Loại cảm giác này thoáng cái khiến cho trong lòng mọi người an tâm hơn rất nhiều. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, trong sóng biển này cũng ngăn cản một lượng lớn sương mù ở bên ngoài.
Như vậy bọn họ có thể tránh đi việc đối kháng với đám sương mù có độc này. Có thể bớt đi không ít phiền phức, có thể an tâm chuyên tâm đối phó với những chuyện có thể xảy ra.
Nhưng mà đúng như Giang Trần đoán từ trước, thần thú Huyền Vũ bơi qua trên mặt biển, tuy rằng động tĩnh rất lớn, nhưng mà bởi vì nguyên nhân sương mù kia, cũng không có kinh động bất kỳ địch nhân nào.
Trên đường đi, trừ ngẫu nhiên gặp một ít sinh linh trong hải vực, thậm chí còn không gặp bất kỳ phiền phức nào.
Quan trọng nhất chính là địa bàn vùng này chính là địa bàn của thần thú Huyền Vũ, đối với khu vực vùng này, thần thú Huyền Vũ quen thuộc vô cùng.
Dù là sương mù trùng trùng điệp điệp, đối với thần thú Huyền Vũ mà nói, nhắm mắt lại nó cũng có thể đi tới bất luận khu vực nào mà nó muốn đi.
Mà tốc độ của thần thú Huyền Vũ lại hoàn toàn không chậm hơn tốc độ phi hành.
Ngay cả thập đại lão tổ thần đạo giờ phút này cũng bị tình huống khác thường này làm cho chấn động. Hiển nhiên trong lúc nhất thời bọn họ cũng không hiểu rõ, tại sao hòn đảo này lại có thể tự mình di chuyển, hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy.
Nhưng mà dùng trí tuệ của bọn họ,rất nhanh đã nghĩ tới cái gì đó.
Có thể bơi qua phiến hải vực này với tốc độ cao như vậy, nhất định là sinh linh trong hải vực. Về phần là sinh linh bực nào, bọn họ cũng không thể xác định được.
Mà Giang Trần sao lại có quan hệ với sinh linh vùng hải vực này, bọn họ cũng không tài nào biết được. Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, sinh linh vùng hải vực này nhất định có quan hệ không kém với Giang Trần.
Nếu không, tuyệt đối sẽ không xuất lực như thế.
Thập đại lão tổ nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ bội phục thật sâu trong mắt nhau. Hiển nhiên tất cả mọi chuyện đã vượt quá nhận thức của bọn họ.
Giang Trần này quả thực là người không gì không làm được a.
Trong hải vực mênh mông này, có lẽ thập đại lão tổ thần đạo có thể hoành hành. Nhưng tuyệt đối không làm được việc chỉ huy, điều khiển sinh linh hải vực.
Sinh linh hải vực đều kiệt ngạo bất tuân, thập đại lão tổ thần đạo có thần thông quảng đại, thực sự rất khó diễu võ giương oai trong phiến hải vực mênh mông thế này.
Bởi vì sinh linh hải vực một khi bị chọc giận, rất có thể sẽ dẫn tới trả thù, sinh linh hải vực một khi phát động thú triều, đối với tất cả các đảo lớn mà nói, tuyệt đối là tan nạn cực lớn.
Người khác không dễ nghe ngóng, nhưng mà Vĩnh Hằng thánh tổ lại hỏi:
- Giang Trần, “hòn đảo” này là thứ gì vậy? Nếu như lão phu đoán không sai, hẳn là một đầu sinh linh cường đại của hải vực này biến thành, đúng không?
Giang Trần cũng không muốn đề cập tới chuyện thần thú Huyền Vũ, hắn chỉ gật đầu nói:
- Thực sự là một đầu sinh linh trong hải vực, đây là pháp thân nó hiển thánh. yên tâm đi, trong hải vực này mặc dù cường địch có phát hiện, cũng chưa chắc có thể làm gì được chúng ta. Huống chi, theo ta phỏng đoán, phòng ngự của địch nhân nhất định là ở trên không trung. Bọn chúng tuyệt đối không cho rằng chúng ta có dũng khí bơi qua phiến hải vực này.
Vĩnh Hằng thánh tổ thổn thức không thôi.
