Giang Trần cười khổ nói:
- Lưu Ly Vương Thành có tính không?
- Tính!
Hạ Thiên Trạch dở khóc dở cười.
- Ngươi cũng đi đến nơi đây rồi, nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, hiển nhiên đạo thống của Lưu Ly Vương Thành này, đã là vật trong tay ngươi a.
- Không phải tiền bối còn muốn khảo nghiệm thoáng một phát sao?
Giang Trần hỏi.
- Được rồi, nếu như ngươi là Thiên Vị thất trọng, cái khảo nghiệm này vẫn có hiệu quả khảo hạch. Nhưng ngươi đã sắp đột phá Thần đạo, chút khảo nghiệm ấy, là đồ chơi cho con nít. Không khỏi để cho ngươi chê cười a.
Hạ Thiên Trạch thật sự là dở khóc dở cười, đã cảm thấy thú vị, lại cảm thấy cổ quái.
Hắn một mực cho rằng, Truyền Thừa Lục Cung này là một truyền thừa phi thường nghiêm túc, người đến chỗ này, tất sẽ tao ngộ khảo hạch nghiêm khắc nhất.
Lại không thể tưởng được, người trẻ tuổi duy nhất có thể đi tới đây, cùng Hạ Thiên Trạch hắn chạm mặt, thậm chí ngay cả khảo hạch cũng có thể miễn.
Bởi vì, cửa ải này khảo hạch, đối tượng là Thiên Vị thất trọng.
Mà Giang Trần, chỉ thiếu chút nữa là Thần đạo rồi. Vậy khảo hạch này hoàn toàn chính xác đã mất đi ý nghĩa.
- Còn gì nữa không? Một hơi nói ra đi.
Hạ Thiên Trạch thở dài.
- Trước kia không phải đã nói sao? Giao thủ với Thiên Ma Ma Chủ, truyền thừa chi địa của Thánh Nhất Tông, cũng bại lộ.
- Đúng, còn có Thánh Nhất Tông. Đã bốn nhà rồi, còn gì nữa không?
Ngữ khí của Hạ Thiên Trạch tràn đầy chờ mong.
- Hết rồi, chỉ có bốn nhà a.
Ngữ khí của Giang Trần có chút tiếc nuối.
- Chỉ có?
Hạ Thiên Trạch bó tay rồi.
- Tiểu tử, ngươi có biết, bất luận nhà nào, cũng đủ ngươi hưởng thụ vô cùng rồi, ngươi rõ ràng còn ngại ít?
- Cũng không phải ngại ít, mà là...
Giang Trần giải thích có chút tái nhợt.
- Lòng tham a.
Hạ Thiên Trạch liếc mắt.
- Mười thế lực lớn ở Thượng Cổ, chỉ vẹn vẹn có hai nhà là trận pháp đại tông, đã bị ngươi bưng cả ổ.
Nói đến đây, Hạ Thiên Trạch đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngữ khí có chút kinh hỉ:
- Ngươi nói ngươi đạt được Địa Tạng Nguyên Châu, còn chiếm được truyền thừa của Đan Tiêu Cổ Phái?
- Đúng.
Giang Trần vô cùng thẳng thắn.
- Cái kia... Vậy ngươi nên biết, Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, là Lưu Ly Đại Thần Tôn tổ chức hai đại tông này bố trí a?
Hạ Thiên Trạch trầm giọng hỏi.
- Về Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, vãn bối hơi có nghe thấy. Chuyện này, Trùng Tiêu Tôn Giả cũng đề cập tới, hắn nói, Đan Tiêu Cổ Phái chỉ phụ trách một bộ phận. Còn có một phần là Địa Tạng Môn chủ trì. Một bộ phận khác, là một Đại Tông Sư trận pháp tán tu chủ trì.
