào.
Giang Trần giống như đột nhiên lăng không biến mất ở chỗ này. Mà Ngô Du rốt cuộc bị đối phương dùng thủ đoạn nào cứu đi, nàng cũng không thể nào nhìn ra được.
Nhưng mà thứ duy nhất có thể xác định là Ngô Du quả thực đã được cứu đi, độc trận chung quanh nơi này cũng bị động vào, điểm này không có bất kỳ nghi vấn nào.
Chuyện này khiến cho Thạch Thanh Lộ càng thêm trăm mối khó hiểu, vẫn không có cách nào lý giiar. Nàng bố trí ba mươi sáu đạo độc trận, hình thức đa dạng, phương thức truyền độc cũng hoàn toàn bất đồng.
Dù là Giang Trần có thể tránh đi đại bộ phận trong đó, đối với một ít phương thức truyền bá độc kín đáo kia, cũng chưa chắc có thể phát giác ra được.
Ba mươi sáu loại độc nguyên này, dù chỉ có một loại có hiệu lực, cũng đủ để lưu lại Giang Trần.
- Không có khả năng, ba mươi sáu loại độc trận toàn bộ bị kích phát, hắn lại không tổn hao một chút lông tóc nào.
Thạch Thanh Lộ không tin, nàng không biết Giang Trần có thần thông cường đại như vậy, có thể dưới tình huống độc trận bị kích thích mà có tốc độ phản ứng nhanh hơn. Cho dù có tốc độ phản ứng này thì cũng phải có năng lực kháng độc mới được.
Thạch Thanh Lộ đi dạo chung quan một lát, thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Giang Trần, bổn tiểu thư biết rõ ngươi ở cách đây không xa. Hư không vùng này bị bổn tiểu thư phong tỏa, cho dù ngươi có phi thiên độn địa cũng khó thoát khỏi độc trận mà ta khống chế. Ngươi cho rằng ngươi trốn đi được sao?
Hồi lâu sau, không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Giang Trần kia thực sự giống như đã rời khỏi phiến khu vực này vậy.
Nhưng mà trên mặt Thạch Thanh Lộ thủy chung vẫn tràn ngập sự tự tin, nàng biết rõ Giang Trần tuyệt đối sẽ không đi được xa.
- Giang Trần, đừng trách Bổn tiểu thư không nhắc nhở ngươi, bây giờ có lẽ ngươi đang cảm thấy hài lòng về bản thân mình, nhưng mà giờ phút này toàn thân ngươi đã trúng các loại kỳ độc của bổn tiểu thư. Có một chút độc dính trên da ngoài thân ngươi, có một chút độc thì trong kinh mạch, có một ít thậm chí đã xâm nhập vào trong xương cốt, có một ít độc thậm chí còn có thể trùng kích thần hồn thức hải của ngươi. Ngươi có thể trốn tránh, bổn tiểu thư không có hứng thú chơi trốn tìm với ngươi. Nhưng mà thời gian chậm trễ của ngươi càng lâu, khả năng trở thành phế nhân càng lớn. Đến lúc đó, chờ khi ngươi nghĩ được ra, có lẽ đã muộn. Đại la kim tiên hạ giới chỉ sợ cũng không cứu ngươi được.
Thanh Thanh Lộ chậm rãi nói, có thể nhìn ra được nàng vô cùng tự tin với bản thân mình, có chỗ dựa vững chắc.
Khiến cho nàng có hơi chút thất vọng chính là sau khi nói sau lời nói này, Giang Trần vẫn như trước không có lộ diện, trên thực tế, uy hiếp lần này đã đem quan hệ lợi hại nói ra rõ ràng.
Nếu như đối thủ đủ thông minh mà nói, lúc này nên biết nặng nhẹ, chủ động đi ra nhận thua.
Dù sao thí luyện trong hòn đảo này không được phép giết người, Thạch Thanh Lộ cũng không có khả năng thực sự giết Giang Trần.
Thế nhưng mà Giang Trần không có như mong muốn của nàng, từ chỗ tối đi ra.
Chuyện này khiến cho hai hàng lông mi của Thạch Thanh Lộ càng nhíu mày sâu hơn.
- Được rồi, ngươi đã quyết tâm trở thành phế nhân, không thể trách được bổn tiểu thư. Trong lòng Thạch Thanh Lộ sinh ra sự bực bội khó hiểu.
Tình thế phát triển này hoàn toàn không có theo chiều hướng mà nàng nghĩ trước đó. Loại cục diện hơi có chút không khống chế được khiến cho nàng có chút khó chịu.
Từ trước tới nay Thạch Thanh Lộ nàng khi đối địch đều có thể nhẹ nhõm đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay. Nhất là đối thủ trẻ tuổi, càng không có người nào có thể ra vẻ trước mặt nàng.
Thế nhưng mà lần này Thạch Thanh Lộ lại cảm thấy có chút không khống chế được.
Đúng lúc này, cách cánh rừng rậm không xa, thân ảnh Lộc Minh Dã nhoáng lên một cái, xuất hiện trong tầm mắt của Thạch Thanh Lộ.
Lộc Minh Dã giờ phút này trong lòng cũng âm thầm vui sướng. Bởi vì hắn nhìn thấy Giang Trần cũng không có bị Thạch Thanh Lộ khống chế, chế ngự, hoặc là nói, chuyện không như mong muốn của Thạch Thanh Lộ.
Nói như vậy hắn còn có cơ hội đả bại Giang Trần.
- Ha ha, Thanh Lộ, độc trận của ngươi xem ra cũng không phải là không chê vào đâu được a. Không thể không nói, Giang Trần này đành phải lưu lại cho ngu huynh đối phó vậy.
Lời nói của Lộc Minh Dã mang theo vài phần hả he.e
Sắc mặt Thạch Thanh Lộ phát lạnh:
- Lộc Minh Dã, nếu như ta là ngươi, hiện tại lựa chọn thông minh nhất là xéo đi, lăn càng xa càng tốt.
Lộc Minh Dã nhẹ nhàng cười nói:
- Tại sao ta phải xéo đi chứ?
- Bởi vì hiện tại tâm tình của bổn tiểu thư rất là không thoải mái. Nhất định sẽ có người gặp chuyện không may, có phải ngươi muốn nếm thử một chút hay không?
Thạch Thanh Lộ càng thêm lạnh lùng nói.
- Ha ha ha...
Lộc Minh Dã nở nụ cười phóng đãng, nói:
- Thanh Lộ, dù gì chúng ta cũng là đồng môn. Thủ đoạn của ngươi ta hiểu, thần thông của ta ngươi cũng biết. Không có những độc vật đáng chết này, tu vi của ngươi cuối cùng vẫn kém ta một bậc. Ngu huynh có lẽ không làm gì được ngươi, nhưng mà ngươi cảm thấy, thủ đoạn của ngươi có thể làm gì được ngu huynh ta sao?
Lộc Minh Dã ung dung nói, có thể nhìn ra được dường như hắn đang cố ý chọc giận Thạch Thanh Lộ.
/3612
|