Lão tổ của Chân Vũ thánh địa thở dài nói:
- Giang Trần à, những lão gia hỏa như chúng ta coi như đã sống rất lâu, đã gặp nhiều thiên tài trẻ tuổi, nhưng mà thiên tài yêu nghiệt như ngươi thì chưa từng bao giờ nghe thấy. Sinh linh trong hải vực gần đây đều bất hòa với chúng ta. Cho dù là những lão gia hỏa như chúng ta cũng chưa bao giờ dám hi vọng xa vời thu phục được một đầu sinh linh cường đại trong hải vực. Sao ngươi lại có thể làm được chuyện này?
Kỳ thực tất cả mọi người đều rất quan tâm tới việc này. Dù sao, trong Vạn Uyên đảo hải vực vô tận, sinh linh cường đại trong hải vực quá nhiều.
Nếu như có thể thu phục, chiếm được sinh linh trong hải vực, đối với thực lực thập đại thánh địa mà nói, tuyệt đối là tăng trưởng cực lớn.
Chỉ tiếc thập đại thánh địa của Vạn Uyên đảo, chưa từng có tiền lệ thành công ở phương diện này.
Giang Trần hời hợt, mỉm cười nói:
- Ta chỉ vừa vặn hiểu một ít thú ngữ thượng cổ, có thể thông qua thú ngữ trao đổi với chúng a. Hơn nữa giữa chúng ta cũng có chút giao dịch, cũng không tính là thu phục a.
Giang Trần cũng không muốn bạo lộ quan hệ của mình và thần thú Huyền Vũ.
Mọi người nghe vậy đều khẽ giật mình.
Giang Trần không ngờ còn hiểu thú ngữ thượng cổ, đây chính là một năng lực không ai không kinh ngạc a.
Nhưng mà mọi người cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy không còn bất ngờ nữa. Bởi vì lúc trước bên người Giang Trần còn có thần điểu Chu Tước và Chân Long, hai đại chân linh cường đại.
Bởi vì hắn hiểu được thú ngữ thượng cổ, tất cả chuyện này đều có lời giải thích rõ ràng. Vì sao Chân long nhất tộc, Chu Tước nhất tộc, chân linh cường đại nhưu vậy đều có quan hệ với Giang Trần.
Vĩnh Hằng thánh tổ nghe vậy đại hỉ, hiểu được thú ngữ thượng cổ.
Môn bổn sự này nếu như có thể giao cho người Vĩnh Hằng thánh địa, như vậy đối với Vĩnh Hằng thánh địa mà nói, chẳng khác nào là nhiều thêm một môn bản lĩnh xuất chúng a.
Thú ngữ thượng cổ tuyệt đối là một bổn sự vô cùng trân quý, có thể câu thông với Chân linh, đây là bổn sự mà người khác có muốn hâm mộ cũng không được.
trong lúc nhất thời, trong lòng Vĩnh Hằng thánh tổ nóng bỏng không thôi. Trong lòng đã suy nghĩ, nên nói với Giang Trần thế nào để hắn giảng dạy thú ngữ thượng cổ cho thánh địa.
Nhưng mà hiện tại nhiều người như vậy, Vĩnh Hằng thánh tổ tự nhiên không thể nói gì thêm.
Hắn chỉ hỏi:
- Xem tốc độ của sinh linh hải vực này, có lẽ đối với phiến hải vực này vô cùng qune thuộc, ngươi đã nói chuyện tìm cửa ra với nó chưa?
- Yên tâm đi, nó đã nắm chắc.
Giang Trần cười cười.
Đây là địa bàn của thần thú Huyền Vũ, tự nhiên nó phải nắm chắc.
- Tốt, tốt.
Vĩnh Hằng thánh tổ vô cùng hài lòng, lại một lần nữa Giang Trần phát huy, cứu vớt vận mệnh thập đại thánh địa.
Vị trí minh chủ này của Vĩnh Hằng thánh địa hiện tại vô cùng vững chắc. Cho dù là Bách Hoa thánh địa, lúc này cũng không thể nào có ý nghĩ cạnh tranh được.
Bởi vì biểu hiện của Giang Trần đã chinh phục tất cả người của thập đại thánh địa. Cho dù là hai minh hữu trung thực của Bách Hoa thánh địa không thừa nhận cũng không được, biểu hiện của Giang Trần trong thời khắc mấu chốt quá mức kinh diễm. So sánh với người khác, như Lộc Minh Dã của Bách Hoa thánh địa, chênh lệch căn bản chính là một người trên trời, một người dưới đất.