- Bùi Tinh, ngươi nói tán tu kia là Bùi Tinh. Hắn là một quái tài, một kỳ tài thời Thượng Cổ. Không đầu nhập vào bất luận thế lực gì, nhưng bất luận thế lực nào, đều muốn lôi kéo hắn. Đại Thần Tôn vốn muốn bắt Bùi Tinh, để cho hắn đến trấn thủ một cửa của Truyền Thừa Lục Cung. Chỉ tiếc, hắn một mực không có cơ hội gặp được Bùi Tinh. Lão tiểu tử kia, bố trí xong Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, liền vụng trộm lẻn mất. Cũng không biết là bị Ma tộc giết chết, hay là chạy tới địa phương khác rồi.
Trong giọng nói của Hạ Thiên Trạch có chút tiếc nuối.
Giang Trần mỉm cười nói:
- Hắn thật đúng là đã đi ra Nhân loại cương vực.
- Làm sao ngươi biết?
Hạ Thiên Trạch hồ nghi hỏi lại.
- Bùi Tinh tiền bối ly khai Nhân loại cương vực, đi Vạn Uyên đảo. Hắn ở Vạn Uyên đảo vừa vặn có một truyền thừa chi địa.
Giang Trần nói ra.
Hạ Thiên Trạch tiếp miệng nói:
- Ngươi sẽ không lại vừa vặn nhận được truyền thừa này chứ?
- Làm sao ngươi biết?
Giang Trần kinh ngạc.
- Ngươi đã nói như vậy rồi, nếu như ta đoán không ra, vậy không phải người ngu sao? Hơn nữa, đây không phải sáo lộ bình thường của ngươi sao?
Hạ Thiên Trạch đối với Giang Trần, thực sự có chút lau mắt mà nhìn rồi. Với tư cách Thượng Cổ đại năng, thiên tài cường hãn cũng không phải là không thấy qua.
Nhưng mà tồn tại yêu nghiệt như Giang Trần, Hạ Thiên Trạch cũng cảm thấy văn sở vị văn. Ở thời đại Thượng cổ thiên tài xuất hiện lớp lớp, hắn cũng rất khó chọn lựa ra một cái, có thể cùng người trẻ tuổi này đánh đồng.
Luận số mệnh, luận khí độ, thậm chí luận tài hoa, luận thiên phú tu luyện, tựa hồ người trẻ tuổi đời sau này, đã vượt qua thời đại Thượng Cổ.
Cái này thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra.
- Được rồi, tiền bối nói không sai, truyền thừa của Bùi Tinh tiền bối, hoàn toàn chính xác đã bị ta kế thừa.
Giang Trần cũng không phủ nhận.
Con mắt của Hạ Thiên Trạch đột nhiên sáng ngời:
- Tốt, tốt! Nói như vậy, bảo ngươi bố trí Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận lần nữa, có lẽ không thành vấn đề a?
- Có vấn đề.
Cái đề tài này quá lớn, Giang Trần căn bản không dám nhận.
- Vấn đề gì?
Hạ Thiên Trạch nghiêm túc hỏi.
- Tiền bối nhất định không có tham dự bố trí trận pháp kia, nếu như ngươi tham dự qua, sẽ biết, trận pháp kia cần bao nhiêu nhân lực cùng tài lực, căn bản không phải Nhân loại cương vực hiện tại có thể gánh chịu.
- Tài lực không sợ, ở trong truyền thừa của Đại Thần Tôn, để lại tài phú kinh người, đủ ngươi tiêu xài.
- Vậy cũng không được, bố trí trận pháp này, phải có Trận Pháp Đại Sư cường đại, trình độ phải tương đương. Lực lượng một người, muốn bố trí trận pháp này, nói dễ vậy sao?
- Ngươi liền nói ngươi xử lý không được a.
Hạ Thiên Trạch không nói đạo lý hỏi thăm.
- Cái này...
Giang Trần cẩn thận ngẫm lại, nếu như mình tiến vào Thần đạo, dùng cảnh giới thần thức của mình, dùng tài hoa trận pháp của mình, ngược lại là có hi vọng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải có đầy đủ tài lực, có Linh Thạch cùng tài nguyên vô tận. Còn có một đám Trận Pháp Đại Sư cấp bậc Thiên Vị nghe hắn chỉ huy, trợ thủ cho hắn.