Giang Trần không có nói nhiều, mà khoanh chân nhắm mắt ngồi đó, hiện tại còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trả lời câu hỏi của mọi người.
Lại một phút đồng hồ trôi qua. Thần thú Huyền Vũ truyền thức cho Giang Trần.
- Trần thiếu, lối ra sắp tới rồi. Căn cứ vào cảm ứng của bản linh, lối đi ra có thể sẽ có chiến đấu. Nên bảo những đồng bạn của Trần thiếu chuẩn bị chiến đấu đi.
Nhận được nhắc nhở của thần thú Huyền Vũ, Giang Trần mở to mắt, đứng dậy.
- Mọi người chú ý. Lối ra lập tức sẽ tới. Nhưng mà ở lối ra có khả năng sẽ có ác chiến chờ chúng ta. Mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải dùng lửa giận áp đảo đối phương. Chỉ cần bất ngờ đánh úp, dùng thực lực và nội tình của thập đại thánh địa chúng ta, nhất định có thể chiếm thế thượng phong.
Đối với điểm này Giang Trần vô cùng có lòng tin.
Dù sao thập đại thánh địa dù sao vẫn là thế lực đứng đầu Vạn Uyên đảo. Tu sĩ trốn ra khỏi vô tận lao ngục dù có rất nhiều, thế nhưng cũng không có khả năng ép tới thập đại thánh địa.
Nếu như thực lực của bọn họ tuyệt đối có thể nghiền ép thập đại thánh địa, đã sớm trực tiếp tới nghiền nát, cần gì phải làm những chuyện mờ ám ở Bình Sa đảo này?
Còn có một điều nữa, những tu sĩ trốn ra khỏi Vô Tận lao ngục kia, cho dù bọn họ liên hợp lại cũng chưa hẳn có bao nhiêu đoàn ké.t
Quan hệ gắn bó bọn chúng lại chỉ là lợi ích chung, cũng không phải là loại chiến hữu cùng sinh cùng tử. Một khi chiến đấu thất bại, rất có thể sẽ tan tác.
Cho nên khí thế trận đầu vô cùng quan trọng.
Như vậy bọn họ có thể tránh đi việc đối kháng với đám sương mù có độc này. Có thể bớt đi không ít phiền phức, có thể an tâm chuyên tâm đối phó với những chuyện có thể xảy ra.
Nhưng mà đúng như Giang Trần đoán từ trước, thần thú Huyền Vũ bơi qua trên mặt biển, tuy rằng động tĩnh rất lớn, nhưng mà bởi vì nguyên nhân sương mù kia, cũng không có kinh động bất kỳ địch nhân nào.
Trên đường đi, trừ ngẫu nhiên gặp một ít sinh linh trong hải vực, thậm chí còn không gặp bất kỳ phiền phức nào.
Quan trọng nhất chính là địa bàn vùng này chính là địa bàn của thần thú Huyền Vũ, đối với khu vực vùng này, thần thú Huyền Vũ quen thuộc vô cùng.
Dù là sương mù trùng trùng điệp điệp, đối với thần thú Huyền Vũ mà nói, nhắm mắt lại nó cũng có thể đi tới bất luận khu vực nào mà nó muốn đi.
Mà tốc độ của thần thú Huyền Vũ lại hoàn toàn không chậm hơn tốc độ phi hành.
Ngay cả thập đại lão tổ thần đạo giờ phút này cũng bị tình huống khác thường này làm cho chấn động. Hiển nhiên trong lúc nhất thời bọn họ cũng không hiểu rõ, tại sao hòn đảo này lại có thể tự mình di chuyển, hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy.
Nhưng mà dùng trí tuệ của bọn họ,rất nhanh đã nghĩ tới cái gì đó.
Có thể bơi qua phiến hải vực này với tốc độ cao như vậy, nhất định là sinh linh trong hải vực. Về phần là sinh linh bực nào, bọn họ cũng không thể xác định được.
Mà Giang Trần sao lại có quan hệ với sinh linh vùng hải vực này, bọn họ cũng không tài nào biết được. Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, sinh linh vùng hải vực này nhất định có quan hệ không kém với Giang Trần.