Những điều kiện này có đủ, Giang Trần cảm giác mình vẫn có hi vọng.
- Một lần nữa bố trí trận pháp này, độ khó thật lớn, công trình to lớn...
Giang Trần lấp lửng, không nói có thể, cũng không nói không thể.
- Đừng nói lấp lửng, cho lời chắc chắn đi, được, hay không được.
Hạ Thiên Trạch lại hết lần này tới lần khác muốn Giang Trần tỏ thái độ.
- Cũng không thể bảo hoàn toàn không có hi vọng. Nhưng mà, tựa hồ không có tất yếu này a?
Giang Trần thở dài.
- Không tất yếu? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng Ma tộc chính diện giao phong sao?
Hạ Thiên Trạch xì mũi coi thường.
- Thượng Cổ Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, căn cơ vẫn còn, chỉ cần trọng khải thoáng một phát, ở trên chi tiết tu bổ thoáng một phát, cái trận pháp kia đồng dạng có thể phát huy tác dụng, làm gì bỏ dễ cầu khó chứ?
Trọng khải?
Phương diện trận pháp, đối với Hạ Thiên Trạch mà nói, lại có chút ăn không tiêu. Hắn hiểu được cũng không nhiều như Giang Trần a.
- Ngươi có biện pháp trọng khải sao?
Hạ Thiên Trạch có chút kinh hỉ.
- Những năm qua, vãn bối một mực vì chuyện này mà bôn ba. Phí hết chín trâu hai hổ, mới gom góp đủ tài nguyên để trọng khải trận pháp, thật đúng là không dễ dàng.
- Tài nguyên?
Hạ Thiên Trạch nói một câu, lại để cho Giang Trần lập tức sụp đổ.
- Ngươi đây là lãng phí thời gian, ngươi sớm chút tiến đến, đạt được Lưu Ly Vương Thành truyền thừa, sự tình tài nguyên, đã sớm giải quyết dễ dàng rồi.
Lời vừa nói ra, Giang Trần lập tức im lặng.
- Lưu Ly Vương Thành có tính không?
- Tính!
Hạ Thiên Trạch dở khóc dở cười.
- Ngươi cũng đi đến nơi đây rồi, nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, hiển nhiên đạo thống của Lưu Ly Vương Thành này, đã là vật trong tay ngươi a.
- Không phải tiền bối còn muốn khảo nghiệm thoáng một phát sao?
Giang Trần hỏi.
- Được rồi, nếu như ngươi là Thiên Vị thất trọng, cái khảo nghiệm này vẫn có hiệu quả khảo hạch. Nhưng ngươi đã sắp đột phá Thần đạo, chút khảo nghiệm ấy, là đồ chơi cho con nít. Không khỏi để cho ngươi chê cười a.
Hạ Thiên Trạch thật sự là dở khóc dở cười, đã cảm thấy thú vị, lại cảm thấy cổ quái.
Hắn một mực cho rằng, Truyền Thừa Lục Cung này là một truyền thừa phi thường nghiêm túc, người đến chỗ này, tất sẽ tao ngộ khảo hạch nghiêm khắc nhất.
Lại không thể tưởng được, người trẻ tuổi duy nhất có thể đi tới đây, cùng Hạ Thiên Trạch hắn chạm mặt, thậm chí ngay cả khảo hạch cũng có thể miễn.
Bởi vì, cửa ải này khảo hạch, đối tượng là Thiên Vị thất trọng.
Mà Giang Trần, chỉ thiếu chút nữa là Thần đạo rồi. Vậy khảo hạch này hoàn toàn chính xác đã mất đi ý nghĩa.
- Còn gì nữa không? Một hơi nói ra đi.
Hạ Thiên Trạch thở dài.
- Trước kia không phải đã nói sao? Giao thủ với Thiên Ma Ma Chủ, truyền thừa chi địa của Thánh Nhất Tông, cũng bại lộ.
- Đúng, còn có Thánh Nhất Tông. Đã bốn nhà rồi, còn gì nữa không?
Ngữ khí của Hạ Thiên Trạch tràn đầy chờ mong.
- Hết rồi, chỉ có bốn nhà a.
Ngữ khí của Giang Trần có chút tiếc nuối.
- Chỉ có?
Hạ Thiên Trạch bó tay rồi.
- Tiểu tử, ngươi có biết, bất luận nhà nào, cũng đủ ngươi hưởng thụ vô cùng rồi, ngươi rõ ràng còn ngại ít?
- Cũng không phải ngại ít, mà là...
Giang Trần giải thích có chút tái nhợt.
- Lòng tham a.
Hạ Thiên Trạch liếc mắt.
- Mười thế lực lớn ở Thượng Cổ, chỉ vẹn vẹn có hai nhà là trận pháp đại tông, đã bị ngươi bưng cả ổ.
Nói đến đây, Hạ Thiên Trạch đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngữ khí có chút kinh hỉ:
- Ngươi nói ngươi đạt được Địa Tạng Nguyên Châu, còn chiếm được truyền thừa của Đan Tiêu Cổ Phái?
- Đúng.
Giang Trần vô cùng thẳng thắn.
- Cái kia... Vậy ngươi nên biết, Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, là Lưu Ly Đại Thần Tôn tổ chức hai đại tông này bố trí a?
Hạ Thiên Trạch trầm giọng hỏi.
- Về Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, vãn bối hơi có nghe thấy. Chuyện này, Trùng Tiêu Tôn Giả cũng đề cập tới, hắn nói, Đan Tiêu Cổ Phái chỉ phụ trách một bộ phận. Còn có một phần là Địa Tạng Môn chủ trì. Một bộ phận khác, là một Đại Tông Sư trận pháp tán tu chủ trì.
- Bùi Tinh, ngươi nói tán tu kia là Bùi Tinh. Hắn là một quái tài, một kỳ tài thời Thượng Cổ. Không đầu nhập vào bất luận thế lực gì, nhưng bất luận thế lực nào, đều muốn lôi kéo hắn. Đại Thần Tôn vốn muốn bắt Bùi Tinh, để cho hắn đến trấn thủ một cửa của Truyền Thừa Lục Cung. Chỉ tiếc, hắn một mực không có cơ hội gặp được Bùi Tinh. Lão tiểu tử kia, bố trí xong Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, liền vụng trộm lẻn mất. Cũng không biết là bị Ma tộc giết chết, hay là chạy tới địa phương khác rồi.
Trong giọng nói của Hạ Thiên Trạch có chút tiếc nuối.
Giang Trần mỉm cười nói:
- Hắn thật đúng là đã đi ra Nhân loại cương vực.
- Làm sao ngươi biết?
Hạ Thiên Trạch hồ nghi hỏi lại.
- Bùi Tinh tiền bối ly khai Nhân loại cương vực, đi Vạn Uyên đảo. Hắn ở Vạn Uyên đảo vừa vặn có một truyền thừa chi địa.
Giang Trần nói ra.
Hạ Thiên Trạch tiếp miệng nói:
- Ngươi sẽ không lại vừa vặn nhận được truyền thừa này chứ?
- Làm sao ngươi biết?
Giang Trần kinh ngạc.
- Ngươi đã nói như vậy rồi, nếu như ta đoán không ra, vậy không phải người ngu sao? Hơn nữa, đây không phải sáo lộ bình thường của ngươi sao?
Hạ Thiên Trạch đối với Giang Trần, thực sự có chút lau mắt mà nhìn rồi. Với tư cách Thượng Cổ đại năng, thiên tài cường hãn cũng không phải là không thấy qua.
Nhưng mà tồn tại yêu nghiệt như Giang Trần, Hạ Thiên Trạch cũng cảm thấy văn sở vị văn. Ở thời đại Thượng cổ thiên tài xuất hiện lớp lớp, hắn cũng rất khó chọn lựa ra một cái, có thể cùng người trẻ tuổi này đánh đồng.