Nếu không, tuyệt đối sẽ không xuất lực như thế.
Thập đại lão tổ nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ bội phục thật sâu trong mắt nhau. Hiển nhiên tất cả mọi chuyện đã vượt quá nhận thức của bọn họ.
Giang Trần này quả thực là người không gì không làm được a.
Trong hải vực mênh mông này, có lẽ thập đại lão tổ thần đạo có thể hoành hành. Nhưng tuyệt đối không làm được việc chỉ huy, điều khiển sinh linh hải vực.
Sinh linh hải vực đều kiệt ngạo bất tuân, thập đại lão tổ thần đạo có thần thông quảng đại, thực sự rất khó diễu võ giương oai trong phiến hải vực mênh mông thế này.
Bởi vì sinh linh hải vực một khi bị chọc giận, rất có thể sẽ dẫn tới trả thù, sinh linh hải vực một khi phát động thú triều, đối với tất cả các đảo lớn mà nói, tuyệt đối là tan nạn cực lớn.
Người khác không dễ nghe ngóng, nhưng mà Vĩnh Hằng thánh tổ lại hỏi:
- Giang Trần, “hòn đảo” này là thứ gì vậy? Nếu như lão phu đoán không sai, hẳn là một đầu sinh linh cường đại của hải vực này biến thành, đúng không?
Giang Trần cũng không muốn đề cập tới chuyện thần thú Huyền Vũ, hắn chỉ gật đầu nói:
- Thực sự là một đầu sinh linh trong hải vực, đây là pháp thân nó hiển thánh. yên tâm đi, trong hải vực này mặc dù cường địch có phát hiện, cũng chưa chắc có thể làm gì được chúng ta. Huống chi, theo ta phỏng đoán, phòng ngự của địch nhân nhất định là ở trên không trung. Bọn chúng tuyệt đối không cho rằng chúng ta có dũng khí bơi qua phiến hải vực này.
Vĩnh Hằng thánh tổ thổn thức không thôi.
Lão tổ của Chân Vũ thánh địa thở dài nói:
- Giang Trần à, những lão gia hỏa như chúng ta coi như đã sống rất lâu, đã gặp nhiều thiên tài trẻ tuổi, nhưng mà thiên tài yêu nghiệt như ngươi thì chưa từng bao giờ nghe thấy. Sinh linh trong hải vực gần đây đều bất hòa với chúng ta. Cho dù là những lão gia hỏa như chúng ta cũng chưa bao giờ dám hi vọng xa vời thu phục được một đầu sinh linh cường đại trong hải vực. Sao ngươi lại có thể làm được chuyện này?
Kỳ thực tất cả mọi người đều rất quan tâm tới việc này. Dù sao, trong Vạn Uyên đảo hải vực vô tận, sinh linh cường đại trong hải vực quá nhiều.
Nếu như có thể thu phục, chiếm được sinh linh trong hải vực, đối với thực lực thập đại thánh địa mà nói, tuyệt đối là tăng trưởng cực lớn.
Chỉ tiếc thập đại thánh địa của Vạn Uyên đảo, chưa từng có tiền lệ thành công ở phương diện này.
Giang Trần hời hợt, mỉm cười nói:
- Ta chỉ vừa vặn hiểu một ít thú ngữ thượng cổ, có thể thông qua thú ngữ trao đổi với chúng a. Hơn nữa giữa chúng ta cũng có chút giao dịch, cũng không tính là thu phục a.
Giang Trần cũng không muốn bạo lộ quan hệ của mình và thần thú Huyền Vũ.
Mọi người nghe vậy đều khẽ giật mình.
Giang Trần không ngờ còn hiểu thú ngữ thượng cổ, đây chính là một năng lực không ai không kinh ngạc a.
Nhưng mà mọi người cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy không còn bất ngờ nữa. Bởi vì lúc trước bên người Giang Trần còn có thần điểu Chu Tước và Chân Long, hai đại chân linh cường đại.
Bởi vì hắn hiểu được thú ngữ thượng cổ, tất cả chuyện này đều có lời giải thích rõ ràng. Vì sao Chân long nhất tộc, Chu Tước nhất tộc, chân linh cường đại nhưu vậy đều có quan hệ với Giang Trần.
Vĩnh Hằng thánh tổ nghe vậy đại hỉ, hiểu được thú ngữ thượng cổ.
Môn bổn sự này nếu như có thể giao cho người Vĩnh Hằng thánh địa, như vậy đối với Vĩnh Hằng thánh địa mà nói, chẳng khác nào là nhiều thêm một môn bản lĩnh xuất chúng a.
Thú ngữ thượng cổ tuyệt đối là một bổn sự vô cùng trân quý, có thể câu thông với Chân linh, đây là bổn sự mà người khác có muốn hâm mộ cũng không được.
trong lúc nhất thời, trong lòng Vĩnh Hằng thánh tổ nóng bỏng không thôi. Trong lòng đã suy nghĩ, nên nói với Giang Trần thế nào để hắn giảng dạy thú ngữ thượng cổ cho thánh địa.
Nhưng mà hiện tại nhiều người như vậy, Vĩnh Hằng thánh tổ tự nhiên không thể nói gì thêm.
Hắn chỉ hỏi:
- Xem tốc độ của sinh linh hải vực này, có lẽ đối với phiến hải vực này vô cùng qune thuộc, ngươi đã nói chuyện tìm cửa ra với nó chưa?
- Yên tâm đi, nó đã nắm chắc.
Giang Trần cười cười.
Đây là địa bàn của thần thú Huyền Vũ, tự nhiên nó phải nắm chắc.
- Tốt, tốt.
Vĩnh Hằng thánh tổ vô cùng hài lòng, lại một lần nữa Giang Trần phát huy, cứu vớt vận mệnh thập đại thánh địa.
Vị trí minh chủ này của Vĩnh Hằng thánh địa hiện tại vô cùng vững chắc. Cho dù là Bách Hoa thánh địa, lúc này cũng không thể nào có ý nghĩ cạnh tranh được.
Bởi vì biểu hiện của Giang Trần đã chinh phục tất cả người của thập đại thánh địa. Cho dù là hai minh hữu trung thực của Bách Hoa thánh địa không thừa nhận cũng không được, biểu hiện của Giang Trần trong thời khắc mấu chốt quá mức kinh diễm. So sánh với người khác, như Lộc Minh Dã của Bách Hoa thánh địa, chênh lệch căn bản chính là một người trên trời, một người dưới đất.
Giang Trần không có nói nhiều, mà khoanh chân nhắm mắt ngồi đó, hiện tại còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trả lời câu hỏi của mọi người.
Lại một phút đồng hồ trôi qua. Thần thú Huyền Vũ truyền thức cho Giang Trần.
- Trần thiếu, lối ra sắp tới rồi. Căn cứ vào cảm ứng của bản linh, lối đi ra có thể sẽ có chiến đấu. Nên bảo những đồng bạn của Trần thiếu chuẩn bị chiến đấu đi.
Nhận được nhắc nhở của thần thú Huyền Vũ, Giang Trần mở to mắt, đứng dậy.
- Mọi người chú ý. Lối ra lập tức sẽ tới. Nhưng mà ở lối ra có khả năng sẽ có ác chiến chờ chúng ta. Mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải dùng lửa giận áp đảo đối phương. Chỉ cần bất ngờ đánh úp, dùng thực lực và nội tình của thập đại thánh địa chúng ta, nhất định có thể chiếm thế thượng phong.
Đối với điểm này Giang Trần vô cùng có lòng tin.
Dù sao thập đại thánh địa dù sao vẫn là thế lực đứng đầu Vạn Uyên đảo. Tu sĩ trốn ra khỏi vô tận lao ngục dù có rất nhiều, thế nhưng cũng không có khả năng ép tới thập đại thánh địa.
Nếu như thực lực của bọn họ tuyệt đối có thể nghiền ép thập đại thánh địa, đã sớm trực tiếp tới nghiền nát, cần gì phải làm những chuyện mờ ám ở Bình Sa đảo này?
Còn có một điều nữa, những tu sĩ trốn ra khỏi Vô Tận lao ngục kia, cho dù bọn họ liên hợp lại cũng chưa hẳn có bao nhiêu đoàn ké.t
Quan hệ gắn bó bọn chúng lại chỉ là lợi ích chung, cũng không phải là loại chiến hữu cùng sinh cùng tử. Một khi chiến đấu thất bại, rất có thể sẽ tan tác.
Cho nên khí thế trận đầu vô cùng quan trọng.
/3612
|