Luận số mệnh, luận khí độ, thậm chí luận tài hoa, luận thiên phú tu luyện, tựa hồ người trẻ tuổi đời sau này, đã vượt qua thời đại Thượng Cổ.
Cái này thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra.
- Được rồi, tiền bối nói không sai, truyền thừa của Bùi Tinh tiền bối, hoàn toàn chính xác đã bị ta kế thừa.
Giang Trần cũng không phủ nhận.
Con mắt của Hạ Thiên Trạch đột nhiên sáng ngời:
- Tốt, tốt! Nói như vậy, bảo ngươi bố trí Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận lần nữa, có lẽ không thành vấn đề a?
- Có vấn đề.
Cái đề tài này quá lớn, Giang Trần căn bản không dám nhận.
- Vấn đề gì?
Hạ Thiên Trạch nghiêm túc hỏi.
- Tiền bối nhất định không có tham dự bố trí trận pháp kia, nếu như ngươi tham dự qua, sẽ biết, trận pháp kia cần bao nhiêu nhân lực cùng tài lực, căn bản không phải Nhân loại cương vực hiện tại có thể gánh chịu.
- Tài lực không sợ, ở trong truyền thừa của Đại Thần Tôn, để lại tài phú kinh người, đủ ngươi tiêu xài.
- Vậy cũng không được, bố trí trận pháp này, phải có Trận Pháp Đại Sư cường đại, trình độ phải tương đương. Lực lượng một người, muốn bố trí trận pháp này, nói dễ vậy sao?
- Ngươi liền nói ngươi xử lý không được a.
Hạ Thiên Trạch không nói đạo lý hỏi thăm.
- Cái này...
Giang Trần cẩn thận ngẫm lại, nếu như mình tiến vào Thần đạo, dùng cảnh giới thần thức của mình, dùng tài hoa trận pháp của mình, ngược lại là có hi vọng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải có đầy đủ tài lực, có Linh Thạch cùng tài nguyên vô tận. Còn có một đám Trận Pháp Đại Sư cấp bậc Thiên Vị nghe hắn chỉ huy, trợ thủ cho hắn.
Những điều kiện này có đủ, Giang Trần cảm giác mình vẫn có hi vọng.
- Một lần nữa bố trí trận pháp này, độ khó thật lớn, công trình to lớn...
Giang Trần lấp lửng, không nói có thể, cũng không nói không thể.
- Đừng nói lấp lửng, cho lời chắc chắn đi, được, hay không được.
Hạ Thiên Trạch lại hết lần này tới lần khác muốn Giang Trần tỏ thái độ.
- Cũng không thể bảo hoàn toàn không có hi vọng. Nhưng mà, tựa hồ không có tất yếu này a?
Giang Trần thở dài.
- Không tất yếu? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng Ma tộc chính diện giao phong sao?
Hạ Thiên Trạch xì mũi coi thường.
- Thượng Cổ Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, căn cơ vẫn còn, chỉ cần trọng khải thoáng một phát, ở trên chi tiết tu bổ thoáng một phát, cái trận pháp kia đồng dạng có thể phát huy tác dụng, làm gì bỏ dễ cầu khó chứ?
Trọng khải?
Phương diện trận pháp, đối với Hạ Thiên Trạch mà nói, lại có chút ăn không tiêu. Hắn hiểu được cũng không nhiều như Giang Trần a.
- Ngươi có biện pháp trọng khải sao?
Hạ Thiên Trạch có chút kinh hỉ.
- Những năm qua, vãn bối một mực vì chuyện này mà bôn ba. Phí hết chín trâu hai hổ, mới gom góp đủ tài nguyên để trọng khải trận pháp, thật đúng là không dễ dàng.
- Tài nguyên?
Hạ Thiên Trạch nói một câu, lại để cho Giang Trần lập tức sụp đổ.
- Ngươi đây là lãng phí thời gian, ngươi sớm chút tiến đến, đạt được Lưu Ly Vương Thành truyền thừa, sự tình tài nguyên, đã sớm giải quyết dễ dàng rồi.
Lời vừa nói ra, Giang Trần lập tức im lặng.
/3612
|